Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 34: Kết thúc



Văn Thanh Hiên bị kéo lê đến một góc của trận đồ. Bình An lạnh lùng đâm xuống. Một dao giữa tim. Máu cứ thế ồ ồ chảy.

Lớp trưởng đã vẽ xong, bắt đầu thực hiện tế lễ. 

Mây đen che kín mặt trăng. Không gian gió lộng chợt tĩnh lặng. Nhưng khi gió ngừng thổi, những ngọn nến vốn đứng im lại lay động giữ dội.

Ngọc Thanh Hiên môi trở nên tím ngắt, tay khẽ động, từ từ hé ra một đôi ngươi quỷ quyệt. 

Lớp trưởng nín thở nhìn Ngọc Thanh Hiên chăm chú. 

- Em về rồi – Ngọc Thanh Hiên khàn khàn cất tiếng. 

- Tốt rồi, tốt rồi – Lớp trưởng lắp bắp. Con ngươi hắn vẫn trừng to, không rời mắt khỏi Ngọc Thanh Hiên. Hắn đi lần lượt từng góc trận. Châm một mồi lửa. Tứ trụ linh hồn từng cái từng cái một cháy lên dữ dội. Tiếng khóc ai oán cứ thế thoát ra ngoài. Từng tiếng từng tiếng u linh gào thét, tham lam sân hận xoáy thẳng lên trời cao. Ngọc Thanh Hiên ánh mắt sáng rỡ, vui mừng tắm mình trong không gian ngập ngụa ai oán, ăn tươi nuốt sống từng linh hồn.

Lớp trưởng bước đến trước mặt Văn Thanh Hiên, nhẹ giọng “Tao thắng rồi. Cô ấy đã trở về bên tao. Còn mày, mất tất cả”. Một dao thứ hai vung lên.

Nhưng con dao chưa chạm tới Văn Thanh Hiên thì khựng lại. Tay Văn Thanh Hiên lấm lem bẩn, ngón tay dài, từng đốt từng đốt rõ ràng, đang nắm chặt lấy cổ tay lớp trưởng.

Lớp trưởng nghiến răng dùng thêm lực, nhưng cổ tay vẫn cứng đơ. Con người vẻ ngoài nho nhã này, sức lực hóa ra tiềm ẩn. Giữa một giây giằng co, Văn Thanh Hiên vung dao đâm thẳng vào mạn sườn lớp trưởng. Hắn nhanh nhẹn nghiêng người, ánh mắt sôi lên nhìn về Bình An. Lập tức Văn Thanh Hiên co chân đạp thẳng vào bụng, tay hất văng con dao ra xa, môt đấm thẳng vào giữa mũi. Lớp trưởng bật ngửa ra sau.

Bình An ở phía sau phối hợp lao lên khống chế. 

Lần này, lớp trưởng bị trói chặt trên chính chiếc ghế vừa rồi Văn Thanh Hiên bị trói. Hắn điên cuồng giãy giụa lại bị Văn Thanh Hiên dùng dao cứa lên tay. Vết cứa không hề sâu, mà ngược lại vẽ ra một hình dạng.

- Không… không được… Không được đóng dấu tao! Thằng chó!

- Với tư cách là truyền nhân duy nhất gia tộc họ Văn, ta tuyên bố, từ giờ phút này ngươi không còn là Người Chỉ Đường nữa. Giết người, bắt giữ linh hồn, sử dụng phương pháp cấm, … tất cả tội lỗi của ngươi gia tộc đều đã ghi lại. Ngươi sẽ được đền tội xứng đáng với những gì ngươi gây ra. 

- Không. Không. Thằng chó, mày không phải tộc trưởng. Không. Mày không đủ tư cách. Không.

Lớp trưởng chợt nín thinh. Ngọc Thanh Hiên đứng ngay sau lưng Văn Thanh Hiên và Bình An, ánh mắt sáng rực như mắt mèo.

- Ha, ha. Ha – lớp trưởng bật lên từng tiếng – Cô ấy trở về rồi. Tao làm tất cả. Cô ấy trở về rồi. Ha, ha. Cô ấy lại được sống. Ha. Tao chỉ cần thế. 

- Phạm Mai Ngọc Anh, đánh đổi tuổi thọ với Ma Già, lừa lọc Ma Già để đoạt lấy vật không thuộc về mình, gián tiếp gây ra cái chết của Người Chỉ Đường, dương số vừa tận cũng là lúc chọn cách tự tử để làm oán linh trở về trả thù. Linh hồn giận dữ đã được điểm hóa, ngộ ra tội lỗi, vừa may còn kịp đi theo Người Dẫn Đường để “hóa” – Ngọc Thanh Hiên nhìn xoáy vào mắt người con trai trước mặt, chầm chậm lên tiếng.

- Người Dẫn Đường? Người Dẫn Đường nào? Chẳng lẽ … - Lớp trưởng kinh hoảng nhìn sang Bình An.

Ngọc Thanh Hiên chầm chậm đeo nhẫn vào tay, nghĩ lại giây phút Bình An lấy đi một chiếc cúc áo cùng lúc thả chiếc nhẫn xuống.

- Việc của tôi ở đây đã hết rồi. Bây giờ tôi phải nhanh chóng dẫn bốn linh hồn này đi – Nói xong thì Bình An biến mất.

Văn Thanh Hiên đưa cho Ngọc Thanh Hiên chiếc áo sơ mi lấm bẩn của mình để mặc tạm. Hai người cũng rời đi. Tầng thượng lộng gió chỉ còn lại một mình gã đàn ông to lớn đang ngã ngồi trên ghế.

Ánh trăng trở lại rồi. Ánh trăng soi tỏ khoảng không, soi tỏ những cây nến đã cháy gần cạn. Có cây đổ chổng kềnh, ngòi lửa rơi vào đúng một vũng sáp chảy lập tức tắt ngúm, bốc lên một ngọn khói đìu hiu.

Gã nhắm mắt, những chuyện đã xảy ra lướt nhanh trong đầu. Diễn kịch, nhét dược liệu khắp nơi gây ảo giác, cài thân tín đến bên cạnh Văn Thanh Hiên, sắp xếp mọi thứ tưởng như vô cùng hoàn hảo. Phút cuối, tất cả tan tành. “Em về rồi” – câu nói đó, hóa ra cũng chỉ là phản đòn mà thôi. Gã bật cười chua chát, ta sẽ coi như đó là em, là em.

Văn Ngọc Thanh Hiên lái xe đi trong đêm. Ngọc Thanh Hiên ghém ghém áo Văn Thanh Hiên hơi cuộn người, bất giác ngủ thiếp, không hề nhận ra chiếc xe đang đi một con đường xa lạ thay vì đường về chung cư.

Điện thoại Văn Thanh Hiên nhấp nháy sáng.

-Alo con nghe ạ. Vâng, bố mẹ yên tâm, chúng con đang về nhà.

Văn Thanh Hiên ngắt máy, mắt vẫn tập trung nhìn đường, tay vươn ra nắm lấy một bàn tay. Hai chiếc nhẫn kề cận nhau, rung nhè nhẹ.

Chiếc xe đi trên đại lộ thẳng tắp. Cuối chân trời, le lói rất khẽ những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

-END-