Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 117: Không khiến bổn vương thất vọng



Edit: Thái Hà.

Beta: Emily Ton.

Hàn Vân Tịch chỉ thoáng nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, ngay sau đó cũng không nhìn thấy người nào. Đồng thời, thanh y kéo nàng bay về ngọn núi phía bắc.

Khắp núi đồi đều là muỗi độc, thậm chí có thể nói trong không khí đều là muỗi độc. Lúc này những người lục soát núi cho dù có dũng khí tiếp tục, cũng rất mau liền sẽ bị độc chết.

Những thích khách này cơ bản là không bị cản trở, thẳng một đường, chỉ có tốc độ hơi chậm lại một chút.

Hàn Vân Tịch cũng không giãy giụa, nàng đang bị cuốn vào suy nghĩ của mình, tên Cố Thất Thiếu kia rốt cuộc là loại người gì?

Hắn không sợ  muỗi độc  sao? Chẳng lẽ, hắn có giải dược?

Nếu nói hắn có giải dược, vậy hắn nhất định đã sớm đoán được nơi này có muỗi độc? Bởi vì, không dễ để tìm được giải dược muỗi độc.

Suy nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch không nhịn được nhìn xung quanh mình. Đáng tiếc, nơi nơi đều là từng đoàn đen nghìn nghịt, ngay cả cây cối đều nhanh chóng không thể nhìn thấy rõ ràng, càng đừng nói là cất dấu người.

Tên kia còn đi theo quanh mình sao?Vừa rồi ở trong sơn động có cơ hội tốt như vậy nhưng hắn cũng không động thủ, một khi để thích khách chạy ra khỏi những ngọn núi này, muốn cứu người sẽ càng thêm khó.

Cố Thất Thiếu, thật sự là tới cứu nàng sao?

Hàn Vân Tịch mang một bụng đầy nghi hoặc càng thêm không dám đem hy vọng ký thác lên một người xa lạ, nàng cần phải nghĩ cách để tự cứu mình!

"Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?" Nàng lớn tiếng chất vấn.

Thanh y liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.

"Ngươi tốt xấu cũng nên nói cho ta một tiếng, ngươi muốn mang ta đi gặp chủ thượng nhà ngươi sao?" Hàn Vân Tịch lại thử.

Đáng tiếc, thanh y thật sự trầm ổn, tính tình hoàn toàn khác so với Hắc Sát, muốn dò ra được dấu vết nào đó từ miệng nàng ta, quả thực còn khó hơn so với lên trời.

Không nói đúng không!

Không nói, ta sẽ khiến ngươi hối tiếc!

Hàn Vân Tịch oán hận trong lòng âm thầm suy nghĩ, mắt thấy quanh mình hết thảy càng ngày càng đen, nàng đơn giản nhắm mắt lại.

Bất quá sau một lát, trong lòng bàn tay nàng đã xuất hiện loại dược tán không mùi không màu.

Tuy rằng đôi tay bị trói không thể nào nhúc nhích. Nhưng hệ thống giải độc lại liên hệ trực tiếp với đại não thần kinh của nàng. Linh hồn nàng, hoặc là nói ý thức nàng, hoàn toàn tự do khống chế hệ thống giải độc.

Một ý niệm mà thôi, đủ để mở ra hệ thống giải độc, chỉ cần nàng muốn, dược tán liền xuất hiện ở trong tay.

Đương nhiên, lấy loại dược tán nhỏ này cũng không cần hao phí lực lượng tinh thần nào. Nếu lấy dược vật lớn hơn, hoặc là dược vật chỉ có một lượng nhỏ trong hệ thống giải độc, sẽ phải hao phí nhiều tinh lực hơn, không phải cứ muốn thì sẽ lấy ra được.

Nếu thanh y biết lúc trước đúng là nàng đã trợ giúp Long Phi Dạ giết chết muỗi tỷ có thể khống chế đàn muỗi độc. Có lẽ, thanh y sẽ có phòng bị. Đáng tiếc, nàng ta cái gì cũng không biết.

So với Hắc Sát, nàng ta cũng không có ý kiến gì về Hàn Vân Tịch, nhưng mà, nàng ta chung quy vẫn xem nhẹ nàng.

Hàn Vân Tịch có thể phân tán, diệt muỗi độc, đương nhiên nàng cũng có biện pháp hấp dẫn muỗi độc, dược tán trong tay nàng gọi là nhang muỗi (hương muỗi).

Nhang muỗi này cũng không phải là nhang chống muỗi dùng ở hiện đại, mà là nhang muỗi dùng để hấp dẫn muỗi độc. Chỉ cần nàng vừa buông ra, muỗi độc nhất định sẽ bị hấp dẫn lại đây.

Hàn Vân Tịch nắm chặt thuốc bột, chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong vắt linh động hiện lên ánh sáng giảo hoạt.

Nàng thật cẩn thận buông lỏng ra khe hở ngón tay, để thuốc bột tràn từng chút một và bay ra ngoài. Rất nhanh, muỗi độc liền vây lại quanh đây, may mắn tốc độ của thanh y rất nhanh. Nếu không, tay Hàn Vân Tịch nhất định sẽ bị cắn ra vỡ nát!

Trong khi phi hành, Hàn Vân Tịch nỗ lực nheo mắt và nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy phía sau hội tụ một đoàn muỗi độc, dày đặc đáng sợ, nếu người có chứng sợ dày đặc, nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ lập tức hoá điên!

Hàn Vân Tịch lập tức thu hồi dược tán vào trong hệ thống giải độc, may mắn là đúng lúc. Nếu không, đưa tới tất cả muỗi độc, nàng cũng sẽ điên mất!

Thanh y đang nghiêm túc tránh né nhánh cây, xuyên qua trong rừng, cũng không chú ý tới khác thường phía sau. Rất nhanh, các nàng đã rời xa đàn muỗi độc dày đặc một đoàn kia.

Hàn Vân Tịch âm thầm thở ra một hơi, bên môi gợi lên một nụ cười sáng lạn.

Một thử nghiệm nhỏ, hiệu quả của dược tán này quả là không tồi.

Hấp dẫn độc muỗi cũng cần phải chú ý tới thời cơ và phương thức. Lúc này khắp núi đồi đều đầy muỗi độc, nếu nàng phóng dược, chẳng những sẽ gây hoạ cho bản thân, hơn nữa sẽ khiến cho thanh y đề cao cảnh giác.

Nàng chờ, chờ một thời cơ tốt nhất.

Một đám thích khách hắc y che mặt đang mở đường trong khi thanh y túm Hàn Vân Tịch đi theo phía sau. Mặc dù là có giải dược, nhưng sắc trời càng ngày càng tối, hành tẩu trong đám muỗi độc, các nàng bắt buộc phải thả chậm tốc độ.

Thời gian từng chút một trôi qua, mắt thấy trời đã trở nên đen tối.

.....Editors: Emily Ton; Thái Hà.....

Lúc này, tất cả nhân mã lục soát núi đều đã rút lui, để lại tất cả các lối ra vào núi, điều này có nghĩa là Long Phi Dạ đã từ bỏ.

Nhưng, hắn vẫn đứng ở trên ngọn núi cao nhất như trước, quan sát tất cả các đỉnh núi. Từ nơi cao như vậy quan sát xuống phía dưới, chỉ có thể nhìn đến một lớp sương đen che phủ toàn bộ khu vực núi.

Khi bầu trời tối lại, càng trở nên khó nhìn rõ ràng hơn.

"Điện hạ, muỗi độc đã lan rộng khắp toàn bộ dãy núi, kể cả những con đường ra vào núi, có một số nơi còn lan tràn ra vài dặm đường." Thượng Quan chấp sự vội vàng tới bẩm.

Hắn vốn còn đang nghĩ mở rộng vòng vây, hy vọng xa vời có lẽ còn có thể vây được đám thích khách. Nhưng bây giờ, khí độc đã lan tràn đến dưới chân núi, việc vây bắt là một biện pháp không còn khả thi.

Điều này tựa hồ đã nằm trong dự kiến của Long Phi Dạ, hắn cũng không lên tiếng, con ngươi thâm thúy như biển, hấp thụ bóng tối của những ngọn núi, không ai có thể cân nhắc ra hắn đang suy tư gì.

Thấy Tần Vương điện hạ không trả lời, Thượng Quan chấp sự hậm hực, liếc mắt về phía Mục Thanh Võ một cái.

Mục Thanh Võ vuốt lông mày, mở miệng khuyên bảo "Điện hạ, khí độc sẽ không phân tán cho đến trưa mai, vậy sao không quay về trước?."

Hắn cho rằng điện hạ nói "rút lui", là muốn từ bỏ truy tìm tung tích, chờ đợi thích khách tới cửa và thương thảo về điều kiện, tiền chuộc.

Không nghĩ tới điện hạ nói rút lui, bất quá là để các huynh đệ rút lui hết mà thôi. Dưới tình hình hiện tại trước mắt, điện hạ cũng không tính toán từ bỏ.

Nhưng, nói không buông tay, chẳng lẽ còn có thể có cách tìm người hay sao?

Phải biết rằng, phạm vi mấy dặm đều là núi hoang, mãnh thú và độc trùng trong núi rừng không ít, đầm lầy trải rộng. Thiên Huy Hoàng Đế đã từng suy xét đến sự an toàn của đế đô Thiên Ninh, từng phái binh linh khai phá núi hoang này. Đáng tiếc, sau khi binh lính vào núi vài lần đều biết khó mà lui, chỉ có thể thiết lập binh lính gác ở bên ngoài.

Một khi có người biến mất vào trong núi sâu, để tìm người là việc khó như lên trời.

"Các ngươi đều lui ra đi." Long Phi Dạ rốt cuộc mở miệng, giọng nói lạnh lùng so với gió núi còn muốn lạnh hơn.

Nhưng chính giọng điệu lạnh lùng cao ngạo này, cũng khiến cho Mục Thanh Võ không dám mở miệng.

Hắn trao đổi ánh mắt với Thượng Quan chấp sự, hai người liền hậm hực rời đi.

Sau khi màn đêm buông xuống, sơn dã càng thêm nguy hiểm, mà ở nơi này cũng đều nhìn không thấy cái gì! Ở chỗ này chờ, có ý nghĩa gì?

"Đang xảy ra chuyện gì với điện hạ vậy?" Thượng Quan chấp sự khó hiểu.

Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, nhóm thích khách chỉ mới cướp người, còn chưa nói điều kiện, trận đánh này rốt cuộc ai thắng ai thua, vẫn chưa rõ ràng. Với tính tình của Tần Vương điện hạ, không đến mức sẽ có loại phản ứng này nha?

Hơn nữa, cũng không phải là người quan trọng nào đó bị bắt cóc, không phải chỉ là Tần Vương phi thôi sao? Một nữ nhân không được Tần Vương điện hạ tự mình nghênh đón vào cửa.

"Có khả năng...... có khả năng là lo lắng cho Vương Phi nương nương."

Được rồi, Mục Thanh Võ nói câu này ra, nhưng ngay chính mình cũng không dám tin.

Lời này vừa ra, Thượng Quan chấp sự liền trừng lớn mắt nhìn qua, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn nghĩ rằng Tần Vương điện hạ phẫn nộ như vậy, là bởi vì thích khách kiêu ngạo, không nghĩ tới là lo lắng cho Vương Phi nương nương.

"Thiếu tướng quân, điều này......"

Thượng Quan chấp sự đang muốn nói, Mục Thanh Võ liền giơ tay lên không muốn thảo luận đề tài này. Thật ra, hắn cũng không chắc chắn.

Một đêm này, Thượng Quan chấp sự và Mục Thanh Võ cũng không dám ngủ, chờ Tần Vương điện hạ quay về, nhưng chờ đến khi trời đã sáng hẳn cũng không chờ được người quay về.

Hoắc Dương cũng không hề nói dối, sự lan rộng của muỗi độc này lan truyền suốt cả đêm, tới khi hừng đông đều không có dấu hiệu tan đi, nhìn có vẻ như phải đến giữa trưa mới bắt đầu tan đi.

Những tia nắng vàng của mặt trời mọc buổi sáng chiếu lên khuôn mặt lạnh băng như sương của Long Phi Dạ, hắn hơi nheo mắt, ưu nhã giơ tay lên ngăn ánh mặt trời.

Không tới một giờ sau, mặt trời dâng lên hoàn toàn, ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp núi rừng phía dưới.

Quan sát đỉnh núi vào lúc này, so với quan sát những đỉnh núi vào chạng vạng ngày hôm qua, hoàn toàn là hai loại cảnh tượng.

Lúc này, rõ ràng có thể thấy được nơi nào đàn muỗi độc dày đặc hơn một chút, nơi nào đàn muỗi độc thưa thớt hơn một chút.

Mắt lạnh của Long Phi Dạ quét qua mỗi một mảnh núi rừng, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó đặc biệt. Thượng Quan chấp sự và Mục Thanh Võ đã sớm lại đây, ngồi từ xa mà nhìn, không dám quấy rầy.

........Dịch: Emily Ton....

Rốt cuộc, chờ tới thời điểm gần tới giữa trưa, ánh mặt trời càng ngày càng tăng lên, từng mảnh đen nghìn nghịt trên núi rừng bắt đầu biến mất, từng đàn muỗi độc bắt đầu rút lui.

Thanh y các nàng đã sớm bắt cóc Hàn Vân Tịch rời đi suốt đêm và bỏ lại những ngọn núi này, một đường đi về hướng bắc, thâm nhập vào vùng núi càng thêm hoang vắng, xung quanh các nàng sớm đã không còn muỗi độc.

Lúc này, thanh y giao Hàn Vân Tịch cho thích khách hắc y che mặt, chính mình đi rửa mặt ở bên dòng suối nhỏ, uống nước.

Hàn Vân Tịch thoáng nhìn qua sắc trời, bên môi nổi lên một độ cong giảo hoạt. Nàng biết, loại khí hậu tự nhiên này là điều kiện khiến cho đàn muỗi độc tụ lại, đến thời điểm này, muỗi độc đã bắt đầu phân tán.

Thời cơ tới rồi!

Nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với cơn gió, tìm kiếm hướng gió, ngay sau đó đem thuốc bột vẫn luôn nắm chặt ở trong tay buông ra.

Rất nhanh, thuốc bột này liền xuôi theo hướng gió phía nam âm thầm thổi đi, lặng yên không tiếng động, không màu không mùi.

Thanh y sau khi rửa mặt xong đi tới, dùng lá sen vốc nước cho Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng không cự tuyệt, nói một tiếng đa tạ.

Thanh y cũng không nói lời nào, đợi khi nàng uống xong rồi, lập tức túm chặt cánh tay nàng chuẩn bị rời đi.

"Ngươi tốt xấu cũng nên để ta uống thêm mấy ngụm đi?" Hàn Vân Tịch hỏi một cách đáng thương.

"Nơi đây không nên ở lâu." Thanh y lạnh lùng trả lời, nàng ta trước sau vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Bởi vì, nàng ta đang đối mặt với đối thủ đáng sợ là Tần Vương Thiên Ninh quốc.

Ngay cả vị chủ thượng cũng có điều kiêng kị Tần vương, nàng ta tự nhiên không dám lơ là cảnh giác.

"Chỉ uống thêm một ngụm nước, cũng không trì hoãn được bao lâu, vạn nhất ta chết vì khát, các ngươi......"

Bất đắc dĩ, Hàn Vân Tịch còn chưa có nói xong, thanh y không nói hai lời lập tức hung hăng túm nàng rời đi.

Khuôn mặt nhỏ của Hàn Vân Tịch trầm xuống, không cho nàng thời gian đúng không? Hừ, vậy nàng chỉ có thể đẩy nhanh mọi thứ!

Thanh y kéo Hàn Vân Tịch đi cùng, thỉnh thoảng mượn lực ở trên những tảng đá, trên cây, dùng tốc độ cao xuyên qua núi rừng. Trong tay Hàn Vân Tịch không ngừng tràn ra dược tán, theo gió không ngừng thổi về hướng sau lưng.

Hết thảy, đều tiến hành trong im lặng không chút dấu vết.

Theo dược tán thổi xa càng ngày càng nhiều, thổi xa tới núi rừng, đàn muỗi độc mẫn cảm vốn đang muốn tan đi thì ngửi được mùi hương, lúc đầu là mấy con, rất nhanh đã biến thành một đám, dần dần đó là một tảng lớn.

Chúng hội tụ lại với nhau, đấu tranh để cướp đoạt dược tán trong không khí, dược tán này tuyệt đối có lực hấp dẫn với muỗi độc, thậm chí sẽ khiến chúng chém giết tranh đoạt.

.....Edit: Thái Hà.....

Long Phi Dạ đứng ở trên đỉnh núi cao cao, nhìn hắc ảnh dần dần tan đi, núi rừng dần dần rõ ràng, không lâu sau, hắn liền liền chú ý tới phương Bắc lại hình thành một mảnh hắc ảnh lần nữa!

Khéo môi lạnh lùng gợi lên một độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt lạnh băng một đêm rốt cuộc nở một nụ cười.

Rất tốt, Hàn Vân Tịch, ngươi quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng!

Long Phi Dạ không nói lời nào, hai tay gập lại sau lưng, mũi chân nhẹ nhàng đẩy khỏi mặt đất, phi thân xuống các vách đá, thân ảnh ưu nhã nhẹ nhàng, theo hướng hắc ảnh phía bắc mà đi.

"Điện hạ!" Mục Thanh Võ kinh hô, lập tức đứng lên.

"Khí độc còn chưa hoàn toàn tản đi!" Thượng Quan chấp sự cũng bị dọa.