Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ

Chương 4: Ta không phải là đoạn tụ[1]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ lần gặp ở lầu son gác tía đấy, ta không còn nhìn thấy nam tử đó nữa. Nhiều lần cố ý đứng đợi cha bãi triều về để gặp được Tả tướng đi cùng chàng, nhưng đều bị cha ta xách tai kéo về nhà trước kia kịp nhìn thấy ông ấy.

“Tên tiểu tử ngươi lại có ý đồ gì gàn dở nữa hả?” Cha không tin ta chỉ đơn thuần đợi ông cùng về nhà, ông chữ ít nhưng mắt nhìn người đúng là sánh ngang hỏa nhãn kim tinh[2].

Đương nhiên là ta không thể cứ thế mà thừa nhận mục đích sâu xa của mình được, cha ta mà biết được ta muốn tiếp cận với người của Tả tướng thì da trên người ta sẽ bị lột ra làm trống điểm canh[3] mất.

“Con về trước thì cha bảo con vô tâm, đến khi con muốn đợi cha về cùng thì lại bảo con có ý xấu, thật là tổn thương lòng tốt của con.”

Ông hừ lạnh làm bộ dáng nếu tin tưởng ta thì tên ông sẽ viết ngược, thế nhưng trong bữa cơm tối ông lại gắp thêm đùi gà nướng mật ong cho ta chẳng tranh giành như mọi khi. Ta bỗng hơi áy náy vì đã lừa ông nhưng đùi gà thì tuyệt đối không thể từ chối được.

Mấy tháng sau đó trôi qua bình lặng đến độ ta còn tưởng mình đã quên mất nam tử đó, cho đến một hôm ta đang vừa gặm táo vừa nhìn Tiểu Giảo chép chữ thì Lưu Thái phó dẫn theo Tân Trạng nguyên vào yết kiến. Ông ta bận thao thao bất tuyệt nào là Trạng nguyên tài giỏi thế này rồi xuất chúng thế nọ, nhưng ta chẳng nghe lọt nổi một chữ vào tai vì khoảnh khắc ấy đầu óc ta hoàn toàn đình công mất tiêu rồi.

Nam nhân đứng trước mặt ta bây giờ đây chỉ có thể dùng từ ‘ngọc thụ lâm phong’[4] mới có thể miêu tả hết khí chất của hắn. Đôi mắt phượng sâu thẳm không đáy đã mê hoặc ta ngay từ cái nhìn hờ hững ở Vân Khê lâu, bây giờ đang chăm chú nhìn ta, cảm giác như cả thế gian này đều thu gọn trong đôi đồng tử màu trà ấy.

Môi ta nhấp nháy thốt ra từng câu chữ trước khi đầu óc kịp tỉnh táo để ngăn lại: “Theo ta về làm nàng dâu Hữu tướng phủ nào.”

Thôi xong, ý định gầy dựng hình tượng của bản thân coi như chết từ trong trứng nước rồi, giây phút đó chỉ muốn đào một cái hố mà chui luôn xuống đấy. Khổ nỗi nền điện lát gạch sứ, ta sợ làm vỡ đền không nổi nên mặt dày đứng đấy cười tươi giả vờ như không có gì xảy ra cả.

Sau này, trong một lần tình cờ gặp nhau trên đường đến Đông Cung, ta đã bạo gan hỏi hắn có phải vì câu nói ngày đầu tiên gặp mặt đó nên hắn mới luôn không nể nang mà tỏ vẻ ghét bỏ ta hay không, hắn nghe xong chỉ im lặng bước đi nhanh hơn bỏ lại ta ngơ ngẩn đứng đằng sau chẳng hiểu gì cả.

“Thần họ Đường tự Nhất Bạch, tham kiến Thái tử điện hạ. Từ bây giờ thần sẽ đảm nhận nhiệm vụ giáo luận văn trị thay cho Lưu Thái phó. Đây chắc hẳn là Diệp thiếu gia phủ Hữu tướng.”

“Đại Vũ lau nước dãi trên miệng ngươi đi kìa.” Tiểu Giảo, ngươi rõ ràng là muốn bôi nhọ ta.

Kể từ hôm đó, ngoại trừ cánh gà nướng mật của ngự trù phòng, ta còn có một động lực nữa để mỗi sáng vui vẻ thức dậy, vui vẻ mặc quần áo, vui vẻ vào cung… ngắm Đường Trạng nguyên.

Càng ngắm càng ngộ ra, đều là người học chữ mà ta với hắn hoàn toàn thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Không hổ danh là Trạng nguyên ngàn người chọn một, không chỉ mỗi cái nhấc tay nhấc chân phong nhã mà đến cả sở thích cũng... đậm tính ru ngủ.

Chẳng như ta, bị cha mắng:

“Ngươi có học hết Tứ thư Ngũ kinh cũng không học nổi bộ dáng Nho nhân[5].”

“Con cũng hết cách rồi, ai bảo cha xuất thân là đồ tể. Cha nào con nấy thôi.”

Có trời đất chứng giám, những lời ta nói đều là thật lòng thật dạ.

Cho nên muốn đưa nàng dâu này về nhà thì trước tiên phải học làm người thanh tao, mà thầy dậy không đây xa chính là Đường Trạng nguyên.

Bản thân ta cảm thấy việc học này chẳng có gì khó khăn, ngay cả bản tính lười nhác ăn xong lại nằm của Tiểu Giảo ta còn học được thì huống gì là việc uống trà nghe kể chuyện, ta và Tiểu Cố vẫn làm thế thường xuyên.

Vậy là cứ ngày này qua ngay khác, ta bám lấy Đường Nhất Bạch, hết mời đi dạo phố lại đến đi ăn.

Lần thứ nhất, hắn mỉm cười từ chối: “Hôm nay ta và Lưu Thái phó đã hẹn trước sẽ đàm đạo về Đạo trong lời của Trang Tử.” Rồi sau đó là cái gì mà không thể chỉ rõ vật nào có Đạo được vì không vật nào là không có nó[6]. Ta thật muốn đi gặp Chu Công[7].

Lần thứ hai, hắn lại mỉm cười quay lưng đi: “Hoàng thượng gọi ta vào cung để bàn việc xây đê ở Bình Giang, tính mạng dân chúng là trên hết, ta không thể chậm trễ.”

Sự bất quá tam, ta thầm nhủ lần thứ ba này nếu không mời được thì đành… sự bất quá tứ vậy[8]. Đường Nhất Bạch hẳn là thấy được sự kiên trì đeo bám đến cùng của ta nên cuối cùng cũng đồng ý.

“Đầu giờ Mùi chúng ta gặp nhau ở cửa cung nhé, ta chờ huynh.”

Lúc quay người đi, trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng, cả tiết trời tháng năm oi bức cũng trở nên dịu mát đi.

Ta nên mặc y phục màu gì đây nhỉ?

Rốt cuộc lại chọn một bộ màu đỏ, kết quả không tồi, không những tôn lên phong thái hơn người của Đường Nhất Bạch mà còn nổi bật cái tính chuộng sặc sỡ lòe loẹt của ta.

“Hôm trước ta nghe đến đoạn Đồng Quan thất thủ[9] thì lão Trần ngừng kể hẹn lại lần sau, lần này huynh may mắn rồi, đến nghe lần đầu mà đúng ngay lúc đang gay cấn.”

Hắn im lặng nhìn phía trước mà bước đi, còn ta vẫn mải mê thao thao bất tuyệt:

“Lão Trần là người kể chuyện hay nhất kinh thành, nhưng không phải lúc nào cũng có thể nghe được. Huynh phải là khách quen với chủ trà lâu, sau đó còn phải đút lót cho hắn mới biết được lúc nào lão Trần sẽ đến...”

Rồi sau đó:

“Trà lâu này là ta và Tiểu Cố tìm được. Đường huynh có biết Tiểu Cố nhà Thượng thư đại nhân chứ nhỉ? Chắc hẳn là biết rồi.”

Đến tận lúc vào trong quán, ta vẫn bất chấp thế sự:

“Vị trí này ta và Tiểu Cố vẫn thường ngồi, vừa nghe rõ vừa nhìn rõ lại không quá gần với khán đài. Đường huynh thấy rất tốt phải không?”

Lúc ta đi với Tiểu Cố thì cả hai đều tranh nhau mà nói đủ thứ chuyện, lúc ngồi với Tiểu Giảo thì hắn lại chê ta phiền không chịu nghe ta nói. Chỉ có mỗi Đường Nhất Bạch là kiệm lời, không nói gì mà còn kiên nhẫn ngồi nghe ta huyên thuyên đủ điều. Ta lại thêm khẳng định trên đời này không có nàng dâu nào phù hợp với ta hơn hắn nữa.

Ban đầu nhìn hắn nghe lão Trần kể chuyện mà sắc mặt không hề thay đổi, ta cứ nghĩ hắn không thích những truyện đánh trận mà chỉ thích nghe ngâm thơ đối chữ. Thế nhưng khi câu chuyện kết thúc, hắn lại vỗ tay khen ngợi kèm theo nụ cười thỏa mãn.

“Quả không hổ danh là người kể chuyện hay nhất kinh thành. Sau này nếu rảnh, ta nhất định sẽ đến đây, hy vọng Diệp thiếu lang đến cùng.”

Hắn nâng chén trà nhìn ta mỉm cười, bỗng lúc ấy trời đổ mưa, mưa lớn dần rơi lộp độp trên mái ngói đỏ, xối mát mặt đất khô nóng cũng làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực ta.

“Mưa hạ[10].”

Giọng nói trầm đục, bị tiếng mưa át đi, trở nên mơ hồ xa xăm khó tả. Bây giờ mới biết thì ra tên ta có thể dễ nghe đến vậy.

Buổi chiều hôm ấy, mưa mãi không dứt. Mùa hạ năm ấy, thời tiết mới dễ chịu làm sao. Trong con ngõ nhỏ trên phố Chu Tước ấy, ta và Đường Nhất Bạch đội mưa chạy về nhà, tà áo ướt nhẹp nhưng vì bóng lưng vững chãi che mưa chắn gió của người phía trước nên ta chẳng chần chừ, cứ thế mà bước theo.

Có thể đó sẽ là một ngày hoàn mỹ nhất trong cuộc đời ta nếu cha ta không phát hiện ra ta đi cùng Đường Nhất Bạch. Ông tức giận đến độ quên luôn cả thói quen lấy quạt gõ đầu mỗi khi nhìn thấy ta, một tháng sau đó ta bị cấm túc trong phòng. Ngoại trừ khoảng thời gian phải vào cung làm thư đồng ra, còn lại đều bị Bàng thúc giám sát nghiêm ngặt không được đi đâu.

Tiểu Cố mấy lần có sang rủ ta đi chơi nhưng đều không gặp được, ta thầm nghĩ lần này họa lớn thật rồi. Ngày trước ta có đi rêu rao tật xấu của ông thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt mấy roi, thoạt đầu còn thấy đau nhưng rồi da thịt trở nên chai lỳ hơn, cũng chỉ có thể giả vờ kêu vài tiếng để Bàng thúc vào can ngăn. Nhưng lần này ông không những không đánh đập mà đến một lời mắng chửi cũng chẳng có.

Ta thật lòng cảm thấy ăn năn, định hôm nào ông tan triều về sớm sẽ năn nỉ Bàng thúc dẫn đến thư phòng nhận lỗi, nhưng ý định chưa thành thì Tiểu Cố đã phá ngang.

“Ta đã phải năn nỉ đến gãy cả lưỡi Bàng thúc mới cho vào thăm ngươi, cho nên thời gian là vàng bạc ngươi phải mau chóng trả lời câu hỏi của ta. Ngươi... có thật là... đoạn tụ không?”

Trà trong bình đắng chát vì nguội cộng thêm lời hắn nói khiến ta phun luôn ngụm trà trong miệng vào mặt hắn.

“Tiểu Cố, ngươi đang nói nhảm cái gì thế. Ta đương nhiên không phải là đoạn tụ rồi.”

“Cũng đúng, nếu ngươi... “như thế” thì tiếp xúc lâu như vậy, không thể nào không si mê một người tuấn tú như ta được.” Cho ta xin đi, ngươi có thể bớt hoang tưởng được không hả? “Ngoài phố đồn ngươi và Tân Trạng nguyên qua lại với nhau, lại còn hẹn hò đêm đêm nữa. Rốt cuộc là sao hả?”

Cái gì mà hẹn hò đêm đêm, người ta là trong sáng mời Đường Trạng nguyên đi uống trà thôi mà, hơn nữa còn phải dày mặt mời đến ba lần.

“Thật là vu khống người quá đáng!”

Tiểu Cố thấy ta giọng đầy uất ức liền tin theo, không hổ là bằng hữu thân thiết lâu năm, lúc rời đi còn hứa chắc nịch sẽ đính chính tin đồn giúp ta. Mặc dù hắn lúc nào cũng mang tiếng xấu ăn chơi lêu lổng nhưng ta tin hắn một khi đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.

Tuy nhiên việc làm ta đứng ngồi không yên chính là Đường Nhất Bạch sẽ hiểu lầm ta bị đoạn tụ, ta bồn chồn đứng lên ngồi xuống mãi, đến bữa cơm trưa cũng chẳng buồn nhìn.

Cuối cùng đành phải trốn Bàng thúc chạy ra ngoài.

Phủ Trạng nguyên không thuộc cùng phố Cảnh Nhân mà nằm ở phía nam, cho nên ta phải cuốc bộ hết chiều ngang thành. Mưa vẫn rơi rả rích không ngớt, ta nhận ra không phải cơn mưa hạ nào cũng dễ chịu.

Lúc tới nơi thì áo quần ta đã ướt nhẹp chẳng khác nào được vớt từ dưới sông lên. Đường Nhất Bạch thấy ta vội vội vàng vàng chạy đến mà không báo trước cộng thêm bộ dạng lôi thôi này thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng ta nào quan tâm, quẳng luôn cái hình tượng mình kỳ công xây dựng ra sau đầu, lao xộc tới nắm chặt lấy tay hắn nói năng lộn xộn như kẻ điên:

“Ta đã mến mộ huynh từ lần đầu gặp mặt rồi. Thế nhưng ngoài phố đồn đại chúng ta hẹn hò đêm đêm... nhưng mà ta không phải gặp huynh lần đầu ở Đông Cung đâu... Lúc đó huynh cũng nhìn ta ở Vân Khê lâu mà. Cho nên... cho nên ta không phải là đoạn tụ đâu, thật sự không phải mà.”

Sau này nhớ lại ta cũng không biết hắn có hiểu ta nói gì hay không, mà thôi, hình tượng cũng bị chó tha đi mất rồi còn sợ mất gì nữa.

Chú thích:

[1] Đoạn tụ: hay cắt tay áo là một từ chỉ những người đồng tình bắt nguồn từ một chuyện xưa: Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều choĐổng Hiền, một người giốngphụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình.

[2] Hỏa nhãn kim tinh: là phép nhìn thấu yêu tình của Tôn Ngộ Không (cái này thì ai cũng biết rồi nhỉ), ở đây nữ chính muốn nói cha mình có thể nhìn thấu ý đồ của mình.

[3] Trống điểm canh: ngày xưa không có đồng hồ nên ban đêm cứ mỗi canh giờ (hai giờ đồng hồ) thường có một người đi xung quanh các nhà cầm trống đánh báo giờ: "Thời tiết hanh khô, đề phòng củi lửa." 
chapter content



[4] Ngọc thụ lâm phong (玉树临风): dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

[5] Nho nhân: người theo Nho gia, trong truyện ý chỉ những người có phong thái học thức, nho nhã.

[6] Là một câu trong đoạn đối thoại nổi tiếng về Đạo giữa Trang Tử và Đông Quách Tử. Mọi người có thể đọc trong phần Tư tưởng triết học ở đây

[7] Gặp Chu Công: hoặc Đi đánh cờ với Chu Công, nghĩa là đi ngủ.

[8] Sự bất quá tứ là một cách chơi chữ của nữ chính xuất phát từ câu sự bất quá tam (một việc không nên làm quá ba lần) nghĩa là nếu làm ba lần không được thì làm bốn lần vậy.

[9] Đồng Quan thất thủ: một diễn biến chính của giai đoạn thứ nhất trongtrận đánh Đồng Quanđược kể lại trong tác phẩm Tam Quốc Chí

[10] Mưa hạ - Hạ Vũ – tên nữ chính, nữ chính ảo tưởng nam chính gọi tên mình.