Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 169: Nguyên nhân, bổn vương tình nguyện



Gà trống chết!

Đột nhiên, Hoàng hậu đang nhỏ giọng thút thít hoảng hốt la to lên: “Chết! Chết! Có độc! Tượng phật có độc!”

“Mẫu hậu!” 

“Mẫu hậu, người đừng như vậy! Người bị sao vậy!”

Long Thiên Mặc vội vàng ôm lấy hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu lại sợ hãi giãy giụa: “Thả ta ra, gà trống chết rồi, ngươi có thấy không? Gà trống chết! Trường Bình cũng đã chết!”

“Có độc, thứ đó có độc!” 

Hoàng hậu la lên rồi đột nhiên yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Long Thiên Mặc: “Mặc Nhi, là ta đã hại chết Trường Bình phải không? Có phải là ta không?”

“Mặc Nhi, ta không có cố ý, ta thật sự không có cố ý! Không phải ta… không phải ta…”

Long Phi Dạ ngơ ngác nhìn dáng vẻ hoảng sợ của mẫu thân mình, đầu óc trống rỗng. 

Chẳng lẽ mẫu hậu đã… điên rồi?

Trong lúc Long Thiên Mặc ngẩn người, Hoàng hậu đột nhiên thoát khỏi hai tay của hắn, chạy ra ngoài cung về phía ty sương.

“Người đâu, ngăn Hoàng hậu lại!” 

“Mời thái y, nhanh!”

Thái hậu kinh ngạc la lên, đời này bà đã gặp rất nhiều nữ nhân phát điên trong hậu cung, dáng vẻ này của Hoàng hậu làm nàng sợ hãi!

Lúc này Long Thiên Mặc mới tỉnh táo lại, hắn là người đầu tiên đuổi theo. 

“Tiền ma ma, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” Long Phi Dạ nghiêm khắc chất vấn, nguồn gốc của độc dược đã tìm được rồi, thế nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu!

Ai sẽ tin rằng hoàng hậu hạ độc giết chết Trường Bình công chúa chứ?

Hoàng hậu phát điên như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân. 

Tiền ma ma sợ đến mức run rẩy, không dám giấu diếm điều gì mà nói hết toàn bộ: “Sau khi Trường Bình công chúa chết, ít lâu sau Hiểu Nguyệt cũng chết ở chỗ tây sương trong cung, nàng ta đột nhiên ngã ở trong phòng, cách chết rất giống Trường Bình công chúa, chết một cách vô duyên vô cớ, không hề bị thương hay bệnh tật gì. Sau khi hoàng hậu nương nương biết được, liền bảo nô tỳ lén lút đi chôn Hiểu Nguyệt, hôm đó Hoàng hậu nương nương đã đợi thật lâu ở trong căn phòng này, sau khi đi ra thì bảo nô tỳ chôn tượng Phật bằng gỗ này đi, lúc đó tượng Phật được bọc lại rất kĩ, nô tỳ cũng không biết là thứ gì nên chỉ có thể làm theo. Vừa nghe nói đồ trong phòng bị mất, nô tỳ liền biết chắc chắn là đồ ngày hôm đó.”

Tiền ma ma dừng lại một lát, rồi mới bổ sung: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương chắc chắn không phải là hung thủ, bức tượng Phật này mới được Nam Chiếu đưa đến từ năm trước, người tiến cống nói chất liệu của bức tượng rất đặc thù, vô cùng hiếm thấy, gọi là tiễn mộc gì đó, lúc đó nô tỳ cũng ở đó, Hoàng hậu nương nương thật sự không biết thứ này có độc! Hoàng hậu nương nương nhất định đã rất tự trách, thế nên người mới giấu diếm việc này!”

Nghe lời này, Hàn Vân Tịch mới hiểu rõ chuyện đã xảy ra! 

Đêm hôm đó, nàng đã nói rõ chuyện độc tiễn mộc tại chỗ mà Trường Bình công chúa tử vong, cái chết của Hiểu Nguyệt vào lúc sau đó, chắc hẳn là do Hoàng hậu đã đoán được đại khái, cho nên mới giấu diếm cái chết của Hiểu Nguyệt rồi chôn bức tượng Phật.

Nhưng mà Hoàng hậu tự trách, không cam lòng hay là cố ý mượn cơ hội này để hãm hại nàng?

Nghĩ đến dáng vẻ tinh thần thất thường của Hoàng hậu lúc nãy, Hàn Vân Tịch cũng không muốn truy cứu nữa, nàng quay người lại khom lưng với Thái hậu, thản nhiên nói: “Thái hậu nương nương, ngón tay phải của Trường Bình có hai vết thương, trên vết thương có độc tố, độc tố này giống với độc trong tượng Phật, đều là độc tiễn mộc, nếu Thái hậu nương nương không tin thì có thể mời các độc y khác đến kiểm tra. Thần thiếp vô tội, sự việc chỉ là trùng hợp, chắc hẳn là Hoàng hậu nương nương cũng không muốn như vậy.” 

Việc đã đến nước này, chân tướng cũng đã rõ ràng, Thái hậu còn gì để nói nữa chứ, dường như chỉ qua một đêm mà bà đã già thêm mười tuổi, đôi mắt luôn khôn khéo giờ đã tràn ngập tơ máu, cực kì vẩn đục.

Bà chưa bao giờ nghĩ đến Trường Bình sẽ chết như vậy, vì muốn cho nàng một sự bất ngờ vào năm mới, vì một bức tượng Phật mà mất luôn cả mạng sống.

Một hồi lâu sau, thái hậu mới lẩm bẩm nói: “Hàn Vân Tịch, vì sao ngươi không đến sớm một chút chứ? Sao ngươi không thể cứu sống Trường Bình?” 

Đây cũng là lời mà hoàng hậu vừa chất vấn Hàn Vân Tịch, nàng chưa kịp cứu người, thế nên nàng chính là hung thủ?

Hoàng hậu không chấp nhận được việc tượng Phật là nguồn gốc của độc dược, không thể nào chấp nhận được cái chết của Trường Bình liên quan đến việc mình đã sơ ý, lại sợ hãi chân tướng bị phát hiện nên mới luôn miệng chỉ là nàng, thậm chí còn vội vã muốn bắt nàng nhận tội.

Cuối cùng cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi! 

Hàn Vân Tịch thở ra, thản nhiên nói: “Thái hậu nương nương, đại phu không phải là người toàn năng, xin đừng đau lòng quá.”

Thân là một thầy thuốc lại không kịp thời cứu người, Hàn Vân Tịch cũng áy náy, cũng tiếc nuối, thế nhưng chuyện như vậy đã có quá nhiều, nó cũng đã đại diện cho trách nhiệm mà nàng phải gánh lấy.

Bây giờ nàng chỉ cảm thấy may mắn, may mắn vì mình vẫn còn cơ hội để giải thích, nếu không thì nàng sẽ chết còn oan hơn cả Trường Bình công chúa! 

Thái hậu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Nhưng mà ngay lúc này, một tên thái giám đột nhiên chạy vào: “Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương… Hoàng hậu người… người… điên rồi!”

Thái hậu lập tức chấn động, bà chỉ cảm thấy xung quanh tối sầm lại rồi nhanh chóng bất tỉnh, may mắn lão ma ma ở bên cạnh đỡ lấy kịp, vội vàng mang bà vào phòng. 

Điên rồi?

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên vẻ thương hại, tâm trạng của nàng rất nặng nề, được rồi, mặc kệ Hoàng hậu đã nghĩ gì, nàng sẽ tin rằng Hoàng hậu có tinh thần thất thường nên mới vu oan cho mình, nàng sẽ không truy cứu việc này nữa.

Nghĩ như vậy liền có thể tha thứ, nghĩ như vậy thì thế giới sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. 

Hàn Vân Tịch lơ đãng quay đầu lại, phát hiện Long Phi Dạ đang nhìn mình.

“Nhìn cái gì?” Nàng buột miệng nói.

Long Phi Dạ hơi sững sờ, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nhìn lên bầu trời, lúc này trời đã tối. 

Hắn thản nhiên nói: “Đã đến giờ rồi, nàng có thể về.”

“À.” Hàn Vân Tịch khẽ gật đầu.

Cũng không biết tình huống bên hoàng hậu thế nào rồi, càng không biết lúc Thiên Huy hoàng đế biết chuyện này sẽ phản ứng thế nào nữa, dù sao tên này đã nói nàng nên đi rồi, vậy thì đi thôi. 

Vốn tưởng là Long Phi Dạ muốn nàng tự về, nhưng ai ngờ tên này lại đi về với nàng.

Ngay cả lời chào hỏi cũng không thèm nói liền bỏ đi, Long Phi Dạ ơi là Long Phi Dạ, chàng nghĩ mình chưa làm mất lòng Thiên Huy hoàng đế đủ sao?

Mặc kệ Hoàng hậu và Tthái hậu có phản ứng gì, chí ít thì Hàn Vân Tịch biết, sau khi Lý thị chết thì Thiên Huy hoàng đế đã có suy nghĩ muốn giết chết nàng, xem ra, sau này nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng để lại nhược điểm gì nữa. 

Lên xe ngựa, lúc ngồi xuống thì Hàn Vân Tịch đã cảm thấy mệt mỏi, bị nhốt suốt năm ngày năm đêm, không ăn lại ngủ không được, lại thêm việc lộn xộn lần này, lúc này thì thần kinh căng thẳng của nàng đã thả lỏng lại, nàng cũng sắp suy kiệt rồi.

Đang muốn nghỉ ngơi một lát, thế nhưng không biết vì sao, ở cạnh khối băng lớn thế này, nàng lại không ngủ được.

Nàng miễn cưỡng dựa vào một bên, do dự hồi lâu mới nói: “Chuyện lần này… cảm ơn!” 

Dưới tình huống bình thường thì nàng sẽ gọi hắn là điện hạ, lúc giận dữ sẽ kích động gọi hắn là Long Phi Dạ, ngược lại vào lúc nói chuyện bình thường thì không hề có xưng hô.

Long Phi Dạ lười biếng ngồi dựa vào chỗ chính vị, khí chất vương giả tôn quý tự nhiên sinh ra, hắn hờ hững nhìn sang, quăng ra một câu: “Sau này đừng gây thêm phiền toái cho bổn vương.”

Gây phiền toái? 

“Phiền phức tự lao đến thì sao?” Hàn Vân Tịch hậm hực nói thầm.

Trong mắt Long Phi Dạ hiện lên vẻ suy ngẫm, hắn lạnh lùng hỏi: “Nàng nói gì?”

“Không cần trả lại đặc xá lệnh đúng không.” Hàn Vân Tịch ra vẻ nói đùa, thật ra, điều làm nàng khiếp sợ không phải là chân tướng, mà là chuyện về đặc xá lệnh. 

Tên này đặt nhiều tiền vốn của mình vào nàng như vậy, hắn sẽ có ý đồ đáng sợ thế nào chứ?

Thế mà, vẻ thờ ơ trên mặt Long Phi Dạ lại hơi cứng đờ, hắn cũng không trả lời mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một tên vui buồn thất thường, Hàn Vân Tịch nói thầm trong lòng, nhìn về phía khác. 

Khi Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch quay lại Tần vương phủ, Nghi thái phi đã nghe được tin tức ở trong cung từ sớm, không thể không nói, tin tức này truyền đi nhanh thật.

Hàn Vân Tịch gặp đại nạn không chết, chạy thoát khỏi tay thái hậu và hoàng hậu, ban đầu nàng nghĩ Nghi thái phi sẽ may mắn thay mình, sẽ hoan nghênh nàng trở về, nhưng ai ngờ, nàng và Long Phi Dạ vừa vào cửa thì Nghi thái phi chẳng thèm nhìn nàng, nắm Long Phi Dạ rồi tức giận chất vấn: “Phi Dạ, con đã dùng đặc xá lệnh?”

“Vâng.” Long Phi Dạ thản nhiên trả lời, tiếp tục bước về phía trước. 

“Chỉ vì nàng ta mà con dùng đặc xá lệnh?” Nghi thái phi vẫn chưa thể tin được.

Đôi mắt luôn sáng lấp lánh của Hàn Vân Tịch lập tức trở nên ảm đạm, nàng hậm hực cúi đầu, đôi môi nở một nụ cười cay đắng.

Nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ lại trả lời một câu: “Đồ của bổn vương, bổn vương tình nguyện.” 

“Con!” Nghi thái phi chán nản, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Hàn Vân Tịch lén nhìn Long Phi Dạ, thấy khuôn mặt dù lạnh lùng nhưng lại nghiêm túc của hắn, trong chốc lát, khóe miệng rũ xuống của nàng liền cong lên, cười ngọt ngào.

Long Phi Dạ, phần “tình nguyện” này của chàng, Hàn Vân Tịch ta sẽ nhớ kĩ! 

Thấy Long Phi Dạ đã đi, Nghi thái phi lại đuổi theo, nàng cũng không nói về chuyện lệnh bài đặc xá nữa, mà hỏi ngược lại: “Sáng nay Dao Dao đã về Tây Chu, con có biết chuyện này chưa?”

Nghe thấy lời này, Hàn Vân Tịch mới nhớ đến chuyện xảy ra vào lúc gia yến đêm giao thừa, đêm hôm đó Thiên Huy hoàng đế đã kêu Long Phi Dạ đến nói chuyện riêng, không biết đã nói chuyện gì nhỉ?

Vinh Nhạc công chúa cũng không phải là một người dễ dàng chịu thua, sao nàng ta lại trở về rồi? 

Vinh Nhạc công chúa trở về, như vậy thì việc hòa nhân vào năm sau đã bị hủy bỏ rồi ư? Nghĩ đến đây, nụ cười lén lút nơi khóe miệng của Hàn Vân Tịch càng rõ ràng hơn.

“Không biết.” Long Phi Dạ hờ hững trả lời, cũng không hề dừng bước.

Nghi thái phi theo sát phía sau, tức giận: “Phi Dạ! Mẫu phi đang nói chuyện với con đó!” 

Lúc này Long Phi Dạ mới dừng bước: “Mẫu phi, chuyện hòa thân của Vinh Nhạc công chúa không liên quan đến Tần vương phủ, sau này người đừng quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa.”

“Con!” Nghi thái phi giận dữ: “Con… Con đã nói gì với Hoàng thượng, con đã làm tổn thương Dao Dao đúng không?”

Long Phi Dạ không trả lời nữa, nhanh chóng đi về phía Phù Dung viện, Hàn Vân Tịch rất thức thời đuổi theo, hai phu thê nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Nghi thái phi. 

Nghi thái phi tức giận đến mức đỏ cả khuôn mặt, nhưng sau khi tỉnh táo nghĩ lại, nàng vô thức nhíu mày, lẩm bẩm: “Phi Dạ nó… nó thật sự làm vì nha đầu Hàn Vân Tịch ư?”

Lúc này, trong Khôn Ninh cung của hoàng hậu đã rối loạn, cung nữ và ma ma luống cuống thu dọn đồ đạc, ngay cả Cố Bắc Nguyệt cũng đã xác định là hoàng hậu điên rồi, nhất định phải điều dưỡng một cách cẩn thận, không được kích thích nàng ta, nếu không thì cả đời này hoàng hậu cũng sẽ không khỏi bệnh.

Thiên Huy hoàng đế ra quyết định ngay trong đêm, đưa Hoàng hậu đến biệt cung để tĩnh dưỡng, ngay cả tang lễ của Trường Bình công chúa cũng không cho bà ta tham gia. 

Thiên Huy hoàng đế ngồi trong viện, vẻ mặt cực kì u ám, nữ nhi đã chết, Hoàng hậu lại điên, ngày Tết êm đẹp bỗng dưng biến thành thế này, sao hắn không tức giận chứ?

Hơn nữa còn để Hàn Vân Tịch thoát tội được, nếu hắn không đồng ý với Long Phi Dạ việc thả Hàn Vân Tịch, có lẽ, Hoàng hậu sẽ không phát điên!

Còn nữa, Long Phi Dạ cố tình không đồng ý việc hòa thân, làm cho Vinh Nhạc công chúa tức giận đến mức bỏ đi không một lời từ biệt vào sáng nay, hắn còn đang mong có thể hợp tác với Tây Chu chiến đấu với Bắc Cương vào năm sau, bây giờ xem ra mọi chuyện đã hỏng hết rồi! 

Nghĩ đến những điều này, Thiên Huy hoàng đế nắm chặt tay, đập xuống bàn đá mấy lần, lúc này, thái hậu với khuôn mặt nặng nề đi đến, thản nhiên nói: “Hoàng đế, ngày mai đi đưa tang thôi, để ai gia khỏi phải khổ sở nữa…”

Thiên Huy hoàng đế thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.

Thái hậu ngồi xuống, cười với vẻ lạnh lùng: “Hoàng đế à, theo cái nhìn của ai gia, vị Tần vương phi này… ha ha, thật là khó lường đó.” 

Lúc này Thiên Huy hoàng đế mới ngẩng đầu lên nhìn: “Mẫu hậu cứ yên tâm, trong lòng nhi thần biết rõ!”