Vãn Hồi

Chương 23



Người ngồi đối diện chính là Tô Mạc.

Áo sơ-mi nhạt màu bên ngoài là áo khoác màu thẫm, khác với mỗi một lần nhìn thấy trong dĩ vãng đều là âu phục, sợi tóc cũng không giống thường ngày được tỉ mỉ xử lý, mà là hơi chút hỗn loạn rũ xuống trán, thiếu chút nghiêm cẩn, lại không giảm đi nét sắc sảo, ánh mắt chuyên chú trước sau như một.

Lục Diễn có chút muốn cười.

Người này, vì cái gì cứ tại thời điểm mình cơ hồ muốn quên đi bỗng nhiên xuất hiện, nắm bắt thời cơ đến như vậy, quả thực khiến cho Lục Diễn hoài nghi đối phương có phải hay không đặt một cái máy theo dõi trong lòng mình.

Lục Diễn nhìn Tô Mạc mặt không đổi sắc như trước, cười như không cười, “Hóa ra Tô đổng cũng có nghiệp vụ ở Barcelona sao?”

Tô Mạc nhẹ nhàng lắc đầu, “Tô thị tuy rằng phát triển không tệ lắm, nhưng tay chân còn chưa duỗi dài như vậy. Tôi tới nơi này, không phải vì công việc.”

Không phải công việc, vậy là tư tình.

Lục Diễn ở trong lòng chậc một tiếng, người này, phương thức nói chuyện vẫn trực tiếp như vậy, lại vô cùng hàm súc.

Lục Diễn thay đổi đề tài, “Tô đổng làm sao biết tôi ở chỗ này?”

Lục Diễn quả thật có chút tò mò, hành trình hôm nay của hắn không nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình chuẩn bị đi đâu.

Tô Mạc như trước lắc đầu, “Tôi không biết.”

Lục Diễn có chút kinh ngạc.

Tô Mạc tiếp tục nói, “Điện thoại của anh tắt máy, tôi gọi Tống Huy, cậu ấy cũng không biết anh ở chỗ nào.”

Lục Diễn lấy điện thoại ra xem, ra là điện thoại tắt nguồn, “Xin lỗi, đại khái tối hôm qua quên sạc pin.”

“Không sao,” Tô Mạc nhợt nhạt mỉm cười, “Anh cũng không biết tôi sẽ tới tìm anh.”

“Như vậy, Tô đổng làm sao tìm được đến đây?” Lục Diễn vẫn tò mò.

“Không biết anh ở nơi nào, tôi chỉ tùy tiện đi một chút, hy vọng có thể ở chỗ nào đó gặp được anh. Quả nhiên tôi gặp được anh.” Tô Mạc nói xong, lần thứ hai nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lục Diễn cũng có chút muốn cười, nếu là dưới ngòi bút miêu tả của một tác gia dào dạt tình cảm, phỏng chừng sẽ cho trùng hợp như vậy một cái tên xinh đẹp, gọi là —— duyên phận!

“Ba giờ nữa, phải bay về. Nếu còn không tìm thấy anh, tôi cũng chỉ có thể rời đi. Thực may….” Tô Mạc thở dài một tiếng, ánh mắt anh càng thêm chuyên chú, chậm rãi phun ra từng chữ, “Không để tuột mất anh.”

“Không phải vừa mới đến sao?” Lục Diễn theo bản năng hỏi.

Tô Mạc hẳn là vừa đến Barcelona để tìm mình, điểm tự tin ấy Lục Diễn còn có.

Tô Mạc thản nhiên nói, “Trong khoảng thời gian này, công ty có mấy phi vụ lớn, tương đối bận. Tôi chỉ dành ra thời gian một ngày.”

Lục Diễn há miệng, lại nói không ra lời.

Hắn muốn nói nếu chỉ có thời gian một ngày, vì cái gì phải bôn ba qua lại. Barcelona cách Trung Quốc không gần, mặc dù là đi máy bay, cũng không phải lộ trình ngắn ngủi.

Nhưng mà hắn nói không nên lời, bởi vì hắn tinh tường hiểu rõ vì sao Tô Mạc làm như vậy. Phần tình ý này, hắn có thể không tiếp nhận, lại không có tư cách chà đạp, cũng không muốn chà đạp.

Nhất thời trầm mặc.

“Lục Diễn,” Phá vỡ trầm mặc trước là Tô Mạc, đây là lần đầu tiên Lục Diễn nghe được Tô Mạc gọi thẳng tên của hắn, trước đều là khách khí mà gọi hắn Lục tiên sinh, không khỏi rất lạ lẫm. Tô Mạc vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Tôi không phải một người dễ dàng buông tay. Tôi sẽ chờ anh, chờ một ngày nào đó anh thay đổi chủ ý.”

Lời này như trước hàm súc nhưng Lục Diễn sẽ không nghe không hiểu. Hắn đột nhiên có chút không đành lòng, “Nếu tôi vẫn luôn không thay đổi chủ ý thì sao?”

Tô Mạc hàng mi giương lên, có một cỗ tiêu sái quang minh, “Thì đó là chuyện của tôi.”

“Sẽ không phải…” Lục Diễn trầm ngâm, châm chước từ ngữ, “…Quá mạo hiểm sao?”

Tô Mạc mỉm cười, “Mỗi lần chúng ta làm dự án, đều sẽ phác họa trước kết quả tồi tệ nhất. Nhưng chúng ta chưa bao giờ sẽ vì kết quả như vậy, mà không làm dự án kia. Đời người, vốn chính là một hồi mạo hiểm.”

Lục Diễn có chút ngạc nhiên, không biết nói cái gì mới thích hợp, buông lõng tay, “Tôi không biết có nên nói chúc anh may mắn hay không.”

Tô Mạc rũ mắt, “Nếu không phải lời thật tâm thì không cần nói. Nếu mỗi lời chúc phúc vô tâm đều có thể thực hiện, sẽ không có nhiều bất đắc dĩ như vậy.”

Một trận gió nhẹ thổi qua khó mà thấy được trong cơn nóng sau buổi trưa thế này. Lục Diễn ngẩng đầu nhìn lá cây ven đường bị thổi tạo lên thanh âm xào xạc, trong lòng có một dòng cảm xúc khó hiểu, không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể xác định rõ là, đây không phải bất đắc dĩ.

Lục Diễn quay đầu nhìn về phía Tô Mạc không còn lên tiếng nữa, đột nhiên hỏi, “Đã ăn cơm chưa?”

Ngay cả xưng hô đều không có, ngữ khí có hơi chút thân mật, Tô Mạc sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu, “Còn chưa.”

Lục Diễn mỉm cười, “Lần trước cám ơn Tô đổng mời tôi uống cà phê, có qua có lại, hôm nay để tôi mời Tô đổng bữa cơm đi.”

Tô Mạc khóe miệng khẽ nhếch, “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tô Mạc không quá thích cũng không quen phương thức nấu ăn của cơm Tây, nhưng bữa trưa hôm nay mang theo dày đặc phong vị Tây Ban Nha lại làm cho anh cảm thấy hết sức ngon miệng. Anh nhớ tới mẹ từng nói qua, mỹ thực, kỳ thật là ở tâm tình.

Hai người chậm rãi hưởng thụ cơm trưa. Lục Diễn không thích nói nhiều trong lúc ăn, lễ nghi mà Tô Mạc dùng cơm cũng không thể xoi mói, cho nên một bữa ăn, nói chuyện với nhau cũng không nhiều. Nhưng Lục Diễn lại một chút cũng không cảm thấy câu nệ xấu hổ, ngược lại, hắn rất hưởng thụ bầu không khí như vậy.

Nếu bỏ qua những tình cảm khác, Tô Mạc thật là một người đáng giá để thâm giao. Đương nhiên, tiền đề là, anh ta nguyện ý cùng bạn kết giao.

Chỗ bọn họ ăn cơm cách sân bay cũng không quá gần, lái xe phải hơn một giờ. Cho nên dùng xong cơm trưa, hai người dứt khoát chia tay, Tô Mạc nên khởi hành.

Lục Diễn thay anh gọi taxi, đưa anh lên xe, lại săn sóc mà thay anh đóng cửa xe. Trong lúc đó Tô Mạc không nói thêm gì, giống như đương nhiên mà hưởng thụ Lục Diễn phục vụ, thẳng đến trước khi đóng cửa xe, mới hơi hơi gật đầu, nói tiếng cám ơn.

Lục Diễn nhìn theo taxi rời đi, mãi đến khi bóng dáng cũng không còn thấy được, mới xoay người dọc theo ngã tư chậm rãi tản bộ.

Tô Mạc vội vàng mà đến, lại vội vàng mà đi, ngắn ngủn hơn một giờ, nói mấy câu, lại giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua trái tim Lục Diễn, thổi gợn lên một hồ nước xuân, thật lâu thật lâu sau đó cũng không thể bình tĩnh.

Thật sự là Tô Mạc quá mức thông minh.

Trên thực tế, Lục Diễn là một người mềm cứng đều không ăn. Nhưng mà Tô Mạc vừa không dựa vào thân phận dùng sức mạnh bức bách hắn, cũng không quá cúi người mềm giọng cầu xin. Có thể nói, mặc kệ là loại nào, đều sẽ chỉ làm Lục Diễn phản cảm sinh chán ghét.

Tô Mạc trực tiếp nói ra tình cảm của mình, sau đó đem quyền quyết định giao cho Lục Diễn. Nhưng mà anh cũng không phải bị động chờ đợi, nếu đem chuyện này biến thành một hồi chiến dịch, anh mỗi một lần ra quân đều là vừa vặn, vừa không quá phận, cũng không phải không có lực, đạm nhiên trực tiếp, một kích trực diện. Tại lúc Lục Diễn chưa thực sự đáp ứng, đã muốn bứt ra mà đi.

Có thể đây kỳ thật vốn là bản tính Tô Mạc, mặc dù bị vây hãm trong ái tình, cũng có tự tôn, kiêu ngạo cùng kiềm chế, đồng thời còn có lãnh tĩnh cùng hành động. Đối với Lục Diễn, anh không chỉ thưởng thức và ái mộ, càng nhiều là tôn trọng.

Lục Diễn vốn chẳng phải ý chí sắt đá, đối với Tô Mạc như vậy, tự nhiên không thể vô tình không động lòng.

Nhưng mà Lục Diễn có khúc mắc.

Sống hai kiếp, Lục Diễn chưa từng trải qua chuyện yêu đương. Với điều kiện của hắn, dĩ nhiên không thiếu người ái mộ, chưa từng yêu vừa vì chưa gặp được đối tượng khiến hắn động tâm, vừa là vì hắn không muốn.

Lục Diễn là mồ côi cha, từ nhỏ không ít lần vì vậy mà bị bọn nhóc cười nhạo là đứa con hoang không cha. Càng tệ hơn chính là, thân nhân duy nhất, người mẹ của hắn tinh thần có chút không bình thường, cho nên trên lưng lại bị bêu danh con trai kẻ điên.

Lục Diễn biết, mẹ của hắn không phải từ nhỏ đã không bình thường, mà là vì người kia, cũng chính là cha đẻ Lục Diễn, bà tự khúc mắc mà đem mình bức điên. Ái tình là lưỡi dao sắc bén, ngay khi bạn yêu thương một người, liền tương đương với tự tay đem lưỡi dao có thể thương tổn mình giao vào tay đối phương. Nếu yêu người không thuộc về mình, vậy quả thực chính là tai họa.

Suốt đời một con người có thể trải qua rất nhiều tình yêu, trong cái vòng luân chuyển đó đi tìm một người thích hợp cuối cùng cho mình; mà có những người lại chỉ có thể trải qua một lần ái tình, kết cục không phải mỹ mãn, thì chính là bị hủy diệt. Mẹ Lục Diễn thuộc loại người sau.

Trong quá trình chăm sóc mẹ, Lục Diễn thỉnh thoảng mắt lạnh nhìn mẹ thất thường đủ loại điên cuồng, vừa xót thương, vừa oán giận, thậm chí khi cuối cùng mẹ bởi vì tai nạn xe cộ mà bỏ mình, Lục Diễn trong lòng đều là bình tĩnh, hắn cảm thấy đối với mẹ mà nói, có lẽ đây mới là giải thoát.

Nhưng Lục Diễn biết, kỳ thật trong cốt tủy, hắn có sự điên cuồng đồng dạng với mẹ. Không yêu thì thôi, yêu thì toàn tâm toàn lực. Hắn không tin người, hắn không muốn bị hủy diệt, cho nên liền lựa chọn không yêu. Không yêu, sẽ không bị thương tổn.

Lục Diễn không phải yếu đuối, mà là khinh thường. Đối với hắn mà nói, ái tình không phải thứ cần thiết, mà đó là sự nghiệp.

Cho nên đối với với Tô Mạc, Lục Diễn mặc dù có động lòng, nhưng chỉ là động lòng mà thôi.

Mãi cho đến khi đèn đường trên phố sáng lên, Lục Diễn mới trở lại khách sạn.

Tống Huy ngồi trên ghế sa lông ở sảnh chính khách sạn, vừa thấy hắn, liền tiến lên đón, nhìn bộ dáng hẳn đã đợi rất lâu.

Tống Huy đi thẳng vào vấn đề, “Lục ca, buổi sáng Tô đổng điện nói tìm anh, di động của anh tắt nguồn, em cũng không biết anh đi nơi nào…”

Lục Diễn đưa tay ý bảo cậu ngừng, “Anh biết rồi, di động tối hôm qua quên sạc, anh đã gặp Tô đổng.”

Tống Huy kinh ngạc, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Mạc hỏi tìm Lục Diễn, tưởng có chuyện gì quan trọng, không nghĩ tới là quan trọng như vậy, ngay cả bản thân đều đến đây.

Tống Huy có chút rối rắm, không biết có nên hỏi Tô đổng hiện tại ở đâu, có cần lo liệu khách sạn hay không. Chính là Lục Diễn nếu không đề cập tới, cậu cũng không hỏi nhiều, đành phải nói sang chuyện khác, “Lục ca, ngày mốt chính là lễ giới thiệu sản phẩm mới của công ty M tại S thị, buổi sáng Phong ca gọi điện báo, ý tứ của anh ấy là chúng ta trực tiếp đi S thị chuẩn bị. Lúc ấy tìm không thấy anh, em đã đặt vé sáng mai bay tới S thị. Anh xem còn có yêu cầu gì nữa không?”

Lục Diễn vừa nghe đến công tác tinh thần liền phấn chấn lên, toàn bộ buổi chiều cảm xúc bởi vì Tô Mạc mà xao động cũng nhanh chóng ổn định lại, hắn gật đầu, “Được rồi, anh đã biết, cậu làm tốt lắm, những chuyện khác chờ chúng ta từ S thị trở về rồi nói sau. Trước anh đã sắp xếp cùng Quan đạo, cho nên không có vấn đề. Cậu cũng sớm về nghỉ ngơi đi, ngày mai đến S thị sẽ bận rộn đấy.”

Tống Huy gật gật đầu, hai người liền về phòng của mình nghỉ ngơi.

Hoàn chương 23

☆,