Vạn Nhân Mê - Thời Mễ Mễ

Chương 5



Theo sự thay đổi của âm nhạc, không khí trong quán bar từ từ trở nên náo nhiệt, những tửu khách đã uống vài ly rượu lần lượt đi lên sàn nhảy, bắt đầy chầm chậm nhún nhảy. Nhưng bầu không khí này đối với những khách quen của ‘Quán bar lão Đường’ mà nói còn chưa được xem là náo nhiệt ngược lại còn có cảm giác vắng vẻ.

Liếc mắt nhìn qua, mức độ đông khách trong quán thật ra đã được 99%, 1% lẻ còn lại vẫn là bàn đặc biệt của ông chủ, chuyên giữ lại vì bạn bè đến bất ngờ, nói cách khác, thật ra trong quán căn bản đã đầy khách, nhưng vì sao vẫn có cảm giác vắng vẻ nhĩ?

Liên quan đến vấn đề này, ngươi không cần hỏi ông chủ, không cần hỏi người phục vụ hoặc người pha rượu, bất cứ mỗi người khách quen nào của ‘Quán bar lão Đường’ đều có thể cho ngươi câu trả lời.

Bởi vì bọn họ chờ nữ thần vạn nhân mê Thời Mễ Mễ đến nay nhưng vẫn chưa xuất hiện.

Trời a, sớm biết tối qua cô ở đây cho dù muốn bọn họ mạo hiểm vì không ở lại tăng ca, công việc không có năng suất có thể tạo ra nguy hiểm bị ông chủ đuổi việc, bọn họ cũng sẽ đến.

Thời Mễ Mễ xinh đẹp, vạn nhân mê hấp dẫn người khác, cô là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, là nữ thần trong mắt đàn ông, cô đồng nghĩa với hạnh phúc, có được cô chẳng khác nào có được hạnh phúc.

Trời a, cho dù không được người đẹp để ý, tên bị xếp vào phía sau trong danh sách bạn trai dự bị của cô, như vậy có thể cùng nhảy với cô trên một sàn nhảy, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần đi? Nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể khiến cô xoay xoay mấy cái ở bên cạnh mình, nói mấy câu, nhận được mấy cái lúm đồng tiền thỏa thích của cô.

Cô sẽ đến chứ? Sau một đoạn thời gian biến mất bất ngờ, tối nay cô có trở về giống như mấy ngày hôm trước, xuất hiện lần thứ hai trong ‘Quán bar lão Đường’ sao? Mọi người đều đang chờ.

Đêm càng ngày càng khuya, khách trong quán 8 phần không đổi, hai phần còn lại đi đi đến đến, sau đó càng đổi càng nhiều gương mặt quen thuộc vào quán, những người rời đi càng ngày càng ít, mãi đến cuối cùng, lại không có bất cứ người nào đứng dậy rời đi.

Lúc này, thời gian cũng đã gần nửa đêm, mà ngày mai lại không phải là ngày nghỉ.

Tiếng nhạc du dương, các tửu khách mỗi người yên tĩnh ngồi tại chỗ thưởng thức rượu, trên sàn nhảy to lớn lại không có bất cứ người nào.

Đột nhiên trong lúc đó, tại vị trí cửa vào đã trầm lặng hồi lâu bất ngờ xuất hiện hai người, không khí trong quán giống như một hồ nước lặng bất thình lình bị người ta ném xuống hai viên đá nhỏ, từng đợt sóng nối đuôi nhau bắt đầu dao động.

Người đến là ai?

Đương nhiên là vạn nhân mê Thời Mễ Mễ và bạn trai của cô Đoàn Dục Thần.

“Di? Lão Đường? Sao lại là anh?” Đi đến trước quầy rượu mới phát hiện người phục vụ hôm nay là Đường Duẫn ông chủ của quán bar đã lâu không gặp, Thời Mễ Mễ ngạc nhiên kêu lên.

“Đã lâu không gặp Mễ Mễ, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.” Đường Duẫn nhếch miệng cười nói, nói xong ngẩng đầu nhìn vè phía người bạn cũ, nhướng mày chào hỏi: “Ha, lão Đoàn. Nhìn cậu mặt mày hồng hào, sắp có chuyện vui sao?”

“Chuyện đó phải xem cô ấy.” Đoàn Dục Thần đem ánh mắt hướng sang Thời Mễ Mễ, nhếch miệng hơi mỉm cười.

“Xem em cái gì? Xem em xinh đẹp sao?” Thời Mễ Mễ hơi nhướng mày, giả vờ ngốc nghếch hỏi.

Tuy nói cô phát hiện chính mình một ngày so với một ngày càng thích học trưởng, cũng say mê niềm hạnh phúc sung sướng mỗi lần cùng anh ở chung, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, chuyện này đối với cô mà nói thực sự quá sớm cũng quá nhanh, bởi vì cô còn muốn có thời gian cảm nhận về tình yêu và hôn nhân, và quan hệ của hai người bọn họ.

Đoàn Dục Thần quá hiểu rõ cô, tự nhiên biết cô cố ý xuyên tạc ý tứ của anh, anh tuy có chút thất vọng nhưng lại không muốn ép buộc cô.

“Lão Đường, việc làm ăn hôm nay trong quán của anh rất tốt nha.” Cô nhìn trái nhìn phải tình hình trong quán một chút, cố ý thay đổi chủ đề.

“Nhờ phúc.” Đường Duẫn hơi cười.

“Nhờ phúc ai? Hẳn sẽ không phải là tôi chứ?” Thái độ của Thời Mễ Mễ là ‘em có vĩ đại như vậy sao’.

“Cho dù vạn nhân mê cái gì cũng không làm cũng có thể mê đổ mọi người.” Đường Duẫn cười nói.

“A a, lão Đường, xem ra hôm nay anh nhất định ăn không ít đường, nếu không sao lại ngọt miệng như vậy?” Thời Mễ Mễ nhịn không được cười duyên dáng.

“Miệng của tôi ngọt như thế nào đi nữa chỉ sợ cũng không sánh được với lão Đoàn đi?” Anh ta nhìn Đoàn Dục Thần, cố tình nói.

“Sao lại nói vậy?” Nghe ra hàm ý trong lời nói của anh ta, Thời Mễ Mễ tò mò hỏi.

“Cậu ta có thể đem vạn nhân mê cô lừa đến tay cô nói miệng cậu ta còn không đủ ngọt sao?”

“Ha ha, anh nói đúng lắm, ha ha….” Thời Mễ Mễ nhất thời cười không ngừng.

Đoàn Dục Thần không vui trừng mắt nhìn bạn chí cốt một cái, thay đổi chủ đề, “Hôm nay khách tuy nhiều, lại không có người khiêu vũ, tình trạng này thường có sao?” Nếu như thường có, sau này anh nhất định sẽ thường xuyên đem Mễ Mễ chiếu cố chỗ này, vì chỉ có một người nhảy nơi này sẽ không náo nhiệt được, hứng thú khiêu vũ của Mễ Mễ tự nhiên sẽ mất đi, như thế…..

“Hôm nay là ngoại lệ, tôi nghĩ mọi người đều đang chờ người nào đó đến nhảy.” Đường Duẫn đưa lên cho bọn họ hai ly rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói.

“Người nào đó?” Đoàn Dục Thần thắc mắc hỏi.

“Chính là em.” Không chờ Đường Duẫn trả lời, Thời Mễ Mễ đột nhiên giành trả lời, sau đó liền hỏi Đường Duẫn: “Đúng không?”

Đường Duẫn hơi cười gật đầu.

“Tốt.” Thời Mễ Mễ bất ngờ nâng ly rượu lên, sau đó một hơi uống hết. Đặt cái ly thủy tinh trên quầy bar. “Em thay mọi người đi mở màn.” Cô xoay người, lại bị Đoàn Dục Thần giữ lại.

“Mễ Mễ.” Anh nhíu chặt mày nhìn cô.

“Tối qua đã xác định rồi, hay là anh muốn xác định nữa?” Cô quyến rũ cười một cái, ở trên môi anh đùa giỡn hôn xuống.

Xung quanh giống như truyền đến một trận hít không khí, Đoàn Dục Thần không quá chú ý, hai mắt cố định nhìn cô.

“Nhớ rõ em đồng ý với anh cái gì sao?” Anh hỏi.

“Tối đa ba bản, tùy sức mà làm, nếu như cảm thấy có chút không thích hợp nhất định lập tức dừng lại trở về nói cho anh biết?” Cô nói giống như trả bài.

Đoàn Dục Thần nghiêm túc nhìn cô chăm chú một hồi, cuối cùng chầm chậm buông tay cô ra, mà cô giống như ngựa hoang mất cương lập tức bay lên sàn nhảy, những tửu khách có dụng ý khác cũng đồng thời giành nhau xông lên sàn nhảy.

Tiếng nhạc du dương đột ngột thay đổi, tiết tấu sôi động trong nháy mắt tràn ngập cả quán bar, bắt đầu nhảy, bắt đầu cao trào.

Thời Mễ Mễ nhảy rất hưng phấn, đàn ông bốn phía xung quanh cũng nhìn rất thỏa thích, mọi người đều bị những động tác xoay người quyến rũ và xinh đẹp của cô mê hoặc.

Thưởng thức điệu nhảy đầu tiên mang chút thăm dò, điệu nhảy thứ hai thử tấn công. Mấy người đàn ông 4 phía xung quanh bắt đầu rục rịch hành động.

“Thời tiểu thư, chúng ta đã từng gặp, tôi họ Từ, Từ Vĩnh Bang, không biết cô có nhớ không?” Nam nhân dũng cảm bắt đầu nhảy đến trước mặt cô, mưu đồ bắt chuyện với cô.

“Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì.” Tâm trạng tốt, Thời Mễ Mễ thuận miệng trả lời.

“Không sao, tôi…” Lời nói còn chưa hết, một người khác thừa cơ đẩy hắn ra, cướp giữ lấy vị trí nhiều người ao ước nhất trên sàn nhảy.

“Hi, Mễ Mễ, nghe nói cô mới vừa bị bệnh, bây giờ đã đỡ chưa?” Giả vờ quen biết.

“Anh là ai?”

Người thừa cơ thứ hai liền tử trận, người thứ ba lập tức đi lên.

“Bữa tiếc tối nửa tháng trước tôi cũng ở đó, tên Nhan Thế Ngọc đáng chết kia thật sự không phải là người, lại…”

“Đi ra! Đừng phá hỏng tâm trạng tốt của tôi lúc này.”

Lại một tên thất bại quay về.

“Mễ Mễ, đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?” Chủ đề nhàm chán nhất, có lẽ là chủ đề an toàn nhất?

“Rất tốt.”

An toàn!

“Nhìn nét mặt của cô rạng rỡ, xinh đẹp như xưa, lời đồn nói cô bị bệnh nhất định là lừa người.”

“Ha ha, mấy hôm trước cơ thể tôi thật sự không thoải mái, là người nào tin tức nhanh nhạy như vậy?” Thời Mễ Mễ quyến rũ cười, bước nhảy xoay xoay không chút nào ngừng lại.

“Ai nói tôi cũng không rõ, nhưng có một điều tôi rất rõ, chính là thiếu cô quán bar ở Đài Bắc thật sự buồn chán không ít.”

“Ha ha, anh nói thật chứ.” Thời Mễ Mễ lại dịu dàng cười cái nữa.

“Tôi nói đều là sự thật. Đúng rồi, luôn quên muốn hỏi cô, cô nhớ tên tôi không? Xin nói thật.”

“Ha ha, không biết.”

“Ai, tôi biết mà.” Đầu tiên làm ra thái độ đau buồn, tiếp theo lại giới thiệu bản thân, như vậy có thể tăng thêm ấn tượng với cô. “Tôi tên…”

“Mễ Mễ ba bản nhạc đã kết thúc.”

Người tính không bằng trời tính, ai biết lại bất ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim, kiên quyết cắt ngang hắn chưa kịp mở miệng giới thiệu chính mình? Người thừa cơ thứ tư hung hăng trừng mắt về hướng Trình Giảo Kim, không biết làm sao cho dù hắn trừng đến mù mắt cũng vô dụng, bởi vì sự chú ý của Thời Mễ Mễ sớm đã không ở trên người hắn.

“Nhanh như vậy sao?” Thời Mễ Mễ nhìn Đoàn Dục Thần đang đi lên đến nhắc nhở cô, hoàn toàn quên mất người thừa cơ thứ tư đáng thương. “Một bản nữa được không, học trưởng?” Cô cầu xin, bởi vì cô cảm thấy chính mình giống như vừa mới khởi động toàn thân mà thôi, căn bản còn chưa có nhảy.

“Không được.” Đoàn Dục Thần không nói hai lời cự tuyệt.

“Học trưởng…..”

“Anh là ai, dựa vào cái gì quản chuyện Mễ Mễ muốn làm gì?” Có người kêu lên, tự cho là anh hùng cứu mỹ nhân nói.

Thời Mễ Mễ hơi mỉm cười nhìn anh, muốn xem anh như thế nào giới thiệu chính mình.

“Về với anh.” Không để ý người bên cạnh, Đoàn Dục Thần trực tiếp vươn tay, kiên định nắm chặt tay cô.

“Này, ai nói ngươi có thể động tay động chân với Mễ Mễ?” Anh hùng lên tiếng quát bảo ngưng lại, muốn ra tay cứu người đẹp, người đẹp lại bị kéo một cái, trong nháy mắt bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực.

“Đi.” Lười để ý đến những tên buồn chán kia, Đoàn Dục Thần ôm Thời Mễ Mễ xoay người đi khỏi sàn nhảy.

“Đứng lại!”

Chớp mắt, bọn họ bị người ngăn cản lại, Đoàn Dục Thần dừng chân lại, trên mặt không thái độ nhìn người đàn ông từ lúc mới khiêu vũ đã luôn liều chết quấn lấy Mễ Mễ.

“Em quen anh ta?” Anh cúi đầu hỏi cô.

“Không quen.” Thời Mễ Mễ mỉm cười trả lời anh.

“Vậy sao hắn liều chết quấn lấy em, lại chặn đường chúng ta muốn làm gì?” Anh lại hỏi.

“Không biết, anh tự mình hỏi anh ta đi.” Nụ cười của cô lại càng xán lạn, trong mắt hiện lên cái nhìn chuẩn bị xem kịch vui.

“Người đến là vì em, vì sao không phải em hỏi anh ta.” Không muốn quá cưng chiều cô, Đoàn Dục Thần quyết định đem vấn đề ném trả cho cô tự mình xử lý.

“Anh muốn em hỏi?”

Anh gật đầu.

“Được rồi, em hỏi thì em hỏi.” Nói xong cô xoay đầu nhìn về phía người đàn ông đang cản đường bọn họ kia, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi anh chặn đường chúng tôi muốn làm gì?”

“Tôi….tôi thấy cô còn muốn khiêu vũ, mà anh ta không hiểu làm sao muốn đến cô kéo khỏi sàn nhảy, cho nên mới…”

“Mới nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân?” Thời Mễ Mễ thay anh ta nói cho xong câu, sau đó quay đầu nhìn Đoàn Dục Thần, cười như không cười trêu chọc anh, “Nhìn đi, cuối cũng có người nhìn không quen bạo hành của anh, vì em ra mặt rồi.”

“Bạo hành?” Đoàn Dục Thần nhướng mày.

“Đúng, bạo hành. Lúc không cho em làm cái này, lúc không cho em làm cái kia, hạn chế quyền tự chủ của em, đấy không phải là bạo hành thì là gì?”

Đoàn Dục Thần vừa không biết làm sao vừa cưng chiều nhìn cô, không nói tiếng nào nhìn cô tiếp theo còn có lời nói kinh người như thế nào. Bạo hành? Thế mà cô cũng nói ra được!

“Không nói là đồng ý? Được, vậy em đi khiêu vũ đây.” Cô rời khỏi sự ôm ấp của anh đi về phía sàn nhảy, lại bị anh kéo một cái ôm trở về.

“Đừng nghĩ.” Anh bật cười ở bên tai cô nói thầm. Thì ra đây chính là mục đích cô nói xấu anh.

“Học trưởng, một bản nữa là được rồi, em xin anh đấy.”

Đoàn Dục Thần kiên định lắc đầu.

“Anh không sợ những người khác giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tiêu diệt bạo quân như anh sao?”

“Em không sợ sau khi tiêu diệt em ngay cả bạn trai cũng không còn?”

“Úc, về điểm này anh không cần quan tâm, bạn trai dự bị của em có rất nhiều.”

Sắc mặt Đoàn Dục Thần đột nhiên tối sầm lại, nhưng ngay lập tức lại khôi phục được thái độ bình thường vẫn có, mở miệng nói một cách bình thường.

“Cho nên, đây là em đang uy hiếp anh, nếu như anh không cho em trở về sàn nhảy đi khiêu vũ, em liền lập tức đổi bạn trai?” Anh nhìn những người đàn ông xung quanh bốn phía đều nóng lòng với rồi cô hỏi, chỉ thấy mỗi người bọn họ giống như đều đang chờ sau khi cô gật đầu giành lấy cơ hội đầu tiên giới thiệu mình với cô.

“Không sai!” Thời Mễ Mễ theo ánh mắt của anh cũng đem tình hình xung quanh nhìn một lần, sau đó cười híp mắt nói.

Những người đàn ông lập tức sôi nổi lên, tranh giành giới thiệu chính mình.

“Mễ Mễ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cô, hãy hẹn hò với tôi.”

“Mễ Mễ cho dù cô muốn làm gì, tôi nhất định cũng cùng làm với cô vô điều kiện, hãy làm bạn gái của tôi.”

“Mễ Mễ, cô muốn khiêu vũ tôi nhảy với cô.”

“Mễ Mễ….”

Không quan tâm đến những người đàn ông khác đang nhiệt liệt tiến cử chính mình, ánh mắt Thời Mễ Mễ vẫn luôn chăm chú nhìn một mình Đoàn Dục Thần.

“Học trưởng, anh nhìn, anh có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, nếu anh không đối xử với em tốt một chút, địa vị bị người ta cướp mất cũng đừng trách em nha. Bây giờ, anh quyết định có để cho em trở về sàn nhảy không?”

“Không?”

“Học trưởng!”

“Em hẳn nên biết, sở dĩ anh làm như vậy tất cả đều là vì muốn tốt cho em. Nếu như em cảm thấy anh căn bản là đang nhiều chuyện, hoặc là không chịu được hành vi can thiệp của anh đối với em, có lẽ em thật sự nên đổi bạn trai.” Nói xong, anh bỏ cô ra, tự mình đẩy đám người chắn ở phía trước ra đi về trước quầy rượu.

Thời Mễ Mễ nhất thời ngây người ra, cô đứng đơ tại chỗ ngây ngốc nhìn bóng lưng anh rời đi khỏi cô.

Lúc nãy là cô nói đùa với anh, hẳn là anh phải biết chứ? Sao đột nhiên lại…..Nhìn bóng lưng anh càng đi càng xa, đột nhiên một trận hoảng hốt xâm chiếm lấy cô, cô sợ hãi đuổi theo.

“Học trưởng!” Cô kêu lên, muốn đuổi theo anh lại bị hai người đàn ông chắn trước mặt cô ngăn lại.

“Mễ Mễ chúng ta quay về khiêu vũ nha.”

“Mễ Mễ, đừng lo lắng, nếu như hắn dám đến quấy rầy cô nữa, tôi nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt!”

“Mễ Mễ….”

“Tránh ra! Các người toàn bộ tránh ra cho tôi!” Đẩy ra một người lại đến một người, cuối cùng Thời Mễ Mễ chịu không được rống to một tiếng.

Những người đàn ông kia bị tiếng rống giận bất ngờ của cô làm cho giật mình ngây người, ngây ngốc một lát lập tức để cô đột phá tầng tầng tường người hướng quầy rượu đi thẳng đến.

***********************

Đi đến trước quầy rượu, Thời Mễ Mễ cẩn thận nhìn trước mặt mình là học trưởng cô quen biết hơn 10 năm, tính tình cực tốt, lại luôn đối với cô yêu thương có thừa, chưa bao giờ tức giận với cô, cũng là Đoàn Dục Thần bạn trai hiện tại của cô, sau đó không biết là gì.

Làm sao đây, học trưởng anh ấy giống như tức giận rồi, nhưng cô căn bản không biết chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, hoặc nói sai cái gì mà chọc giận anh.

Làm sao đây, bây giờ cô nên làm sao đây? Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng như thế này của anh, thái độ trên mặt chính là người lạ đừng đến gần, sau đó không nói tiếng nào uống rượu một mình.

Cô nhìn lão Đường sau quầy rượu, tìm sự trợ giúp, người đó lại nhún nhún vai với cô, làm ra vẻ mặt tôi không có năng lực đó. Không biết làm thế nào cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Học trưởng,” Đi đến bên cạnh anh, cô vươn tay khẽ chạm vào tay anh, cẩn thận kêu thành tiếng. “Anh đang tức giận sao?”

Đoàn Dục Thần không nói câu nào khẽ lắc đầu, lại cũng không nhìn cô.

Cái này thật nguy hiểm nha, anh không nhìn cô, giống như lần ở bệnh viện bữa trước. Thời Mễ Mễ nhăn chặt mày nhìn anh, nghĩ không ra lúc nãy rốt cuộc là cô nói sai cái gì chọc giận anh.

Cô nhớ lần trước lúc ở bệnh viện, hình như bởi vì cô nói hi vọng anh đem lời cô nói muốn cùng anh hẹn hò quên đi, vì thế mới khiến anh không thèm ngoảnh đầu lại xoay người dự định rời đi. Mà lúc nãy?

Cô muốn tiếp tục nhảy, anh không cho, những tửu khách khác vì cô mà ra mặt bênh vực, cô nói anh can thiệp vào chuyện của cô là bạo hành, từ chỗ này trở về trước, tâm trạng của anh đều vẫn còn tốt, bởi vì anh còn cười với cô. Nnhư vậy rốt cuộc là….

Mạch suy nghĩ hồi tưởng lại khúc sau trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại, cô nghi ngờ nhìn anh đang buồn rầu, vẻ giống như đau thương lại oán trách, tất cả nghi vấn giống như lập tức có được lời giải đáp. Cô biết vì sao anh tức giận rồi!

“Học trưởng.” Cô nũng nịu kêu, nhìn anh không chút nào nhúc nhích, cô trực tiếp duỗi cánh tay thon dài ra nâng mặt anh lên, đem anh xoay đến đối diện chính mình. “Em chỉ là đang chọc anh, học trưởng.”

“Em đột nhiên làm gì vậy?” Đoàn Dục Thần ngây người, có chút không tự nhiên bắt hai tay cô xuống.

“Bởi vì anh đang tức giận.”

“Anh không có tức giận.”

“Cho dù không có tức giận, trong lòng cũng có vướng mắc, chính bởi vì em nói bạn trai dự bị của em rất nhiều, lúc nào cũng có thể thay đổi, em đoán đúng không?”

Đoàn Dục Thần đột nhiên không nói, mà Thời Mễ Mễ lại chứng minh suy nghĩ của mình không sai, anh quả nhiên vì chuyện này mà tức giận.

Hơn nữa, ông trời a! Học trưởng anh ấy thật sự quá đáng yêu, trước đây lúc những đối tượng mà cô đang hẹn hò nghe thấy những lời tương tự về bạn trai dự bị như thế này, nếu như không phải giả vờ phóng khoáng cười trừ, chính là liều mạng tâng bốc chính mình nói cái gì sẽ không để cho cô nảy sinh suy nghĩ tìm bạn trai dự bị trong đầu, chỉ có anh tức giận không nói như vậy, một mình ngồi uống rượu khó chịu.

Anh thật sự chính là…..âm mưu khiến cho cô yêu thương người khác biệt như anh, có phải không?

Nhìn anh, cô mềm mại dựa vào trong ngực anh, ngồi lên đầu gối anh.

“Học trưởng, em chỉ chọc anh thôi.” Cô duỗi hai tay ôm lấy cổ anh. “Anh biết trước đây em hẹn hò với rất nhiều bạn trai nhưng không có người nào tạo cho em cảm giác giống như anh. Em thích sự dịu dàng của anh, thích anh cưng chiều em, em thích lúc anh độc tài và bạo hành vì suy nghĩ cho em, càng thích thái độ lộ ra trên mặt một cách không tự chủ lúc anh ôm em, ẵm em, nhìn em.” Đây là một loại hạnh phúc phức tạp, vẻ mặt thỏa mãn yêu thương, tình yêu của anh dành cho cô. “Em yêu anh.” Cô đột nhiên nói với anh.

Đoàn Dục Thần cả người chấn động kịch liệt thiếu chút nữa đem cô đang ngồi trên đùi anh đẩy xuống đất.

“Em, em vừa nói cái gì?” Anh kinh ngạc, kích động lại có chút không thể tin, thái độ bồng bềnh trên mây, cúi đầu nhìn cô nghẹn giọng truy hỏi.

Giọng nói của anh khiến cho cô biết nguy hiểm đã giải trừ, cô giơ ngón trỏ tay trái lên lắc lắc, sau đó nhếch miệng cười nói: “Lời nói hay không nói hai lần.

“Nói lại một lần được không.” Anh sững sờ, lập tức dụ dỗ nói, bởi vì ngay cả nằm mơ anh cũng không nghĩ đến cô sẽ nhanh như vậy nói với anh 3 chữ này. Không phải anh đang nằm mơ chứ?

“Lời hay không nói hai lần.” Thời Mễ Mễ từ chối lắc đầu.

“Chỉ cần nói lại một lần nữa là được, chỉ cần một lần.” Như vậy anh mới có thể chứng minh lúc nãy anh không phải nằm mơ.

“NO.”

“Mễ Mễ.” Anh lại lộ ra thái độ không biết nên làm sao với cô mới tốt.

Cô đột nhiên hé ra một cụ cười ngọt ngào, cúi người hôn anh một cái. “Vậy chúng ta làm một giao dịch, nếu như anh đồng ý để cho em trở về sàn nhảy mấy bản nữa, em liền nói lại một lần nữa câu đó cho anh nghe.” Cô nói.

“Đừng nghĩ.” Đoàn Dục Thần không chút do dự nói. Mặc dù anh thật sự rất muốn nghe cô nói một lần yêu anh, nhưng chuyện này so với sự khỏe mạnh của cơ thể cô, anh đương nhiên chọn cái sau, dù sao thân thể khỏe mạnh là chuyện cả đời, mà câu em yêu anh kia là tương lai còn dài, sau này anh còn cơ hội có thể nghe cô nói.

“Học trưởng!”

“Đừng nói nữa, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho em trở về sàn nhảy.” Anh chặn lấy cái miệng còn muốn thuyết phục anh của cô, kiên quyết lắc đầu từ chối.

“Anh thật sự tức chết người đi được!”

“Suy nghĩ của cậu ta chính là kiên định như vậy, nếu không cô cho là một người bình thường có thể một bên yêu thầm người ta 10 năm, một bên còn kiêm cố vấn tình yêu của người ta sao?” Đường Duẫn phía sau quầy bar bỗng mở miệng trêu chọc.

Sự chú ý của Thời Mễ Mễ một chút liền bị hấp dẫn đi.

“Lão Đường, anh nói cái gì?” 10 năm? Đúng rồi, học trưởng từng nói với cô, hình như anh đối với cô là nhất kiến chung tình, mà bọn họ quen nhau đến nay xác thật cũng đã 10 năm, chỉ bất quá lão Đường làm sao anh ta biết chuyện này? Với lại anh ta đã biết lại vì sao chưa từng nhắc đến với cô?

“Lẽ nào cô không biết lão Đoàn cậu ta yêu thầm cô 10 năm dài sao?” Đường Duẫn nhăn mày hỏi.

“Lão Đường, từ lúc nào cậu trở nên nhiều chuyện như vậy?” Đoàn Dục Thần bất ngờ nhăn mày.

“Anh đừng để ý đến anh ấy.” Thời Mễ Mễ nhảy xuống khỏi đùi Đoàn Dục Thần, trở về ngồi xuống vị trí của mình, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng nhìn Đường Duẫn hỏi: “Anh làm sao biết học trưởng anh ấy yêu thầm tôi 10 năm dài, anh ấy nói với anh sao?”

“Cô không biết sao? Tôi cùng cậu ta lớn lên từ nhỏ, bạn học gần 10 năm, cho đến khi học đại học vì chí hướng không giống nhau mới mỗi người mỗi ngả.”

“Di? Các anh trước giờ sao không một ai nói với tôi chuyện này? Tôi luôn cho rằng các anh quen nhau trong quán bar này, bởi vì cùng chung chí hướng mới thành bạn bè____Di? Chờ một chút, anh vừa nói không cùng chí hướng, nhưng hai người các anh không phải đều học kinh tế sao?”

“Tôi học kinh tế không sai, nhưng cậu ta lại là vì người nào đó mới nửa đường xuất gia….”

“Lão Đường, cậu thật sự nói nhiều quá, ngày mai không cần đi làm sao? Hay là công ty của cậu sụp rồi?” Đoàn Dục Thần đột ngột ngắt lời anh ta.

“Học trưởng đừng quậy, lão Đường anh tiếp tục nói.” Thời Mễ Mễ nói.

Những chuyện này thế nhưng cô chưa từng nghe qua, học trưởng vừa bắt đầu không phải học kinh tế sao? Như vậy lúc đầu anh học là khoa nào, còn có, người nào đó trong miệng lão Đường nói là ai? Vì sao học trưởng muốn vì hắn mà thay đổi chí hướng? Cô thật sự tò mò chết được.

“Tôi chính là đang giúp cậu, thế mà cậu còn rủa công ty tôi sụp đổ?” Đường Duẫn nhìn Đoàn Dục Thần, dùng vẻ mặt thái lấy oán báo ân lắc đầu nói.

“Giúp tôi?” Đoàn Dục Thần dè bĩu.

“Cậu không phải không muốn Mễ Mễ trở về sàn nhảy khiêu vũ sao? Như vậy phương pháp đơn giản nhất chính là thay đổi sự chú ý của cô ấy, tôi giúp cậu làm được rồi không phải sao?” Đường Duẫn nhìn anh nói, sau đó lại chuyển đầu nhìn về phía thời Mễ Mễ, chỉ nhìn thấy người đó đang không ngừng gật đầu.

“Không sai, sự chú ý của em đã bị hấp dẫn mất rồi.” Cô nói, “Lão Đường, anh nói tiếp đi, chí hướng của học trưởng vốn là gì? Anh ấy tại sao lại muốn vì người nào đó chuyển sang học kinh tế, còn có người nào đó là ai?”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Thời Mễ Mễ ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó từ từ chỉ tay vào chính mình. “Tôi?”

“Đúng?”

“Vì sao? Tôi học khoa anh văn lại cũng không phải khoa kinh tế, muốn chuyển khoa hẳn cũng nên chuyển đến khoa anh văn chứ?” Thời Mễ Mễ không hiểu lập tức đặt câu hỏi.

“Về chuyện này ấy mà…..”

“Mễ Mễ, chúng ta nên trở về nhà rồi.” Đoàn Dục Thần đột nhiên đứng dậy.

“A, có người không cao hứng.” Đường Duẫn nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên nói.

“Học trưởng, anh đừng làm mất hứng____A! Hay là anh định tự mình nói cho em nghe?” Thời Mễ Mễ nhìn anh chăm chú hỏi.

“Cậu ta nói tuyệt đối không ngoạn mục bằng tôi nói, cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo….”

“Đường Duẫn, cậu cố ý phải không?” Đoàn Dục Thần trừng mắt nói.

“Tớ đúng vậy nha.” Đường Duẫn cười một cách thoải mái, sảng khoái trả lời.

“Chúng ta đi.” Đoàn Dục Thần bất ngờ kéo tay Thời Mễ Mễ lên muốn đi.

“Nhưng em muốn nghe…”

“Em muốn nghe cái gì anh nói cho em nghe, không cần ở đây nghe cậu ta nói nhăng nói cuội.” Nói xong, Đoàn Dục Thần đổi thành ôm eo cô, hơi ép buộc đem cô đi ra cửa.

Đường Duẫn phía sau quầy bar nhịn không được cười thành tiếng, anh ta tin chắc không bao lâu sau Thời Mễ Mễ nhất định sẽ đến tìm anh ta, bởi vì Đoàn Dục Thần tuyệt đối không có khả năng đem chuyện ngày xưa bản thân vì tình yêu mà nỗ lực phấn đấu nói ra.

Một người đàn ông cuộc đời không có chí lớn, chỉ muốn làm một thầy giáo đến hết đời, lại vì tình yêu mà tay không tấc sắt tạo ra cục diện con người trị giá vài trăm triệu như hôm nay, cái này hẳn nên được gọi là kì tích đi?

Kì tích của tình yêu.