Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 16



Những lý tưởng của vĩ nhân đã sớm quêntừ lâu,

Những mục đích của đời người cũng từ bỏ,

Yêu cuộc sống tự do từ khi con nhỏ,

Đôi khi lên sân khấu nhận thưởng, bỗngkhóc lóc xấu xí hơn heo,

Đôi khi cất tiếng ca, nở nụ cười còn đẹphơn muôn hoa đua nở.

Gió thổi mạnh, dù không kèm mưa nhưng cũng dễ dàng lấyđi hết hơi ấm trong cơ thể con người. Một mình tôi lang thang trên con đườngtrước khi tảng sáng, bước đi không có mục đích, rất lâu. Lúc cầm ống nghe trongbốt điện thoại công cộng, nước mắt tôi vẫn tuôn rơi lã chã.

Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiệnkhông liên lạc được.

Âm thanh ấy truyền vào tại tôi hết lần này đến lầnkhác, khi tôi đặt ống nghe trở lại thì nước mắt đã ngừng chảy, chỉ còn chútbuồn. Những khi đau khổ hay tuyệt vọng, trong lòng cảm thấy buồn bã không phảivì không thể chịu đựng được nỗi đau, mà bởi đã đau khổ đến thế nhưng phía trướcchẳng còn con đường nào để đi, không còn ai bên cạnh, bơ vơ, không nơi nươngtựa.

Mười ngày sau, tôi đẩy gọng kính mát che kín hai phầnba gương mặt ngẩng cao đầu bước nhanh vào trong giảng đường. Tất cả mọi cái đầuđều quay ngoắt lại nhìn tôi lom lom. Sau hai giây phân tích, một tràng pháo taykinh thiên động địa vang lên. Tôi đứng ngây ra.

Tô Na Na hô hào: “Hoan nghênh thỏ con vào ngục tù lầnthứ hai!”.

Kẻ phạm pháp là Mục Thần Chi chứ không phải tôi mà!

Tôi gật đầu mỉm cười, hai tay làm động tác đa tạ. “Cácđồng chí vất vả quá!”

Tô Na Na ngồi phía trước tôi, đẩy xuống một túi bánhngọt nhãn hiệu Pháp, nói: “Đi du lịch không thông báo gì với bổn vương đã đành,đằng này lại tắt cả điện thoại”.

“Một mình tớ phải trốn trong nhà trọ tránh nạn thìcó!”

Tô Na Na bỗng rơi vào trạng thái choáng váng, ngón tayấn vào huyệt thái dương, hét lớn:

“Oh my Lady Gaga! Nhanh, nhanh, ai đến cho tôi mộtnhát dao đi, đến cả thỏ con cũng biết bỏ nhà ra đi rồi.”

Cứ khi nào cái loa phát thanh của Tô Na Na được bậtlên thì tất cả học sinh trong lớp đều lập tức thay đổi tư thế, vểnh tai về phíachúng tôi nghe ngóng trong khi miệng thì bàn tán xôn xao về chuyện có phải tôivà Mục Thần Chi đã chia tay. Lại còn nhẫn tâm đem nỗi đau của tôi ra để mua vuisao?

Tôi cúi đầu, day day giữa hai lông mày. “Cậu hét cáigì thế? Tớ gọi điện cho cậu, sao cậu lại tắt máy? Mười ngày nay tớ lang bạtkhông có chỗ dung thân, có khác gì ngồi trong chảo dầu sôi đâu. Lần đầu tiênnghe thấy tiếng điện thoại, tớ sợ đến mức run lẩy bẩy, còn không dám bước racửa nữa ấy. Mục Thần Chi có thể làm thế với bố tớ thì ai dám đảm bảo rằng, anhta sẽ không ra tay hạ độc tớ chứ?”

“Xin lỗi, tớ ngủ quên nên tắt máy.” Tô Na Na cườigượng gạo, rồi hằn học lôi kính của tôi xuống. “Haizzz, tớ tưởng đại thần lêncơn thịnh nộ rồi đánh đập khiến cậu đến nổi cả đêm mất ngủ, mắt đen như gấutrúc rồi chứ!”

“Tớ không bị đánh, cậu thất vọng lắm sao?” Tôi cũngrất thất vọng, mất ngủ bao nhiêu đêm liền, tất cả phương pháp chống mất ngủ đềuđem ra dùng cả, lại không mua được thuốc an thần nên chỉ còn cách lết dép lê điđi lại lại trong căn phòng nhỏ.

Đôi dép lê trắng tinh, loại dùng một lần, đi lại trênmột đường lầy lội như đi chân không, Mục Thần Chi chỉ dùng loại dép lê đế mỏngkiểu này. Anh ta từng nói: “Đi dép đế mềm giống như đi trên mặt bông vậy, khôngcó cảm giác thật”.

Tôi luôn bất giác nhớ đến anh ta như thế. Lúc đầu, tôiđau đớn như người bị mất tay, chân nhưng sau này mới phát hiện ra, đó là trạngthái nghiện thuốc. Có những gương mặt giống như nước nóng, cứ vật vờ trôi nổitrong trí não, mang theo cả sức nóng hầm hập, ví như cốc trà Ô Long hảo hạng,hay những chiếc sơ mi với những đường kẻ ca rô sẫm màu, hoặc ống tay áo xắncao, hoặc động tác khẽ nhếch môi của một ai đó…

Nhưng khổ sở nhất vẫn là mỗi lần trằn trọc khó ngủ,hai chân cứ giơ lên cao trong không trung theo thói quen rồi lại rơi phịchxuống giường trong hụt hẫng, sau khi sực tỉnh ngồi thần trên giường rất lâu thìlại nhớ tới gương mặt của người ấy lúc tỉnh giấc vì bị tôi gác mạnh chân lênbụng.

Hận Mục Thần Chi như thế nhưng vẫn không thể cai đượcnhững thói quen anh ta mang tới, thật xấu hổ, mỗi lần như vậy tôi lại lao vàonhà vệ sinh, mở vòi nước thật mạnh, vỗ từng vốc nước lên mặt. Mưu kế! Mưu kế vôliêm sỉ! Mục Thần Chi cố ý vạch sẵn mưu kế rồi khiến tôi trúng độc, sau đó lạibỏ rơi tôi, còn anh ta đứng một bên cười cợt trên sự đau khổ của người khác.

“Thất vọng chết mất!” Tô Na Na cười. “Cậu có biếtrằng, nhìn cậu chẳng thuận mắt chút nào không? Ông trời thật công bằng, khôngcho ai mọi thứ. Cậu đã được vui vẻ bao nhiêu lâu rồi thì cũng nên nếm trải chútkhổ đau. Thế mà kết quả cũng chỉ là mất ngủ thôi, bổn vương thật sự thất vọng!”

Chắc chỉ là nói đùa thôi, tôi không để bụng, đáp lạicô ấy một nụ cười.

Tô Na Na tiếp tục than thở: “Xem ra thực sự là trở mặtvô tình rồi!”.

“Nếu có tình thì chắc chắn sẽ không trở mặt, loạingười có thể trở mặt như thế đều vô tình. Mục Thần Chi căn bản là chẳng có tìnhcảm gì với tớ.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên nụ cười.

Tô Na Na thấy biểu hiện của tôi thì kinh ngạc trong bagiây, sau đó sờ vào trán tôi. “Phó Tiểu Mật, não cậu không có vấn đề gì đấychứ? Bố cậu chết rồi, cậu bị người ta đùa giỡn, ngay từ đâu đã bị anh ta hànhhạ mà sao chẳng biết suy nghĩ gì cả, cậu vẫn ngốc nghếch thế sao? Bố cậu mànhìn thấy cậu cười ngờ nghệch thế này thì chắc ông sẽ tức quá mà sống lại mất!”

Không, ông ấy sẽ không tức giận, khi tôi đau khổ đếnmức không thiết sống nữa thì ông ấy đã tức giận cho tôi một cái bạt tai và nóirằng: “Phó Tiểu Mật, cho dù gặp chuyện khó khăn hơn thế nữa, con có thể khóamình trong phòng khóc lóc thế nào cũng được, nhưng một khi đã bước chân ra khỏinhà thì phải ngẩng cao đâu mà bước!”.

Tôi cười với Tô Na Na. “Cậu thấy bao người qua lạitrên đường, ai cũng cười như đồ ngốc vậy, nhưng có phải họ thật sự đang vuikhông? Cuộc sống không phải là ai ai cũng đem tất cả nỗi buồn trưng trên gươngmặt! Ai cũng như vậy cả, tớ có tư cách gì để làm khác đi chứ?”

Ai cũng bị cuộc sống đày đọa đến mức thương tích đầymình nhưng phải cố gắng nở nụ cười. Thực ra cũng có lúc họ thở dài mệt mỏi, mệtđến mức chỉ còn một hơi thở, nhưng một hơi thở ấy cũng đủ để người ta lấy lạitinh thần!

“Cậu là thanh niên có tri thức, văn hóa, từng trải vàcó khẩu khí nhưng tớ luôn cảm thấy cậu rất nhu nhược, gặp chuyện gì cũng nhưcon rùa rụt cổ. Tớ còn tưởng rằng một khi vấp ngã, cậu sẽ không thể đứng dậynổi. Không ngờ cậu vẫn có thể bình tĩnh đến thế!”

Tôi chớp chớp mắt. “Nếu có niềm tin thì chúng ta cóthể phục sinh. Tối nay tớ sẽ đến chỗ cậu, cậu chăm sóc tớ tốt đấy!”

Tô Na Na bỗng thay đổi sắc mặt. “Tớ còn một căn nhà ởkhu chung cư Đan Lộ.”

“Thế cái gã nam sủng của cậu rốt cuộc là ai hả? Đếnchỗ nằm của tớ cũng chiếm mất!” Hành vi gần đây của Tô Na Na bất thường đến nỗikhiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc.

“Không có nam sủng nào cả!” Na Na nhíu mày một cáchkhó khăn, ánh mắt lảng tránh.

“Phó Tiểu Mật, chị cậu đến tìm kìa! Đang đứng đợi ởcầu thang đấy”, có người nói vọng vào.

Tình cảnh tôi đã bi đát đến mức này mà còn có ngườinhận bừa là họ hàng thân thích nữa sao? Quả nhiên thế giới này sắp sụp đổ rồi!

Ở góc rẽ cầu thang có hai người phụ nữ đứng trước cửasổ, nhìn dáng vẻ rất lạ, tôi lễ phép chào hỏi: “Tôi là Phó Tiểu Mật, ai tìm tôithế?”.

“Cô là Phó Tiểu Mật sao?”

Tôi đang chán nản thì một bóng đen xẹt qua trước mắtrồi tôi phải hứng trọn một cái tát trời giáng. Cục tức trong bụng tôi như đượcđổ thêm dầu vào lửa. “Cô bị điên sao?”

Không đúng, là bọn họ bị điên. Hai sinh vật lạ này,tôi chẳng quen ai cả, nhưng tôi có thể nhận một người, chính là mỹ nhân khoáctay Mục Thần Chi và nói sẽ bôi thuốc cho anh ta ở nhà hàng thịt lừa hôm trước.

“Phó tiểu thư, tôi là Tạ Tuệ Giai, tôi muốn nói với côvề chuyện của Mục Thần Chi”, Ta Tuệ Giai lên tiếng.

“Sao phải nói chuyện với ả gái điếm đó chứ!”, cô gáiđi cùng Tạ Tuệ Giai tiếp lời.

Tôi bực bội quát lên: “Cô chửi ai đấy?”.

“Đứa nào là hồ ly tinh thì tôi chửi đứa đó, tám đờinhà cô chưa được nhìn thấy tiền và giai sao? Đừng có bày trò lẳng lơ trước mặtMục Thần Chi nữa.”

Tôi lẳng lơ nhưng tuyệt đối không phải là loại dễ bắtnạt. Bị người ta cho ăn một cái tát, kiểu gì tôi cũng phải trả lại cho họ mộtnhát dao ngọt ngào.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đối thủ của mình,rồi cười rất dịu dàng. “Không có nhan sắc thì phải có khí chất, không có khíchất thì tối thiểu cũng phải học được cách che giấu khuyết điểm của bản thân,nếu mà ngay cả việc che giấu khuyết điểm cũng không biết thì coi như không cóđạo đức. Còn nhan sắc thì có thể đi phẫu thuật thẫm mỹ, chỉnh sửa hình ảnh nhờphotoshop. Chứ như cô thế này, thật sự làm người ta thấy đáng khinh quá!”

Câu nói vừa lọt đến tai ongchúa, ả đàn bà chanh chua này lập tức nổi đóa, miệng khôngngớt văng ra những lời chửi rủa tục tĩu, còn định xông vào tôi như lên cơn dại.Thấy vậy Tạ Tuệ Giai kéo tay ả lại can ngăn.

Hai yêu nữ diễn kịch, kẻ tung người hứng, khán giảcũng dần trải khắp hành lang. Người biết chuyện thì cho rằng đó là kẻ thứ bađến chuốc phiền phức, người không biết thì bĩu môi nghi ngờ tôi không đứng đắn.Có chuyện với Mục Thần Chi thì sao lại đến tìm tôi chứ?

“Chuyện của cô với Mục Thần Chi, đi tìm anh ta mà nói.Tôi chẳng hơi đâu mà đôi co với cô.”

Ta Tuệ Giai kéo tôi. “Tôi đang mang thai đứa con củaMục Thần Chi và nhất định phải sinh nó ra.”

Tim tôi như vừa bị ai đánh nghe “ầm” một tiếng, đau âmỉ, nhưng tôi vẫn cười “hì hì” đáp lại: “Cô tìm nhầm nơi rồi, nơi đây là Họcviện Điện ảnh chứ không phải khoa Sản! Mục Thần Chi không chu cấp đủ tiền để côsinh đứa bé sao? Vậy cô tìm anh ta mà đòi! Tôi đây chỉ có một xu tiền lẻ thôi,cô có muốn không thì tôi cho?”.

Mặt mày Tạ Tuệ Giai xanh lét rồi chuyển sang tím tái,còn lên giọng: “Mục Thần Chi đối với tôi rất tốt, anh ấy yêu tôi, hy vọng côkhông đến phá hoại tình cảm của chúng tôi nữa”.

“Ồ, thế cô đợi một chút nhé!” Tôi quan sát tứ phía,chiến trường đang rất căng thẳng mà Tô Na Na chết ở đâu không biết? Tôi mượnđiện thoại của một người đứng gần đó, gọi điện cho Mục Thần Chi.

Chắc là số máy lạ nên điện thoại đổ chuông rất lâu mớithấy anh ta nghe máy. Đầu dây bên kia im lặng, tôi lên tiếng trước, giọng nóitỏ rõ sự tức giận: “Đang ở đâu đó?”.

“Mật Mật?” Mục Thần Chi có vẻ rất vui mừng.

“Đến trường tôi đi, nhanh nhanh lên, đến dắt sinh vậtkhông rõ gốc gác mà anh nuôi về ngay. Cô ta sắp sinh rồi!” Khốn kiếp! Định gieophiền phức lên đầu chị hai này chắc!

Không đợi Mục Thần Chi trả lời, ả chanh chua bên cạnhTa Tuệ Giai bỗng phát điên, rồ dại rút giày ném về phía tôi. “Hồ ly tinh!”

Tôi giật lùi về phía sau một bước, không biết kẻ nàochơi xấu, ngáng chân, cả người tôi đập xuống tay vịnh cầu thang, hai tay chớivới trong không trung. Tôi đau đến mức không thở nổi.

“Hai bãi này ở đâu ra thế?” giọng nói của Tô Na Na cấtlên. Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Tiêu Hàn Ý nhanh chóngchạy đến, đỡ tôi dậy, giọng nói đầy quan tâm: “Có sao không?”.

“Em là hồ ly tinh nên có yêu khí bảo vệ, không saohết.” Tôi xua tay. “Có điều, khi nói thì mình mẩy đau như bị kim châm vậy.”

Thân hình cao to của Tiêu Hàn Ý che mất nửa người TôNa Na, tôi chỉ nhìn thấy ngón tay của cô ấy chỉ lên trán của Tạ Tuệ Giai và ảchanh chua bên cạnh:

“Một bãi phân, một bãi nước đái, cút về nhà xí mau!”

Ả chanh chua mềm nắn rắn buông, giọng điệu nhỏ nhẹ hơnmột chút: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô? Sao lại đến chõ mõm vào chuyện ngườikhác?”

Tô Na Na bản lĩnh hơn tôi, những câu tục tĩu được tuônra cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ nghe khiến Tạ Tuệ Giai và ả chanh chua phải cuncút cắp đuôi chuồn thẳng.

Tôi được một đám bạn cùng lớp khiêng vào bệnh viện.Lúc nằm trên giường bệnh, tôi chán nản nói: “Cậu nói xem, Mục Thần Chi dù chocó cầm thú thế nào đi chăng nữa nhưng lại sỡ hữu một gương mặt đẹp đến mê hồn,tớ luôn cảm thấy anh ta rất có phẩm chất, thế mà tại sao những cô gái bên cạnhanh ta lại ngày càng kém cõi thế nhỉ?”.

Tô Na Na nói: “Da trắng, mắt to, là những cô gái màanh ta chọn để gây scandal, tất cả đều Lolita[1] nhưcậu!”.

[1]Lolita là một tiểu thuyết củ aVladimir Vladimirovich Nabokov, được xuất bản năm1955 ở Paris. Sau này, cái tên “Lolita” đã đi vào văn hóa phổ thông như là mộttừ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính.

***

“Lolita vàng hay Lolita bạc thì đều không phải là kiểuLolita như tớ. Tớ cũng chỉ là một trong vô vàn kẻ thế thân mà thôi.” Nữ thầnLolita trong trái tim Mạc Thần Chi đích thị là cô gái mà anh ta đã viết cho mấynghìn bức thư tình chứ không phải tôi!

“Cậu là kẻ thế thân hèn kém nhất đấy!” Tô Na Na tứctối trách móc tôi. “Vừa được giày cao gót của người ta mát xa cho, có thấythoải mái không? Tớ căm ghét cái điệu bộ đáng thương của cậu! Tớ trượng nghĩarút gươm trợ giúp thì lại trở thành kẻ đi chõ mõm vào chuyện của người khác? Tớbị điên nên mới lo lắng cho cậu!”

“Cậu căm ghét tớ? Sao có thể chứ? Nếu cậu vừa nói câuđó vừa nghiến răng nghiến lợi thì tớ mới tin!”

Tô Na Na bỗng nghiêm túc nhìn tôi. “Cậu nghĩ rằng tớkhông thể căm ghét cậu sao?”

“Hi, cậu đối xử với tớ tốt như thế cơ mà! Haizzz, cậuđừng dọa tớ nữa!”

Tô Na Na lắc đầu gượng cười. “Cậu đó, đường đường làhoa khôi của trường mà lại bị người ta hắt một đống phân vào người như thế, vậymà không tránh cũng chẳng đáp trả!”

“Cậu đã thấy bông hoa nào bị chôn chặt dưới đất mà cóthể ngoi lên được chưa? Tớ bị thương tích đầy mình rồi.” Tôi phụng phịu. “Huốnghồ, hoa khôi của trường có phải là hoa bá vương đâu.”

Tiêu Hàn Ý phì cười. “Tô Na Na là hoa bá vương, bávương có một cọng cỏ đuôi chó cắm trên đầu.”

Tô Na Na trừng mắt. “Tiêu tiện khách, dù có một trămquyển kinh Phật thì cũng không thể rửa sạch được sự nhơ bẩn đen tối trong timgan nhà ngươi.”

Thấy hai ngời sắp sửa đấu đá, tôi vội đập tay vàothành giường, ngẩng đầu than vãn: “Trẫm… cô đơn quá!”.

Tô Na Na liếc xéo tôi một cái. “Cậu cô đơn cái nỗigì?”

“Hai người nói những lời ngọt ngào êm ái, khí thế ngấttrời, lại còn ném cho tớ một cái trừng mắt, thử hỏi như thế, tớ không cô đơnsao?”

“Hi, cô đơn thì dễ giải quyết lắm!” Tô Na Na hứng chínháy mắt với tôi. “Gọi anh bác sĩ đẹp trai ban nãy đến, đảm bảo anh ta sẽ quétsạch cô đơn cho cậu.”

Sặc, đúng là bộ dạng tú bà!

“Cậu cứ tưởng tình cảm của tớ như cây hoa đào tronggame, bị chặt gốc rồi một tiếng sau là có thể mọc trở lại sao? Cậu để tớ yênchút đi!”

“Có tôi đây thì còn phải giới thiệu ai nữa chứ?” TiêuHàn Ý dịch mông về phía tôi. “Tối nay bệ hạ bóc tem thần thiếp đi mà!”

Tôi bị câu nói ấy làm cho lộn mửa, ấn ngón tay vào mặtanh ta. “Tên bệnh hoạn này! Sao gần đây lời nói của ngươi cũng thô bỉ như tênbánh nướng thế?”

Vừa nhắc đến Thiệu Bỉnh Hàm, quả táo gọt dở trong tayTô Na Na suýt nữa thì rơi xuống đất. Nhìn ánh mắt lung túng của cô ấy, tôi mơhồ cảm thấy có điều gì đó bất thường. “Nữ vương, cậu với bánh nướng…”

Cánh cửa phát ra những tiếng kêu lạch cạch rồi mở ra.Tôi đang nằm trên giường, úp mặt xuống gối, liền ngẩng cổ lên nhìn, trong giâylát, sắc mặt đông lại như bị đóng băng.

Có một người cứ khi nào xuất hiện là bầu trời lại trởnên u ám.

Sắc mặt của Mục Thần Chi còn khó coi hơn cả tôi bởicòn mang theo cả không khí âm u, lạnh lẽo. Đôi mắt như hai viên kim cương đenlướt nhìn phòng bệnh một lượt. Lúc ánh mắt ấy dừng lại ở chỗ Tô Na Na và TiêuHàn Ý thì nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống 0o.

Tô Na Na “hứ” một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Đại thầnvào nhằm phòng rồi, sinh vật mà anh nuôi sắp sinh con rồi, đang nằm ở khu chờsinh đấy!”.

Mục Thần Chi ung dung bước đến, nét mặt nhã nhặn. “Tôtiểu thư, thời điểm quan trọng mà cụ ông bên nhà được ngồi lên ghế Chủ tịchtỉnh sắp đến rồi đó! Tối nay hẹn Thiệu Bỉnh Hàm mở tiệc mừng nhé, cô thấy thếnào?”

Anh ta ức hiếp tôi thì khỏi phải nói, nhưng bây giờdựa vào cái gì mà uy hiếp bạn tôi? Có chuyện gì mà liên quan cả đền Thiệu BỉnhHàm chứ?

Sắc mặt Tô Na Na bỗng dưng trắng bệch như tờ giấy, bàntay không ngừng xoay tròn quả táo đang gọt dở.

Ánh mắt cười của Mục Thần Chi dừng lại trên người TiêuHàn Ý, đôi mày rậm khẽ nhướn cao. Tiêu Hàn Ý lập tức đứng dậy, chỉnh lại vạtáo, gượng gạo nói với tôi: “Phó Tiểu Mật, anh đi lên khoa xin phép cho em rồivề lớp học giúp em chép bài”.

Tô Na Na cũng khịt mũi rồi cầm túi xách đứng dậy, tôivới tay nắm lấy cánh tay cô ấy. “Cậu đi đâu…”

Vừa nhìn thấy Mục Thần Chi mà tôi đã thấy sợ hãi rồi!

“Bị thương sao?” Mục Thần Chi sải bước tiến đến đầugiường bệnh, chau mày rồi đặt tay lên người tôi.

Cần anh quan tâm sao? Tôi huơ tay vùng vằng né tránh,nhưng chưa hất được tay anh ta ra thì tôi đã ngã phịch xuống đất. Chiếc đĩatrên kệ cạnh giường cũng bị rơi trúng đầu tôi. Những hạt hạnh nhân cứ thế trútxuống như mưa, các đường khí huyết trong toàn thân tôi như đều vỡ tan, tôi đauquá chỉ còn biết kêu oai oái.

Mục Thần Chi thấy vậy hoảng hốt gào lên: “Em ở yên mộtchút không được sao?”.

Ở yên? Có anh ở đây thì làm sao tôi ở yên được?

Tôi trừng mắt lườm Mục Thần Chi. Anh ta lại đến dìutôi. Tôi giơ nanh múa vuốt, huơ tay, đạp chân loạn xạ đến nỗi vết thương ở eođau nhói, nhưng có chết tôi cũng không muốn anh ta chạm vào tôi dù chỉ là mộtngón tay.

Tiêu Hàn Ý thấy tôi cố sống cố chết lườm Mục Thần Chichòng chọc trong khi nước mắt lưng tròng thì vội khom lưng, dang rộng hai tayvề phía tôi. “Mật Mật…”

Tôi như gặp được chiếc thuyền cứu sinh, liền đưa tayvề phía anh ta. “Phựt” một tiếng, cánh tay tôi suýt nữa thì bị Mục Thần Chi hấtvăng khỏi cơ thể. Anh ta đã mất hết vẻ nho nhã ban nãy, vẻ hung dữ cuối cùngcũng lộ rõ, hai mắt tóe lửa nhìn Tiêu Hàm Ý, khẽ rít lên một tiếng: “Cút!”.

Tàn nhẫn! Tôi chỉ muốn một chút quan tâm của bạn bè,một chút thôi mà cũng không có tư cách đón nhận sao?

Ngốc! Tôi thật ngốc, Tô Na Na và Tiêu Hàm Ý thì khôngthể chống lại được Mục Thần Chi, còn tôi đây đang ở trong tình trạng gần nhưnửa người tàn phế mà lại dám trừng mắt lên với anh ta sao?

“Đi thôi, đi thôi! Không kịp vào lớp bây giờ!” Tô NaNa kéo Tiêu Hàn Ý đi ra. “Lát nữa khắc có người chăm sóc cô ấy!”

Mục Thần Chi cứ tiến đến gần tôi thì tôi lại run lêntheo phản xạ. Trong đầu tôi toàn là những nụ cười giả tạo che đậy bản chất nhamhiểm của anh ta. Tôi rất sợ Mục Thần Chi. Giết tôi vốn là việc vô cùng dễ dàngvới anh ta, tôi bây giờ lại nằm trên giường bệnh như thế này thì càng không cósức bảo vệ mình, vì thế cứ thấy Mục Thần Chi nhăn mặt là tôi thấy sợ. Trongmười ngày ngắn ngủi gần đây, ngày nào tôi cũng cố gắng mỉm cười nhưng lại luôncảm giác mình chẳng khác nào chiếc bè trúc nhỏ bé giữa đại dương bao la, mộtcon sóng dù nhỏ đến mấy khi ập đến cũng có thể mang theo sự nguy hiểm khônlường. Cảm giác đó, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Mục Thần Chi bế tôi lên giường bệnh, nhặt giúp tôinhững hạt hạnh nhân còn vướng trên tóc. Tôi chỉ biết nhắm tịt mắt lại như tượnggỗ mặc người ta chỉnh sửa. Tôi muốn niêm phong tất cả các giác quan lại nhưngvẫn nghe thấy giọng nói của anh ta.

Mục Thần Chi dặn dò Tiểu Hàn gì đó rồi không nói thêmlời nào với tôi, chỉ đứng thở dốc. Không lâu sau, các túi đồ trên kệ cạnhgiường cũng bắt đầu phát ra những tiếng kêu loạt xoạt.

Sao lại thu dọn đồ đạc?

Tôi không thể không mở to mắt ra nhìn, Mục Thần Chiđang khom lưng dọn dẹp sách vở và hoa quả trên kệ cho gọn vào một túi. Anh taquay mặt, ánh mắt chạm phải tia nhìn của tôi. Ánh mắt ấy dường như mang theo cảnhững trách móc và đau khổ.

Thấy môi Mục Thần Chi khẽ động đậy, tôi nhắm mặt lạivà quay mặt đi. “Anh đừng động vào đồ đạc của tôi.”

Mục Thần Chi không đáp lại, chiếc túi trong tay như bịgió mạnh tạt qua, càng lúc âm thanh loạt xoạt phát ra càng lớn.

Âm thanh ấy chẳng khác nào những đốm lửa đang khôngngừng nhảy múa trong trái tim tôi, khiêu khích ngọn lửa căm tức đã bị kìm néntừ lâu. Tôi gắng sức kiềm chế giọng nói: “Người ta giáng một cái tát lên mặt tôi,suýt chút nữa tôi bị mất mạng vì bị ngã lăn xuống cầu thang. Anh thì có gì tốtđẹp để người ta vì anh mà tàn nhẫn như thế với tôi chứ?”.

“Cô ta tát em?” Mục Thần Chi nhíu mày kinh ngạc rồiđưa tay ra chạm vào mặt tôi. “Để anh xem nào!”

Sự dịu dàng đột ngột ấy của Mục Thần Chi khiến tôicàng cảm thấy mình đáng thương.

“Cút đi!” Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Hôm nay tôi đãvuốt râu hùm đấy, thì đã sao nào? Chết thì chết! Tôi bật cười thành tiếng. “Anhhớt ha hớt hải chạy đến đây làm gì? Chẳng phải là để nhìn xem tôi đã chết chưasao? Lại khiến anh thất vọng rồi, tôi không chết. Haizzz, mà sao anh lại thấtvọng chứ? Anh còn đang đợi xem kịch hay mà, tôi phải tiếp tục giữ cái mạng choanh vui đùa chứ!”

Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay Mục Thần Chi lóe lênánh sáng lạnh lẽo, các ngón tay co lại thành nấm đấm. Tôi đang đợi chết dưới cúđấm ấy nhưng anh ta lại lấy trong túi áo ra một bao thuốc. Xem ra Mục Thần Chirất tức giận thì bàn tay lấy bao thuốc mới run run, miệng thì thầm như thể tựnói với chính mình: “Chết cũng tốt, chết cũng tốt. Tôi thất vọng nỗi gì chứ? Làtôi tuyệt vọng thôi!”.

“Cạch.” Châm thuốc xong, Mục Thần Chi nhìn tôi một cáirồi lại chau mày dụi tắt điếu thuốc.

Sợ tôi ho sao? Anh có thật sự quan tâm đến sức khỏecủa tôi không? Thôi đi!

“Anh không phải giả bộ!”, tôi càu nhàu.

Mục Thần Chi vung tay, chiếc bật lửa bay vèo rồi đậpthẳng vào tường.

Chiếc bật lửa do một nghệ nhân chạm khắc bạc nổi tiếnglàm thủ công trị giá hai vạn tệ nổ mất xác trong chớp mắt. Tôi cũng chẳng đáng bằngcái bật lửa ấy.

Miệng tôi khô khốc. Kệ đựng đồ cách giường bệnh mộtkhoảng nhưng tôi không muốn anh ta giúp đỡ, nhích từng tí một để với tay lấycốc nước. Vừa đưa tay ra đã thấy Mục Thần Chi hoảng hốt bổ đến đỡ lấy tôi. Tôivội né tránh, lại ảnh hưởng đến vết thương. Tôi đau quá rên lên, nước mắt và mồhôi đều nhất loạt túa ra.

“Cho em đau chết đi!” Mục Thần Chi cắn răng, cẩn thậnđặt tôi nằm ngay ngắn trở lại rồi lấy cốc nước kề vào miệng tôi. “Nói một tiếnglà muốn uống nước thì đã chết ai?”

Tôi nghểnh cổ dòm vào cốc nước, liệu ban nãy Mục ThầnChi có tranh thủ cơ hội tôi không chú ý cho cái gì vào trong nước không nhỉ?

Mục Thần Chi ngây ra giây lát rồi đưa cốc nước lênmiệng tu ừng ực, sau đó nói hai chữ rít qua kẽ răng: “Xuân dược!”.

“Hèn chi anh làm tình bừa bãi, lại còn sắp sửa có connữa chứ!” Tôi lườm anh ta giễu cợt.

Mục Thần Chi bật cười, hai cánh tay khẽ khàng vòng quaeo tôi. “Ừm, vậy em sinh cho anh một đứa nhé!”

Có nhục nhã không cơ chứ? Ôm thì cứ ôm đi, đằng nàytay anh ta không chịu để yên, cứ thế luồn vào trong áo tôi sờ mó. Cái kiểu thayđổi thái độ trong nháy mắt đó của anh ta khiến tôi cảm thấy mình thật hạ tiện,không ngừng đẩy cái đầu đang dựa vào vai mình ra. “Mục Thần Chi, khi anh vui làtìm đến tôi vui đùa chốc lát, lúc buồn chán thì lại nhẫn tâm xua đuổi, rốt cuộcanh có ý gì?”

“Chỉ là nhớ em thôi.” Nụ cười của Mục Thần Chi có vẻbất cần, gương mặt càng áp sát vào cổ tôi. “Đứa trẻ đó không phải của anh. Emtin anh một lần có được không? Em bị mắc mưu của người ta rồi.”

“Chẳng phải chính anh mới là người bày mưu tính kế đểlừa tôi sao? Anh nói đi, nếu không phải anh thì ai đã âm mưu lừa dối tôi?”

Mục Thần Chi thở dài, định nói gì đó nhưng lại thôi.Chắc là nghĩ đến vết thương của tôi nên anh ta mới nhẹ nhàng buông lỏng vòngtay như thế. Anh ta áp sát vào tai tôi, thì thầm bằng giọng điệu khẩn cầu: “Đềulà lỗi của anh! Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp cả thôi”.

Không đợi tôi kịp nổi giận, một giọng nói đột ngột bayđến, chất giọng ôn hòa nhưng không mấy vui vẻ: “Không tốt đẹp nổi nữa đâu”.

Mục Thần Chi kinh ngạc quay đầu lại, đôi mày nhíuchặt. Người vừa phát ngôn đã đi đến trước mặt Mục Thần Chi, khẽ mỉm cười. “Nhờmột chút!”

Mục Thần Chi thấy anh chàng đó vận áo blouse trắng,liền đứng dậy nhường lối đi nhưng vẫn không quên kèm theo ánh mắt lạnh lùng.

“Còn đau lắm không?” Vị bác sĩ kê chiếc gối cho bằngphẳng, vừa đỡ tôi nằm ngay ngắn vừa nhắc nhở: “Từ sau còn có những cử động bấtcần nữa thì đừng mong khỏi lại”.

Bị Mục Thần Chi ôm ấp có thể nguy hiểm đến tính mạng!Vị bác sĩ này đang cảnh tỉnh tôi chăng?

Mục Thần Chi đứng một bên thấy bác sĩ ân cần dặn dòtôi thì sắc mặt bỗng u ám. Đúng lúc đó thì Tiểu Hàn bước vào, cúi đầu thôngbáo: “Ông chủ, không làm được thủ tục xuất viện”.

“Có chuyện gì vậy?” Mục Thần Chi cao giọng.

“Bác sĩ chữa trị không phê chuẩn.”

Mục Thần Chi phản ứng lại rất nhanh, bật ra tiếng cườilạnh lùng, hai mắt từ từ khép lại. Lửa giận trong ánh mắt anh ta tưởng chừngnhư có thể thiêu sống người đàn ông đang đứng ở trước giường bệnh rót nước chotôi.

Vị bác sĩ thản nhiên liếc Mục Thần Chi một cái rồi đưacốc nước cho tôi, lúc đi ra còn mỉm cười đưa tay với Mục Thần Chi. “Chào anh,tôi là Thịnh Hạ, bác sĩ điều trị chính của Phó Tiểu Mật.”

Trong vòng chưa đầy ba phút bị một kẻ khiêu khích đếnhai lần, Mục Thần Chi cũng chẳng phải là người giỏi kiềm chế, anh ta khịt mũi“hứ” một tiếng rồi đi qua Thịnh Hạ, tiến về phía Tiểu Hàn nói chuyện.

Thịnh Hạ không tức giận, vẫn mỉm cười, nói: “Đáng raanh đây phải từng nghe câu nói tổn thương gân cốt thì phải trịliệu một trăm ngày rồi chứ? Hệ thống màng xương, gân cốtvà dây chằng của Phó Tiểu Mật đều bị rạn. Nội trong một tuần thì không thể xuấtviện được!”.

Mục Thần Chi đáp lại khô khốc: “Nếu về nhà thì cô ấyvẫn có thể dưỡng thương như thường mà. Tôi đã mời vị bác sĩ có năng lực điềutrị vết thương tốt nhất về điều trị cho cô ấy rồi”.

Thịnh Hạ nhướn mày mỉm cười. “Xin hỏi, anh có quan hệthế nào với cô ấy?”

Hai chữ “về nhà” được thốt lên rành mạch như thế, vậymà Thịnh Hạ còn hỏi quan hệ của chúng tôi. Rõ ràng anh ta đang phớt lờ Mục ThầnChi, mà không đúng, đó gọi là khiêu khích! Lần đầu tiên tôi gặp người dám đốiđầu với Mục Thần Chi như vậy. Lúc nhập viện kiểm tra, tôi chỉ thấy thái độ cácbác sĩ trong bệnh viện này rất ân cần, đứng đắn, tưởng chừng như không bao giờcáu giận, không ngờ một người ôn hòa như anh ta lại có lúc khí phách đến thế.

Mục Thần Chi mím môi. “Tôi là chồng chưa cưới của côấy.”

Thịnh Hạ tỏ vẻ không tin. “Anh là chồng chưa cưới củacô ấy mà sao bây giờ mới tới? Lúc cô ấy bị người ta đánh thì anh ở đâu? Nếukhông phải vì anh, liệu cô ấy có bị người ta đẩy từ cầu thang xuống không? Từlúc anh vào đây, vết thương của cô ấy còn nghiêm trọng hơn khi nhập viện. Thếthì vị bác sĩ có năng lực nhất về hồi phục vết thương mà anh nhắc tới ấy, tôicũng không thể tin tưởng.”

Sao anh ta lại biết nhiều đến thế? Một vị bác sĩ dù cótinh thần trượng nghĩa đến mấy thì cũng không bao giờ dám đối đầu với Mục ThầnChi như thế! Nhớ lại lời Tô Na Na nói trước khi đi khỏi: Látnữa khắc có người chăm sóc cô ấy, tôi bỗng hiểu, hóa racô ấy không nói đùa, anh chàng mà cô ấy muốn giới thiệu cho tôi chính là ThịnhHạ.

Vừa thấy Mục Thần Chi chậm rãi nhếch khóe môi mà tôithót tim. Chết rồi, một khi anh ta đã cười lặng lẽ như thế thì chắc chắn làđang thực sự tức giận. Vị bác sĩ này e là sắp gặp tai họa rồi.

Mục Thần Chi mặc bộ com lê màu xám, đứng thẳng, ý tứđe dọa toát lên từ dáng vẻ lạnh lùng, chỉ có giọng nói là vô cùng ôn hòa nhưngnghe thế nào cũng sặc mùi khủng bố: “Bác sĩ Thịnh làm việc ở đây được bao lâurồi?”.

Tôi toát mồ hôi thay cho Thịnh Hạ, nhưng Thịnh Hạ lạidửng dưng như không, còn thản nhiên mỉm cười. “Thực tập được bốn tháng. Học ởkhoa Chỉnh hình của trường Đại học S. Một năm trước lấy bằng tiến sĩ về Tâm lýhọc. Tôi là bạn của Thiệu Bỉnh Hàm.”

Mục Thần Chi phản ứng rất nhanh, nhướn mày. “Uy hiếptôi?”

“Tôi không có thói quen đó, tôi chỉ muốn nói với anhrằng, bệnh viện có quy định của bệnh viện, đương nhiên anh cũng có thể gọi điệncho viện trưởng. Tôi có một phòng khám tư nằm trên đường Giải Phóng, trangthiết bị y tế ở đó cũng không đến nỗi nào. Khi xây dựng, Thiệu Nhị cũng đầu tưvào đó không ít. Nếu Phó Tiểu Mật đến đó điều trị thì chúng tôi có thể chăm sócvà chữa trị cho cô ấy tốt hơn.”

Mục Thần Chi rất lâu không đáp lại, rồi đột nhiên cườivang, vỗ hai bàn tay phát ra những tiếng kêu bôm bốp: “Rất tốt! Rất tốt!”.

Thịnh Hạ như không nhìn, không nghe thấy gì, đến trướcgiường bệnh, thấy tôi cựa quậy thì nhẹ nhàng hỏi: “Không thoải mái sao?”.

“Vâng, nằm một tư thế lâu quá nên ê hết cả người.”

Tự nhiên có người đối đầu với Mục Thần Chi như vậy,sao tôi lại không thể dựa dẫm một chút chứ? Tôi xích lại gần Thịnh Hạ, giọngđiệu dịu dàng: “Anh và tên bánh nướng là bạn học sao? Vậy anh đừng đem chuyệntôi bị thương nói cho anh ta biết nhé!”

“Tại sao vậy?” Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ nhướnlên, mỉm cười, nụ cười giống như mây trôi phản chiếu trong mắt tôi. Tôi cảmthấy con người anh ta thật giống với chiếc lá xanh tươi nhất trên cành câytrong tiết trời giữa hạ đang mơn mởn màu xanh lấp lánh dưới ánh nắng.

“Tôi không muốn anh ta bị người ta đánh cho sứt đầu mẻtrán, rồi lại phải làm bệnh nhân với tôi.” Tôi liếc Mục Thần Chi như thể đangám chỉ điều gì đó.

Thịnh Hạ cũng dõi theo tôi, cười nhạt nói: “Yên tâm,tôi nhất định sẽ không cho Bỉnh Hàm biết”. Nói xong, Thịnh Hạ lật chăn sangbên, giúp tôi đổi tư thế. “Nằm thế này có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

“Có. Mà tại sao anh lại giúp tôi giữa bí mật vậy?”

“Vì Tô Na Na giới thiệu em cho anh, với lại anh cũngsợ ồn ào lắm.” Thịnh Hạ híp mắt cười, nơi khóe mắt còn ánh lên sự ấm áp.

Người này thẳng thắn quá!

Mục Thần Chi vẫn đứng một bên, rất lâu mà vẫn khônglàm động tác gì khác, chẳng hé răng nửa lời, chỉ nhìn Thịnh Hạ chằm chằm, toànthân anh ta như đang chực bốc cháy. Nhưng hình như Thịnh Hạ không để tâm đếnchuyện đó chút nào, anh ta xem đồng hồ nhắc nhở Mục Thần Chi:

“Nếu anh Mục là người bảo hộ thì hãy đi làm thủ tụcngay bây giờ, sau một tiếng nữa đến giờ tan ca thì việc làm thủ tục sẽ khó khănđấy.”

Mục Thần Chi không thèm đếm xỉa đến lời nhắc nhở củaThịnh Hạ, mở cửa bước ra dặn dò Tiểu Hàn nhưng giọng điệu gần như gào thét: “Đilàm nốt các thủ tục, nhớ mang thuốc Đông y về cho Huệ Tử, dặn cô ấy hầm canhthăn heo, cho thêm chút đường vì Tiểu Mật sợ đắng”.

“Anh Mục, huyết áp của Phó Tiểu Mật quá cao, không nênăn nhiều thịt động vật.” Thịnh Hạ vẫn giữ nụ cười trên môi.

Sắc mặt Mục Thần Chi từ đỏ chuyển sang trắng, đóng sầmcửa lại, suýt nữa thì cánh cửa đập vào mặt Tiểu Hàn. “Đi mau!”

Con người Thịnh Hạ thật không tầm thường chút nào, cóthể khiến Mục Thần Chi nổi giận đến mức ấy! Tôi mạnh dạn thừa nước đục thả câu,vẫy Thịnh Hạ lại gần. Anh ta “ờ” một tiếng, rồi tiến lại, ghé sát vào tai tôi.Tôi cất giọng đủ to để Mục Thần Chi có thể nghe thấy, ỏn ẻn nói: “Bác sĩ Thịnh,anh chính là thần tượng của em”.

Ánh mắt sắc lẻm của Mục Thần Chi nhanh chóng xẹt tới,nở nụ cười lạnh lùng. “Em to gan quá rồi đấy, Phó Tiểu Mật!”

Tôi không phải là dân ăn chay, không thể thẳng mặtcông kích anh thì tôi phải tìm phương án khác chứ!

Thịnh Hạ nhếch môi cười nhẹ. “Gọi anh là Thịnh Hạ đượcrồi. Điện thoại của em trong túi xách hả?”

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Thịnh Hạ lấy túi xách trên nóc kệ xuống, lịch sự xinphép trước khi mở ra: “Có phiền không?”.

“Không sao.”

Anh ta rút điện thoại ra, các ngón tay ấn lần lượttừng con số trên bàn phím. “Đây là số điện thoại của anh. Số cuối của anh vàanh chàng bánh nướng đó giống nhau, đều là 523, Hai mươi ba tháng Năm là sinhnhật của em mà, chắc em sẽ nhớ được thôi.”

“Hình như anh cũng biết nhiều điều về em?” Anh ta biếtcả việc tôi rất dốt về khoản nhớ các con số. “Tại sao anh lại nói huyết áp củaem cao?”

“Thiệu Bỉnh Hàm nói em hay chảy máu cam. Người haychảy máu cam thì có thể phân ra làm hai loại: nếu không phải do niêm mạc mũiquá mỏng thì sẽ do huyết áp cao. Em thường xuyên thức đêm, lại còn ăn cay.”

“Hi, anh đoán như thần vậy!” Đúng là học vị khác nhau,anh ta và Thiệu Bỉnh Hàm quả nhiên một trời một vực. “Vậy anh khám xem em còncó bệnh gì khác nữa không!”

“Lần đầu tiên anh thấy một người vui vẻ yêu cầu khámbệnh đến thế đấy.”

“Vừa gặp anh là em đã thấy vui rồi.” Thịnh Hạ nắm tay tôi, xem xét từng chiếcmóng tay, ánh mắt chăm chú quan sát rồi gật gù nói: “Em phải bổ sung khí huyết,chẳng có hình bán nguyệt nào ở gốc các móng tay cả. Ưm, trên ngón cái cũng cónhưng quá bé, nếu không để ý kỹ thì sẽ không nhìn thấy”.

Phải chăng những người đang có bệnh luôn thiếu sức đềkháng với sự dịu dàng của đàn ông? Tôi chỉ cảm thấy sự dịu dàng từ các ngón taycủa Thịnh Hạ lan vào tận tim mình. Đặc biệt là giọng nói, thật sự giống lànnước ấm mơn trớn, mỗi âm thanh phát ra đều khiến người khác cảm thấy yên lòng.

Mục Thần Chi hoàn toàn bị phớt lờ, giọng nói hầm hèđáng sợ: “Bác sĩ Thịnh, đã đến giờ tan ca rồi”.

“Ồ, cảm ơn vì đã nhắc nhở.” Thịnh Hạ cúi đầu nhìn đồnghồ, cười tươi. “Sau khi tan ca, tôi lại có thời gian chăm sóc Mật Mật.”

“…” Tôi không dám nhìn Mục Thần Chi, hơi thở của anhta càng lúc càng nặng nề, có lẽ là đã chạm đến ranh giới của sự tức giận.

Quả nhiên, Mục Thần Chi sải chân bước đến, sát khíđằng đằng, sẵn sàng va chạm với bất kể vật cản nào. Thịnh Hạ bị đấm mạnh, nhàongười về phía trước, suýt nữa thì ngã lên người tôi. Nhưng vị bác sĩ trẻ khôngđể bụng mà chỉ mĩm cười, nhìn Mục Thần Chi nhặt từng quả nho bày ra đĩa. LúcMục Thần Chi rửa tay bước ra. Thịnh Hạ đột nhiên cười xa xôi, nói: “Anh Mục,huyết áp của Mật Mật cao, không nên ăn những loại quả có hàm lượng đường caonhư nho đâu”.

Mục Thần Chi cũng có ngày bị người ta đưa vào tròng!Rõ ràng vừa rồi Thịnh Hạ thấy Mục Thần Chi bày nho ra đĩa mà không ý kiến gì,đợi anh ta làm xong xuôi, rửa tay đâu đấy thì mới mở miệng. Mục Thần Chi trướcgiờ cao ngạo, chưa bao giờ bị kẻ khác vuốt mặt như thế, các ngón tay bưng đĩanho trắng bệch, anh ta tức giận là thế nhưng vẫn cố chịu đựng, chỉ đứng nguyêntại chỗ, trong không khí như có tia nhìn bén lửa đã bị kìm nén hết mức và cóthể bùng cháy dữ dội bất cứ lúc nào. Tính tình của Mục Thần Chi vốn không tốtlắm, chưa bao giờ biết đến việc giữ thể diện cho người khác, thế mà bây giờ lạinhẫn nhịn như thế làm gì chứ? Nếu không phải là ngại động chạm đến Thiệu BỉnhHàm thì anh ta không thể kiềm chế giỏi như thế. Nhưng tại sao anh ta lại nểnang tên bánh nướng nhỉ? Hay là anh ta sợ người khác biết chuyện hai chúng tôiđã chia tay nên tận dụng thời cơ nhảy vào tham chiến hay sao? Thôi đi, chắcchắn Mục Thần Chi sợ việc làm thất đức của mình bị bại lộ trước mặt bánh nướng,sợ bị máy bay đâm chết thôi! Nói cho cùng thì tình nghĩa huynh đệ còn quantrọng hơn đứa con gái như tôi nhiều.

Nhưng bây giờ, người khiến tôi lo lắng chính là ThịnhHạ. Với tính khí của Mục Thần Chi thì khả năng Thịnh Hạ gặp phiền phức là rấtlớn. Tôi giật giật vạt áo của Thịnh Hạ khuyên nhủ: “Tan ca rồi, anh cũng nên vềđi”.

“Em cử động khó khăn, đi vệ sinh hay muốn làm nhữngviệc khác đều cần có người giúp.”

Mục Thần Chi quẳng chiếc đĩa trên tay lên kệ khiếnnhững quả nho bắn ra tung tóe và văng cả xuống đất rồi lấy chân giẫm mạnh phátra những tiếng nổ lép bép. “Bệnh viện còn có y tá.”

Thịnh Hạ chẳng thèm để ý, cầm chiếc hộp sắt trên kệđặt một bên, bàn tay ấn nhẹ lên eo tôi. “Chỗ nào đau không? Cả chỗ này nữa?”

“Ưm, chỗ này hơi đau.”

“Lát nữa sẽ đau hơn đó. Bây giờ anh châm cứu cho em,em cố gắng chịu đựng nhé!”

“Hả?” Nhìn những cây kim xếp từng hàng trong hộp sắtmà chân tôi nhũn ra. “Những thứ này châm vào chỗ nào? Có cần cởi quần áokhông?”

“Không sao đâu, chỉ châm ở lưng thôi, em mặc chiếc áonào để lộ phần lưng là được. Nếu thật sự không quen thì em có thể nhắm mắt lại.”

Mặt tôi bỗng ửng đỏ, nhớ lại trước đây cùng Mạc ThầnChi xem bộ phim hoạt hình đam mỹ, nhân vật tiểu công nói với tiểu thụ một câuám muội: “Nếu em thật sự không quen thì có thể nhắm mắt lại.”

Mục Thần Chi chắc chắn cũng đang nhớ đến gương mặt giantà ấy, tôi thấy sắc mặt anh ta xanh xám như sắt nguội. Lúc đó, Thịnh Hạ vén gấuáo của tôi lên, rồi bỗng dừng tay lại, liếc nhìn Mục Thần Chi, nói ra một câudễ khiến người ta tức chết: “Anh Mục, xin anh ra ngoài cho, ở đây không tiện!”.

Mục Thần Chi đá bay chiếc ghế, “ầm” một tiếng, chiếcghế suýt nữa thì gãy vụn. Giọng nói khàn đặc rít qua kẽ răng như mang theo cảsao Hỏa: “Khốn kiếp! Đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”.

Lần đầu tiên tôi thấy Mục Thần Chi nói tục như thế!Tôi sợ đến nỗi run cầm cập. “Mục Thần Chi! Ưm…”

Mục Thần Chi hất Thịnh Hạ ra, chồm tới hỏi: “Lại đausao?”.

“Vâng.” Tôi nói rất khẽ, điệu bộ rúm ró đáng thương.“Nói to là đau.”

Mục Thần Chi nhíu chặt mày. Lúc lau những giọt nướcmắt còn chưa khô hẳn trong khóe mắt tôi, tôi thấy mắt anh ta cũng đỏ ngầu, mộtgiọt nước mắt từ trong đó rơi ra rồi đậu trên áo ngủ của tôi. Tôi thần người,không tin nổi cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt. Mục Thần Chi trong suy nghĩ củatôi trước giờ chỉ giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong tủ kính,một kiệt tác điêu khắc bằng đồng nguyên khối do chính bàn tay kỳ diệu củaAuguste Rodin[2] tạonên,hoàn mỹ, vô tình, vững chãi. Tôi luôn nghĩ rằng, một con người như thế thìsẽ không bao giờ rơi nước mắt.

[2]Auguste Rodin (12/11/1840 – 17/11/1917) là một họa sĩ người Pháp và thường đượcbiết đến là một điêu khắc gia hàng đầu của Pháp thời bấy giờ.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Mục Thần Chi khóc chỉ bởinhìn thấy tôi đau quá. Tôi khóc, anh ta cũng khóc. Tim tôi đau như bị thứ gì đóchẹn ngang, vừa mới rủ đôi mi xuống, nước mắt lại lã chã rơi.

Tôi nghe thấy tiếng Mục Thần Chi sụt sịt, ngước lênnhìn, hóa ra mũi anh ta cũng ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo cả tiếng nấc:“Đừng khóc nữa, anh không quấy rầy em, không quấy rầy em nữa”.

Mục Thần Chi vội vàng đứng dậy quay lưng về phía tôi.Ánh hoàng hôn chiếu qua đuôi mắt anh ta những vệt sáng màu bạc, anh ta vẫn đứngquay lưng lại như thế, xa xôi, yên lặng, mãi lâu sau mới đi khỏi, dáng điệu vừacô độc vừa đang thương.

Cánh cửa bị mở phát ra âm thanh khe khẽ, cứ tưởng anhta tức giận bỏ đi như thế thì tôi sẽ vui mừng, nhưng giờ đây trong lòng tôi lạikhông dễ chịu chút nào.

Thịnh Hạ vỗ vai tôi. “Nào, nằm sấp xuống.”

Anh ta bật chiếc đèn trên đầu giường, điều chỉnh ánhsáng ở mức lớn nhất, rồi từ từ cúi xuống. Tôi cố áp chặt mặt vào gối.

“Muốn đi vệ sinh không? Chịu khó nhịn một chút, nếuchâm lệch kim là phải làm lại đó.”

Mặt tôi đang đỏ lên còn tim thì đập loạn. Bị một ngườiđàn ông cứ nhìn chòng chọc vào lưng mình như thế thì thử hỏi làm sao mà khôngđỏ mặt cho được.

Thứ đang dịch chuyển trên lưng tôi chắc chắn khôngphải là các ngón tay của Thịnh Hạ, mà chính là một loài côn trùng xanh nào đóẩn nấp trong các tán cây rậm rạp mùa hạ. Chúng đang bám trên da thịt tôi, chậmchạp bò đi bò lại, rõ ràng là có cảm giác lành lạnh nhưng vết tích chúng để lạithì luôn nóng bỏng như bị hơ lửa.

“Bác sĩ Hạ!” Châm cứu đi, nhanh nhanh một chút, cảmgiác thế này thật là kỳ cục.

“Là bác sĩ Thịnh chứ! Không đau, đúng không? Châm sáucái rồi mà em vẫn không kêu đau.” Thịnh Hạ tiếp tục vén áo tôi lên cao hơn chútnữa.

Đã châm cứu rồi sao? Đây phải chăng là mỹ nam kế màcác truyền thuyết hay nhắc tới? Tôi chỉ còn bận tâm đến gương mặt mình đang ửngđỏ chứ ngoài ra thì không biết gì khác. Nhưng cũng phải thừa nhận, kỹ thuậtchâm cứu của Thịnh Hạ thật siêu đẳng. Đang nghĩ thế, tôi bỗng rên lên một tiếngkhe khẽ, nút áo ngực sau lưng bật ra, tôi chợt rùng mình. “Cái này…”

“Đừng sợ!” Giọng nói của anh ta dịu dàng và vô cùnghuyền diệu. Tôi lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật bỉ ổi, vì thế ngoan ngoãnnằm yên.

Thực ra Thịnh Hạ ở cách tôi khá xa nhưng tôi luôn cócảm giác từng hơi thở của anh ta đang thổi vào những sợi lông trên cơ thể mình,toàn thân tôi râm ran, cảm giác anh ta đang từ từ tụt quần tôi xuống. Lúc ngóntay của anh ta ấn vào xương hông, suýt nữa thì tôi bật dậy, cố gắng cắn vào gốiđể âm thanh không bật ra.

Vừa hay Thịnh Hạ chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của tôi,tôi “hứ” lên một tiếng. Nhưng tiếng “hứ’ ấy bật vào gối rồi truyền ra ngoài lạinghe giống như tiếng rên rỉ vì vui sướng.

Cánh cửa kêu “cạch” rồi bỗng bị đẩy vào, tôi còn chưakịp phản ứng thì đã có cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh điên cuồng. “Bốp”một tiếng, Thịnh Hạ bị Mục Thần Chi túm cổ áo và ban cho một cú đấm đến mức ngãnhào.

Với một người từng đạt cấp độ đai đen Taekwondo cấpquốc tế như Mục Thần Chi, Thịnh Hạ hoàn toàn không có khả năng phản kháng, màanh ta cũng không phản kháng, cứ mắc cho Mục Thần Chi điên cuồng đấm đá. Tôi cốchịu đau nhổm dậy. “Đừng đánh nữa.”

“Em đừng cử động!” Thịnh Hạ hoảng hốt định đỡ tôinhưng Mục Thần Chi đời nào để anh ta hành động, nhanh chóng giơ chân đạp ThịnhHạ nằm yên một chỗ.

Tôi vừa quay đầu thì đã thấy Thịnh Hạ mặt mũi bê bếtmáu. Tôi cố hít vào đến nỗi không khí như tắc lại trong cổ họng, cảm giác trờiđất quay cuồng, choáng váng.

“Đừng nằm.”

“Kim châm!” Cả hai người đàn ông đều sợ hãi.

Mục Thần Chi hốt hoảng nhào đến đỡ lấy lưng tôi nhưnglại khiến những chiếc kim trên lưng càng đâm sâu hơn vào da thịt.

“Huhu…” Tôi kêu thảm thiết! Những giọt mồ hôi to nhưhạt đậu vã ra trên trán cũng hòa cùng nước mắt. Tôi gào lên: “Anh cố ý để kimđâm sâu vào lưng tôi. Anh muốn tôi chết trong đau đớn! Anh đã hại tôi rồi, đãchơi tôi rồi, đến nỗi giờ tôi chỉ là thứ đồ chơi vỡ nát, anh vẫn chưa thỏa mãnsao? Tôi sớm đã không còn chút giá trị gì nữa mà anh không thể cho tôi một conđường sống sao?”.

Thịnh Hạ hoảng hốt thật sự, đẩy Mục Thần Chi sang bênrồi rút kim ra khỏi da thịt và xử lý vết thương cho tôi. Giọng nói vừa lạnhlùng vừa cứng ngắc: “Anh Mục, xin đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa! Hệ thốngdây chằng của cô ấy nếu còn bị kéo dãn ra thêm vài lần thế này thì cả đời sẽnằm liệt giường đó. Chưa cần nói đến sinh hoạt vợ chồng, mà ngay cả các độngtác nhỏ như đi bộ, e là cô ấy cũng không làm nổi đâu”.

“Đúng, tôi làm phiền các người, tôi thì được coi làcái thá gì chứ!” Mục Thần Chi loạng choạng vài bước, nhìn chòng chọc vào vếtthương của tôi, hai cánh mũi vẫn phập phồng vì thở mạnh, sau đó đột ngột quayngười đi ra, đóng sầm cửa lại.

Tiếng đóng cửa cứ ong ong trong đầu, nước mắt tuôn rơimà tôi không sao ngăn lại được. Mục Thần Chi đã đi khỏi như thế, anh ta giày vòtôi nửa sống nửa chết rồi không thèm bận tâm, cứ thế bỏ đi. Lần nào cũng vậy.

“Xin lỗi vì anh nặng lời quá khiến chồng chưa cưới củaem tức giận bỏ đi rồi.” Thịnh Hạ cất tiếng xin lỗi.

“Anh có coi anh ta như chồng chưa cưới của em đâu,luôn chọc tức anh ta còn gì?” Tôi đã sớm nhận ra điều đó. “Cảm ơn anh!”

“À, Thiệu Nhị nói em rất ngốc nhưng lúc cười, trônglại rất giống con hồ ly tinh xảo quyệt. Anh thấy lúc khóc, em cũng giống hồ lytinh lắm.”

“Đâu có, em cũng chỉ lợi dụng anh thôi. Mục Thần Chitức giận bỏ đi cũng được, có thế thì sau này mới không đến làm phiền em nữa.”Tôi lau nước mắt rồi quay sang hỏi thăm: “Vết thương của anh thế nào rồi?”.

Thịnh Hạ vội quay người đi, nói: “Đừng nhìn! Em mắcchứng bị choáng khi nhìn thấy máu mà. Nếu giờ mà để em nhìn thấy máu thì khôngbiết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, lúc ấy em lại giống hệt con nhím bị nhuốm máu ấy chứ”.

Lưng tôi bị châm bao nhiêu kim, chẳng phải trông rấtgiống con nhím sao?

“Em nằm yên đó, đừng cửa động. Anh đi xử lý vết thươngnhân tiện gọi cho em ít đồ ăn.”

Một tiếng sau, Thịnh Hạ xách theo hai hộp đồ ăn đếnngồi cạnh tôi. Anh ta không mặc áo blouse trắng mà thay bằng một chiếc áo lennhạt màu, vừa vặn, trông thật trẻ trung, đôi mắt đen như mắt em bé, nụ cười dịudàng, các đường nét trên gương mặt cũng hài hòa một cách khó tả.

“Anh nhẹ nhàng như một chú mèo ấy, còn tên bánh nướngthì giống hệt khỉ. Thế mà hai người cũng chơi được với nhau sao?” Tôi đút mộtthìa ngô vào miệng. “Ngô xào đậu xanh, rất ngon!”

Thịnh Hạ cười cười. “Gần đây Thiệu Bỉnh Hàm ngày nàocũng ăn thứ này, vừa ăn vừa tần ngà tần ngần nên anh đoán đây là thứ em thích.”

Tim tôi hơi thắt lại. “Anh ta dạo này sao rồi? Lâu rồiem không liên lạc gì.”

“Với tình trạng hiện tại của em thì tốt nhất không nêngặp, như vậy sẽ tốt cho cả ba người.”

“Ba người? Còn một người nữa là ai?”

Thịnh Hạ cắn môi cười đáp: “Là anh đây. Chẳng phải anhđang đi trên con đường sẽ trở thành bạn trai của em sao?”.

“Em cứ tưởng là Tô Na Na… Thực ra, hai người họ ở bênnhau, em thấy rất hợp.”

“Có hợp hay không thì người ngoài cuộc không thể biếtđược, hai người yêu nhau mới là thực sự hợp.”

“Ồ, vậy em và anh cũng không hợp.” Từ chối người taphải rõ ràng như thế, ngoài ra còn phải giữ thể diện cho họ nữa. “Vậy mà em cứtưởng chúng ta hợp nhau cơ đấy. Hi, lại tưởng bở rồi.”

Thịnh Hạ lắc đầu cười. “Em quả nhiên là mầm họa!”

Tinh tinh tinh…

Sau tiếng chuông cửa là giọng nói rất lễ độ của TiểnHàn: “Phu nhân, tôi có thể vào được chứ?”.

“Mời vào!” Anh ta đến đây làm gì?

Tiểu Hàn vào phòng, liếc mắt qua Thịnh Hạ rồi đặt mộtchiếc cặp lồng giữ nhiệt màu hồng lên kệ: “Phu nhân, ông chủ hầm canh lươn, nóilà phu nhân ăn vào sẽ tốt cho vết thương”.

Mùi nước khử trùng trong bệnh viện hòa quyện với mùithức ăn khiến người ta tự nhiên có cảm giác chán ngán. Tôi chau mày. “Anh cầmvề đi, tôi không có phúc hưởng đồ của anh ta.”

Tiểu Hàn cẩn thận mở nắp cặp lồng múc ra một tô canh,vẫn giữ nguyên thái độ lễ phép nói: “Nếu phu nhân không ăn hết chỗ này thì khitrở về, tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy ạ”.

“Đừng vô tâm với sức khỏe của bản thân như thế.” ThịnhHạ đặt bát của mình xuống rồi đón lấy tô canh, múc một thìa lên thổi rồi đưalên miệng tôi. “Ăn đi chứ! Xem ra tay nghề nấu nướng của anh ta cũng không đếnnỗi nào.”

“Không ăn, ai mà biết anh ta đã cho những thứ gì vào đó?”

Tiểu Hàn vẫn mỉm cười, nhưng lời nói có chút ẩn ý:“Phu nhân, có những lời tôi không nên nói ra, nhưng tôi vẫn hy vọng phu nhânbiết rằng, mấy ngày gần đây ông chủ rất vất vả”.

“Anh ta vất vả thì liên quan gì đến tôi?” Nếu khônglao tâm khổ tứ để bày mưu hại tôi thì cũng là bận bịu bên những ả đàn bà khác,như vậy liệu có thể không vất vả được sao?

“Có rất nhiều chuyện phu nhân không biết. Khi haingười ở với nhau, việc công ty của ông chủ bận hơn so với bình thường, thế màngày nào ông chủ cũng tranh thủ thời gian nấu ăn cho phu nhân, còn đưa phu nhânđi khắp nơi thăm thú. Sau khi phu nhân đi, ông chủ gầy đi hơn năm cân, toàn ởnhà ăn cơm một mình, còn làm toàn những món ăn mà phu nhân thích…”

“Ý của anh là công việc của Mục Thần Chi vốn đã bậnrộn mà tôi lại khiến anh ta mệt mỏi thêm, làm ảnh hưởng đến anh ta chứ gì? Anhta có thật sự đối tốt với tôi không, bản thân anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai! Haha, chẳng phải chỉ là một tô canh thôi sao? Tôi ăn hết là được chứ gì? Anh tatự đóng khổ nhục kế chưa thỏa, còn phái người đến đây diễn tiếp nữa.” Tôi húpxì xụp, canh hôm nay không cho đường nên đắng hơn những lần trước. Cố gắng nuốttất cả, cổ họng lại như bị thứ gì đó chèn tắc, rất khó chịu.

Thực ra lúc Mục Thần Chi đến tôi đã để ý, anh ta tuyvẫn phong độ nhưng cũng gầy rộc đi nhiều, chắc là nghe điện thoại xong, anh ta vộivàng đến luôn nên bụi vẫn bám đầy người, trông thật thảm hại. Nhưng những điềuđó thì có liên quan gì đến tôi chứ? Trước đây tôi bị những thứ hào nhoáng bênngoài làm mờ mắt, bây giờ tôi nhất định không thể để cho ngoại hình cũng nhưnhững thủ đoạn của anh ta lừa bịp nữa!

“Phu nhân, cô hiểu lầm rồi!” Tiểu Hàn đang định phânbua thì điện thoại đổ chuông. Anh ta đi nghe máy, một lúc sau trở lại đưa điệnthoại cho tôi, nói: “Phu nhân, ông chủ tìm cô”.

“Cút đi! Để tôi sống lâu hơn một chút!”

Những thuộc hạ của Mục Thần Chi, đến cả tài xế cũngrất lịch sự, nhưng lại cố chấp khủng khiếp. “Phu nhân. Xin nghe điện thoại!”

Tôi cầm điện thoại, giọng nói ôn tồn từ đầu dây bênkia truyền đến: “Anh muốn nói chuyện với em một chút”.

“Giữa anh và tôi còn có gì để nói sao?”

“Về bức ảnh hai năm trước của em.”

Trong giây lát, dường như có một bức tường băng khổnglồ đổ ập xuống khiến tôi bị kẹt cứng, không thể cử động nổi chân tay. Hơi thởnhư vỡ vụn, tôi biết là anh ta sẽ không bao giờ buông tha tôi. Trước đây anh tagiúp tôi “trừng phạt” Nguyễn Thất là muốn nắm lấy điểm yếu của tôi. Anh ta sớmđã giăng bẫy tôi rồi!

Tôi ôm ngực, làm thế nào cũng không thể thở dễ dàngđược, âm thanh phát ra cũng rời rạc: “Cầm thú! Khốn nạn! Tôi phải tố cáo anh”.

“Bây giờ là tám giờ hai mươi phút tối, đợi em tìm đượcluật sư thì đồng bọn tận nước Mỹ cũng có thể thưởng thức những hình ảnh đẹp củaem rồi. Ngoài ra, anh cũng muốn nhắc nhở em một câu, em nghĩ ai dám nhận vụ nàychứ?”

Giọng nói của Mục Thần Chi không nhanh không chậm,nhưng lại giống như vô vàn mũi tên lửa xuyên thẳng vào trái tim tôi. Những mũitên cứ thế dồn dập bắn tới rồi bỗng chốc khiến tôi thương tích đầy mình. Phảirất lâu sau, tôi mới phát ra âm thanh: “Tôi không tin, tôi không tin anh có thểmột tay che cả bầu trời!”.

“Ồ, anh quên mất, chắc em lại đi tìm Tần Niệm chứ gì?Em nghĩ em trai anh sẽ giúp anh hay giúp em đây?”

Tần Niệm là em trai của Mục Thần Chi? Tôi đã từng nói,sao bọn họ lại có nét giống nhau đến thế. Tại sao tôi lại quên mất rằng Tần Niệmcó thể mang họ mẹ chứ?

“Tần Niệm không đón nhận tôi, có phải là do anh giởtrò?”

Mục Thần Chi im lặng hồi lâu mới trả lời: “Em nghĩsao?”

Máu khắp cơ thể bỗng chốc đổ dồn lên não tôi rồi cuộntrong đó như những trận phong ba cuồng loạn. Não sau tê dại hoàn toàn, chỉ cảmthấy toàn thân mình như đang lắc lư.

“Ăn xong canh thì về nhà.” Mục Thần Chi cười đắc chí,rồi dập máy “cạch” một tiếng.

Lúc này, cảm giác tuyệt vọng đang ồ ạt tuôn trào trongtôi.

***

Tại tiểu khu Nga Mi, chiếc xe hơi đậu tại một địa điểmquen thuộc rồi vòng lại đỗ ở dưới một tòa nhà khác. Tôi đang ngạc nhiên, phảichăng Tiểu Hàn đã đỗ nhầm vị trí thì cửa xe bỗng mở. Gió lạnh kèm theo nhữngbông tuyết chợt ùa vào khiến tôi thu mình lại. Mục Thần Chi đặt tay lên đùitôi, nói: “Đừng cử động!”

Mục Thần Chi chui nửa người vào trong xe rồi cẩn thậnbế tôi lên. Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta mà chỉ cảmgiác đó là một bóng đen, âm u đến đáng sợ.

Con đường mòn lát những viên đá nhỏ như quả trứngngỗng trước tòa nhà đã được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng. Mục Thần Chi ômtôi, cẩn thận bước vào nhà. Vị quản gia chạy đến bật ô che cho chúng tôi. Tôingẩng mặt nhìn một cách vô hồn, ngay khoảng đen nhỏ dưới chiếc ô. Thỉnh thoảngcó vài bông tuyết bay vào, đậu lên má tôi rất lâu, Mục Thần Chi liền cúi đầuhôn tôi. Bờ môi lạnh lẽo như bóng đêm dày đặc.

Vào đến cửa, tôi ngoảnh đầu nhìn quang cảnh bên ngoàilần nữa, vô vàn bông tuyết như chiếc gối bị tuột khiến cho những sợi bông đượcdịp bay loạn trong không trung. Những bông tuyết trắng xóa ấy cũng không xuanổi màn đêm đen thẳm, vô cùng lạnh lẽo.

Mùa đông đã đến thật rồi sao? Tôi cứ ngỡ mùa đông nàymình sẽ ở nhà trọ, hoặc chuyển đến ở cùng Tô Na Na, vậy mà cuối cùng lại quaytrở về nơi này.

Lúc cánh cửa phía sau đóng lại, được không khí ấm áptrong phòng bủa vây nhưng tôi lại không hề cảm thấy dễ chịu. Tôi sẽ nhớ mãi đợttuyết đầu tiên của mùa đông này, rất lạnh!

Mục Thần Chi vừa đặt tôi nằm ngay ngắn trên ghế sô phathì chú mèo Mật Đào từ đâu nhảy đến rúc đầu vào lòng tôi. Anh ta cười, vuốt vebộ lông mượt mà của nó rồi kê dưới đầu cho tôi một chiếc gối mềm mại. Huệ Tửđang ở ngay bên cạnh lau sàn nhà nhưng anh ta không gọi đến giúp, đích thân cởigiày cho tôi và giúp tôi đi dép. Vẫn là đôi dép lê ngày trước tôi mang, đôi dépcó hình chú thỏ con với những đường viền màu phấn hồng. Vẫn là quản gia vàngười hầu trước kia, còn có cả Mật Đào nữa, nhưng lại không phải là căn nhàtrước đây.

Mục Thần Chi có thể đọc thấu tâm can người khác bằngmột anh nhìn, anh ta bình thản giải thích: “Căn nhà cũ đang sửa nên dọn sangnhà mới”.

Lại sửa ư? Rõ ràng tôi nhìn thấy ngay cả những bóngđèn điện trong ngôi nhà ấy vẫn còn sáng láng, không bám chút bụi cơ mà. Có khiMục Thần Chi lại thay một cô bồ mới! Ở cùng một tiểu khu như thế thì càng thuậnlợi cho anh ta. Mà thôi, điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, trước giờ anhta vẫn mặt mũi tỉnh bơ khi nói dối.

Trong loa phát ra giai điệu bài hát tôi yêu thíchnhất. Mục Thần Chi vừa vén tay áo lên tận khủy vừa nói: “Em đợi một chút, bữatối sẽ xong ngay thôi”.

“Tôi ăn rồi.”

Sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức, cất tiếng cườilạnh lẽo “Ăn cùng Thịnh Hạ sao? Anh chưa ăn, em phải ngồi cùng.”

Tôi quay mặt đi, dù là một cử động nhỏ như thế cũngkhiến tôi mệt mỏi vô cùng. Bước đi của Mục Thần Chi vốn đã rất nhẹ nhàng, lúcanh ta đi khỏi như lướt trên mặt đất và chẳng phát ra tiếng động nào. Mật Đàovới bộ lông mềm mượt đang cuộn mình trong chiếc ổ ấm áp, thấy thế mà mắt tôi rũra vì buồn ngủ.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, tôi chợt cảm giác má mìnhtê tê, mở mắt ra thì thấy gương mặt của Mục Thần Chi đang kề sát, đôi môi anhta vẫn đặt trên má tôi. Tôi sợ quá hét lên.

“Eo em lại đau à?”, giọng điệu nhẹ nhàng, quan tâm.

Sự dịu dàng đến bất ngờ ấy của Mục Thần Chi khiến tôicó cảm giác sợ hãi không biết mình đã làm gì sai trái, đờ đẫn nhìn anh ta rấtlâu.

Hai bát cơm đầy trên bàn vẫn chưa hề động đũa đến.Trên bàn, nào là dưa chuột thái chỉ, cà rốt thái hạt lựu xào tốt cho việc hạhuyết áp; nấm hương xào rau cải xanh và cua hấp giúp lưu thông máu; còn có cảcanh lươn. Trong đó, dưa chuột và rau cải là hai thứ mà Mục Thần Chi rất ghét,chẳng phải nói tôi chỉ ngồi cùng anh ta thôi sao? Vậy anh ta làm những món cótác dụng bồi bổ sức khỏe cho những người bị giống tôi là có ý gì?

“Ăn cua trước đã, nếu để nguội thì sẽ không ngon đâu.”Anh ta cẩn thận gỡ cua, rồi gắp vào bát cơm của tôi.

Nhìn thấy tay phải của Mục Thần Chi có quấn băng y tế,tôi mới sực nhớ, lúc ở trong bệnh viện, anh ta đỡ tôi và cũng bị kim châm cứuđâm vào lòng bàn tay. Đỡ mạnh như thế, chắc là bị kim đâm cho sâu lắm, vậy màchẳng thấy anh ta kêu lên tiếng nào.

Cổ họng tắc nghẹn, tôi nói rất khẽ: “Tôi không đói”.

Mục Thần Chi bỗng dừng tay. Huệ Tử đứng bên khuyêngiải: “Phu nhân ăn chút đi, ông chủ vừa về là đã bận bịu nấu ăn cho cô, đến giờvẫn chưa ăn gì đâu”.

Tôi toát mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Tôi không đói”.

Một người vừa uy hiếp tôi như kẻ thù, lại đi nấu ăncho tôi trong khi tay bị thương, bản thân cũng chẳng thèm ăn uống gì, nấu mộtbàn ăn đầy ắp mà cũng không động đũa đến, chỉ ngồi cạnh nhìn chòng chọc vào tôikhi tôi đang ngủ suốt ba tiếng đồng hồ. Thử hỏi như vậy ai mà không sợ? Ai màdám ăn chứ?

Mục Thần Chi giả bộ câm điếc, các cử động của ngón tayvì giận dữ mà trở nên mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi. Càng cua giống như một bộrăng cưa cứa vào vết thương nhưng anh ta không bận tâm, chiếc mai cua cứng đờcũng bị bẻ “cạch” một phát gãy làm đôi. Tim tôi run run, cảm giác con cua hấpbị xé xác phanh thây ấy chính là mình, còn Mục Thần Chi chính là một con thúđiên, cho dù có phải làm đau chính mình thì cũng nhất quyết đưa tôi đến chỗchết.

“Ăn!” Mục Thần Chi đưa thìa cơm có trộn với thịt cuađến trước miệng tôi, mặt lanh tanh.

Tôi co rúm người, nép sát đầu vào thành ghế sô pha.

“Tôi không đói. Tôi không muốn ăn.”

Mục Thần Chi chau mày. “Em được nuông chiều quá nên hưhỏng rồi, không có Thịnh Hạ bón cho thì em nuốt không trôi hà? Hay là anh mờianh ta đến dính lấy em hai mươi tư trên hai mươi tư giờ?”

Sự mỉa mai kịch liệt ẩn chứa trong câu nói của MụcThần Chi giống như lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể tôi. Tôi nghĩ mặt mình chắc chắntrắng bệch như tờ giấy, chỉ cần đâm một nhát là rách toang. Tôi chậm chạp nhảra từng chữ:

“Tôi… thực sự… không đói. Tôi…”

Chiếc thìa inox lạnh ngắt bị đút vào miệng tôi, va cảvào răng, những hạt cơm cứng ngắt nhét đầy trong miệng, nuốt không được mà cũngchẳng thể nhổ ra. Tôi cảm thấy mình sắp nghẹn rồi.

Mật Đào nằm bên cạnh đã ngủ từ lúc nào, nó quay ngườimột cách lười biếng rồi phát ra những tiếng kêu “meo meo” thoải mái. Còn tôithì sao? Ngay cả tư cách để phát ra tiếng nấc cũng không có. Trong tay của MụcThần Chi, tôi còn không bằng một con mèo.

Tôi tự cười giễu mình, Phó Tiểu Mật, mày thật ngốc,sao lại nói là mình không đói chứ? Nhỏ bé như mày thì ngoan ngoãn đợi chết cóphải hay hơn không? Vì sao lại phản kháng mà không biết tự lượng sức mình nhưthế chứ? Mày có tư cách nói “không” với Mục Thần Chi sao? Mày chỉ là con cáđang thoi thóp bị người ta quẳng lên thớt, có thể bị chặt làm đôi bất cứ khinào anh ta ra lệnh. Cứ lúc nào người ta tức giận là sẽ cứa một nhát dao lênngười mày. Mày không biết người ta tính khí thất thường và có sở trường là báothù sao? Mày còn dám trêu tức người ta trong bệnh viện, nên bây giờ bị sỉ nhụcnhư thế thì cũng là do mày tự chuốt lấy thôi…

Những hạt cơm dính quanh miệng nhưng tôi không dám đưatay lên lau, cứ run rẩy như thế, mặc cho Mục Thần Chi đút cơm, cảm giác mọi vậttrước mắt càng lúc càng trở nên mờ ảo.

Nước mắt tấm tức rơi xuống mu bàn tay Mục Thần Chi,thấy anh ta sững sờ giây lát, tôi lại bắt đầu hoảng sợ, bởi nước mắt của tôidám rơi xuống mà không có sự cho phép của Mục Thần Chi, lại còn làm bẩn tay anhta nữa.

Tôi tưởng Mục Thần Chi sắp nổi giận nên hốt hoảng giảithích trong khi những hạt cơm vẫn còn tắc nghẹn trong miệng: “Không phải tôi cốý, thật sự là tôi không cố ý”.

Mục Thần Chi quẳng bát cơm rồi bất ngờ ôm chặt lấytôi, không quan tâm đến những hạt cơm trên miệng tôi bám lên áo. Anh ta cứ ômtôi thật chặt, giọng nói đầy ân hận xót xa: “Không ăn nữa. Chúng ta không ănnữa”.

“Tôi ăn, tôi ăn. Rất ngon mà, thật sự là rất ngon.”

Lúc Mục Thần Chi ôm, tôi bị anh ta chạm phải vếtthương trên eo đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng không dám lên tiếng, chỉ liêntục gật đầu.

Mục Thần Chi chua xót lau những hạt cơm dính quanhmiệng tôi. “Anh đi pha mỳ tôm cho em nhé!”

Mục Thần Chi vẫn còn nhớ tôi có một thói quen lạ lùnglà khi bị bệnh sẽ thích ăn mỳ tôm. Trong lòng tôi bỗng nhen nhóm một nỗi đauxót, vô cùng bế tắc. Anh ta uy hiếp tôi, rồi lại đối xử tốt với tôi như vậy làý gì? Đến nước này rồi, tại sao anh ta còn phải lừa gạt, diễn kịch với tôi? Thàrằng anh ta đừng nhớ đến, đừng quen tôi thì tốt biết bao.

Nhìn vào những sợi mỳ trong tô sứ trắng, tôi cảm giácđầu mình nặng trịch còn thân thể lại nhẹ bẫng, như mơ màng thấy mình khi cònbé, ngồi trước bàn ăn và không ngừng khoắng thìa trong bát cơm.

Bố tôi hỏi: “Không ngon sao?”.

“Mật Mật không muốn ăn cơm, Mật Mật muốn ăn mỳ tôm,cái loại sợi xoăn tít ấy.” Bàn tay nhỏ mũm mĩm vẽ hình sợi mỳ.

“Con đợi chút, đó là mỳ ăn liền, sẽ có ngay thôi.”

Ngày ấy, trong gói mỳ tôm vẫn chưa có túi dầu ăn, chỉcó một gói gia vị rất đơn giản, cảm giác khi những sợi mỳ xoăn tít đưa vàomiệng thì cũng khiến lòng trở nên ấm áp.

Tôi chớp chớp mắt, ánh nhìn đã trở nên rất đỗi mơ hồ,luồng không khí tắc trong tim khi thoát ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khócnức nở. Tôi lật đi lật lại những sợi mỳ khiến nước mỳ nóng bắn vào tay đau rát,tay tôi run lên rồi toàn thân cũng run rẩy.

Mục Thần Chi ghì chặt tôi vào lòng, tôi không ngừngđấm mạnh lên lưng anh ta. Nghe thấy tiếng khóc của chính mình mà đầu óc tôi ongong, tôi khó nhọc hít thở nhưng vẫn gào lên như xé ruột xé gan: “Anh trả lại bốcho tôi! Trả cho tôi! Tại sao anh không giết luôn tôi đi?”

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Đến khi đôi mắtsưng húp lên không còn mở ra được, tôi như quả bóng xì hơi mềm nhũn trong vòngtay của Mục Thần Chi, cứ để anh ta giúp tôi chải tóc. Trong phòng đang du dươnggiai điệu của bài hát mà chúng tôi cùng thích, nhưng tôi đã hoàn toàn không ýthức được ý nghĩa của những lời ca ấy.

Huệ Tử bước vào, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, bagiờ mười phút sáng. Cô ấy dùng tiếng Nhật, nhỏ nhẹ thông báo với Mục Thần Chi:“Ông chủ, đã chuẩn bị xong nước nóng rồi ạ”.

Thái độ của Mục Thần Chi đối với những người giúp việcrất tốt. Anh ta cảm ơn Huệ Tử bằng một câu tiếng Nhật, rồi không hỏi ý kiến màbế thẳng tôi vào phòng tắm.

Lúc Mục Thần Chi giúp tôi cởi quần áo, tôi lấy tay checơ thể lại theo phản xạ.

“Có thể để Huệ Tử tắm cho tôi được không?” Mục ThầnChi nhăn mặt tỏ vẻ không vui. “Em bị thương thế này, anh có thể làm gì em đượcnào? Trong mắt em, anh là người đểu cáng đến vậy sao?”

Anh còn không bằng loài cầm thú!

“Không phải, ngài vẫn chưa ăn cơm.”

“Bị chết đói cũng được, dù sao em cũng chả bận tâm gìđến điều đó, phải không? Chắc chắn em đang mong anh chết càng nhanh càng tốtchứ gì?” Mục Thần Chi bật cười chua cay.

Tôi đã dùng kính ngữ và đáp lại bằng giọng rất nhẹnhàng, vậy mà vẫn khiến anh ta tức giận. Tôi vội đáp: “Không”.

“Em có giả vờ thì cũng làm cho giống một chút, trả lờinhanh như thế thì người ta sẽ đoán ra ngay lòng dạ của em đấy.” Mục Thần Chicười, vòng tay càng siết chặt rồi cẩn trọng đặt tôi vào bồn tắm.

Khách quan mà nói thì động tác của anh ta rất nhẹnhàng và cẩn thận, nhưng khi hơi nước nóng xộc lên mặt tôi lại thấy bồn tắmchẳng khác gì một cái chảo dầu, liền lo lắng co người lại. “Xin hãy tin em,thật sự em không có ác ý. Anh nên biết rằng, một kẻ hèn mọn như em hoàn toànkhông có tư cách và khả năng đối đầu với anh.”

“Đã bao giờ em tin anh chưa? Chẳng phải em vẫn luônđối đầu với anh sao?” Mục Thần Chi không để ý đến tình trạng thương tật của tôinên động tác hơi mạnh khiến tôi phải kêu lên vì đau đớn. Tôi bám vào thành bồnđịnh đứng dậy, Mục Thần Chi tức tối hét lớn: “Không muốn chọc giận anh thì phảibiết ngoan ngoãn nghe lời!”.

“Vâng!”

Nếu chọc giận Mục Thần Chi thì thật sự là tôi khôngthể gánh vác được hậu quả, những thủ đoạn thâm độc của anh ta luôn khiến ngườikhác khiếp sợ, ngộ nhỡ anh ta trút cơn thịnh nộ lên mẹ hoặc các bạn tôi thìsao? Tôi dù bị sao cũng được nhưng tuyệt đối không thể làm liên lụy đến họ.

Tôi đã chẳng còn gì, còn chẳng bằng con chó, con mèođược Mục Thần Chi nuôi. Vậy thì tôi phải học theo những con vật ấy, cố gắng nởnụ cười để lấy lòng của chủ nhân. Nghĩ vậy, tôi cố gắng cười một cách tự nhiênnhất, lại còn vuốt ve tay anh ta nữa. Mục Thần Chi giận dữ hất tay tôi ra.Những trò xu nịnh thế này dù không muốn thì tôi cũng phải diễn, tôi lại cố chấpđưa tay ra vuốt ve anh ta lần nữa.

“Thần… Thần Chi, em sai rồi, anh đừng nổi nóng. Em sẽngoan ngoãn nghe lời.”

Nói những câu như thế, tự tôi còn thấy mình đáng ghét,nhưng những lời nũng nịu luôn phát huy tác dụng rất tốt với anh ta. Mục ThầnChi chỉ khẽ nhăn mày, như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó. Tôi lo lắng nhìn thìanh ta bỗng phì cười, xoa xoa đầu tôi hệt như đang cưng nựng Mật Đào. “Ừm, rấtđáng yêu.”

Tôi thở phào, thực ra Mục Thần Chi không nhất thiếtphải đích thân giúp tôi tắm rửa. Một bàn tay anh ta vẫn còn quấn băng, vậy màvẫn giúp tôi kỳ cọ sạch sẽ. Bông tắm đầy bọt và làn nước ấm cứ theo từng độngtác của anh ta đưa qua đưa lại khắp cơ thể khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. MụcThần Chi luôn rất có hứng thú với cơ thể tôi, nếu trước kia anh ta không chịuđược mà nhảy vào tắm cùng thì giờ này lại bình tĩnh đến mức khó hiểu, hệt nhưanh ta đang tắm cho Mật Đào chứ không phải cho tôi vậy. Tôi không biết mình nênvui hay buồn, anh ta đã mất hết cảm hứng với tôi rồi. Nếu Mục Thần Chi làm nhưvậy để tôi biến khỏi cuộc đời anh ta thì đã tốt, đằng này lại không chịu buôngtha. Tôi không khỏi lo lắng, liệu anh ta có giở những thủ đoạn cay độc hơn nữavới tôi hay không?

Lúc đi ngủ, Mục Thần Chi đặc biệt thay tấm ván giườngkhác cứng hơn, còn trải lên đó một tấm nệm rồi đứng đực ra. “Cái giường này…hơi nhỏ một chút.”

Tôi đã bị thương đến thế này, làm sao mà chịu nổi giàyvò chứ?

Mục Thần Chi cười, nhìn tôi một cái, sau đó vỗ vỗ lênchiếc giường ấy. “Anh không ngủ ở đây.”

“Ồ.” Tốt quá. Tôi vui như mở cờ trong bụng, cứ mặc choMục Thần Chi trải ga. Sau đó, anh ta lại lôi một tấm nệm khác trong tủ ra rồikhom người kế bên cạnh giường ngủ của tôi. Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh nói khôngngủ ở đây?”.

“Anh chỉ nói anh không ngủ trên giường chứ có nói làkhông ngủ trên sàn đâu.” Anh ta tắt đèn rồi giục tôi: “Ngủ đi, trời sắp sángrồi đấy”.

Cứ tưởng có Mục Thần Chi ở bên, tôi sẽ không ngủ được,nhưng khi nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh ta, tôi lại thấy yên tâm và nhanhchóng chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết bao lâu sau, tôi mơ màng nghe thấynhững tiếng sột soạt.

Chuột? Tôi mở mắt thì nhìn thấy một bóng đen ngồi bêngiường quay lưng về phía mình. Tôi giật mình kêu lên một tiếng sợ hãi:

“Áaaa!”

“Đừng sợ, là anh, là anh mà!” Bóng đen quay lại nắmlấy tay tôi rồi lại với tay bật đèn, ân cần hỏi han: “Em muốn đi vệ sinh sao?”.

Tôi lắc đầu. Trong ánh sáng dịu dàng như tuyết, trêntay Mục Thần Chi vẫn cầm chiếc bánh ga tô mới ăn được một nửa, mép anh ta vẫncòn lem nhem đầy bơ, nhưng cảnh tượng này không khiến người ta cảm thấy nhếchnhác. Gò má Mục Thần Chi ửng hồng. “Hi, xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi.”

Lần đầu tiên thấy Mục Thần Chi đỏ mặt, tôi bỗng độnglòng. “Trong bếp vẫn còn cơm mà, nếu anh không muốn ăn đồ đó thì bảo Huệ Tử làmcho thứ khác.”

“Anh chỉ hơi đói thôi, mà em đang ngủ, anh làm sao cóthể bỏ lại em một mình được.”

Anh ta ngủ ở đây chỉ vì muốn là người đầu tiên ngheđược những động tĩnh của tôi để thuận cho việc chăm sóc tôi sao?

“Những việc thế này có thể để Huệ Tử làm mà.”

“Lúc ngủ, em cứ rên rỉ kêu đau suốt, người khác nằmbên thì sao ngủ nổi chứ?”

Vậy ồn ào thế mà anh cũng chịu được sao? Chỉ có anh làngủ được?

“Eo còn đau không? Để anh xoa cho em.” Mục Thần Chi bỏbánh ga tô vào trong hộp, lau tay rồi để tôi nằm xuống. Mùi bánh ga tô thơm dịuthoang thoảng từ tay anh ta khiến tôi có cảm giác ngây ngất. Cảm giác này khôngnên xuất hiện, nó khiến tôi bất an bởi con người tôi rất dễ mềm lòng. Trướcđây, Mục Thần Chi đã không ít lần đánh vào điểm yếu đó khiến tôi ngày càngvướng sâu hơn vào cạm bẫy mà anh ta giăng sẵn. Tôi không thể cứ mãi bị mắc lừanhư thế được.

“Không đau. Anh ăn xong thì mau ngủ đi.” Tôi nằmnghiêng, quay lưng về phía Mục Thần Chi. Ánh đèn đã vụt tắt rất lâu nhưng mùibánh ga tô trên tay anh ta vẫn ám ảnh tôi.

Nhiệt độ trong phòng ngủ được để ở mức vừa phải, nhưngtiếng thở đều đều của Mục Thần Chi cứ vọng lại khiến tôi cảm thấy nóng rát.Miệng khô khốc, tôi quay người nhìn cốc nước đặt trên kệ phía đầu giường, nghĩngợi một lát, tôi liền chống tay nhích dần về mép giường rồi thò tay ra với.Khó khăn lắm mới chạm được vào cốc nước nhưng các ngón tay vừa khép lại miệngcốc thì chiếc cốc trượt xa hơn một chút khỏi tầm tay rồi chơi vơi trên mép kệ.Nhìn cốc nước sóng sánh như chỉ chực đổ xuống dưới. Không xong rồi, liệu chủnhân đang ngủ bên dưới có biết không?

Tôi không kịp nghĩ nhiều, nhoài người lên đưa cả haitay ra đỡ. May quá! Cốc nước nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng người tôi thìngã xuống, cơ bụng bị kéo dãn, tôi đau quá kêu lên nhưng cơ thể bị khựng lại giữakhông trung. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nằm gọn trong vòng tay MụcThần Chi, anh ta bực bội quát: “Muốn chết hả?”.

Hai tay tôi run run nhưng vẫn giữ khư khư cốc nước.Nước sóng sánh trào ra miệng cốc nhỏ xuống chân Mục Thần Chi. Tôi đau đến rụngrời nhưng vẫn nhoẻn miệng cười. Mục Thần Chi nghiến răng nghiến lợi nhéo nhéomũi tôi. Sự tức giận, lo lắng và cả đau xót thể hiện qua giọng nói: “Em đúng làđồ ngốc luôn làm phiền lòng người khác. Gọi một câu là muốn uống nước thì đãchết ai? Cũng chỉ là cốc nước thôi mà, nếu có đổ xuống thì cũng xem như rửa mặtgiúp anh, em định diễn kịch như thế với anh sao? Em muốn tàn phế cả đời để anhcũng phải ngủ đất suốt quãng đời còn lại đúng không? Em đúng là đồ vô lươngtâm”.

“…” Tôi ngây ra, chưa thấy Mục Thần Chi mắng ai mộttràng dài như thế bao giờ. Tôi cũng không nói gì nữa. anh ta nhăn nhó lau chùichỗ vừa bị nước nhỏ, miệng vẫn lẩm bẩm trách móc, giống hệt một mụ già khótính.

Mục Thần Chi bật đèn, đang định kéo quần của tôi xuốngđể xem xét vết thương thì tôi vội càu nhàu: “Không đau, anh đừng nhìn. Em muốnuống nước”.

“Không đau thì em kêu ca cái nỗi gì? Đợi ở đấy, anh đirót nước. Em cứ thử cử động ngu ngốc nữa xem.” Mục Thần Chi nổi giận thật rồi.Lần đầu tiên tôi thấy anh ta giận đến mức ấy. Trán tôi toát mồ hôi lạnh khi bịMục Thần Chi ấn ngón tay lên. Anh ta gằn từng tiếng rõ ràng rành mạch, chẳngkhác nào súng bắn từng viên đạn. Rốt cuộc phải làm như thế nào mới không chọcgiận anh ta?

Mục Thần Chi đi rót nước, vừa vào phòng đã trừng mắtnhìn rồi chau mày đưa cốc nước lên miệng tôi. “Thử kêu nữa xem!”

Tôi uống ừng ực từng ngụm. “Em kêu là tại vì đau.”

Anh ta nhướn mày. “Chẳng phải em nói không đau sao?”Tia nhìn như ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn của Mục Thần Chi khiến tôi cảmgiác cổ họng mình bỏng rát, liền cúi đầu tu một ngụm nước lớn rồi ho sặc sụa.

“Em đau mà cũng có chừa đâu!” Mục Thần Chi vỗ lưngtôi, ảo não nói: “Bây giờ em đã có cái kiểu hành hạ người khác như thế này thìmai mốt về già sẽ thế nào đây? Anh mặc em đấy, mà cũng không ai chiều được emđâu”.

Câu nói cuối cùng của anh ta đánh trúng vào vết thươnglòng của tôi. Anh ta quan tâm đến tôi sao? Anh giữ khư khư tôi bên mình là quantâm hay đang dằn vặt tôi?

“Tôi chết thì anh cũng phải chết!” Tôi đẩy cốc nước vềphía Mục Thần Chi. Anh ta nhắm mắt lại rồi đột nhiên phá lên cười, hứng chíthưởng thức cơn giận dữ của tôi.

Những câu nói không hề ác ý của tôi lại khiến Mục ThầnChi nổi trận lôi đình, bây giờ tôi thực sự nguyền rủa anh ta chết đi thì anh talại cười. Thân làm loài thỏ đế như tôi, bất kể lúc nào cũng bị loài yêu quáinhư Mục Thần Chi bỡn cợt.

“Nào, để anh xem vết thương. Hi hi, sưng như miếngthịt kho tàu rồi này.” Giọng điệu của anh ta có vẻ rất vui.

Sưng như bánh bao, còn đỏ tấy mới là thịt kho tàu!Trong mắt Mục Thần Chi, tôi còn không đẳng cấp bằng cái bánh bao nữa, chỉ làmột miếng thịt kho tàu mà nếu ăn nhiều, người ta sẽ chán ngán!

Đúng là người nham hiểm!

Tôi âm thầm nghiến răng chịu đựng. Mục Thần Chi đangxoa xoa eo tôi thì bỗng cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.

“Anh làm gì vậy?” Vừa động đậy đã bị anh ấn xuốngkhiến tôi không dám cử động. Bởi nếu tôi còn cử động thì nhất định sẽ bị anh talàm cho tàn phế.

Mục Thần Chi không ngẩng đầu, vẫn hôn từng chút mộtlên eo tôi, cười nham nhở nói: “Hi hi, anh thích ăn thịt kho tàu”.

Hơi thở ướt át nhưng nóng bỏng của Mục Thần Chi kíchthích lên từng thớ thịt tôi, tôi hít vào một luồng khí lạnh nhưng khi luồng khíấy đi qua kẽ răng lại trở nên nóng bỏng. “Anh đừng như thế, nếu mà anh đói thìđi nấu ăn đi.”

“Anh sẽ ăn ở đây!” Mục Thần Chi lật người tôi lại.Cách hai lớp áo ngủ nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể anh ta.Rất nóng, rất bá đạo, kiểu như anh ta đang cố tình bắt tôi thích nghi với nhiệtđộ ấy.

Mục Thần Chi hoàn toàn không cho tôi cơ hội phảnkháng. Đôi môi anh ta khiến cho sự phản kháng của tôi bi đát đến mức ngạt thở,nụ hôn từ đôi môi nóng hổi mỗi lúc một cuống quýt, vừa dịu dàng vừa mang theosự mãnh liệt, cảm giác như chủ nhân của nó đã thèm khát từ lâu lắm rồi nên nhữngđộng tác cũng trở nên điên cuồng làm tôi suýt ngạt thở.

Mục Thần Chi hôn xuống cằm, một tay đè lên cánh taytôi, không cho tôi cử động, trong khi một tay khác đã luồn xuống dưới sờ móloạn xạ.

“Không đươc!” Tôi cự tuyệt theo phản xạ thì mới nhớ ra,mình đã không còn tư cách nào để nói từ “không” nữa rồi.

“Anh hỏi ý kiến bác sĩ rồi, nếu chú ý một chút thì sẽkhông sao, anh sẽ rất cẩn thận, hãy tin anh!”

Tôi không tin, giọng van nài: “Thực sự là vết thươngrất đau, em không thể chịu được. Anh đợi khi nào khỏi nhé, được không?”.

“Anh đã đợi mười ngày, mười ngày là đủ lâu rồi, em lạicòn bắt anh đợi thêm nữa sao?” Mục Thần Chi hôn say sưa, hơi thở đã bắt đầu hổnhển, y như một đứa trẻ nũng nịu, ca thán vì đòi ăn kẹo.

Mười ngày mà lâu sao? Anh ta là thú chứ không phảingười nữa rồi. Tôi thật sự muốn chửi thật to nhưng gắng gượng kiềm chế để giọngnói thật nhẹ nhàng: “Nếu anh thực sự không chịu nổi thì có thể… đi tìm ngườikhác”.

Trong giây lát, động tác của Mục Thần Chi dừng hẳnlại. Khí nóng trong phòng vẫn cuồn cuộn như mây đen vần vũ, lại giống như nhữngtảng băng đen to lớn cứ thế rơi xuống đầu tôi một cách kỳ lạ.

“Em cũng đâu có ngại ngùng gì, vẫn mãnh liệt lắm.” MụcThần Chi nở nụ cười quái đản, từ từ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen xuyên thẳngvào mắt tôi, ánh mắt thăm thẳm ấy khiến máu trong cơ thể tôi bỗng chốc nhưngừng lưu thông.

Mục Thần Chi vốn không phải là kẻ thủ thân như ngọc,đàn bà con gái mà anh ta chơi bời nhiều như cỏ rác, dựa vào đâu mà không chotôi nói? Hơn nữa, anh ta cũng không thật lòng yêu thương tôi!

Những lời ấy tôi không dám nói, chỉ lặng lặng cúi đầu.Mục Thần Chi cố ý ấn mạnh ngón tay lên vết thương của tôi. Tôi đau đến mức nướcmắt tuôn ra xối xả nhưng anh ta không hề để ý tới điều đó, động tác ngày càngmạnh hơn rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thấy như thế này rất đau phảikhông? Nhớ lấy, đây là cảm giác của sự đau đớn!”.

Từng cơn đau như những lớp sóng biển cuộc trào hết đợtnày đến đợt khác, tưởng chừng bất tận, khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi. Tiếngrên xiết của tôi lạc hẳn đi: “Ngài Mục, ngài muốn nghe những điều như thế nàothì cứ nói thẳng với em là được, đừng có lúc nóng lúc lạnh với em như thế. Emthực sự không chịu nổi. Em cũng chẳng phải là người bản lĩnh, thật đấy, em thậtsự không biết phải làm thế nào mới khiến ngài hài lòng”.

“Muốn khiến anh hài lòng sao? Em sẽ không bao giờ biếtcách!” Mục Thần Chi cười lạnh. “Em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc anh có thểchịu đựng được hay không!”

Tôi không đấu lại được, đành nhẹ giọng: “Em biết ngàithật sự không chịu nổi, nhưng bác sĩ đã nói là giai đoạn này không nên quan hệ.Nếu em thật sự tàn phế cả đời thì sẽ trở thành một gánh nặng cho ngài, lãng phícơm gạo của ngài, có đúng không ạ?”.

Sắc mặt Mục Thần Chi trắng bệch, đôi đồng tự bỗng chốcthu lại, sự tức giận mãnh liệt trong đó như sắp hóa thành máu phun ra ngoài,nhìn trong bóng tối vô cùng đáng sợ. Các ngón tay bám trên cô tôi từ từ siếtchặt khiến những đường gân xanh trên cổ tay nổi rõ.

“Bác sĩ Thịnh Hạ nói ‘không nên quan hệ’ đúng không?Em nghe lời anh ta thật đấy!”

Não tôi, phổi tôi như phình to hết cỡ, hơi thở mỗi lúcmột trở nên khó khăn, chỉ cần Mục Thần Chi siết tay mạnh thêm một chút nữa thôilà tôi sẽ bị chết ngạt. Anh ta luôn căm hận tôi như thế, những lúc đối xử tốvới tôi thì cũng chỉ là quăng miếng mồi câu ra nhử, coi tôi như chó, như mèo đểvui đùa thỏa thích. Cuối cùng anh ta cũng không thể chịu nổi tôi nữa và muốngiết chết tôi. Nghĩ đến đây, tôi bỗng trút bỏ gánh nặng, hàng loạt bóng hìnhhiện ra trước mắt, đó là Mục Thần Chi, là Tần Niệm, còn có cả bố tôi nữa, quenthuộc mà cũng vô cùng xa lạ…

Tất cả đều mơ hồ, rất ẩm ướt, rất lạnh, sắp tan chảyvà sẽ phải kết thúc.

Mục Thần chi đột nhiên phá lên cười. “Em muốn chết,anh sẽ không để em chết! Chẳng phải em muốn rời xa anh để tìm thằng khác sao?Tần Niệm? Thiệu Bỉnh Hàm? Hay là Tiêu Hàn Ý? À, anh quên mất, em còn có cảThịnh Hà nữa. Anh nói cho em biết, em không cần phải nghĩ ngợi, nếu em tàn phếthì cũng phải tàn phế bên cạnh anh!”

Tất cả mọi thứ đảo lộn, xoay tròn trong mắt tôi. Tôicố gắng mở thật to mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Còn lại chút sứclực cuối cùng, tôi cố dùng để phát ra những lời nguyền rủa dành cho một conquái vật: “Mục Thần Chi, tên đê tiện, đồ khốn nạn! Dù anh có là kẻ giam hãm thểxác tôi cả đời thì cũng không bao giờ anh có được trái tim tôi đâu!”.

“Anh chỉ cần thể xác em thôi, cần trái tim em để làmgì chứ?” Anh ta cười lạnh lùng, nhìn tôi đi xuống địa phủ.

Tôi vơ lấy chiếc gối bên cạnh đập vào Mục Thần Chinhưng chiếc gối lại bị rơi mất, chỉ còn bàn tay tôi không ngừng run rẩy.

“Em bản lĩnh như thế, thử lê ra khỏi chỗ này xem sao.”Mục Thần Chi nghĩ rằng tôi sẽ không có đủ sức khỏe cũng như gan dạ làm điều đónên đắc chí vỗ vỗ lên mặt tôi rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Vậnđào hoa của Tiểu Mật