Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 110: Thích khách, ngoài dự đoán của mọi mgười



Beta: Thái Hà (@TaeHa2704)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Nếu đem nông dược hạ ở nước trà, nước trà nhất định sẽ biến sắc biến vị, ngay cả một lượng nhỏ, đều sẽ có hương vị rất gay mũi.

Nhưng mà, nếu đem nông dược phun ở trên cây trà, lá trà thu hoạch được sẽ trải qua xử lý và hong khô, lại pha thành nước trà, như thế một chút hương vị nông dược đều không có.

Nếu có đủ số lượng nông dược trong thành phần lá trà, như vậy, cho dù là kiểm tra lá trà hay là nước trà, vẫn là có thể kiểm tra đo lường ra lượng tàn lưu nông dược. Sử dụng lá trà có tàn lưu nông dược lâu dài, sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể con người.

Như vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu đem nông dược đổi thành độc dược, đổi thành Vạn Xà Độc?

Có phải cũng là cùng đạo lí hay không? Lá trà có chứa Vạn Xà Độc, nhưng khi ngâm lại không thay đổi một chút hương vị, màu sắc, không thay đổi vị? Chỉ có chuyên nghiệp tinh vi kiểm tra đo lường mới có thể kiểm tra đo lường ra tới?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Hàn Vân Tịch kinh hãi, hai tròng mắt đều trừng lớn, "Nhất định chính là như vậy!"

Mục Thanh Võ lại không hiểu ra sao "Vương Phi nương nương, ngươi đang nói gì vậy?"

Hàn Vân Tịch đang muốn giải thích, ai ngờ, một luồng gió lạnh sắc bén đột nhiên truyền đến từ phía sau.

"Vương Phi nương nương cẩn thận!"

Mục Thanh Võ kinh hô, thình lình đẩy Hàn Vân Tịch về hướng cây trà, ngay sau đó chính mình xoay người bảo hộ.

Kinh nghiệm phong phú nơi sa trường như hắn, lập tức đã nghe ra được đây chính là thanh âm mũi tên nhọn được bắn đến từ phía sau.

Có thích khách!

Thời điểm Mục Thanh Võ xoay người qua bảo vệ Hàn Vân Tịch, đồng thời cũng rút trường kiếm ra, hung hăng đánh mũi tên nhọn đang nghênh diện phóng tới qua một bên, động tác nhanh nhẹn liên tiếp và dứt khoát, rất đẹp mắt.

Mũi tên nhọn đã bị chuyển hướng, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu của thích khách, trước mắt trống rỗng, trừ bỏ cây trà vẫn là cây trà, toàn bộ sườn núi nhỏ một mảnh yên tĩnh.

Mục Thanh Võ không chút do dự, vừa cảnh giác động tĩnh quanh mình, vừa hô to, "Người tới mau kêu thị vệ, có thích khách!"

Hai trà sư ở một bên sợ tới mức lập tức xoay người liền chạy. Khi thị vệ vườn trà còn chưa đến đây, đột nhiên lại có thêm một mũi tên bắn lén từ phía bên phải, Mục Thanh Võ vung trường kiếm lên, dễ dàng đánh rớt.

Vương Phi nương nương ở phía sau lưng hắn, hắn không dám đuổi theo, hơn nữa, địa thế nơi bọn họ đang đứng rất bất lợi cho việc rút lui, Mục Thanh Võ chỉ có thể bất động, chờ đợi người đến cứu viện.

May mắn thay, nhìn xem tốc độ bắn tên, thích khách chỉ có một người.

Hàn Vân Tịch nằm trên cây trà, không dám lộn xộn cử động, nàng thừa nhận chính mình thực sự nhát gan, một chút võ công nàng đều không biết, chỉ cần không cẩn thận một cái thì mạng nhỏ sẽ không còn nha!

"Vương Phi nương nương, cứu binh lập tức sẽ đến, ủy khuất ngươi." Mục Thanh Võ thấp giọng.

"Không...... không có việc gì! Ngươi cẩn thận một chút." Hàn Vân Tịch khó chịu, nàng khom lưng 90 độ, đỉnh cây trà chích vào toàn bộ vùng bụng khiến nàng muốn thét lên.

"Hưu......" Lại là một mũi tên khác, đến từ phía bên trái!

Mục Thanh Võ hung hăng đánh rớt như cũ, lạnh giọng, "Người nào? Lén lút, tính gì là anh hùng hảo hán!"

Hàn Vân Tịch đổ mồ hôi...... người ta là thích khách, ngươi nói đến anh hùng hảo hán làm gì, đây rõ ràng là năng lực hữu hạn, đánh lén không thành, chỉ có thể tiếp tục đánh lén.

Nếu không, còn không phải là thừa dịp cứu binh còn chưa tới, ra tay tốc chiến tốc thắng?

Trước nay Hàn Vân Tịch cũng chưa từng gặp qua thích khách, chưa từng gặp qua cảnh đánh đánh giết giết, vì vậy điều này khiến nàng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng ai biết, Mục Thanh Võ lại đột nhiên kinh hãi, thấp giọng nói:

"Vương Phi nương nương, người tới không ít! Đắc tội?"

"Cái gì?"

Hàn Vân Tịch còn chưa hiểu, Mục Thanh Võ đã xoay người lại đây, một tay ôm nàng vào trong lồng ngực, ngay sau phóng lên không mà bay.

Mà cơ hồ là đồng thời, vô số mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng đồng loạt bay vụt lại đây, "Hưu! Hưu! Hưu!" Từng đạo phá tiếng gió liên tiếp không ngừng, không dứt bên tai!

Mục Thanh Võ một tay giữ chặt bảo hộ Hàn Vân Tịch trong ngực, một tay khác cầm kiếm vung lên đánh rớt những mũi tên nhọn, đồng thời không ngừng xoay người tránh né.

Hàn Vân Tịch chui đầu vào trong ngực hắn, kịch liệt trốn tránh, xoay tròn, chóng mặt, không nhìn tới những gì đang xảy ra, nhưng lại rõ ràng nghe được âm thanh của trường kiếm cùng mũi tên nhọn đánh chạm vào nhau "keng! keng! keng!" Dồn dập, vang dội, cực kỳ khốc liệt.

Mai phục cư nhiên nhiều người như vậy, đây là hướng về phía Mục Thanh Võ mà tới, hay là hướng về phía nàng mà tới?

Mục Thanh Võ hết sức chăm chú ngăn cản, thích khách vẫn không hiện thân, ẩn giấu ở trong cây trà, bọn họ dễ dàng sử dụng nỏ để phóng ra các mũi tên.

Lý do vừa rồi sở dĩ không phóng ra vạn tiễn, là vì lo sợ nếu bại lộ quá sớm, không thể gây thương tổn cho hắn, muốn khiến hắn sau khi tê mỏi, sẽ sử dụng toàn bộ hỏa lực.

Thực rõ ràng, những thích khách này rất hiểu biết hắn!

Có thể là thích khách lần trước hành thích hắn ở đế đô hay không?

Lúc này, Mục Thanh Võ cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như thế, nhiệm vụ hàng đầu của hắn chính là bảo hộ Vương Phi nương nương, không thể để nàng chịu bất kì thương tổn gì. Nếu không, hắn sẽ không thể giao đãi với Tần Vương phủ.

Mũi tên nhọn càng ngày càng nhiều, Mục Thanh Võ căn bản không có cơ hội đào tẩu, thậm chí cơ hội chủ động công kích cũng đều không có, hắn chỉ có thể ngăn cản.

May mắn duy nhất của hắn chính là, nơi này là vườn trà, viện binh rất mau sẽ đến.

Nếu như bọn họ bị ám sát ở vùng hoang vu, chỉ cần binh lực loại này của địch quân, hắn cũng không kéo dài được bao lâu.

"Mau! Họ đều trốn tránh ở trong cây trà!"

"Chia nhau ra và lục soát!"

Rất nhanh, giọng nói mệnh lệnh sắc bén truyền đến, không phải người khác, đúng là người quản lý vườn trà, người phát ngôn của trang chủ, Thượng Quan chấp sự.

Đó là một người đàn ông 40 tuổi, bộ ria mép hình chữ V lộn ngược, vẻ mặt nghiêm nghị.

Hắn xoay người, rút kiếm phi lên giữa không trung, vừa hỗ trợ Mục Thanh Võ, vừa hạ mệnh lệnh.

Ngay sau đó, một số lượng lớn các thanh y thị vệ đều phi xuống từ đỉnh núi, một đám thân ảnh mạnh mẽ, cầm kiếm chui vào khu vườn trà dày đặc.

Viện binh vừa đến, chỉ nghe thấy một tiếng còi quỷ dị vang lên, thế công của mũi tên nhọn nháy mắt dừng lại, chỉ thấy một đám thích khách hắc y che mặt đứng lên từ trong cây trà, rút lui theo bốn phương tám hướng.

Thượng Quan chấp sự lập tức phi thân truy đuổi theo, ném trường kiếm, đâm thẳng vào sau lưng của một thích khách. Khi hắn truy kịp, rút kiếm ra, đánh rớt một số mũi tên phóng tới, lập tức phi thân tiến lên, trường kiếm đã để ở trên cổ một thích khách khác.

"Đừng nhúc nhích, nếu không ngươi chỉ có đường chết!" Thượng Quan chấp sự lạnh giọng.

Trong những tình huống này, đương nhiên muốn lưu người sống. Bắt giữ một tên còn sống, quan trọng hơn so với giết tất cả bọn chúng.

Nhưng ai biết, thích khách cũng không quay đầu lại, vô thanh vô tức thình lình chủ động tới gần, cổ lau mũi kiếm, tự sát!

Thượng Quan chấp sự cả kinh, cũng không rảnh lo như vậy nhiều, lại lần nữa đuổi theo thích khách xung quanh, mà bốn phương tám hướng, thị vệ trà trang đã cùng đánh nhau với thích khách, thanh âm binh khí va chạm vào nhau hết đợt này đến đợt khác.

Mục Thanh Võ cũng muốn đuổi theo, cũng muốn bắt một người sống tới hỏi một chút. Nhưng mà, hắn vẫn là nhịn, hắn cần phải bảo hộ Vương Phi nương nương nha.

Che chở Hàn Vân Tịch rời xa chiến trường, dừng ở trên chỗ mặt đất cao hơn, vừa rơi xuống đất, hắn lập tức buông tay, nghiêm túc nói, "Vương Phi nương nương đắc tội."

"Không có việc gì không có việc gì, đa tạ ngươi!" Hàn Vân Tịch vỗ nhẹ ngực mình, chưa ổn định lại từ trong kinh hoảng.

Nguyên bản cho rằng chỉ có một thích khách, ai biết mai phục nhiều như vậy, may mắn có viện binh, nếu không, nàng cùng Mục Thanh Võ chết như thế nào cũng không có người biết đến.

Nhìn phía dưới quanh mình đánh nhau kịch liệt, Mục Thanh Võ cũng không dám bất cẩn, tùy thời chú ý tình huống quanh mình.

Ngay sau đó, một đám viện binh mới xuất hiện, vây quanh toàn bộ sườn núi từ bên ngoài, khiến cho thích khách không còn chỗ trốn.

Thích khách dần dần rút lui ra sau, dần dần hướng về phía trung tâm và gom lại cùng nhau, bọn họ cũng không từ bỏ công kích, một đám lưng tựa lưng, mũi tên từ nỏ không ngừng bắn ra, buộc thủ vệ trà trang phải cẩn thận ngăn cản.

Hàn Vân Tịch cùng Mục Thanh Võ nhìn thấy, đều lo lắng Thượng Quan chấp sự có thể bắt được người còn sống hay không.

"Thiếu tướng quân, những người này là đang hướng về phía ngươi đi?" Hàn Vân Tịch thấp giọng hỏi, nàng biết chính mình đắc tội với không ít người, nhưng là, chỉ những ân ân oán oán đó còn không đáng để kẻ thù đại động can qua hành thích nàng như vậy. Phải biết rằng, hành thích Vương phi chính là trọng tội, nhẹ thì trảm ba đời, nặng thì tru di cả tộc.

"Ân, bọn họ đối ta thực hiểu biết."

Mục Thanh Võ nhàn nhạt nói, tầm mắt không rời chiến trường.

Nhưng ai biết, ngay đúng lúc này, bên tai Hàn Vân Tịch đột nhiên truyền đến thanh âm "Đô đô đô".

Tần suất của thanh âm cảnh báo nói cho nàng biết, có độc tố đang nhanh chóng tiếp cận với tốc độ cao từ phía sau bọn họ.

Hàn Vân Tịch trong lúc nhất thời không thể bình thường trở lại, bất giác quay đầu nhìn về phía sau.

"A......"

Hàn Vân Tịch lớn tiếng kêu lên sợ hãi, cũng không biết sức lực tới từ nơi nào, hung hăng đẩy Mục Thanh Võ một phen, Mục Thanh Võ bất ngờ bị đẩy đến trên mặt đất.

Cơ hồ là đồng thời, một thanh kiếm đã đâm tới từ phía sau, đâm đúng vào vị trí mà Mục Thanh Võ vừa mới đứng, nếu không có Hàn Vân Tịch đẩy ra, như vậy, hậu quả...... không dám tưởng tượng!

Cư nhiên có thể vô thanh vô tức tới gần, còn suýt nữa muốn lấy tính mạng Mục Thanh Võ, Mục Thanh Võ cũng không nhận ra?

Đây là một cao thủ như thế nào nha?

Phía sau, người cầm kiếm hoá ra là một nữ sát thủ mặc đồ đen, không thể nghi ngờ, võ công của nàng cao hơn cả Mục Thanh Võ.

Trong nháy mắt nàng tới gần, một bàn tay đã nắm lấy tay Hàn Vân Tịch!

"Buông ta ra! Buông ra!"

Hàn Vân Tịch hét lên, sợ hãi đấu tranh dữ dội, nguyên lai mục tiêu của những thích khách không phải là Mục Thanh Võ, mà là nàng!

Ai cũng không lường trước được sự việc sẽ phát sinh như vậy, nữ thích khách này mới là thích khách chân chính a! Tất cả những kẻ khác đều là yểm hộ!

Ngay cả Thượng Quan chấp sự cũng nhìn lại đây, sửng sốt.

Nhưng mà, Mục Thanh Võ phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng cầm kiếm muốn phi thân lên, nhưng ai biết, nữ sát thủ vừa bắt lấy tay Hàn Vân Tịch, vừa đột nhiên xoay người, trường kiếm hung hăng đâm về phía Mục Thanh Võ.

Hết thảy này đều phát sinh quá nhanh, Mục Thanh Võ không có lựa chọn, hắn thà rằng bị đâm một kiếm, cũng phải bảo hộ Vương Phi nương nương.

Hắn không hề né tránh, dùng vai đón nhận mũi kiếm của nữ thích khách, mà mũi kiếm của hắn cũng đồng thời hướng đến trái tim của nữ thích khách.

Ai ngờ ngay tại lúc hỗn loạn này, Hàn Vân Tịch lại kinh hô, "Hãy cẩn thận vì trên thân kiếm của nàng có chất kịch độc, ngươi sẽ chết!"

Mục Thanh Võ thất thần một cái, ngay thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, thời khắc khi mũi kiếm của hai người đều phải đâm lẫn nhau, nữ thích khách chuyển lệch mũi kiếm về một bên, hung hăng hất thanh trường kiếm của Mục Thanh Võ, cùng lúc đó, đột nhiên kéo Hàn Vân Tịch vào trong lòng ngực, xoay người bỏ chạy!

"Vương Phi nương nương!"

Mục Thanh Võ sợ hãi, nháy mắt nhảy lên, đồng thời Thượng Quan chấp sự đã sớm bay vút qua trước hắn, đuổi theo.

Mục Thanh Võ không hề trì hoãn, cố gắng hết sức đuổi theo, nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, tốc độ của nữ thích khách cực kỳ nhanh, cho dù là Mục Thanh Võ hay là Thượng Quan chấp sự, đều đuổi không kịp.

Nhìn thấy các nàng sắp rời khỏi trà trang Thiên Hương, hai người nỗ lực điên cuồng đuổi theo, nhưng trước sau đều không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm lưng kia rời đi theo hướng núi hoang, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Xong rồi!

Thượng Quan chấp sự thở hồng hộc nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, Tần Vương phi đã bị bắt cóc ở trà trang Thiên Hương, việc này hắn làm sao gánh vác được a?

Sắc mặt Mục Thanh Võ so với Thượng Quan chấp sự còn muốn trắng hơn. Sau khi hiểu biết, hắn nhận ra rằng những tên thích khách này là hướng về phía Vương Phi nương nương mà tới!

Hai người hai mặt nhìn nhau, nhưng lại không nhìn thấy một cái bóng màu đỏ lướt qua bên kia, lao vào trong vùng núi hoang.

Rất nhanh, hai người liền nhớ đến những tên thích khách còn lưu lại trên sườn núi phía nam, chỉ tiếc, thời điểm khi bọn hắn đuổi tới, đã thấy thi thể đầy đất, tất cả hắc y thích khách đều tự vẫn bỏ mình.

"Đồ vô dụng!" Thượng Quan chấp sự tức giận dùng một chân đá bay tên thị vệ.

Mục Thanh Võ nắm chặt nắm tay của mình đến nỗi các khớp tay đều kêu răng rắc, lạnh giọng, "Lục soát núi! Thượng Quan chấp sự, lập tức lục soát toàn bộ núi cho ta! Còn có, phái người đến Tần Vương phủ báo tin!"

Dứt lời, không rảnh lo để thở, lập tức đi thẳng về phía núi hoang.

Thượng Quan chấp sự nào dám trì hoãn, lập tức an bài hết mọi sự tình, còn chính hắn thì lập tức bay về hướng đỉnh núi phía tây. Xảy ra sự tình lớn như thế, hắn cần thiết phải bẩm báo với trang chủ!