Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 149: Bí mật, tâm tình vui sướng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Dịch: Emily Ton.

Ba ngày sau, Hoa Mai yến đúng hạn cử hành.

Những vườn hoa mai ở ngoại ô hoàng gia, tràn ngập mùi hương hoa. Hoa mai nở rộ như ánh tuyết, từng tảng từng tảng lớn màu đỏ và màu hồng. Từ xa nhìn lại, nhìn giống như một biển hoa, cực kỳ mộng ảo.

Hoa mai năm nay, đặc biệt nở rất sớm, cũng đặc biệt nhiều.

Bên dưới những tàng cây mai, yến hội sớm đã được triển khai. Trường Bình công chúa và Thái tử Long Thiên Mặc một trái một phải ngồi ở trên vị trí chủ vị. Ngồi hàng đầu bên trái Thái tử, đó là Vinh Nhạc công chúa Tây Chu, Đoan Mộc Dao.

Yến hội tuy này rằng cũng có không ít phong lưu tài tử tham gia, nhưng nữ tử vẫn chiếm đa số, Long Thiên Mặc vốn không muốn tới, nhưng ai biết tối hôm qua mới nhận được mệnh lệnh phụ hoàng, lệnh hắn tiếp khách.

Mấy ngày trước đây cũng không biết ai truyền lời đồn, nói Tần hoàng thúc vẫn luôn bồi Vinh Nhạc công chúa, nhưng dường như, lời đồn là giả.

Không có gì tàn nhẫn hơn đế vương gia, nữ nhân trong hoàng tộc, cho dù là thê hay là thiếp, cuối cùng người nào không phải là công cụ. Khi cần, được tâng bốc lên tận trời cao, mỗi người đều tranh đấu đến nỗi đầu rơi máu chảy. Thời điểm vô dụng, bị vứt đi giống như giày rách. Nói gì tới nữ nhân của vị Thái tử là hắn?

Nếu như Đoan Mộc Dao muốn gả cho hắn, đôi mắt hắn đều sẽ không chớp chút nào, lập tức sẽ cưới. Đáng tiếc, ai cũng biết, trái tim Đoan Mộc Dao đang hướng về Tần Vương nơi đó.

Mặc dù Tây Chu và Thiên Ninh là quan hệ thông gia liên bang, nhưng chung quy từng người có bàn tính riêng của họ. Phụ hoàng rất muốn và hy vọng Vinh Nhạc công chúa có thể nhanh chóng hòa thân ở lại, hai nước có thể tiến thêm một bước hợp tác, đặc biệt là với những cuộc đụng độ liên tục xảy ra ở biên giới phía Đông Bắc. Hai nước có thể sớm ngày đạt được sự đồng thuận, nhất trí chống lại kẻ thù.

Bất đắc dĩ, hoàng đế Tây Chu lại sớm đã mở lời, muốn để Vinh Nhạc công chúa tự mình tìm kiếm lang quân như ý.

Lang quân như ý, ngoại trừ Tần hoàng thúc còn có ai đâu?

Chỉ là, đây là một bí mật không thể công khai, Đoan Mộc Dao đến nay vẫn chưa bày tỏ thái độ của mình, mà thái độ của Tần hoàng thúc càng không ai dám tự tiện nghiền ngẫm. Vì thế, sự tình cứ bị đình trệ như vậy.

"Dao Dao, hãy nếm thử trà hoa mai này, cũng chỉ ở Thiên Ninh mới uống được nó."

Long Thiên Mặc cố gắn tìm kiếm đề tài, một câu "Dao Dao" kéo gần khoảng cách của hai người lại, nhưng ai biết, Đoan Mộc Dao lại không cho hắn mặt mũi, một câu "Thái Tử điện hạ", duy trì khoảng cách, "Thái Tử điện hạ, gọi ta là Vinh Nhạc tương đối thích hợp hơn!"

Đáy mắt Long Thiên Mặc hiện lên một sự phẫn nộ, nhưng đã được che dấu rất tốt.

Nữ nhân này thực sự đẹp, cũng xác thật văn-võ-dung mạo tam toàn. Nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn, lại thật sự rất coi thường nữ nhân này. Nếu không phải bởi vì nàng ta là đích công chúa Tây Chu, hắn sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.

Tuy rằng tức giận, giọng điệu của Long Thiên Mặc vẫn rất dịu dàng, "Nghe nói năm sau Tần hoàng thúc sẽ đi ra ngoài, Vinh Nhạc công chúa có biết hắn sẽ đi nơi nào?"

Lời này vừa ra, Đoan Mộc Dao lập tức hướng con mắt nhìn qua, vẻ mặt khiếp sợ.

Nàng không trở về cùng với hoàng huynh mà lưu lại ăn tết tại Thiên Ninh, đúng là hy vọng có thể nghĩ cách giải quyết hôn sự của mình khi năm mới đến, không nghĩ tới sư huynh lại muốn đi ra ngoài.

Thiên Huy hoàng đế luôn miệng ngầm nói, đảm bảo nàng có thể tìm được lang quân như ý, lời này còn được tính đến không?

Nhìn thấy phản ứng của Đoan Mộc Dao, Long Thiên Mặc rất vừa lòng.

"Vinh Nhạc công chúa dường như không biết việc này, có vẻ như phải chờ đến khi Tần hoàng thẩm tới đây, thử hỏi nàng ấy xem sao." Trong khi hắn nói, nhấc trà lên và nhấm nháp, cũng không nhiều lời.

Nhưng, sắc mặt Đoan Mộc Dao đã hoàn toàn thay đổi! Hàn Vân Tịch? Hàn Vân Tịch có thể biết được hành tung của sư huynh sao? Sao có thể?

Lúc này, hầu hết những người được mời đều đã tới, đang tốp năm tốp ba tán gẫu, đương nhiên, chủ đề phổ biến nhất không gì hơn là về Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch sẽ đến sao?

Hoa Mai yến không chỉ là cuộc so đấu về quan hệ cá nhân, mà còn là nơi so đấu tài nghệ. Hàn Vân Tịch không có quan hệ ở đây không nói, ngay cả bạn bè thân mật nàng cũng đều không có. Về tài nghệ... sẽ là tâm điểm lớn nhất hôm nay.

Hàn Vân Tịch, một nữ nhi xuất thân bình dân, y học thế gia sao có thể so sánh được với quý tộc và hoàng tộc?

Hơn nữa, từ khi sinh ra nàng đã bị bỏ mặc, không được tiếp nhận bồi dưỡng, nàng có thể có tài nghệ gì để có thể tự tin tham gia Hoa Mai yến? Hoa Mai yến cũng không chỉ đơn giản là ngắm và thưởng thức hoa mai giống như ăn cơm nói chuyện phiếm như vậy.

Nghe nói, trong cung ngoài cung đều không ít người bày trò đánh cuộc, đánh cuộc xem Hàn Vân Tịch hôm nay có dám tham dự hay không?

Tuy nhiên, chỉ qua một lời thì thầm, thái giám đã cao giọng truyền đến thông báo, "Tần Vương phi giá lâm! Uyển Như tiểu thư đến!"

Đã tới?

Nàng thật đúng là dám đến?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch mặc một bộ váy trắng như tuyết thanh lệ thoát tục, toàn thân tuyết trắng, bên hông chỉ đeo một chiếc đai lưng trang trí bằng một viên ngọc hình hoa mai. Váy trắng hồng ngọc, đây là sự phối hợp đơn giản, lại khiến người ta có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời, nháy mắt hạ gục tất cả những nữ tử trang điểm xa hoa ở đây.

Đương nhiên, Mộ Dung Uyển Như đi ở bên cạnh nàng cũng ảm đạm không có ánh sáng.

Bởi vì thân phận Hàn Vân Tịch, mọi người mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn lần lượt đứng dậy đón chào, cố tình, Đoan Mộc Dao vẫn khí định thần nhàn ngồi đó, trong một đám người đang đứng, có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Chỉ sau khi Hàn Vân Tịch đến gần, nàng ta mới lười biếng đứng dậy, ngay cả xưng hô cũng đều không có, "Đã lâu không gặp."

Nàng ta chán ghét xưng hô nàng là Vương Phi nương nương, càng chán ghét xưng hô nàng là "Tần Vương phi"

Hàn Vân Tịch không những không tức giận, ngược lại mỉm cười vô hại, "Vinh Nhạc công chúa đã tới đây vài ngày rồi, ta vốn tưởng rằng sư huynh ngươi sẽ mang ngươi về nhà uống trà, ai biết chờ mãi vẫn không nhìn thấy ngươi."

Ngay sau đó, bày ra tư thái nữ chủ nhân, "Nếu không, chờ yến hội này kết thúc, trở về một đường cùng ta, đến trong viện chúng ta uống trà."

Nàng không quan tâm Đoan Mộc Dao có thể thật sự hòa thân đến Tần Vương phủ hay không? Cũng mặc kệ thái độ của Long Phi Dạ là gì!

Dù sao, nàng đã quyết tâm, cho dù ai muốn khi dễ nàng, muốn nàng nhìn xem sắc mặt, sẽ không có cửa.

Lời này vừa ra, bàn tay Đoan Mộc Dao nắm chặt thành nắm đấm bên trong tay áo. Không thể nghi ngờ, lời Hàn Vân Tịch nói đã chọc trúng chỗ đau của nàng ta. Rốt cuộc, vị trí nàng ta trong lòng Tần Vương như thế nào, tự nàng ta nhận biết rõ ràng nhất. Ngày ấy tiếp khách, bất quá là do Thiên Huy hoàng đế ép buộc.

Một ngày đó, sư huynh nói với nàng ta, đều không vượt quá năm câu.

"Được rồi, ngày khác nhất định ta sẽ tới tìm sư huynh chơi" Đoan Mộc Dao trấn áp bình bĩnh trả lời, nàng ta nghĩ, Hàn Vân Tịch, ngươi đừng đắc ý quá sớm, đợi lát nữa sẽ cho ngươi đẹp mặt!

Hàn Vân Tịch ngồi xuống ở giữa Đoan Mộc Dao và Long Thiên Mặc. Đối với Mộ Dung Uyển Như, nàng ta không có quy cách đãi ngộ cao như vậy, chỉ có thể ngồi ở phía dưới.

Trường Bình công chúa vẫn luôn không lên tiếng, thường xuyên liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch vài lần, trong lòng vẫn luôn cười lạnh. Nàng mở yến hội này hôm nay, đều là vì Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch nhất định sẽ là vai chính, tuy nhiên, nhất định là vai chính bị bêu xấu.

So với Trường Bình công chúa, Thái tử Long Thiên Mặc có vẻ lịch sự hơn nhiều. Ngay khi Hàn Vân Tịch ngồi xuống, hắn lập tức mở miệng nói, "Tần hoàng thẩm, nghe nói năm sau Tần hoàng thúc sẽ đi ra ngoài?"

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng đủ để Đoan Mộc Dao bên cạnh nghe được. Không thể nghi ngờ, hắn là đang cố ý, mặc dù không thích, hắn vẫn muốn tranh thủ tới Đoan Mộc Dao, mà muốn tranh thủ tới Đoan Mộc Dao, tất nhiên trước tiên phải khiến nàng ta mất hết hy vọng đối với Tần Vương.

Hàn Vân Tịch không nghĩ tới Long Thiên Mặc sẽ đột nhiên hỏi nàng về sự tình của Long Phi Dạ. Hơn nữa, việc này thật đúng là nàng trước nay chưa từng nghe nói tới. Được thôi, thật ra chuyện của hắn, nàng còn biết ít hơn so bất luận kẻ nào.

Đang muốn đúng sự thật trả lời, nhưng thoáng nhìn qua thấy ánh mắt đầy địch ý của Đoan Mộc Dao.

Hàn Vân Tịch thừa nhận chính mình rất xấu, nàng không chút suy nghĩ liền nói, "Ngươi nghe ai nói? Chuyện này Tần Vương chỉ nói cho một mình ta."

Long Thiên Mặc cười nói, "Tất nhiên là nghe từ phụ hoàng."

Thiên Huy hoàng đế!

Đoan Mộc Dao nheo hai tròng mắt lại, Thiên Huy hoàng đế biết rõ Long Phi Dạ phải đi, vì sao không nói cho nàng một tiếng? Đáng giận!

"Tần hoàng thẩm, hoàng thúc dự định đi đâu? Đi trong bao lâu?" Long Thiên Mặc tiếp tục hỏi.

"Ngươi hãy hỏi ngươi phụ hoàng đi." Hàn Vân Tịch thuận miệng trả lời.

"Phụ hoàng cũng không rõ ràng lắm, cho nên mới bảo ta đến hỏi ngươi" Long Thiên Mặc đè thấp giọng nói.

Hàn Vân Tịch mỉm cười, vẻ mặt thần bí, "Bí mật!"

Hư hư thật thật, nàng cũng không biết vì sao Long Thiên Mặc hỏi chút sự tình này để làm gì, nhưng, nhìn thấy sắc mặt Đoan Mộc Dao ảm đạm đến độ sắp chảy ra nước, nàng liền đặc biệt vui sướng.

Nàng phát hiện ra, quan hệ giữa Đoan Mộc Dao và Long Phi Dạ, dường như cũng không gần gũi như vậy, ít nhất, Đoan Mộc Dao cũng giống như nàng, đều không biết năm sau Long Phi Dạ muốn đi ra ngoài.

Nghĩ đến điều này, tâm tình Hàn Vân Tịch lập tức cảm thấy thoải mái hơn, ngay bản thân nàng cũng không hề phát giác ra.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Thời điểm đang nói chuyện phiếm, thái giám lại cao giọng thông báo một lần nữa, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Bình Bắc hầu phủ, công tử Triệt đến... Bình Nam hầu phủ, công tử Lý đến!"

Hai vị công tử Bình Bắc hầu và Bình Nam hầu này, được xưng là công tử Bắc Nam, danh tiếng thì không nhỏ, nhưng thanh danh lại không tốt.

Bắc công tử, là con trai duy nhất của Bình Bắc hầu và người vợ cả, Trưởng Tôn Triệt. Hắn mặc một bộ bạch y, cầm trong tay quạt xếp, nổi bật bất phàm, phong lưu phóng khoáng. Hắn không chỉ có có tài học nổi danh, hơn nữa bởi vì tính tình phong lưu mà trở nên nổi tiếng. Năm nay vừa mới 18 tuổi, cũng đã có mười phòng thiếp thị. Có tin đồn rằng thậm chí ngay cả tiểu thiếp của phụ thân, hắn cũng dan díu tới. Quả thực chính là mặt người dạ thú.

Nam công tử, là con trai duy nhất của Bình Nam hầu với người vợ cả, Lý Mục Ca. Hắn mặc một bộ áo tím, cũng cầm trong tay quạt xếp, bất chợt vừa nhìn cũng thấy rất sạch sẽ xuất trần, như tiên giáng trần. Tuy nhiên, nghiêm túc nhìn kỹ, lại thấy cách hắn giữ các ngón tay của mình giống như hình một bông hoa sen, bước đi với những bước nhanh nhỏ, bản tính dịu dàng điềm tĩnh hơn cả nữ nhân, sớm đã công khai bí mật hắn là kẻ đồng tính luyến ái.

Sự xuất hiện của công tử Bắc Nam, khiến cho không ít xao động, nam nhân phong lưu phóng khoáng là chất độc của nữ nhân. Trong khi đó, nam nhân dịu dàng lại là người tâm sự tốt nhất của nữ nhân. Hai vị công tử này vẫn luôn ở trên cao.

Lần này Trường Bình công chúa chủ trì yến hội, mời không ít nam tử, nhưng, từ trước đến nay Trường Bình công chúa chưa bao giờ lui tới với bọn họ, lần này vì sao cũng mời bọn họ tới đây?

Phớt lờ tất cả nghị luận sợ hãi của mọi người, Trường Bình công chúa bắn một cái nhìn thoáng qua về phía Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như đáp trả bằng một ánh mắt đầy ý vị thâm trường. Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không hề nói ra, tựa hồ đang ẩn dấu bí mật nào đó.

Trong lòng Hàn Vân Tịch cũng rất buồn bực, nàng liếc mắt đánh giá công tử Bắc Nam một cái, luôn có cảm giác thực sự không thích hợp, nhưng lại không thể nói không thích hợp nơi nào.

Rất nhanh mọi người đều đã đến đông đủ, yến hội bắt đầu...

Hoa Mai yến năm nay, lấy hoa mai và trà bánh làm chủ đề, điểm tâm được sáng tạo đủ loại kiểu dáng khác người được đưa lên cùng với trà để uống, đáng tiếc, mọi người đều...

Không có tâm trạng nhấm nháp.

Nhìn Hàn Vân Tịch ngồi cao cao tại thượng. Các nàng có thể nói là đủ các loại: hâm mộ, ghen tị và hận. Càng nhiều người nóng lòng mong ước có thể nhìn xem, Hàn Vân Tịch xấu mặt.

Một nữ tử xuất thân thấp kém bình dân hơn so với các nàng, quả thực chính là vũ nhục đối với ba chữ "Tần Vương phi", nàng ấy cư nhiên còn dám khí định thần nhàn ngồi ở phía trên như vậy.

Hôm nay, cơ hội đã tới, các nàng muốn đánh cho nữ nhân này hiện ra nguyên hình, muốn chê cười sự kiêu ngạo của nàng, tự đại mù quáng; muốn cho nàng biết, cho dù nàng thật sự xem mình giống như cọng hành, cũng tuyệt đối không có người nào lấy nàng chấm tương ăn!

Trước khi Trường Bình công chúa vẫn chưa lên tiếng, đã có người không kiềm chế được tính tình, người này không phải là ai khác, đúng là tiểu nữ nhi Lại Bộ Thượng Thư, muội muội Từ phu nhân, Từ Vân Dung.

Nàng ta đứng dậy, cung kính nói, "Công chúa điện hạ, hoa mai năm nay nở nhiều như vậy, không bằng, chúng ta hãy vịnh mai đi?"

Vịnh mai? (Note: Sáng tác thơ về hoa mai)

Trường Bình công chúa chỉ chờ có người lên tiếng, nàng ta rất vui mừng, hưng phấn đến độ đứng lên, "Từ tiểu thư rất lịch sự tao nhã, chủ ý này rất tốt!"

chapter content