Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 319: Thiên hạ còn lớn hơn so với nàng nghĩ



Đêm khuya yên tĩnh, phù dung trong nội viện Tần Vương phủ càng là khoảng lặng yên ắng.

Đèn đuốc Vân Nhàn Các lóe lên, từ xa nhìn lại, chỉ thấy trước cửa sổ trên lầu các có một bóng người xinh đẹp, chính là Hàn Vân Tịch.

Long Phi Dạ đứng tại trong hoa viên hành lang nhìn xa xa, hắn nhìn hồi lâu, giống như là có chút chần chờ, nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn là đi qua.

Long Phi Dạ còn chưa tới viện tử Vân Nhàn Các, Hàn Vân Tịch liền nhìn thấy hắn, nàng vội vã xuống lầu, chạy đến trước mặt Long Phi Dạ, cười nói: “Chàng trở về rồi!”

Sau khi Long Phi Dạ đi, nàng vẫn đang chờ hắn, vốn là muốn tiếp tục suy nghĩ một chút Mê Điệp Mộng, thế nhưng tâm phiền ý loạn làm sao đều không an tĩnh được.

Đường Tử Tấn là cữu cữu của Long Phi Dạ, lại là môn chủ Đường Môn, sợ là cùng lập trường với Như di a, kỳ thực, nàng thực tình không rõ Như di vì sao căm thù nàng như vậy.

Mặc dù chưa thấy qua Đường Tử Tấn, nhưng với việc Đường Tử Tấn bức hôn Đường Li, Hàn Vân Tịch đã cảm thấy hắn không phải tốt đẹp gì.

Long Phi Dạ nhất định không biết, Hàn Vân Tịch đã đứng trước cửa sổ cả đêm.

Hàn Vân Tịch rất mừng rỡ, Long Phi Dạ ngược lại rất bình tĩnh, hắn chỉ gật đầu một chút đầu, liền đi vào trong thư phòng.

Mặc dù tên này luôn lãnh lãnh đạm đạm, nhưng, Hàn Vân Tịch rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn không tốt.

Nàng đi theo vào, hỏi: “Đường Môn... đã xảy ra chuyện gì?”

Long Phi Dạ vừa xem các loại cỏ độc dược trên bàn sách của nàng, vừa trả lời: “Không có việc gì.”

“Ồ...” Hàn Vân Tịch hậm hực, nàng biết nhất định có việc, hắn không nói mà thôi.

Rất nhanh Long Phi Dạ liền thấy độc lan thảo được Hàn Vân Tịch chứa trong bình lưu li, cũng chính là hồi trước bọn họ từ mê cung dưới mặt đất kho độc thảo của cấm địa Độc Tông hái về - độc thảo có tính ăn mòn cao.

“Mê Điệp Mộng có tiến triển?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

Hắn đem Mê Điệp Mộng giao cho Hàn Vân Tịch cũng được một thời gian rồi, hắn muốn chính là phối phương của Mê Điệp Mộng.

Những ngày này Hàn Vân Tịch mặc dù bận bịu, nhưng cũng không có quên chuyện này.

Độc có phân hai loại, một loại là đơn độc, một loại là hợp độc.

Đơn độc, tên như ý nghĩa chính là độc tính đơn.

Độc mà ở giới tự nhiên vốn đã tồn tại, như là thảm thực vật, động vật, tảng đá mang độc phần lớn thuộc về đơn độc dược.

Hợp độc, thì là tên gọi tắt hỗn hợp độc dược.

Con người điều chế ra độc dược đa số là hợp độc, đem nhiều loại độc dược hòa cũng một chỗ điều chế thành độc dược mới, như trước đó vạn xà độc trong Mục Thanh Võ chính là điển hình.

Hợp độc mặc dù là nhiều loại độc dược hỗn hợp chế thành, nhưng sau khi điều chế kỳ thật cũng chỉ có một loại độc tính.

Độc lan thảo phi thường kì lạ, nó tồn tại vượt qua phạm vi hai loại đó.

Hệ thống giải độc kiểm tra không được độc tính, lại có thể kiểm tra được độc lan thảo bên trong chứa nhiều loại đơn độc.

Theo lý thuyết, độc lan thảo hẳn là thuộc về hợp độc, bởi vì hệ thống giải độc không có ghi chép, cho nên kiểm tra không được độc tính của nó.

Hàn Vân Tịch đem tất cả đơn độc trong độc lan thảo chứa đi phân tích, đồng thời tìm đủ tất cả đơn độc tiến hành phối chế đạt được một loại độc tính mới, kể từ đó, giải độc hệ thống liền có ghi chép.

Thế nhưng là, đương nàng một lần nữa kiểm tra độc phong lan thời điểm, thế mà còn là không có kiểm tra đến độc tính.

Nói một cách khác, nàng đem độc lan thảo phân tích xong một lần nữa phối chế đạt được độc tính cũng không phải là độc tính của bản thân độc lan thảo.

Hệ thống giải độc phân tích rất chính xác, nó thậm chí có thể phân tích ra phân lượng các loại đơn độc bên trong độc lan thảo, dựa theo những phân lượng này tiến hành phối chế lại.

Dựa theo nguyên lý này, hệ thống giải độc có thể kiểm tra được độc tính của độc lan thảo nha!

Hàn Vân Tịch càng nghĩ càng không hiểu, suýt nữa nàng còn hoài nghi hệ thống giải độc xảy ra vấn đề, cuối cùng, nàng suy nghĩ ra rồi.

“Ta dùng biện pháp là đem các loại độc lấy đơn lẻ ra, sau đó dựa theo tỉ lệ tiến hành phối chế, mà độc lan thảo thì đem trồng, độc tính sợ là có chỗ khác nhau, cho nên chế ra là độc tính mới, cũng không phải là độc tính độc lan thảo.” Hàn Vân Tịch chăm chú giải thích.

Nếu là người ngoài ngành, đoán chừng sẽ nghe không hiểu ra sao, nhưng Long Phi Dạ lại lập tức nghe hiểu.

Hắn nói: “Cho nên, độc lan thảo là các loại cỏ đơn độc dược tạp giao mà ra loại sản phẩm độc thảo mới.”

“Đúng! Đây cũng là một loại độc dược thảo hỗn hợp!” Hàn Vân Tịch thực tình cảm thấy tên này khá thông minh!

Loại biện pháp tạp giao cầu tiếp này cũng không mới mẻ, Cổ Thất Sát của Quỷ Dược chính là cao thủ phương diện này, chỉ là hắn trồng là dược liệu không phải độc dược.

“Có lẽ, Mê Điệp Mộng cũng là do trồng mà ra.” Long Phi Dạ tự lẩm bẩm.

Hàn Vân Tịch đến nay vẫn không thể kiểm tra ra độc tính Mê Điệp Mộng, cho dù là một chút xíu, đối với độc, nàng từ trước đến nay nghiêm túc: “Cái này khó mà nói, điện hạ, Mê Điệp Mộng là đồ vật của Độc Tông phải không?”

“Ừm.” Long Phi Dạ nhẹ gật đầu, lại nói: “Có Mê Điệp Mộng có thiên hạ.”

Trước đó Hàn Vân Tịch hỏi qua vấn đề này, Long Phi Dạ lại nói nàng không cần biết nhiều như vậy, không nghĩ tới hắn hôm nay lại chủ động nói nhiều như vậy.

Hàn Vân Tịch có loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời, chỉ cảm thấy mình lại cùng nam nhân này tới gần một bước, biết càng nhiều chuyện của hắn.

Đương nhiên, nàng cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới bí mật Mê Điệp Mộng lại là như vậy.

Có Mê Điệp Mộng có thiên hạ, câu nói này lý giải ra sao nhỉ?

“Một vị độc có thể chiếm thiên hạ?” Hàn Vân Tịch biểu thị không hiểu.

“Đây cũng là điều bản vương muốn biết, một vị độc, dùng cái gì chiếm thiên hạ?”

Long Phi Dạ suy nghĩ vấn đề này suy tư hơn mười năm, hắn cũng không nguyện ý tin tưởng, thế nhưng, đây cũng là mẫu phi hắn lấy tính mệnh đổi lấy, là mẫu phi hắn trước khi ở trước mặt hắn tự sát nói câu nói sau cùng: “Dạ nhi, một vị độc để chiếm thiên hạ, mẫu phi có thể cho con được như vậy!”

“Mỹ Nhân Huyết thì sao? Mỹ Nhân Huyết lại là chuyện gì?” Hàn Vân Tịch chăm chú hỏi, nàng đợi muộn như vậy, là lo lắng hắn, cũng là muốn biết tác dụng Mỹ Nhân Huyết nhá.

Cho dù Như di nhắc nhở, cho dù Đường Tử Tấn cũng chú ý chuyện này, nhưng Long Phi Dạ vẫn là không giấu diếm Hàn Vân Tịch: “Phối phương Mê Điệp Mộng trộn lấy Mỹ Nhân Huyết, chính là tác dụng của Mê Điệp Mộng.”

Hàn Vân Tịch liền biết Mỹ Nhân Huyết cùng Mê Điệp Mộng có liên quan!

“Tác dụng, Mê Điệp Mộng lấy ra dùng làm gì?” Hàn Vân Tịch càng không hiểu, độc dược ngoại trừ hạ độc, còn có thể dùng như thế nào nữa?

Long Phi Dạ năm đó liền ngầm cảm thấy mẫu phi là biết được Mê Điệp Mộng dùng cái gì chiếm thiên hạ, chỉ là không nói cho hắn mà thôi.

Long Phi Dạ nhìn Hàn Vân Tịch một chút không nói gì, hắn đi dọc theo bàn đọc sách, vừa nhìn trên bàn độc dược, vừa như có điều suy nghĩ.

“Điện hạ, nhất định phải là Mỹ Nhân Huyết sao?” Kỳ thật, Hàn Vân Tịch là muốn hỏi, nhất định phải lấy Mê Điệp Mộng chiếm thiên hạ sao?

Long Phi Dạ tựa hồ nghe hiểu nàng có ý tứ gì, đáy mắt hắn lộ ra ý nghĩa là tình thế bắt buộc: “Hàn Vân Tịch, thiên hạ, còn lớn hơn so với nàng tưởng tượng.”

Hắn muốn thiên hạ, không chỉ là Thiên Ninh, càng không chỉ là Tam quốc, hắn muốn chính cái Vân Không Đại Lục, thậm chí hải ngoại!

Hàn Vân Tịch thất kinh, nàng vẫn luôn biết Long Phi Dạ không phải vật trong ao, lại không nghĩ rằng tên này dã tâm lớn như thế.

Long Phi Dạ không phải Hoàng tộc Thiên Ninh, trong tay nắm quyền lực lại chậm chạp không chống lại Thiên Huy Hoàng đế, nàng vẫn cho là hắn không hứng thú với hoàng quyền Thiên Ninh, bây giờ xem ra, hắn không phải không hứng thú, mà là muốn đem Thiên Ninh làm bàn đạp.

“Thiên hạ Đại Tần đế quốc thì sao?” Hàn Vân Tịch đột nhiên nghĩ đến thời kỳ hưng thịnh nhất kia của Vân Không Đại Lục.

Long Phi Dạ không có trả lời nàng, hắn dừng bước, nhàn nhạt nói: “Vì phối dược Bách Lý Minh Hương, mau chóng mang tới Mỹ Nhân Huyết, có lẽ sẽ giúp nàng phá giải Mê Điệp Mộng.”

“Điện hạ, vốn phải nuôi cả đời mới nuôi ra máu độc, một khi rút ngắn thời gian, Bách Lý Minh Hương càng thêm đau đến không muốn sống.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhắc nhở.

Dựa theo tốc độ bình thường, hai ba tháng dùng một loại độc mạn tính, phải dùng đủ ba trăm loại nói thế nào cũng phải dùng thời gian một đời người ấy chứ.

“Không ai chờ đến cả một đời.” Long Phi Dạ nói.

“Quá tàn nhẫn.” Hàn Vân Tịch thân là đại phu, cùng là nữ nhân, chung quy là không đành lòng.

“Cả một đời mới là tàn nhẫn nhất.” Long Phi Dạ âm thanh lạnh như băng.

Hàn Vân Tịch mím môi im ắng, nàng nhìn đường cong lãnh khốc bên mặt hắn, tựa hồ thấy được tâm hắn băng lãnh vô tình, nàng đáy lòng không tự giác rùng mình một cái.

Trái tim của người đàn ông này rốt cuộc lạnh bao nhiêu?

Đối với Bách Lý Minh Hương thuộc hạ trung thành như vậy, hắn có từng do dự?

Thế nhưng, hắn nói rất đúng, cả một đời mới là tàn nhẫn nhất.

“Lần sau trở về phủ tướng quân Bách Lý, nhớ kỹ mang thuốc đến.”

Long Phi Dạ nhàn nhạt phân phó, quay người liền muốn đi, Hàn Vân Tịch đắm chìm trong trong suy nghĩ, cả khuôn mặt ngưng trọng.

Nhưng mà, lúc này Triệu Ma Ma đang muốn bưng bữa ăn khuya đến cửa thư phòng, chặn lại đường Long Phi Dạ.

“Điện hạ, dừng bước dừng bước, lão nô biết người sẽ tới, cố ý hầm canh hạt sen tuyết liên người thích nhất.”

Triệu Ma Ma cười đến con mắt đều sắp bị nếp nhăn che mất, có trời mới biết nàng vui cái gì đâu, tóm lại bà cả đêm ngủ ở bếp vừa nấu canh, vừa cười.

“Điện hạ, người mấy năm rồi chưa ăn nhỉ, nhanh nếm thử, xem tay nghề lão nô có tụt lùi hay không.”

Long Phi Dạ ngược lại không nhìn canh hẹt sen Tuyết Liên kia một chút, nhưng vẫn quay trở về ngồi xuống.

Triệu Ma Ma vui mừng, liền tranh thủ bưng hai bát canh hạt sen lên: “Vương phi nương nương, nhanh đến nếm thử, đây chính là món điện hạ thích ăn từ nhỏ.”

Hàn Vân Tịch múc một chén canh, chỉ thấy Tuyết Liên bị hầm ra nhựa, vẫn như cũ óng ánh sáng long lanh, hạt sen mở miệng lộ ra tâm sen xanh nhạt, canh đậm vừa độ.

Chỉ cần nhìn thôi, Hàn Vân Tịch bèn thấy thèm ăn. Đồ Long Phi Dạ thích, hẳn là tuyệt phẩm mỹ vị.

Long Phi Dạ đã bắt đầu ăn, một tay bưng lấy bát, một tay cầm thìa ăn, buông thõng mắt, lặng yên ăn, trong lúc phất tay thể hiện rõ ưu nhã cùng tôn quý.

Hàn Vân Tịch lần thứ nhất biết Long Phi Dạ có đồ yêu thích, nàng không kịp chờ đợi muốn biết là vị gì, nhưng mà ai biết, đồ vừa tới bên trong miệng, nàng lập tức “ộc” một tiếng rồi phun ra!

Cái vị gì đây a!

Cũng quá thanh đạm nhỉ?

Long Phi Dạ giương mắt nhìn, nhíu mày, Triệu Ma Ma vội vàng đi tới: “Nương nương, làm sao bị sặc rồi?”

Hàn Vân Tịch vốn không bị sặc, vội vã trả lời Triệu Ma Ma, vừa lên tiếng lập tức liền bị nước lưu lại ở trong miệng làm cho nghẹn.

“Khụ khụ... khục...” Nàng lập tức ho nặng, thở cũng thở không nổi.

Long Phi Dạ khẩn trương, vội vàng ngồi lại gần giúp nàng đập lưng.

Triệu Ma Ma vốn phải giúp một tay, thấy thế tay kia giống như là bị bỏng vội vàng thu hồi, bà đặc biệt nghiêm túc nói: “Điện hạ, nương nương bị nghẹn, đập lưng vô dụng, phải vuốt phía trước!”