Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 344: Chuyện lớn không hay rồi



Trên nóc cung điện đối diện phòng khách của Tần vương phủ, động tác của Long Phi Dạ ưu nhã, từ từ thu hồi cung tiễn, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh vẫn lạnh lùng như trước, không hề có biểu cảm gì.

Ám vệ vội vàng tiến lên nhận lấy cung tiễn, Long Phi Dạ đứng chắp tay, hắn lạnh lùng nhìn vào cửa lớn của phòng khách, cái áo choàng màu đen bị gió lạnh thổi bay phần phật.

Cửa lớn của phòng khách nhanh chóng được mở ra, chỉ thấy Triệu ma ma vội vàng chạy ra, cũng không biết đã hô lớn điều gì, không bao lâu thì Hoàng thái y mang theo một cái hòm thuốc vội vàng chạy đến. Sau đó không được bao lâu, cung tiễn thủ cũng đến, bảo vệ phòng khách từ khắp bốn phương tám hướng.

Lúc này, Long Phi Dạ mới hơi nhíu mày, sự nghi hoặc giữa hai hàng lông mày như có như không, làm cho người ta không nghĩ ra được.

Hắn vẫn ung dung thản nhiên mà quan sát.

Chỉ chốc lát sau, một ám vệ đuổi đến: “Bẩm, bên Đường Môn đã dùng bồ câu đưa tin đến báo, Đường thiếu gia đã bị đưa lên cỗ kiệu để đón dâu, cảm xúc... không tốt lắm.”

Vốn Long Phi Dạ phải ở lại Đường Môn thêm mấy ngày, theo kế hoạch của hắn, hắn sẽ đích thân dẫn Đường Li đi, sau đó cùng Đường Li đến Dược Quỷ cốc tìm Cổ Thất Sát tính sổ. Nhưng không ngờ hắn lại rời đi từ sớm, chuyện này khiến Đường Li vốn đã phiền muộn đến phát điên lại càng phiền muộn hơn.

Hôm nay chính là ngày đại hôn, lúc này chắc hẳn Đường Li đang trên đường đón dâu.

“Bổn vương đều sắp xếp xong xuôi thay hắn rồi, lại còn trốn không thoát, vậy thì hắn cũng đừng đến nữa.” Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

“Rõ!” Ám vệ cung kính lui xuống.

Long Phi Dạ ngồi xuống nóc nhà, rất hứng thú nhìn chằm chằm vào cửa phòng khách, chuyện này khiến cho ám vệ ở bên cạnh lén than thở trong lòng, đã đi theo Tần vương điện hạ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn có sự kiên nhẫn tốt như vậy với bất kì nam nhân nào, Cố Bắc Nguyệt xem như là người đầu tiên.

Lúc này, bầu không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề, không ai nghĩ đến sau khi ám sát thất bại thì đám người kia lại còn bắn ra một mũi tên, trong lúc bối rối, Hàn Vân Tịch cầm máu cho Cố Bắc Nguyệt trước, bây giờ đang chờ Hoàng thái y rút tên.

Phải biết rằng Cố Bắc Nguyệt vừa mới tỉnh lại, cơ thể vốn đã cực kì suy yếu, nhưng mũi tên này lại đâm vào giữa bụng, vết thương này đơn giản chính là vết thương trí mạng đối với cơ thể của Cố Bắc Nguyệt.

“Với độ sâu này, haiz...”

Hoàng thái y đã thở dài rất nhiều lần, dựa theo chiều dài mũi tên bình thường để ước chừng, mũi tên này đã bắn vào vùng đan điền của Cố Bắc Nguyệt, mặc dù mũi tên chỉ vào một chút, nhưng ở vị trí này, chỉ một chút cũng đủ mất mạng.

Hắn không thể đoán được khi rút mũi tên này ra sẽ khiến Cố Bắc Nguyệt mất bao nhiêu máu, càng không thể đoán được khi rút tên ra sẽ tạo thành sự tổn thương lớn thế nào đối với huyệt đan điền.

Lúc này Cố Bắc Nguyệt vẫn còn có ý thức, thế nhưng, một khi mũi tên được rút ra, có khi nào hắn sẽ...

Thật ra trong lòng của Hàn Vân Tịch hiểu rất rõ, trước khi Hoàng thái y chạy đến, nàng đã kiểm tra rõ ràng tất cả, nàng và Hoàng thái y cũng không thể nghĩ tiếp được. Nàng thật sự hy vọng Cố Bắc Nguyệt biết võ công, như vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hắn vận công chấn nhẹ một cái, mũi tên sẽ bị bay ra.

Nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều cái nếu như đến vậy!

Hàn Vân Tịch vô cùng hy vọng mình có thể nghĩ ra những biện pháp khác, thế nhưng, lúc này đầu óc của nàng rất lộn xộn, thậm chí nàng còn chẳng thể suy nghĩ trận ám sát hôm nay cuối cùng là thế nào nữa. Liệu mũi tên này có liên quan đến trận ám sát lúc nãy hay không, rốt cuộc thì trận ám sát hôm nay có mục đích là ai chứ?

Trong đầu của nàng đều là sự hối hận, hối hận vì đã quen biết với Cố Bắc Nguyệt.

Cố Bắc Nguyệt làm Viện thủ của Thái y viện nhiều năm như vậy, vẫn luôn bo bo giữ mình, chưa từng đắc tội với bất kỳ thế lực nào, nhưng sau khi quen biết với nàng, lại trở thành mục tiêu bị tấn công với nàng, bị vu oan, bị giam vào thiên lao, bị tra tấn, bị ám sát!

Với trí tuệ và tính tình của hắn, vốn có thể sống yên ổn trong đế đô Thiên Ninh!

Hoàng thái y kiểm tra xong, nghiêm túc nói tình huống cụ thể cho Cố Bắc Nguyệt nghe, y thuật của Cố Bắc Nguyệt hơn xa Hoàng thái y, nhân lúc hắn còn tỉnh táo, vẫn nên để hắn tự mình quyết định rút hay không rút mũi tên này ra đi!

Rút tên, có lẽ sẽ chảy máu không ngừng, mất máu quá nhiều mà chết, không rút tên, mũi tên nằm trong cơ thể quá lâu sẽ nhiễm trùng, để lâu quá cũng chết, thậm chí còn chết thảm hại hơn.

Cứ bị lăn qua lộn lại như vậy, đôi môi của Cố Bắc Nguyệt đã mất đi màu máu từ sớm, hắn nghiêm túc nghe Hoàng thái y nói, con mắt lại lơ đãng nhìn lướt qua Sở Tây Phong đang đứng ở một bên để bảo vệ, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Sở Tây Phong cũng không phát hiện ra.

“Cố thái y, tình huống chính là vậy, ngươi tự quyết định đi.”

Sắc mặt của Hoàng thái y rất nặng nề, thật ra cho dù rút hay không thì hệ số nguy hiểm vẫn giống nhau, lựa chọn đặt trước mặt Cố Bắc Nguyệt thật ra chỉ là lựa chọn sinh tử mà thôi.

Cả phòng đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Bắc Nguyệt, đợi đáp án của hắn.

Thời gian trôi qua từng giây, trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Bắc Nguyệt dần hiện ra ý cười nhẹ nhõm, hắn nói: “Vương phi nương nương, mạng của vi thần là do người cứu về, xin người hãy quyết định thay vi thần.”

Hàn Vân Tịch lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhíu mày thật chặt! Cố Bắc Nguyệt muốn giao mạng sống của mình cho nàng!

“Vương phi nương nương, đừng sợ, vi thần tin tưởng người.”

Nếu Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, tất nhiên sẽ nhìn thấy nụ cười mềm mại như gió xuân vào tháng tư của Cố Bắc Nguyệt, đương nhiên cũng có thể lấy được sức mạnh từ nụ cười này.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối nàng lại không dám, nếu lựa chọn này xảy ra trên người mình, nàng sẽ quyết định nhanh gọn dứt khoát, quả quyết ung dung, thế nhưng, đối diện với Cố Bắc Nguyệt... nàng lại không quyết đoán được.

“Cho ta một chút thời gian!”

Hàn Vân Tịch nói rồi nhanh chân bước ra ngoài, nàng nhất định phải tỉnh táo lại, có lẽ, khi tỉnh táo lại thì nàng có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Hàn Vân Tịch không đi bao xa, nàng ngồi trên thềm đá trước cửa chính, hai tay khoanh lại trước ngực rồi để trán mình đè lên, che khuất sự u sầu trên cả khuôn mặt.

Sự u sầu thì che lại được, nhưng cả người nàng giống như đã mờ đi, không còn thần thái tự tin, muôn vàn tài hoa như lúc trước.

Long Phi Dạ nhìn từ xa, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng đã hiện lên sự bất mãn. Hắn vô cùng không thích dáng vẻ mờ đi của nữ nhân này, nhất là lúc nàng phí hết suy nghĩ bởi vì một nam tử khác.

Bất mãn thì bất mãn, cuối cùng Long Phi Dạ vẫn tỉnh táo, có một số việc có thể để đó rồi tính sổ sau, chuyện của Cố Bắc Nguyệt đã hao phí nhiều suy nghĩ của hắn như vậy, tuyệt đối không thể phí công mà không có thu hoạch được.

Cố Bắc Nguyệt biết võ công, Sở Tây Phong lại không thể dò ra từ mạch tượng của hắn, chuyện này đủ để chứng minh Cố Bắc Nguyệt có võ công cực cao. Hơn nữa, hai trận hiểm cảnh từ nãy cho đến giờ, hắn vẫn có thể bảo trì sự bình thản mà không ra tay, không né tránh, không cứu Hàn Vân Tịch, cũng không tự cứu mình, tất cả những điều này đủ để chứng minh lòng dạ thâm sâu của Cố Bắc Nguyệt!

Nếu lần đó hắn không trùng hợp gặp phải, có lẽ lần này Long Phi Dạ sẽ tha cho Cố Bắc Nguyệt, tuy nhiên, sau khi xác định được là Cố Bắc Nguyệt biết võ công, Long Phi Dạ tuyệt đối sẽ không nương tay.

Hắn không cho phép có một tên không rõ lai lịch, giấu nghề mai phục trong đế đô Thiên Ninh, càng không cho phép bên cạnh Hàn Vân Tịch có sự tồn tại của một người như vậy.

Mũi tên vừa vào trong đan điền một chút, lấy tình trạng cơ thể của hắn ta lúc này, biện pháp duy nhất chính là dùng nội công bức ra, hắn muốn nhìn thử xem rốt cuộc Cố Bắc Nguyệt sẽ chọn chết, hay là chọn bại lộ!

Ánh mắt lạnh như băng rời khỏi người của Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ bình tĩnh chờ đợi.

Hàn Vân Tịch nhắm mắt lại, nghĩ đi nghĩ đi, càng nghĩ lại càng bực bội, nàng biết không có nhiều thời gian.

Thế nhưng...

Nàng phiền não quá rồi bỗng nhiên đứng lên, nhưng mà, ngay lúc này nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện!

Cố Bắc Nguyệt từng bị Cố Thất Thiếu bắn một cái Hoa Mai châm vào trái tim ở Hàn gia, may mà không bắn trúng vào chính giữa, lệch đi một chút xíu, lúc đó nàng cũng không dám phẫu thuật, thế nên đã dùng cách hạ độc, sau đó lại giải độc để hóa giải Hoa Mai châm trong người hắn, cứu hắn một mạng.

Trời ạ, tại sao nàng có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!

Lần này, nàng cũng có thể dùng biện pháp này!

Hạ độc để hóa giải mũi tên, sau đó lại giải độc đúng lúc, biện pháp tuyệt vời như thế nàng đã dùng một lần trên người Cố Bắc Nguyệt, sao lại không nghĩ đến chứ!

Quá tốt rồi!

Hàn Vân Tịch kích động đến mức nhảy nhót trong sân, vui sướng không tả nổi, cho dù Long Phi Dạ ở xa cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của nàng. Đôi mắt của Long Phi Dạ đã híp lại thành một đường thẳng, ám vệ ở một bên thấy vậy, cũng không nhịn được lo lắng thay cho vương phi của bọn hắn!

Hàn Vân Tịch nhanh chóng vào nhà: “Ta có biện pháp rồi, không cần rút tên!”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, đều khó mà tin nổi, Hoàng thái y là người kích động nhất: “Vương phi nương nương có biện pháp gì tốt?”

“Biện pháp cũ!” Hàn Vân Tịch cười rất thần bí.

Khóe miệng của Cố Bắc Nguyệt lại hiện ra ý cười nhỏ bé đến mức không ai có thể phát hiện ra, hình như hắn đã biết được từ sớm.

“Các ngươi ra ngoài hết đi, Triệu ma ma đóng tất cả các cửa sổ lại, đóng luôn cánh cửa.”

Hàn Vân Tịch không có thời gian để giải thích thêm cho mọi người, nàng vừa căn dặn lại vừa lấy độc dược, thuốc giải và một số đồ dùng cần thiết ra.

Hoàng thái y nhìn thế nào cũng không hiểu: “Vương phi nương nương, người...”

“Hoàng thái y, không sao... cứ yên tâm.” Cố Bắc Nguyệt yếu ớt mở miệng.

Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Ngươi cũng nhớ sao?”

“Ừm.” Cố Bắc Nguyệt cười gật đầu.

Sự ăn ý giữa hai người, ai cũng không hiểu, Sở Tây Phong thấy vậy thì khóe miệng không ngừng co giật, hắn vừa hiếu kì về sự tự tin của Hàn Vân Tịch, vừa rối rắm không thôi, không biết phải bẩm báo như thế nào với chủ tử ở ngoài nữa. Phải biết rằng, vì trận thăm dò này mà chủ tử đã hao tổn khá nhiều tâm sức, chưa nói đến việc để cho mọi chuyện thật hơn thì đã hi sinh biết bao nhiêu tử sĩ và ám vệ, chỉ nói đến một mũi tên chính xác ở khoảng cách xa như vậy đã hao tổn rất nhiều nội công.

Sở Tây Phong đứng chờ ở cửa, trong lòng yên lặng khẩn cầu các vị thần tiên: Xin hãy cho nữ nhân có đủ trí tuệ và sự ngu xuẩn này thất thủ đi!

Hàn Vân Tịch sẽ thất thủ ư? Trước mắt vẫn chưa biết.

Vốn Long Phi Dạ đang ngồi nhưng chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, hắn thấy cửa sổ phòng khách đóng chặt, cũng nhìn thấy tất cả người hầu đều đứng ở cửa ra vào, nói cách khác Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt là cô nam quả nữ đang ở cùng một phòng.

Phải biết rằng, Cố Bắc Nguyệt bị tổn thương ngay vùng đan điền, đây chính là chỗ dưới rốn ba tấc.

Nữ nhân kia, nàng định làm gì để cứu Cố Bắc Nguyệt chứ?

Sự bình tĩnh của Long Phi Dạ tuyệt đối sẽ không thua Cố Bắc Nguyệt, thế nhưng, dưới tình huống này, rất nguy rất nguy!

Đột nhiên, Triệu ma ma đang đứng ở cửa ra vào la to lên: “Không được!”

Mọi người giật nảy mình, Hoàng thái y vội vã hỏi: “Triệu ma ma, sao vậy?”

Lúc này Triệu ma ma mới nhớ đến vị trí mà mũi tên bắn trúng, lúc nãy tất cả mọi người đều hoảng loạn, mà khi Vương phi nương nương cầm máu cho Cố thái y cũng chỉ rải thuốc xung quanh mũi tên, không có ai ý thức được có điều gì không đúng cả.

Thế nhưng, cửa vừa đóng lại, Triệu ma ma lập tức phát hiện... chuyện lớn không hay rồi!