Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 153: Thời điểm đến, định thắng thua



Trong những tiếng thảo luận đó, nhiều người bắt đầu mong thời gian hết thật nhanh, muốn thấy Hàn Vân Tịch thua.

Thua thì phải thực hiện cá cược, tiếng tăm của Mục Lưu Nguyệt vừa bị mất, không nghĩ đến Hàn Vân Tịch tự mình đặt ra quy định thì giờ cũng phải thực hiện cá cược.

Đây quả thực là một vở kịch lớn của năm trong đế đô! Ai lại không mong chờ! Chắc hẳn nếu tin tức này được truyền ra ngoài, toàn bộ đế đô sẽ rung chuyển!

Đương nhiên, cả Trường Bình Công chúa và Mộ Dung Uyển Như cũng rất mong chờ, có điều, so với cá cược thì các nàng càng mong chờ Hàn Vân Tịch uống say hơn.

Nhiều người ồ ạt rời khỏi chỗ ngồi của mình, tiến lên phía trước, muốn nhìn cho rõ ràng hơn, cũng có nhiều người khác tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ với nhau, xì xào bàn tán. Mộ Dung Uyển Như thần không biết quỷ không hay mà chạy đến bên cạnh Trường Bình Công chúa, thấp giọng: “Công chúa, người đã chuẩn bị xong chưa?”

Ánh mắt của Trường Bình công chúa không hề rời khỏi Hàn Vân Tịch, đôi môi cong lên một độ cong tàn nhẫn, thấp giọng rồi yếu ớt nói: “Yên tâm, hãy xem thật kĩ buổi biểu diễn của ngươi, chuẩn bị cho cẩn thận đó.”

“Vâng.”

Mộ Dung Uyển Như hiểu ý, lại yên lặng không một tiếng động mà lùi về vị trí của mình, không có ai nhận thấy những hành động của nàng.

Tất cả mọi người đều chú ý vào ba bàn rượu ở trên, lúc này, rốt cuộc thì Hàn Vân Tịch đã làm bể bình rượu thứ ba, cầm lên bình rượu thứ tư.

Nhưng mà, Nam Bắc công tử đã uống đến bình thứ bảy!

Trường Bình công chúa vui vẻ, rất “tốt bụng” báo số lượng của ba người: “Bắc công tử và Nam công tử mỗi người đã uống được sáu bình, Tần vương phi đã uống được ba bình!”

Vừa mới nói xong, ai ngờ Bắc công tử lại nhíu mày nhìn sang, nháy mắt nhìn Trường Bình Công chúa một cái với vẻ đùa cợt, đương nhiên, động tác của hắn cũng không hề dừng lại, hắn tiện tay quăng bình rượu thứ bảy ra, một tiếng “xoảng” liền rơi xuống đất, không còn một giọt rượu nào.

Trời ạ!

Nhanh đến vậy sao!

Lập tức, mọi người đều kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, chuyện này cuối cùng cũng ảnh hưởng đến Nam công tử và Hàn Vân Tịch.

Nam công tử nhìn sang, quá vội vàng nên dứt khoát đứng lên, hai tay cầm bình rượu thứ bảy rồi điên cuồng rót vào miệng mình, uống từng ngụm từng ngụm, ực ực ực!

Không thể không nói, một Lý Mục Ca thế này thực sự quá đàn ông, dù nhìn thế nào cũng không thấy được sự ẻo lả.

Đôi môi của Bắc công tử hiện lên nụ cười lạnh đầy sự khinh thường, hắn cũng đứng lên, lấy ra bình rượu thứ tám, một tay nâng lên, ngửa đầu rồi đổ xuống với vẻ tuấn tú.

Còn Hàn Vân Tịch thì vẫn đang ngồi đó, hai tay nâng bình rượu thứ tư, lấy tốc độ từ đầu đến giờ, tiếp tục uống.

Thắng bại, hình như càng lúc càng rõ ràng.

Mặc dù khoảng cách giữa Nam Bắc công tử không lớn, tranh nhau cũng rất kịch liệt, thế nhưng mọi người lại quan tâm đến Hàn Vân Tịch nhiều hơn, dù sao thì nếu nàng thua thì sẽ có nhiều thứ để xem hơn.

“Tần vương phi, người đã chậm hơn người ta ba bốn bình rồi đấy, cố lên nhé!”

“Vương phi nương nương, người đừng làm mất mặt của nữ nhân chúng ta, nhanh lên nhanh lên!”

“Vương phi nương nương, người thật là chậm quá rồi đó, nếu không thì người cứ nhận thua trước đi, đừng để vừa thua lại vừa tổn hại đến sức khỏe nữa!”



Luôn luôn có nhiều người thích ném đá xuống giếng như vậy, bọn họ ngươi một câu ta một câu hò hét với Hàn Vân Tịch, ước gì có thể làm phiền nàng, muốn nàng thua nhanh hơn nữa, thảm hại hơn nữa!

Thế nhưng, Hàn Vân Tịch vẫn không hề bị ảnh hưởng, không hề nhúc nhích, động tác của nàng không chậm hơn, cũng chẳng nhanh hơn!

Rốt cuộc, nàng đã làm bể bình rượu thứ tư, cũng không biết là trùng hợp hay là nàng đã tính toán trước, nàng vừa ném bình rượu thì Trường Bình Công chúa liền tuyên bố: “Thời gian đã qua được một nửa, còn nửa nén hương nữa! Bắc công tử chín bình rượu, Nam công tử tám bình rượu, Hàn…”

Trường Bình Công chúa kích động quá, suýt chút nữa thì gọi thẳng tên, may mắn vẫn chưa nói ra khỏi miệng, nàng dừng lại một lát, cố ý dùng giọng điệu cực kì cung kính nói tiếp: “Tần hoàng thẩm, bốn bình!”

Thời gian đã hết một nửa, Hàn Vân Tịch cũng thua người ta hơn phân nửa, thật sự là yếu quá!

Men say cũng sắp lên, chỉ còn lại một nửa thời gian, nàng chỉ có thể uống ít lại thì sao có thể đuổi kịp chứ!

Chắc chắn sẽ thua!

Trong lúc mọi người nghĩ Hàn Vân Tịch sẽ nóng nảy cầm vò rượu thứ năm nên thì điều ngoài ý muốn đã xảy ra, nàng cũng không làm vậy, lại có vẻ bình tĩnh và đứng lên.

Chính là do cái dừng lại này làm cho mọi người thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng, trắng hồng xen kẽ, ánh mắt có vẻ mơ màng, dưới bộ áo trắng lại càng làm cho người ta say đắm.

Thế nhưng, điều mà mọi người quan tâm hơn hết là nàng đang định làm gì?

Sao lại ngừng lại? Không tiếp tục sao? Say rồi? Hay là nhận thua?

Khi Hàn Vân Tịch đứng vững lại thì mọi người cũng trở nên yên tĩnh, mặc kệ nữ nhân này muốn làm gì, dù sao thì nàng cũng thua chắc rồi, tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi giờ khắc kích động nhất xảy đến!

Thế nhưng! Ai ngờ Hàn Vân Tịch lại mỉm cười, hai tay nâng lên bình rượu, ngửa đầu, để bình rượu và miệng nàng đối diện với nhau, nàng nhanh chóng xoay tròn bình rượu, lập tức, rượu tuôn ra như suối, trào ra rồi rót vào miệng nàng.

Trời ạ, tốc độ rượu chảy còn nhanh hơn so với hai người lão luyện là Nam Bắc công tử nữa, miệng Hàn Vân Tịch cũng chưa hề khép lại, yết hầu luôn động đậy.

Tại sao có thể như thế được?

Không lâu sau, một bình đã uống hết, Hàn Vân Tịch phóng khoáng vứt đi, cầm lấy bình thứ sáu, vẫn dùng biện pháp cũ, hai tay nhanh chóng xoay tròn bình rượu, miệng bình rất nhỏ nhưng lại như được mở ra tối đa, rượu chảy xuống một cách trôi chảy.

Miệng Hàn Vân Tịch mở lớn, ực ực!

Một tiếng “xoảng” phát ra, cái bình thứ sáu cũng đã bể nát, cái bình thứ bảy được nâng lên.

Mà vào lúc này, chỗ Bắc công tử và Nam công tử lại có chuyện, không hề có điềm báo trước, tốc độ của hai người họ lập tức chậm lại, thậm chí Nam công tử còn ngừng lại một lát, hơi điều chỉnh rồi mới cố nuốt hết rượu trong miệng mình.

Lúc này, Bắc công tử đã uống bình thứ chín, Nam công tử là bình thứ tám, còn Hàn Vân Tịch…

Trời ạ, nàng đã uống hết bình thứ bảy, cầm lên bình thứ tám rồi!

Rốt cuộc thì chuyện này là sao?

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, dường như người trước mắt họ không phải là Hàn Vân Tịch, mà là một người khác.

Thật ra, Hàn Vân Tịch chỉ dùng một mánh khóe nhỏ, nàng đã lợi dụng nguyên lý của vật lý mà thôi.

Nếu ngay từ đầu rót rượu nhanh chóng thì tất nhiên dạ dày sẽ bị đầy ngay, không cần nói đến tửu lượng thế nào nữa, đến lúc cuối cùng, chắc chắn là dạ dày sẽ không chịu nổi nữa, mà một khi dạ dày không chịu được thì dù tửu lượng có tốt đến mấy, cũng không thể nào uống tiếp được nữa.

Cho nên ngay từ lúc đầu nàng đã dùng một tốc độ vừa phải, để dạ dày của nàng có thể thích ứng một cách từ từ, dần dần mở rộng ra, để chuẩn bị cho lúc cuối.

Khi dạ dày của nàng từ từ mở rộng ra, bắt đầu thích ứng với số lượng lớn thì nàng liền đứng lên, xoay tròn bình rượu và rót rượu.

Đừng xem thường động tác “xoay tròn” này, động tác này chính là điểm mấu chốt để làm rượu chảy ra nhanh hơn, giống với nguyên lý của bồn cầu tự hoại, một khi xoay tròn nhanh thì rượu trong bình sẽ hình thành một vòng xoáy, chảy ra khỏi miệng bình với tốc độ nhanh nhất.

“Xoảng!”

Cái bình rượu thứ tám bị Hàn Vân Tịch tàn nhẫn làm bể, tiếng vang này cũng làm cho Nam Bắc công tử nhìn sang, thật ra thì từ nãy đến giờ bọn hắn đều xem nhẹ Hàn Vân Tịch, cũng không rõ bây giờ nàng đã uống tới bình thứ mấy nữa.

Hình như nữ nhân này đã làm vỡ liên tiếp mấy cái bình.

Trong đám người này, cũng không biết ai la lên một tiếng: “Vương phi nương nương đã uống đến bình thứ tám!”

Bình thứ tám?

Trời ạ, Nam Bắc công tử đều bị hù dọa, sắc mặt lập tức biến thành màu trắng xám, sao có thể chứ?

“Đúng không?” Bắc công tử nhìn về phía Trường Bình Công chúa.

Trường Bình Công chúa vẫn luôn đếm, mặc dù nàng không tin nhưng vẫn gật đầu: “Đúng.”

Lần này, cả hai người Nam Bắc công tử đều vội vàng, hai người ngửa đầu tiếp tục uống, chỉ tiếc, đã trễ.

Lúc này, dạ dày của bọn hắn đã đầy quá rồi, hoàn toàn uống không nổi nữa, mới miễn cưỡng uống được một ngụm thì liền muốn nôn ra, Bắc công tử vẫn còn ổn, chỉ hơi lảo đảo, lộ ra vẻ say, còn Nam công tử vừa ọe một tiếng liền không chịu nổi nữa, nghiêng người qua một bên rồi không ngừng ói, thân thể cũng đã co quắp lại.

Nam công tử thua!

Thấy vậy, Bắc công tử cũng không dám uống ngay nữa, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Hàn Vân Tịch cầm bình rượu thứ chín lên, giơ qua đầu, xoay tròn rồi rót xuống miệng.

Thật ra Bắc công tử và Nam công tử đều là người từng trải trên bàn rượu, sao họ không biết dạ dày phải cần một khoảng thời gian để thích ứng và mở rộng ra chứ, tuy nhiên, khi bọn hắn đối mặt với nhau thì không để ý được nhiều như vậy, thực lực của bọn hắn cũng không thua kém gì nhau, nhiều khi thắng thua chỉ chênh lệch một ngụm rượu mà thôi, bởi vậy họ mới liều mạng như vậy từ lúc đầu.

Bọn hắn đều nghĩ Hàn Vân Tịch chỉ có thể uống được nhiều nhất là ba bình rượu thôi, ai ngờ nữ nhân này lại giấu nghề kỹ như vậy, thế mà còn am hiểu phương pháp đấu rượu nữa, thủ pháp rót rượu đó đã hơn xa bọn hắn!

Rượu không ngừng tràn ra, rót vào miệng Hàn Vân Tịch, nàng đứng đó, ngửa đầu nâng bình, mặc dù chỉ là nữ tử nhưng lại có sự phóng khoáng tự nhiên của tửu tiên, có khí chất siêu phàm thoát tục, khiến cho những người nhìn thấy đều ngẩn người.

“Xoảng!”

Khi Hàn Vân Tịch làm bể bình rượu thứ chín thì Bắc công tử, người bắt đầu nổi lên cơn say mới tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía một nén nhang kia, chỉ thấy nhang đã sắp hết, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.

Hắn sờ vào bụng mình, ợ một tiếng, mặc dù men say đã xuất hiện, hắn cũng đã say rồi, nhưng cũng không phải là loại say bất tỉnh nhân sự, hắn vẫn còn biết chuyện gì đang xảy ra.

Thấy Hàn Vân Tịch cầm bình rượu thứ mười lên, hắn cũng vụng về cầm bình rượu lên, nhưng không phải là bình thứ chín đã uống được một nửa, mà là một bình mới.

Người đang đứng một bên định nhắc nhở, nhưng ai ngờ, Bắc công tử lại hô lên một tiếng: “Uống!”

Nói ra một tiếng “uống”, hai tay của hắn đặt trên bình rượu, thế nhưng lại không hề động đậy gì.

Thấy vậy, Hàn Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm!

Bình rượu thứ mười, từ đầu đến cuối nàng chỉ cầm nó trên tay thôi, không hề uống, thật ra thì cho dù dạ dày của nàng đã được mở rộng ra, nhưng cũng không hơn được hai vị Nam Bắc công tử nhiều lắm, nàng cũng rất muốn ói ra, nhưng nàng đang cố nén.

Hơn nữa, nàng vừa dừng lại thì men say đã xuất hiện, đầu của nàng bắt đầu choáng váng, đứng cũng không vững nữa, nàng cắn chặt hàm răng để cho mình có vẻ tỉnh táo hơn, cho mọi thứ có vẻ đều bình thường, nàng ra vẻ khinh thường, nhìn Bắc công tử, dáng vẻ như đang muốn chờ hắn.

Thấy thế, đám người xung quanh cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, tuy nhiên, trong người nàng đang sóng cuộn biển gầm thế nào thì chỉ có nàng mới biết được.

Nàng nói với mình, gắng gượng, gắng gượng, cố gắng gượng!

Một nén nhang đó đã sắp cháy hết rồi, nàng nhiều hơn Bắc công tử nửa bình rượu, chỉ cần hết thời gian thì nàng sẽ thắng!

Đột nhiên, Bắc công tử gào to lên một tiếng, cầm bầu rượu lên, ngửa đầu rồi rót xuống.

Tim Hàn Vân Tịch đập một tiếng thịch, nàng đang định uống tiếp, nhưng ai ngờ, Bắc công tử mới uống được hai ngụm thì cả bình rượu đã bị hắn làm rớt, tiếng “Xoảng” vang lên khắp toàn trường.

Hắn ngửa đầu thở dài, lập tức cúi đầu xuống, vừa cúi đầu thì ói ngay, tình hình y hệt như Nam công tử, vừa ói liền không ngừng lại được, hắn phải ngả người qua một bên ói mạnh, chỉ có điều, tình hìnhg của hắn tốt hơn Nam công tử một chút, men say đã kéo đến, nhưng hắn vẫn chưa bị say đến mức cả người đều co quắp.

Bắc công tử cũng thua!

Giờ phút này, Hàn Vân Tịch cũng phải lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa thì lảo đảo, nhang cũng đã đốt hết, đã đến lúc!