Vãn Hồi

Chương 3



Từ Vĩnh Chu từ phía sau đến gần, đột nhiên vỗ vào vai Lục Diễn, vốn tưởng sẽ dọa hắn nhảy dựng ai biết Lục Diễn căn bản bất động, chỉ là buông sách ngẩng đầu, mở miệng chào, “Vĩnh Chu? Đã về rồi?”

Từ Vĩnh Chu từ phía sau đi ra, cố ý than thở: “Ai, Lục Diễn cậu chẳng thú vị gì hết, gần đây càng ngày càng trầm lặng a.”

Một gương mặt dương quang suất khí đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, giống như toàn bộ độ sáng trong phòng đều theo đó mà tăng lên vài phần. Lúc này Từ Vĩnh Chu còn chưa trở thành đại minh tinh, cũng chưa có kiểu trước mặt tươi cười chuyên nghiệp sau lưng kiêu ngạo phách lối như sau này. Hiện tại Từ Vĩnh Chu, vẫn là sống động mà thú vị.

Từ Vĩnh Chu về ngoại hình, điều kiện cũng không thua kém Lục Diễn, chẳng qua hai người là hai loại phong cách.

Lục Diễn trong anh tuấn mang theo một chút thành thục trầm ổn không hợp tuổi, hắn cho dù là thời điểm cười lớn vẫn cho người ta cảm giác thản nhiên. Điều này cùng với hoàn cảnh hắn trưởng thành có liên quan, cũng có một chút đạm mạc xa cách từ trong xương tủy. Kỳ quái là Lục Diễn như vậy lại khiến người khác có loại cảm giác thực đáng tin, hơn nữa hắn làm người cũng không tồi cho nên nhân duyên vẫn luôn rất tốt.

Từ Vĩnh Chu lại là cái loại anh trai nhà bên trong sáng cùng suất khí, khi hắn cười rộ lên sẽ hơi hơi nheo mắtlại, khiến cho người ta có một loại cảm giác ôn nhu mang chút ngượng ngùng, nhận được rất nhiều tình cảm của các thiếu nữ. Mà sau đó, khi hắn càng ngày càng thành công, phần nhợt nhạt kia cũng chậm rãi trở thành một loại đại khí, phần ôn nhu tươi cười kia cũng dần xa cách.

Có đôi khi Lục Diễn thậm chí không cách nào đem toàn bộ Từ Vĩnh Chu trước mắt cùng Từ Vĩnh Chu sau này liên hệ với nhau. Chỉ có thể nói danh lợi thật sự là chảo nhuộm lớn, sẽ đem một người biến thành chẳng còn là chính mình.

Chính là ai biết được, đời trước Lục Diễn cũng không chân chính nhìn thấu Từ Vĩnh Chu, nếu không cũng sẽ không thảm hại đến vậy.

Lục Diễn ảm đạm cười, “Là cậu quá ngây thơ đi, đại minh tinh tương lai. Chờ cậu sau này thành danh, đó đều là lịch sử đen tối, tôi nghĩ đến lúc đó nhóm fan sẽ dùng tiền mua bí mật của cậu đó.”

Từ Vĩnh Chu cười hắc hắc “Sự tình trong tương lai thì để tương lai nói, hơn nữa tôi biết cậu khẳng định sẽ không bán đứng tôi. Đúng không anh em tốt.”Nói xong vươn tay quàng qua cổ Lục Diễn, kéo đến hắn đi về phía trước, hai người dựa vào càng gần, vì thế nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn lại nói một câu, “Có điều lại nói tiếp, gần đây cậu thật sự có điểm kỳ quái a. Có phải có chuyện gì không vui hay không? Mau nói ra đi anh đây giúp cậu.”

Lục Diễn rũ mắt, đẩy tay hắn ra, thu hồi cảm xúc nháy mắt cuồn cuộn dâng lên, che giấu nói: “Nào có tâm sự gì, cậu cũng quá nhạy cảm. Có thể là đối với chuyện thử vai ngày mai có chút khẩn trương.”

Sau khi sống lại, đối mặt với Từ Vĩnh Chu cái gì cũng không biết, Lục Diễn tâm tình có chút phức tạp.

Từ Vĩnh Chu lúc này, còn chưa làm ra bất luận chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng mà cảm giác thương tổn cùng bị phản bội kia đã khắc sâu vào đáy lòng hắn, nỗi chán ghét nhàn nhạt chung quy sẽ thường thường từ đáy lòng bốc lên.

May mà kỹ nghệ diễn xuất từ đời trước đến đời này, đều là công cụ kiếm sống, che giấu cảm xúc cũng thường như cơm bữa. Cho nên Từ Vĩnh Chu tuy rằng phát hiện Lục Diễn gần đây có tâm sự, nhưng cũng không nghĩ quá mức, hắn vừa nói như thế liền lập tức tiếp nhận lý do này.

Từ Vĩnh Chu vỗ vỗ bả vai Lục Diễn, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Cậu có cái gì mà phải khẩn trương, người nên khẩn trương là tôi mới đúng chứ. Có cậu ở đó, tôi nghĩ tôi trên cơ bản là không có cơ hội.” Nói xong còn đùa giỡn mà nhún nhún vai.

Lục Diễn bị chọc cho nhịn không được mà mỉm cười, an ủi ngược lại: “Bây giờ cái gì cũng chưa biết được, cơ hội của cậu so với tôi cũng không nhỏ.”

Lục Diễn kỳ thật biết rõ.

Đời trước, hoặc là nói trước khi sống lại, vai diễn kia quả thật thuộc về Từ Vĩnh Chu, nói cách khác ngày mai khi thử vai, kẻ cuối cùng được nhận vai là Từ Vĩnh Chu. Chẳng qua đời trước Lục Diễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không tham gia lần thử vai này. Cho nên lịch sử đến tột cùng có thể thay đổi hay không, hiện tại Lục Diễn cũng không xác định, nói thật trong lòng hắn còn có chút khẩn trương.

Hai người đang trò chuyện, điện thoại trong phòng vang lên, là phòng thường trực gọi tới, có bưu phẩm gửi Lục Diễn, gọi hắn đi xuống lấy.

Bọn họ sống ở kí túc xá, có thể nói là kí túc xá sinh viên tốt nhất trong trường, phương tiện đều có đầy đủ, mỗi phòng đều lắp đặt điện thoại cố định, chẳng qua hiện tại người người đều có di động, điện thoại cố định tác dụng lớn nhất chỉ là tiếp phòng thường trực gọi đến báo có đồ chuyển phát nhanh linh tinh.

Ra khỏi phòng, Lục Diễn nhìn thoáng qua thang máy, đèn chỉ thị phát sáng bình thường, nhưng hắn không ấn đi xuống phía dưới, ngược lại là đi lối thoát hiểm bên cạnh, xuống dưới lầu.

Phòng thường trực cách kí túc xá còn có một khoảng cách, Lục Diễn cũng không sốt ruột, chậm rãi đi tới.

Đến phòng thường trực, Lục Diễn ký nhận bưu kiện của mình, là quyển sách mấy hôm trước đặt mua trên mạng, thuận thế liền xé giấy bọc lật vài trang xem một chút, sau vừa nói cảm ơn người trông coi phòng trực vừa trở về.

Thời điểm sắp đến dưới lầu kí túc, di động vang lên.

Lục Diễn lôi ra nhìn, là Từ Vĩnh Chu gọi điện thoại tới, ấn nút tiếp nhận, bên kia truyền đến thanh âm Từ Vĩnh Chu mang theo hơi thở gấp, có chút dồn dập, “Lục Diễn cậu không sao chứ?”

Lục Diễn lãnh tĩnh mà trả lời: “Tôi không sao. Chuyện gì vậy?”

Vừa dứt lời liền nhìn thấy Từ Vĩnh Chu đầu đầy mồ hôi chạy đến, xa xa trông thấy hắn tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, cúp điện thoại vội vã bước lại đây, khi đứng trước mặt không khỏi khom lưng xuống, hai tay chống trên đầu gối há miệng thở hổn hển vài cái, sau đó mới đứng thẳngdậy nói tiếp, “Cậu không đi thang máy sao, thật sự là quá tốt. Lúc nãy cậu vừa ra ngoài một lát, thang máy đột nhiên không khống chế được, từ lầu ba rớt xuống, bên trong hình như có mấy người, hiện tại đang được cứu giúp, tôi còn lo cậu cũng ở bên trong.”

Lục Diễn nhìn hắn từ đầu sốt ruột về sau mới thả lỏng, tâm tình có chút phức tạp.

Cậu ta thật sự lo lắng cho mình. Lục Diễn nghĩ.

Là diễn kịch hay là thật tình, Lục Diễn là một trong số cao thủ, tự nhiên có thể nhìn thấu, huống chi lúc này Từ Vĩnh Chu còn không phải ảnh đế ngày sau, hơn nữa lúc này Lục Diễn cũng đã trải qua đủ loại tôi luyện mà càng thêm dày dạn kinh nghiệm.

Người này đã từng thật tâm đem mình trở thành bạn tốt anh em tốt. Nhận thức này khiến Lục Diễn vẫn luôn bị cừu hận tra tấn dễ chịu hơn rất nhiều. Về phần ngày sau vì cái gì sẽ thay đổi, vậy chờ đến ngày sau chậm rãi tìm ra chân tướng rồi nói sau.

Vì thế Lục Diễn cười nắm bả vaiTừ Vĩnh Chu, “Xem ra vận khí của tôi không tồi, may mắn lúc ấy không kiên nhẫn chờ thang máy mà tự mình đi bộ xuống. Đi thôi, vì tôi tránh thoát một kiếp, tôi mời cậu ăn cơm.”

Là vận may nhưng cũng không phải vận may.

Kỳ thật Lục Diễn ngay từ đầu đã biết thang máy lúc này sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì đời trước, Lục Diễn không tránh thoát một kiếp này. Hắn lúc ấy ở trong thang máy, cùng bốn năm người khác bị nhốt, đều bị thương.

Tất cả mọi người khi thang máy không khống chế được tự cứu lấy mình, mà thời điểm thang máy không khống chế được đã cách mặt đất không xa, cho nên cũng chỉ là vết thương nhẹ, chỉ có Lục Diễn tương đối xui xẻo, ngã gãy một chân, sau đó nằm viện gần ba tháng, không chỉ bỏ lỡ buổi thử vai quan trọng ngày hôm sau, cũng bỏ lỡ thời gian vàng thầy giáo đề cử người với đoàn phim cùng với giai đoạn các đoàn phim tuyển người. Tựa như buổi thử vai ngày mai, hay là khi thầy giáo đề cử, đáng lẽ cả Lục Diễn cùng Từ Vĩnh Chu sẽ đồng thời tham gia.

Không thể không nói, Lục Diễn đời trước, thật sự là quá mức xúi quẩy.

Mà cái thang máy không khống chế được này, thật đúng là một sự kiện chân chân chính chính ngoài ý muốn, không có một chút liên quan đến tác động của con người.

Bởi vì Lục Diễn vắng mặt, Từ Vĩnh Chu thuận lợi lấy được vai diễn kia, sau còn bằng vai diễn đó đạt được danh hiệu Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong lễ trao giải Bách Thảo. Tuy rằng không thể nói Từ Vĩnh Chu là vì vai này mà một lần là nổi tiếng, nhưng cũng bởi vậy mà trong giới giải trí dựng lên nền móng vững chắc.

Không thể không nói, đời trước Từ Vĩnh Chu, vận khí thực may mắn.

Chẳng qua hiện giờ, Lục Diễn mang theo ký ức đã từng trải qua một lần, vận mệnh hai người sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, thì rất khó nói.

Ngày hôm sau Lục Diễn cùng Từ Vĩnh Chu đúng giờ tới nơi thử vai, tính cả bọn họ thì tổng cộng có mười ba người đến cạnh tranh nhân vật kia, hai người lấy số thứ tự cùng một phần kịch bản chờ đợi tại gian ngoài.

Trước ngày hôm nay, bọn họ ai cũng không biết sắp thử vai là nhân vật gì, cũng không biết bộ phim điện ảnh này chủ yếu nói về cái gì, nhưng chỉ bằng đạo diễn của bộ phim này, liền đủ cho mọi người đổ xô vào.

Bộ phim điện ảnh này đạo diễn là Lý Nhiễm.

Nói như vậy, trừ bỏ người trong ngành, khán giả thường chỉ nhớ rõ diễn viên xuất hiện muôn hình muôn vẻ trên màn ảnh, đối với đạo diễn phía sau, có thể nhớ kỹ thật sự hữu hạn. Lý Nhiễm lại thuộc loại ngay cả người thường cũng biết.

Lý Nhiễm là một đạo diễn rất thú vị.

Hắn làm phim nghệ thuật, cũng làm qua phim thương mại, đương nhiên này không có gì ngạc nhiên, trên cơ bản tất cả đạo diễn đều làm qua hai loại này. Có điều hắn làm phim nghệ thuật sẽ bị cho là phim thương mại mà hắn làm phim thương mại lại luôn có rất nhiều yếu tố văn nghệ. Đương nhiên đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là phim của hắn lúc nào cũng được khen ngợi lại ăn khách, thậm chí hắn cũng có một đám fan riêng, bất luận diễn viên là ai, hắn làm phim về đề tài gì, chỉ cần là hắn tham dự, đều thu hút đông đảo. Cho nên, Lý Nhiễm tìm diễn viên, chưa bao giờ xem người đó có nổi tiếng hay không, cũng mặc kệ bối cảnh người đó có bao nhiêu hùng mạnh, sau lưng có ai chống đỡ, thậm chí mặc kệ nhân phẩm người này, chỉ quan tâm người đó có thích hợp vai diễn hay không. Cũng vì thế, phim của hắn chung quy có thể tạo ra sắc thái đặc trưng của riêng hắn.

Diễn viên muốn lọt vào mắt xanh của hắn rất nhiều, phương thức hắn chọn diễn viên lại hệt như cách hắn làm phim, vĩnh viễn không theo một lối nhất định. Có đôi khi sẽ theo trình tự chính quy, có đôi khi sẽ trực tiếp tới các học viện chọn người, có đôi khi tìm người đề cử, nghe nói khoa trương nhất có một lần, hắn đứng tại trung tâm phồn hoa nhất thành phố ba ngày, sau đột nhiên chỉ vào một người qua đường cho người đó diễn nhân vật chính trong phim của hắn. Không thể không nói, mắt nhìn người của Lý Nhiễm vừa độc đáo vừa chuẩn xác, hắn chọn người qua đường kia tuy rằng trước hoàn toàn không có kinh nghiệm cũng chưa từng đóng bất cứ bộ phim nào, nhưng nhân vật trong phim thật sự là vừa vặn cũng không có kinh nghiệm như thế. Lý Nhiễm đối với nhân vật này hoàn toàn sẽ không vì lí do gì mà đi tìm người khác. Người mới kia cũng bởi vậy một lần là nổi tiếng. Chẳng qua dù sao cũng không có kinh nghiệm, sau lại không gặp nhân vật thích hợp, cũng thực nhanh liền mai danh ẩn tích. Đương nhiên thanh danh Lý Nhiễm bởi thế càng thêm truyền kỳ.

Những điều này là do đời trước Lục Diễn được biết. Hiện tại Lý Nhiễm tuy rằng còn chưa trở thành truyền kỳ như đời trước nhưng cũng rất nổi danh. Mà vai diễn lần này, Lý Nhiễm chính là theo phương thức nhờ thầy giáo quen biết đề cử sinh viên trong học viện để lựa chọn.

Hoàn chương 3



☆,