Vạn Đế Chí Tôn

Chương 54: Đan phương



Lăng Huyền Thiên thì lại không để ý đến La Khinh Sương giết người. Hắn chậm rãi đi tới chỗ lão già cùng tiểu nữ hài kia. Sau đó nhẹ đẩy một luồng linh lực vào người lão già khiến độc tính của hắn không lan rộng ra.

“Khụ khụ … Đa ta tiểu huynh đệ giúp đỡ” lão già nhẹ giọng nói. Mặc dù không thể chữa khỏi nhưng cầm cự lại độc tính của hắn, hắn cũng đã rất biết ơn Lăng Huyền Thiên.

“Ca ca, Tiểu Ánh cầu xin người cứu nghĩa phụ ta a” tiểu nữ hài kia thấy Lăng Huyền Thiên giúp nghĩa phụ nàng thì lau nước mắt, tiến đến kéo áo hắn van xin. Dù sao thì hắn cũng là người duy nhất chịu giúp hai người.

“A, đợi ta lên kia làm xong chút chuyện. Nếu hai người còn ở đây, có lẽ ta sẽ cứu hắn” Lăng Huyền Thiên nhẹ xoa đầu nàng nói. Hắn có thể nhìn ra chất độc lão già này trúng không đơn giả. Tất nhiên tên luyện dược sư tam phẩm kia là không thể nào cứu giúp.

Luyện dược sư chia làm thập phẩm trong đó từ từ nhất phẩm đến tam phẩm không khác gì y sư bình thường cả. Chỉ có thể chữa trị một số bệnh ngoài ra, vết thương nhẹ. Tứ phẩm đến lục phẩm thì có thể luyện chế đan dược đơn giản dùng cho phàm cảnh. Lục phẩm đến cửu phẩm thì có thể luyện chế đan dược giúp hồi phục linh lực, tự lành vết thương, câu thông linh khí thiên địa.



Còn thập phẩm còn được gọi là luyện dược thánh sư có thể luyện chế hầu như tất cả đan dược mà người tu luyện cần, thậm chí một số luyện dược thánh sư lợi hại có thể luyện chế ra đan dược giúp người ta ngộ ra thiên địa pháp tắc. Tất nhiên chỉ ngộ ra một chút da lông mà thôi.

Tên luyện dược sư tam phẩm lúc nãy cũng là vì không thể chữa trị cho lão già này nhưng muốn có được tiểu nữ hài kia nên mới tìm cớ như vậy. Còn về Lăng Huyền Thiên, hắn hoàn toàn có thể chữa cho lão già này, nhưng hắn là không rảnh lo chuyện bao đồng a.

Chính vì thế trước hắn giúp lão giả cầm độc trước, sau đó nếu hắn làm xong việc xuống còn gặp lão già thì hắn sẽ suy nghĩ có cứu lão giả hay không. Dù sao thì hắn cũng đang cần dùng người a. Mình La Khinh Sương có chút không đủ, dù sao thì nàng cũng không quen thuộc Thiên châu. Hơn nữa cũng không nên chuyện gì cũng để nàng ra mặt.

“Là ai tại Liệp Hoành thương hội giết người? Chán sống rồi sao?” đúng lúc này một âm thanh vô cùng lớn, vang vào trong tai mọi người. Sau đó một đại hán trung niên dáng vẻ oai hùng từ từ đi từ lầu các xuống. Hắn cũng không thu lại khí tức của mình, để lộ ra một thân thánh tôn cảnh tu vi.

“Ha ha, Liệp Hoành thương hội? Người của Đan Các gây sự các ngươi không quản? Ta giết hắn hộ các ngươi, ngươi lại muốn tính sổ lên đầu ta sao?” La Khinh Sương cũng không để ý hắn, thản nhiên nói.

“Càn rỡ” đại hán trung niên thấy thế thét lên một tiếng sau đó trực tiếp một chưởng oanh đến nàng. Tại Phi Linh thành nói riêng, hay thậm chí toàn bộ phía bắc Thiên châu, Liệp Hoành thương hội bọn hắn còn chưa từng sợ qua người nào.

“Hừ” đối diện với chưởng ấn của hắn La Khinh Sương chỉ hừ nhẹ, tức thì toàn bộ chưởng ấn đều tiêu tán. Khí tức của nàng cũng hoàn toàn hiển ra, đúng là cao giai thánh hoàng cảnh.

“Thánh hoàng cảnh” tên đại hán trung niên thấy vậy thì kinh ngạc hô lên. Tuy thánh vương hay đại thánh cảnh hắn đều đã tức gặp qua, hơn nữa Liệp Hoành thương hội tại Phi Linh thành cũng có hơn ba vị đại thánh cảnh.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng một nha đầu trẻ như vậy mà có tu vi thánh tôn cảnh, thế lực đứng sau nàng chắc chắn không nhỏ. Tại Phi Linh thành hẳn là không ra được a.

“Cô nương là người phương nào?” nghĩ như vậy hắn cũng không dám manh động, mà hướng La Khinh Sương hỏi.

“Ta là ai quan trọng sao? Bất quá thiếu gia nhà ta đến đây là vì muốn làm sinh ý với các ngươi” La Khinh Sương lườm hắn nói, sau đó nhẹ bước đến bên cạnh Lăng Huyền Thiên. Tất nhiên là để ám chỉ hắn là thiếu gia của nàng.

“Bàn sinh ý?”

“Tốt! ngươi kêu chủ sự của các ngươi ra đi. Ngươi là làm không nổi a” Lăng Huyền Thiên cũng không rảnh rỗi cùng hắn nói chuyện. Trực tiếp nhìn hướng trên lầu các, sau đó mới mở miệng.

“Chủ sự chúng ta cũng không phải ai cũng có thể gặp được?” đại hán trung niên hừ nhẹ nói, hắn cũng không thắc mắc tại sao Lăng Huyền Thiên biết được hắn không phải Liệp Hoành thương hội người chủ sự. Dù sao thì Phi Linh thành mọi người đều biết a.

“Dẫn bọn họ lên” chỉ là đúng lúc này một thanh âm nhẹ vang lên. Thanh âm tuy nhỏ nhưng vô cùng quyến rũ, chỉ cần nghe qua người ta đều đoán được là của một nữ tử xinh đẹp.

Đại hán trung niên nghe vậy tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng làm cử chỉ dẫn đường mời ba người Lăng Huyền Thiên theo hắn. Còn về cái chết của tên tam phẩm luyện dược sư hắn cũng không thật để tâm. Dù sao thì mấy tên đó chẳng khác gì hàng thải của Đan Các, chuyên môn chạy việc. Tất nhiên không phải ai cũng biết được điều này.

Theo sau đại hán chung niên lên trên, rất nhanh mọi người được hắn dẫn vô một căn phòng nhỏ. Có điều mặc dù nhỏ nhưng lại có đầy đủ tiện nghi, cùng trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Tại giữa phòng có một cái bàn nhỏ, ngồi tại đó là một nữ tử dáng vẻ yêu kiều, song phong cao vút, tướng mạo thanh tú nhưng trông vô cùng thành thục.

Nhìn nàng hẳn chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng Lăng Huyền Thiên lại biết nàng đã sống mấy vạn năm a. Gương mặt này cũng là nàng ảo hóa ra. Tất nhiên cũng chỉ có hắn nhìn ra, còn những người khác đều không nhìn ra.

“Thiếu hiệp mời ngồi” nàng nhẹ hướng Lăng Huyền Thiên ra cử chỉ, nàng hẳn biết hắn là đứng đầu trong ba người.

Lăng Huyền Thiên cũng không nhiều lời rất ung dung ngồi xuống. Sau đó nhẹ rót một ly trà nhâm nhi. Người khác có lẽ không thấy kỳ lạ, nhưng La Khinh Sương lại kỳ lạ không thôi, một màn này nàng khá quen thuộc a. Chẳng lẽ tên này không sợ bị người hố sao? Đi đến đâu cũng chủ động uống trà.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng nghĩ kỹ nàng cũng thấy bình thường, dù sao hắn ngay cả thần linh còn có thể giết há lại sợ thủ đoạn này a.

Sau khi chậm rãi nhâm nhi ly trà Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng nữ tử kia hỏi: “Ngươi có thể đại diện Liệp Hoành thương hội?”

“Tất nhiên, ta Lạc Ngữ Yên đã làm chủ sự tại Phi Linh thành này hơn năm mươi năm” Lạc Ngữ Yên nhẹ cười nói.

“Ồ, vậy ngươi có thể gom đủ những thứ này sao?” Lăng Huyền Thiên lấy một tờ giấy ra đưa cho nàng xem.

“Công tử, khẩu vị của ngươi không nhỏ a? Những thứ này chúng ta chỉ có thể chuẩn bị năm phần mười. Hơn nữa còn phải tới Trung châu một chuyến, bởi vì đa phần chúng đều chỉ có tại Liệp Hoành thương hội trung tâm” La Ngữ Yên lườm hắn một cái nói.

Tuy nói Liệp Hoành thương hội trải dài khắp nơi, sản phẩm đều sẽ cung cấp đầy đủ cho các phân bộ. Nhưng những thứ Lăng Huyền Thiên cần đều vô cùng khó tìm cùng quý giá, đa số phân bộ đều sẽ không lấy ra được.

“Bất quá những thứ công tử yêu cầu giá cả cũng đều không rẻ a” Lạc Ngữ Yên tiếp tục mở miệng thăm dò, nếu Lăng Huyền Thiên không chứng minh được tài phú của mình, nàng sao có thể cho người đến Trung châu lấy hàng đây. Nhỡ may hắn lừa đảo vậy không phải một mình nàng hứng trọn sao. Dù sao nếu đơn hàng có vấn đề, cao tầng đều tính lên đầu nàng.

“A” Lăng Huyền Thiên nhẹ a một tiếng sau đó lấy trong nhẫn trữ vật ra một tờ giấy nhỏ, trên đó có từng loại thuộc cùng cách chế biến.

“Đan phương?” Lạc Ngữ Yên cầm tờ giấy đọc một chút thì nhẹ hô, đan phương chính là phương thức chế biến cùng luyện chế đan dược. Hiện nay số lượng đan phương tại Thiên châu cũng là vô cùng trân quý. Hầu hết đều nằm trong tay Đan Các. Vì lẽ đó mà gần như không có luyện dược sư khác ngoài Đan Các.

Cho dù ngươi có thiên phú, có tài nguyên có năng lực nhưng ngươi không có đan phương cũng chỉ có thể luyện chế một số ít đan dược sơ cấp nhất. Há có thể phát triển? Vậy ai lại nguyện ý làm luyện dược sư. Chính vì vậy bọn họ đều tìm đến Đan Các, bởi vì đó là nơi duy nhất giúp bọn họ có điều kiện phát triển.

“Không sai, đây là trú nhan đan. Có hiệu quả giữ mãi thanh xuân, cải thiện sắc đẹp. Hẳn là hợp với ngươi a” Lăng Huyền Thiên thâm ý nhìn nàng nói.

Chỉ là hắn nói ra Lạc Ngữ Yên lại là run nhẹ một cái. Bản thân nàng biến ảo dung mạo không phải ai cũng có thể nhìn ra a, đặc biệt chỉ là một tên tiểu tử linh tôn cảnh. Nhưng Lăng Huyền Thiên lại như biết được há không khiến nàng ngạc nhiên.
Đừng nhìn nàng bề ngoài xinh đẹp, nhưng thật sự nàng đã vô cùng già a. Nghĩ đến đây nàng lại đánh giá cao Lăng Huyền Thiên thêm một chút.
— QUẢNG CÁO —

Sở dĩ nàng cho Lôi Chấn dẫn ba người lên chủ yếu là muốn nhìn xem bọn họ là thế lực nào mà thôi. Dù sao một tên thánh hoàng cảnh chưa đến ba mươi tuổi thật sự kinh hãi thế tục. Bây giờ tên tiểu tử đối diện lại có thể liếc mắt nhìn ra nàng ngụy trang, thật sự càng thâm sâu khó lường.

“Công tử lời nói nhưng là thật?” Lạc Ngữ Yên đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Huyền Thiên hỏi, dù sao thì đan phương cũng có rất nhiều cách làm giả.

“Ngươi có thể thử tìm luyện dược sư luyện chế một lần. Sau đó lại tìm đến ta, tin tưởng các ngươi Liệp Hoành thương hội muốn tìm một người tại Phi Linh thành sẽ không khó” Lăng Huyền Thiên cũng không lại để ý đến nàng. Thản nhiên đứng dậy rời đi.

Hắn cũng không sợ nàng cướp lấy đan phương nhưng lại không giao đồ ra. Ngược lại lúc đó hắn càng dễ làm. Sự tình đơn giản hơn không ít.

“Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đích thân thử đan phương này. Nếu đúng như công tử nói hẳn là sẽ có thể bán giá rất cao. Bất quá chưa hẳn có thể đủ để mua số đồ công tử cần a” Lạc Ngữ Yên thấy Lăng Huyền Thiên rời đi thì nói với theo. Cho dù đan phương này là thật cũng không thể đủ để mua đống đồ kia.

“Đó là tiền đặt cọc đi” Lăng Huyền Thiên nhẹ nói ra. Sau đó trực tiếp đi xuống lầu. Chỉ để lại Lôi Chấn cùng Lạc Ngữ Yên đăm chiêu ngồi đó.

Đợi Lăng Huyền Thiên đi xuống dưới rồi Lôi Chấn mới hướng Lạc Ngữ Yên hỏi: “đại nhân, tên tiểu tử kia không sợ chúng ta sẽ nuốt đan phương của hắn sao?”

Lạc Ngữ Yên lườm hắn một chút, sau đó vung tay lên tạo ra một màng không gian che kín hai người. Sau đó mới chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ thế gian đều là ngươi ngu sao? Ngươi nghĩ đến chắc lẽ hắn không đoán được. Chỉ là hắn căn bản không sợ ngươi sẽ nuốt riêng a”.

Nói xong Lạc Ngữ Yên cũng không tiếp tục để ý đến Lôi Chấn mơ hồ, nàng bây giờ rất muốn sớm xác định đan phương này là thật hay giả. Chỉ là nàng luôn cảm thấy dường như tên tiểu tử kia là muốn nàng nuốt luôn đan phương của hắn vậy. Hắn là tự tin sao? Hay vẫn là cuồng ngạo?

Lúc này, Lăng Huyền Thiên đi xuống đã gặp được Tiểu Ánh cùng nghĩa phụ của nàng vẫn ngồi đó. Hiển nhiên bọn họ là chờ hắn a.

“Ca ca, người mau cứu nghĩa phụ của ta a. Ta hứa làm trâu ngựa để báo đáp người” Tiểu Ánh thấy hắn xuống thì tức tốc chạy đến cầu xin hắn. Bởi vì nàng biết bây giờ người duy nhất có thể và đồng ý cứu nghĩa phụ nàng, chỉ có vị ca ca này.
Lăng Huyền Thiên mỉm cười, nhẹ đưa tay xoa đầu Tiểu Ánh. Nha đầu này là một kỳ nhân a!