Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 8: Thực Hành Công Thức



“Răng rắc, a a a a, đông, bịch bịch, rầm!”

Nghe thấy một chuỗi tạp âm vang lên liên hồi, Chân Tiểu Tiểu ngớ người, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên, nàng cầm lên gậy gỗ, tráng lá gan, đẩy cửa phòng.

Trong phòng bếp, Tiểu Chúc Chúc tức giận căm phẫn, túm lấy một người mà đánh, tên lâu la bị quăng quật như rồng lượn rắn bơi, hai hàng máu mũi thật dài, vẩy lên không trung một chữ “thảm” sinh động và to lớn.

Mà một tên tay sai khác của Thang gia tựa hồ gặp tình huống càng xấu, cong mông quỳ rạp trên mặt dất, cơ thể uốn éo bất thường, đầu cắm trong đất, không hề nhúc nhích.

Nguyên nhân của màn thảm kịch này, là hai người chạy loạn, đánh đổ ngụm cháo cuối cùng còn thừa từ tối qua.

Thấy Chân Tiểu Tiểu xuất hiện, Tiểu Chúc Chúc ném bao cát trong tay vào máng lợn, phun nước mắt, xông tới trình bày tỉ mỉ uỷ khuất của mình.

“Đi ăn cháo, cháo không có! Cháo không có!” Chỉ vào cái nồi sắt bị lật úp dưới đất, tên ngốc tức giận đến môi phát run, khóc thở không ra hơi.

Cái gì…

Tay đấm cường lực, mẹ kiếp!



Nhìn cái bộ dạng thê thảm của hai gã gia đinh, Chân Tiểu Tiểu vội vã vỗ vỗ bộ ngực nhỏ không chút phập phồng, dùng sức đến thiếu chút thì lõm luôn.

“Nam tử hán, khóc cái gì mà khóc? Không phải là cháo sao? Đến đây, ôm chặt chân tỷ, mỗi ngày đều ăn, lập tức nấu cho ngươi hai nồi, không, ba nồi!”

Có lời hứa hẹn của Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc nhanh chóng nín khóc mỉm cười, thậm chí được Chân tiểu Tiểu chỉ đạo, tay chân lanh lẹ túm lấy hai tên lâu la của Thang gia, treo ngược lên cây trong viện.

Hai người kêu cha gọi mẹ đến phiền, Chân Tiểu Tiểu còn định thưởng mỗi người ăn một ngụm cháo để bịt mồm, kết quả bị Tiểu Chúc Chúc dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt, cuối cùng chỉ đành đổi thành hai miếng giẻ thối.

“Thang Khải! Bản cô nương không trêu ngươi chọc ngươi, vậy mà ngươi lại muốn bắt ta đi điểm thiên đăng?”

Sau khi xử lý sạch sẽ, Chân Tiểu Tiểu đứng trong sân, cởi giày thêu chân phải, từng nét từng nét, chăm chú viết hai chữ “Thang Khải” xuống đế giày.

Cảm thấy giẫm tiểu nhân dưới chân như này rất thú vị, Tiểu Chúc Chúc đứng bên cạnh nhìn trộm, trên đế giày còn ghi mấy cái tên như: Lý Đại Tráng, Lưu Tam Mao, Ngô Kiệt Thao, vân vân,... chỉ là không giống với Thang Khải, chúng đều bị gạch một đường chéo đen.

Có lẽ … bọn họ đều bị biubiubiu?

“Tên mập chết tiệt, chờ ta thử xong công thức, chắc chắn sẽ đến ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi!” Đi giày lại vào chân, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu kiên nghị.

Buổi tối của năm ngày sau, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc đồng thời cúi đầu, nhìn chằm chằm cái nồi lớn nhà Tử Hoàn.

Trong tiếng thét chói tai, Thổ Thảo Trùng vừa bị Chân Tiểu Tiểu đập chết, trên tảng đá còn dính chất lỏng màu xanh ghê tởm. Nước canh màu vàng sôi sùng sục trong nồi, tỏa ra mùi hương khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.



Tí tách!

Một giọt dịch của Thổ Thảo Trùng rơi vào nồi, màu vàng rượu lập tức trở thành đen như mực, lửa bếp nóng rừng rực cũng không thể lại làm nồi canh sôi lên, nó giống như nước bùn trầm lặng, dần dần trở nên đặc quánh…

Cúi đầu nhìn nồi phân vừa ra lò, muôi gỗ trong tay Chân Tiểu Tiểu ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất.

Mới tìm về sự kiêu ngạo của một đầu bếp từ dáng vẻ ăn thùng uống vại của Tiểu Chúc Chúc mỗi ngày, hiện tại ngay tức khắc đã bị hiện thực đánh về nguyên hình. Nàng thà đi tái chiến trăm hiệp với đám lâu la của Thang Khải, cũng không muốn đối mặt với nồi phân này một lần!

Cố kìm chế mí mắt đang co giật, rốt cuộc Chân Tiểu Tiểu đã có phỏng đoán rõ ràng về hướng đi của cha nuôi.

Có khi nào, phụ thân ăn phải loại canh phân này, thi thể cũng hóa khói luôn rồi?

Ngay khi nàng còn vô cùng kính ngưỡng tinh thần hi sinh, quên mình thử đồ ăn của tổ tiên, thì từng đợt âm thanh xoàn xoạt đã nhanh chóng kéo nàng về hiện thực.

Vô số gián, bò sát, chuột, đỉa,. . . như tre già măng mọc nhảy ra từ cửa sổ, khe cửa, thậm chí từ kẽ nứt dưới đất. Chân giẫm chân, thịt chen thịt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!

_NL_

Tưởng tượng một chút hình ảnh sâu bọ chuột tập hợp lại, mỗ Mao lòng dạ hiểm độc. . . thật hưng phấn nhaaa. . .