Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 265: Không chừng sẽ giết ngươi



Sợ rằng Đoan Mộc Dao nghe chưa rõ, Đường Li đến bên cửa sổ, nói rõ lại lần nữa: “Tần Vương Điện hạ đến là để mất mặt vì Tần Vương phi đấy, ai mà có thể trị được hắn chứ?”

Đoan Mộc Dao quay phắt đầu lại, mặt trắng bệch lên vì tức giận. Nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Đường Li: “Đủ rồi!”

Đường Li nhún vai, khoát tay mới nàng rời đi.

Long Phi Dạ giao Mộc Linh Nhi cho Đường Li trông giữ nhưng không hề giao Đoan Mộc Dao cho hắn. Nữ nhân này không mời mà tới.

Đoan Mộc Dao không thèm nhìn động tác khoát tay của Đường Li, tiếp tục nhìn về phía Hội chẩn đường. Lúc này giờ Tí đã qua hơn nửa canh giờ, không lẽ Long Phi Dạ cứ ngồi đó đợi đến khi Hàn Vân Tịch xuất hiện?

Chàng ấy học được cách chờ đợi từ khi nào vậy?

Hàn Vân Tịch bị bắt đi rồi, chàng ấy phải biết rằng không dễ để tìm thấy nàng ấy. Chàng sẽ chờ đến khi nào? Chàng ngốc vậy sao?

“Đường Li, nếu chàng ấy muốn lợi dụng Hàn Vân Tịch để đối phó với Quân Diệc Tà thì ta có thể giúp chàng, không cần đến Hàn Vân Tịch!” Đoan Mộc Dao nói một cách nghiêm túc. Nàng ta cấu kết với Quân Diệc Tà cũng là đôi bên cùng có lợi chứ làm gì có sự chân tình nào ở đây?

Chỉ cần Long Phi Dạ mở lời thì nàng ấy sẽ hết lòng giúp đỡ.

Đường Li nghiêng đầu nhìn lại: “Ha ha, ta phải nói bao lần thì ngươi mới chịu hiểu, Hàn Vân Tịch là Tần Vương phi, rõ chưa?”

Hàn Vân Tịch là Tần Vương phi, là chính thiếp của Long Phi Dạ. Thực ra câu nói này đã đủ để giải thích cho tất cả những hành động của Long Phi Dạ.

Nếu không phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nếu không phải nhìn thấy nụ hôn ấy, nhìn thấy Long Phi Dạ liều chết để vào Thiên Khanh thì Đường Li cũng không hiểu ra như vậy.

Sự việc là vô cùng đơn giản vậy. Với tính cách của Long Phi Dạ, nếu trong lòng hắn không có Hàn Vân Tịch thì trong Tần Vương phủ làm sao có chỗ cho nàng ấy. Lấy danh nghĩa Vi Phu Kì Phúc là có thể dễ dàng đuổi Hàn Vân Tịch ra chùa làm bạn với ngọn đèn dầu và mấy pho tượng Phật.

Đoan Mộc Dao hận nhất khi nghe câu nói này. Nàng đẩy Đường Li một cái: “Ngươi nghiêm túc đi, ta không đùa với ngươi đâu.”

“Ai đùa giỡn với nhà ngươi!” Đường Li đột nhiên tức giận nói. Hắn và Đoan Mộc Dao đâu có thân, đừng làm ra vẻ thân thiết như vậy, nghiêm túc cái gì?

“Trong lòng huynh ấy có ta, nếu không thì huynh ấy đã không cứu ta. Ngươi cũng nhìn thấy rồi, huynh ấy đã bỏ mặc Hàn Vân Tịch để cứu ta!” Đoan Mộc Dao xúc động nói.

Đường Li ngao ngán nhìn lên trời xanh, tại sao phụ nữ lại phiền toái như vậy, sao cứ thích bẻ cong sự thật đi như thế?

Mộc Linh Nhi đột nhiên đẩy Hàn Vân Tịch ra. Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai trở tay kịp?

Đường Li mặc kệ Đoan Mộc Dao. Long Phi Dạ vẫn khiến hắn lo nhất. Từ lúc ra khỏi mật thất là tên này không được bình thường cho lắm.

Kỳ thực việc hắn để lộ hành tung của mình cũng như để lộ ra sự bảo vệ của hắn đối với Hàn Vân Tịch khiến Đường Li bất ngờ. Việc này chẳng tốt đẹp gì cho hắn và Hàn Vân Tịch.

Nhiều khi chính vì nhận được sự bảo vệ của hắn mà Hàn Vân Tịch lại càng bị nguy hiểm. Nếu hắn cứ bỏ mặc nàng ấy thì có khi nàng ấy lại bớt đi kẻ thù.

“Đường Li, ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta!” Đoan Mộc Dao điên dại giật gấu áo Đường Li.

Đường Li thực sự đã chán ngấy. Con nha đầu này trông cũng xinh xắn như tiên nữ mà sao tính tình thì như phù thủy. Lại còn Mộc Linh Nhi kia nữa, trông thì xinh xắn đáng yêu vậy mà lại có thể có những hành động lấy thù báo ơn như vậy. Chả trách mà Long Phi Dạ phải giam giữ cô ta.

Nữ nhân quả thực là quá đáng sợ!

“Đoan Mộc Dao, sư huynh cứu ngươi là vì ngươi chưa đủ mười tám tuổi. Nếu ngươi đủ mười tám tuổi mà đi cấu kết với Quân Diệc Tà thì không khéo sư huynh ngươi còn giết ấy chứ!”

Đường Li cũng cảm thấy mình quá tàn nhẫn nhưng với một nữ nhân như Đoan Mộc Dao thì cần thiết phải tàn nhẫn như vậy, để cho nàng ta tỉnh ngộ ra.

Long Phi Dạ vài lần cứu tính mạng của nàng ta vì sư môn có lệnh bảo chàng phải bảo vệ tiểu sư muội này đến mười tám tuổi.

Long Phi Dạ tuy nhận lời nhưng cái sự bảo vệ của chàng cũng chỉ là đảm bảo để Đoan Mộc Dao không chết, còn những thứ khác thì chàng chẳng quản bao giờ.

Đoan Mộc Dao gương mặt thất kinh: “Ngươi… ai nói cho ngươi như vậy?”

Những người biết việc này rất ít, rất ít. Nàng ta tưởng rằng sư huynh sẽ không nói ra, ai ngờ…

“Đừng có tự lừa dối mình nữa! Ha ha!” Đường Li cười nhạt.

Thấy ánh nhìn khinh miệt trong con mắt của Đường Li, Đoan Mộc Dao tức tối vô cùng, giậm chân không thèm nói gì nữa.

Thật ra nàng ấy hiểu điều này hơn bất cứ ai. Chỉ có điều nàng cứ muốn tránh né.

Nàng quay người đi, nhìn trân trối vào khoảnh sân phía trước, mắt không chớp. Hồi lâu mới tự thầm trong mồm: “Thích mất mặt sao, ta đợi nàng ta mất mặt! Xem nàng ta bị đày biệt xứ!”

Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ bảo vệ ngươi như vậy, ta phải càng làm cho ngươi đắc tội với cả thiên hạ này! Trước tiên là Y Học viện!

Thời gian này có không ít người nhắm vào độc thú. Có trời mới biết còn bao người mai phục xung quanh đây chờ xem màn kịch này của Y Học viện, chờ đợi sự xuất hiện của Hàn Vân Tịch.

Sau giờ Tí, từng canh giờ trôi qua rất nhanh, trời dần sáng.

Có không ít người đã bỏ về nhưng phần đông vẫn ở lại.

Giờ phút này họ ở lại không phải để chờ Hàn Vân Tịch mà là xem Long Phi Dạ.

Nam tử này có thể ngồi cả đêm đến trời sáng mà không có ý định rời đi. Không lẽ chàng định ngồi luôn ở đây đến khi Hàn Vân Tịch xuất hiện?

Long Phi Dạ đang đợi, đợi tin tức của thuộc hạ và cũng đợi cho lòng mình tĩnh lại.

Chàng biết rõ cách làm của mình không phải là sáng suốt, cũng biết rõ xung quanh có vô số con mắt đang nhìn vào mình, nhưng chàng không lo được nhiều thế nữa.

Ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhân ấy khiến hắn lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là “sợ”. Hắn hoàn toàn vô thức muốn làm gì đó cho nàng để lòng mình bình tĩnh lại.

Thuộc hạ của hắn cùng người của Y Học viện đã tìm kiếm khắp thành. Không ai biết rằng hắn đã điều động một đội quân bí mật đóng gần đây để bao vây nghiêm ngặt quanh Y Học viện. Chỉ cần Quân Diệc Tà dám lộ diện, hắn sẽ để hắn ta chết không có chỗ chôn!

Trời dần sáng. Lúc này Hàn Vân Tịch đã ngất đi trên một thảm cỏ.

Nàng đã chống chọi cả đêm, mỗi bước đi đều là đi bằng ý chí. Nàng là một người nữ tử quật cường như vậy, mạnh mẽ đến mức không tha cho cả bản thân mình.

Đêm qua đã quá giờ Tý, rõ ràng là đã không kịp, thua rồi, nhưng nàng vẫn quyết không bỏ cuộc, vẫn kiên trì từng bước từng bước đến khi cả người bị đè ngã, thụp xuống mà nàng vẫn muốn gượng đứng lên tiếp tục.

Kiên trì đến mức nàng quên mất rằng nàng kiên trì vì cái gì, chỉ muốn cứ đi tiếp như vậy, không phải nghĩ ngợi nhiều, để đầu óc trống rỗng và bước đi mãi.

Gắng đến núi Liên Hoa chuẩn bị vào địa phận Y Học viện thì nàng đã không cố được nữa và ngất đi.

Thực ra nàng cũng là con người bình thường, có mệt có buồn có bị thương và có kiệt sức.

Lúc này nam tử áo trắng đã tỉnh lại. Sau một đêm nghỉ ngơi, tuy nguyên khí và nội cung chưa khôi phục hoàn toàn nhưng thể lực đã phục hồi.

Chàng ngồi ngay bên cạnh Hàn Vân Tịch. Bàn tay mềm mại ấm áp xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, cẩn thận chăm chút từng tí một như đang nâng niu một báu vật. Nỗi thương xót hằn lên trong mắt chàng.

Ngón tay chàng xoa nhẹ trên đôi lông mày và sống mũi nàng, muốn chạm vào bờ môi nàng nhưng cuối cùng thì chàng cũng đã rất quân tử mà tránh đi. Chàng chỉ giúp nàng gỡ nhẹ suối tóc dài bị rối.

“Vân Tịch, ta rất muốn đưa nàng đi.”

Chàng khẽ thở dài, âm thanh nhỏ đến mức bản thân chàng cũng không nghe thấy. Chàng cởi áo ngoài ra khoác lên người nàng rồi mới nói nốt câu sau: “Chỉ tiếc là ta chỉ có tư cách bảo vệ nàng mà thôi.”

Sóc con vừa mới tỉnh lại, mặt mũi bơ phờ. Thực ra nó không phải vì sợ ngất đi mà do mất máu nên dẫn đến hôn mê.

Nó vụng trộm bò ra ngoài túi y tế, ngó nghiêng chủ nhân mới, lại ngó Cố Bạch y nam tử, sau đó lại nhanh chóng lặng lẽ trốn xuống dưới. Nó dường như không có chút đề phòng nào đối với nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng đưa Hàn Vân Tịch về phòng của nàng tại Y Học viện, đang tính quay đi thì Sóc con đột nhiên nhảy từ trong túi y tế ra, luồn lên vai chàng và giật lấy áo chàng.

Nam tử áo trắng tò mò không biết ở đâu ra Sóc con này, lại dạn người thế? Hàn Vân Tịch nuôi ư? Hay là…

"Chi chi! Chi chi!"

Sóc con kêu lên khiến Hàn Vân Tịch tỉnh lại. Nam tử áo trắng vội vàng bước đi thì Hàn Vân Tịch kêu hắn: “Gượm đã!”

Nam tử áo trắng muốn đi nhưng đành dừng bước, cười gượng: “Có việc gì không?”

“Người có phải đến vì độc thú, tại sao lại cứu ta?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

“Lần sau ta sẽ nói cho nàng biết.” Nam tử áo trắng quay lưng lại với nàng, không quay đầu.

“Ta với Hoàng tộc Tây Tần có quan hệ gì? Mẹ ta rốt cục là người thế nào? Cha ta là ai…”

Hàn Vân Tịch có quá nhiều câu hỏi, tiếc rằng nàng vẫn chưa hỏi xong thì nam tử áo trắng đã rời đi mà đầu không ngoảnh lại.

Hắn nói lần sau sẽ gặp lại. Vậy lần sau gặp lại là bao giờ?

Hàn Vân Tịch ngây người ra nhưng định thần lại ngay, vội trèo xuống giường.

Đã trưa rồi, nàng đã đến muộn, không biết Long Thiên Mặc ra sao rồi?

Nàng cũng không nghĩ nhiều, vội đi về hướng hội chẩn đường. Nàng vừa bước ra cửa thì gặp ngay mấy đồ đệ.

"Tần Vương phi?"

"Ngươi... ngươi, ngươi từ đâu đến đấy?"

"Ngươi không phải bị bắt rồi sao?"

...

Các đồ đệ mặt ai cũng biến sắc. Cuộc tranh luận hôm qua tại Hội chẩn đường đã truyền đi khắp nơi. May mà Viện trưởng ít khi lui tới Hội chẩn đường, cũng không mấy bận tâm việc ở đây. Nếu chuyện này mà truyền đến tai của Viện trưởng thì tam trưởng lão cũng gặp họa.

Từ đêm qua đến hôm nay, Tần Vương Điện hạ cứ ngồi như vậy, không nói năng gì.

Còn tam trưởng lão thì ở trong phòng cố tìm cách cứu chữa cho Long Thiên Mặc nhưng đến giờ vẫn chưa chẩn đoán được bệnh!

Nghe người trong phòng nói rằng thời gian của Long Thiên Mặc không còn nhiều nữa.

Hàn Vân Tịch chẳng để ý đến những ánh mắt dị thường, những lời thầm thì to nhỏ. Nàng đi thẳng tới Hội chẩn đường.

Không biết cái tên bị giam trong mật thất đó đã thoát thân được chưa? Hắn có đến tìm nàng không? Có tìm đến đây không?

Sự việc nàng bị đuổi ra khỏi Y Học viện, vĩnh viễn không được bước chân vào đây nếu như để hắn biết thì sẽ ra sao?

Hàn Vân Tịch lắc lắc đầu, thôi kệ, không nghĩ nữa.

Việc đến nước này thì nàng cũng chỉ biết phải cứu người trước, còn việc tam trưởng lão sẽ đối xử với nàng như thế nào thì cũng tùy ông ấy, nàng đã gắng hết sức nên không hổ thẹn với lòng mình.

Bỏ qua chút cảm giác thất vọng trong lòng, Hàn Vân Tịch rảo bước đi thẳng về phía trước!

Nàng đi đến cổng thì thấy đám đông người ở sân, chắn hết đường đi và cũng chắn hết tầm nhìn.

Đây là trò gì vậy, nàng có đến trễ một đêm mà đã cả đám người ở đây, bộ tam trưởng lão không làm lớn chuyện lên thì không chịu được sao?

Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói lớn: “Xin nhường ra chút, Hàn Vân Tịch đến rồi đây!”

Lời nàng vừa thốt ra, cả đám đông lập tức quay hết lại. Đang ngồi trên ngai vương quyền quý trước đám người, Long Phi Dạ tức khắc đứng dậy, đôi mắt băng giá cả một đêm như được ánh thái dương chiếu rọi, ấm áp trở lại.

Hàn Vân Tịch trông thấy những con mắt thất kinh nhìn mình như vậy thì vô cùng ngán ngẩm, nàng lại nói: “Xin nhường ra một chút.”

Lần này thì đám người đó nhanh chóng dạt sang hai bên nhường lối cho nàng.

Đúng vào lúc ấy, Hàn Vân Tịch đã nhìn thấy…