Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 261: Xuất hiện một kẻ ham ăn



Con sóc trên vai Quân Diệc Tà này so với sóc thông thường thì cái đầu còn hơi nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, mập phì, như quả cầu tròn, điểm đặc biệt nhất chính là nó có một thân da lông mềm mại, trắng không tỳ vết.

Sóc phần lớn đều nhát gan, thế nhưng, con sóc trắng này lại gan lớn cực kì, phát giác được Quân Diệc Tà nhìn qua, đừng nói né tránh, nó ngay cả mắt đều không thèm nhìn hắn, chỉ là liếc qua một cái, liền tiếp tục chuyên tâm, say sưa gặm ngon lành.

Coi như đặc biệt hơn nữa, nó cũng chỉ là một con vật nhỏ, nhưng Quân Diệc Tà lại có cảm giác bị khinh miệt.

Đương nhiên, sự chú ý của hắn đều trên người Hàn Vân Tịch, không để ý nhiều, dù sao nơi này là Liên Hoa Sơn của Độc Tông, động thực vật quái dị cũng nhiều.

Quân Diệc Tà tiện tay muốn đem con sóc trắng hất ra, ai ngờ, hắn phất một tay qua, lập tức chọc giận sóc trắng, nó liền nhanh như cắt bưng tai dùng một móng vuốt hướng tay của Quân Diệc Tà chộp tới!

Quân Diệc Tà bất ngờ, chẳng những không hất được con sóc trắng, mu bàn tay ngược lại còn bị cào thành ba đường máu dài, cực kỳ sửng sốt.

Sóc trắng thẳng nửa người lên, hai móng vuốt ngắn dày núp ở trước ngực, toàn thân lông đều dựng cả lên, tựa như con nhím, bĩu môi, nộ khí đằng đằng nhìn chằm chằm Quân Diệc Tà.

Nó là đứa ham ăn, thích nhất ăn đồ có độc, thống hận nhất là thời điểm hưởng thụ mỹ vị có người quấy rầy!

Mặc dù phẫn nộ, nhưng là, nó thực sự chịu không được sự mê hoặc của mỹ vị, độc trên vai của tên nhóc này thật quá ngon rồi, nó hận không thể tháo bả vai hắn, kéo về trong hang chậm rãi gặm nhấm.

Nhìn Quân Diệc Tà chậm chạp không nhúc nhích, sóc trắng nghĩ hắn nhất định là bị cường khí mạnh mẽ của nó làm cho sợ hãi rồi, thế là, nó vội vàng lại nhào về vết thương trên bả vai hắn.

Thế mà nó không có trúng độc, lại thích ăn độc?

Một tia hồ nghi lướt qua đôi mắt của Quân Diệc Tà, hắn cẩn thận đưa tay tới muốn bắt lấy, sóc trắng lại thình lình luồn lên, tránh khỏi tay hắn, giương nanh múa vuốt hướng mặt hắn đánh tới.

Quân Diệc Tà vội vàng đánh xuống, lúc này, Hàn Vân Tịch thừa cơ thoát trói buộc, vội vã hướng nam tử áo trắng kia chạy tới, mà sóc trắng rơi trên đỉnh đầu Quân Diệc Tà, chân trước chân sau cùng sử dụng, điên cuồng đạp tóc Quân Diệc Tà.

Còn có thể yên lành ăn bữa độc hay không nha, bực bội quá!

“Cút ra!”

Quân Diệc Tà chưa từng bị người đạp lên đỉnh đầu, hắn cũng cáu rồi, dùng sức vung đánh muốn đem sóc trắng đánh xuống, đáng tiếc, sóc trắng một bên giương oai, còn có thể né tránh, linh hoạt đến nỗi nhảy tới nhảy lui, làm Quân Diệc Tà làm thế nào đều với không tới.

Hàn Vân Tịch nhìn ngơ rồi, đây là quái vật đến từ nơi nào, cư nhiên có linh tính như thế, là tới cứu bọn họ sao?

“Đi, nhanh lên!” Nam tử áo trắng sắp không chịu được nữa.

Hàn Vân Tịch không để ý tới nhiều vội vàng dìu hắn lên, chạy trốn vào trong một rừng rậm, sự chú ý của Quân Diệc Tà có một nửa ở bọn họ bên này, thấy bọn họ trốn, hắn cũng không đoái hoài tới con sóc trắng, liền muốn truy đuổi.

Thế nhưng, tốc độ của con sóc trắng lại còn nhanh hơn hắn, từ đỉnh đầu hắn nhảy xuống, vừa phát ra âm thanh “Chi chi chi”, vừa điên cuồng đuổi theo Hàn Vân Tịch.

Đây là tiết tấu gì, chẳng lẽ nó không phải tới cứu bọn họ?

Con sóc trắng phía trước, Quân Diệc Tà ở phía sau, hai đại truy binh, Hàn Vân Tịch dìu lấy nam tử áo trắng, tận lực chạy, đáng tiếc, không có khinh công nàng căn bản chạy không xa.

Rất nhanh, con sóc trắng liền đuổi theo tới, Hàn Vân Tịch choáng váng dừng bước, đang muốn xuất châm, con sóc trắng cũng đã khí thế hùng hổ nhào lên.

Hàn Vân Tịch vô ý thức nhắm mắt, ai ngờ con sóc trắng không có bổ nhào lên mặt nàng, mà là bổ nhào vào túi chữa bệnh của nàng, dùng sức chui đầu vào trong, lưu lại cái mông mũm mĩm bên ngoài, dùng sức chen vào.

Cái này...

Hàn Vân Tịch trong lúc nhất thời cũng không đoái tới nhiều tới vậy, một tay nắm chặt đuôi mập của con sóc trắng, cầm nó lên, quăng về phía Quân Diệc Tà đang đuổi tới, vội vàng tiếp tục hướng phía trước chạy.

Mặc kệ nó có phải tới cứu bọn họ hay không, tóm lại trước mắt giúp bọn họ ngăn chặn Quân Diệc Tà đi!

Quân Diệc Tà đón lấy con sóc trắng, thế nhưng, sóc trắng xoay người liền nhảy dựng lên, lại một lần nhào về phía mặt của hắn.

Quân Diệc Tà lại tránh, con sóc trắng liền vội vã quay đầu đuổi theo Hàn Vân Tịch, lần này nó không dám trực tiếp nhào, mà men theo chân Hàn Vân Tịch trèo lên trên, đáng tiếc, vẫn là bị Hàn Vân Tịch phát hiện.

Hàn Vân Tịch đang vội chạy trốn nơi nào có dư thừa tâm tư chú ý vật nhỏ này đến cùng là cái gì, nàng chỉ biết là thứ này có thể kéo lại bước chân của Quân Diệc Tà.

Thừa dịp con sóc trắng chui vào túi chữa bệnh, Hàn Vân Tịch lặp lại chiêu cũ, nắm chặt cái đuôi của nó, cũng không biết lần này có phải ra tay quá nặng hay không, kéo một phát, con sóc trắng liền hét thảm một tiếng “Kít”.

Hàn Vân Tịch vẫn là đưa nó ném cho Quân Diệc Tà, để tranh thủ nhiều thời gian cho mình.

Như thế lặp đi lặp lại lại giày vò một hồi, rốt cục, con sóc trắng phát hỏa, nó lần thứ ba bị Quân Diệc Tà tiếp được, cũng không có nóng lòng đuổi theo Hàn Vân Tịch nữa, mà ngồi trong lòng bàn tay Quân Diệc Tà, hai mắt đen bóng mở to, nhìn chằm chằm Quân Diệc Tà.

Nó là không nỡ với độc trên bả vai của tên nhóc này, nó sống nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa có ăn qua độc ngon như vậy, nó dám khẳng định đó nhất định là độc mới điều chế ra!

Thế nhưng là, nó muốn đuổi theo bọn Hàn Vân Tịch, không để ý tới hắn được.

Ngay thời điểm các ngón tay của Quân Diệc Tà muốn nắm lại, con sóc trắng đột nhiên dữ dằn kêu một tiếng “kít”.

Âm thanh sắc bén đến mức tựa như vũ khí sắc bén cắt qua pha lê, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.

Âm chưa dứt, xung quanh bốn phương tám hướng trong bụi cỏ liền tuôn ra một đám chuột ăn thịt người, toàn bộ vây quanh hướng Quân Diệc Tà bên này, lại phủ phục quanh đó do dự không lập tức nhào lên.

Quân Diệc Tà vô cùng kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ tới con sóc trắng có thể ở chỗ này triệu hồi chuột ăn thịt người, nhớ lại chuyện gặp nạn trong hố trời, hắn càng hoài nghi lai lịch của con sóc trắng này.

Ánh mắt sững sờ, hắn đột nhiên nắm chặt năm ngón tay, chỉ tiếc, con sóc trắng trong nháy mắt liền tránh Ngũ Chỉ Sơn của hắn, nhảy lên cao, rơi vào đám chuột ăn thịt người bên ngoài.

Con sóc trắng vừa rời khỏi Quân Diệc Tà, trong phút chốc, lũ chuột ăn thịt người đang nằm sấp trên mặt đất lập tức tất cả đều cong phía sau lưng lên, vồ giết tới, Quân Diệc Tà xoay người bỏ chạy!

Đáng chết!

Hàn Vân Tịch cùng nam tử áo trắng cách đó không xa, hắn cũng bất lực, con vịt đã đun sôi lại để bay mất!

Con sóc nhỏ này, bất kể có phải là độc thú hay không, lần sau gặp lại, hắn nhất định phải rút khô máu của nó!

Quân Diệc Tà đem hết toàn lực đào tẩu, lũ chuột ăn thịt người điên cuồng truy đuổi, lúc này, Hàn Vân Tịch mới thở dài một hơi, chỉ là, nàng cũng không dám dừng lại lâu, đỡ nam tử áo trắng hướng chỗ sâu rừng rậm mà đi, nàng phải nhanh chóng tìm nơi có thể trốn .

Con sóc trắng ngồi ở trên nhánh cây, nhìn bóng lưng của Quân Diệc Tà đi xa, con mắt đen bóng tròn vo, tràn đầy tiếc nuối, mỹ vị độc cứ như vậy mà mất rồi.

Nó nhìn hồi lâu mới quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch ở xa, nó lập tức “Kít” một tiếng nhảy dựng lên, điên cuồng đuổi theo.

Tân chủ tử, đừng bỏ lại ta nha!

Con sóc trắng rất nhanh liền đuổi kịp Hàn Vân Tịch, lần này, nó ngoan hơn, không dám lại hướng bên trong túi chữa bệnh chui nữa, mà cẩn thận từng li từng tí đi theo ở phía sau.

Hàn Vân Tịch vốn muốn tìm nơi ẩn nấp sâu hơn, đáng tiếc nam tử áo trắng quá yếu sắp đi không được rồi, nàng nhất định phải lập tức chữa trị cho hắn!

Nàng dìu lấy nam tử áo trắng đến dưới một cây đại thụ ngồi xuống, mượn thân cây thô to yểm hộ.

Nam tử áo trắng tựa vào cây, suy yếu đến mức mắt đều nhắm lại, chỉ là, hắn vẫn chống đỡ, miệng ngập ngừng, tựa hồ muốn nói với Hàn Vân Tịch điều gì.

“Trước tiên đừng nói chuyện, yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi!” Hàn Vân Tịch đặc biệt chăm chú.

Mặc kệ nam tử mặc áo trắng này là ai, tại sao đến, tóm lại, thời điểm nàng sợ hãi bất lực nhất hắn cứu nàng, phần ân tình này nàng nhớ kỹ.

“Yên tâm, ta không sao.” Nam tử áo trắng đều như vậy, bị thế này vẫn muốn nàng yên tâm.

Hàn Vân Tịch cũng không biết nói cái gì cho phải, nàng một bên bắt mạch cho hắn, một bên muốn đưa tay định tháo che mặt màu đỏ của hắn, nhưng mà, nam tử áo trắng lại giữ tay nàng.

Tay của hắn rất giống với Long Phi Dạ, lạnh buốt, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài đẹp mắt, mà cũng không giống Long Phi Dạ thô ráp mà mềm mại như ngọc.

Hàn Vân Tịch nghĩ, hắn nhất định rất ít cầm vũ khí đi.

“Đừng nhìn... có được hay không?”

Mặc dù suy yếu, thế nhưng thanh âm của hắn vẫn dịu dàng như vậy, mà ánh mắt của hắn so với âm thanh còn dịu dàng gấp bội.

Hắn nhìn Hàn Vân Tịch, tựa như nhìn người trong lòng, ánh mắt mềm mại, lộ ra từng tia từng tia cưng chiều, từng tia từng tia bất đắc dĩ.

Ánh mắt như vậy, sẽ say lòng người.

Rõ ràng là thỉnh cầu không phải yêu cầu, thế nhưng, Hàn Vân Tịch làm thế nào đều cự tuyệt không được, cựu tuyệt không được thỉnh cầu của hắn, cựu tuyệt không được ánh mắt của hắn.

Tâm trạng luôn trong trạng thái lo lắng Hàn Vân Tịch không ý thức được bản thân đang dần thả lỏng xuống, nàng nhàn nhạt cười nói, “Ngươi nhất định không xấu? Sợ cái gì?”

Kỳ thật, nàng liền muốn xem sắc mặt hắn mà thôi, hắn là người của Ảnh Tộc, lại quen thuộc như vậy với Tông Độc viện y học, nàng nhất định là không quen biết.

“Ừm, rất xấu, tuyệt đối đừng nhìn.”

Hắn một bên trả lời, một bên gật đầu, gật đầu hai lần liền không còn ngẩng đầu lên, hắn đã hôn mê, đầu rủ xuống, cả người nghiêng sang một bên đổ xuống.

Nàng còn cho là hắn chịu đựng được!

“Này, ngươi đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ!”

Hàn Vân Tịch cuống lên, tình hình này xác thực cần nghỉ ngơi, nhưng thường thường một khi ngủ thì sẽ không có sức tỉnh lại được.

Hàn Vân Tịch không để ý tới che mặt hay không che mặt, để nam tử áo trắng để nằm ngang, cởi xiêm y của hắn ra.

Nhìn mạch tượng, hắn đây là tiêu hao nội công mà thương tới nguyên khí, lại bị Quân Diệc Tà đạp hai cước, đả thương tâm mạch.

Không thể không nói, hắn bị thương rất nặng, may mắn cơ thể hắn xương cốt tốt, nếu đổi thành những người khác, đoán chừng sớm mất mạng rồi.

Hàn Vân Tịch đối với nội công cơ bản là không thông thuộc, bất quá nàng vẫn có thể dùng châm thuật bảo vệ tâm mạch của hắn, giúp hắn khôi phục nguyên khí.

Đem y phục của nam tử áo trắng mở về phía sau, Hàn Vân Tịch vội vàng hướng bên trong túi chữa bệnh lấy châm, ai ngờ, lúc này nàng mới phát hiện túi chữa bệnh bên trong độc dược tất cả đều không còn, các bộ kim châm tất cả đều bị rối tung.

Cái này... chuyện gì xảy ra?

Tại Huyền Kim Môn bên kia nàng còn mở túi chữa bệnh ra, bên trong đồ vật còn nguyên vẹn, vừa rồi con sóc trắng kia muốn chui vào, cũng đều bị nàng kịp thời lôi ra ngoài, nhiều độc dược như vậy, đi đâu rồi?

Nhìn Hàn Vân Tịch bộ dạng nóng nảy, sóc trắng ngoan ngoãn trốn ở một bên tựa hồ nghĩ đến cái gì, nó nháy mấy lần đôi mắt to tròn, bộ mặt vô tội cúi đầu xuống.

Nam tử áo trắng tình hình nguy cấp, Hàn Vân Tịch tạm thời cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, nàng quả quyết đổ tất cả kim châm rối tung ra, tìm kiếm kim châm nàng cần.

Một đống lớn kim châm phần lớn kim châm bài độc, bình thường châm cứu dùng cũng liền một bộ mấy cây mà thôi, kiểu này lẫn trong cùng một chỗ, thực tình khó tìm!

Vì vội vã muốn cứu người Hàn Vân Tịch càng tìm càng nóng tính, khuôn mặt nhỏ tái nhợt kéo căng, càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng đáng sợ.

Con sóc trắng mấy lần ngẩng đầu nhìn lén nàng, đều không tự giác cụp đuôi lại.

Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nổi giận: "Châm đâu?"

Làm độc y nhiều năm như vậy, nàng ghét nhất chính là có người động kim châm của nàng!

Sóc trắng giật nảy mình, không còn dám tránh, lập tức liền nhảy lên người nam tử áo trắng...