Và Anh Muốn Nói Yêu Em

Chương 6: Lần hẹn hò đầu tiên



Hoàng dặn đi dặn lại:“nhớ rỏ không được làm điều không nên làm có biết không?”

-Hoàng đại ca à, em biết rồi. Ảnh chỉ hẹn một mình em đi ăn tối thôi, anh làm gì ghê vậy? Bella day day thái dương.

-Anh phải nhắc nhở em hoài mới được, anh biết con trai nghĩ gì. Đầu óc con trai lúc nào cũng nghĩ tới ba cái chuyện sex, phải nhắc em mới được. Con trai ở bên cạnh rất là nguy hiểm....

-Anh không phải con trai sao? Anh có nghĩ như vậy đâu? Bella gầm gừ.

-Không, anh là....anh là gì em không biết sao? Tóm lại....nhớ phải giử mình đó, có biết không? Con nhỏ này, anh là lo cho em cho nên mới căn dặn kỷ càng như vậy. Chỉ sợ trong lúc em yêu đương thì tinh thần lại bị say mê mà làm chuyện điên rồ. Nói cho em biết nha, 100 người khi yêu thì hoàn toàn có chung một chứng bịnh. Đó là ai biểu gì thì làm, cho nên anh mới nhắc nhở em......Anh lo cho em vì anh Sony đã nhờ vả anh, em lại đi hỏi anh có phải là đàn ông không? Hoàng rú lên thật khủng khiếp.

-Đã biết, cứ nói mãi. Bella trả lời.

-Có gì thì nhớ phải chạy tới chổ đông người......mà anh nói với em nha, anh nhìn thấy anh Khang.....có gì đó....không ổn. Hoàng trầm ngâm.

-Là sao? Anh đã nói câu này nhiều lần lắm rồi, ảnh.....thích đàn ông sao? Bella ngơ ngác.

-Không phải, ý của anh là.......ảnh....ảnh....sao trực giác của anh thấy ảnh.....không bình thường. Đại khái chổ nào thì anh.....không biết, Hoàng gải gải đầu.

-Trời đất ơi......

-Nhớ có gì gọi cho anh, anh lúc nào cũng cầm phone đợi em. Hoàng dặn dò.

-Được được đại ca à.....

Tiếng chuông cửa reo lên, cuộc nói chuyện giửa hai người phải chấm dứt. Hoàng đi ra mở cửa, anh cười thân thiện với Nguyên Khang.

-Hello anh Khang.

-Hi, Nguyên Khang cười nhẹ. Ánh mắt anh toả sáng khi nhìn thấy Bella trong lúc này, cô nhỏ toả sáng như một vì sao lấp lánh. Đôi mắt nâu trong suốt, gương mặt hoàn toàn là thật sự.

-Bella đã xong, đi đi. Hoàng vừa nói vừa nhìn cô, anh nháy nháy mắt liên tục.

-Lát nửa tôi sẻ chở Bella về đây. Nguyên Khang nói.

-Ờ, Bella.....nhớ....nhớ đó. Hoàng nhắc lần nửa trước khi “thả” cô ra ngoài.

Bella trừng mắt rồi đi ra ngoài, cô thật không hiểu nổi tại sao hôm nay Hoàng lại như một bà cô già. Nguyên Khang lịch sự mở cửa xe của anh rồi đợi cô bước vào. Sau đó anh đi vòng qua rồi cũng bước vào xe, giọng anh vang lên:“anh Hoàng dặn em......nhớ....nhớ đó.....là nhớ gì vậy?”

-Ah....ảnh....dặn em nhớ đừng ăn nhiều, lần rồi....em đau bụng khi....ăn quá nhiều. Bella trả lời thật nhanh.

-Vậy à? Xưa nay em làm gì có bao giờ ăn nhiều? Nguyên Khang ngạc nhiên.

-Ừ, là lần rồi em với ảnh....ăn nhiều trái cây quá. Bụng em hôm đó......đau, Bella cười cười.

-Tối nay.....lý do gì khiến em.....mặt của em......

-Nè, em xấu xí mỗi ngày rồi, tối nay cho em làm người bình thường với khuôn mặt thật sự có được không? Em đã cải với anh Hoàng cả ngày rồi đó nha, anh đừng có làm cho em mất hứng à.

-Được được, anh dĩ nhiên đồng ý nhìn em như vầy hơn là bình thường rồi. Mà tại sao anh Hoàng lại không đồng ý cho em để mặt bình thường vậy? Nguyên Khang cười.

-Ảnh nói....như vậy....nhìn thuận mắt hơn, Bella nhún vai. Chả lẽ đi nói thật với anh Khang lý do Hoàng không cho cô để mặt bình thường đơn giản chỉ vì sợ Khang dòm ngó tới cô sao? Ảnh sẻ cười mình chết.

-Vậy à? Ừ, Bella nhìn thuận mắt của anh hơn với gương mặt như vầy.

-Bộ bình thường em xấu ghê lắm hả? Bella cười giòn.

-Uh....với cái nốt ruồi to dưới mắt.....anh nghĩ.....đã có thể giúp em “đánh đông dẹp tây” một đám đàn ông rồi. Đã vậy, em che giấu mình....thật tốt. Phương pháp này thật sự tốt, Nguyên Khang cười cười.

-Mẹ nói phải như vậy thì em mới có thể học cho xong đại học, nếu không thì mẹ sẻ không tha cho em. Hơn nửa.....em cũng không muốn có bạn sớm như vậy.

-Thật? Nguyên Khang nhíu mày.

-Ừ, có bạn.....sẻ không còn thời gian. Em sẻ không chuyên tâm để học đâu, Bella gật đầu.

-Đâu phải có bạn là em sẻ nghĩ học đâu, có bạn....đôi khi đời sống của mình có ý nghĩ hơn. Có gì vui buồn cũng có người tâm sự đó Bella. Nguyên Khang thuyết phục cô.

-Thì em không phải có anh Hoàng để tâm sự sao?

-Không phải, anh Hoàng là anh Hoàng, còn bạn trai lại có một vị trí khác. Vị trí này....hơn hẳn tình bạn kia, Nguyên Khang nhìn cô.

Cuộc nói chuyện phải dừng lại khi đã tới nhà hàng, họ đi vào trong theo người chỉ dẫn. Bàn ăn vuông nhỏ ở ngay góc phòng còn có một chậu hồng nhỏ đã được đặt sẳn. Khung cảnh thật ấm, ánh đèn không sáng rực như những nhà hàng khác. Nơi này có thể nhìn ra ngoài, có thể dể dàng nhìn thấy hàng xe đang nối đuôi nhau chờ đèn đỏ.

-Em muốn ăn gì Bella?

-Uh....uh.....chicken salad đi anh.

-Không được, em cần ăn thịt mà không phải là rau.

-Trong salad có thịt mà.

-Em đừng nói là chicken salad rẻ nha, bây giờ anh đã có thể trả tiền nổi rồi. Đừng quên anh đã có job, em không phải tiếc kiệm cho anh.

-Đã biết, chỉ là.....em không thích ăn thịt.

-Nhưng mà.....sợ em rồi, ngoài salad ra thì em còn muốn ăn gì nửa không?

-Anh....đã quên anh Hoàng dặn em gì rồi sao? Đau bụng đó, Bella cười.

Nguyên Khang gọi thức ăn, sau đó anh quay đầu lại nhìn cô chăm chăm. Cô nhỏ này hôm nay thật đẹp, đây mới là gương mặt mà mình thích nhìn. Đôi mắt nâu to tròn và trong suốt, làn mi dài cong cong. Mỗi khi làn mi của cô nhỏ này phe phẩy lên xuống, trái tim của mình muốn nhủn ra. Đôi mắt thật đẹp nhưng vẫn luôn được giấu kín dưới gọng mắt kiếng nâu thật dầy, đã vậy lúc nào cũng có cái nốt ruồi chết người ở dưới mắt phải. Đó là tại sao không ai đeo đuổi Bella cho tới giờ này mặc dù phía sau gọng mắt kiếng kia là một đôi mắt nâu đẹp chết người.

-Anh sao vậy? Bella tròn vo đôi mắt.

-Không gì, uh....chỉ là....nhìn em đẹp hơn mọi ngày....nên không quen. Nguyên Khang cười nhẹ.

-Còn chọc em? Bella gầm gừ.

-Thật sự là như vậy. Em mà như vầy mỗi ngày......chắc đám con trai phải mệt dài dài rồi. Nguyên Khang thở hắt ra.

Bella đỏ bừng mặt sau câu nói này của Nguyên Khang, cô khó hiểu khi nhìn thấy ánh mắt kia. Câu nói kia là khen hay là chọc mình vậy? Xưa nay anh ấy không bao giờ khen mình, chỉ lẳng lặng chăm sóc mình như chú. Sao hôm nay lại......

-Bella......uh......anh.....rất là thích em. Nguyên Khang ngập ngừng một lát cũng bung ra được một câu.

Câu nói làm Bella làm rớt cái nỉa trong tay mình, cô vội vàng cầm lấy cái nỉa. Bàn tay run run vì vẫn còn choáng váng với câu nói kia. Cố gắng làm mình bình tỉnh, cô nhìn anh một lát rồi nói:“không phải xưa nay anh ghét em chứ?”

-Bella, ý của anh là.....anh thích em cái kiểu....con trai thích con gái đó. Rất thích, rất là thích. Nguyên Khang cũng hồi hộp không kém gì cô.

Bella yên lặng một lúc rồi cô nói:“anh không phải không biết em không muốn có bạn lúc này“.

-Anh sẻ không làm ảnh hưởng tới việc học của em, Nguyên Khang nhìn cô.

-Nhưng.....nhưng em sẻ không tập trung được, Bella trả lời.

-Rất khó khăn thì anh mới quyết định đem chuyện này nói với em, anh không gấp em phải trả lời bây giờ nhưng mà hảy hứa với anh. Suy nghĩ về điều này, anh hứa anh sẻ không làm vướng bận chuyện học của em. Nguyên Khang chân thành nhìn cô.

-Ừ, để em suy nghĩ rồi sẻ cho anh hay. Trái tim của Bella đập thình thịt như muốn rớt ra ngoài, cô cũng thích thích anh một chút nhưng một khi nghe anh nói muốn làm bạn trai của mình thì Bella lại cảm thấy sốc.

-Nhưng anh hiện tại lại muốn biết em có từng bao giờ nghĩ tới anh không? Nguyên Khang đột nhiên nắm lấy bàn tay của Bella.

Bella kinh ngạc khi bàn tay ấm nóng kia cầm lấy tay mình, cô run giọng:“anh....sao lại hỏi câu này?”

-Anh chỉ muốn biết em có cảm giác với anh hay là không thôi, câu hỏi này không phải khó trả lời chứ?

-Uh.....uh.....

-Thôi được, anh sẻ không làm khó em. Anh tin tưởng những gì anh nhìn thấy, em là có cảm giác nhưng còn chưa khẳng định được cảm giác đó là như thế nào. Lần sau gặp lại thì cho anh câu trả lời có được không? Nguyên Khang vỗ vỗ bàn tay cô.

-Ờ, Bella gật đầu. Cô rút bàn tay mình lại nhưng Nguyên Khang lại giử lấy.

Có ai biết được cùng thời gian đó, chiếc xe màu đen bóng loáng kia đang dừng lại trong khi chờ đèn xanh. Vì có một tai nạn xe cộ ở con đường chính nên chiếc xe màu đen này phải đành lái qua bên con đường này với hy vọng có thể thoát khỏi tình trạng bị kẹt xe. Sony tình cờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi cạnh cửa kiếng, bên cạnh cô nhỏ lại là Nguyên Khang. Trời à, hôm nay con bé lại không đeo mắt kiếng mà lại...... Cô nhỏ đang muốn rút tay lại nhưng người đàn ông kia lại cứ muốn nắm giử. Anh thật sự muốn lao ngay ra ngoài nhưng lại nhớ tới người ngồi ở bên cạnh và người ở phía sau xe. Giờ tính sao đây? Sony trầm mặc, bàn tay nắm chặt lại.

Con bé dường như đang rất là lúng túng.......

Có nên đi vào trong không? Sony vẫn tự hỏi.

-Sony......

-Sony.....

Giờ tính sao bây giờ? Cái người kia lại không buông tay con bé ra......

-Sony.....

-Sony......

-Hả? Sony giựt mình khi Rich lay lay cánh tay của anh, anh quay lại rồi nhìn Rich chăm chăm.

-Sao vậy? Rich hỏi, anh đã nhìn thấy những sợi gân xanh cuồn cuộn nổi lên ở trên bàn tay của Sony. Thằng bạn mình đang bị gì sao? Sao lại như vậy?

-Gì? Sony bực bội.

-Sao không chạy? Rich hỏi.

Sony nhìn lên thì thấy mấy chiếc xe chung quanh mình đã chạy từ lâu, chỉ còn lại một mình chiếc xe này và phía sau là một đoàn xe không chạy được và đang bấm kèn inh ỏi. Bất đắc dĩ, anh nhấn ga và rời khỏi. Ánh mắt còn kín đáo liếc ngang khung cửa kiếng một lần nửa.

Suốt trên đoạn đường về nhà, Sony không được tập trung. Anh nhìn đồng hồ rồi sau đó thở ra, chiếc xe mấy lần chạy sang lane khác. Tiếng còi inh ỏi vang lên khiến cho Sony cũng tỉnh trí nhưng sau đó lại không được tập trung. Rich chồm tới rồi hỏi:“không khoẻ hả?”

-Không gì, Sony lắc đầu.

-Nảy giờ thấy mày nhìn đồng hồ mấy lần rồi, trể hẹn với bồ hả? Rich cười cười.

-Bồ? Điên khùng, Sony nhăn nhó.

-Đau bụng sao? Rich hỏi tiếp.

-Không có.

-Vậy..... tại sao lại nắm chặt tay vậy? Không bị gì.....

-Không cho hỏi nửa, tao đang bực mình đó nha. Đừng phiền tao, Sony gầm gừ.

-Không cho hỏi nửa, tao đang bực mình đó nha. Đừng phiền tao, Sony gầm gừ.

Paul và Ken không nói tiếng nào khi nghe cuộc đối thoại này, Paul đẩy đẩy cặp mắt kiếng của mình. Anh thấy Ken lắc nhẹ đầu rồi nhìn chăm chú vào mớ tài liệu trong tay. Paul thầm nghĩ chuyện này là như thế nào? Xưa nay Sony chưa từng bực mình như vậy, tại sao ngang nhiên lại nổi nóng với Rich chứ? Trừ khi là.....giửa đường đang lái xe rồi nhìn thấy chuyện gì đó....... Paul chỉ có thể đoán ra nhiêu này thôi.

Chiếc xe dần dần hiện ra giữa con đường nhỏ, cánh cổng to lớn từ từ mở ra khi nhìn thấy chiếc xe. Chiếc xe màu đen chạy thẳng tới cửa lớn rồi ngừng lại, Ken, Paul và Rich từ từ đi vào trong. Lát sau thì Sony vào, gương mặt vẫn không có chút gì gọi là bình thường. Rich lắc lắc đầu rồi ngồi xuống sofa. Ánh mắt kín đáo nhìn Sony như muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra cho người bạn của mình.

Sony nhìn thấy ánh mắt đó, anh thở dài rồi vỗ vai Rich. Giọng nói tràn đầy ăn năn:“sorry, lúc nảy tao....đang bực mình“.

-Đồ điên, cần mày nói xin lỗi sao? Rich hất tay Sony.

-Cám ơn, Sony nhìn xuống mủi giày của mình.

-Ổn thật chứ? Rich hỏi lần nửa.

-Ừ, ổn. Sony gật đầu.

Dì Thu đã bưng đồ ăn ra, dì đi tới bên cạnh Paul và Ken rồi nói:“Ken, đồ ăn đã có rồi“.

-Được, cám ơn dì. Ken buông trong tay sấp hồ sơ dầy cộm, Paul đem nó cất vào trong tập hồ sơ. Ken dẩn đầu, cả bốn người đàn ông đi tới phòng ăn. Trên bàn là sáu bảy dỉa thức ăn còn đang bốc khói, Paul cười rồi nhìn dì Thu:“dì Thu làm đồ ăn càng ngày càng thơm nha, nhìn thấy là chân đã run lên rồi. Con đói quá rồi dì ơi“.

-Ừ, lát nửa ăn nhiều một chút. Dì Thu gật đầu.

Trên bàn ăn thì đa số là Rich và Paul trò chuyện với nhau, ít khi nào Ken mở miệng nói trong buổi ăn trừ khi đó là vấn đề quan trọng. Ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy Sony thở dài rồi lâu lâu thì lại nhìn đồng hồ. Sony đang đợi ai sao? Cứ nhìn đồng hồ miết, con bé kia sao? Từ lúc gặp nó ở bịnh viện hôm đó và lúc nó dọn tới đây thì mình chỉ nhìn thấy nó 2 lần. Không biết hổm rày con bé ra sao rồi? Ken tự hỏi.

-Dì Thu, sao con bé không tới ăn? Ken hỏi.

-À, dì thường đem đồ ăn tới cho con bé lúc 8 giờ. Lát nửa sẻ đem tới, còn chưa tới giờ mà. Dì Thu cười cười.

Thì ra là vậy, hèn gì mình không nhìn thấy nó. Ken thầm nói.

-Hôm nay khỏi đem đi dì, Sony trầm giọng.

-Sao vậy cậu?

-Uh.....con bé....hôm nay đi ăn với bạn.....chắc sẻ không đói. Sony trả lời.

-Vậy à? Ờ, ờ, dì biết rồi. Bà Thu nói.

-À, mà thôi, dì đem đi. Rủi buổi tối nó đói thì....có mà ăn. Sony lại nhìn lên.

-Ờ, ờ.

Paul giờ này mới có câu trả lời cho chính mình, thằng bạn đang bực mình vì chuyện con bé xấu xí kia nửa. Chả lẽ lúc ngừng xe nơi đó thì Sony nhìn thấy con bé sao? Nhưng sao lại bực mình tới nổi không tập trung chứ? Phải là cở nào quen thân mới có thể để hết tâm tư lên người cháu không tí quan hệ này thật không thể nào hiểu nổi. Đây là quan hệ gì chứ?

Tối nay sau khi bàn xong công việc, Sony quyết định đi tới phía sau nhà để đợi cô. Anh nhìn thấy cô nhỏ chậm rải đi từ trong bóng tối, vẫn cặp mắt kiếng dầy cộm kia nhưng bộ jean thường ngày được thay thế bằng chiếc áo đầm. Phía bên ngoài còn có thêm một chiếc áo khoác ngoài, cô nhỏ này vẫn còn biết kín đáo che giấu. Anh thở hắt ra khi cô tới gần.

-Bi, Sony cất tiếng.

Bella giật nẩy người khi nghe giọng nói ai đó vang lên, cô đi tới gần rồi sau đó thở hổn hển:“chú làm Bi sợ muốn chết, sao chú lại ở đây?”

-Sao giờ này mới về? Sony nhìn lên.

-Bi mới vừa đi ăn với anh Khang về, Bella thành thật trả lời.

-Ừ, chú biết.

-Chú đợi Bi lâu chưa? Bella nhìn quanh.

hích, anh hỏi tiếp:“đi ăn vui không?”

-Uh.....cũng....tạm được, Bella gật đầu.

-Có chuyện gì sao?

-Uh.....uh....Bella đi tới bên cạnh Sony rồi cô ngồi xuống gần anh. Giọng cô thật nhỏ:“chú à, hôm nay.....anh Khang nói...uh…..anh Khang thích Bi á“.

-Uh.....uh....Bella đi tới bên cạnh Sony rồi cô ngồi xuống gần anh. Giọng cô thật nhỏ:“chú à, hôm nay.....anh Khang nói...uh…..anh Khang thích Bi á“.

Sony im lặng, anh đã đoán ra từ khi nhìn thấy Nguyên Khang nắm tay cô bé đằng sau cửa kính rồi. Anh quay sang nhìn cô rồi gật đầu, giọng anh thật nhỏ:“vậy à?” Sony còn không biết ánh mắt mình tối sầm trong lúc này, anh nhìn xuống dưới đất mà không thấy gì.

-Dạ, Bi sợ muốn chết luôn. Giọng nói mềm mại vẫn vang đều đều bên tai Sony.

-Sao vậy? Bi không thích anh Khang sao? Sony khó hiểu, ánh mắt anh đột nhiên sáng rở lên.

-Uh.....Bi cho tới bây giờ vẫn còn sợ, đột nhiên khi nghe có người nói thích mình thì thiệt là khó chấp nhận. Bi sợ sẻ không có thời gian cho chuyện đó, Bi đã hứa với mẹ là sẻ để tâm học cho xong sau đó mới có thể có bạn.

-Ừ, phải như vậy mới được. Sony chỉ cảm thấy trái tim mình dường như đã ngừng đập cách đây vài giây. Sau khi nghe con bé trả lời thì anh mới biết mình vẫn còn sống.

-Nhưng ảnh nói ảnh sẻ không làm khó Bi. Ảnh cho Bi thời gian để trả lời.

-Rồi Bi tính sao?

-Bi...có hai tháng để trả lời ảnh, giờ thì Bi chưa tính gì. Đột nhiên nghe chuyện này, Bi không nghĩ được gì hết. Bella nhìn anh.

-Ừ, chuyện này phải suy nghĩ thật kỷ. Bi.....còn nhớ lời chú nói trước đây không? Sony nhìn cô.

-Có phải là....làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới kết quả hay không? Bella cười cười.

-Ừ, có quyết định quan trọng gì.....Bi có thể cho chú biết được không?

-Dĩ nhiên là được rồi, chú đừng lo nha. Bi chỉ thích anh Khang chút chút thôi, không phải như là anh Hoàng nói là một khi yêu ai thì mất trí điên điên gì đó đâu. Bi còn chưa tới như vậy.

-Ừ, quyết định xong....nói cho chú biết. Sony gật đầu.

-Bi biết rồi. Mà chú à, Bi hỏi chú chuyện này cái đã.

-Nói đi, Sony nhìn cô.

-Uh.....trước đây....khi chưa nghe anh Khang nói anh Khang thích Bi, Bi không cảm thấy gì hết. Bây giờ sau khi nghe ảnh nói ảnh thích Bi, tại sao.....Bi có cảm giác như là không dám nhìn ảnh vậy chú?

-Uh.....

-Có phải Bi chưa thiệt thích ảnh?

-Chuyện này....

-Hay là Bi thích ảnh rồi...Bi cũng không biết nói sao cho chú hiểu nửa. Chỉ là cảm thấy kỳ kỳ.....

-Suy nghĩ kỹ một chút thì Bi sẻ biết trái tim mình muốn gì. Chú cho Bi một lời khuyên....

-Chú nói mau đi, Bella thúc giục.

-Uh.....nếu có thể lựa chọn, hảy lựa chọn người yêu mình hơn là người mà mình yêu.

-Ah....trời ơi.....

-Sao?

-Chú nói y chang như mẹ Hoa......sao lại như vậy chứ? Bella mỡ to đôi mắt nhìn Sony như không tin.

-Khờ khạo, đây là.....phải trải nghiệm qua thì mới biết. Sony vò đầu cô.

-Vậy chú......đã từng.....

-Stop, uh....ngày mai chú lại phải đi, nhưng có gì thì....gọi cho chú có biết không? Nếu tìm chú không được thì có thể nhờ dì Thu, chú đã nói với dì ấy rồi. Sony dặn dò.

-Dạ biết, chú đừng lo. Bella gật đầu.

-Mai mốt có đi ăn thì cũng nên đeo mắt kiếng có biết không?

-Chú nhìn thấy Bi hả? Bella giật mình.

Sony gật đầu, anh im lặng một lát rồi lại nói:“nhớ lời mẹ dặn đó, không phải ai cũng tin tưởng có biết không?”

-Xời ơi đã biết, cứ dặn mãi.....

-Chính vì hôm nay chú nhìn thấy “người kia” nắm tay Bi mà Bi vẫn không có cách nào lấy bàn tay về, chú mới lo. Sony gầm gừ.

-Chú thấy? Bella mở to mắt nhìn anh.

-Đừng bao giờ bày khuôn mặt này trước bất kỳ người đàn ông nào có biết không? Sony dí ngón tay vào đầu cô như một người lớn đang dạy dổ một đứa con nít.

-Sao vậy chú? Uh....mặt của Bi....ngu lắm hả? Cô ngơ ngác.

-Nhớ lời chú dặn đó, đừng bao giờ nhìn người ta kiểu đó, người chịu thiệt chỉ là Bi thôi. Sony chỉ chỉ vào thái dương của cô. Con bé này thật biết hành hạ người, bày ra khuôn mặt ngơ ngác đáng yêu tới như vậy. Đôi mắt kia quả thật có thể làm một trái tim mềm nhủn, Sony gào thét trong lòng.

-Chú à, mặt Bi lúc nảy thiệt ngu lắm hả? Cô như không tin tưởng lắm nên hỏi lần nửa.

-Đúng vậy, cho nên đừng bao giờ xài bộ mặt đó có nhớ không? Mau vào ngủ đi, Sony đứng lên.