Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 336: Hỏi ngươi nói không ra lời



Thái hậu vội vã muốn “đồ tốt” của Hàn Vân Tịch, vốn đang ốm yếu, bây giờ cả người đều có tinh thần. Trên người bà ta còn có mấy chỗ ngứa, bà ta tiện tay gãi, không để trong lòng.

Hàn Vân Tịch làm sao có thể dễ dàng như vậy mà đem “đồ tốt” lấy ra chứ?

Trong bụng nàng cười lạnh: “Thái hậu nương nương, đồ tốt kia của thần cũng không thể tùy tiện dùng, trước tiên thần phải nhìn trạng thái thân thể của người.”

“Ai gia chính là bị giày vò bởi chứng mất ngủ, không chỉ có ngủ không được, toàn thân còn đau buốt nữa!” Thái hậu ai oán, chủ động đưa tay cho Hàn Vân Tịch bắt mạch.

Hàn Vân Tịch tùy tiện để tay: “Qua mạch tượng của Thái hậu nương nương cho thấy, chắc là châm cứu đã mấy ngày?”

Trần thái y chưa hồi cung, Thái hậu sao lại biết Trần thái y ở trong Tần Vương Phủ xảy ra chuyện gì, bà ta ngầm bội phục năng lực của Hàn Vân Tịch.

Nha đầu này mặc dù tinh thông độc thuật, phương diện y thuật cũng không yếu, mới bắt mạch liền biết bà đã từng châm cứu.

“Ừm, làm sao? Dùng sai châm?” Thái hậu chậm rãi hỏi. Cố Bắc Nguyệt quỳ gối ở cửa, Hàn Vân Tịch ở chỗ này, nàng không sốt ruột với bọn họ.

“Không sai, xem mạch tượng của Thái hậu nương nương, châm này dùng vô cùng tốt. Sẽ không đau nhức ạ! Không biết Thái hậu nương nương dùng thuốc gì?”

Hàn Vân Tịch hận không thể lập tức đem Cố Bắc Nguyệt đi, nàng sẽ không cho Thái hậu quá nhiều thời gian.

Thái hậu lập tức để Quế ma ma đem phương thuốc lấy ra, phương thuốc là Trần thái y kê, Cố Bắc Nguyệt cũng xem qua, bà ta ngược lại muốn xem Hàn Vân Tịch bản lĩnh lớn bao nhiêu từ bên trong phương thuốc có thể nhìn ra vấn đề.

Hàn Vân Tịch cũng không có chăm chú nhìn, liếc qua đột nhiên quát to một tiếng: “Trời ơi! Không được rồi!”

“Chuyện gì xảy ra?” Thái hậu cũng bất ngờ.

Hàn Vân Tịch thở một hơi dài: “Phiền toái rồi! Chuyện phiền phức rồi!”

Mặc dù biết khả năng Hàn Vân Tịch chỉ diễn trò, thế nhưng, thấy biểu lộ ngưng trọng kia của Hàn Vân Tịch, Thái hậu vẫn là có điểm khẩn trương, nàng vội hỏi: “Làm sao? Phương thuốc này chẳng lẽ lại có vấn đề?”

“Phương thuốc không có vấn đề, chỉ là nếu như phối hợp đồ tốt kia của thần dùng...”

Hàn Vân Tịch muốn nói lại thôi, Thái hậu gấp: “Làm sao? Không thể dùng sao?”

Bà ta tìm Dược Quyên Phiến nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng biết Dược Quyên Phiến tuy là quạt, nhưng cũng là dược vật, không thể tùy tiện dùng linh tinh.

Thời điểm Cố Bắc Nguyệt bắt đầu châm cứu cho bà cùng phối hợp thuốc Trần thái y kê, mà Cố Bắc Nguyệt giao phó rất rõ ràng, châm cứu về sau nhất định phải dùng thuốc mới không có tác dụng phụ, hai ngày trước bà ta vụng trộm ngừng thuốc, thế là toàn thân liền đau nhức. Bà ta từng tự mình hỏi qua Trần thái y tác dụng phụ có vấn đề lớn không, Trần thái y nói chỉ là đau buốt mà thôi, vấn đề không lớn.

Bà ta vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ lấy lý do thuốc phương để Cố Bắc Nguyệt thoát tội, nhưng mà ai biết phương thuốc này thế mà lại ảnh hưởng đến Dược Quyên Phiến mà bà ta tâm niệm.

Bà ta không khẩn trương mới lạ chứ!

“Thái hậu nương nương phương thuốc này ngươi thật đã dùng rồi?” Hàn Vân Tịch cau mày, đặc biệt nghiêm túc.

“Thật là dùng rồi!” Thái hậu cũng chăm chú nghiêm túc.

“Chuyện này...” Hàn Vân Tịch mặt mày âu lo, tự lẩm bẩm: “Phiền toái thật.”

Dược Quyên Phiến tâm niệm hơn mười năm, bây giờ mắt thấy tới tay, nếu như bởi vì vấn đề như vậy không dùng không được, Thái hậu há tức chết?

Bà ta thật bị Hàn Vân Tịch dọa cho phát sợ: “Vân Tịch, rốt cuộc phải thế nào?”

“Rất phiền phức! Thái hậu nương nương, người đến nay dùng bao nhiêu thuốc?”

Nét nghiêm nghị trên khuôn mặt nhỏ nhắn Hàn Vân Tịch tản ra làm cho người có cảm giác đối diện không dám nghịch lại quyền uy, thấy Thái hậu nghĩ cũng không nghĩ nhiều, lập tức giống như thực trả lời: “Từ châm cứu bắt đầu dùng, dùng ba ngày, hai ngày sau đều có châm cứu, nhưng không dùng thuốc!”

Lúc này. Hàn Vân Tịch mới thở ra một hơn: “Thì ra là thế!”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi nói đi!” Thái hậu gấp nha, một bên Quế ma ma cũng gấp theo: “Vương phi nương nương, người đừng thở dài, có gì người nói nhanh lên đi, rốt cuộc thế nào?”

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch sắc mặt ưu sầu đột nhiên biến đổi, nụ cười sáng chói: “Hai ngày sau không có uống thuốc liền không có vấn đề gì! Thật may quá, Thái hậu nương nương!”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, cùng Quế ma ma nhìn nhau cười, chủ tớ đều cảm thấy rất may mắn.

Hàn Vân Tịch đáy mắt hiện lên một hàn quang, lạnh lùng nói: “Thái hậu nương nương, chắc hẳn Cố thái y có nói qua cho người, thời điểm châm cứu không thể ngừng thuốc, nếu không sẽ gây nên toàn thân đau buốt, người ngừng mất hai ngày thuốc, còn để Cố thái y quỳ gối bên ngoài ba ngày ba đêm, phải chăng có điều không thỏa đáng?”

Lời này vừa ra, Thái hậu đang cười lập tức trở mặt, cảm giác vừa mới bị Hàn Vân Tịch đùa bỡn!

Bà ta tức giận đập bàn: “Khá lắm Hàn Vân Tịch, ngươi dám đùa ai gia!”

Hàn Vân Tịch không sợ hãi, đứng lên: “Thần thiếp làm sao dám đùa Thái hậu nương nương?”

Thái hậu nhất thời nghẹn lời, nói không nên lời.

Không nghĩ tới bà ta tại hậu cung lăn lộn nhiều năm như vậy, hôm nay lại có thể để một nha đầu đùa bỡn trên tay, Thái hậu thật không cam tâm. Thế nhưng, cạm bẫy vừa mới của Hàn Vân Tịch kia giăng đến vô cùng tốt, không tìm được lỗ hổng, bà ta không cách nào phản bác.

“Thái hậu nương nương, nếu Cố thái y không sai, có phải nên thả hắn hay không?” Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Mặc bị Hàn Vân Tịch giăng bẫy, Thái hậu cũng không phải dạng vừa, bà ta lạnh giọng: “Ai gia tìm Cố Bắc Nguyệt tới là trị chứng mất ngủ, hắn không có bản lĩnh trị liệu tốt, liền phải quỳ tại bên ngoài!”

“Thái hậu nương nương, nếu như thần thiếp nhớ không lầm, năm đó gia gia của Cố Bắc Nguyệt trị liệu cho Thái hậu, kê một phương thuốc tên là Dược Quyên Phiến.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

“Đúng thì thế nào?” Thái hậu liền biết Hàn Vân Tịch hiểu, liền biết Hàn Vân Tịch tại thọ yến xuất ra Dược Quyên Phiến là cố ý!

“Phương thuốc đã kê ra, không tìm được thuốc là ngự y phòng chịu trách nhiệm, có liên quan gì tới đại phu xem bệnh?” Hàn Vân Tịch từng bước ép sát, nàng tại cái này nơi này tiêu hao thời gian đều là vì mạng của Cố Bắc Nguyệt nha!

Nhìn xem biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của Hàn Vân Tịch, Thái hậu không nhịn được nghĩ đến Long Phi Dạ, mặc dù hai người tính tình khác biệt, nhưng khi nghiêm túc, đúng là tương tự.

Hôm nay xem như chính thức được thụ giáo bản lĩnh mồm miệng Hàn Vân Tịch, bà ta triệt để không còn lời có thể nói.

Nhưng mà, bà ta rất nhanh liền đem mũi nhọn chỉ về hướng Hàn Vân Tịch: “Hàn Vân Tịch, ngươi đây là ngữ khí gì? Ngươi thật to gan, dám như thế nói chuyện cùng ai gia!”

Hàn Vân Tịch mới không thèm để ý cái vẻ cao cao tại thượng của bà ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Thái hậu nương nương, thần thiếp nói đồ vật tốt chính là Dược Quyên Phiến, nhưng thần thiếp đi gấp không mang ở trên người, chi bằng Thái hậu nương nương tìm người theo thần thiếp trở về lấy đi!”

Thái hậu chờ lâu như vậy, làm nhiều như vậy, muốn chính là câu nói này của Hàn Vân Tịch!

Vừa mới tất cả không thoải mái đều bị ném một bên, đáy mắt bà ta kinh hỉ giấu không được, vội vàng nói: “Quế ma ma, theo Vương phi nương nương trở về!”

“Nếu Cố thái y không có tội, có phải cũng có thể đi rồi hay không?” Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Thái hậu đơn giản là muốn Dược Quyên Phiến, huống chi Cố Bắc Nguyệt đều quỳ ba ngày ba đêm rồi, bà ta cũng không muốn sinh thêm sự cố, tiếp tục trì hoãn.

“Để hắn đi thôi, miễn cho ai gia nhìn thấy phiền!” Bà ta khinh thường phất phất tay.

Hàn Vân Tịch đáy mắt hàn quang lập loè, cố nén lửa giận, xoay người rời đi!

Hàn Vân Tịch vừa đi, Thái hậu lại gãi gãi cánh tay cùng đùi, rất nhanh, ngứa liền biến mất không thấy, bà ta cũng không có chú ý tới cái dị thường này, lòng tràn đầy chờ mong Quế ma ma đem Dược Quyên Phiến mang về.

Hàn Vân Tịch vừa ra, liền phóng về hướng Cố Bắc Nguyệt, đem cánh tay hắn móc trên vai mình, dìu lên.

Cố Bắc Nguyệt toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, vẫn còn rất cố gắng mở miệng nói chuyện: “Vương phi nương nương... không được... không được.”

“Ngậm miệng!” Hàn Vân Tịch không vui quát, tên này yếu thành dạng này, còn không giữ lại khí lực, nói nhảm cái gì chứ?

Sở Tây Phong ở một bên nhìn, cũng không biết làm sao bây giờ, Triệu ma ma đuổi theo ra đến, thấy thế, lập tức tiến lên hỗ trợ: “Vương phi nương nương, để lão nô, để lão nô!”

Sở Tây Phong lúc này mới chậm chạp hoàn hồn, vội vã tiến lên, hắn sức lực khỏe, lập tức liền đem Cố Bắc Nguyệt từ trên tay Hàn Vân Tịch đoạt lại, giữ chặt, vững vàng.

Mà lúc này, Cố Bắc Nguyệt một mực ráng chống đỡ cuối cùng ngất đi.

Triệu ma ma ngầm thở phào, may mắn cảnh kia không có để điện hạ nhà bà nhìn thấy, nếu không, nàng cùng Sở Tây Phong đều phải gặp nạn.

Sau khi thấy may, Triệu ma ma rất nhanh liền nhìn thấy mặt Cố Bắc Nguyệt, khuôn mặt gầy rạc lại tái nhợt đến độ phát tím, sắc môi hoàn toàn không có.

Hắn mặt mày tuấn tú, yên tĩnh, yên tĩnh giống như là mãi mãi cũng không tỉnh lại.

Triệu ma ma cũng nhịn không được đau lòng, ba ngày ba đêm nha, đứa nhỏ này đến cùng làm thế nào quỳ được?

Sở Tây Phong đại nam nhân như thế cũng đều nhìn không được, cởi quần áo ra đắp thêm cho Cố Bắc Nguyệt.

Mà một bên, hốc mắt Hàn Vân Tịch sớm đã đỏ lên một vòng, nàng lạnh lùng hướng trong phòng nhìn, lạnh giọng: “Đi!”

Lý thái hậu tôn quý, nhiều năm mất ngủ như vậy tính là gì? Ác mộng của người vừa mới bắt đầu thôi!

Hàn Vân Tịch trực tiếp đem Cố Bắc Nguyệt mang về Tần Vương Phủ, thu xếp trong phòng khách, người hầu lập tức giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, phát hiện hai đầu gối hắn tất cả đều xanh đen rồi.

Bỏ mặc Quế ma ma tại khách đường chờ, Hàn Vân Tịch thay Cố Bắc Nguyệt bắt mạch, kê phương thuốc để Triệu ma ma nhanh đi nấu.

Xem mạch tượng, Cố Bắc Nguyệt không chỉ bị phong hàn rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị đói, năng lượng trong cơ thể đều hao hết!

Không phải nguyên khí đại thương, quả thực là nguyên khí trọng thương!

Đây là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch nghiêm túc như vậy bắt mạch cho Cố Bắc Nguyệt, nàng phát hiện thân thể tên này rất không tốt rất không tốt, như chính hắn nói hắn là cái ấm thuốc.

Không cách nào tưởng tượng thân thể yếu như vậy ba ngày ba đêm này là thế nào kiên trì mà chịu được.

Thời điểm chờ thuốc, Hàn Vân Tịch cũng không quan tâm tới Quế ma ma, thay Cố Bắc Nguyệt thi châm chống lạnh, bảo trụ nguyên khí.

Vật nhỏ mấy ngày nay đều chuồn trốn ra ngoài chơi đùa, vừa đến cửa chính liền ngửi được khí tức quen thuộc, nó vui như điên, như mũi tên rời cung lao vùn vụt, thẳng đến phòng khách.

Nhưng mà, khi nó hưng phấn từ ngoài cửa sổ bay tán loạn vào, nhìn thấy công tử trên giường hôn mê bất tỉnh, nó lập tức giật mình.

Nó run lên một hồi lâu mới vuốt vuốt ánh mắt của mình, lại nhìn một chút, lập tức liền tiến tới, vòng quanh Cố Bắc Nguyệt kêu chi chi chi.

“Chớ quấy rầy!” Hàn Vân Tịch thật hung dữ.

Thú nhỏ lập tức ngậm miệng, nó mặt mày ngây thơ mê mang, trên thân Cố Bắc Nguyệt hít hà, lại nhìn một chút Hàn Vân Tịch.

Mấy ngày trước nó mới đưa thuốc cho công tử, làm sao lại biến thành thế này. Công tử trọng thương lâu như vậy, cho dù uống thuốc khôi phục, thân thể cũng phải dưỡng một khoảng thời gian!

Ai đến nói cho nó biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Chi chi...” Thú nhỏ đột nhiên hét to hai tiếng.

“Bảo ngươi chớ quấy rầy có nghe không?” Hàn Vân Tịch giận dữ mắng mỏ, nghiêm túc rất đáng sợ.

Thú nhỏ mím môi, ngồi ở một bên nhìn, nhìn một chút, nước mắt liền chậm rãi chảy xuống.

Công tử, ngươi rốt cuộc bị làm sao? Ngươi cười một cái có được hay không?