Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 38: ⊹⊱ Những câu chuyện cũ ⊰⊹



Chủ nhật

Biệt thự nhà họ Hoàng hôm nay tấp nập hơn bình thường.

7h sáng, ba mẹ Thiên Phong đã có mặt từ rất sớm.

Bước vào nhà, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một người đang nhàn nhã ngồi chải lông cho con cún ở ghế sofa.

- “ Nhìn gì đấy? Đến đây ngồi đi!” - Cô Marina nói khi thấy hai vợ chồng nhà họ Lâm cứ đứng tròn mắt nhìn mình.

- “ Thu Vân?” - Lâm phu nhân nói sau khi ngồi xuống ghế sofa. (Thu Vân là tên của cô Marina)

- “ Vẫn chưa quên tôi? Trí nhớ cô tốt lên rồi đấy!”

- “ Gì chứ? Trí nhớ tôi trước giờ vẫn rất tốt đấy thôi.”

- “ Như Nguyệt à Như Nguyệt, tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa cô lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, làm gì cũng quên trước quên sau, không phải sao?”

- “ Tôi mà ngơ ngơ ngác ngác? Xin lỗi đi, ngày xưa, khi còn đi học, điểm tổng của tôi bao giờ cũng đứng thứ hai lớp đấy nhé!”

- “ Cô thông minh, ok, điều đó tôi công nhận, nhưng mà trí nhớ của cô cực tệ, điều đó ai cũng công nhận.” - Cô Marina vừa chải lông cho con Mark vừa trưng ra nụ cười thách thức.

- “ Cái gì chứ?” - Lâm phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lưỡi của bà ấy, sắc sảo không ai bì kịp, nhưng bất kể là ngày xưa hay bây giờ, đều bại dưới tay cái người này.

- “ Lâm Thiên Long, anh nói xem, những gì tôi nói về vợ anh có đúng không?”

Lâm Thiên Long chỉ cười không nói, một phần vì ánh mắt muốn giết người của vợ, một phần vì những điều ấy đều là sự thật. Vợ ông ngày xưa, thông minh thì cực kì thông minh, kĩ thuật mắng người thì không ai sánh kịp, nhưng nhiều lúc lại ngơ ngơ ngác ngác đến đáng yêu, trí nhớ thì đúng là rất tệ, quên trước quên sau, gặp ông 10 lần, hỏi tên cả 10, nhiều lúc ông tự hỏi, tên mình khó nhớ đến thế sao? Mãi sau này, khi yêu nhau, ông đem thắc mắc ra hỏi, và nhận được câu trả lời vô cùng tỉnh bơ “Ôi, anh thắc mắc làm gì, họ tên đầy đủ của ba mẹ em, em còn chẳng nhớ nữa là tên anh, gặp nhau lần thứ 11 mà em đã nhớ được tên anh là kì tích rồi đấy.“. Đấy, thế mà dám bảo trí nhớ tốt, thật may là Thiên Phong không giống mẹ nó.

Lâm Thiên Long không lên tiếng phản bác, cũng không ủng hộ ý kiến của Thu Vân, bởi thứ nhất, ông tôn trọng sự thật, thứ hai, ủng hộ đối thủ không đội trời chung của vợ, chắc chắn ông sẽ không yên thân với bà ấy, phu nhân của ông, còn trẻ con lắm!

- “ Không nói nghĩa là đồng tình, đúng không?”

- “ Hừ! Không chấp nhặt người như cô.”

- “ Đấy, cái bản tính trẻ con, bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi, con trai cô năm nay 18 tuổi rồi nhỉ, sao mà cô mãi chưa chịu lớn.”

- “ Cô thì cũng có khác gì đâu, suốt ngày đi bắt nạt trẻ con, giận dỗi, làm nũng, giả nai y như một đứa trẻ lên 3. Con tự thấy bản thân mình còn lớn hơn cô vài tuổi.” - Thiên Lâm khi đó vào phòng khách lấy gì đó, nhân tiện nói vài câu góp vui. Đấu võ mồm trước giờ anh luôn thua, giả nai anh thua, mấy trò làm nũng anh cũng thua. Bây giờ có người cùng chiến tuyến, tại sao không góp vui. Nhưng góp vui là một chuyện, nhanh chân chạy mất cũng là một chuyện khác, nếu mà bị tóm lại, chỉ có nước no đòn.

- “ Hoàng Thiên Lâm, con dám bôi xấu cô, cô như thế hồi nào hả? Giỏi thì đứng lại đó.”

- “ Hahaha, là ai không chịu lớn đây? Tôi không đến nỗi đi bắt nạt trẻ con như cô, hahaha, chắc tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi, gọi chị đi nào, em bé...”

Đấy, có mất mặt không chứ? Đang trên đà thắng lợi, thằng nhóc Thiên Lâm quái quỷ! Cô Marina đè nén lại ý muốn bóp chết thằng nhóc kia, nở nụ cười đáng yêu

- “ Ấy, cười cái gì thế? Cô già hơn tôi, không trẻ con được như tôi nên cô ganh tỵ chứ giề?”

Lâm Thiên Long cũng phải lắc đầu với hai người này. Cứ gặp nhau là sẽ cãi nhau, không có chuyện gì cũng phải kiếm cớ nói móc nhau vài câu mới chịu được, họ là kì phùng địch thủ, nhưng cũng giống như bạn tâm giao. Nhiều khi ông thấy Thu Vân là địch thủ của vợ mình, còn hợp lý hơn là địch thủ của Tâm Lan.

- “ Hai người định cãi nhau đến khi nào đây? Thu Vân này, tôi thấy cô là đối thủ của vợ tôi thì có vẻ hợp lý hơn là đối thủ của Tâm Lan đấy. Tâm Lan ngày xưa hiền hòa như nước, sao mà đấu lại cái miệng của cô được.”

- “ Anh nhầm rồi, Tâm Lan, so với vợ anh, miệng lưỡi còn sắc sảo hơn, nói câu nào cũng khiến tôi phải cứng họng câu ấy. Chứ đâu có ngây thơ như ai kia.”

- “ Cô nói ai ngây thơ?”

- “ Ý tứ tôi rõ ràng thế cơ mà! Nhưng mà Lâm Thiên Long à, ngày xưa là do anh trốn kĩ quá thôi, nếu không tôi sẽ là địch thủ với cô ta rồi.”

- “ Tôi trốn kĩ?”

- “ Còn không phải sao? Hàn Thiên Minh làm sao so được với khí chất của anh. Nếu như ngày đó, anh và anh ta xuất hiện đồng thời, tôi dám đảm bảo sẽ có rất rất nhiều người chết mê chết mệt vì anh. Tôi chắc chắn cũng là một trong số đó. Aizz, nhưng mà anh lại trốn quá kĩ, khi anh ta làm mưa làm gió trong trường học, với cái vẻ dịu dàng, phong lưu đa tình của mình, đã cướp mất trái tim biết bao thiếu nữ trong đó có tôi, thì anh lại xuất hiện, lạnh nhạt, ít nói, ít cười, đầy vẻ xa cách, không gần gũi nữ sắc, tựa như đem đến một luồng gió mới làm người ta không thể không si mê. Khi anh xuất hiện cùng Hàn Thiên Minh, anh ta mờ nhạt đi không ít. Tôi nói thật, ngày đó, có biết bao thiếu nữ, dùng ánh mắt si mê, nhìn anh, chỉ hận không thể ăn luôn anh...” - Nói đến đó, ngay lập tức có một ánh mắt tựa như muốn giết người phóng qua, cô Marina lập tức im bặt, không phải chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

- “ A, tất nhiên trong đám đó, không có tôi, không có tôi đâu. Như Nguyệt, cô đừng có nhìn tôi như thế, tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”

- “ Hừ! Nói tiếp đi.”

- “ Muốn nghe?”

- “ Muốn!”

- “ Aizzz, muốn nghe thì nói cho nghe. Ngày xưa chỉ là do tình cảm tôi dành cho Hàn Thiên Minh hơi sâu đậm một chút rồi thôi, nếu không tôi nhất định sẽ chuyển đối tượng. A, tất nhiên cũng có một số người, ngơ ngơ ngác ngác, người ta nổi danh như thế, còn không biết, gặp một lần hỏi tên một lần. Nhưng có lẽ chính cái biểu hiện đó làm cho anh nhìn trúng cô ta, đúng không?”

- “ Cái này thì đúng, tôi từ nhỏ đến lớn, chưa gặp phải ai ngây thơ và có trí nhớ kém như cô ấy.”

- “ Hừ!”

- “ Haha, cái này ai cũng công nhận à nha. Mà ngơ ngơ như cô nhiều khi cũng là một cái tốt, bao nhiêu cặp mắt thù hằn nhắm vào cô mà cô vẫn vô tư cười với bọn họ, thật khâm phục!”

- “ Hở? Có vụ đó?”

- “ Thế mới nói, ngơ ngơ, không sai mà.”

- “...”

- “ Lại nói về Tâm Lan, ngày đó nếu Tâm lan gặp anh trước, có khi nào sẽ yêu anh không nhỉ?”

- “ Hả? Sao có thể chứ?”

- “ Sao lại không thể? Đến cả trái tim ngây thơ non nớt như Như Nguyệt anh còn bẻ cong được nữa là Tâm Lan.” - Cô Marina vuốt vuốt cằm tỏ vẻ ngẫm nghĩ.

- “ Không có khả năng!”

- “ Đã nói là có mà. Được, bây giờ lấy ví dụ ở đời sau đi, Thiên Thiên nó gặp Thiên Duy rất nhiều lần, nghe bảo nói chuyện cũng nhiều, mà lại chẳng mảy may có tí cảm xúc gì, ấy thế mà, mới gặp Thiên Phong có một lần, lại đem lòng yêu thương, nói xem, con trai hai người, khí chất bẩm sinh của nó di truyền từ ai?”

- “ Haha, con trai tôi có khác...”

- “ Thiên Phong nó giống chồng cô, chứ mà giống cô, ngơ ngơ, ngác ngác như thế, ai mà thích cho được. A, tất nhiên cũng có một số người...”

- “ Phonggg, con nói xem, con giống ba hay giống mẹ?” - Lâm phu nhân ngay lập tức tóm ngay đứa con trai cưng của mình, đang mang theo cái vẻ phong tình đáng yêu từ trên cầu thang bước xuống. Thật ra thì Lâm Thiên Phong bao giờ cũng lạnh nhạt, xa cách, chỉ có con mắt không bình thường lắm của mẹ anh mới nhìn ra cái gọi là phong tình, đáng yêu.

- “ Tất nhiên là giống ba, con đâu có ngây thơ như mẹ.”

- “ Hahaha, đến cả con trai cô cũng đồng ý rằng cô hết sức ngây thơ, không biết tin đồn cặp vợ chồng làm mưa làm gió trên thương trường từ đâu mà ra nữa...”

- “ Phong, con là con trai mẹ, đúng không?” - Lâm phu nhân trực tiếp gạt bỏ mấy lời nói nhảm nhí của ai kia, mắt long lanh nhìn con trai.

- “ Con tưởng cái này mẹ rõ nhất chứ, hay con là con riêng của ba?”

- “ Con... Ok, con chắc chắn là con trai mẹ. Vậy con ủng hộ mẹ hay ủng hộ cô ta?”

- “ Con tôn trọng sự thật! Mà sự thật thì cô ấy đúng...”

- “ Nên con theo phe cô ta?”

Thiên Phong nhún nhún vai bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại cong cong lên, mẹ anh luôn luôn như thế, rất trẻ con cùng rất ngây thơ.

- “ Được, mặc kệ con là con trai cưng của mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải cho con một trân, tội bênh vực người ngoài, bỏ rơi mẹ mình.”

Lâm phu nhân đang vô cùng hùng dũng, muốn dạy dỗ con trai, thì bị một câu nói của người vừa tiến vào làm cho mất hết khí thế.

- “ Thiên Long, Như Nguyệt? Tại sao hai người cũng ở đây?”

- “ Hàn Thiên Minh?” - 3 người lớn, có mặt ở đây hôm nay, đồng loạt lên tiếng.

- “ Sao anh đến đây?” - Lâm phu nhân.

- “ Thiên Duy, nó...”

- “ Xin lỗi, xin hỏi, ơ...” - Ngay lúc đó, hai vợ chồng Hoàng Dương bước vào, nhìn thấy những người trong nhà, họ hơi giật mình, những lời muốn nói, tự nhiên lại trôi đi đâu mất.

- “ Ba, mẹ, tại sao ba mẹ lại đến đây?” - Minh Châu, Thiên Vy, Thiên Duy và Thiên Lâm bước từ trong ra. Minh Châu rất ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình.

- “ Minh Châu? Con...”

- “ Là tôi mời họ đến. Tất cả những người cần thiết đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau ôn lại một số chuyện cũ được không?”

Tất cả mọi người, hướng ánh mắt đến nơi phát ra tiếng nói.

Thiên Nhi bước xuống, dáng vẻ lạnh lùng mà xa cách. Một bộ váy đen dài đến đầu gối, mái tóc đen dài buông tự do, trông rất u ám nhưng lại vô cùng kiều diễm. Đúng là người đứng đầu Hoàng Thiên có khác, cho dù là đen, cũng là một bông hồng đen xinh đẹp và kiêu ngạo.

- “ Xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền mọi người đến đây, nhưng có một số chuyện cũ, tôi rất tò mò muốn có lời giải đáp, nên mạn phép làm phiền.”

- “ Ngồi xuống đi đã rồi nói, chuyện này, chắc sẽ dài đấy.” - Cô Marina.

- “ Thu Vân?” - Hai người đàn ông cùng đồng thanh lên tiếng. Bây giờ họ mới chú ý đến cô ấy.

- “ Ha, vẫn nhớ tôi?”

- “ Tại sao cô lại ở đây?”

- “ Hoàng Dương à, anh phải nhớ, tôi cũng là bạn thân của Tâm Lan.”

- “ Tâm Lan?” - Hai ánh mắt, mang hai nỗi niềm nhưng đều chứa đựng nét gì đó gọi là bi thương.

- “ Đúng thế, ngày này của 11 năm trước, mẹ tôi - Hoàng Tâm Lan đã mất vì bệnh tim. Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy.”

Một câu nói, cả phòng khách rơi vào trạng thái trầm mặc.

Có những người, vốn đã mơ hồ đoán ra nhưng khi chính tai nghe câu đó, vẫn bị dọa đến ngây ngẩn, một chút gì đó là đau xót, một chút mặc cảm tội lỗi và một chút gì đó là ưu thương dâng lên trong mắt họ.

Còn có một người, những tưởng thời gian sẽ làm mờ đi kỷ niệm, những tưởng những yêu thương nhung nhớ trong tim đã tàn phai đi theo ngày tháng dần qua, nhưng khi nghe thấy cái tên đó, ông mới biết, hóa ra, yêu vẫn là yêu, vẫn là cái tình cảm khắc cốt ghi tâm, cho dù là thời gian hay bão tố cuộc đời cũng không xóa nhòa được nó. Chẳng trách gì lần đầu nhìn thấy cô bé ấy, ông đã thấy rất quen thuộc, đôi mắt xanh lạ lẫm mà thân quen đó, giống như đôi mắt của người ấy, trong kí ức của ông. Thân thuộc mà đẹp đẽ!

- “ Thiên Thiên? Con là Thiên Thiên...?”

- “ Theo như đúng phép tắc, có lẽ tôi nên gọi ông một tiếng ba, nhưng xin lỗi, Hoàng Thiên Nhi tôi luôn là người thích làm theo ý mình, không cần biết phép tắc.” - Thiên Nhi từ đầu đến giờ chỉ có một biểu tình, là lạnh nhạt, không có mỉa mai, không có khinh thường, cũng không có bất kì cảm xúc nào khác, chỉ có lạnh nhạt.

Một tiếng “ba” đó, người bất ngờ nhất, có lẽ là Minh Châu. Bất chợt trong đầu hiện lên một kí ức rất mờ nhạt của ngày xa xưa. Bây giờ, có lẽ cô đã rõ lý do, tại sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên Thiên Nhi đã không thích cô.

Hoàng Dương ngồi sụp xuống ghế sofa, đôi mắt hiện lên sự đau khổ, bà Minh Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

- “ Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Tâm Lan đúng là dự đoán rất chính xác.”

- “ Mẹ tôi?”

- “ Anh còn có mặt mũi nhắc đến Tâm Lan sao? Nếu như không phải tại anh, làm sao Tâm lan có thể ra đi như vậy?” - Hàn Thiên Minh, giây phút này, bắt đầu tức giận.

Thiên Nhi chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói.

- “ Bình tĩnh đi, để cho ông ta nói.” - Lâm Thiên Long lên tiếng.

- “ Tại tôi? Haha, Tâm Lan bị như vậy là tại tôi? Tại sao anh không nghĩ rằng đó là do anh mà ra.”

- “ Cái gì?”

- “ Không nghĩ đến cũng phải thôi, anh đâu có lo lắng gì cho cô ấy. Thiên Thiên, cho phép ba gọi con là Thiên Thiên, giống như ngày xưa. Ba biết, con rất hận ba. Nhưng thật ra những chuyện ba làm đều không phải là ba muốn. Con thông minh như thế, chắc cũng từng nghĩ tới nguyên nhân rồi nhỉ? Nguyên nhân con mang họ Hoàng chứ không phải họ của ba, nguyên nhân mẹ con sáng suốt như thế, tự nhiên lại đem hết cổ phần của Hoàng Thiên cho ba, nguyên nhân tại sao ba chỉ về nhà vào sinh nhật con hoặc vào các dịp lễ lớn. Và nguyên nhân tại sao căn nhà đó, ba lại vội vàng bán để về đây, trong khi ngày xưa ba định cư bên Anh.”

- “ Không phải là tại anh lừa cô ấy nên mới lấy được cổ phần hay sao?”

- “ Thu Vân, cô không hiểu, chuyện này cũng không có ai hiểu cả, chỉ có tôi, Tâm Lan và Minh Ngọc mới hiểu được.”

- “ Có cái gì mà không hiểu chứ?”

- “ Cô cũng biết, Tâm Lan là thiên tài trong giới kinh doanh, còn tôi là ai kia chứ? Dù thủ đoạn có cao tay đến nhường nào cô nghĩ tôi lừa được cô ấy hay sao? Thiên tài, đó không phải là một cái danh hão, tôi nghĩ cô hiểu.”

- “ Tôi cũng từng nghĩ tới nguyên nhân, rất nhiều là đằng khác, nhưng vẫn không lý giải được, chuyện cổ phần, tôi biết là mẹ tôi tự nguyện, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu lý do.”

- “ Được, vậy hôm nay, chúng ta sẽ giải đáp những thắc mắc cho con, cũng coi như là trút bỏ những gánh nặng trong lòng chúng ta suốt bao năm qua.” - Bà Minh Ngọc lên tiếng, bây giờ bà ấy dường như mang một bộ mặt khác, không còn đanh đá, chua ngoa như vẫn thường thấy.

- “ Thứ nhất, tại sao con lại mang họ Hoàng. Lý do là bởi vì ba với mẹ con không có quan hệ vợ chồng hợp pháp, trong giấy khai sinh của con chỉ có tên mẹ, không có tên ba.”

- “ Cái gì?” - Những người có mặt ở đó đều đồng thanh kêu lên, chỉ trừ Thiên Nhi và bà Minh Ngọc. Thiên Nhi cũng rất ngạc nhiên nhưng không đến nỗi xúc động như những người khác, chỉ yên lặng chờ ông ta nói tiếp.

- “ Người vợ hợp pháp của tôi là Minh Ngọc, chúng tôi đã kết hôn đã hơn nửa năm trước khi gặp Tâm Lan...”

- “ Vậy tại sao? Tại sao anh cưới cô ấy?”

- “ Yên lặng và lắng nghe đi, đó không phải tại anh sao?”

- “ Tại tôi?”

- “ Tôi đối với Tâm Lan cũng như bao chàng trai khác, đó là sự mến mộ, say mê với vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng người mà tôi yêu là Minh Ngọc, vợ tôi, chuyện này Tâm Lan cũng biết rất rõ.”

- “ Ý anh là Tâm Lan xen vào giữa hai người làm người thứ ba? Đùa sao?” - Cô Marina nói.

Hoàng Dương chỉ lặng lẽ lắc đầu

- “ Tất nhiên là không. Tâm Lan không yêu tôi, chúng tôi cưới nhau chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”

- “ Vỏ bọc?”

- “ Ừ, tôi gặp Tâm Lan ở nước Anh, trong một quán bar, hôm đó tôi có hẹn với một người bạn ở đó. Tôi tình cờ nhìn thấy Tâm Lan, có lẽ cũng bởi cô ấy quá nổi bật. Khi đó Tâm Lan đang uống rượu một mình. Hồi còn đi học, chúng tôi cũng có gặp nhau vài lần, nên cô ấy cũng nhận ra tôi, hôm ấy tôi cùng cô ấy uống rượu, cô ấy kể cho tôi rất nhiều điều về anh, Hàn Thiên Minh, về cái tình yêu dang dở của cô ấy. Cuối cùng, vì uống say, chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tâm Lan nói cô ấy cũng không để ý nhiều lắm, sau đợt đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa. Cho đến gần hai tháng sau...”

- “ Ngày đó tôi đang mang thai Minh Châu, cũng được hơn 3 tháng.” - Bà Minh Ngọc tiếp lời - “ Hôm đó Tâm Lan đến tìm chúng tôi, tôi mới biết chuyện xảy ra giữa hai người. Thú thật thì ngày xưa tôi cũng không thích Tâm Lan, bởi cô ấy quá nổi bật. Nhưng ngày hôm đó, nghe những chuyện cô ấy kể, tôi thật sự thương cảm. Nhiều khi hồng nhan cũng không phải là một chuyện tốt. Cô ấy có quá nhiều thứ không trọn vẹn, so với tôi, cô ấy bất hạnh hơn nhiều.”

- “ Hôm đó, cô ấy nói rằng, vì anh đó, Hàn Thiên Minh, vì anh vẫn đang tiếp tục chống đối ba mẹ, thậm chí chấp nhận vứt bỏ hết tương lai của mình để đi tìm Tâm Lan. Nhưng anh có nghĩ lúc đó là quá muộn không? Khi đó anh đã có một đứa con trai. Anh còn có nghĩa vụ của một người chồng, một người cha. Cô ấy nhờ tôi, thực hiện một đám cưới giả, tất nhiên chỉ có chúng tôi biết nó là giả. Hoàng Thiên ngày đó chưa nổi danh, Tâm Lan cũng chưa được mệnh danh là thiên tài trong giới kinh doanh, nhưng cũng có một chút uy tín. Tâm Lan công bố rộng rãi chuyện này trên báo chí, mục đích là để anh biết, để anh quay về với cuộc sống bình yên của chính anh. Cô ấy nói như thế.”

- “ Không thể nào, Tâm Lan, tại sao...?”

- “ Chắc anh là người hiểu rõ hơn ai hết mà, đúng không?”

- “ Sau đó thì sao?” - Lâm phu nhân nói.

- “ Sau đó, chúng tôi cũng trở về như bình thường, nhưng Tâm Lan lại biết mình mang thai. Chúng tôi cũng biết chuyện này, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Tâm Lan nói rằng, có thể một mình nuôi con, cô ấy có thể cho Thiên Thiên một cuộc sống tốt nhất.”

- “ Tôi đã phải khuyên nhủ cô ấy rất nhiều, rằng một đứa trẻ khi sinh ra nên có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ, sẽ tốt hơn. Nhưng Tâm Lan rất cứng đầu, cô ấy nói rằng đã có lỗi với chúng tôi rất nhiều, nên không muốn có lỗi với cả con tôi. Tôi rất thương cô ấy, thật sự thì từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp được người phụ nữ nào kiên cường như Tâm Lan. Là một người mẹ, tôi cũng rất muốn ích kỉ, nhưng cứ nhìn vào Tâm Lan, tôi lại không cách nào ích kỉ được.”

- “ Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, nhưng chỉ cần tôi về nhà gặp Thiên Thiên vào sinh nhật con bé, hoặc dịp lễ lớn nào đó thôi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc nhiều với con bé, cũng không muốn cho Minh Châu và Thiên Thiên gặp mặt, chắc có lẽ cô ấy đã biết trước sẽ có một ngày như hôm nay.”

Ngừng một lúc, ông ấy nói tiếp

- “ Sau khi sinh Thiên Thiên, Tâm Lan thay đổi rất nhiều, cô ấy tập trung vào công việc, đưa Hoàng Thiên một bước từ một tập đoàn vô danh, lên thành một tập đoàn có tên tuổi trong giới. Rồi trở thành một thiên tài trong giới kinh doanh.”

- “ Tôi đã từng thử suy đoán rất nhiều trường hợp, nhưng hóa ra lại là như vậy.” - Thiên Nhi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng trên mặt vẫn chỉ giữ biểu tình lạnh nhạt. Chỉ là ở một nơi nào đó, sâu thẳm trong tim cô, càng thương mẹ nhiều hơn. Mẹ của cô, kiên cường như thế, mạnh mẽ như thế, hỏi nếu như là cô, cô có làm được như mẹ không? Cô không biết, cũng không muốn biết, bởi cô tự tin rằng mình chọn đúng người.

Nghe câu chuyện này xong, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, nhưng người đau khổ nhất có lẽ là Hàn Thiên Minh. Từng dòng kí ức ngọt ngào nhất cứ thế ùa về trong đầu ông. Hoàng Tâm Lan của ông, người con gái mà đời này ông yêu nhất, tại sao lại ngốc nghếch như thế? Tại sao phải kiên cường như thế? Ông nhớ rõ, quãng thời gian đó, khi nghe được tin Tâm Lan kết hôn, ông tuyệt vọng, ông đau đớn, rồi thời gian qua, ông cũng dần chấp nhận, chấp nhận trở về làm tốt bổn phận của con trai trưởng trong một gia tộc lớn, chấp nhận quay về làm tốt bổn phận của một người chồng, một người cha.

Cô ấy đã thành công kéo ông quay về với cuộc sống bình yên của chính ông, như cách cô ấy nói. Nhưng bình yên đâu có nghĩa là hạnh phúc. 18 năm, đúng 18 năm, ông sống cuộc sống như thế, không vui cũng không buồn, sống chỉ để làm tốt bổn phận của mình, Sống với một tình yêu, một hình bóng đời này khắc sâu trong tim ông. Sống với nỗi nhớ nhung tưởng sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy tên người ấy trên báo, thấy người ấy rạng ngời trên truyền thông, hay chỉ cần nghe thoáng qua cái tên đó, tim lại bất chợt nhói. Kí ức lại như một dòng suối mát ùa về.

Ai nói trái tim đàn ông có nhiều ngăn? Ai nói đàn ông yêu sẽ rất dễ thay lòng? Họ như thế bởi họ chưa thật sự yêu, chưa có một tình yêu đến khắc cốt ghi tâm. Giống như ông, xa cách người ấy 18 năm, cũng là có một người phụ nữ khác ở bên ông 18 năm, nhưng một lần rung động cũng chưa từng có. Có chăng cũng chỉ là sự cảm động, day dứt mà thôi.

Tình yêu của ông? Họ không hiểu, và cũng chẳng ai hiểu cả...