Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 140: Động tâm, chấp nhận ngươi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghi thái phi nghiêm túc bắt đầu đánh giá Hàn Vân Tịch.

Mẫu thân của nha đầu này là ân nhân cứu mạng Thái Hậu, hiện giờ, nàng ấy lại trở thành ân nhân cứu mạng nàng.

Đây không phải là tạo hóa trêu người hay sao?

Nghi thái phi đã sống sót sau những cuộc đấu tranh gian khổ nơi hậu cung suốt cả cuộc đời, dù thế nào cũng không phải là người dễ dàng đối phó. Mộ Dung Uyển Như sai người đi mời Hàn Vân Tịch, tuy rằng không nói rõ sự tình là gì, tuy nhiên, với sự thông minh của Hàn Vân Tịch, cũng nên đoán được.

Ngay cả khi Mộ Dung Uyển Như tự mình đi mời, nàng cũng vẫn lo lắng nha đầu này nhất định mang thù, được một tấc lại muốn tiến một thước, gây khó dễ và không muốn tới. Ai biết, Mộ Dung Uyển Như vừa mới rời đi, nàng ấy đã chủ động qua đây.

Thật ra, nha đầu này có thể qua đây muộn hơn một chút, thậm chí thời điểm vừa rồi khi đang giải độc, có thể chậm trễ một chút. Nhiều độc y như vậy đều không tra ra độc gì, vạn nhất nàng thật sự không may bị độc phát vong thân, nha đầu này cũng không có tội lỗi gì.

Phải biết rằng, nàng vừa chết, nha đầu này chính là nữ chủ nhân của Tần Vương phủ!

Tuy nhiên, nàng ấy không những không so đo hiềm khích trước đây, chủ động chạy đến, lại còn tận tâm tận lực, một khi tới đây liền lập tức thi châm khai dược, điều này ít nhất chứng tỏ rằng nàng ấy không hề có lòng xấu xa.

Trong lòng Nghi thái phi âm thầm cảm khái, nghĩ thầm, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, nếu ngươi chưa từng lẫn lộn với Thái Hậu, bổn cung thật ra có thể đã chấp nhận ngươi. Độc thuật cao minh này của ngươi, có lẽ có thể trợ giúp Phi Dạ một tay!

Sau khi Hàn Vân Tịch bắt mạch xong, lại nghiêm túc thực hiện kiểm tra, xác định độc tố đã bắt đầu lui, lúc này mới lấy ngân châm trên huyệt vị nơi cổ của Nghi thái phi xuống.

"Mẫu phi thật sự là cát nhân tự có thiên tướng. Độc tố gần như đã lui hết, chỉ còn một chút tàn lưu, cần phải châm cứu để trục xuất ra ngoài. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày thần thiếp sẽ qua đây châm cứu giúp mẫu phi, liên tục trong ba ngày sẽ có thể khỏi hẳn. Mấy ngày nay, còn thỉnh mẫu phi tận lực ăn uống nhẹ nhàng, ăn những thức ăn làm ẩm cổ họng." Hàn Vân Tịch nghiêm túc giao đãi.

Nghi thái phi tất nhiên rất vui vẻ, chỉ là hiện giờ tính mạng không còn nguy hiểm nữa, nàng cũng bình tĩnh lại và không kích động giống như lúc trước nữa.

Nàng gật gật đầu, "Rất tốt, rất tốt!"

Hàn Vân Tịch cười thầm trong lòng, "Vậy mẫu phi hãy nghỉ ngơi trước, nếu có chuyện gì, tùy thời hãy truyền thần thiếp qua đây."

Nghi thái phi lười biếng phất phất tay, nhưng chần chờ một lát, vẫn mở miệng nói, "Lần này... ít nhiều đều nhờ ngươi!"

Hàn Vân Tịch thực sự ngạc nhiên, cuối cùng nàng cũng có cảm giác thành tựu sau khi cứu người, cười nói, "Đây là điều thần thiếp nên làm. Thần thiếp cáo lui!"

Ai ngờ, nàng còn chưa ra khỏi cửa, Mộ Dung Uyển Như đã đột nhiên đẩy cửa tiến vào, "Mẫu phi, mẫu phi, ta không tìm thấy..."

Ngay khi nhìn thấy Hàn Vân Tịch, Mộ Dung Uyển Như lập tức trợn mắt há hốc mồm. Nữ nhân này, vì sao lại ở chỗ này?

Nàng đã tìm khắp Hàn gia, cũng không ai biết Hàn Vân Tịch đã đi nơi nào.

Nàng đã hoàn toàn hối hận, sợ đã muộn nên không cứu được tính mạng mẫu phi. Ai biết, Hàn Vân Tịch thực sự đang ở chỗ này!

"Uyển Như, sau này cho dù ta gặp phải đại sự gì, ngươi cứ nói thẳng là được, nếu không, ta và ngươi không ai có thể gánh được hậu quả." Hàn Vân Tịch đơn giản dứt lời, đi qua bên cạnh Mộ Dung Uyển Như, đi thẳng ra cửa.

Sau một tiếng "cót két" cửa phòng đóng lại, Mộ Dung Uyển Như mới giật mình bừng tỉnh, thấy Nghi thái phi đang nheo mắt chằm chằm nhìn xem nàng.

"Mẫu phi, ta..."

"Ngươi? Tính mạng bổn cung suýt nữa đã bị hủy ở trên tay ngươi! Chuyện lớn như thế, ngươi còn dám bực bội với tẩu tử ngươi? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?" Nghi thái phi tức giận chất vấn.

Mộ Dung Uyển Như đã tính toán mọi thứ hoàn hảo. Nếu nàng tự mình đi qua mời, cho dù Hàn Vân Tịch không tới, nhưng nếu mẫu phi mạnh mẽ triệu nàng ấy trở về, như vậy vẫn có thời gian.

Nàng nào biết đâu, Hàn Vân Tịch đã chủ động qua đây.

"Mẫu phi, ta... không phải ta... ta cho rằng nàng ấy đã biết. Khi đi mời nàng ấy, sao nàng ấy có thể không biết đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Uyển Như chỉ có thể giải thích theo cách này.

Nghi thái phi không quan tâm tới chi tiết như thế, càng tức giận hơn, "Đủ rồi, ngươi đừng cố tự bào chữa, ngươi rõ ràng đang mạo hiểm tính mạng bổn cung, đừng tưởng rằng bổn cung không nhìn ra được!"

Về thái độ chân chính của Mộ Dung Uyển Như đối Hàn Vân Tịch, Nghi thái phi có thể không rõ ràng lắm. Nghi thái phi có thể dung túng nàng tính toán thiệt hơn đối Hàn Vân Tịch, tuy nhiên, tuyệt đối không cho phép nàng dùng thủ đoạn với mình ở nơi này.

Sao Mộ Dung Uyển Như lại không hiểu được tính tình của Nghi thái phi? Nàng biết bản thân mình hiện đã không có đường bào chữa, nàng chỉ là quá bất ngờ, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch có thể ở chỗ mẫu phi thương yêu nàng nhất, đánh nàng trở tay không kịp.

Hàn Vân Tịch, chưa diệt trừ được ngươi, Mộ Dung Uyển Như ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!

Nàng quỳ xuống, điềm đạm đáng yêu, nức nở nói, "Nữ nhi sai rồi, nữ nhi đã hoàn toàn sai, thỉnh mẫu phi trọng phạt!"

Lửa giận của Nghi thái phi đâu thể dễ dàng dập tắt như vậy, nàng chỉ về phía cửa, "Ngươi lập tức ra ngoài! Về đóng cửa ăn năn cho bổn cung. Không có mệnh lệnh của bổn cung, không cho phép ra khỏi cửa!"

Hàn Vân Tịch ở ngoài cửa khi nghe đến đó, suýt nữa đã cười xì thành tiếng, may mắn thay nàng nhịn xuống đúng lúc.

Nàng cảm thấy mỹ mãn, tâm tình rất tốt, lúc này mới thực sự rời đi.

......Edit & Dịch: Emily Ton....

Vừa đến Phù Dung viên, Hàn Vân Tịch biết rằng Long Phi Dạ một đêm vẫn chưa trở về. Gia hỏa này quả nhiên thật sự vô tâm, mẫu phi trúng độc nguy hiểm tới tính mạng, hắn vẫn không hề lộ mặt.

Nàng vừa ăn bữa sáng, vừa hỏi, "Sở Tây Phong cũng không ở đây sao?"

"Chiều qua, sau khi hắn ra ngoài đến nay vẫn chưa trở về. Vương Phi nương nương, sự tình ngày hôm qua, tất cả mọi người trong quý phủ đều đã biết. Ngài thật là lợi hại!" Triệu ma ma cười toe toét trong khi giơ ngón tay cái lên.

Những sự tình tối qua, có thể sẽ gây oanh động trong mấy ngày nữa. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch bước lên đầu đề bàn tán trong đế đô. Vì thế nàng cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ là, Triệu ma ma vừa nói như thế, nàng không nhịn được nhớ lại những lời Lý thị đã nói trước khi chết.

Thế nhân đều biết Thiên Ninh quốc có Tần Vương, nhưng không biết đến Thiên Huy hoàng đế! Thế nhân đều biết độc thuật của Tần Vương phi cao minh, nhưng lại không biết người có thể giải độc mới là cao thủ dùng độc.

Lời này, ít nhiều sẽ mang lại phiền toái cho Long Phi Dạ, sẽ đưa tới ít nhiều phiền toái cho bản thân nàng.

Sự tình tra ra Hàn gia có nội gian, Long Phi Dạ có thể vượt qua rào cản được hay không?

Cũng không biết hiện tại tên kia đang ở trong cung, hay là ở Cô Uyển, đành phải chờ hắn trở về mới biết được tình huống.

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch lập tức không còn muốn ăn, một đêm chưa ngủ nên thật sự mệt. Nàng phân phó Triệu ma ma không cần quấy rầy, lập tức lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi bị bắt cóc, đối mặt với sự vu hãm của Từ thị, tiếp đó lại là sự tình đánh cuộc, Hàn Vân Tịch hiện tại cũng chưa ngủ ngon được một giấc. Tuy rằng bụng đầy tâm sự, nhưng chung quy vẫn rất mệt mỏi.

Nàng còn chưa đi tới giường, đã trực tiếp ngã sập xuống ghế dài, nằm một hồi thật lâu mới lười nhác xoay người.

Ai ngờ, ngửa đầu, lập tức nhìn thấy hai tròng mắt quyến rũ mị hoặc ở trên xà nhà, đang tươi cười chằm chằm nhìn nàng xem.

"A"

Hàn Vân Tịch hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, sợ tới mức tất cả sâu ngủ đều hoàn toàn biến mất. Gia hỏa này... chẳng phải là trang chủ yên nghiệt của trà trang Thiên Hương, Cố Thất Thiếu hay sao?

"Ngươi vào đây bằng cách nào?" nàng kinh hô thành tiếng.

Tần Vương phủ phòng thủ nghiêm ngặt, đặc biệt Phù Dung viện càng là kín không có kẽ hở. Tuy nhiên, gia hỏa này có thể vô thanh vô tức vào được.

Nhìn thấy phản ứng của Thấy Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu tươi cười càng thêm sáng lạn. Hai chân hắn móc ở trên xà nhà, treo ngược xuống giống như một con dơi, cười ha hả với Hàn Vân Tịch, "Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất, thì ra là nhát gan như vậy!"

Hàn Vân Tịch trợn trắng mắt, cảnh giác hỏi, "Ngươi đang làm gì ở đây?"

"Độc nha đầu, đây là thái độ của ngươi đối ân nhân cứu mạng sao?" Cố Thất Thiếu rất nghiêm túc hỏi.

Hàn Vân Tịch học bộ dáng nghiêm túc của hắn, hỏi ngược lại, "Ân nhân cứu mạng ở đâu?"

Cố Thất Thiếu kiêu ngạo dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình, "Ở đây!"

Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, "Ta không quen biết ngươi."

"Ngươi..."

Cố Thất Thiếu lập tức xoay người xuống dưới, ngồi ở bên cạnh Hàn Vân Tịch, "Uy, dù nói thế nào thì ta cũng coi như đã liều mình cứu ngươi, ngươi thật sự trở mặt không nhận biết người?"

Hàn Vân Tịch lập tức đứng lên, kéo ra khoảng cách an toàn với hắn, vẻ mặt ghét bỏ liếc hắn, "Có chuyện gì thì mau nói ra, có rắm thì mau phóng đi!"

Mặc kệ yêu nghiệt này có vấn đề gì, chỉ với tính phong lưu này của hắn, bộ dáng ăn chơi trác táng không kềm chế được, nhất định là một kẻ không có đạo đức. Tốt nhất nên giữ khoảng cách.

"Chậc chậc chậc, nha đầu không có lương tâm." Cố Thất Thiếu trông có vẻ mất mát.

"Đủ rồi! Nếu ngươi ra tay sớm hơn, ngươi cần phải mạo hiểm cuộc sống để cứu ta sao?"

Tuy rằng Hàn Vân Tịch từng cầu tình cho trà trang Thiên Hương, nhưng đó bất quá chỉ là do bực bội với Long Phi Dạ mà thôi. Cố Thất Thiếu và Long Phi Dạ cứu nàng đều có tính chất giống nhau, đều cố ý kéo dài đến cuối cùng, không quan tâm đến nguy hiểm của nàng, muốn dẫn ra hung phạm phía sau màn. Võ công của Cố Thất Thiếu tuyệt đối không thua Thanh Y, vì vậy, lúc trước ở trong sơn động đã có thể cứu nàng rời đi.

Sau khi bị Hàn Vân Tịch vạch trần, Cố Thất Thiếu chậm rãi nhét một lọn tóc dài sau tai, cũng không quấy rối nữa.

Hàn Vân Tịch nhướng mày nhìn hắn, trong lòng cảm khái vạn phần, động tác của gia hỏa này nhìn thế nào cũng đẹp hơn nữ nhân ba phần. Hơn nữa, đều rất trôi chảy.

Chẳng lẽ khi một người đẹp, hết thảy mọi thứ về hắn ta cũng trở nên đẹp đẽ?

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch sẽ không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn, nàng không chút khách khí, "Ngươi rốt cuộc tìm ta làm gì?"

Nàng chỉ cởi dày đã khiến Long Phi Dạ không vui, vạn nhất hắn mà biết có nam nhân đã vào trong phòng nàng, trời mới biết tòa núi băng bảo thủ kia sẽ có phản ứng gì.

"Có việc." Cố Thất Thiếu lập tức trả lời.

"Vậy nói đi!" Thật ra, Hàn Vân Tịch vẫn rất hiếu kì, hắn ta liều lĩnh đến đây tìm nàng, nhất định là thật sự có việc.

Cố Thất Thiếu cười hắc hắc, đứng dậy tiến tới gần hơn. Hàn Vân Tịch lập tức lui về phía sau, "Cách xa ta ra một chút, nếu không ta sẽ gọi người!"

Nếu cho Gia hỏa này một chút ánh sáng mặt trời, hắn sẽ rất sáng lạn, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Cố Thất Thiếu lúc này mới dừng bước, bắt đầu nghiêm túc, thấp giọng hỏi nói, "Nha đầu, độc thuật của ngươi là do ai dạy? Ai nói cho ngươi cách dùng cá vàng để kiểm tra Vạn Xà độc?"

Đêm qua, Cố Thất Thiếu cũng ở cửa Đại Lý Tự, xem rất rõ ràng quá trình Hàn Vân Tịch thử độc.

Đừng nói Lý thị, ngay cả hắn cũng không biết có thể dùng cá vàng để tra ra Vạn Xà độc. Nói vậy, nam tử mang mặt nạ sau lưng Lý thị cũng không biết được đi!

Nha đầu này, thật sự rất lợi hại!

Sư phụ nàng là ai? Độc thuật của nàng học được từ đâu?

Nếu như Hàn Vân Tịch nhớ không lầm, gia hỏa này ở trong sơn động cũng từng hỏi nàng về vấn đề này. Hắn đuổi tới nơi này, không phải cũng chỉ vì vấn đề này đi?

"Ta còn nghĩ rằng ngươi tới là vì muốn cầu tình cho trà trang Thiên Hương." Hàn Vân Tịch đã rất ngạc nhiên.

"Một trà trang như thế, bản công tử đủ khả năng để mất nó." Cố Thất Thiếu cười đặc biệt tiêu sái, "Bản công tử có hứng thú đối với ngươi và độc thuật của ngươi hơn."

Thật sự là một yêu nghiệt!

Hàn Vân Tịch thật sự cảm thấy đau lòng cho trà trang kia, vốn còn muốn tìm cơ hội hỏi thăm Sở Tây Phong về việc Long Phi Dạ rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào. Hiện giờ xem ra là không cần nữa.

Đối với độc thuật của nàng, có thể là do ba phần: thiên phú, công việc khó khăn hằng ngày và sự chăm chỉ của nàng, cuối cùng chính là sự hỗ trợ đến từ hệ thống giải độc.

Nếu nhất định phải hỏi sư phụ nàng là ai, nàng chỉ có thể nói sư phụ nàng chính là hệ thống giải độc. Hệ thống vô hình này chứa tất cả kiến thức các loại độc thuật tự cổ chí kim. Đến nay, nàng vẫn đang sử dụng nó, cũng đang học tập về nó.

Đương nhiên, đây là bí mật, là bí mật lớn nhất của nàng, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.

"Độc thuật của ngươi là do ai dạy? Một trang chủ trà trang, võ công cao cường không nói, độc thuật cũng không hề kém, không trách Long Phi Dạ sẽ điều tra ngươi!" Hàn Vân Tịch thực sự thông minh, lập tức chuyển đề tài đến trên người Cố Thất Thiếu.

chapter content