Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 187: Phẫn nộ, truy cứu tới cùng



Trong yên tĩnh, tất cả mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, không thể tưởng tượng nổi, không ai ngờ rằng sẽ như thế này.

Vừa uống thuốc, độc liền phát tán ra, sau ba ngày độc phát tán, chênh lệch thật sự hơi lớn, hơn nữa, mặc dù bốc thuốc sai là điều khó tránh, nhưng chênh lệch gấp đôi phân lượng, thì cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Coi như Lý đại phu kê sai đơn thuốc, cũng không đến mức bốc gấp đôi lượng thuốc, đây đâu phải là ngộ sát, đây rõ ràng là cố ý giết người rồi!

Nếu như phân lượng thực tế của ba gói thuốc và giống với toa thuốc, Lý đại phu không bốc sai phân lượng. Như vậy, bà lão Trần thị bị trúng độc không phải vì uống thuốc mà vì có người cố ý mưu sát!

Rốt cục chân tướng là sao?

Là Lý thái y cố ý giết người hay là hung thủ là một người khác?

Vố tình tiết vụ án đơn giản, bởi vì phân tích của Hàn Vân Tịch đối với thuốc độc đã trở nên khó bề phân biệt.

Thất Di nương bỗng nhiên nhìn sang Trần thị, nhất thời, mọi người cũng nhao nhao nhìn sang. Trần thị cúi đầu rất thấp, cơ thể có chút run, không dám nói gì.

Đáy mắt Âu Dương đại nhân hiện lên tia nhìn phức tạp, chần chừ rất lâu, rồi cũng mở lời: “Lâm thái y phân lượng và thời gian phát độc của Quỳ Ngạnh… thật sự như vậy sao?”

Lời này vừa nói ra, đáy lòng Hàn Vân Tịch liền cười lạnh, Âu Dương đại nhân thật sự sẽ hỏi, hỏi Lầm thái y như vậy, rõ rang là không tin lời nàng nói.

Lâm thái y cũng rất thức thời: “Hạ quan bất tài, thật sự không hiểu rõ.”

“Nếu như Âu Dương đại nhân không tin, có thể làm thí nghiệm tại chỗ.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

Hôm nay nàng muốn để mọi người tâm phục khẩu phục, cho dù là người trên công đường hay là vị đứng đầu trong cung kia!

“Theo quy củ, thật sự cũng phải thử nghiệm một chút.” Âu Dương đại nhân cứng đầu nói, ông ta phải khai báo cho Thái hậu.

Hàn Vân Tịch lập tức cho người chiếu theo đơn thuốc đi lấy một phần thuốc tới, đồng thời để Lâm thái y giám định phân lượng của dược phẩm đồng nhất với đơn thuốc, tiếp đó trước mắt mọi người mở thuốc ra.

“Âu Dương đại nhân, để công bằng, ngài cử một người tới thử thuốc đi.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

Thấy thái độ lạnh lùng nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, lòng Âu Dương đại nhân đã trở nên chán nản, ông ta cho người tìm một tử tù tới, trước mặt mọi người uống cả bát thuốc.

Ai ngờ, thời gian một nén nhang qua đi, tử tù vẫn khỏe mạnh.

“Âu Dương đại nhân, còn nghi vấn gì khác không?” Hàn Vân Tịch hỏi.

Âu Dương đại nhân lập tức lắc đầu, hắn đâu dám nói nữa chứ? Vị Vương phi nương nương này thật đúng là độc phi, tranh luận vấn đề độc dược với nàng ta khác nào đi tìm cái chết!

Âu Dương đại nhân trầm mặc, mọi người ở đây cũng trầm mặc.

Cách nói của Hàn Vân Tịch đã được chứng minh, vậy thì công bố chân tướng toàn bộ đều do “phân lượng” của thuốc!

Hàn Vân Tịch đi sang một bên, tự mình mở ba bọc thuốc ra nhìn. Mười một vị thuốc trong mỗi bọc thuốc đều được lần lượt được phân ra thành mười một đống.

“Lâm thái y, làm phiền ngài ngay tại đây cân thử một chút, được chứ?” Hàn Vân Tịch vẫn rất khách khí.

Lâm thái y mặc dù quen thuộc với Quỳ Ngạch, nhưng không thể quen thuộc bằng Hàn Vân Tịch, hắn thật sự không để ý đến thời gian phát độc!

Hơn nữa, theo phân lượng, nếu như dược liệu khác, ông ta nhìn một chút đại khái biết được nặng bao nhiêu. Nhưng mà Quỳ Ngạnh rất nhẹ, hắn lại cực ít tiếp xúc, theo phân lượng thật sự rất khó nhìn ra, khó nắm chắc. Lại thêm từ đầu đã không nghĩ tới phân lượng, chuyện này càng khiến Lâm thái y thêm chột dạ.

Đang hoảng hốt, nghe thấy lười nói khách khí của Hàn Vân Tịch, Lâm thái y bị dọa tới mức gật đầu liên tục, không dám chậm trễ, cho người lấy thuốc ra cân.

Trong yên tĩnh, thời gian trôi qua, Lâm thía y lúc đầu còn có chút run tay, nhưng rất nhanh liền đi vào trạng thái, vừa cân cẩn thận vừa ghi chép lại trên giấy trắng.

Chỉ là, khi đang cân đến phần Quỳ Ngạch đầu tiên thì tay Lâm thái y đột nhiên run lên, quả cân bị rơi xuống, “bộp” một tiếng vang dội.

Quả cân này không chỉ đập xuống đất, mà còn đập vào tim mọi người. Mọ người đều kinh hồn bạt vía, nhao nhao phoảng đoán phân lượng Quỳ Ngạch chắc chắn có vấn đề rồi.

Cách chân tướng, càng ngày càng gần...

Chỉ thấy sắc mặt Lâm thái y trắng bệch, hắn ta nhìn Hàn Vân Tịch, vội vã nhặt quả cân lên, cân lại từ đầu lần nữa, hấp tấp ghi lại số liệu lên giấy trắng. Hàn Vân Tịch nhìn một cái, tỉnh bơ, ra hiệu Lâm thái y tiếp tục.

Rất nhanh, Lâm thái y liệt kê ra phương lượng dược liệu của ba bịch thuốc. Khi hắn buông cái cân xuống, hai tay đều mềm nhũn, không nhấn nên nổi nữa.

Hàn Vân Tịch triển khai ghi chép phân lượng trên giấy trắng: “Âu Dương đại nhân, làm phiề so sánh một chút với đơn thuốc trên bàn của ngài, được không?”

Ngữ khí của Hàn Vân Tịch càng khách khí, trong lòng Âu Dương đại nhân càng không chắc.

Sắc mặt ông ta tắng bệch, vội vã mở đơn thuốc ra, vừa xem vừa xác nhận, ông ta liền ngã ngồi xuống vị trí chủ thẩm.

“Âu Dương đại nhân, kết quả thế nào?” Hàn Vân Tịch lớn tiếng hỏi.

Âu Dương đại nhân rất không muốn trả lời, nhưng lại không thể không trả lời, hắn nơm nớp lo sợ đứng lên, đáp: “Như nhau, tất cả phân lược của dược liệu đều như nhau.”

Phân lượng như nhau, phân lượng của Quỳ Ngạch cũng như nhau!

Loại phân lượng kia không đến mức mất mạng ngay, độc tố phát tán, vậy nên, hạ độc là người khác!

Chân tướng!

Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng chấn kinh, không ai ngờ rằng chân tướng sẽ như vậy!

Thất Di nương là người đầu tiên tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Trần thị, tức giận mắng: “Nhất định là ngươi! Vì khoản bồi thường mà hạ độc Chế bà bà, vu oan hãm hại Hàn gia, phu nhân nhà ngươi, thật ác độc! Hàn gia ta không thu tiền khám bệnh, tiền thuốc của ngươi, ngươi vậy mà lại lấy oán báo ơn, lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?”

Trần thị bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng phủ nhận: “Không phải ta! Không phải ta! Ta không làm! Ta không làm gì cả! Ta không biết gì cả!”

Lúc này, lòng tốt của Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng dùng hết rồi, gương mặt nàng lạnh lùng, nghiêm trang, từng bước từng bước đi tới chỗ Trần thị.

Trần thị quỳ, Hàn Vân Tịch đứng, vốn dĩ rõ rang Hàn Vân Tịch đã cao cao cao tại thượng, lại thêm nàng lúc này toàn thân tản ra nộ khí, khí thế cường đại, dọa đến mức Trần thị ngất xỉu. Bà ta đã không dám nhìn Hàn Vân Tịch, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, bật khóc: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi không làm gì cả!”

“Không là ngươi, vậy thì là ai đây?”

Hàn Vân Tịch lạnh lùng chất vấn, nàng từng hoài nghi Trần thị, nhưng nàng không tin Trần thị có lá gan lớn như vậy, dám vu oan hãm hại Hàn gia, hơn nữa, đơn thuốc kê sai của Lý thái y thật sự rất kỳ quặc.

Cho dù là Trần thị hay Lý thái y, đều có người sau lưng. Vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được chân tướng! Hoặc nói là, vẫn chưa bắt được hung thủ thật sự phía sau!

Hàn Vân Tịch cho là vị đứng đầu trong cung đó, nhưng mà nàng cần chứng cứ!

Nghe Hàn Vân Tịch hỏi như vậy, Trần thị càng sợ hãi, toàn thân run lên, mặt áp sát xuống đất, hận không tìm được kẽ hở trên mặt đất để thoát khỏi nơi kinh khủng này.

“Không phải ta, ta không biết gì cả! Ta không biết…”

“Ta không biết, ta không cần tiền nữa! Không cần các người bồi thường nữa… tha cho ta đi!”

...

Kỳ thật, hôm qua khi Hàn Vân Tịch nhìn thấy đơn thuốc kia đã biết có vấn đề rồi, nàng nhịn tới hôm nay, không có ý định buông tha ai cả!

Dám có ý đồ như vậy với Hàn gia, lần này thật sự chọc giận nàng rồi!

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, thình lình kéo Trần thị lại, dồn ép mắt bà ta: “Không phải ngươi làm thì ai làm? Ai phải cho ngươi tiền? Đừng cho là ngươi không nói thì sẽ có người bảo vệ ngươi!”

Trần thị bị dọa sợ, không để ý tới mọi thứ, đột nhiên tránh khỏi tay của Hàn Vân Tịch, lui ra thật xa, nhưng vừa mới lui ra, bà ta mới ý thức được bản thân thế àm dám động thủ với Tần Vương phi.

Mặt bà ta xanh lét, kinh hoảng đến mức liên tục lắc đầu: “Vương phi nương nương thứ tội! Dân phụ không biết, dân phụ không biết gì cả… không biết…”

Hàn Vân Tịch nheo cặp mắt lại, từng bước một đi qua, toàn thân tản ra sát khí khủng bố.

Trên công đường, há nào không thúc ép? Nhưng mà, người ở đó không ai dám lên tiếng, sợ rước họa vào thân, Vương phi nương nương nổi giận rồi!

Hàn Vân Tịch dần dần tới gần Trần thị, nhưng mà lần này, nàng còn chưa mở miệng, Trần thị đã sụp đổ rồi: “Ta nói! Ta nói! Người đừng qua đây, ta nói!”

Hàn Vân Tịch lúc này mới dừng bước, còn Trần thị lập tức mở miệng: “Là Lý phu nhân, là phu nhân của Lý đại phu làm! Tối hôm đó, tôi vừa cho bà bà uống thuốc xong, chẳng lâu sau Lý phu nhân đã tìm tới cửa, bà ta lấy thuốc mình mang theo cho bà bà uống, nói uống thuốc hết bệnh, nhưng đâu ai biết bà bà uống xong liền… ta sợ quá, lúc đó ta liền báo quan, nhưng… nhưng…”

Nói đến đây, Trần thị ấp úng, không dám nói tiếp.

“Nhưng sao? Nói đi!” Hàn Vân Tịch tức giận.

Trần thị bị dọa đến toàn thân run lên, cứng đầu tiếp tục: “Nhưng bà ta cho tôi năm trăm lượng bạc bảo tôi không được nói gì, ngày mai tới phủ Thuận Thiên báo án. Bà ta nói mọi thứ bà ta đều an bài xong rồi, sau chuyện này, tôi không những có thể lấy được bồi thường của Hàn gia, mà còn lấy được thêm từ chỗ bà ta năm trăm lượng… ta… ta, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ta đã hồ đồ rồi! Vương phi nương nương, bà bà không phải ta giết, là Lý phu nhân, là bà ta! Người tha cho ta đi! Ta cầu xin người, Vương phi nương nương… tha mạng!”

Trần thị vừa nói vừa cuống quýt dập đầu, từng tiếng cồm cộp vang lên!

Thế nhưng đối với loại người tâm trí ham tiền này, Hàn Vân Tịch không một chút đồng tình.

Lý phu nhân hạ độc, nhưng vì sao Lý phu nhân muốn hạ độc, Lý phu nhân làm ở Hàn gia lâu như vậy, luôn luôn hòa thuận các kiểu, Hàn gia chưa từng bạc đãi bọn họ.

Lý đại phu sao lại kê nhầm đơn thuốc, Lý phu nhân tại sao lại đâm sau lưng?

Có người xác nhận không sợ Lý phu nhân không mở miệng.

Chân tướng, ngày càng gần rồi!

“Âu Dương đại nhân, ngài có phải là nên phái người đến Lý gia hay không?” Hàn Vân Tịch chất vấn.

Âu Dương đại nhân lúc này mới tỉnh táo lại, mặc dù biết tình thế phát triển vượt xa mong đợi của Thái hậu nương nương, nhưng trên công đường ông ta không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, chỉ đành lập tức sai người đến Lý gia bắt Lý phu nhân.

Thế nhưng, không lâu sau, quan sai không bắt giữ Lý phu nhân trở về mà mang về một thi thể.

“Bẩm Vương phi nương nương, Âu Dương đại nhân, Lý phu nhân treo cổ tự sát trước linh vị của Lý đại phu! Khi thuộc hạ tới, người mới vừa được hạ xuống.”

“Sao cơ?”

Hàn Vân Tịch vỗ bàn đứng dậy: “Chết rồi?”

“Thi thể vừa mới đưa vào phòng chứa thi thể.” Quan sai thành thật trả lời.

Sắc mặt Hàn Vân Tịch trắng bệch, không thể tin được, Lý phu nhân là manh mối cuối cùng đó!

“Hạ Ngỗ Tác, nghiệm thi!” Hàn Vân Tịch tức giận, nhanh chân đi về phía phòng chứa thi thể.

Hạ Ngỗ Tác vội vã đuổi theo, không cần Hạ Ngỗ Tác nghiệm thi, Hàn Vân Tịch tự mình nhìn ra, người đúng là không lâu trước đã treo cổ tự sát.

Hai tay Hàn Vân Tịch nắm lại, nàng thế nào cũng không nghĩ tới hung thủ diệt khẩu nhanh như vậy. Nàng chung quy là chủ quan, sớm phải cho người đi giữ Lý phu nhân!

Chắc hẳn Lý phu nhân và Lý đại phu đều bị uy hiếp. Lý đại phu mềm lòng không hạ đủ lượng thuốc, Lý phu nhân mới phải đích thân đi một chuyến!

Như thế hai vợ chồng này đều đi, manh mối cũng liền bị cắt đứt.

Chỉ kém một bước cuối cùng thôi, thật đáng giận!

Trở lại công đường, Trần thị đã dập đầu đến choáng váng, Hàn Vân Tịch không them nhìn, cả mặt khó chịu nhìn Âu Dương đại nhân.

Âu Dương đại nhân bị nàng nhìn chằm chằm đến mức toàn thân khó chịu, cứng đầu nói: “Vương phi nương nương, vụ án này… Lý gia bên đó có cần…”

“Án là do người xử lý hay do bổn Vương phi xử đây? Hỏi ta làm gì? Tiếp tục!” Hàn Vân Tịch thật hung dữ, cả mặt u ám ngồi một bên.

Tiếp tục...

Làm sao tiếp tục đây? Âu Dương đại nhân đã sắp gặp họa…