Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 339: Thông minh quá sẽ bị thông minh hại



Đêm qua người chẩn ra Thái hậu trúng độc là Trần thái y, người có quan hệ rất tốt với Lâm thái y, cùng là một trong những tâm phúc của Thái hậu.

“Ngươi chẩn ra ai gia trúng độc à?” Thái hậu lạnh lùng hỏi.

Đương nhiên Lâm thái y biết những suy đoán trong lòng Thái hậu, sở dĩ ông ta nói như vậy, cũng là hướng mũi nhọn vào Hàn Vân Tịch, vì Trần thái y mà báo thù. Phải biết rằng, Trần thái y đã quỳ ròng rã ba ngày ba đêm ở Tần vương phủ.

Dĩ nhiên, xem những triệu chứng của Thái hậu, rất có thể thực sự là giống với trúng độc.

Lâm thái y dè dặt: “Thái hậu nương nương, hạ quan không tinh thông về độc lắm, trúng độc chỉ là do hạ quan suy đoán.”

Thái hậu rất không vui: “Đồ vô dụng, ai gia nuôi các ngươi để làm gì?”

Ngay lập tức Lâm thái y liền đổi giọng: “Thái hậu nương nương, theo hạ quan thấy, triệu chứng của người tám chín phần mười là trúng độc, vì an toàn, hay là mời độc y đến xem một chút.”

Kiếm ăn trong cung, có người nào là người không thông minh, cơ trí cơ chứ.

Lâm thái y nhìn qua là biết Thái hậu muốn ông ta xác định là Hàn Vân Tịch, nhưng mà dưới tình huống không có chứng cứ gì, hắn muốn liều chết mà nói, hắn sẽ xảy ra một kết cục bi thảm nhất.

Hàn Vân Tịch không dễ động vào, nam nhân phía sau nàng càng không dễ động vào.

Thấy Thái hậu chần chừ, Lâm thái y vội tiến lại gần, thấp giọng: “Thái hậu nương nương, hạ quan biết một vị độc y, tinh thông độc thuật, hay là tìm ông ta đến xem một chút?”

Lâm thái y nhìn dáng vẻ của Thái hậu, thấy Thái hậu không bất mãn, ông ta càng trầm giọng hơn: “Thái hậu nương nương chớ đánh rắn động cỏ!”

Cơn giận dữ của Thái hậu lúc này mới bình tĩnh trở lại, đương nhiên bà hiểu được ý của Lâm thái y.

Một năm nay, Hàn Vân Tịch bị hãm hại không ít, thế nhưng mỗi lần đều gặp giữ hóa lành, bản lĩnh của nàng, tất cả mọi người đều thấy rõ.

Nếu như bây giờ trực tiếp hướng mũi nhọn vào Hàn Vân Tịch, lấy độc thuật của Hàn Vân Tịch muốn trốn tránh trách nhiệm là dễ như trở bàn tay, dù sao những thái y ở đây cũng không phải chỉ có một người am hiểu về độc thuật.

Chuyện này, chỉ có thể từ từ làm, nắm được bằng chứng, sẽ đánh cho Hàn Vân Tịch trở tay không kịp, đưa nàng ta vào chỗ chết luôn.

“Đây là một cơ hội…” Thái hậu lẩm bẩm.

“Thái hậu nương nương anh minh!” Lâm thái y ầm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nhanh lên, mau đi tìm vị độc sư ngươi nói đến đây, hôm nay ai gia muốn gặp ông ta.”

Thái hậu rất sốt ruột, chỉ mong có thể đưa Hàn Vân Tịch vào chỗ chết ngay lập tức, đương nhiên, vấn đề gấp rút trước mắt là giấc ngủ của bàm da đầu ngừa như vậy, làm sao mà bà ngủ được đây?

Trước đây, mất ngủ là mất ngủ, đa phần qua nửa đêm mới có thể chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có thể ngủ thêm một chút.

Bây giờ thì tốt rồi, cứ nằm xuống là ngứa da đầu, một đêm bị giày vò cho đến sáng sớm.

Ác mộng, đây chính là ác mộng!

Lâm thái y cũng vội, vội cáo lui để đi mời người ta.

Chiều hôm ấy, Lâm thái y đã đưa độc sư vào cung, độc sư này tên là Chu Chính Dương, mọi người gọi là lão Chu, cũng là một nhân vật có chút danh tiếng trong giới độc thuật.

“Thảo dân Chu Chính Dương tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Chu Chính Dương vừa tiến vào trong cung điện thì hành đại lễ với Thái hậu, Thái hậu vội để ông ta bình thân: “Lâm thái y đã nói với ông bệnh trạng của ai gia chưa?”

“Nói qua một chút thưa Thái hậu nương nương…”

Chu Chính Dương còn chưa nói xong, Thái hậu đã vội vã: “Nhanh đến đây xem một chút đi.”

Tục ngữ nói động thủ trên đầu thái tuế, không biết sống chết.

Nếu Thái hậu đã nói như vậy, Chu Chính Dương cũng không từ chối, ông ta tiến lên cầm lấy tóc Thái hậu, kiểm tra cặn kẽ da đầu Thái hậu.

Dựa trên tình trạng mà Lâm thái y nói, khả năng Thái hậu trúng độc là rất lớn, Chu Chính Dương kiểm tra kĩ càng một lần, nhưng không phát hiện ra gì cả.

“Thái hậu nương nương, có thể cho thảo dân xem mạch không?” Chu Chính Dương cung kính nói.

Thái hậu không nói một câu bèn vươn tay ra, nhưng tiếc là, sau khi Chu Chính Dương cần thận bắt mạch, vẫn không phát hiện ra loại độc gì.

Chu Chính Dương do dự, lén lút nhìn về phía Lâm thái y, Lâm thái y không rõ ông ta có ý gì, liền vội nói: “Chu Chính Dương, thế nào rồi?”

“Thái hậu nương nương, đã xem qua cả da đầu và mạch tượng, cũng không có dấu hiệu trúng độc, nhưng mà…”

“Như thế nào?” Thái hậu vội vã nói chen vào.

Chu Chính Dương lại nhìn Lâm thái y một chút, sợ hãi nói: “Chỉ là nếu có thể lấy máu kiểm tra, có lẽ có thể phát hiện ra.”

Lời vừa nói ra, Thái hậu đã bị dọa: “Chẳng lẽ độc ai gia trúng rất nghiêm trọng hay sao?”

“Không không!” Chu Chính Dương vội giải thích: “Thái hậu nương nương, có những loại độc không dễ dàng tra ra, phải thông qua máu mới tra ra.”

Lúc này Thái hậu mới yên tâm: “Vậy ông muốn lấy bao nhiêu máu?”

“Một chén nhỏ.” Chu Chính Dương thật thà trả lời.

Vốn Thái hậu tưởng rằng dùng kim đâm vào tay lấy một giọt máu là được rồi, không ngờ rằng lấy nhiều như vậy, sắc mặt bà có chút tái nhợt.

Chu Chính Dương và Lâm thái y đều không dám nói nhiều, căn phòng yên tĩnh. Thật ra, những người hiểu một chút y lý, lý thuyết độc dược đều biết, nói trắng ra lấy nhiều máu như vậy nếu thật sự bị trúng độc, nhất định là loại độc rất đáng sợ.

Thái hậu sợ thì sợ, cũng chẳng còn cách nào khác, bà cau mày, không vui nói: “Vậy lấy đi!”

Chu Chính Dương không dám ra tay, dùng sức nháy mắt cho Lâm thái y, Lâm thái y rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự mình tự tay làm.

Ông ta cầm con dao chuyên dụng trong y thuật: “Thái hậu nương nương, xin đưa ngón trỏ ra.”

“Nhẹ thôi!”

Vẫn chưa cắt xuống, khuôn mặt Thái hậu lo lắng trông hệt như quả quýt già, bà quay đầu đi hướng khác không dám nhìn.

Tay Lâm thái y run run, do dự một hồi mới dám cắt xuống!

“Ai ui!”

Ngay lúc đo Thái hậu kêu lớn, đau đến ngũ quan cùng dồn đến một chỗ.

E ngại hình tượng, bà cố nén không kêu đau, bà nghĩ, khi đã tìm được đầy đủ chứng cứ, bà sẽ đòi lại gấp mười lần nhát cắt này trên người Hàn Vân Tịch.

Vết cắt không nhỏ, rất nhanh đã lấy xong một chén máu nhỏ, Lâm thái y không dám chậm chễ, lập tức băng bó kĩ vết thương cho Thái hậu.

“Chu Chính Dương, tranh thủ thời gian kiểm tra, ai gia đang chờ đây!” Thái hậu vội vã thúc giục.

Chu Chính Dương không còn cách nào khác: “Bẩm thái hậu nương nương, nhanh nhất tthì cũng phải đến bằng giờ ngày mai mới có kết quả.”

“Cái gì?”

Trong lúc này Thái hậu không nhịn được mà thốt lên: “Không phải Hàn Vân Tịch có thể kiểm tra độc ngay tức thì hay sao? Sao ngươi lại như vậy?”

Chu Chính Dương vừa vô tội vừa lung túng, không phải ông ta không có năng lực, mà độc Thái hậu trúng là loại hiếm thấy, nào có đơn giản như vậy! Ông ta lăn lộn trong giới độc thuật lâu như vậy, đây là đầu tiên lấy nhiều máu như vậy để kiểm tra.

“Thái hậu, độc mà người trúng có thể phức tạp một chút, vì thế với năng lực của hạ quan không thể nhanh như vậy kiểm tra ra.”

Chu Chính Dương giải thích như vậy thì thôi, ai ngờ rằng ông ta chần chừ một lúc, lại nói: “Thái hậu nương nương, hay là, mời Tần Vương phi đến xem thử một chút?”

Cái này…

Lúc này, ai nhắc đến ba chữ “Hàn Vân Tịch” Thái hậu sẽ nóng nảy với người đó! Ấy vậy mà Chu Chính Dương còn nói ra những lời này!

Trong phút chốc, sắc mặt của Thái hậu đã thay đổi, ánh mắt phẫn nộ của Thái hậu rọi thẳng về phía Lâm thái y, Lâm thái y cũng vô tội.

Chuyện trong cung, Thái hậu và Tần vương phi trong tối ngoài sáng đấu tranh với nhau, người ngoài như hắn sao dám tùy tiện nói? Cho dù Chu Chính Dương là bạn tốt của ông ta, ông ta cũng không dám nói nhiều, ông ta cũng chỉ nói cho Chu Chính Dương biết bệnh tình của Thái hậu.

Mà Chu Chính Dương một lòng nghiên cứu độc thuật, sao mà biết được những mối quan hệ phước tạp trong hoàng tộc?

Đối mặt với ánh mắt có thể giết người của Thái hậu, Lâm thái y lặng lẽ cúi đầu.

Đối diện với Chu Chính Dương người không rõ tình huống, Thái hậu còn ngại mất mặt, tức giận mà không thể thể hiện ra ngoài, có chỉ thể cố nhịn xuống, tích tụ bên trong, cả người cảm thấy khó chịu.

Máu cũng lấy rồi, bà có thể làm thế nào? Bà lạnh lùng nói: “Người đâu, sắp xếp chỗ ở cho Chu độc sư đi!”

Bà đợi!

Để có thể nắm trong tay chứng cứ diệt trừ Hàn Vân Tịch, bị dày vò thêm một đêm bà cũng chấp nhận được.

Sau khi Chu Chính Dương rời đi, Thái hậu liền giận dữ mắng Lâm thái y: “Đồ vô dụng, đây chính là độc sư lợi hại mà ngươi nói đến hay sao?”

“Thái hậu nương nương, có thể người hạ độc với người rất không đơn giản!” Lâm thái y vội vàng giải thích.

Thái hậu rất đồng ý với lí do này, Hàn Vân Tịch hạ độc, chắc chắn là không tầm tường.

Bà thở dài một hơi, chỉ hy vọng Chu Chính Dương không khiến bà thất vọng.

Nhìn mặt trời bên ngoài đã ngả dần về hướng tây, Thái hậu sinh ra sự sợ hãi, tối nay lại là một đêm không ngủ, bà đã không ngủ hai ngày liên tục rồi, hơn nữa đến đêm lại sợ gội đầu.

Trong phủ Tần Vương Hàn Vân Nguyệt vừa chờ Cố Bắc Nguyệt tỉnh lại vừa nghe ngóng tin tức trong cung.

Trời vừa tối, Triệu ma ma đã bừng bừng hứng thú mang tin tức đến: “Vương phi nương nương, hôm qua Thái hậu lại bị giày vò cả một đêm, nghe nói hôm nay mời một độc sư đến, tình hình cụ thể thế nào thì không hỏi được.”

“Thế là đủ rồi!” Hàn Vân Tịch cười lạnh lùng.

Thái hậu không đến tìm nàng ngay, đúng là một sự lựa chọn thông minh, nhưng mà, rất không may Thái hậu thông minh quá sẽ bị thông minh hại!

Hàn Vân Tịch nàng có khi nào ra tay mà không nắm chắc phần thắng đâu?

“Vương phi nương nương, rút cục là xảy ra chuyện gì? Người nói với nô tì một chút đi.” Mặc dù Triệu ma ma không biết trong hồ lô của Vương phi nương nương bán thuốc gì, nhưng mà, bà rất tin tưởng Vương phi nương nương.

Ánh mắt Tần vương cao như vậy, người phụ nữ ngài ấy nhìn trúng phải thế nào chứ?

Hàn Vân Tịch không để lộ điều gì, đã hỏi một câu: “Hôm nay Hoàng thái y khi nào sẽ tới.”

“Buổi tối”

Người trả lời là Sở Tây Phong, từ khi nhận được mệnh lệnh của Tần vương, dường như hắn ta một tấc cũng không rời gian phòng của Cố Bắc Nguyệt.

Đương nhiên, so với hắn cũng một tấc không rời chính là vật nhỏ.

Vương phi nương nương không nói, Triệu ma ma chỉ có thể chờ xem kịch vui.

“Vương phi nương nương, khi nào Cố thái y có thể tỉnh vậy?” Triệu ma ma còn có chút quan tâm.

Hàn Vân Tịch giúp Cố Bắc Nguyệt cáo bệnh để nghỉ, cũng bí mật mời Hoàng thái y đến chữa bệnh, cũng vì nàng không có lòng tin với y thuật của mình.

Hoàng thái y là ngự y của thái y viện có y thuật gần tương đương với Cố Bắc Nguyệt, lại có quan hệ tốt với Cố Bắc Nguyệt nhưng ít người biết, Hàn Vân Tịch mấy lần đi Thái y viện mới phát hiện ra.

Hoàng thái y chữa bệnh, lại còn có vật nhỏ cho Cố Bắc Nguyệt uống thuốc, cháo và nước uống, sắc mặt và mạch tượng của Cố Bắc Nguyệt đều tốt lên không ít, chỉ tiếc là vẫn không tỉnh lại.

Hoàng thái y không biết lúc nào người này sẽ tỉnh, Hàn Vân Tịch cũng sợ người này không tỉnh lại nữa.

Mấy ngày nay, nàng không còn tâm trí để làm gì, chỉ quanh quẩn trông coi Cố Bắc Nguyệt.

Đến đêm, sau khi Hoàng Thái Y châm cứu cho Cố Bắc Nguyệt, đích thân Hàn Vân Tịch tiễn ông ấy ra ngoài, cả đoạn đường, chỉ thấp giọng nói chuyện.

Về việc nói chuyện gì, đến Tô Tiểu Ngọc đi theo phía sau cũng không thể nghe rõ.

Đêm dài tĩnh lặng, đêm nay trong cung có thêm một người không ngủ, người này không phải ai khác, mà chính là độc sư Chu Chính Dương.

Ông ta đã kiểm tra phân tích máu của Thái hậu liên tục mấy canh giờ nhưng không kiểm tra ra loại độc gì.

Hôm sau, ông ấy đến gặp Thái hậu rất sớm.

“Thái hậu nương nương, theo thảo dân thấy, chưa chắc người đã trúng độc.” Chu Chính Dương thật thà trả lời.

Ngón tay Thái hậu còn được băng bó trong tấm băng gạc, vẫn còn lâm râm đau đấy!

Nghe xong câu này, bà liền nổi cơn thịnh nộ: “Chu Chính Dương, ngươi giải thích rõ ràng cho ai gia, nếu không, ai gia muốn lấy một thùng máu của ngươi.”