Văn Phòng Tình Dục Thiên Sư

Chương 30: Nghi Tu là người của tôi!



Edit: Kyler

Beta: Thỏ

Giang Tiểu Âm ngậm lấy ngón tay trong miệng, chỉ có thể không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ ân ân a a từ khóe miệng.

"Ân, nhìn dáng vẻ chắc đã sảng khoái đến nói không ra lời."

Tần suất ra vào của Khúc Cẩn cùng Tô Nghi Tu dần dần bắt đầu giống nhau, hai người phối hợp một lần lại một lần đưa Giang Tiểu Âm lên cao trào, cuối cùng lúc cô cắn bả vai Khúc Cẩn triều xuy ra thì hai người bọn anh đều cùng nhau bắn tinh dịch vào hai huyệt trước sau của cô.

"Muốn chết... Tao huyệt thoải mái muốn hỏng mất..." Giang Tiểu Âm hoàn toàn mềm nhũn, cô thở gấp ở trên giườn, một chút sức lực để động đậy cũng không có: "Tôi từ bỏ... Nhanh rút ra đi..."

"Ân, em giúp chị Tiểu Âm rửa sạch một chút nhé?"

Tuy rằng thực luyến tiếc rút côn th*t ra khỏi nơi ấm áp kia, nhưng Giang Tiểu Âm vừa mới xuất viện, bắn một lần cô cũng đủ mệt mỏi.

Hai người đàn ông cùng nhau rút dương v*t ra khỏi thân thể của cô, nhìn tinh dịch chậm rãi chảy ra từ bên trong, ánh mắt Tô Nghi Tu lại tối sầm, chẳng qha cho dù có muốn nữa thì cậu cũng vẫn nhịn xuống.

"Ân ——"

Tô Nghi Tu ôm cô gái mềm như bông vào phòng tắm, Khúc Cẩn cũng đi theo thò qua, sau đó hai người cùng nhau tạo cho cô một màn tắm rửa dị thường hương diễm.

"Đừng khi dễ tôi nữa..." Giang Tiểu Âm cắn môi, dùng đôi mắt ướt dầm dề trừng mắt nhìn Khúc Cẩn đang cắm ngón tay vào tiểu huyệt cô: "Khúc Cẩn, anh mau lấy nó ra ngoài..."

"Nhanh ngủ đi."

Khúc Cẩn nói xong rút ngón tay ra rồi lại nhu thuận mà sờ lên vú cô.

"Nghi Tu... Chị muốn đi ngủ..." Giang Tiểu Âm lại sửa lời, giữ chặt tay Tô Nghi Tu đang không ngừng chơi lông mao cô: "Chị muốn ngày mai sớm rời giường để làm việc!"

"Em muốn vuốt chị Tiểu Âm ngủ ——"

Tô Nghi Tu tạm thời dừng vuốt, bắt tay chuyển qua trên mông nhỏ mượt mà của cô mà sờ soạng: "Chị Tiểu Âm cứ ngủ đi, bọn em sẽ không làm chuyện xấu ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị."

A! Thật là đủ rồi!

Ngày mai cô nhất định phải ở trong phòng dán đầy phù triện, còn phải đổi khóa mới cho phòng ngủ!

Mang theo tâm tình chứa đầy oán niệm, Giang Tiểu Âm đã hoàn toàn quên đi sự thật rối rắm cô cư nhiên bị hai người đàn ông cùng nhau làm. Dù sao thì cô cũng bị lăn lộn vừa mệt vừa thoải mái, thực mau liền nằm giữa Tô Nghi Tu cùng Khúc Cẩn ngủ say.

6 giờ sáng, đồng hồ báo thức lúc này kịp thời mà vang lên.

Giang Tiểu Âm mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy thì phát hiện hai người đàn ông đêm qua còn cùng nhau ngủ với cô đều không thấy.

"Về lầu ba rồi sao?"

Không thấy một ai, Giang Tiểu Ân vốn nên thở ra nhẹ nhõm lại mạc danh có chút không thoải mái nơi đáy lòng.

"Khá tốt." Cô lầm bầm lầu bầu bắt đầu mặc quần áo, xuống giường đi toilet rửa mặt, sau đó sửa soạn cho bản thân xong xuống dưới thì liền xảy ra chuyện ở cửa.
"Sớm như vậy ra ngoài muốn làm gì?"

Nơi hàng hiên, Giang Tiểu Âm lại thấy Hoa Chước đang hút thuốc.

Trời bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có đèn đường cùng đèn ở quán trà chiếu vào bên ngoài hàng hiên. Thuốc lá cháy ánh lên sợi lửa mỏng manh trong bóng tối phá lệ nhìn được rõ, nhưng mặt Hoa Chước lại bị bóng tối che mất thoạt nhìn mơ hồ không rõ, khiến Giang Tiểu Âm nhìn không tới biểu tình của cô ấy trong lúc này.

"Đi ra ngoài giải sầu." Giang Tiểu Âm dựa vào lan can trên lầu, cách màn sương khói ngóng nhìn Hoa Chước.

Người phụ nữ gợi cảm quyến rũ hít một hơi thật dài xong nhả toàn bộ khói trong miệng vào mặt Giang Tiểu Âm. Tiếp theo cô vứt thuốc lá còn thừa một nửa xuống mặt đất rồi tùy ý dẫm mấy cái, sau đó ngẩng đầu đối diện với Giang Tiểu Âm đang phất phất tay cho khói thuốc tan đi mà cười cười.

"Không có việc gì thì tới quán trà của tôi ngồi một chút có được không?"

"Được."

Quán trà đương nhiên không phải mở 24 giờ, cũng không biết tại sao nhìn sơ qua lại cảm thấy dường như Hoa Chước ngày hôm qua cả một đêm đều không hề trông cửa hàng.

Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu trên bàn ghế gỗ, mang theo một loại sắc thái thần bí cổ điển. Trong một góc nhỏ tại đại sảnh, Hoa Chước đưa cho Giang Tiểu Âm một ly trà hoa hồng.

"Tiểu Âm."

Cô rót một ly trà hoa cho Giang Tiểu Âm, sau đó tự pha cho bản thân chè đỏ Kỳ Môn.

"Cô cùng Nghi Tu ở bên nhau sao?"

Trong chén trà từ từ dâng lên nhiệt khí làm cho cả thế giới đều có vẻ chậm chạp hơn hẳn, cũng mờ mịt hơn. Giang Tiểu Âm vốn dĩ muốn lắc đầu, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Ân, từ mấy ngày trước."

"Chúc mừng cô."
Biểu tình của Hoa Chước thực bình tĩnh, điều này làm cho Giang Tiểu Âm cảm thấy có chút kỳ quái. Cô biết người phụ nữ này thực thích Tô Nghi Tu, từ lúc Tô Nghi Tu tới văn phòng của cô thực tập thì Hoa Chước liền bắt đầu các loại ám chỉ trong sáng ngoài tối.

"Trà lạnh uống sẽ không ngon." Hoa Chước bưng chén trà nhẹ nhấp một ngụm trà nóng rồi còn nói thêm: "Nếu Nghi Tu đã cùng cô ở bên nhau, về sau tôi cũng sẽ không có ý gì với cậu ấy."

"Ly trà này coi như là lời chúc phúc của tôi với cô, cùng cáo biệt quá khứ."

"Cảm ơn."

Mang theo thái độ bán tín bán nghi, Giang Tiểu Âm nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Không thích hương vị của trà hoa hồng sao?" Hoa Chước thoạt nhìn thực kinh ngạc mà nhướng mày hỏi. Sau đó Hoa Chước lấy từ khay trà ra một cái ly, đưa cho Giang Tiểu Âm loại trà mà bản thân đang uống là chè đỏ Kỳ Môn: "Nếu không thì nếm thử chè đỏ Kỳ Môn đi?"

Bởi vì lời Dư Lạc nói, mấy ngày nay đối với những thứ mình ăn Giang Tiểu Âm đều có chút lòng nghi ngờ. Thấy một màn như vậy thì cô thả lỏng tâm tình tiếp nhận chén trà.

"Trà hoa hồng gần đây uống có chút chán." Giang Tiểu Âm cười giải thích một câu, sau đó trong cái nhìn chăm chú của Hoa Chước uống hết cả ly trà.

"Hai người nhất định phải hạnh phúc a ——"

Người phụ nữ phong vận thành thục ngay khi Giang Tiểu Âm cúi đầu, khóe miệng liền khẽ nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường.

"Ân."

Lá trà màu xanh khiến Giang Tiểu Âm nhớ tới bộ trà cụ ở văn phòng kia, là Tô Nghi Tu chọn lựa cho cô. Chuyện cậu thích cô không phải là giả, nhưng tối hôm trước vừa mới làm xong, buổi sáng hôm sau đã không thấy tăm hơi.

Giang Tiểu Âm ngoài miệng tuy nói không để bụng, nhưng trong lòng cũng không phải như vậy.

"Cảm ơn lời chúc phúc của chị Hoa Chước." Cô buông chén trà, đứng lên nhìn xuống Hoa Chước và nhẹ giọng nói: "Còn nữa, tôi hy vọng chị thật sự có thể làm được như lời chị vừa nói, không có tơ tình gì với cậu ấy, dù sao thì Nghi Tu hiện tại mặc kệ từ phương diện nào cũng đều là người của tôi."

Giang Tiểu Âm cô cũng không phải là tiểu bạch thỏ.

"Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước."

Trên mặt Hoa Chước không hiện vẻ vui sướng mà lắc lắc đầu.

Lại nhìn thoáng qua Hoa Chước, lần này là Giang Tiểu Âm mỉm cười: "Tôi cùng Nghi Tu nhất định sẽ hạnh phúc." Cô không ngốc, sao có thể nghe không hiểu ý vị thâm trường trong câu nói chúc phúc của Hoa Chước.

Thật không biết cô ta nói ra lời chúc phúc dối trá như vậy là muốn làm gì.

Giang Tiểu Âm dựa vào thân cây đa bên đường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu ba phòng Tô Nghi Tu. Đèn không mở, có lẽ vẫn chưa dậy, chẳng qua là Khúc Cẩn hình như đã nói là anh không cần ngủ a.

"Chị Tiểu Âm?" Giọng nói ấm áp thanh tân thoải mái như ánh mặt trời truyền vào trong tai Giang Tiểu Âm.

Cô xoay đầu liền nhìn thấy Tô Nghi Tu xách theo mấy cái túi lớn từ nơi không xa đi tới, vừa đi vừa cau mày nói: "Chị Tiểu Âm không ở trong phòng ngủ lại chạy ra ngoài hít khí lạnh làm gì? Sao Khúc Cẩn lại để chị ra đây?"

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đi nò