Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 11: Kiếp này liền cánh



Đêm dài sợ rằng sẽ ngủ quên mất, Lưu Phất Lăng cố ý thắp nến đỏ chiếu sáng khắp căn phòng. Giống như sợ rằng thần trí chỉ cần khôngtập trung một chút, sẽ phát giác Vân Ca đã biến mất trước mắt hắn, LưuPhất Lăng không cho phép một chút bóng tối nào ảnh hưởng tới tầm mắthắn.

Trong Tuyên Thất Điện, đèn nến sáng rực, chiếu sáng tới mọi ngócngách trong cung điện. Trương thái y đang quỳ trước long tháp, châm cứucho Vân Ca. Lưu Phất Lăng sợ quấy nhiễu tâm trí của Trương thái y, chonên hắn chỉ đứng ở ngoài mành, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằmvào phía trong mành. Vu An, Thất Hỉ, Lục Thuận cùng đám hoạn quan cònlại nhất loạt quỳ dưới đất, trong điện ngoài điện người quỳ đông nghìnnghịt, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, sự yên tĩnh trong điện phủdồn ép tâm phế mọi người.

Sau một hồi lâu, Trương thái y đầu đầy mồ hôi đi ra, mệt mỏi dập đầutrước Lưu Phất Lăng xin lui, "Ngày mai thần lại đến. Hoàng thượng khôngcần lo lắng, thương thế của Vân cô nương không nặng, tĩnh dưỡng mộtkhoảng thời gian là khỏe lại."

Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng nói: "Khanh trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Trương thái y đi theo một tiểu thái giám ra khỏi đại điện. Lưu PhấtLăng ngồi vào bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp lướt qualông mi, mí mắt, cái mũi... của Vân Ca. Hắn từ tiền điện vội vàng chạyra, vừa đuổi tới Thương Hà, cảnh tượng nhìn thấy được chính là Vân Cađang treo ngược trên đài cao. Rồi lúc đó bỗng nhiên đài băng sụp xuống,băng tuyết bay toán loạn trong không trung. Nàng giống như một con bướmbị gãy cãnh, rơi xuống vực sâu bỏ mạng. Nàng không hề có sự trợ giúp,nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống. Hắn đã kéo nàng vàohiểm cảnh, rồi lại không bảo vệ được cho nàng. Hắn chỉ có thể trơ mắtnhìn bản thân mình mất đi nàng như thế sao?

Hắn chỉ có thể nhìn . . .

Lưu Phất Lăng ngồi trước giường Vân Ca suốt mấy canh giờ. Vu An thấyhoàng thượng dường như muốn ngồi suốt ở đó với Vân Ca, chần chừ thậtlâu, cuối cùng mới cắn răng mở miệng: "Hoàng thượng, chỉ còn một canhgiờ nữa là trời sáng, sau hừng đông còn phải xử lý chính sự, hoàngthượng nên nghỉ ngơi một lát, Vân cô nương bên này đã có chúng nô tàichăm sóc."

Chăm sóc? Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn về phía Vu An.

Chạm phải ánh mắt sắc bén của Lưu Phất Lăng, tất cả thái giám đều sợhãi dập đầu thật mạnh, "Hoàng thượng, là nô tài hành sự không tận lực,xin hoàng thượng trách phạt."

Lục Thuận vội nói: "Thực sự không quan hệ gì tới sư phụ, là nô tài vô năng, trúng kế của đám thị vệ, chưa bảo vệ được cho Vân cô nương, nôtài nguyện lãnh tội chết."

Lưu Phất Lăng thản nhiên hỏi: "Mạt Trà, Phú Dụ còn sống không?"

Vu An lập tức trả lời: "Phú Dụ bị trọng thương, còn Mạt Trà bị thương nhẹ, vẫn còn đang hôn mê, nhưng tính mạng cũng không đáng lo. Chờ tớilúc bọn họ tỉnh lại, nô tài nhất định trừng phạt nghiêm khắc."

Lưu Phất Lăng nhìn đám thái giám đang nhất loạt quỳ dưới đất, có vàiphần mỏi mệt nói: "Các ngươi quỳ cả đêm rồi, tất cả đi về nghỉ ngơi đi!"

Lục Thuận ngạc nhiên, hoàng thượng có ý gì? Không cần phạt bọn họ sao?

Lưu Phất Lăng phất phất tay, "Đều lui xuống!"

Toàn bộ thái giám đều cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đại điện, khônglâu sau, đại điện trở nên trống rỗng, chỉ còn một mình Vu An chưa rờiđi. Vu An lắp bắp nói: "Hoàng thượng, về sau nô tài nhất định sẽ bảo vệtốt cho Vân cô nương, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy phát sinhnữa."

Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca, gần như tự nói với mình, hỏi: "Bảo vệ được nhất thời, nhưng bảo vệ được cả đời sao? Thị vệ trong cung đều là người của bọn họ, ngươi thật sự có thể đảm bảo không có điểm nào sơ sẩy sao?Còn có cung nữ đang trốn trong chỗ tối, ngươi có khả năng đề phòng từngngười một hay sao?"

Vu An không nói gì, vấn đề này...

Dù cho là hỏi tới an toàn của hoàng thượng, hắn cũng không thể trảlời, huống chi là Vân Ca? Dù sao nhân số của thái giám hữu hạn, tráchnhiệm hàng đầu của hắn là bảo vệ an toàn của hoàng thượng, chỉ có thểphân cho Vân Ca số lượng thái giám bảo vệ có hạn. Nếu Hoắc Quang hạquyết tâm muốn lấy tính mạng Vân Ca, hắn căn bản không thể cam đoan gìvới hoàng thượng.

Vu An nhìn về phía Vân Ca, bỗng nhiên cảm thấy được vận mệnh của nàng đã định, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nội tâm thương tiếc, nhưng khôngnghĩ ra biện pháp gì cứu vãn.

Lưu Phất Lăng cười lắc đầu, quả thực như lời Mạnh Giác nói, mình cóthể giữ nàng lại, nhưng lại không bảo vệ được nàng, hắn thở dài: "Ngươilui xuống đi! Trẫm muốn ở lại một mình với Vân Ca. Còn nữa, khi Vân Catỉnh lại, nhất định sẽ hỏi tới Mạt Trà và Phú Dụ, không cần trách phạtbọn họ nữa, chuyện này dừng ở đây."

Vu An nhìn thấy thần sắc Lưu Phất Lăng, không dám lên tiếng nữa, yênlặng lui ra ngoài. Lưu Phất Lăng ngồi trên mặt đất, một tay nắm lấy tayVân Ca, một tay vuốt nhẹ theo đường sinh mệnh trên lòng bàn tay Vân Ca.Hắn không thể làm cho chuyện "Ngoài ý muốn" không phát sinh, không phảimỗi lần "Ngoài ý muốn" đều có thể may mắn chuyển nguy thành an. Vân Canếu vì hắn mà... mà...

Khi tận mắt thấy Vân Ca rơi xuống, một loại cảm giác vô cùng tuyệtvọng bao phủ hắn. Lưu Phất Lăng nắm chặt bàn tay Vân Ca, gắng sức xácnhận nàng đã an toàn. Nhưng làm thế nào mới có thể thực sự trừ tận gốcchuyện "Ngoài ý muốn"?

Chỉ có hai con đường có thể đi: một là diệt trừ Hoắc Quang, nhưng căn bản không phải chỉ trong năm ba năm là có thể hoàn thành, đây là mộtcuộc đọ sức trường kỳ, chỉ cần một chiêu sơ suất, sẽ gây họa khuynh đảotriều đình, làm thiên hạ nhiễu loạn. Hai là... để cho Vân Ca rời đi. Rời khỏi tòa cung điện mà nàng vốn không thuộc về này, rời khỏi vòng xoáytrong thành Trường An.

Hắn nên để cho nàng tự do. Không đúng sao? Nàng vốn thuộc về một thếgiới bao la rộng lớn, không thuộc về một tòa cung điện mà trong mỗi gócđều tràn ngập âm mưu, tràn ngập mùi máu tanh không dứt.

Chỉ là, từ khi gặp lại, từ khi ngoắc tay thề ước, nàng chính là duynhất. Nhiều năm chờ đợi như vậy, dù cho chỉ là một hạt thóc lớn hay nhỏđược gieo xuống cũng đã trưởng thành, đã trở thành một cây đại thụ chọctrời, huống chi hắn luôn tương tư? Nàng đã nảy mầm trong tim hắn, cànhlá đan xen, ăn sâu bén rễ.

Nếu muốn nhổ nàng khỏi đó, có lẽ cần nhổ luôn cả trái tim hắn theo.Ai có thể nói cho hắn biết, làm cách nào dứt bỏ một người như thế khỏitrái tim của hắn?

.............................................

Khi Vân Ca khôi phục tri giác, chỉ cảm thấy ngũ tạng đau giống như có lửa đốt, nàng không khỏi rên rỉ thành tiếng.

Lưu Phất Lăng vội hỏi: "Đau như thế nào?"

Vân Ca chậm rãi mở to mắt, đang lúc hốt hoảng, có chút nghi ngờ mình đang nằm mơ, "Thiếp còn sống sao?"

Lưu Phất Lăng gật đầu, "Mạnh Giác cứu nàng."

Vân Ca ngơ ngác, rồi mỉm cười nói: "Vậy chàng phải tạ ơn hắn thật tốt."

Lưu Phất Lăng nghe trong lời nói của Vân Ca có thâm ý khác, tim cóchút đập loạn, vui mừng khôn xiết và không thể tin nổi, nhưng một câucũng không nói được, chỉ ngơ ngác nhìn Vân Ca.

Vốn tưởng rằng đã tử biệt, nhưng không ngờ còn có cơ hội đoàn tụ, Vân Ca vui mừng khó tả, nhẹ nhàng chạm vào giữa đầu mày của Lưu Phất Lăng,đau lòng trách cứ: "Một đêm chàng không ngủ sao? Sao lại ngốc như vậy?Thiếp ngủ ở chỗ này, cũng sẽ không có tri giác, chàng lại thức trắng đêm ở đây, để làm gì chứ? Sao không ngủ một lúc đi?"

Lưu Phất Lăng thuận thế cầm lấy tay Vân Ca, Vân Ca không hề giống như trước đây có ý định rút tay ra, mà để mặc cho hắn nắm lấy, còn có vàiphần ngượng ngùng buông mắt xuống.

Trong lòng Lưu Phất Lăng, toàn bộ sự không tin tưởng biến mất, chỉcòn lại vui sướng, giống như thủy triều xao động. Ngoài phòng, một tianắng mặt trời tươi đẹp rực rỡ chiếu xuống, trong phòng, cảnh tượng nhiều năm trong ảo mộng của một người đã trở thành sự thật.

Lưu Phất Lăng đặt bàn tay Vân Ca lên một bên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu tiên là mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, tiếp đó miệng mở rộngthành một nụ cười lớn.

Vân Ca trong lòng cũng không kìm nén được vui mừng, nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Phất Lăng, nàng cũng không nhịn được muốn cười, nhưng hiện tại bụng còn rất đau, không dám làm vậy.

Hóa ra con đường mà đời người phải trải qua, kỳ thật rất đơn giản,trước sau không biết chắc lúc nào là thống khổ nhất, một khi hạ quyếttâm đi về phía trước, như vậy dù cho phía trước là bụi gai che kín, cũng không sợ hãi, cứ tiến về phía trước mới có thể khoái hoạt.

Cả hai người đều giống như hai đứa nhỏ ngốc, cả hai đều không biết người kia nói gì, chỉ nhìn nhau ngơ ngác cười ngây ngô.

Ngoài phòng.

Vu An thử gọi một tiếng: "Hoàng thượng".

Hai người đang ngây ngô cười bừng tỉnh.

Lưu Phất Lăng nói: "Đừng đến làm phiền ta, hôm nay ai ta cũng khônggặp, bảo bọn họ về nhà hết đi, cùng phu nhân, hài tử mừng năm mới thậtvui vẻ."

Vu An vừa định há mồm nói, nhưng toàn bộ lời nói đều bị chặn lại trong miệng.

Vân Ca nhỏ giọng nói: "Cẩn thận người ta mắng chàng là hôn quân."

Lưu Phất Lăng cười: "Mê muội*thì mê muội luôn đi! Ta vốn đang khôngtỉnh táo, hiện tại ra ngoài xử lý chính sự, có quỷ mới biết ta sẽ nói ra cái gì."

*Từ hôn trong hôn quân có nghĩa là hồ đồ, mê muội, thần trí không tỉnh táo. Bản gốc chỗ này Phất Lăng nhắc lại từ hôn, mình chuyểnthành mê muội. Đoạn sau Vu An cũng nhắc lại từ hôn này, mình chuyểnthành không tỉnh táo.

Hoàng thượng nói chuyện, ngữ khí nhẹ nhàng chưa bao giờ nghe thấy,trong giọng nói còn có ý cười tràn ngập. Vu An cảm thấy người không tỉnh táo lúc này không chỉ có một mình hoàng thượng, hiện tại hắn cũng rấtmơ màng, đêm qua còn là tình cảnh bi thảm, ép tới khiến cho mọi ngườingay cả thở cũng không dám thở, hôm nay lại. . .

Hôm nay lại thay đổi quá nhanh!

Vu An ngẩng đầu, mắt nhìn trời cao, vừa bước thong thả rời đi, vừathở dài: "Bầu trời xanh vạn dặm, thoáng đãng không mây, thật là một ngày đẹp trời. Năm vừa rồi thật quá ầm ĩ, nhưng cũng là một năm tốt đẹp, nên nghỉ ngơi vài ngày!"

Lưu Phất Lăng hỏi Vân Ca: "Nàng thấy khó chịu sao? Có muốn nghỉ ngơihay không? Buổi tối Trương thái y lại tới châm cứu cho nàng."

Vân Ca lắc đầu, "Chàng đừng chọc thiếp cười to là được, chậm rãi nói chuyện thì không có vấn đề gì."

"Vân Ca, ta muốn nói với nàng... "

"Lăng ca ca, thiếp muốn nói với chàng... "

Hai người cùng cười nhìn đối phương, cùng lúc mở miệng muốn nói, rồi lại đồng thời ngừng lại.

"Chàng nói trước đi." Vân Ca mở miệng.

Lưu Phất Lăng nói: "Nàng nói trước đi!"

Vân Ca ngượng ngùng nở nụ cười, đưa mắt nhìn xuống, nói: "Lăng ca ca, đêm qua thiếp đã nghĩ thông một chuyện. Thời điểm thiếp rơi xuống, rấthối hận và tiếc nuối, cảm thấy rất nhiều việc chưa làm được. Đời ngườicó nhiều lắm những lần không thể cân nhắc, không ai có thể thực sự đoántrước được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Thiếp không muốn tới lúccuối cùng vẫn còn rất nhiều tiếc nuối hối hận, cho nên, nếu vui vẻ thìnên vui vẻ, muốn làm thì nên làm, hà cớ gì phải băn khoăn do dự nhiềunhư vậy chứ?"

Lưu Phất Lăng nhìn chăm chú vào lông mi của Vân Ca đang khe khẽ rungrung, kiềm nén vui sướng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nàng muốn làm gì?"

Vân Ca chớp mắt, lông mi lay động tựa như hai con bướm nhỏ đang vẫy cánh, "Lăng ca ca, thiếp muốn ở chung một chỗ với chàng."

Một câu đơn giản, lại làm cho Lưu Phất Lăng tựa như nghe thấy tiếngtrời, toàn bộ thể xác và tinh thần được tẩm trong một loại rượu nguyênchất, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy vui sướng như vậy?

Lưu Phất Lăng nắm bàn tay Vân Ca, cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay củanàng, "Vân Ca, đêm qua ta cũng nghĩ thông một việc. Đời người nói làdài, kỳ thật rất ngắn, dù cho yên yên ổn ổn, cùng lắm cũng chỉ là mấychục năm, không tính tới ốm đau ngoài ý muốn, rốt cuộc là dài tới baonhiêu, không ai thực sự biết được. Di hận, bất đắc dĩ cả đời này của tađã đủ nhiều rồi, ta không muốn thời gian còn lại cũng trôi qua như vậynữa. Vân Ca, còn nhớ khi nàng còn nhỏ đã hứa với ta chứ? Nàng đã nóinguyện ý cùng ta đi du ngoạn Miêu Cương, nguyện ý cùng ta đi khắp thiênsơn vạn thủy?"

Vân Ca có chút không hiểu được ý tứ của Lưu Phất Lăng. Nếu hắn chỉ là "Lăng ca ca", như vậy thực hiện toàn bộ lời hứa đều thực dễ dàng, nhưng hắn không chỉ là Lăng ca ca của nàng, hắn vẫn là hoàng đế Hán triều.Vân Ca ngây ngốc gật đầu, "Thiếp chưa bao giờ quên."

Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Vân Ca, sau này, ta muốn chỉ làm 'Lăng ca ca' của nàng."

Vân Ca mở lớn hai mắt, trong chốc lát thực sự không thể hiểu được lời nói của Lưu Phất Lăng.

Sau một lúc lâu, nàng mới lắp bắp nói: "Vậy... vậy... vậy là.... vậylà... ", sau cùng cũng ngắc ngứ nói ra một câu hoàn chỉnh, "Vậy ai... ai làm Hán... Hoàng đế Hán triều?"

Lưu Phất Lăng nhìn bộ dáng giật mình ngây ngốc của Vân Ca, ra vẻ khó xử hỏi: "Đúng rồi! Ai làm hoàng đế Hán triều đây?"

Do vô cùng vui sướng, Vân Ca tỉnh táo được vài phần, giơ tay ra muốnđánh Lưu Phất Lăng, "Chàng thông minh như vậy, nhất định là đã sớm suynghĩ thấu đáo rồi, còn không nhanh... ", do vô tình động tới vết thươngtrên bụng, Vân Ca nhíu mày.

Lưu Phất Lăng không dám đùa nữa, vội nắm tay nàng, đan chặt tay mìnhvới tay nàng, "Vân Ca, nàng cảm thấy Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ, người nàotốt hơn? Ta cảm thấy cả hai người này đều không tệ, chúng ta chọn mộtngười trong bọn họ làm hoàng đế, được không?"

Lúc này Vân Ca thực sự xác định trong lời Lưu Phất Lăng, từng chữ một đều thực sự nghiêm túc, thậm chí hắn đã có một kế hoạch chu đáo để thực hiện quyết định của hắn.

Trong lòng Vân Ca vốn định ấp ủ quyết tâm "tráng sĩ đoạn oản*", nàngsẽ ở lại bên cạnh Lưu Phất Lăng, tuy rằng không còn cách nào khác, nhưng lúc nàng sắp chết, hối hận và tiếc nuối đã khiến nàng nhận ra, tuykhông còn cách nào khác nhưng có lẽ so với rời xa Lăng ca ca còn dễ thực hiện hơn.

*Tráng sĩ đoạn oản nghĩa đen là tráng sĩ chặt đứt cổ tay,xuất phát từ chuyện tráng sĩ bị rắn độc cắn, để ngăn chặn độc tính buộcphải chặt đi cánh tay mình, câu thành ngữ ý nói hy sinh cái nhỏ để cứucái lớn.

Nhưng không ngờ vậy mà Lưu Phất Lăng nguyện ý liều lĩnh vứt bỏ ngôivị hoàng đế, Vân Ca chỉ cảm thấy thế giới của nàng trong phút chốc sángngời rực rỡ, không xuất hiện một tia mịt mù nào, nàng thậm chí có thểnhìn thấy thời gian sau đó mỗi một ngày đều là hạnh phúc khoái hoạt. Đãrất lâu Vân Ca không có cảm giác hạnh phúc như vậy, cảm giác đó chiếmđầy tâm trí nàng, đầy chặt tới nỗi muốn nổ tung, nhưng dù cho sau đó cónổ tung, mỗi một mảnh vụn vỡ ra đều vẫn tràn đầy khoái hoạt.

Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đầu tiên là si ngốc ngẩn người, rồi ngâyngốc cười, sau đó lẩm nhẩm độc thoại, miệng thì thầm, nghe cẩn thận mớirõ, hóa ra nàng đã bắt đầu lên kế hoạch, trước tiên bọn họ phải về nhàgặp cha mẹ nàng, đoạt lấy tuấn mã mà Tam ca vẫn cưỡi, sau đó hắn cưỡingựa, nàng cưỡi Linh Đang, bắt đầu chuyến du lịch của bọn họ, trước tớiMiêu Cương du ngoạn... rồi tới...

Nàng muốn sưu tập nguyên liệu nấu ăn của mỗi địa phương, viết sáchdạy nấu ăn. Người Hán chế biến thịt dê, thịt trâu bò không tốt, người Hồ không biết dùng gia vị, không biết chế biến các món rau, nàng có thểvừa đi, vừa đem phương pháp chế biến món ăn của hai dân tộc truyền thụlẫn nhau, để cho tất cả mọi người đều được ăn những món ăn ngon nhất...

Nội tâm Lưu Phất Lăng đau xót, hắn giam cầm Vân Ca lại bên mình,chính là đã giam cầm một tâm hồn khát vọng bay lượn. Thời gian Vân Ca ởtrong hoàng cung, nàng chưa từng thực sự vui vẻ.

Nhưng mà thực may mắn, thời gian còn lại của bọn họ rất dài.

Ngôi vị hoàng đế, từ trước tới giờ hắn chưa từng thích, nhưng vì muốn giữ vững nó mà đã mất đi mọi thứ. Đem nó giao cho một người thực sự cónăng lực, thực sự thích làm, người đó chắc chắn sẽ làm rất tốt.

Vứt bỏ đi ngôi vị hoàng đế, hắn có thể cùng Vân Ca đi tìm hạnh phúc của họ.

Lưu Phất Lăng vui mừng vì cuộc đời này mình đã có quyết định chínhxác nhất, rốt cục hắn cũng có thể dựa theo ý nguyện của mình, làm việcmà chính mình muốn làm.

"Vân Ca, nàng có tiền không?"

Vân Ca còn đang đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp, nghe vậy ngơ ngáclắc đầu, rồi gật gật đầu, "Thiếp không có, nhưng mà thiếp sẽ kiếm tiền."

Lưu Phất Lăng vỗ vỗ đầu Vân Ca, ngợi khen, "Xem ra ta cưới được người vợ tốt rồi. Về sau cần nhờ nàng nuôi ta."

Vân Ca cười, ánh mắt cong cong tựa mảnh trăng non.

"Ừ ha! Người nào đó chỉ biết bán quan, về sau không có quan mà bán,thật đáng thương! Sau này cứ đi theo thiếp đi! Trải giường chiếu chothiếp, gấp chăn màn, đốt nóng kháng*, hầu hạ thiếp cho tốt, thiếp nhấtđịnh sẽ cho chàng chén cơm ăn."

*Kháng: giường lò, tớ có chú thích đầy đủ ở chương 4.

Lưu Phất Lăng nghe được giọng nói êm ái nũng nịu của Vân Ca, nhìnthấy dáng vẻ dịu dàng của nàng, trong lòng rung động, không khỏi cúingười hôn lên trán nàng, "Ta nhất định 'hầu hạ' nàng thật tốt."

Vân Ca đỏ mặt, định mắng hắn một tiếng, nhưng xấu hổ không lên tiếng được, chỉ cong môi hậm hực.

Lưu Phất Lăng nhớ nhung Vân Ca nhiều năm, không dễ dàng mới được gặplại, nhưng Vân Ca vẫn cách xa hắn ngàn dặm. Lúc này Vân Ca đã ở ngay bên cạnh hắn, gần như nhiều năm tương tư vô vọng đã thành sự thực, tâmtrạng phấn khích tựa như thủy triều cuồn cuộn, không nén nổi, cởi giầy,nghiêng người nằm vào bên cạnh Vân Ca, nắm lấy tay nàng, lẳng lặng nhìnmột bên mặt nàng, nội tâm chỉ cảm thấy an ổn thỏa mãn.

Vân Ca cảm nhận được hơi thở của Lưu Phất Lăng bên cạnh, cảm thấy nửa người tê dại, nửa người còn lại thì cứng ngắc. Có khẩn trương, có xalạ, còn có vui sướng.

Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca căng thẳng, sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của nàng, ngón tay hắn đan chặt với ngón tay của Vân Ca, trêu nàng nói: "Chờ nàng hết bệnh rồi, ta nhất định chăm chú lắng nghe nàng hát tìnhca, tránh cho có người trước mặt bao nhiêu người oán giận, tiếng khuê nữ oán hận này đã truyền tới nước ngoài rồi."

Khi Vân Ca và A Lệ Nhã nói chuyện, chỉ thấy thản nhiên, lúc này nàngnghĩ đến Lưu Phất Lăng nghe được nàng trước mặt mọi người nói bừa, không biết lúc ấy trong lòng hắn nghĩ thế nào, liền đỏ bừng mặt.

"Chàng còn dám cười nhạo thiếp? Thiếp đây là vì muốn giúp chàngthắng! Thiếp nói những lời đó là có chút phóng đại, nhưng không phải nói lung tung. Ở Khương tộc, lúc cô gái mười ba tuổi thì được cha hay anhcủa họ chuẩn bị một thanh loan đao, để làm lễ trưởng thành, chờ tới khicô gái đó tìm được ý trung nhân, sẽ tặng loan đao cho đối phương, làmtín vật đính ước. Loan đao của A Lệ Nhã còn chưa được trao tặng, chứngtỏ nàng ấy còn chưa đính ước. Màu sắc khăn trùm đầu của cô gái Khươngtộc cũng rất được xem trọng, màu xanh biếc, hồng nhạt, màu vàng, màu lam đều biểu thị có nam tử đang theo đuổi các nàng. Khăn trùm đầu của A LệNhã lại là màu đỏ, màu đỏ biểu thị nàng không muốn nghe tới bản tình cacủa nam tử khác, không chào đón nam tử khác làm phiền nàng. A Lệ Nhãchưa hề có đính ước, tại sao lại dùng màu đỏ? Giải thích duy nhất chínhlà nàng đã có ý trung nhân, nhưng nàng ấy còn chưa nói cho đối phươngbiết. Lúc ấy thiếp muốn dụ nàng ấy đồng ý đấu văn, trước hết cần làm cho nàng sợ hãi với đấu võ, nhưng nữ nhân thảo nguyên rất ít khi khiếp đảmsợ hãi, cho nên thiếp chỉ có thể cố gắng làm cho nàng ấy cảm thấy tiếcnuối việc chưa thực hiện được. Với công chúa chí tôn của A Lệ Nhã màcũng không dám đưa tặng loan đao, lại càng chứng tỏ ý trung nhân tronglòng nàng vô cùng đặc biệt, tình cảm của A Lệ Nhã càng sâu đậm, càngtăng thêm khả năng nàng ấy đồng ý đấu văn."

Lưu Phất Lăng lúc này mới thực sự hiểu rõ, hóa ra lúc ấy Vân Ca không nói câu nào vô nghĩa, từng động tác, từng câu nói của nàng đều làmnhiễu loạn tâm trí A Lệ Nhã, tới khi Vân Ca đưa ra đấu văn, A Lệ Nhã mới có thể rất dễ dàng mà chấp nhận.

Lưu Phất Lăng nhéo nhéo mũi Vân Ca, trong động tác có cưng chiều, cótự hào, "Xem ra ta nên cám ơn ý trung nhân của công chúa A Lệ Nhã, trong lúc vô tình hắn đã giúp người Hán một đại ân."

Nụ cười của Vân Ca có chút cứng ngắc, ha ha cười gượng hai tiếng,"Việc này, chỉ có thiếp và chàng biết thôi, ngàn vạn lần không được nóicho người khác biết. Nếu để cho Tam ca của thiếp biết thiếp gây sự vớinữ tử theo đuổi huynh ấy, chắc chắn sẽ đem thiếp..." Vân Ca làm một vẻmặt sợ hãi.

Lưu Phất Lăng có vài phần kinh ngạc, vài phần buồn cười, "Ý trungnhân của A Lệ Nhã là Tam ca nàng sao? Hóa ra nàng đã sớm biết nàng ấy."

"Không phải, không phải, lúc thiếp tới gần chỗ A Lệ Nhã mới biếtđược, chàng có thấy vòng tay nàng ấy đeo trên cổ tay không? Trên đó cóđeo một chiếc mặt nạ ngân lang*, giống hệt với mặt nạ mà Tam ca củathiếp dùng. Chàng nói xem một cô nương mang theo bên mình mặt nạ mà Tamca thiếp dùng, có thể có ý nghĩa gì?". Vân Ca hết sức vui mừng, cườithành tiếng, "Tam ca sẽ phiền não rồi... ôi chao!"

*Mặt nạ ngân lang này theo mình đoán là mặt nạ hình sói bằng bạc,mình đọc rồi mà không nhớ, hoặc là do đọc convert không hiểu nên khôngấn tượng. Mặt nạ này còn xuất hiện khi Tam ca của Vân Ca xuất hiện, chắc lúc đó sẽ có miêu tả cụ thể hơn.

Nàng cười lại động tới miệng vết thương, Vân Ca đau đến mức cả mắt, mũi đều nhăn cả lại.

Quả nhiên là người ta không thể quá đắc ý vênh váo được!

Lưu Phất Lăng vội nói: "Không được cười nữa."

Vân Ca nhe răng cong môi nói: "Trong lòng thiếp vui vẻ, nhịn khôngđược thôi! Chàng mau kể chuyện gì mất hứng cho thiếp nghe đi. Khi nàothì chúng ta rời khỏi Trường An? Càng nhanh càng tốt! Thiếp rất muốn khi vết thương khỏi, liền cùng chàng rời khỏi Trường An."

Lưu Phất Lăng làm vẻ mặt nghiêm túc, muốn nghiêm túc một chút, thếnhưng bên trong đôi mắt vẫn chứa đựng những ngôi sao nhỏ đầy vẻ vuisướng, "Không nhanh tới như vậy, nhưng mà ta ước tính là trong vòng mộtnăm nhất định có thể rời đi."

"Thiếp thấy đại ca tốt lắm, à... Đại công tử ngoại trừ có chút háosắc, dường như cũng không tệ, truyền cho ai trong hai người họ cũng tốt. Vì sao cần thời gian dài như vậy để lựa chọn chứ? Sợ quan viên trongtriều đình phản đối sao? Hay là sợ phiên vương không phục?"

"Vân Ca, ta cũng muốn nhanh chóng rời khỏi Trường An, chỉ là...", vẻmặt Lưu Phất Lăng trở nên nghiêm túc, "Nàng còn nhớ những người ca hátcùng Lưu Bệnh Dĩ trên đại điện không? Ta không để ý tới bách quan triềuđình phản ứng như thế nào, lại càng không quan tâm tới ý kiến của phiênvương, nhưng ta quan tâm tới họ."

Vân Ca gật gật đầu, "Ừ."

"Khiến cho Khắc Nhĩ Tháp Tháp sợ hãi không phải Lưu Bệnh Dĩ, lại càng không phải quan văn võ tướng trên đại điện, mà là dân chúng Đại Hánphía sau Lưu Bệnh Dĩ hùng hồn hát vang. Bọn họ lao động vất vả cần cù,giao nộp thuế khóa nuôi sống bách quan và quân đội, bọn họ tòng quânđánh giặc, dùng tánh mạng của mình đánh lui di tộc, nhưng những gì họmong muốn cũng chỉ là ấm no và bình an. Ta tại vị một ngày, sẽ bảo vệbọn họ bình an một ngày. Hiện tại ta ích kỷ muốn chạy trốn trách nhiệmcủa mình, nhưng ta nhất định phải bảo đảm đem vị trí này yên yên ổn ổntruyền cho một người có thể bảo vệ tất cả những người như họ. Nếu bởi vì ta sơ suất, khiến cho tranh đoạt hoàng vị dẫn đến binh qua, gây tai họa cho dân gian bách tính, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân."

Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng, "Thiếp hiểu mà, thiếp sẽ kiên nhẫn chờđợi. Chàng yên tâm, thiếp cảm thấy dù là đại ca, hay là Đại công tử, đều nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bọn họ."

Lưu Phất Lăng cười nói: "Lưu Hạ, ta dường như có hiểu rõ một chút,chí hướng tài học của hắn đều không có vấn đề gì, nhưng hắn trước giờđều giả bộ hồ đồ, hắn giả bộ như thế khiến cho ta thật sự đoán không rađược thủ đoạn hành sự và tác phong của hắn, cần phải cẩn thận quan sátthêm. Tâm tính Lưu Bệnh Dĩ càng phức tạp, cũng cần cẩn thận quan sát một thời gian ngắn."

................................

Tuy rằng yến hội tân niên có chút ngoài ý muốn, nhưng Lưu Phất Lăngvà Hoắc Quang đều chỉ trong lòng biết rõ mà không nói ra, khiến chongười biết rõ thực không nhiều. Chỉ có một đám cấm quân lặng yên khôngmột tiếng động biến mất.

Chuyện ngoài ý muốn của Vân Ca dường như giống với vô số âm mưu chốncung đình, phát sinh trong bóng tối, biến mất trong bóng tối, ngay cảtia nắng mặt trời đầu tiên vào buổi sáng tinh mơ cũng chưa được nhìnthấy, chỉ như một giấc mộng của mọi người ngấm ngầm tan biến.

Nhưng trên thực tế, khắp nơi đều nhân chuyện ngoài ý muốn này bắt đầu đặt lại thế cờ. Khắp nơi đều có kế hoạch mới, nhưng chưa dám kinh suấtmà hành động, điều này ngược lại làm cho mọi người được đón chào năm mới cực kỳ an ổn.

Vân Ca ngủ trưa thức dậy, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đang ở bên cạnhgiường xem thứ gì đó, chân mày khẽ nhíu lại. Nghe thấy tiếng động, LưuPhất Lăng đầu mày giãn ra, để vật đang cầm trong tay sang một bên, đỡVân Ca đứng lên.

Vân Ca tiện tay cầm lấy thứ Lưu Phất Lăng vừa mới xem, là thánh chỉđại diện cho mong muốn của quan viên muốn tuyên Xương Ấp vương Lưu Hạtiến đến Trường An yết kiến, đều là những lời đường đường chính chínhnói thay nguyện vọng của quan viên.

Vân Ca cười hỏi: "Chàng dự tính cho đòi Lưu Hạ đến kinh thành để cẩn thận quan sát?"

"Không chỉ quan sát, mà còn một số thứ khác nữa, từ giờ trở đi cầnphải từ từ dạy cho bọn họ làm. Thời điểm ta ba bốn tuổi, phụ hoàng đãdạy ta xem tấu chương như thế nào, làm thế nào để lĩnh hội ý tứ phía sau câu chữ."

Mạt Trà ở ngoài mành nhẹ bẩm một tiếng, bê thuốc tiến vào, động táccực kỳ cẩn thận, Vân Ca biết nàng ấy còn đang áy náy tự trách, trong lúc nhất thời khó mà hết được, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Lưu Phất Lăng lấy thánh chỉ để sang một bên, nhận chén thuốc trongtay Mạt Trà, tự mình săn sóc Vân Ca uống thuốc. Lưu Phất Lăng cho Vân Ca uống thuốc xong, cầm chén nước để nàng súc miệng, "Nhưng mà còn khôngbiết hắn có chịu đến hay không. Quan hệ giữa hoàng đế và phiên vương vốn vô cùng vi diệu. Phương diện thứ nhất, phiên vương là họ hàng thânthuộc cùng chung lợi ích với hoàng thượng, thiên hạ là thiên hạ củahoàng thượng, cũng là thiên hạ của Lưu thị. Nếu ngôi vị hoàng đế bịngười khác đoạt lấy, chính là mất đi toàn bộ thiên hạ của họ Lưu. Tồntại dòng họ của phiên vương khiến cho văn thần võ tướng trong triều kinh sợ, để cho mọi người hiểu được, hoàng thất nhân tài đông đúc, cho dùkhông còn hoàng thượng, cũng không tới phiên bọn họ thay thế. Về phươngdiện thứ hai, giờ nào khắc nào hoàng đế cũng phải đề phòng phiên vươngcó dã tâm, đề phòng bọn họ cấu kết với đại thần trong triều. Đươngnhiên, phiên vương cũng phải từng giờ từng khắc đề phòng hoàng đế, có dã tâm cũng phải đề phòng, không có dã tâm cũng phải đề phòng, bởi vì códã tâm hay không có dã tâm không phải do tự mình định đoạt, mà là hoàngđế có tin tưởng mình hay không. Sử sách ghi lại không ít những ví dụ khi sự trung thành của phiên vương bị hoàng đế nghi ngờ, sẽ bị sát hại hoặc bức phản."

Một đạo chiếu thư lại chứa đựng nhiều thứ như vậy sao?

Vân Ca buồn bực: "Chàng cảm thấy Lưu Hạ sẽ không tin tưởng chàng? Hắn sẽ tìm lý do từ chối không tiếp thánh chỉ, không tới Trường An? Thậmchí bị chiếu thư này của chàng làm cho sợ tới mức có mưu tính khác?"

Lưu Phất Lăng gật đầu, "Không ai tin tưởng hoàng đế, huống chi là ởvị trí của hắn. Nhưng trong lúc này, hắn cũng đành phải tin ta."

"Chúng ta sẽ làm thế nào?"

Lưu Phất Lăng cười nói: "Những việc này không cần nàng quan tâm. Tanhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Việc nàng phải quan tâm chính là làm thế nào bồi dưỡng thân thể cho tốt."

Lưu Phất Lăng không muốn bàn tới chính sự nữa, nói với Vân Ca về ngày hội Thượng Nguyên* sắp tới, trong cung và dân gian đều tổ chức lễ mừng, hỏi nàng thích đèn trông như thế nào.

*Thượng Nguyên: rằm tháng giêng.

Vân Ca đột nhiên nói: "Thiếp muốn ngày hội Thượng Nguyên xuất cungmột chuyến, thứ nhất ngắm đèn, thứ hai. . . Thứ hai, nếu chàng khôngngại, thiếp muốn đi gặp mặt Mạnh Giác một lần, cám ơn ân cứu mạng củahắn."

"Ta chưa bao giờ để ý chuyện nàng gặp hắn, chẳng qua chỉ có chút khẩn trương." tay của Lưu Phất Lăng xoa nhẹ bên tóc mai Vân Ca, ôn hòa nói:"Có người có tuệ nhãn giống ta đều nhận ra ngọc quý, hơn nữa đại khái là người thông minh quý trọng người thông minh*, huống chi hắn còn là mộtngười đáng kính trọng."

*Câu này nguyên văn phiên âm Hán việt là "tinh tinh tích tinh tinh",trích từ câu đầy đủ là: "Tinh tinh tích tinh tinh, hảo hán thức hảo hán" xuất hiện khá nhiều trong các tác phẩm văn học, có cả trong Thủy Hử vàHồng Lâu Mộng, đại ý là: "Người thông minh quý trọng người thông minh,hảo hán nhận thức hảo hán". Vì tớ thấy mình chuyển ngữ chưa đủ tầm haynhư câu trên nên giải thích cụ thể.

Vân Ca bị lời nói của Lưu Phất Lăng khiến cho ngượng ngùng, đỏ mặtcúi đầu, trong lòng có cả vui mừng, chua xót đan xen. Lăng ca ca coinàng như bảo bối, nâng niu trân trọng còn thấy không đủ, nên tưởng làngười khác cũng giống chàng. Nhưng Mạnh Giác chưa từng xem nàng như trân châu ngọc quý gì cả, nhiều lắm là có thể được hắn ưu ái coi là mộttrong rất nhiều viên ngọc mà thôi.

Lưu Phất Lăng nói: "Vân Ca, Mạnh Giác là một người khôn khéo, khi nói chuyện cùng hắn, nên giữ lại một chút ở trong lòng. Việc nhường lạihoàng vị, sự việc trọng đại, một ngày chưa có quyết định cuối cùng, mộtchút ẩn ý cũng không thể để lộ, nếu không hoạ từ trong nhà sẽ dẫn tớihậu họa vô cùng."

Vân Ca gật đầu, "Thiếp hiểu rồi."

Cục diện hiện tại là một sự cân đối vi diệu, có lẽ chỉ cần sức nặngcủa một giọt nước là có thể phá vỡ, huống chi ngôi vị hoàng đế này nắmsức mạnh của muôn dân trăm họ trong tay.

Không nói tới thần tử triều đình, chỉ nói tới Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ,bọn họ hiện tại cũng đang toan tính như hắn đoán, mới có thể một ngườilàm một phiên vương hồ đồ, một người muốn tận tâm phụ tá hoàng thượng,toan tính một ngày kia khôi phục lại thanh danh tông thất. Nếu một khibiết được có cơ hội danh chính ngôn thuận giành được đế vị, bọn họ còncó thể yên lặng hay sao? Có lẽ tranh đấu lẫn nhau còn kịch liệt hơn sovới hoàng tử đoạt vị.

Nếu cuối cùng chuyện đó xảy ra trong thành Trường An, có lẽ sẽ trởthành một đoạn đường khó đi nhất trong cuộc đời rất nhiều người.

Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca, "Vân Ca, không bằng nàng về nhà trước, chờ sau khi mọi sự ổn định, ta tới tìm nàng."

Vân Ca nhíu mày trừng mắt, "Dù chàng muốn hay không muốn, thiếp cũng sẽ sống ở chỗ này!"

Lưu Phất Lăng kiên nhẫn giải thích: "Không phải là ta không muốn nàng ở cùng ta, nhưng chỉ sợ về sau phong ba nổi lên. . ."

Vân Ca cong môi, "Lăng ca ca, lần đầu tiên chúng ta ly biệt, mất baonhiêu năm mới gặp lại? Thiếp không muốn đếm những ngày chờ đợi nữa, mặckệ là phong ba hay thủy ba, dù sao thiếp cũng không muốn phải xa cách.Chàng nếu dám đuổi thiếp đi, thiếp nhất định sẽ không để ý tới chàng!"

Lưu Phất Lăng trầm mặc.

Vân Ca kéo cánh tay hắn lắc tới lắc lui, mím môi, vẻ mặt đáng thương, trong đôi mắt đen láy đều là ngoan cố.

Lưu Phất Lăng thở dài, "Nàng sao mà vẫn cứng đầu như vậy? Nàng cònđang bị thương, đừng có cử động nhiều thế, ta đồng ý với nàng."

Vân Ca trở mặt nhanh như lật sách, tức thì đã vui vẻ ra mặt, "May màbây giờ chàng đối với thiếp tốt hơn một chút so với lúc nhỏ, nếu khôngthì thiếp thật đáng thương."

"Chỉ tốt hơn một chút?" Lưu Phất Lăng vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt hỏi.

Vân Ca hì hì cười tiến đến trước mắt hắn, "Đây là khích lệ chàng phải tiếp tục cố gắng, để chứng minh Lưu Phất Lăng đối tốt với Vân Ca xinhđẹp, khả ái lại thông minh, trên đường đi còn có rất nhiều, rất nhiều cơ hội mà. Chàng mỗi ngày đều phải đối tốt với thiếp hơn ngày hôm trướcmột chút, mỗi ngày đều phải ngẫm lại ngày hôm qua có chỗ nào tốt, chỗnào không tốt hay không, có làm cho Vân Ca đáng yêu vui vẻ hay không?Mỗi ngày. . ."

Lưu Phất Lăng không nói lời nào, cầm lấy thánh chỉ, xoay người tự rời đi, để lại Vân Ca đang gọi lớn, "Này, thiếp còn chưa nói hết mà!"