Vẫn Là Tình Yêu

Chương 12



Thành phố N ở miền Bắc, những năm trước vào lúc này thời tiết đều rất lạnh, có lẽ bởi vì năm nay là mùa đông ấm áp, cho nên đã là cuối mùa thu, thời tiết vẫn còn rất đẹp.

Phương Tình trong lòng có chút uất ức, Song Hỉ vô tâm vô phế, xuống xe liền bị Lưu Hiệp thân thiết nắm tay nhỏ bé, bỏ lại mình cô, một người vô cùng thẹn thùng cười ngây ngô, một người phong tình đắc ý hả hê, ở phía sau có bóng ma đi chầm chậm

Phương Tình hóa bi phẫn thành sức lực, đi một mình ở trước nhất, biết Lục Hân theo ở phía sau cũng không để ý tới.

Lục Hân im lặng đi phía sau cô, lúc này đặc biệt có ý xấu mong chờ hy vọng cô có thể không cẩn thận trật chân, không cần nghiêm trọng, có thể vừa vặn ngã ra khiến cho bản thân hắn có thể đúng lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.

Phương Tình thở hồng hộc dừng lại, xoay người xoa hông thở hắt: “Còn mất bao lâu mới có thể đến?”

Không phải cô có thể lực không tốt, mà là đi đoạn đường lên núi quả thực đã đi rất lâu.

Lục Hân không thích cảm giác bị nhìn xuống thế này, đi lên trên hai bước rồi mới thản nhiên nói: “Đã sớm đi qua, hai người bọn họ đoán chừng đã bắt đầu nhóm lửa .”

Phương Tình đột nhiên có một cảm giác trời đất xoay chuyển, trong cơn giận dữ: “Vậy sao ngài không nói sớm?”

Lục Hân mặt nhăn mày nhíu: “Tôi nghĩ em muốn lên núi ngắm phong cảnh chứ?”

Phương Tình không nói gì, trừng mắt nhìn hắn một lát, xoay người quay đầu xuống núi.

Lục Hân giữ tay cô: “Để lát nữa hẵng về, đi lên chút nữa là có thể nhìn cảnh đẹp lắm!”

Phương Tình rút tay ra, không rút được, uể oải nói: “Tôi mệt mỏi, đi không nổi!”

Lục Hân cười cười, Phương Tình còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ nụ cười đột nhiên đầy quỷ dị của hắn, liền kinh sợ thấy eo mình căng, tiếp theo thật sự là trời đất xoay chuyển.

“Tôi ôm em đi lên!”

Lần đầu tiên được ôm kiểu công chúa, Phương Tình khẩn trương đến độ không biết để tay thế nào, có chút sợ ngã xuống, lại ngượng ngùng không đưa tay ôm trọn cổ hắn, đành phải một tay víu bả vai hắn, một tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn.

Không đúng nha! Phương Tình đột nhiên phản ứng lại đây không phải lúc thẹn thùng suy nghĩ lung tung, không khỏi giãy dụa.

“Đừng nháo!” Lục Hân cúi đầu khẽ khiển trách “Cẩn thận ngã xuống đó!”

Phương Tình đối mặt hắn, trong lòng có chút bối rối, vội vàng đem mặt xoay qua, giả ý xem phong cảnh bên đường, không hề giãy dụa.

Trên ngọn núi này lại có thể có một mảnh rừng Phong, Phương Tình nhìn thấy Phong đỏ tầng tầng lớp lớp, tràn đầy tán thưởng.

Cảnh đẹp trước mặt, Phương Tình quên đi buồn bực, hưng phấn mà bước chậm vào rừng Phong.

Lục Hân mỉm cười đi theo sau, nhìn cô chốc lát thán phục, chốc lát mê say, Phong đỏ như lửa làm sao đẹp vừa ý bằng người trước mắt. Hắn vẫn cảm thấy trên người Phương Tình có một khí chất rất đặc biệt, cô lẳng lặng ngồi ở chỗ nào đó thì đó chính là một bức tranh, cô thế này đắm chìm vào trong thế giới của mình, hoàn toàn không ngờ mình cũng chính là phong cảnh đẹp nhất.

Phương Tình bất giác nhặt một lá Phong mà ngâm: “Hồng diệp giám đan tâm, cao cầu mãn bắc lâm. Tương hành phong lộ nhật, thử ân phế vi ngâm” [1]

Lục Hân đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp ở Vân Nam, cô tựa vào lan can cầu mà ngâm thơ, cũng là thơ tình ý hoạ như vậy.

“Em nhặt nhiều lá Phong như vậy để làm gì?” Lục Hân tò mò.

Phương Tình tâm tình tốt lắm, trong tay đang cầm rất nhiều lá Phong hình dạng vẹn toàn hướng hắn cười: “Tất nhiên là cầm về ép vào trang sách, người xưa nói ‘ Hương Phong rụng cuối mùa thu, đề chữ lên lá viết thích thành sầu’, có thể thấy được lá đỏ đề thơ vào là chuyện tình thú cỡ nào, tôi đương nhiên phải thử một chút!”

Lục Hân nhíu mày, không muốn đánh vỡ sự tĩnh mịch hiếm có lúc này, nhịn nhẫn vẫn là nói ra.

“Tôi làm sao cảm thấy….. em có chút……lập dị?”

Phương Tình trong lòng giận dữ, tức giận trừng trợn trắng, đứng lên: “Không thú vị!”

Lúc Lục Hân cùng Phương Tình quay về, đã là giữa trưa, nhìn thấy Song Hỉ cùng Lưu Hiệp nướng không ít thức ăn ngọn. Nhìn thấy hai người bọn họ, Lưu Hiệp tức giận cười mắng: “Các người thực biết hưởng thụ, xem hết phong cảnh còn có thức ăn dọn sẵn! Chúng tôi vợ chồng son làm sao còn chưa được như thế chứ?”

Song Hỉ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quơ xiên thịt trong tay: “Tình Tử mau tới đây, tớ nướng cho cậu chín rồi này!”

Phương Tình đang đói, vì thế vô cùng không khách khí mà cầm xiên thịt phết bơ nướng chín ăn, vừa ăn còn không quên trêu chọc Song Hỉ: “Cậu là đang nướng xiên thịt hay vẫn là đang nướng cậu, nhìn cậu khuôn mặt đỏ hồng. Lưu Hiệp anh nếu không hôn cô nàng một cái, có phải cảm thấy rất có lỗi với khuôn mặt kiều diễm của cô nàng lúc này!”

Lưu Hiệp vừa lúc đứng bên cạnh Song Hỉ, hoa đào trong mắt sáng ngời, nghiêng mặt cúi đầu, rất vang dội “chụt” một cái.

Song Hỉ cả người nhanh bốc cháy, bỏ trong tay gì đó bỏ chạy: “Tôi tôi tôi….tôi đi nghỉ ngơi một chút!”

Lưu Hiệp vui rạo rực tiến đến trước mặt Phương Tình: “Chị dâu yêu quý! Đến đến đến, này đó mời ngài ăn uống a!”

Lưu Hiệp tận tâm hết sức làm tuỳ tùng hầu hạ “Vậy, chị dâu ngài có thể chỉ cho một chiêu, Song Hỉ có đặc biệt thích cái gì không?”

Phương Tình vừa ăn vừa trò chuyện: “Nàng trạch như vậy, có thể có ham thú gì?” Cảm thấy được như vậy rất là qua loa, nhìn vẻ mặt Lưu Hiệp như hoàng tử ưu buồn, trong lòng không đành lòng, nghĩ nghĩ rất khó khăn nói: “Nàng ưa. . . . . . Nghiên cứu vấn đề 0 cùng 1. . . . . .” [2]

Lưu Hiệp trầm mặc, đặc biệt suy tư sau một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cám ơn chị dâu, tôi hiểu được!”

Phương Tình nhìn dáng vẻ trịnh trọng của hắn ta, trong lòng run lên, xiên thịt trong tay đánh rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy Lưu Hiệp vui vẻ chạy về hướng Song Hỉ, Phương Tình nhíu mày: “Hắn. . . . . . Hiểu được ?”

Lục Hân chậm rãi đưa cho cô xiên thịt nướng mới: “Không can hệ tới chúng ta… ăn đi”.

Phương Tình im lặng xoay mặt, ai ‘chúng ta’ với anh, ai muốn ăn thịt anh nướng, cho anh nói tôi ‘quái dị’

Phương Tình lúc về không để ý ánh mắt ai oán của Lưu Hiệp cùng gương mặt lạnh lẽo của Lục Hân, cố ý bỏ qua Lục Hân vì cô mở cửa xe, kéo Song Hỉ vào trong xe Lưu Hiệp.

Lưu Hiệp nhìn thấy hắn cả người phát ra khí lạnh, bị lạnh tới mức răng nanh run lên, run rẩy run rẩy dâng lên chìa khoá xe: “Nếu không. . . . . . cậu lái xe của tớ?”

Lục Hân ánh mắt tàn nhẫn đảo qua hắn, “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa xe, nhấn ga chạy đi mất.

Phương Tình hiện tại cả người và miệng cũng nói không rõ, nghĩ đến khi vừa mới rời khỏi tạp chí ánh mắt bọn Maggie còn muốn kích động nhưng cũng đành ở lại.

Lục Hân chẳng lẽ sẽ không sợ chuyện xấu sao? Bản thảo phỏng vấn có vấn đề gì hắn chỉ cần điện thoại nói là được rồi, vì sao nhất định phải là gây sức ép áp lực bắt cô tới văn phòng của hắn gặp mặt nói chuyện!

Lúc này thật ra rất nhanh đã được Lâm trợ lý đưa vào văn phòng.

Văn phòng rất lớn, cùng nhà ở của hắn giống nhau rất trống trải, ngoài trừ đen- trắng- bụi không có sắc thái nào khác. Cửa sổ sát đất để bên trong đầy ánh nắng mặt trời, không khí lạnh càng khiến cho cô tăng thêm một phần lo lắng.

“Lục tổng đối bản thảo có vấn đề gì?” Phương Tình ngồi xuống sau đó đi thẳng vào vấn đề, một dáng vẻ giải quyết việc chung.

Lục Hân thân mình dựa vào ghế, ngón tay có chút không ổn định mà gõ cái bàn

“Tôi cho rằng giao tình giữa chúng ta có thể gọi thẳng tên, như vậy đơn giản rất nhiều, không phải sao, Phương Tình?”

Phương Tình thản nhiên nở nụ cười: “Nhận được để mắt của Lục tổng, nếu còn lời khách khí thì có chút ‘ lập dị’ !”. “Lập dị” hai chữ nói nhấn mạnh, giọng điệu không được tự nhiên.

Lục Hân lông mi nhướng, không nghĩ tới vậy mà cô ghim thù như thế, điểm ấy thực ra có chút giống mình.

“Lục Hân, chúng ta vẫn là nói chuyện vấn đề bản thảo đi!”

Lục Hân đang muốn mở miệng, cửa văn phòng vang tiếng gõ nhẹ, hắn không hờn giận mà nhíu mày, nếu không có chuyện trọng yếu nhất định không có người đến quấy rầy.

“Vào đi!”

Lâm Phong mạo hiểm nguy cơ bị chết vì lạnh, báo cáo: “Lục tổng, là họp qua điện thoại!”

Lục Hân vừa nghe, mặt trầm xuống, hai ba ngày đều bận việc, lúc này gọi điện nói họp, khẳng định là có chuyện khẩn cấp.

“Em ở đây chờ tôi một lát, tôi rất nhanh quay lại, giữa trưa ăn cơm lại nói chuyện!”

Phương Tình gật gật đầu.

Vừa lật xem tạp chí Thành Hân, vừa uống cà phê, ngang nhiên như thế thực là có chút thích ý.

Không bao lâu điện thoại vang lên, là An Lập Nhiên.

“A lô, Tình Tử, em bây giờ ở văn phòng toà soạn sao?”

“Không có, em ở bên ngoài. Anh Lập Nhiên có chuyện gì sao không?”

“Ừ, em nếu không bận chúng ta gặp mặt được không?”

Phương Tình nghĩ nghĩ, đoán chừng Lục Hân không quay về nhanh như vậy, lập tức nói được, hẹn ở nhà hàng ngay gần đây gặp mặt.

Trước khi đi, Phương Tình để tờ giấy lại trên bàn, cũng thật thà nói cô đang ở nhà hàng, nếu muốn ăn cái gì cô mời.

Thần sắc An Lập Nhiên có chút mỏi mệt, lúc thấy Phương Tình ánh mắt vẫn là rất trong trẻo.

Phương Tình có chút đau lòng, tuy nói anh ở quê nhà rất có uy tín danh dự, nhưng ở bối cảnh thành phố N, chắc chắn làm việc rất vất vả

“Bé con, công việc ở toà soạn vất vả không? Có hay không bị người khác bắt nạt?”

Phương Tình cười nói: “Em cũng không phải trẻ con, làm sao còn có thể tuỳ tiện để người ta bắt nạt? Công tác rất tốt, tất cả mọi người rất chú ý tới em! Song thực ra anh Lập Nhiên, anh cũng gầy hẳn đi!”

“Không vất vả là tốt rồi!” An Lập Nhiên thân thiết nói, “Nếu có chuyện gì nhớ rõ tìm anh nha, anh Lâp Nhiên nhất định theo truyền mà tới!”

Phương Tình nhu thuận gật gật đầu.

“Đúng rồi, Tình Tử em cùng Lục tổng Thành Hân quan hệ thế nào??” An Lập Nhiên giống như tùy ý hỏi.

“Hắn là đối tượng phỏng vấn của em!” Phương Tình cũng không dám nói ân oán giữa mình và hắn, nếu An Lập Nhiên biết bản thân mình đi quán bar, đùa giỡn người khác, còn đánh nhau, anh nhất định cho rằng cô không phải cô gái ngoan.

An Lập Nhiên cười cười: “Anh nhìn thấy em cùng hắn rất thân mật, còn tưởng rằng hai người….”

“Không có, không có!” Phương Tình vội vàng giải thích, “Đó là hiểu lầm. . . . . .”

An Lập Nhiên hình như thở nhẹ một hơi, lập tức lấy lại vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bé con, Lục Hân loại người này…. em không biết, hắn không phải dễ chọc, về sau em vẫn là cách hắn xa một chút!”

Phương Tình còn không có mở miệng, chợt nghe thấy tiếng nói lạnh như băng vang lên: “Như vậy, An tiên sinh cho rằng tôi là loại người nào vậy?

Chú thích:

[1] Mình tạm biên dịch câu thơ đó như sau: Lá đỏ chứng giám lòng son, cầu cho đầy rừng Bắc. Cùng đi dưới con đường lá phong đầy nắng, ấy cũng là ân sủng trong thở than. [ Ai có thể góp ý cho mình câu này ko? Tìm tư liệu ko có chém đại]

[2] Vấn đề 0 và 1 là vấn đề về thụ hay công về các boylove đó mà.