Vân Trung Ca

Quyển 1 - Chương 18: Lửa cháy ngút trời



Ôn Tuyền Cung trên núi Ly Sơn ngoại thành Trường An, ban đầu do Tần Thủy Hoàng xây dựng, Hán Vũ Đế đã nhiều lần trùng tu lại, saukhi Lưu Phất Lăng đăng cơ mặc dù không tiêu phí tiền bạc vào Ôn Tuyềncung thêm lần nào nữa, nhưng khí tức xa hoa năm đó vẫn tràn ngập trongmọi góc của cung điện.

Đêm trước khi Vệ Thái tử gây loạn, sau khi Hán Vũ Đế Lưu Triệt trúngđộc vu cổ, từng lựa chọn tĩnh dưỡng ở chỗ này. Bởi vì lúc ấy thế cục hỗn loạn, mà Lưu Triệt lúc tuổi già bệnh đa nghi lại không giống bìnhthường, từ hoàng hậu, phi tử, hoàng tử đến thần tử cũng không thể tintưởng, nên không cho phép thị vệ trong thành Trường An tiến vào Ôn Tuyền cung, hộ vệ đáng tin cậy ở nơi này tất cả đều là bóng dáng ẩn tàng saulưng hoàng thượng – thái giám.

Bởi vì Tiên đế có di mệnh, lại có Lưu Phất Lăng ngầm đồng ý, Vu Antrải qua mười năm khổ tâm tổ chức, đem lực lượng lớn thứ hai trong cungđình, ngoại trừ Cấm quân, ra sức bồi dưỡng ở chỗ này, giống như một cáibóng im hơi lặng tiếng bao phủ cả tòa Ly Sơn.

Toàn bộ suối nước nóng đều ở trong cung điện, bốn phía Ôn Tuyền* được chặm khắc hoa văn là hoa sen, nạm vàng cẩm thạch, vừa là trang trí, vừa là phòng ngừa hơi nước ẩm thấp làm cho trơn trượt.

*Ôn tuyền nghĩa là suối nước nóng.

Từng tầng, từng tầng bậc thang dần dần dẫn vào trong suối nước nóng,hơi nước trắng xóa mịt mù bao phủ toàn bộ căn phòng. Lưu Phất Lăng lúcnày đang ngồi trên một bậc thang, nước của suối nước nóng chỉ tới ngangvai, dựa vào gối ngọc phía sau, khép mắt giống như đang ngủ. Hắn khôngthích người khác ở bên cạnh mình, cho nên chỉ có Vu An canh giữ ở bênngoài mành châu. Có thái giám lặng lẽ tiến vào, hành lễ với Vu An, tiếnlên chỗ Vu An thấp giọng nói với hắn mấy câu, rồi vội vàng lui xuống.

Do thấy không rõ lắm tình hình phía trong mành, Vu An không dám tùytiện lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể xoa xoa tay chờ. Lưu Phất Lăng mắtcũng không mở hỏi:

"Có chuyện gì?"

Vu An vội trả lời: "Hoàng thượng, nô tài vô năng. Nô tài đã tra xétqua một lần toàn bộ nữ tử ngày đó ở Cam Tuyền cung, tra xét tới giờ, vẫn không tìm được nữ tử hát hôm đó. Nhưng ngược lại có tin tức khác, không biết hoàng thượng còn nhớ rõ Nhã trù Trúc công tử từng một lần làm đồăn cho hoàng thượng không? Nàng lúc ấy cũng ở Cam Tuyền cung, sau lại bị nô tài hạ lệnh đuổi ra ngoài. Nghe Phú Dụ thái giám từng hầu hạ côngchúa có nói, Nhã trù mặc dù gọi là 'Trúc công tử', kỳ thật là một nữtử."

Lưu Phất Lăng chậm rãi mở mắt, trầm mặc một lát hỏi: "Nàng tên gọi là gì?"

"Bởi vì khi Phú Dụ ở phủ công chúa, cũng không phải là tâm phúc củacông chúa, những kẻ hầu hạ thân cận bên công chúa trong phủ công chúabiết sự tình phần lớn đã chết, cho nên còn chưa nghe được tên của nàng,nhưng mà Trúc công tử là đầu bếp của Thất Lý Hương trong thành TrườngAn, nô tài đã sai người đi Thất Lý Hương tra xét, đoán chừng chậm nhấtlà buổi tối ngày mai sẽ có tin tức."

Lưu Phất Lăng nhớ lại ngày đó nếm qua đồ ăn Trúc công tử đã làm, lạinghĩ tới tiếng ca trong núi Cam Tuyền, đột nhiên từ suối nước nóng đứnglên, vội vàng lau khô người, vừa mặc quần áo vừa nói: "Vu An, sai ngườiđi chuẩn bị xe, quay về Trường An, trực tiếp tới Thất Lý Hương."

Vu An quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng đến Ôn Tuyền cung không phảivì chờ gặp Mạnh Giác sao? Tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng đối với ngườinày nô tài cũng có ấn tượng rất sâu sắc. Nghe nói hắn và tiểu thư Hoắcgia tâm đầu ý hợp, có người nói Hoắc Quang đối với hắn cực kỳ tánthưởng, đối đãi với hắn giống như với nhi tử, nhưng không biết vì saohắn lại cầu tới thuộc hạ của nô tài, muốn nhờ nô tài thay hắn xin hoàngthượng gặp hắn một lần. Nô tài cân nhắc vấn đề này chắc chắn có chút ẩný. Hoàng thượng, không bằng chờ gặp được hắn, rồi hãy quay về TrườngAn."

Lưu Phất Lăng sửa sang lại y bào gọn gàng, vén mành bước ra: "Hắn khi nào thì đến?"

Vu An tính toán thời gian: "Hắn nói buổi tối hôm nay nghĩ cách rờiTrường An, nhanh thì nửa đêm, chậm thì sáng sớm ngày mai, nhưng cho dùhắn có tới lúc nửa đêm, khẳng định cũng không dám quấy rầy hoàng thượngnghỉ ngơi, nhất định là đợi tới ngày mai tìm thời điểm thích hợp tìmngười thông báo cho nô tài."

Lưu Phất Lăng nhẹ gật đầu: "Chúng ta đêm tối về Trường An, ngày mainếu hắn tới, lệnh hắn trước hết đợi, chậm nhất là buổi tối ngày mai Trẫm gặp hắn."

Vu An suy nghĩ, mặc dù cảm thấy cử chỉ của hoàng thượng quá mức khácthường, nhưng thời gian an bài cũng coi như hợp lý, nên lập tức lêntiếng "Vâng" đáp ứng, lui xuống đi sai người chuẩn bị ngựa xe.

Bên trong xe ngựa, Lưu Phất Lăng tựa vào nhuyễn điếm*, nhắm mắt lạitựa hồ đang ngủ, nhưng trong lòng lại không an ổn chút nào, không dámnghĩ tới Trúc công tử có thể là người hắn chờ hay không. Nhiều năm nhưvậy, hắn đều ở trong thành Trường An, khả năng duy nhất mà hắn có thểlàm chính là lẳng lặng chờ đợi, đây là một lần duy nhất hắn chủ động,chủ động đi nắm bắt lấy vận mệnh mà có lẽ không sẵn lòng cho hắn bất cứthứ gì.

*Nhuyễn điếm: đệm mềm để tựa, ngồi.

Kỳ thật biện pháp sáng suốt nhất chính là ở Ly Sơn lẳng lặng chờ tintức, nhưng nếu như hành động như thế này, lại không phải là người hắnchờ, như vậy toàn bộ lại trở về như trước. Hắn vội vàng xuống núi nhưvậy, tuy rằng đã tận lực che giấu hành tung, cũng cố ý bày nghi trận,nhưng cũng không thể khẳng định có thể trăm phần trăm tránh được tai mắt dòm ngó của những kẻ trong bóng tối, có điều hắn đã yên lặng chờ thờigian lâu lắm rồi, lâu tới mức rất sợ để vuột mất, rất sợ vạn nhất.

Nếu Trúc công tử thật sự là nàng, hắn nhất định phải nhanh chóng gặpnàng, vạn nhất có người khi dễ nàng rồi thì sao? Vạn nhất* nàng khôngđược vui vẻ thì sao? Vạn nhất nàng phải rời khỏi Trường An thì sao? Vạnnhất nàng đã gặp một người khác thì sao? Trong khoảng thời gian một ngày chuyện có thể sẽ xảy ra nhiều lắm, mà hắn đã sớm mất đi niềm tin đốivới ông trời.

*Vạn nhất = ngộ nhỡ.

Khi mới xuống núi còn chưa có gió, nhưng càng đi thì gió lại cànglớn, đi trên sơn đạo, mọi người cảm thấy giống như bị gió thổi bay.

Vu An thật sự bất an, đánh bạo tiến đến bên cạnh xe ngựa: "Hoàngthượng, tối nay gió rất lớn, thật sự không nên xuất hành, không bằng trở về đi! Muộn nhất là buổi tối ngày mai sẽ có tin tức, thật sự hoàngthượng không nên tự mình đi một chuyến."

Lưu Phất Lăng mắt cũng không mở nói: "Ngươi có thể trở về."

Vu An lập tức nói: "Nô tài không dám." Lại lui trở về, tiếp tục lên đường.

.....................................

Một con ngựa đen, một thân áo choàng đen, Vân Ca phóng ngựa phi nhanh trong gió. Gió quất lên mặt nàng giống như dao cắt, nàng lại cảm thấyrất thống khoái. Đã nhiều ngày không được thúc ngựa chạy như điên thếnày, đáng tiếc cưỡi lên tuấn mã không phải Linh Đang, cũng không phảiHãn huyết bảo mã, nếu không đã có thể hưởng thụ cảm giác chạy đua cùnggió.

Phụ thân và mẫu thân không biết có ở nhà hay không, có đôi khi đi xa, hai ba năm không trở về nhà đều là bình thường. Nhị ca cũng không biếtphiêu bạt ở nơi nào. May mắn Tam ca là một con quỷ lười, khẳng định ởnhà. Hiện tại nghĩ tới Tam ca, nàng chỉ cảm thấy ấm áp, thậm chí vô cùng nhớ tới Tam ca lạnh lùng nghiêm mặt, bộ dáng xa cách đối với nàng.

Khó trách người ta thường nói "Lòng mẹ lúc nào cũng nghĩ tới con,nhưng lòng con lại như đá phiến", khi con gái vui vẻ đắc ý, thườngthường quên mất nhà mình, chỉ khi nào bị thương, nơi muốn trở về nhấtlại chính là nhà.

Từng nghĩ đến người nàng yêu chắc chắn sẽ coi nàng là trân bảo độcnhất vô nhị, bất kể nàng ở trong mắt người khác như thế nào, ở trong mắt người đó nhất định là thông minh, đáng yêu, xinh đẹp nhất, là không thể thay thế, là nghìn vàng không thể đổi. Nhưng hiện tại mới hiểu được,bất quá chỉ là giấc mộng tuyệt đẹp của thiếu nữ.

Con người rất phức tạp, dục vọng của con người nhiều lắm. Rất nhiềuthứ nghìn vàng không thể đổi, nhưng có lẽ vạn vàng có thể đổi, thậm chícó lẽ một ngàn lẻ một vàng cũng có thể.

Vân Ca cảm giác trong mắt có chút đau xót, nhưng bây giờ không muốnvì hắn rơi thêm nước mắt, đón gió lạnh, kéo căng cổ họng hét to mộttiếng, gió lạnh quất vào quai hàm làm nàng đau rát, kiên quyết bức nướcmắt trở lại.

Lúc này, Trường An là đô thành của Thiên triều Đại Hán, là phồn hoanhất trên đời, thành trì hùng vĩ, là nơi mà nàng từ nhỏ không ngừnghướng tới. Trường An chứa đựng giấc mộng của nàng, chứa đựng vui sướngmà nàng tưởng rằng có.

Chỉ là, hiện tại, nàng thầm nghĩ vĩnh viễn không muốn nhớ tới thànhtrì này, muốn quên hết toàn bộ những thứ xảy ra ở nơi này. Con ngựa chạy nhanh hơn một chút, lại chạy nhanh hơn, đã rời thật xa tất cả, đã rờiđi thật xa...

...................................

Ngựa màu đen. Dễ dàng ẩn giấu trong đêm tối nhất chính là màu đen.Khuôn mặt bị che đi, chỉ có một đôi mắt đen thăm thẳm lộ ra ngoài.

Tuy rằng biết rõ cho dù nửa đêm tới được Ly Sơn, cũng không gặp đượcLưu Phất Lăng, nhưng hắn cũng muốn tận lực giảm thiểu thời gian dừng lại trên đường, giảm thiểu khả năng hành tung bị tiết lộ.

May mắn tối nay gió lớn, trên đường lữ nhân ít đến mức gần như khôngcó. Bọn họ cũng bởi vì tránh gió quất, có thể thuận lý thành chương* che mặt lên đường. Kế hoãn binh của hắn đã đến hồi cuối, nếu tiếp tục kéodài thêm nữa, khẳng định Hoắc Quang sẽ nghi ngờ. Lưu Phất Lăng hiện tạilà hy vọng duy nhất của hắn, nếu Lưu Phất Lăng đồng ý tránh những ngườikhác đi gặp hắn, hẳn là đã dự liệu được những lời hắn muốn nói, cũng cóthể có cùng chung ý.

*Thuận lý thành chương: thành ngữ chỉ sự rõ ràng, hợp lẽ.

Tuy rằng hắn đã nhà tan cửa nát, huyết cừu của cả nhà và Lưu PhấtLăng cũng không có quan hệ trực tiếp, nhưng hắn đối với việc hợp táccùng Lưu Phất Lăng vẫn thập phần kháng cự, cho nên mục đích của hắntrước giờ cũng chỉ là xa xa nhìn kỹ Lưu Phất Lăng, đánh giá Lưu PhấtLăng. Nhưng không ngờ cũng đến ngày cuối cùng bị thế sự bức bách đến như thế, cũng giống như Lưu Bệnh Dĩ hắn từ nhỏ vẫn oán hận nhưng thật không ngờ lại có thể cùng hắn cầm cờ luận sự một ngày.

Nếu như là trước kia, hết thảy đều đã rất đơn giản, hắn khẳng định sẽ lựa chọn thực hiện thứ đối với mình có lợi nhất ——- cưới Hoắc ThànhQuân.

Hoắc Thành Quân không giống với Hoắc Liên Nhi, nàng biết rõ ràng mình muốn gì, cũng có năng lực vì mình thực hiện, tính cách của Hoắc ThànhQuân mới thích hợp phụ trợ hắn ở thành Trường An đạt được hết thảy những gì hắn muốn.

Mà giá trị lợi dụng của Vân Ca, khi so sánh với Hoắc Thành Quân, đã không đáng để nhắc tới.

Hắn năm đó mới tới Trường An, một thân áo vải, không có người dựa vào lại không có tiền. Tiểu Hạ tuy rằng hứa hẹn trợ giúp hắn, nhưng do Tiên đế trước đây có chính sách tước phiên, toàn bộ tài lực của Phiên vươngđều chịu sự khống chế nghiêm ngặt của triều đình, Tiểu Hạ ở thành Trường An thế lực cũng có hạn. Toàn bộ kế hoạch của hắn đều cần sản nghiệp vànhân lực của Phong thúc thúc hỗ trợ, nhưng Phong thúc thúc chịu ảnhhưởng sâu sắc của nghĩa phụ, đối với triều đình tranh đấu đều kính nhiviễn chi*, tuyệt đối sẽ không hỗ trợ gì cho hành động của hắn, hắn muốndùng của cải và nhân lực của Phong thúc thúc can dự vào đảng phái tranhđấu trong Hán triều, căn bản không có khả năng.

*Tôn kính mà không gần gũi, tức là đứng ngoài xem.

Chỉ có Vân Ca, là con gái của người mà nghĩa phụ hắn yêu, có thể làmcho mọi thứ được hóa giải. Nghĩa phụ là thần trong lòng Phong thúc thúc, mà hắn là hậu nhân duy nhất của nghĩa phụ, Vân Ca cộng thêm họ Mạnh mới có thể làm cho mọi thứ không thể trở thành có thể.

Sự thật chứng minh phỏng đoán của hắn, Phong thúc thúc ngày đó vốn đã muốn nổi giận với hắn, nhưng khi thấy được cây kim ngân trâm trên tócVân Ca, toàn bộ những thứ khác trong lòng Phong thúc thúc lập tức khôngcòn quan trọng, quan trọng là... ông ấy nhìn thấy một thiếu niên họ Mạnh cầm lấy bàn tay cô gái đang cài cây kim ngân trâm kia, bù đắp lại những tiếc nuối sâu sắc mà không cách nào làm khác được sâu trong lòng bọnhọ.

Hiện tại, Phong thúc thúc đã đem toàn bộ sản nghiệp trong Đại Hántriều giao cho hắn. Tuy rằng ba người bá bá còn lại không chịu đem sảnnghiệp Tây Vực giao cho hắn, nhưng ở trước mặt Hoắc thị gia tộc quyềnkhuynh thiên hạ, sản nghiệp này đã không hề trọng yếu.

Hắn nhiều lần thử nghiệm, cũng đã vô số lần muốn thuyết phục chínhmình, thậm chí hắn ôm Hoắc Thành Quân, còn đã thử hôn nàng. Hắn lần nàocũng đều tự nói với mình: "Đều là nữ nhân, nhắm mắt lại ôm vào trongngực đều không giống nhau sao? Huống hồ nếu chỉ luận dung mạo, HoắcThành Quân so với Vân Ca cũng không kém."

Chỉ là không giống nhau, mặc dù hắn lý trí mà suy nghĩ như thế nàocũng đều cảm thấy hẳn là phải giống nhau, nhưng lại nhất định là khônggiống. Trong đầu hắn nói: "Giống nhau, giống nhau", chậm rãi cúi ngườixuống hôn Hoắc Thành Quân, nhưng trong lòng lại cực kỳ rõ ràng cho hắnbiết "Không giống nhau, không giống nhau", cuối cùng chỉ trong chớp mắt, đúng lúc hắn muốn hôn lên môi Hoắc Thành Quân, vậy mà hắn không khốngchế được chính mình, đẩy Hoắc Thành Quân ra.

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc và tổn thương cùng không thể tin nổicủa Hoắc Thành Quân, hắn lập tức cười an ủi Hoắc Thành Quân, giải thíchrằng mình không nên nhất thời xúc động mạo phạm nàng.

Nhưng trong lòng hiểu rõ, chỉ bởi vì người kia là Vân Ca, hắn khôngcách nào làm cho hình bóng người kia biến mất trong lòng hắn, đó chínhlà Vân Ca của hắn.

Là khi hắn dơ bẩn nhất, bất lực nhất, thất vọng nhất, vẫn cứ đưa tay cầm lấy tay hắn, chính là Vân Ca.

Là khi hắn lạnh lùng nói lời châm chọc, vẫn cứ mỉm cười là Vân Ca.

Là khi hắn cho rằng mình vô cùng chán ghét cô tiểu thư nhỏ rất nhiềunăm về trước. Vừa thấy chán ghét, lại vừa hết sức nhớ kỹ mỗi một câu của nàng, mỗi một nụ cười của nàng, váy lục la của nàng, tên của nàng.

Ba người bá bá hết sức ngẫu nhiên lại nhắc tới Thiên Sơn tuyết đàLinh Đang của Vân Ca. Mỗi khi cũng chỉ do hắn tình cờ nói đến gì đó, mới có thể làm cho làm mấy người bá bá đó tình cờ nói một đôi lời, bọn họhết sức lảng tránh về người và sự tình, cho nên mỗi một lần hắn đều đãthập phần vừa may, thập phần vô ý "tình cờ" nhắc tới.

Đuổi theo đủ mọi dấu vết của Thiên Sơn tuyết đà, hắn ở trong thảo hôi xà tuyến* tìm kiếm tất cả tin tức về người mà hắn vốn chán ghét.

*Thảo hôi là rơm rạ, xà tuyến: đường rắn đi, ý nói là nơi nào cũng xông vô ấy mà.

Biết nàng cùng Linh Đang đi tới Thổ Mộc Hồ, đi tới sông Khổng Tước,còn biết Linh Đang của nàng cùng nàng đến Hưng Đô Khố Thập Sơn, rồi tớinước Thiên Trúc, Kế tân(Kashmir, phiên âm Hán Việt tác giả viết là GiàThấp Di La), lần này hành trình nàng đi một lần là ba năm, tin tức hoàntoàn không có.

Nàng tùy ý như vậy, lại tự do tự tại phung phí thời gian như vậy,hưởng thụ cuộc sống. Mà hắn còn đang đọc sách, đang luyện kiếm, đang học y, đang dụng độc, đang tập đàn, đang đi theo ba bá bá học việc buônbán, đang tỉ mỉ quan sát tất cả mọi thứ phát sinh ở Hán triều.

Hắn mỗi một khắc thời gian đều không lãng phí.

Hắn nhất thiết nỗ lực học tập, hắn một ngày chỉ ngủ có hai canh giờ*, hắn vừa ăn cơm vừa học thuộc lòng, thậm chí trong lúc ngủ mơ hắn cũnglặp lại luyện tập nhất cử nhất động của nghĩa phụ, hắn muốn dùng phongthái hoàn mỹ của nghĩa phụ che dấu đi lệ khí trên người, hắn muốn khiđịch nhân của hắn thấy hắn, tuyệt không có nghi tâm, hắn muốn toàn bộnhững kẻ đã từng miệt thị hắn, đều phải ở trước mặt hắn tự biết xấu hổ.Hắn không biết trong tiềm thức của mình có từng nghĩ tới hay không, khigặp lại nha đầu thích mặc y phục màu lục kia, hắn muốn mọi thứ đều làtốt nhất.

*Một canh giờ = 2 giờ.

Thời gian như cây mọc trong rừng cứ thế lần lượt trôi qua, hắn yênlặng chờ thời cơ báo thù thích hợp, im lặng mà chuẩn bị mọi thứ, có lẽ. . . Ở trong lòng hắn, ở một góc nào đó mà hắn cũng không chịu thừa nhận,cũng vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi nàng trở về.

Khi hắn đợi được nàng trở về, hắn cùng nàng sẽ hoàn mỹ gặp lại. Hắnlàm được! Hắn lấy tư thái không chê vào đâu được của hắn xuất hiện, màlần này nàng thành ăn mày, nhưng khi nàng nhìn thấy hắn lại thờ ơ giốngnhư không thấy.

Nàng không nhận ra hắn!? Nàng đương nhiên sẽ không nhận ra hắn!

Là để tâm? Hay thoải mái?

Hắn xem thường nàng vụng về, châm biếm nàng giả nhân giả nghĩa, chánghét nàng đối với mọi thứ đều không cần, thế nhưng duy nhất lại khôngkinh ngạc.

Thời gian tám năm, ở chỗ sâu trong nhất trong đáy lòng hắn, có lẽ hắn đã sớm biết nàng là người như thế nào.

............................

Thời gian cũng đã lâu lắm, ràng buộc cũng nhiều hơn, tất cả từ trướcđó chính hắn đều đã biết rõ những gì sẽ phát sinh, nhưng lý trí của hắnđã không còn cách nào để xóa đi những dấu ấn ở trong lòng.

Giữa vô số lần do thời gian ngăn cách, giữa không gian chăm chú tìmkiếm, khoảng thời gian dài tới tám năm, hắn đã có thói quen trong thờigian, trong không gian của hắn, có sự tồn tại của nàng.

Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể giống như một tên ngốc, không ở thành Trường An hưởng thụ ấm áp, lại phi ngựa băng băng ở trong gió lạnh,không đi hoan lộ thênh thang, mà muốn đi qua cầu độc mộc.

Gió lớn như vậy, rất không thích hợp xuất hành, cho nên Mạnh Giác một đường phi ngựa nhanh như tên bắn, không thấy một bóng người. Mạnh Giáccòn tưởng rằng có thể cứ như vậy mãi cho đến Ly Sơn, nhưng không ngờnhìn thấy một chiếc xe ngựa xuất hiện ở cuối đường, bốn phía cũng cókhông ít người bảo vệ.

Trời tối như vậy còn muốn gấp rút lên đường, khẳng định có sự tìnhkhông phải tầm thường. Mạnh Giác trong lòng nghi hoặc, ghìm lại tốc độcủa con ngựa, cẩn thận nhường sang một mé đường. Phía sau hắn, LụcNguyệt và Bát Nguyệt cũng lập tức theo Mạnh Giác lui qua một bên đường.

Không biết là bởi vì cưỡi ngựa trong gió lớn, hay là có nguyên nhânkhác, đoàn người đều mặc áo choàng lớn, khuôn mặt bọn họ cũng giống nhưMạnh Giác, đều che kín lại.

Những người xung quanh xe ngựa nhìn thấy bên đường có ba người, tayđều âm thầm đặt lên binh khí. Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng toàn lực đềphòng.

Cả hai bên đều yên ổn vô sự mà đi lướt qua nhau, đều tự nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đột nhiên lúc đó, một đám người bịt mặt từ rừng cây bên cạnhlao ra tấn công, lao thẳng tới xe ngựa.

Những người xung quanh xe ngựa lập tức bao quanh xe bảo vệ, LụcNguyệt và Bát Nguyệt cũng một trước một sau bảo vệ Mạnh Giác, chỉ nhìnđao quang kiếm ảnh, một trận chém giết đã bắt đầu.

Chuyến này chỉ dẫn theo thái giám, nhưng tất cả đều là cao thủ, vốndo Tiên đế thiết lập, âm thầm huấn luyện để hộ vệ. Đám người đến sốlượng tuy nhiều, nhưng Vu An không sợ, phẫn nộ quát lớn: "Giết toàn bộcho ta!"

Mạnh Giác tuy biết là có sự hiểu lầm, nhưng bởi vì thích khách đúnglà từ cánh rừng phía sau mình xông ra, nhìn thế nào cũng giống như làcùng phe với mình, nhất thời căn bản không thể giải thích rõ ràng, hơnnữa đối phương đã muốn ra đòn sát thủ, bọn họ không thể không tự bảo vệmình, chỉ có thể bắt đầu trong sự mơ hồ mà đánh trả.

Toàn bộ thái giám đều từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đềulà cao thủ, không chỉ có công phu, kể cả cách giết người và tra tấnngười khác cũng rất có bài bản.

Thích khách đến ám sát cũng đều tính là cao thủ, nhưng làm sao bìđược với một đám bị nhốt trong thâm cung, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng không làm, chỉ chuyên tâm luyện giết người, hơn nữa bởi vì lục căn*không được đầy đủ, chiêu thức của đại bộ phận những người này đều làtràn ngập sát ý, thâm hiểm tàn nhẫn, chiêu dùng so với thích khách cònhiểm độc hơn.

*Lục căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.

Thích khách dần dần không địch lại, đều ngã dưới nhuyễn kiếm của đámthái giám, hơn nữa tất cả đều là những cái chết vô cùng thống khổ. LưuPhất Lăng nghe thấy tiếng binh khí giao tranh bên ngoài dần dần nhỏ lại, nhẹ gõ vách xe ngựa, thản nhiên nói: "Khẩu cung."

Vu An hối hận giậm chân, mới vừa rồi bị tức khí hồ đồ, lập tức quát:"Lưu người sống", đúng lúc đảo mắt, chỉ còn lại có ba người nhóm MạnhGiác bên kia. Vu An phi thân bay ra, lao thẳng tới chỗ Mạnh Giác.

Vu An ba tuổi đã bắt đầu thụ giáo một lão thái giám trong cung, là để chuẩn bị ngày sau hầu hạ hoàng tử, thiên phú của hắn lại rất tốt, nếukhông Lưu Triệt cũng sẽ không từ trong mấy ngàn thái giám, lựa chọn hắntới hầu hạ hoàng đế tương lai của Đại Hán. Mấy năm trở lại đây, Vu Anmột thân âm nhu công phu, phải nói là có một không hai trong thiên hạcũng không quá.

Bên cạnh Mạnh Giác danh sư tuy nhiều, nhưng lại học nghệ khi tuổi đãlớn, cùng người bình thường so chiêu, công phu của hắn coi như tốt, gặpphải Vu An tuyệt đỉnh cao thủ như vậy, cũng thật là nguy hiểm khắp nơi.

Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng đã có nhiều chỗ bị thương, vốn làchuyện mất mạng chỉ trong một sớm một chiều, nhưng hai thái giám sochiêu cùng bọn họ lại hứng thú bắt đầu trò mèo vờn chuột, cũng khôngmuốn lấy mạng Lục Nguyệt và Bát Nguyệt, mà chỉ sử dụng kiếm họa một sốđường lên người bọn họ, không nông không sâu, chỉ cần thấy máu.

Mạnh Giác lại nói thêm lần nữa: "Có hiểu lầm", nhưng Vu An thầm muốnbắt sống hắn, căn bản lười nghe. Tính khí kiêu ngạo của Mạnh Giác bịkích ra, dứt khoát không giải thích nữa, liền hạ quyết tâm, chiêu nàochiêu nấy đều hướng thẳng tới chỗ hiểm trên người Vu An, bởi vì chiêuthức đến từ bao nhiêu thế hệ sát thủ Tây Vực tích lũy kinh nghiệm, tuyrằng đơn giản, nhưng cho dù mình chết, cũng nhất định phải đánh cho đốiphương mất theo nửa cái mạng.

Vu An bởi vì muốn giữ người sống, lại không muốn chính mình bịthương, chiêu thức bắt đầu có kiêng dè. Tuy rằng trong lúc nhất thờikhông có cách nào khác, vẫn đang kiêng dè Mạnh Giác, nhưng đánh bại Mạnh Giác cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đám thái giám còn lại đều bảo vệ xung quanh xe ngựa, cười nhìn bênkia đánh nhau thắng lợi đã định. Đột nhiên trong gió truyền đến từng đợt hương cay độc gay mũi, trong rừng cây tỏa ra màn sương khói đặc hơn.

Vu An cả kinh, cho là lại có thích khách tấn công, không dám vì cái nhỏ mà để mất cái lớn, lập tức trở lại bảo vệ Lưu Phất Lăng.

Qua các triều đại tranh đấu trong cung đình từ trước tới nay, trongcung không thiếu nhất chính là độc dược và giải dược, trên người mỗithái giám mấy thứ này đều mang không ít, vừa dùng để giết người, cứungười, khi cần thiết, cũng có thể dùng để diệt khẩu chính mình.

Vu An cũng không sợ đối phương dụng độc, Thiên Sơn Tuyết Liên, BáchNiên Hà Thủ Ô (hà thủ ô trăm năm), Thiên Niên Nhân Tham (nhân sâm ngànnăm) gì đó, hắn đều đã nếm qua, thế nhưng hiện tại lại không có gì giảiđộc hiệu quả. Tất cả mọi người đều ho không ngừng, trong mắt cũng thấynóng bỏng đau rát, nước mắt chảy ròng ròng. Nhưng nếu nói là trúng độcthì lại không giống, bởi vì sức lực của mọi người đều không bị ảnh hưởng chút nào.

Trong làn khói đặc, người ra chiêu xuất kiếm đều có chút nghiênglệch, Mạnh Giác tuy rằng trong lòng tràn đầy kinh ngạc, lại vừa ho, vừakhông khỏi cười châm biếm.

Đây là người lấy đồ gia vị làm vũ khí, đoán chừng thế gian này ngoạitrừ Vân Ca của hắn không có thêm người thứ hai. Vừa không là độc dược,tự nhiên cũng không có thuốc nào có thể giải được. Nếu nói về giải dược, giải dược duy nhất chính là dùng nước trong súc miệng và rửa mắt.

Bởi vì Vu An sợ còn có người tập kích, cho nên cùng thái giám khácvừa chảy nước mắt ho khan, vừa khẩn trương che chở cho xe ngựa, khôngdám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng ngoài quan sát mấy tháigiám cùng với đám người Mạnh Giác đánh nhau.

Vân Ca lấy khăn ướt che lại miệng mũi, từ trong khói đặc đi đến bêncạnh Mạnh Giác, quăng ra mấy thứ gì đó vào mấy thái giám đang đánh nhaucùng mấy người Mạnh Giác, hét lớn một tiếng: "Ngũ độc thực tâm phấn!"

Mấy thái giám đều theo bản năng nhảy ra, né tránh thuốc bột. Vân Cakéo Mạnh Giác bỏ chạy, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt vội vàng chạy theo phíasau bọn họ. Mấy thái giám lập tức phát hiện ra thứ gì đó vừa rồi ném lên trên người bọn họ hóa ra là bột từ hạt hồi hương, hạt hồ tiêu, cây hồicùng một số thứ khác loạn thất bát tao gì đó, tuy rằng không biết thứkhác đó là thứ gì, nhưng có lẽ "Ngũ độc thực tâm phấn" như thế nào cũngkhông thể có hồi hương, cảm giác sâu sắc rằng vừa mắc mưu bị lừa, giậndữ đuổi theo.

Chạy một hồi tới bên đống lửa Vân Ca đã nhóm, Mạnh Giác tiện tay lấytừ trong người ra một thứ gì đó quăng vào, một làn khói trắng bay ra,tới khi hương khí xông vào mũi đã đẩy đi mùi cay trong mũi.

Mạnh Giác quay đầu lại nói: "Khuyến cáo các vị không nên tiếp tụcđuổi theo, lần này tuyệt đối là độc dược, chính là 'Đồng tẩu vô khi, như giả bao hoán*', hơn nữa độc dược của ta cũng không phải độc dược bìnhthường, cho dù các ngươi có giải độc bằng thánh dược, võ công cũng đãsuy giảm phần lớn."

*Hai câu thành ngữ, Đồng tẩu vô khi là không lừagià dối trẻ, Như giả báo hoán là không thể giả được, tóm lại là ý khẳngđịnh chắc chắn.

Thái giám đuổi theo tuy rằng đều tận lực nín thở, nhưng mà bước châncũng rất vô lực, tốc độ rất chậm. Nếu quả như lời Mạnh Giác nói, cho dùcó giải dược, cũng có thể sau đó không còn sức lực.

Vân Ca chỉ vào trong rừng cây nơi đám thích khách để lại ngựa, bangười Mạnh Giác lập tức đi dắt ngựa, Vân Ca lại đứng nguyên tại chỗ,Mạnh Giác phi thân lên ngựa, thấy Vân Ca vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, lập tức giục ngựa trở lại, đưa tay muốn cưỡng ép kéo Vân Ca cùng cưỡi chung ngựa với hắn.

Vân Ca ngơ ngác nhìn Mạnh Giác, nhưng không đưa tay ra nắm lấy tayhắn. Vân Ca mày như viễn sơn, mắt như thu thủy, trước giờ vẫn luôn thoải mái hào hứng, nhưng lúc này giữa đầu mày như ẩn chứa thống khổ, trongmắt mơ hồ có nước mắt.

Mạnh Giác kinh ngạc khó hiểu: "Vân Ca?"

Lục Nguyệt và Bát Nguyệt nhìn thấy đám người võ công cao cường đến biến thái kia sắp đuổi tới, sốt ruột thúc giục: "Công tử!"

"Vân Ca?" Mạnh Giác lại gọi một lần nữa, vừa thúc ngựa tới gần VânCa, cúi người muốn trực tiếp kéo nàng lên ngựa. Vân Ca lại nhảy ra xa,dưới ánh mắt chất vấn và không thể tin nổi của Mạnh Giác, nàng dứt khoát quay đầu, đánh vào mông ngựa một cái, con ngựa của Mạnh Giác liền xôngra ngoài, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt lập tức quất ngựa đuổi theo.

Đống lửa lúc đầu Vân Ca nhóm lên bị gió thổi trúng, không ngừng cónhững đốm lửa nhỏ bắn ra, gặp được lá khô, lại có thêm gió thổi, trongcánh rừng nơi nơi đều có lửa cháy lên, con ngựa bị lửa làm kinh sợ, bắtđầu chạy như điên, Mạnh Giác căn bản không thể kìm cương ngựa lại được,chỉ có thể xóc nảy trên lưng ngựa, quay lại nhìn chằm chằm vào Vân Ca,chứa đựng trong mắt đều là nghi vấn và không thể tin nổi, nhưng Vân Calại không nhìn hắn lần nào.

Trời tối đen như mực, trên mặt đất ngọn lửa đỏ cuồng vũ.

Một hình bóng lẻ loi dần dần biến mất khỏi tầm mắt Mạnh Giác. Vân Cagiữ chặt con ngựa vốn đã bị lửa làm cho sợ tới mức nhảy loạn, đang muốnphi thân lên ngựa.

Một thái giám mắt thấy người sẽ chạy sạch toàn bộ, bức bách thở gấp,nhất thời đã quên lời Vu An đã nói "Lưu người sống", tiện tay phi thẳngthanh kiếm cầm trong tay tới hướng Vân Ca.

Khoảnh khắc thân thể Vân Ca mới vừa chạm được lưng ngựa, một cơn đauthấu tim từ phía lưng truyền đến, nàng cúi đầu hoang mang nhìn trướcngực mình, không rõ tại sao một mũi kiếm lại xuyên qua ngực nàng lộ ra,thứ đỏ tươi thấm ướt trên tay lại là từ đâu tới đây?

Trước mắt của nàng dần dần biến thành màu đen, tay từ trên bờm ngựavô lực trượt xuống, thân thể mềm nhũn té ngã trên mặt đất. Chân trướccon ngựa nhấc lên cao cao, ngửa đầu hướng bầu trời phát ra tiếng hí rềnrĩ, nhưng không gọi dậy nổi chủ nhân. Chỉ có ánh lửa đem hình ảnh đódưới bầu trời đêm đen kịt khắc họa lên một khung cảnh thê lương.

Trong rừng gió vù vù thổi.

Ngọn lửa theo gió thổi càng lúc càng lớn, càng đốt càng sáng rực,toàn bộ rừng cây đều bị cháy sạch biến thành biển lửa, trong thiên địamột màu sáng đỏ.

Lưu Phất Lăng vén rèm xe lên, bước xuống xe ngựa, lẳng lặng nhìn lửalớn hừng hực thiêu đốt phía trước. Gió to thổi trúng áo choàng của hắnbay phất phới, dưới ánh lửa chiếu rọi, hắn mặt lạnh như nước, ánh mắttrầm như sao.