Uy Chấn Cương Tộc

Chương 40: Không rõ sống chết



Viêm Hổ đối với ánh mắt cảm kích của Đại Thiên cũng không tiện quan tâm, dù sao còn có một con Tam Đầu Băng Xà cực kỳ cường đại còn đang đứng nhìn.

Thoáng nhìn Tam Đầu Băng Xà một chút, Viêm Hổ nhanh chóng lao về phía Đại Thiên, đuôi nhanh chóng cuộn lấy đối phương, miệng phun ra một ngọn lửa lớn ngăn chặn lại Tam Đầu Băng Xà, cả người cấp tốc lui về phía bờ hồ.

Tam Đầu Băng Xà ngay từ đầu tuy liên tục tấn công, nhưng thật sự đều là giả dối che mắt. Tam Đầu Băng Xà thật sự là không còn khí lực để chiến đấu nữa, tuy là nó vẫn đủ sức tiêu diệt Viêm Hổ, nhưng kết cục tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, bản tính của loài rắn không cho phép nó làm như vậy.

Vì thế, ngay từ đầu Tam Đầu Băng Xà đã âm thầm phục hồi thương thế, đồng thời tích súc lực lượng chuẩn bị phản kích. Hiện tại thấy Viêm Hổ đã lui lại, tuy là nhìn rất hung mãnh, nhưng thật sự Viêm Hổ chẳng có bao nhiêu chiến ý, Tam Đầu Băng Xà quyết định lựa chọn cơ hội này để tấn công, dù sao nếu không tấn công thì Viêm Hổ hoàn toàn có thể chạy thoát mất.

Khí lạnh xung quanh lại một lần nữa tập trung bao bọc lấy thân thể Tam Đầu Băng Xà, cảnh tượng rất giống với lúc trước Tam Đầu Băng Xà phóng xuất đại chiêu, nhưng khí thế yếu ớt hơn rất nhiều.

Tam Đầu Băng Xà cũng không có ý định phóng xuất đại chiêu lần nữa, không phải không muốn mà là không thể, vừa rồi một chiêu kia thật sự là một chiêu cuối cùng rồi, nếu lại cứng rắn đánh ra một lần nữa thì Tam Đầu Băng Xà chưa chắc có đủ khả năng chịu được.

Khí lạnh được tụ lại rất nhanh, Tam Đầu Băng Xà cũng không duy trì lâu liền tấn công. Tam Đầu Băng Xà hấp thụ toàn bộ khí lạnh xung quanh, ba cái đầu đồng loạt há miệng phun ra vài luồng khí nhiệt độ vô cùng thấp, thẳng hướng về phía Viêm Hổ.

Viêm Hổ Hỏa Hệ tuy mạnh, nhưng đối mặt với luồng khí lạnh kia chỉ như một tờ giấy mỏng, đụng nhẹ liền rách. Luồng khí lạnh thế như chẻ tre, thẳng tiến về phía Viêm Hổ, nhưng nếu chỉ như vậy thì Viêm Hổ có thể dễ dàng né tránh được, nhưng mọi chuyện dần phức tạp hơn khi ba luồng khí này lại tự động đuổi theo bao vây lấy Viêm Hổ, dường như chúng có sinh mệnh vậy.

Tốc độ của những luồng khí này rất nhanh, nếu là lúc trước, Viêm Hổ còn đủ tự tin để trốn thoát được, nhưng hiện tại thực lực suy yếu, đối với đợt tấn công này quả thật là không biết làm gì.

Đã không cách nào né tránh được, Viêm Hổ liền thuận thế dứt khoát dừng lại, hai mắt cảnh giác nhìn ba luồng khí nhanh chóng lao tới, đồng thời toàn thân bùng cháy lên ngọn lửa rực rỡ, miệng phun vài cột lửa phản kích.

Nhưng dù Viêm Hổ có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ liều hết sức cản được một trong số đó, những luồng khí còn lại vô tình đánh thẳng vào người Viêm Hổ.

Luồng khí lạnh này cũng không gây ra vết cắt hay chấn động gì, nhưng khi nó vừa chạm vào thân thể Viêm Hổ thì ngọn lửa trên thân của Viêm Hổ lập tức biến thành có thể tắt bất cứ lúc nào, trông có vẻ vô cùng yếu ớt.

Thậm chí có thể cảm thấy từng tia khí lạnh nhàn nhạt tỏa ra từ người Viêm Hổ. Nhưng việc xấu không chỉ dừng lại ở đó, do ngọn lửa Viêm Hổ phát ra yếu bớt mà một luồng khí bị ngăn cản nãy giờ cũng nhân cơ hội thoát vây, tiếp tục bồi thêm vào người Viêm Hổ.

Cắn răng chịu đựng, Viêm Hổ hai mắt dường như bao phủ lấy một tầng hơi sương. Nhưng nó tuyệt đối không bỏ cuộc, từng ngọn lửa tuy chập chờn bất định nhưng vẫn duy trì cản lại khí lạnh xâm nhập, không chịu bỏ bất cứ hi vọng nào.

Thân thể Viêm Hổ tê cứng, thân mình còn lo không xong nên đã sớm bỏ Đại Thiên xuống từ lâu. Đại Thiên nhìn Viêm Hổ thống khổ, hơn nữa từng tia khí lạnh kia khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng sợ, lòng muốn giúp nhưng chẳng thể làm gì.

Ngay lúc này, Đại Thiên đột nhiên thấy Tam Đầu Băng Xà nhanh chóng trườn đến đây, biết là nó muốn nhân cơ hội kết liễu Viêm Hổ, Đại Thiên vội vàng hướng về phía Viêm Hổ truyền đi ý niệm nhắc nhở.

Nhưng cầu nối ý niệm là do Viêm Hổ tạo ra, hiện tại nó cũng không đủ sức để làm điều này nên Đại Thiên dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng nếu trơ mắt nhìn Tam Đầu Băng Xà tiến tới thì cũng là chuyện không thể nào, Đại Thiên vội vàng chuyển sang cách khác, người nhảy cẫng lên, tay chỉ về hướng Tam Đầu Băng Xà, miệng không ngừng hô hoán.

Lần này xem như là có tác dụng rồi, Viêm Hổ tuy vô cùng khó chịu nhưng ánh mắt vẫn cố chuyển sang Đại Thiên, sau đó lập tức nhìn theo hướng tay của đối phương.

Vừa nhìn thấy Tam Đầu Băng Xà tiến tới, Viêm Hổ lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, hiện tại nó toàn lực đẩy lùi lại khí lạnh thì còn có thể, nếu lại thêm một con Tam Đầu Băng Xà nữa thì hôm nay Viêm Hổ quả thật là phải bỏ mạng.

Nhưng chạy thì cũng không được, thân thể nếu không nhờ có Hỏa Hệ bảo vệ đã sớm bị đóng băng rồi, tuy đã ngăn cản được phần nào nhưng cảm giác tê cứng cũng không phải ngồi không.

Nhưng ít ra biết trước vẫn là có chuẩn bị tốt hơn. Tam Đầu Băng Xà đến gần, lập tức lao lên tấn công thì Viêm Hổ cũng không bị giật mình mà lập tức phản công, xem như là không bị thất thế nhất thời.

Thân rắn nhanh chóng cuốn lấy Viêm Hổ, ba cái đầu liên tục mổ xuống. Tuy Viêm Hổ thoát được một kiếp, nhưng tiếp theo muốn toàn mạng dưới răng nanh của Tam Đầu Băng Xà tuyệt đối không phải là chuyện dễ.

Bản năng sinh tồn kích thích chiến ý cùng tiềm năng, ngọn lửa bao bọc lấy Viêm Hổ trong phút chốc dường như trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nhờ vậy đẩy lùi không ít khí lạnh, hồi phục được một số chức năng cho thân thể, ít nhất là có thể cử động được.

Vừa lấy được quyền kiểm soát, Viêm Hổ hai chân cũng ôm lấy đối thủ, miệng gầm gừ cắn mạnh xuống. Hai bên nhất thời lăn qua lộn lại trên mặt băng, nhưng nhìn thế nào thì Viêm Hổ cũng đang thất thế, hoàn toàn bị Tam Đầu Băng Xà đè lên mà đánh.

Nói đến mặt băng, nếu không phải nhờ thứ này thì thật sự chưa chắc Viêm Hổ đã dám đến tận đây cứu viện để rồi phải cùng Tam Đầu Băng Xà cuốn lấy nhau.

Biết mình kiên trì không được bao lâu trước đối thủ mạnh mẽ này, Viêm Hổ vội vàng truyền cho Đại Thiên một ý niệm

“Nhanh chạy đi, ta sẽ lập tức đuổi theo!”

Đại Thiên hai mắt ngạc nhiên nhìn Viêm Hổ, hắn thật sự không thể tin nổi đối phương lại kêu mình làm như vậy, tuy đều là có mục đích, nhưng ý tốt của Viêm Hổ cũng khiến Đại Thiên vô cùng cảm động.

Thấy Đại Thiên cảm động ngây người, Viêm Hổ lại tiếp tục thúc giục vài lần thì Đại Thiên mới tỉnh dậy. Biết ở lại đây cũng chẳng thể làm được gì, hơn nữa còn làm gánh nặng cho Viêm Hổ nên Đại Thiên lập tức ôm số quả trong tay hướng về phía ngoài bỏ chạy.

Tam Đầu Băng Xà nhìn thấy kẻ sỉ nhục mình bỏ chạy, tâm tình có chút kích động, trong lúc nhất thời lại tiêu tán mất chiến ý với Viêm Hổ, nhanh chóng trườn đuổi theo.

Viêm Hổ lúc này cũng bất chấp rồi, nếu không có số quả này thì nó không bao giờ có khả năng phục hồi lại như ban đầu, đối với một yêu thú, đặc biệt là một cường giả thì việc này so với chết cũng không khác gì nhau, vì thế Viêm Hổ cũng không tiếc gì nữa, liều mạng phóng lên, kéo ngược Tam Đầu Băng Xà trở về.

Tam Đầu Băng Xà còn định bỏ mặc Viêm Hổ, trước tiên tiêu diệt Đại Thiên rồi quay lại xử lý kẻ này sau, nhưng không ngờ Viêm Hổ thật sự cứng đầu, Tam Đầu Băng Xà mấy lần cố vùng vẫy thoát đi đều bị Viêm Hổ liều mạng kéo lại.

Hung tính trong Tam Đầu Băng Xà cũng không kiềm lại được nữa, đã đối phương không ngừng khiêu khích thì nó cũng không thể tiếp tục né tránh như vậy được. Một lần nữa chuyển đổi mục tiêu tấn công, Tam Đầu Băng Xà nhanh chóng xoay người lại, cuốn lấy thân thể của Viêm Hổ, hai con Ma Thú lại một lần nữa lâm vào kịch liệt giằng co.

Cảnh này tất nhiên là toàn bộ rơi vào mắt Đại Thiên, mắt của hắn bỗng dưng trở nên ươn ướt, ai nói Yêu Thú là vô tình, vì sinh tồn chúng có chút mưu mô tính toán, nhưng đến điểm mấu chốt cuối cùng thì chúng quả thật vô cùng đáng tin cậy, thậm chí còn đáng tin cậy hơn cả loài người.

Âm thầm mắng bản thân mình kém cỏi, ngoài chuyện chạy ra thì chẳng thể làm được gì, Đại Thiên trong lòng vô cùng uất ức, đồng thời khát khao đối với thực lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cứ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nếu hắn thực lực đủ mạnh thì Triệu Bân làm gì dám động đến hắn, bức hắn chạy vào rừng. Nếu thực lực hắn đủ mạnh thì cần gì phải bị Yêu Thú năm lần bảy lượt suýt chút nữa giết chết. Nếu Lý Thiện đủ thực lực thì làm gì bị Viêm Hổ đè ép một đầu, lao tâm khổ trí tìm cách thoát khỏi nơi này. Nếu Viêm Hổ đủ mạnh thì làm gì có chuyện Tam Đầu Băng Xà có thể tùy ý hành hạ nó như vậy.

Núi cao còn có núi cao hơn, thực lực không bao giờ có điểm cuối, dù là mạnh cỡ nào thì cũng có kẻ vượt qua mình, chỉ có thể không ngừng mạnh mẽ lên mới có thể sống sót được. Cái quan trọng nhất là phải nắm đủ thực lực trong tay.

Thực lực!

Đại Thiên nghiến răng lẩm bẩm, hai mắt bắn ra từng tia cuồng nhiệt khát vọng, thực lực lúc này khiến Đại Thiên dần dần trở nên điên cuồng rồi, Đại Thiên thề, nếu lần này còn sống thoát khỏi, hắn nhất định phải toàn tâm toàn ý dồn sức vào tu luyện, tuyệt đối không thể yếu hèn như vậy mãi được.

Trong khi Đại Thiên tâm tình chuyển biến, bên kia chiến trường thế cục dần dần biến đổi rất lớn, Tam Đầu Băng Xà mạnh mẽ đè Viêm Hổ xuống mà đánh, Viêm Hổ hoàn toàn là liều mạng tử thủ, không có bất cứ một đòn phản công nào có thể dùng được, nhưng trong lúc nhất thời nửa khắc Tam Đầu Băng Xà cũng không thể dứt điểm được Viêm Hổ.

Nước đã bị đóng thành băng khiến Đại Thiên chạy đi rất nhanh, không còn khó khăn như lúc đầu phải bơi nữa. Đối với Cương nhân thì chạy ba trăm mét chỉ là vấn đề trong phút chốc, nếu không phải mặt băng quá trơn thì Đại Thiên đã sớm bỏ chạy thành công rồi.

Tam Đầu Băng Xà biết không thể trì hoãn được nữa, nếu để cho Đại Thiên chạy ra khỏi mặt hồ thì xem như nó có cố cỡ nào cũng không làm gì được đối phương. Mà một khi sinh vật yếu ớt đó chạy mất thì con hổ này nó cũng không cách nào giữ lại được, dù sao thân thể của nó đã quá sức rồi, kết cục này Tam Đầu Băng Xà hoàn toàn không muốn thấy.

Ý nghĩ trong đầu Tam Đầu Băng Xà liên tục chuyển đục, cuối cùng tinh quang chợt lóe, Tam Đầu Băng Xà dứt khoát bỏ lại Viêm Hổ đuổi theo Đại Thiên. Viêm Hổ còn đang bị kịch liệt tấn công, tự nhiên tất cả đều biến mất, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, đợi đến khi nó tỉnh lại thì Tam Đầu Băng Xà đã đến gần Đại Thiên, ba cái miệng kia đang nhe ra những cặp răng nanh cắn xuống.

Đại Thiên cũng không ngờ việc này xảy ra, nhưng bản năng vẫn kịp thời nhắc nhở hắn bật người né tránh. Tam Đầu Băng Xà tuy có chút kinh ngạc, nhưng thân thể nó quá khổng lồ, quả thật có chút khó nắm bắt đối phương. Biết được điểm hạn chế, Tam Đầu Băng Xà lập tức trở người xoay đuôi, đập mạnh về phía Đại Thiên, ba cái đầu cũng không rãnh rỗi, chặn tất cả con đường mà đối thủ có thể trốn thoát.

Nhìn đuôi rắn ngày càng gần, xung quanh lại toàn là miệng rắn, Đại Thiên không còn đường lui nữa, Tam Đầu Băng Xà cũng không cho Đại Thiên cơ hội rút lui, đuôi nhanh như một tia chớp mạnh mẽ đập xuống, Đại Thiên không kịp né tránh liền bị ăn trọn một kích này, nhất thời không rõ sống chết.

Viêm Hổ đang chạy tới thì thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng phẫn nộ, thậm chí có chút u uất tuyệt vọng. Nhưng nó cũng không dám ngắt bỏ một tia hi vọng cuối cùng, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên cứu viện. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, huống chi trình độ thoát nạn còn sống của Đại Thiên Viêm Hổ đã trải qua không ít, nếu không thật sự thấy Đại Thiên chết thì Viêm Hổ tuyệt đối không tin.

Dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, ngay khi Tam Đầu Băng Xà còn chưa kịp phản ứng, Viêm Hổ bất ngờ lao lên, mạnh mẽ đẩy văng đối phương ra một bên, mạnh mẽ cắn tới.

Tam Đầu Băng Xà lần này quả thật là thất thế, tiến thủ đều có chút lúng túng rồi. Nhưng thân thể khổng lồ của nó văng sang một bên cũng làm lộ ra thân ảnh của Đại Thiên.

Chỉ thấy hiện tại Đại Thiên bị đánh lõm sâu vào mặt băng, tay chân cùng thân thể đều bị dập nát, cả người nhuộm đẫm máu tươi, hoàn toàn bất động nằm đó, không rõ sống chết.

Viêm Hổ hai mắt như nứt ra, vô cùng điên cuồng hướng về Tam Đầu Băng Xà đánh tới. Tam Đầu Băng Xà sau một hồi thất thế, dần dần ổn định lại được chiến cục, một lần nữa đè Viêm Hổ ra đánh. Viêm Hổ hi vọng cuối cùng bị dập tắt, cũng bất kể đối phương thế nào, điên cuồng tấn công càng lúc càng ác liệt.

Giữa lúc hai con Ma Thú liều mạng, Đại Thiên đột nhiên phát ra một tiếng rên thống khổ. Một tiếng này tuy nhỏ nhưng ở nơi chỉ có ba sinh vật còn tự do hoạt động này thì tựa như sét đánh ngang tai.

Hai con Ma Thú trừng nhau một chút liền dời ánh mắt về phía Đại Thiên. Xác định con người này còn sống, cả hai trong mắt lóe lên từng sắc thái khác biệt.

..........