Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 36: ⊹⊱ người mẫu ⊰⊹



3h chiều, hội trường buổi họp báo tập trung rất nhiều phóng viên, họ đều là những phóng viên chuyên nghiệp của các tạp chí thời trang nổi tiếng.

Cô Marina bước vào trong ánh đèn flash nháy liên tục. Hôm nay, cô ấy mặc mộ bộ váy công sở màu trắng, viền đen, phủ bên ngoài một lớp voan mỏng, cũng là sản phẩm của bộ sưu tập mới.

Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, cô Marina đứng lên

- “ Xin chào các bạn, tôi là Marina Wirler, là nhà thiết kế của tập đoàn thời trang cao cấp Hoàng Thiên, hôm nay chúng tôi mở buổi họp báo này để giới thiệu và ra mắt sản phẩm mới. Bộ sưu tập lần này của chúng tôi với tông màu chủ đạo là màu trắng, nó mang nét nhẹ nhàng, ngây thơ, trong sáng một chút, nhưng cũng không làm mất đi nét quyến rũ.”

- “ Xin hỏi bộ sưu tập lần này được lấy cảm hứng từ đâu?”

- “ Như các bạn đã biết, thời trang của Hoàng Thiên phần lớn đều lấy cảm hứng từ loài hoa hồng, bộ sưu tập lần này cũng vậy, nó được lấy cảm hứng từ loài hoa hồng trắng. Chất liệu mỏng, nhẹ, thoải mái, phủ ngoài một lớp voan mỏng tôn lên nét nữ tính, dịu dàng cho người mặc, rất phù hợp với xu thế tiêu dùng của năm nay.”

- “ Xin cho hỏi về bộ sưu tập hoàn chỉnh và nhà thiết kế của bộ sưu tập này là ai?”

- “ Về bộ sưu tập hoàn chỉnh, chúng tôi sẽ công bố ở tuần lễ thời trang London sắp tới, buổi họp báo hôm nay, chúng tôi chỉ giới thiệu một số bộ trang phục nổi bật trong bộ sưu tập mới. Còn về nhà thiết kế, chuyện này tạm thời chúng tôi không thể tiết lộ, và sẽ công bố ở tuần lễ thời trang.”

- “ Ngay sau đây tôi sẽ giới thiệu cho các bạn một số bộ trang phục của chúng tôi. Đầu tiên, bộ váy tôi đang mặc, một bộ váy công sở rất phù hợp với những người phụ nữ trưởng thành, nó tôn lên sự dịu dàng và quyến rũ của người phụ nữ.”

Ánh đèn flash chói mắt nháy liên tục, cô Marina mặc dù đã gần 40 tuổi nhưng nét đẹp của cô ấy nhìn chỉ như 29,30 tuổi mà thôi, cô ấy rất đẹp, nét đẹp phương Đông và phương Tây xen lẫn rất hài hoà, bộ váy công sở màu trắng tôn lên dáng người của cô ấy, trưởng thành, thanh lịch nhưng cũng rất ngây thơ, quyến rũ.

- “ Tiếp theo, bộ trang phục thứ hai.”

Một người mẫu bước ra, cả phòng họp báo thoáng sững sờ rồi ánh đèn flash lại nháy liên tục tựa như không muốn bỏ qua cử chỉ nào của cô gái.

- “ Bộ váy này phù hợp với một nữ sinh trong sáng và dịu dàng.”

Minh Châu nở nụ cười dịu dàng, tựa như một cô học trò nhỏ e ấp, ngượng ngùng trước đám đông, cô mặc một bộ váy màu trắng, dài gần đến đầu gối, thân váy phủ một lớp voan mỏng như có như không, ở eo là một sợi đai kết thành hình hoa hồng trông rất độc đáo. Mái tóc nâu uốn xoan nhẹ được bối lên, để rũ xuống hai lọn tóc xoăn ở hai bên, khuôn mặt được make-up nhẹ, đôi mắt đen láy ánh lên nét dịu dàng cùng ngây thơ trông vô cùng xinh đẹp.

- “ Tiếp theo, bộ trang phục thứ ba, một bộ trang phục rất phù hợp cho các buổi dạ tiệc.”

Người mẫu thứ hai bước ra, trong ánh đèn flash chói mắt và trong ánh nhìn ngạc nhiên cùng hâm mộ của mọi người. Thiên Vy mặc một bộ váy trắng dài đến mắt cá chân, hở vai, chiết eo, tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô. Trên ngực có một bông hoa hồng trắng đính đá sapphire màu đen rất độc đáo. Tà váy dài, cũng được bao phủ bởi một lớp voan mỏng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc nâu buông tự do, kết hợp với bộ váy dài, trông cô như một nàng công chúa kiều diễm bước ra từ vườn cổ tích.

***

Trong một ngôi nhà nào đó, bạn Thiên Duy đang vừa cho con cún xinh xắn ăn, vừa xem tivi, dừng lại ở kênh truyền hình trực tiếp buổi họp báo của Hoàng Thiên. Nhìn thấy người mẫu ở trên màn hình, đôi mắt anh mở to hết cỡ, sau khi giây phút sững sờ, say mê qua đi là khoảnh khắc anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Thiên Vy, em giỏi lắm!

***

- “ Và bây giờ là bộ trang phục cuối cùng của chúng tôi, một bộ trang phục rất phù hợp với một thiếu nữ tinh nghịch, có cá tính.”

Thiên Nhi bước ra, phong cách tinh nghịch, cá tính đủ để thu hút mọi ánh nhìn của những người trong phòng họp và của cả những người đang ngồi trước màn hình tivi.

***

Phòng giám đốc của tập đoàn thời trang Lâm Thị

Hôm nay Thiên Phong rất rảnh rỗi ngồi nghiên cứu mẫu thiết kế của chính mình, màn hình tivi đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Hoàng Thiên, không hiểu sao hôm nay anh lại có hứng thú muốn xem.

Lơ đãng dời mắt lên màn hình là khoảnh khắc anh hoàn toàn sững sờ.

Thiên Nhi?

Không phải chứ? Có phải do anh nghĩ về người ta nhiều quá nên nhìn nhầm không?

Không, trên màn hình đúng là Thiên Nhi, cô mặc một bộ váy màu trắng, dài chưa đến đầu gối, hở một bên vai, bên vai còn lại kết thành một bông hoa hồng có tua rua rũ xuống cánh tay trông rất cá tính, phần thân váy bó sát, hai tà váy bằng voan mỏng rũ xuống hai bên, nếu như đứng trước gió, hai tà váy tung bay lên quả là đẹp không khác gì một nữ thần. Giày cao gót màu trắng hơi phá cách một chút càng tăng thêm phần cá tính. Trên cổ là một sợi dây đeo bằng vải, kết thành bông hoa hồng, đính một viên đá shapphire màu xanh tạo nên một điểm nhấn rất đặc biệt, mái tóc đen dài thả tự do, khuôn mặt xinh đẹp được make-up nhẹ nhàng, đôi mắt màu xanh vẫn mang một nét lạnh nhạt nhưng lại có chút gì đó ngây thơ khó tả.

Điểm nhấn đặc biệt nhất có lẽ là đôi khuyên tai, hình hoa hồng, màu xanh. Đó dường như là vật bất li thân của những người nhà họ Hoàng, của Thiên Nhi màu xanh, Thiên Vy màu trắng và Thiên Lâm màu đen, họ có thể thay đổi bất kì trang sức nào ngoại trừ đôi khuyên tai đó ra.

Thiên Nhi ít khi mặc váy trắng nhưng một khi mặc lên, cô lại giống như một thiên sứ vậy. Bộ váy này mặc dù rất cá tính nhưng vẫn mang một nét gì đó ngây thơ, thuần khiết.

Say mê, quả thật rất say mê, đôi mắt anh dừng lại trên màn hình đó rất lâu không dời đi. Trên màn hình, cô Marina vẫn tiếp tục trả lời các câu hỏi của phóng viên, nhưng một chữ anh cũng không nghe thấy, chỉ là dán mắt vào bóng hình quen thuộc đó, rất lâu...

Rất say mê nhưng cũng rất khó chịu, rất giận. Cô có biết mình đẹp đến mức nào không? Tại sao lại xuất hiện trên sóng truyền thông với tư cách là một người mẫu? Là một người đàn ông, anh cũng rất ích kỷ, không muốn những người đàn ông khác dùng ánh mắt si mê nhìn cô, chỉ muốn nhốt cô lại một chỗ, cho riêng mình mà thôi.

Không suy nghĩ nhiều, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác, lái xe đến thẳng buổi họp báo, quyết tâm phải mắng cho cô một trận!!!

***

- “ Trước khi kết thúc buổi họp báo, còn ai còn câu hỏi nào nữa không?”

- “ Chúng tôi rất tò mò về ba người mẫu của công ty, có thể cho chúng tôi biết chút thông tin về họ được không?” - Những phóng viên khác đều thay nhau đặt câu hỏi, tất cả đều liên quan đến ba người mẫu mới.

Cô Marina cười vui vẻ nhìn ba cô gái rồi lại nhìn phóng viên

- “ Những câu hỏi này tôi không thể trả lời, họ đều là những người mẫu đặc biệt, nếu các bạn muốn biết thì hãy tự tìm hiểu, Hoàng Thiên không thể tiết lộ gì thêm.”

- “ Tại sao không thể tiết lộ?”

- “ Chúng tôi là một tập đoàn thời trang, không phải công ty quản lý của những người mẫu, tất nhiên chúng tôi không thể cung cấp thông tin được.”

- “ Nhưng người mẫu của Hoàng Thiên chắc chắn được tuyển chọn rất kĩ, có thể cho chúng tôi biết một chút thông tin thôi cũng được.”

- “ Đúng thế, cho chúng tôi biết tên, tuổi của các cô ấy cũng được.”

- “ Rất xin lỗi, nhưng đây là ý của chủ tịch tập đoàn chúng tôi, nếu các bạn thắc mắc có thể tìm chủ tịch của chúng tôi để giải đáp.”

- “ Buổi họp báo đến đây là kết thúc, xin cảm ơn các bạn phóng viên đã có mặt ở đây hôm nay.”

Ngay sau đó, những người của Hoàng Thiên lui về phía hậu trường, phóng viên cũng lần lượt ra về, chuẩn bị cho bài báo ngày mai.

***

- “ Mệt chết mất!” - Việc làm đầu tiên của Thiên Vy và cô Marina khi vào hậu trường là than thở.

- “ Gần 5h rồi sao? Buổi họp báo này kéo dài lâu vậy sao?” - Minh Châu nói.

- “ Chả trách gì cái chân tôi nó không còn cảm giác gì nữa, mệt chết mất, tôi thề sẽ không bao giờ tham gia vào mấy cái vụ người mẫu này nữa.” - Thiên Vy vừa nhăn nhó xoa xoa cái chân vừa than vãn.

- “ Thôi được rồi, còn phải siêu thị mua đồ nữa đấy, ở đó mà than vãn hoài, em nhìn xem Thiên Thiên có than vãn tí nào đâu, ở với nó bao lâu sao em không học được tí đức tính tốt nào vậy hả?”

Thiên Nhi đưa mắt nhìn Thiên Lâm, mỗi lần hai anh em cãi nhau đều kéo cô vào cuộc làm gì nhỉ?

- “ Anh có thấy Thiên Thiên than vãn bao giờ chưa hả? Có mệt chết cậu ấy cũng không nói nửa lời. Em làm sao mà học được!”

- “ Hai đứa này, suốt ngày cãi nhau, có tin cô cho mỗi đứa một trận không hả?”

- “ Tụi con biết lỗi rồi ạ.” - Hai bạn trẻ nào đó lí nhí nhận lỗi, thật ra cũng chẳng biết mình có lỗi gì.

- “ Đi về thôi.”

- “ Khoan đã, ba người có thể đi dễ dàng rồi, còn con thì sao? Bắt con mặc cái bộ váy công chúa này mà đi sao?”

- “ Vậy em có mang quần áo để thay không?”

- “ Không.”

- “ Không thì tự mà lo liệu đi. Đến trung tâm thương mại rồi lấy đại một bộ mà thay, đúng là ngốc không chịu được.”

- “ Anh nói ai ngốc hả?”

- “ Vậy nãy giờ anh đang nói chuyện với đồ ngốc nào hả?”

- “ Cãi nhau hay đi về đây?” - Thiên Nhi nói.

- “ A, về, về chứ.” - Ngay lập tức, hai bạn trẻ nào đó dịu hiền như hai con cún.

Ba cô gái của chúng ta đeo ba cặp kính đen to bản che gần nửa khuôn mặt, hùng dũng tiến về bãi giữ xe, à tất nhiên chỉ có Thiên Vy là hùng dũng.

- “ Chúng ta nhìn như mấy minh tinh trên phim truyền hình ấy nhỉ?” - Thiên Vy rất là hào hứng nói.

- “ Minh tinh? Em nhìn em xem có điểm nào giống minh tinh không hả?”

- “ Anh đừng có mà liên tục phá vỡ mộng đẹp của em như thế chứ!”

- “ Anh chỉ đang kéo em ra khỏi mớ ảo tưởng mà thôi, kẻo em leo cao quá, lại không xuống được.”

- “ Hừ! Em quyết tâm sau này sẽ đào tạo con em thành một ngôi sao nổi tiếng cho anh xem.”

- “ Có đứa nào chịu rước em đâu mà con với cái, hay em định đào tạo con Mark thành ngôi sao?”

- “ Anh...anh...anh... tức chết mất.”

- “ Con Mark còn chưa thành được ngôi sao nổi tiếng, em đừng ra đi quá sớm tội nghiệp nó.”

- “ Anh... em giết anh...”

- “ Hahaha...”

Câu nói của Thiên Vy chỉ là vui đùa nhất thời, nhưng cô không biết thế hệ tương lai sẽ có một người giúp cô hoàn thành ước mơ đó, chỉ là đó chắc chắn không phải con cô.

- “ Ơ, anh Phong?”

Một câu nói của Minh Châu kéo tâm hồn đang vi vu nơi chốn nào của Thiên Nhi về với thân xác.

Ngước mắt nhìn lên, một người con trai đứng tựa vào chiếc xe thể thao màu đen, phong cách của anh vẫn như thường ngày, một cây đen toàn tập, nhưng có chút gì đó hơi khác thường, đúng rồi, khuôn mặt, hơi hơi... u ám.

Anh từ từ tiến lại phía cô, nét u ám trên khuôn mặt dịu đi đôi chút.

- “ Ủa, Minh Châu? Sao em lại ở đây?”

- “ Hôm nay em cũng tham gia làm người mẫu mà.”

- “ Hả? À! Ủa, cô Marina? Sao cô cũng ở đây?”

- “ Này, này, cô là nhân vật chính của buổi họp báo này đấy, đừng nói là con chỉ nhìn thấy có mỗi Thiên Thiên thôi nhé!”

- “ À, cái này, con... ủa, Thiên Vy...”

- “ Sao em cũng ở đây chứ gì? Khỏi cần hỏi em cũng biết.”

- “ Không, anh chỉ muốn hỏi sao thằng Duy chưa đến tìm em thôi mà.”

- “ Cái gì? Tên đó... tên đó...”

- “ Ủa, nó chưa đến à?”

- “ Sao anh đến đây?” - Thiên Nhi nói.

- “ Đến gặp em. Em giỏi lắm!”

Hơ, có phải một lời khen không nhỉ? Sao khen mà giống như là đang giận thế nhỉ?

- “ Đi với anh, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.” - Nói rồi cầm tay cô kéo thẳng ra xe.

- “ Anh Phong giận rồi.” - Thiên Vy.

- “ Ai là người xúi giục cô ấy đi làm người mẫu vậy?” - Minh Châu.

- “ Nó!”

Hai cánh tay đồng loạt chỉ vào Thiên Vy.

- “ Nếu mà bị mắng thì hai người cũng không thoát được đâu.” - Thiên Vy bất mãn nói.

- “ Cô vô can nhé!”

- “ Chết rồi, Thiên Thiên mà bị mắng thì chúng ta cũng không yên thân đâu.” - Thiên Lâm.

- “ Anh nghĩ cách gì đó đi.”

- “ Cách, cách, cách, a, có rồi!”

- “ Thiên Phong này.” - Thiên Lâm gọi khi hai người đó chuẩn bị bước lên xe. Thiên Phong quay đầu nhìn anh.

- “ Cậu chăm sóc cho Thiên Thiên nhé, nó đang rất mệt đấy, đêm qua nó thức rất khuya, sáng lại dậy sớm, chiều nay lại phải đứng bằng giày cao gót suốt mấy tiếng, hơn nữa trưa nay nó ăn rất ít, gần như không ăn gì luôn, cậu đưa nó đi đâu thì đưa nhưng nhớ về trước 7h đấy, tối nay có một buổi họp gia đình.”

Thiên Phong quay qua nhìn Thiên Nhi, vẻ mặt đã u ám lại càng u ám hơn. Thôi xong, phản tác dụng! Thiên Nhi chỉ biết trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội nhìn anh. Trong lòng âm thầm nguyền rủa ông anh. Hoàng Thiên Lâm, em giết anh! Bịa đặt kiểu gì không bịa lại nói chuyện sức khỏe làm gì? Có biết em bị mắng bao nhiêu lần về vấn đề này chưa hả?

Chiếc xe thể thao phóng đi trong giây lát, để lại mấy con người ngơ ngác

- “ Có phải anh nói sai rồi không?”

- “ Xin chia buồn với anh, trước đây em từng thấy anh Phong mắng Thiên Thiên vì tội không chịu ăn uống đầy đủ một lần rồi, ai bảo anh đi bịa chuyện này, anh chết chắc rồi.”

- “ Tại sao em không nói sớm với anh, con bé ác độc này.”

- “ Hahaha, đáng đời anh.”

- “ Em cũng sắp tiêu đời đến nơi rồi kìa, ở đó mà cười đi.”

- “ Gì chứ?”

- “ Em rể anh đến rồi kìa!” - Thiên Lâm rất là vui vẻ chỉ về một chiếc xe đang tiến đến gần bọn họ.

- “ Chết rồi, trốn nhanh.”

- “ Hoàng Thiên Vy, em định trốn đi đâu hả? Lại đây cho anh, nhanh lên.” - Thiên Duy bước xuống xe, vẻ mặt cực kì tức giận.

- “ Không.”

- “ Giờ em có lại đây không?”

- “ Không! Không bao giờ!”

- “ Được lắm!” - Thiên Duy mở cửa xe, trở lại bên trong.

Thiên Vy ngơ ngác đứng nhìn. Ơ, anh ta ngoan ngoãn như thế từ khi nào ấy nhỉ.

Để giải đáp thắc mắc của Thiên Vy, mấy giây sau, anh xách cổ con cún bé bé xinh xinh đang ngái ngủ đưa ra ngoài và nói

- “ Em không lại đây thì từ nay đừng hòng gặp lại nó.”

- “ Mark!!! Anh dám bắt cóc nó.”

- “ Nó cũng là con anh mà, anh nuôi hay em nuôi cũng thế thôi.”

- “ Trả nó lại cho tôi!”

- “ Đến đây lấy đi.”

Thiên Vy không màng đến hình tượng, xách cái váy công chúa chạy thẳng đến bên chiếc xe, mở cửa, chui vào bên trong. Cạch một tiếng, bạn ấy chính thức bị nhốt!

- “ A, anh là đồ đê tiện, thả tôi xuống, nhanh lên.”

- “ Ngồi yên đó đi.”

Vèo một cái, chiếc xe phóng đi trong tiếng la hét của Thiên Vy.

Còn ba người ở lại.

- “ Ơ, nó đi mất rồi, vậy ai sẽ đi chợ cùng mình?” - Thiên Lâm lẩm bẩm.

- “ Cô...” - Khuôn mặt cún con có đẳng cấp lại được trưng ra.

- “ Oáp, buồn ngủ quá! Cô về nhà ngủ đây, bye bye.” - Một người nữa nhanh chân chuồn lẹ.

Còn lại hai người, Thiên Lâm khóc không ra nước mắt. Huhu toàn là những người phũ phàng.

- “ Này, tôi đi với anh.”

- “ Cô á? Nhưng cô...”

- “ Này, Thiên Thiên đã tha thứ cho tôi rồi thì anh cũng tha thứ đi chứ, tôi muốn làm bạn với mọi người, thật đấy.”

- “ Tôi chỉ muốn nói là nhìn cô như thế thì có biết chọn đồ ăn không thôi mà.”

- “ Anh đừng có mà coi thường tôi, càng là mấy tiểu thư khuê các càng giỏi nữ công gia chánh đấy.”

- “ Vậy thì tốt, đi thôi.”

- “ Này, anh không ghét tôi chứ?”

- “ Ghét á? Không, chỉ những ai làm hại Thiên Thiên và Vy Vy hay những ai hai đứa nó ghét tôi mới ghét thôi. Chúng ta cũng chưa tiếp xúc với nhau nhiều, tôi cũng chưa biết cô là người như thế nào, hơn nữa Thiên Thiên cũng đâu có ghét cô nữa, nên tôi không có lý do gì để ghét cô cả.”

- “ Anh rất thương hai người họ nhỉ?”

- “ Tất nhiên rồi, tụi nó là tất cả những gì tôi có, là người thân duy nhất của tôi mà. Con bé Thiên Thiên nhìn bề ngoài lạnh nhạt thế thôi nhưng cũng rất yếu đuối đấy, còn con bé Vy Vy nhìn mạnh miệng là thế nhưng là chúa thích khóc nhè đấy, hồi bé động một chút là nó khóc. Mà thôi, những chuyện đó sau này cô sẽ biết, còn bây giờ thì đi nào, muộn lắm rồi.”

Minh Châu mỉm cười nhìn theo bóng lưng của chàng trai phía trước, có phải cuối cùng cô cũng tìm thấy những người bạn thực sự rồi không?