Uy Mãnh Tiên Sinh Và Tiểu Trợ Lý

Chương 33



Bởi vì tiểu trợ lý đang bị thương, vũ hội trên du thuyền hạng sang này đã triệt để không liên quan gì với cậu rồi, vẫn may là các món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị với cậu, cũng xem như không có gì nuối tiếc.

Đợi đến khi thuyền cập bến, bọn họ sẽ đến công viên giải trí lớn nhất trong nước chơi.

Mặc dù những thành viên tham gia hoạt động xem mắt lần này đều là người trưởng thành cả, nhưng ai lại có thể từ chối thế giới ngọt ngào như cổ tích này chứ.

Với lại công viên giải trí vẫn luôn là nơi tốt để các đôi tình nhân vui đùa, để những người có ý với nhau hẹn hò mà.

Tiểu trợ lý chưa từng đến những nơi như thế này.

Lúc đi học chỉ biết bán mạng học tập, cho dù có thời gian rảnh cũng chẳng có tiền để đến công viên. Sau này cậu đi làm rồi càng bận đến chân không chạm đất, chỉ cần có thời gian rảnh liền muốn về nhà chôn đầu ngủ, càng sẽ không đến những nơi này một mình. Cho nên hôm nay cậu đến đây cùng Hảo Vệ Manh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

Uy mãnh tiên sinh thấy chân cậu vẫn còn sưng nên kéo theo một chiếc vali 30 inches chắc chắn, đặt tiểu trợ lý ngồi lên trên đó, bản thân thì đẩy cậu đi. Những thành viên khác trong đoàn, có những cặp vừa ý nhau, cũng có những nhóm tách ra đi chơi riêng, dần dần bên cạnh hai người đã chẳng còn ai nữa.

"Chúng ta cũng đi chơi thôi." Hảo Vệ Manh nhìn tiểu trợ lý đang nỗ lực kiềm chế sự tò mò của mình, cố gắng không nhìn mấy khu trò chơi bên trong, không cảm thấy mất mặt ngược lại chỉ thấy đáng yêu, "Cậu muốn chơi trò nào trước? Chọn một cái đi."

Tiểu trợ lý chỉ lên trời.

"Cái này!"

Cậu muốn chơi tàu lượn siêu tốc, thứ này cậu đã được nhìn thấy trên TV mười mấy năm trước rồi!

Khẳng định rất kích thích!

—————

Tiểu trợ lý nhấn mạnh ba lần rằng vết thương nơi gót chân cậu sẽ không bị ảnh hưởng đâu, Hảo Vệ Manh mới miễn cưỡng đẩy cậu đi xếp hàng.

Xung quanh rất náo nhiệt, người yêu, vợ chồng, ba mẹ con cái đều cười nói rôm rả.

Tiểu trợ lý nhìn thấy như vậy, có chút ngưỡng mộ, không cẩn thận lộ ra biểu tình buồn bã.

Hảo Vệ Manh không hiểu ra sao, chỉ cho rằng tiểu trợ lý đang hối hận nhưng lại muốn giữ chút mặt mũi, cho nên mở miệng vòng vo an ủi.

"Tôi có chút căng thẳng, lát cậu nhớ đưa tay cho tôi nắm đó, để tôi không bị doạ sợ đến phát khóc."

Cái người xém chút nữa đã trở thành phi công này, cái người nhập ngũ thêm mấy năm này, cái người đến bắp tay đã sắp bằng eo cậu luôn rồi này, vậy mà nói sợ ngồi tàu lượn siêu tốc?

Tiểu trợ lý tin mới lạ đó!

"Được thui."

Tiểu trợ lý đưa tay đặt lên che lấy bàn tay đang đẩy vali của Hảo Vệ Manh, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười, hôm nay cậu mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái, trông vừa lười biếng vừa trẻ con.

"Em bảo vệ anh nha."