Và Anh Muốn Nói Yêu Em

Chương 5: Tháng ngày bình yên



Theo như sắp xếp của Sony, ngày hôm sau Bella đã được dọn tới phía sau căn nhà còn để trống. Nơi này là lúc trước để cho ông Thu ở, bây giờ thì Sony dọn dẹp sạch sẽ để cho Bella ở. Căn nhà này hoàn toàn đủ tiện nghi, có một cái giường twin, một cái bàn nhỏ và một nhà tắm nhỏ. Căn nhà nhỏ này nằm hoàn toàn khuất bóng với căn nhà to đùng phía trước, không ai qua lại nơi này chỉ trừ dì Thu thường đưa thức ăn tới vào mỗi tối lúc 7 giờ. Bella rất biết điều, cô không phiền tới ai. Nơi này giống y như đã nói, là nơi để tắm và ngủ mà thôi.

Lúc đầu Sony sợ cô buồn khi phải dọn tới nơi này nhưng cô nhỏ đã tỏ ra rất thích vì nó yên tỉnh và không phiền tới ai. Mặc dù không thể thấy cô nhỏ mỗi ngày vì công việc của anh đòi hỏi phải đi đó đi đây nhiều, nhưng Sony lúc nào cũng nhờ dì Thu ghé ngang và dòm chừng cô bé cho mình. Khi thì một mớ trái cây chua mà cô thích, khi thì mớ bánh kẹo ngọt mà cô thường thích ăn.

Buổi sáng thì cô vẫn vừa đi học vừa đi làm, buổi tối thì thật trể mới mò về “hang sói” mà cô thường hay nói. Vì vậy cũng không làm phiền ai, không một ai để ý tới phía sau nhà vẫn có một người cư ngụ. Chỉ trừ hai vợ chồng dì Thu là vẫn quan tâm tới sự hiện diện của cô nhỏ này.

Mỗi khi được trở về thì Sony lập tức tới trường để tìm cô nhỏ ngay, thí dụ như hôm nay. Vừa rời khỏi phi trường thì anh gọi ngay cho Ken. Sau khi báo là mình sẻ tới trình diện vào buổi chiều thì Sony đi thẳng tới trường học của cô. Schedule của cô thì anh đã nắm rỏ trong đầu, chỉ đợi mười lăm phút thì đã thấy bóng cô từ phía xa. Bên cạnh cô ngoài Hoàng thì còn có một người, họ đang nói gì đó thật vui.

-Chú......Bella kêu lên khi nhìn thấy Sony đứng đợi mình ngay cổng trường.

-Ừ.... mình đi ăn nhe, Sony nhìn cô.

-Uh..... Bella ngập ngừng.

-Hoàng với Khang đi chung được không? Sony nhìn hai người.

-Uh....dạ thôi lần tới đi anh. Bella đi ăn với chú đi, bửa nào anh rảnh thì sẻ đi với em. Hôm nay schedule của anh cũng rất bận, anh sợ về chổ làm không kịp.

Nguyên Khang từ chối khéo.

-Vậy Hoàng thì sao?

-Đi chớ, anh mời mà ngu sao không đi. Hoàng cười.

-Ừ, vậy mình đi. Bi muốn ăn gì hả? Sony hỏi.

-Uh.... cơm bì thịt nướng đi, Bella trả lời.

Sau khi Bella và Hoàng tách ra với Nguyên Khang, họ đi thẳng tới quán cơm mà Hoàng chỉ, họ vừa vào thì quán ăn cũng tấp nập người. Trong lúc chờ đợi thì Hoàng đang đọc một tờ báo, anh kéo mạnh cánh tay của Bella rồi nói:“Bella, em coi “sói” của em lại trở thành tin hàng đầu của tuần báo này.

-Vậy à, em nghe anh nói hoài đó chớ, có gì lạ đâu. Bella nhún vai rồi cầm ly nước lên uống.

-Hai người đang nói gì vậy? Sony khó hiểu.

Hi hhiiiii Hoàng cười cười rồi gải đầu, anh nói:“Bella kêu “sếp” của anh là “sói“. Sói....lại lên tin hàng đầu của tuần báo này, chỉ là lần này người có liên quan lại là một người có lai lịch không nhỏ. Ông hoàng kia.....thay người yêu như thay áo, hôm qua có người nhìn thấy “sói” và Tà thiếu gia lại gặp mặt. Họ nói Tà thiếu gia.....đổi đối tượng yêu đương.....Hoàng vừa đọc vừa chỉ chỉ tờ báo.

-Nhà báo nói láo ăn tiền, Hoàng cũng nghe tin đó chớ. Sony nghiêm mặt.

-Em....chỉ là đọc những gì tờ báo này nói thôi. Hoàng nói.

-Sếp của anh không phải như họ nói, toàn tin tức để có mà lên báo thôi. Anh đi theo anh ấy bao lâu rồi, anh hiểu rỏ nhất. Sony nói.

Đồ ăn được bưng tới, Bella tự nhiên mà thưởng thức món cơm bì thịt nướng của mình. Cô không dùng nước mắm mà nhà hàng đưa tới, cô chỉ ăn cơm với bì và thịt nướng, dưa leo and cà, hoàn toàn không có gì khác.

-Nhỏ này ăn thấy ghê quá, Hoàng lắc lắc đầu.

-Nói cho anh biết nhen, anh ăn nước mắm nhiều thì người của anh sẻ bốc mùi đó. Ở đó mà chê em, Bella gầm gừ.

-Uh......cũng có lý........Hoàng suy tư.

-Đợi một ngày nào đó anh Tâm sẻ chê anh khó ngửi thì chừng đó cho dù anh có ngâm trong dầu thơm cũng sẻ không cứu kịp. Bella khoái chí cười giòn.

Sony lắc lắc đầu khi nghe mẫu đối thoại giửa hai người này, cũng may có Hoàng bầu bạn với cô nhỏ này mỗi ngày, nếu không con bé sẻ......

-Bella, em coi.....bửa nào có dịp, để anh nhìn thử “sói” chút đi.

-Bảo đảm anh sẻ đau lòng lắm, Bella đáp.

-Sao vậy?

-Sói.....đẹp trai lắm.

-Thật à? Nhìn.....ra sao? Hoàng hỏi tiếp.

-Uh......anh thấy chú ra sao? Bella cho một muổng cơm vào miệng sau khi hỏi.

-Uh....đẹp trai.

-Nếu như em nói với anh là.....không thể so sánh chú với “sói” thì anh nghĩ ra sao?

-Ý của em.....là sao hả?

-Xời ơi là như vầy nè, nếu như anh nói chú đẹp trai thì ông “sói” kia còn hơn một bậc nửa. Nhưng mà.....khi mà anh nhìn ổng thì.....

-Sao hả? Đẹp tới si mê luôn hả? Hoàng mở to mắt.

-Không phải, là....khi mà anh nhìn ổng thì.....sống lưng anh lạnh ngắt. Ý của em định nói là.....anh sẻ cảm thấy đổ mồ hôi hột, tay chân lạnh ngắt đó. Bella trả lời.

-Gì ghê vậy? Có thiệt không?

-Ừ, lần đầu tiên em gặp ổng.....em có cảm giác này. Cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác này, may là em chỉ nhìn thấy ổng có 3 lần thôi. Nếu không.....giảm thọ.

Bella cười.

-Thiệt sao?

-Ừ, em thì thấy ổng 3 lần, ổng thì hình như thấy em một lần thôi……

Còn chưa kịp cười thì Sony đã lên tiếng:“Bi”

-Được được, không nói nửa. Bella gật đầu. Mỗi khi đụng tới “sói” của chú thì chú lúc nào cũng stop mình lại.

-Bella, em nhất định phải tìm cách để cho anh nhìn thử thì anh mới tin. Hoàng nói nhỏ.

-Ừ, anh chưa thấy cái hòm thì anh chưa biết khóc. Em sẻ cho anh biết......

-Sai, phải nói là:“chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” mới đúng. Hoàng cắt ngang lời của Bella.

-Xời ơi thì cũng cùng một nghĩa thôi, anh cứ hay sửa lưng em. Bella nhăn nhăn.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện với nhau rồi sau đó Sony chở Hoàng và Bella tới tiệm may mà họ đang học nghề. Sau đó anh quay trở về trình diện với sếp của mình.