Vẫn Là Tình Yêu

Chương 17



Lưu Hiệp không biết khi nào đã đi tới trước mặt Song Hỉ, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, vẻ mặt đầy áy náy cùng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết. . . . . . Song Hỉ, tôi thừa nhận tôi có rất nhiều quá khứ, nhưng từ khi gặp em, tôi thật sự sửa, tôi cố gắng làm người đàn ông tốt, tôi không hề cùng người con gái khác dây dưa không rõ… . . . Song Hỉ, tôi chỉ muốn cùng em dây dưa không rõ!”

“Về phần Đan Đan. . . . . . anh cùng cô ấy đã biết từ lâu, nhà cô ấy cùng nhà anh có quan hệ thân từ lâu, cho nên cô ấy cùng mẹ anh rất thân thiết, đối với anh cho tới bây giờ chưa từng thích cô nàng, anh thích chính là em!”

Trong lòng Song Hỉ khi nghe những lời nói của Lưu Hiệp dần dần nổi lên tầng tầng rung động, trái tim tựa mặt hồ bình tĩnh xưa nay bị gió thổi gợn sóng lăn tăn, sau đó gió chậm rãi biến mạnh, thổi qua trái tim, lôi kéo theo từng mảnh từng mảnh sóng to gió lớn.

“Vậy. . . . . . Vậy anh vì sao……vì sao không nói a?”

Lưu Hiệp cười, chạm vào đầu mũi của cô: “Là em ngốc, anh tặng hoa cho em, mời em ăn cơm, vì em học lập trình đã chết vô số tế bào não. . . . . . Nhưng em cũng không nhìn thấy rõ!”

Song Hỉ nhăn cái mũi: “Anh lòng vòng như vậy, cũng không nói rõ. . . . . . em nào biết?”

Lưu Hiệp không hài lòng : “Anh đều đã nói thích em? Vậy còn em? Có thích anh hay không?”

Song Hỉ ngay lỗ tai đều đỏ, làm bộ không có nghe thấy.

Lưu Hiệp hung tợn cắn một cái vào chóp mũi thanh tú của cô: “Nói! Nói mau! Nói em thích tôi!”

Song Hỉ bị mặt hắn bao vây chặt chẽ, bị bắt nhìn thẳng vào hắn, lúc này ép bức đến mức nóng nảy nhắm mắt lại vội vàng nói: “Thích, em thích anh!”

Gian phòng lập tức lặng phắc giống như rơi một cái châm cũng có thể nghe thấy.

Song Hỉ chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc chạm vào đôi mắt tựa hoa đào dịu dàng hoà nhã nổi trên mặt nước của Lưu Hiệp, Lưu Hiệp cong khóe miệng là nhịn không được có ý cười.

“Hỉ Bảo, anh rất vui”

Tay Lưu Hiệp chậm rãi di chuyển, ôm chầm bả vai cô gắt gao siết vào trong ngực.

Mặt Song Hỉ dán vào trong ngực hắn, nghe trái tim hắn ở bên tai mình đập thình thịch, trong lúc này chưa từng có vui sướng nào như thế không thể diễn tả bằng lời được

Trong lúc này, im lặng thật sự tốt đẹp.

Đột nhiên, Song Hỉ vội vàng đẩy mạnh hắn ra, kinh hoảng cao giọng nói: “A! em phải nhanh về, ký túc xá sắp phải đóng cửa !”

Lưu Hiệp nắm giữ chặt cổ tay cô “Không sao, đêm nay cũng đừng đi về!”

Mặt Song Hỉ nhanh chóng đỏ hồng tựa như có thể bắn ra máu, cúi đầu lắp bắp nói: “Như. . . . . . có thể . . . . . rất. . . . . quá nhanh ?”

Lưu Hiệp vốn giữ cô lại để tăng thêm cảm tình, thật cũng không muốn thế nào, hắn cũng sợ doạ cô sợ, bây giờ nghe cô tự giác nói vậy, không khỏi cười xấu xa nói: “Em là bạn gái anh, ở lại cũng rất bình thường thôi!”

Song Hỉ ra sức lắc đầu: “Không nên không nên, nhà em quản giáo rất nghiêm!”

Lưu Hiệp lập tức xuất hiện vệt đen đầy đầu, lý do này rất cá biệt!

“Anh chọc em đó, em xem trễ như vậy, anh còn đang bệnh không có cách nào khác để đưa em về, em về một mình lại hại anh lo lắng!” Lưu Hiệp đáng thương hề hề nhìn cô, ra vẻ tủi thân “Yên tâm, anh sẽ không xằng bậy!”

Song Hỉ hồ nghi nhìn hắn, nhận định lúc này về cũng không khả thi, liền miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi! Thấy anh bây giờ ốm yếu, cũng không có sức chiến đấu gì sấc!”

Lưu Hiệp ngay tức khắc bộc lộ bộ mặt hung ác, hoa đào trong mắt xa xăm trừng nhìn cô: “Muốn hay không thử xem sức chiến đấu của anh?”

Song Hỉ rụt lụi cổ cười ha ha.

Lưu Hiệp đem phòng ngủ của mình tặng cho Song Hỉ, chính mình ngủ tại trong phòng khách.

Song Hỉ nhìn thấy Lưu Hiệp đưa cho mình dồ dùng rửa mặt hồng phấn đáng yêu mới tinh, vô cùng khinh thường hắn: “Té ra anh sớm có kế hoạch rồi!!”

Lưu Hiệp khụ một cái, xấu hổ nói: “Trong ngăn kéo đầu là áo sơ mi mới, em lấy nó mặc làm áo ngủ đi!”

Song Hỉ tức giận trợn trắng mắt, vừa định đóng cửa phòng ngủ, Lưu Hiệp vội vàng chặn lại.

“Lại làm sao vậy?”

“Em đã quên một chuyện quan trọng!” Lưu Hiệp nghiêm trang chỉa chỉa vào mặt mình, “Hôn, chúc ngủ ngon!”

Song Hỉ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cố lấy dũng khí kiễng chân rất nhanh hôn vào má phải hắn.

Lưu Hiệp ngay vào giờ khắc cuối cùng lúc gương mặt xoay tới, môi Song Hỉ liền dán tại bờ môi của hắn.

Đứa trẻ khờ dại làm sao dự đoán được hắn lại vô sỉ như vậy, vội vàng lui về sau, Lưu Hiệp lại vươn tay đỡ lấy gáy cô, khoá từng bước tiến gần sát cô, tay kia ôm chặt eo, hôn sâu.

Song Hỉ khẩn trương gắt gao ngậm miệng, mặc kệ Lưu Hiệp khiêu khích vươn đầu lưỡi liếm khoé môi cô, một lần một lần lần lượt theo viền môi.

Lưu Hiệp không kiên nhẫn chờ cô, tay ôm eo chậm rãi do dự tiến đến một bên, ngón tay hơi hơi dùng sức kìm xuống, Song Hỉ nhịn không được cảm gíac tê dại ngứa ngáy, không khỏi hé miệng nở nụ cười.

Đầu lưỡi Lưu Hiệp nhân cơ hội công thành đoạt đất, Song Hỉ vốn dĩ nhắm chặt hai mắt cũng kinh ngạc mà mở thật to, lưng tê dại cùng trên môi tê dại cùng nhau tưởng hổ, nhanh chóng thấm thấu toàn thân, cả người xụi lơ xuống.

Lưu Hiệp hai tay mạnh mẽ đỡ cô, càng thêm ôm chặt cô, như là muốn hoà thân xác cô vào trong thân thể mình, khiến cho cô từ đó về sau không thể chạy trốn!

Đầu lưỡi Song Hỉ bị Lưu Hiệp cuốn lấy ngâm, sau đó dùng lực mút vào, cỡ lực vừa phải, khiến cho Song Hỉ lần đầu tiền nếm thử cũng không chán ghét, tuy rằng phản ứng rất ngây ngô, hắn lại càng ngày càng khó có thể khống chế, càng hôn càng sâu.

Song Hỉ nín thở đến mức lồng ngực cũng đau, muốn đẩy ra hắn, toàn thân lại bị hôn đến độ chẳng còn chút sức lực nào, không biết nghẹn bao lâu, Lưu Hiệp mới thoáng rời khỏi môi cô, khản giọng nói: “Để thở!”

Hơi nóng thở ra, hôi hổi phả vào mặt cô, Song Hỉ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bên tai còn lòng vòng hai chữ Lưu Hiệp phun ra “Để thở”, môi lại bị ngậm, lời lẽ của Lưu Hiệp thực dịu dàng, khiến cho Song Hỉ chìm đắm, cánh tay ôm cô rất có lực, khiến cho cô không thể tránh thoát.

Trong đầu Song Hỉ là mộng từng mảnh rừng hoa đào nở rộ trải dài, đoá hoa đỏ ửng bay bay khắp bầu trời, Song Hỉ liền cảm thấy bản thân mình cũng giống như cánh hoa này đang bay bay, giống như giờ khắc này, sức hút của trái đất chẳng còn, ngay cả trái tim đều là không trọng lượng, cảm giác không thể chạm đất.

Lưu Hiệp rốt cục chậm rãi buông cô ra, vẫn tham quyến môi ngọt, không tha vẫn từng chút từng chút hôn khoé môi cô.

Linh hồn Song Hỉ đang phiêu du giữa không trung rốt cục quay về vị trí cũ, khôi phục một chút khí lực cuối dùng tay đẩy hắn ra.

Miệng cô nhỏ nhắn vì bị hôn thật lâu, cho dù Lưu Hiệp rất nhẹ nhàng, nhưng cũng sưng đỏ rõ ràng.

Lưu Hiệp cười hắc ám, rõ ràng nhìn thấy cô đang tự thiêu, lại vẫn là đem hoả châm tới.

“Luyến tiếc? Chúng ta tiếp tục. . . . . .”

Song Hỉ cả kinh, vừa thẹn vừa giận mạnh mẽ đóng cửa lại, ngoài cửa truyền đến tiếng cười đắc ý lại đáng đánh của Lưu Hiệp.

“Ngủ ngon nha, nhất định có thể làm giấc mộng đẹp, anh cam đoan!”

Song Hỉ căm giận dậm chân, cả người nhào vào giường lớn, đem mặt nóng bỏng vùi vào trong gối đầu thật sâu.

Song Hỉ tắm rửa xong leo lên giường của Lưu Hiệp . . . . . ở trong mùi hương của Lưu Hiệp tiếp tục thẹn thùng đỏ mặt tim đập nhanh.

Điện thoại vào lúc yên tĩnh mênh mông này lại vang lên doạ cô giật mình.

“Hà Song Hỉ cậu đang làm gì? Bây giờ còn không về nữa!” Điện thoại vừa kết nối, chợt nghe tiếng rít gào thở hổn hển đầu bên kia.

“Tớ. . . . . . Tớ ở. . . . . . Tớ hôm nay không về . . . . . .” Song Hỉ ngại ngùng không nói mình ở trong nhà Lưu Hiệp, nhưng Phương Tình hơi suy tư chút cũng hiểu rõ, ngay tức khắc ở bên kia đầu điện thoại truyền tới tiếng cười xấu.

“Toàn bộ tường luỹ có lúc cần phải chú ý an toàn a!”

Song Hỉ nổi giận: “Phương Tình cậu là một đại sắc nữ!”

Phương Tình không chút khách khí châm chọc cô: “Cậu là tiểu cô nương ngây thơ làm sao tới đêm còn không quay về ký túc hả?”

Song Hỉ đang hung hăng bị nghẹn lời.

Phương Tình truyền tới tiếng cười đắc ý, “Không quấy rầy ‘hăng hái’ các vị, nên làm cho Lưu Hiệp kiềm chế ăn chậm một chút đừng để mắc nghẹn nha. . . . . . bái bai!”

Song Hỉ nắm chặt điện thoại cắt liên lạc rơi lệ đầy mặt.

Song Hỉ là bị bức rứt mà khó ngủ, tối hôm qua lại thẹn thùng chuyện ôm ấp hôn hít, ở trên giường lăn qua lăn lại thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

Song Hỉ bị ép mở mắt ra, liền thấy gương mặt Lưu Hiệp tràn ngập ý cười dán ngay tại chóp mũi mình.

Song Hỉ hoảng sợ, thế nhưng cái mũi và miệng đều bị Lưu Hiệp ngăn chận, thét chói tai không được, chỉ có thể rầu rĩ phát ra tiếng ô ô.

Lưu Hiệp đắc ý buông tay, Song Hỉ lập tức lùi về, đem chăn kéo cao nhét dưới cổ, một tư thế tiêu chuẩn cô gái ngây thơ chuẩn bị đại thúc thô tục khinh bạc.

“Anh vào bằng cách nào?” Song Hỉ mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ.

Lưu Hiệp xoay xoay chìa khoá trong tay, rất vừa lòng giờ phút này Song Hỉ chấn kinh, đôi mắt híp lại: “Đây là nhà của anh, anh tất nhiên có cái chìa khoá!”

Song Hỉ vội vàng xốc chăn lên chút, kiểm tra bản thân mình còn trong sạch hay không

Lưu Hiệp tức giận vươn tay gõ đầu cô: “Tôi là người cầm thú như vậy sao?”

Song Hỉ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, không có tình cảnh như trong tiểu thuyết phim ảnh ‘cả người loã thể ánh sáng mập mờ’, trừng mắt: “Không cầm thú, không phải đàn ông!”

Lưu Hiệp chân mềm nhũn, thân mình xoay vòng vòng miễn cưỡng đứng lại, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn cô gái nhỏ bé trên giường: “Tôi không phải đàn ông. . . . .bây giờ chứng mình cho em xem!”

Song Hỉ nhìn thấy ánh mắt hắn liền hối hận bản thân mình không tao nhã miệng lớn hơn não, vừa định né ra đã bị Lưu Hiệp nhào lên ngăn chận, chăn bị bọc thật chặt, Song Hỉ vùng vẫy trong chốc lát mệt chẳng còn hy vọng tránh khỏi, thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn: “Đứng lên a. . . . . .”

Lưu Hiệp cười xấu xa, môi rơi xuống.

Hoàn toàn khác biệt với dịu dàng cẩn thận đêm qua, Lưu Hiệp hôn này cuồng phong mưa rào trong chớp mắt quét qua, thổi bay hết thần trí Song Hỉ, môi lưỡi mềm mại không thể không cường thế khiêu mở hàm răng cô, đầu lưỡi câu dẫn linh hoạt ướt át mềm mại dây dưa quyến rũ. .

Lưu Hiệp hôn rất kích tình, hơn nữa mới sáng sớm đúng là lúc khí huyết đàn ông bốc lên, cho nên chỉ trong chốc lát, Song Hỉ liền cảm giác được chổ gần đùi có vật vừa cứng vừa nóng đang ma sát.

Song Hỉ “kiến thức từng trải phong phú” hơi suy ngẫm chút liền hiểu rõ đó là cái gì, hoảng sợ giãy dụa, lại bị Lưu Hiệp gắt gao áp chế , Lưu Hiệp buông môi cô ra, tựa vào bên gáy cô, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn phát ra cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích. . . . . . Bằng không, anh sẽ thật sự cầm thú !”

Cổ Song Hỉ ngứa, lỗ tai nóng muốn chết, thân mình cứng còng cũng không dám … lộn xộn nữa.

Lưu Hiệp bình phục lại ít, chậm rãi rời khỏi người cô, đối với người nào hoảng sợ nhanh chóng rụt vào chăn nói: “Mau đứng lên rửa mặt!” Nói xong, không dám nhiều lời vội vàng đi ra ngoài đến ban công hóng gió mát.

Song Hỉ nhảy ra khỏi giường, vội vàng sửa sang lại hình tượng mới nhăn nhó đi ra.

Lưu Hiệp đã dọn xong bữa sáng, thấy cô liền đón lại,: “Anh mua bánh bao nhỏ và cháo, mau tới ăn còn rất nóng!”

Song Hỉ nhìn dáng vẻ hắn rất tự nhiên như chẳng có việc gì, yên tâm rất nhiều, liền rất vui vẻ ăn bữa sáng.

Lưu Hiệp thân thể không có đáng lo lắng, ăn sáng xong liền cùng Song Hỉ tới công ty.

Song Hỉ ngồi ở vị phí phó lái, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm người nào đó đang chuyên chú lái xe.

“Sao vậy?” Lưu Hiệp quay đầu, rất xán lạn nhe hàm răng sáng bóng nhìn cô.

Song Hỉ thẹn thùng cúi đầu nhìn ngón tay, nửa ngày mới ấp a ấp úng mở miệng: “Em… buổi sáng còn……không đánh răng, anh..”

Lưu Hiệp hiểu rõ, cười khanh khách, “Anh nếu ghét bỏ em sẽ không theo đuổi em làm bạn gái anh!”

Song Hỉ bị hai chữ “Bạn gái” khiến rung động, sau đó lâng lâng, cuối cùng viên mãn !

Song Hỉ rất hưng phấn, cũng muốn làm cho người bên cạnh hưng phấn, rất tự nhiên mở miệng nịnh bợ: “Ha hả, em cũng không ghét bỏ anh! Dù sao anh cũng rất giống đàn ông. . . . .”

Lưu Hiệp nghe vậy tay vừa trợt, xe đánh thành một hình đường cong S tuyệt đẹp

Nào là nói không chê hắn! cái gì gọi không giống đàn ông! Hắn vốn là một đàn ông chân chính hàng thật giá thật đó!

Lưu Hiệp nội thương, lặng lẽ quay mặt rơi lệ!.