Vạn Đế Chí Tôn

Chương 47: Tìm về đạo thể



Lúc này tại bên trong Ngũ Hành thánh sơn đang có một thiếu niên thân mang bạch bào, gương mặt anh tuấn lẳng lặng đứng đó. Hắn không phải Lăng Huyền Thiên thì ai.

Sau khi Trịnh Dương cùng La Khinh Sương rời khỏi phạm vi Ngũ Hành thánh sơn một ngàn dặm, hắn đã thông qua hàn băng ngọc cảm ứng được. Cũng liền tiến vào nơi đây. Có điều nếu để hai người nhìn thấy quang cảnh bây giờ chắc chắn sẽ kinh sợ không thôi.

Bởi vì tại vị trí Lăng Huyền Thiên tất cả đều bị bao phủ bởi bóng tối. Những sợi tơ pháp tắc cũng không có đủ loại màu sắc như trước mà chỉ có duy nhất một màu đen vô cùng.

“Ha ha ha, Lăng Huyền Thiên. Bổn tọa thật không ngờ nhanh như vậy đã được gặp ngươi a” lúc này một giọng nói vang lên theo đó một thân ảnh xuất hiện. Chỉ là thân ảnh này cũng Lăng Huyền Thiên lại giống như đúc. Chỉ là toàn thân hắn như có như không từng tia hư ảo màu đen vụ khí tràn ra.

Lăng Huyền Thiên nhìn thấy thân ảnh này cũng có hơi chút ngạc nhiên: “Đế Thích Thiên, thật không ngờ ngươi không những không chết. Lại còn có thể bám vào đạo thể của ta ký sinh a”.

Đúng vậy thân ảnh này chính là đạo thể của hắn kiếp trước. Vốn đã đản sinh thần hồn cùng đạo hồn của hắn linh thông làm một, có thể tự nhiên hành động theo ý niệm của hắn. Chỉ là sau đó hắn tự bạo đạo uẩn, đạo thể của hắn là chí tôn đại đạo có thể chịu được. Nhưng thần hồn đản sinh ra trong đạo thể cũng chưa thành đạo, tất nhiên đã bị hủy diệt. Thật không ngờ Đế Thích Thiên lại có thể ký sinh vào đạo thể của hắn.

Sở dĩ gọi là ký sinh là vì một khi thân thể tu thành đạo sẽ rất khó có người có thể thôn phệ hoặc đoạt xá thân thể của ngươi. Còn tại sao Đế Thích Thiên làm được tất nhiên là vì hắn chủ tu hắc ám chi đạo, hơn nữa đạo thể của hắn giờ đây cũng không có hồn. Nói đúng hơn chỉ là một cái xác không cực kỳ mạnh mẽ mà thôi.

“Hắc hắc, Lăng Huyền Thiên ta biết nguyên nhân ngươi tự bạo đạo uẩn là do đã sớm bày ra kế hoạch để trùng tu, hy vọng một thế này báo thù. Đáng tiếc ngươi không biết chủ nhân là tồn tại cỡ nào a, cho dù ngươi tu lại mười đời thì sao chứ. Trong mắt chủ nhân ngươi vẫn chỉ là sâu kiến a” Đế Thích Thiên cười hắc hắc nhìn Lăng Huyền Thiên nói.

“Sâu kiến còn so nô lệ như ngươi tốt a”

“Ngươi…”

“Tốt. Ta không tốn thêm thời gian với ngươi. Đến lúc ta lấy lại thân thể rồi” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến hắn tức giận. Trực tiếp hướng hắn ra tay. Chỉ thấy nguyên bản nơi đây là một màu u tối bỗng nhiên lóe lên từng ngọn lửa tựa như thủy triều như vô cùng vô tận hướng đến Đế Thích Thiên.

“Hừ, nằm mơ” Đế Thích Thiên cũng không khinh thị, lập tức hóa thành một bóng đen xuyên quá ngọn lửa đánh đến Lăng Huyền Thiên. Hắn không phải người ngu, biết so đạo pháp sẽ không lại Lăng Huyền Thiên. Cho dù là thời kỳ toàn thịnh cũng không lại huống chỉ là bây giờ chỉ còn lại một chút thần hồn. Vì vậy hắn chỉ có thể đánh cận thân, bởi vì thân thể này của Lăng Huyền Thiên tu ra đạo thể. Có thể nói là vạn pháp không phá, bất tử bất diệt.
— QUẢNG CÁO —

~ oanh long long ~

Chớp mắt hắn đã đến trước mặt Lăng Huyền Thiên đánh ra hơn một trăm quyền, mỗi một quyền đi qua thân thể Lăng Huyền Thiên đều sinh ra từng vết rách. Hiển nhiên là không thể cùng hắn chống lại.

Lăng Huyền Thiên thấy vậy cũng không kinh ngạc, dù sao thì thân thể này cùng lắm so với thần thể thôi. Không thể cùng đạo thể trước mắt của hắn so sánh. Chỉ là hắn thật không ngờ Đế Thích Thiên lại có thể điều khiển đạo thể của hắn đến trình độ này. Hẳn đã đã có hơn mười vạn năm luyện hóa a.

Khoảng một nén hương về sau, Lăng Huyền Thiên toàn thân đã đầy vết rách, nếu không phải có đạo hồn cùng đạo tâm hắn không ngừng chữa trị. Hẳn là thân thể này đã triệt để bị hủy đi.

“Ha ha ha, Lăng Huyền Thiên thật không ngờ lại có ngày bổn tọa dùng chính thân thể của ngươi để giết đi ngươi. Chờ sau khi bổn tọa hấp thu được đạo hồn của người, hắn là có thể phá tòa đạo uẩn này, thoát ra ngoài” Đế Thích Thiên thấy mình thắng thế thì cười to không thôi. Thoát ra khỏi đây tìm về hoàn chỉnh thần hồn là mơ ước bấy lâu của hắn.

Thần hồn của người khác có lẽ sau nhiều năm như vậy đều đã triệt tiêu nhưng hắn thân tu hắc ám chi đạo, thần hồn có khả năng thôn phệ. Cùng với bảo vật của chủ nhân nên hắn biết thần hồn của hắn có lẽ còn khoảng 70 đến 80 phần trăm a.

Chỉ là tòa đạo uẩn này là chân chính dùng ngũ hành đạo pháp phong ấn xuống, dù cho hắn có thể hoàn chỉnh điều khiển đạo thân thể này cũng chưa hẳn có thể rời khỏi a. Nhưng nếu hắn có thể thôn phệ đạo hồn của Lăng Huyền Thiên hẳn không bao lâu sẽ phá phong mà ra. Thật đáng chờ mong a.

Nghĩ như vậy Đế Thích Thiên càng cười to, sau đó hai bàn tay hắn xuất hiện ra từng đoàn hắc long mênh mông bát ngát. Mỗi con dài hơn trăm trượng, ánh mắt đỏ rực tấn công về phía Lăng Huyền Thiên.

“Thôn thiên ma long, nhanh như vậy muốn kết thúc rồi sau?” Lăng Huyền Thiên thấy vậy mỉm cười nói. Cho dù toàn thân hắn là vết máu hắn cũng không có chút gì hoảng loạn. Hắn vốn chỉ muốn dùng Đế Thích Thiên để kiểm tra xem thủy hỏa chi đạo của hắn có thể sử dụng đến mức nào.

Dù sao thì ra khỏi nơi này, đạo pháp lại rất có thuần thục sử dụng. Bởi vì thiên đạo không cho phép ngươi tại phàm giới dùng đạo, chính vì thế mà mỗi lần hắn dùng đạo pháp đều phải che đậy thiên đạo. Rất phiền toàn.

“Nếu ngươi đã muốn kết thúc, vậy được” Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm, sau đó một đạo thân ảnh màu vàng kim quang hiện ra. Cùng lúc trên tay hắn xuất hiện một quyển sách nhỏ, chỉ là lúc này quyển sách có từng tia mờ ảo chi khí tỏa ra.

Tiếp đến tại bìa quyển sạch một mực yên lặng viên châu bỗng nhiên xoay tròn, càng lúc càng nhanh.
— QUẢNG CÁO —


“Hỗn độn u minh châu! Ngươi vậy mà tìm được hỗn độn u minh châu” Đế Thích Thiên vừa thấy viên châu kia xuất hiện thì khiếp sợ không thôi. Truyền thuyết hỗn độn u minh châu từ khi hỗn độn sơ khai đã xuất hiện. Không ai biết nguồn gốc chân thực của nó, chỉ biết đó là một thượng cổ bảo vật có thể giúp người ta ngộ ra hỗn độn chi khí thành quả hỗn độn chi đạo.

Không những thế hỗn độn u minh châu còn có thể phong ấn vạn vật đánh vô u minh, khiến chúng muôn kiếp lạc trong đó. Bây giờ Lăng Huyền Thiên lại có hỗn độn u minh châu hắn há có thể chống lại. Chỉ là tại nơi này hắn cũng không còn được chạy. Bởi vì đây chính là địa phương thần hồn của hắn bị phong ấn.

“Thiên thư mở, hỗn độn khai. Phong” Lăng Huyền Thiên đạo hồn đưa tay làm một cái kỳ dị thủ pháp sau đó mở miệng hô. Tức thì toàn bộ Ngũ Hành thánh sơn đều rung chuyển liên hồi. Đạo thể của hắn cũng là bị định trụ lại không thể tiếp tục tấn công, từng tia thôn thiên ma long cũng là tan biến.

“Hừ Lăng Huyền Thiên, bổn tọa có chết cũng không để ngươi yên ổn” Đế Thích Thiên gầm lên một tiếng sau đó từng mảng màu đen khí vụ từ trong đạo thể bay ra trực tiếp hướng đến mi tâm của Lăng Huyền Thiên tràn vào, nhằm thôn phệ hắn.

“Chỉ còn một tia thần hồn lại muốn dùng hắc ám thôn phệ ta. Nực cười” Lăng Huyền Thiên nhẹ lắc đầu. Cũng không lại ngăn cản đạo hắc ám đó tiến vào thân thể hắn.

Sau đó hắn thu lại đạo hồn, tiến đến đạo thể của hắn nhẹ đưa tay kiểm tra một lần. Cùng lúc đạo thể của hắn như có linh tính, nhẹ run lên. Nhưng rất nhanh liền dừng lại. Lăng Huyền Thiên cũng không chần chừ, từ từ nhắm mắt lại.

Tiếp đó toàn bộ thân thể của hắn đều biến thành từng dòng máu đỏ tươi tiến vào vị trí trái tim của hắn. Dần dần chỉ còn lại một trái tim lơ lửng trước đạo thể của hắn. Nhìn như chỉ là một trái tim đơn giản nhưng bên trong có chứa đạo hồn, tinh huyết, vô tự thiên thư cùng toàn bộ sợi xích pháp tắc, thậm chí bây giờ còn có thêm một hư ảnh màu đen như ẩn như hiện.

Chỉ là nó lúc này đều run lẩy bẩy, trước mặt nó là một hư ảnh nam tử màu vàng kim vô cùng to lớn. Hư ảnh màu vàng kim đó cũng không trực tiếp diệt đi đoàn hắc ảnh đó mà nhẹ nhàng đưa nó vào miệng hấp thu. Sau đó toàn thân hư ảnh màu vàng kim cũng đang dần biến thành màu đen.

Sau một lúc, trái tim từ từ bay vô đạo thể trước mặt, chỉ thấy khi trái tim vừa mới tiến vào trong một lúc. Đạo thể bỗng nhiên run nhẹ lên, sau đó từ từ mở mắt ra, toàn thân cũng hiện ra một bộ trường bào màu trắng.

“Đế Thích Thiên nói không sai. Cho dù ta tu lại một đời như trước cũng chưa hẳn có thể cũng hắc ám chống lại. Hẳn là phải giống như vô tự thiên thư thu thập vạn đạo thế gian sao” Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm.

Hắc ám chi chủ thật sự rất mạnh, trước đó hắn thời kỳ toàn thịnh nắm giữ tam đại chí tôn đại đạo cùng vĩnh hằng đạo tâm. Cuối cùng lại bị một chưởng mà trọng thương. Chính vì thế nên hẳn mới phải tự bạo đạo uẩn. Còn Đế Thích Thiên chỉ là một cái đệm lưng hắn kéo theo mà thôi.
— QUẢNG CÁO —

“Nếu đã tu vạn pháp, vậy hẳn trước là hóa thân hắc ám a. Dù sao dùng hắc ám chi đạo thôn phệ những sợi xích pháp tắc trong cơ thể ta cũng dễ dàng hơn một chút” Lăng Huyền Thiên trầm tư một lúc sau đó nhẹ than. Cuối cùng toàn thân hắn tỏa ra từng đoàn màu đen vụ khí giống y Đế Thích Thiên trước đây.

Vị trí trái tim của hắn thân ảnh màu vàng kim cũng đã hoàn toàn hóa thành màu đen. Sau đó thân ảnh nhẹ mở mắt ra, tại mi tâm của hắn cũng xuất hiện một vệt ngắn màu đen. Kỳ lạ là tại mi tâm bên ngoài thân thể của Lăng Huyền Thiên cũng xuất hiện một vệt ngắn y chang như vậy.


Bên ngoài Ngũ Hành thánh sơn một ngàn dặm, có một nam một nữ đứng tại nơi đây. Nam tử dáng người thanh tú, một thân lam bào. Nữ tử cũng là vô cùng kiều diễm. Một thân váy đỏ, để lộ từng đường cong vô cùng mê người. Chỉ đáng tiếc gương mặt của nàng lại bị một chiếc mảng che mặt che đi. Hai người này không phải là Trịnh Dương cùng La Khinh Sương thì ai.
“Ba ngày rồi a. Có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?” La Khinh Sương hướng về phía Ngũ Hành thánh sơn lẩm bẩm. Từ lúc nàng cùng Trịnh Dương rời khỏi thánh sơn đều đứng tại nơi đây đã đợi hơn ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy Lăng Huyền Thiên khiên hai người lo lắng không thôi.

“Hẳn là không sao, nếu Lăng công tử có thể giúp chúng ta bình an qua. Ta nghĩ hắn cũng sẽ không gặp rắc rối gì” Trịnh Dương nhẹ mở miệng, chỉ là nội tâm hắn cũng lo lắng không ít. Dù sao thì mấy ngày nay đỉnh thánh sơn kia thường xuyên rung lên, tỏa ra khí tức cũng vô cùng khủng bố. Nếu bọn hắn ở gần chắc chắn sẽ chết không thể chết thêm.

“Kìa, hắn ra rồi a”

Đang lúc này chỉ thấy một thân ảnh nam tử toàn thân bạch bào, khuôn mặt anh tuấn, chỉ là tại mi tâm của hắn có một vệt nhỏ màu đen trông có chút tà khí.

“Lăng công tử cuối cùng huynh cũng ra. Chúng ta trước tiên đến Trịnh gia chúng ta a?” Trịnh Dương cũng là thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhẹ hỏi, dù sao thì hắn cũng muốn nhanh chóng trở về Trịnh gia xem một chút. Nếu là Lăng Huyền Thiên đi cùng hẳn là có thể giúp hắn rất nhiều.

“Tốt, đi thôi” Lăng Huyền Thiên nhàn nhạt mở miệng.

Trịnh Dương cũng là nhẹ phất tay, xe ngựa liền hiện ra. Hắn cũng là trực tiếp ngồi trước đánh xe. Trong xe ngựa, La Khinh Sương tuy cảm thấy Lăng Huyền Thiên có chút lạ nhưng cũng là không nói gì. Lặng yên ngồi quan sát hắn tĩnh tọa.