Uy Chấn Cương Tộc

Chương 14: Phiền toái



Tu luyện là một việc nhàm chán vô cùng tốn thời gian, chữa thương còn nhàm chán cùng tốn thời gian hơn gấp bội. Cả ngày ăn uống, ngủ, chữa thương, liên tục lặp đi lặp lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, thấm thoát liền hết một tháng.

Một tháng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài, nhưng cũng giải quyết không ít chuyện. Chuyện lớn nhất là vào nửa tháng trước, quân đội tinh nhuệ của Cương tộc tiến hành một cuộc quy mô lớn truy quét dã man nhân, khắp nơi nhanh chóng yên bình trở lại. Còn về chuyện trong làng thì cũng xem như là ổn định, người tử nạn được mai táng đầy đủ, những người bị thương cũng được chữa trị gần hết, chỉ còn cá biệt vài người thương thế quá nặng như Đại Thiên vẫn còn nằm giường nghỉ ngơi.

Cũng trong một tháng này, dưới nỗ lực chữa thương của Đại Thiên, thương thế cũng xem như là tạm ổn, đi lại cử động cũng bình thường trở lại, tuy vậy vẫn còn một thời gian dài nữa mới có thể chiến đấu trở lại.

Mà cũng trong thời gian này, Đại Thiên quả thật vô cùng vui sướng, ăn uống nghỉ ngơi giải trí đều có Triệu Cẩm Nghi bên cạnh phục vụ, từ khi nửa tháng trước mọi người thương thế đã lành, nàng liền chính thức trở thành người chăm sóc riêng cho Đại Thiên. Quảng thời gian này quả thật là quảng thời gian thoải mái nhất của Đại Thiên.

Nằm cả tháng, đi lại cũng chỉ vòng vòng trong nhà, Đại Thiên cảm thấy thân thể của mình đã chuyển biến tốt, cũng không chịu nổi cảm giác chán chường này nữa, cuối cùng quyết định nhờ Triệu Cẩm Nghi dẫn đến huấn luyện trường.

“Không! Thương thế chưa khỏi, đi đến đó làm gì.”

Triệu Cẩm Nghi thẳng thừng từ chối, thời gian dài ở chung hai người đã vô cùng quen thuộc, cũng chẳng có gì phải ngại.

“Ngươi không dẫn thì ta tự đi.” Đại Thiên cũng kiên quyết nói.

“Ngươi dám đi về sau đừng gặp lại ta nữa.” Triệu Cẩm Nghi cũng không chịu thỏa hiệp. Đại Thiên bị nói cho á khẩu, không biết nói gì, nếu về sau không được gặp đối phương hắn không biết có chịu được không, nhưng trong lòng đã định, hơi có chút năn nỉ khuyên

“Cẩm Nghi tỷ, ta chỉ đi xem một chút. Ngươi thừa biết ta ưa thích chiến đấu, cả ngày nhốt mình trong nhà thế này, chẳng khác nào hành hạ ta.”

Triệu Cẩm Nghi bị nói động, đắn đo một hồi mới xác định hỏi lại

“Chỉ xem thôi?”

Đại Thiên vội gật đầu liên tục. Triệu Cẩm Nghi nhìn bộ dạng của hắn, biết không thể cản, bất đắc dĩ đành nói

“Được rồi, nhưng nhớ là chỉ xem thôi đó.”

Đại Thiên lại gật đầu đáp ứng. Hai người tùy ý chỉnh lại trang phục một thoáng liền ra ngoài, Triệu Cẩm Nghi đi trước dẫn đường, Đại Thiên tò mò quan sát xung quanh đi theo.

Hắn đã ở đây một tháng, nhưng lần này là lần đầu tiên hắn được đi dạo quanh đây. Đi trên con đường đất nhỏ hẹp, chỉ đủ khoảng bốn người dàn ngang, Đại Thiên cảm giác được một cảm giác thân thương. Hai bên là nhà đá san sát nhau, tiệm rèn cửa hàng lương thực cùng cửa hàng quần áo là ba loại buôn bán nhiều nhất.

Tiếp tục đi, chuyển qua vài con đường khác, cuối cùng cũng đến được huấn luyện trường. Huấn luyện trường có mặt ở tất cả các khu vực quần cư của Cương tộc. Ở vương thành, huấn luyện trường có rất nhiều, chúng rải rác xung quanh thành cho từng khu vực tập luyện, một số gia tộc lớn còn tự mình xây huấn luyện trường cho con cháu tập luyện, ví dụ như vương cung.

Mà ở các ngôi làng như ở đây thì huấn luyện trường chỉ có một, thường là nằm chính giữa làng, đây đồng thời là nơi tổ chức các cuộc họp, các lễ hội trong làng.

Huấn luyện trường cũng là nơi tập hợp nhiều người nhất cả ngày lẫn đêm, và hiện tại cũng vậy. Thường là ở đây mọi người ai nấy tự lo phần luyện tập cho mình, nhưng hôm nay mọi người đứng thành một vòng tròn lớn, không biết xem thứ gì ở bên trong mà vô cùng hào hứng.

Triệu Cẩm Nghi cũng khá được mọi người “kính trọng”, nàng trừng mắt nhìn ai người đó liền tránh chỗ nhường đường, đây có lẽ là do anh nàng, hoặc cũng có thể do chính tính cách dễ gần của nàng.

Vất vả chen vào, cuối cùng cũng thấy được việc đang xảy ra bên trong. Việc bên trong nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng chắc chắn bất cứ Cương nhân nào cũng hào hứng ủng hộ.

Trong sân, hai thân ảnh liền tục va chạm đánh nhau không ngừng, nhìn gần một chút liền dễ dàng nhận ra hai người này, một người là Triệu Cẩm Phàm, người còn lại là vị thủ lĩnh hắc giáp binh sĩ Hàn huynh.

Nói đến vị Hàn huynh này, một tháng trước được Triệu Cẩm Phàm “chỉ điểm”, hắn về suy nghĩ một đêm liền quyết định liều mạng đột phá, ba ngày sau hắn xuất hiện liền trở thành chân chân chính chính Chiến Tướng, mặc dù chưa ổn định Sơ Giai.

Triệu Cẩm Phàm bị việc này kinh ngạc đến hai mắt rớt ra ngoài, tuy là không phải liều mạng như cách hắn nói nhưng cái cách liều mạng kia cũng xem như là thành công. Cũng kể từ đó, vị Hàn huynh này như nổi điên khiêu chiến Triệu Cẩm Phàm, đánh từ mờ sáng đến mờ tối, mệt thì nghỉ, sáng mai lại tiếp tục đánh.

Ở trong sân hai người lúc này cũng đang đánh tới lúc cao trào. Triệu Cẩm Phàm chiêu số đúng kiểu ưa thích của hắn, căn bản là liều mạng, chiêu chiêu đều là công kích. Hàn huynh chiêu thức vô cùng trầm ổn, chiêu chiêu phòng bị, trong công có thủ. Hai người cũng xem như là đánh ngang tay, tất nhiên Triệu Cẩm Phàm chắc chắn nhường nhịn.

Theo một tiếng quát lớn, Hàn huynh liên tục bị đối thủ liều mạng bức ép lui bước, có chút bất cam phản kích. Thương trong tay Hàn huynh như một tòa núi lớn, vững vàng chắc chắn nghiêng người né chiêu đâm thẳng về phía đối thủ.

Đại đao trong tay Triệu Cẩm Phàm đang mãnh liệt chém xuống, thấy đối phương né tránh đồng thời phản kích, có chút giật mình, nhưng phản ứng cũng không chậm. Cả người nghiêng về hướng ngược lại, để thân thể tự do ngã ra đất né tránh công kích bất ngờ kia, đồng thời, Triệu Cẩm Phàm hai tay giữ chặt đại đao, thế công không đổi, theo thân thể nghiêng xuống tạo thành một đao trảm chéo xuống người đối phương.

Hàn huynh phản ứng không chậm, hai chân búng lên, cả thân thể lui nhanh về sau thoát khỏi phạm vị công kích của một đao kia, hai tay phản ứng cũng không chậm cầm chắc thương, mượn lực lui lại cầm thương quét ngang về phía đối thủ.

Triệu Cẩm Phàm thả rơi tự do, bị một kích này phản ứng không kịp, thân thể đang nghiêng không mượn được lực né tránh, hông nặng nề trúng một thương cả người bị đánh văng xuống đất.

Vừa định quát mắng, Triệu Cẩm Phạm ngay lập tức sợ hãi im bặt, cả người lăn vài vòng trên đất né tránh. Mà ở chỗ Triệu Cẩm Phàm vừa ngã, Hàn huynh một thương chuẩn xác đâm tới, nhất thời hiện ra một lỗ lớn.

Triệu Cẩm Phàm liên tục thất thủ, tâm cũng không dễ chịu, vừa né tránh liền vội vàng đứng dậy, đại đao bổ ngang phản kích.

“Oong!”

Hàn huynh một thương trực diện đối kháng một đao kia, âm thanh kim loại chát chúa vang lên. Hàn huynh theo lối đánh của mình, thấy không được lợi vội thu thương lại, ngược lại Triệu Cẩm Phàm quyết ăn thua đủ, đại đao không những lùi mà còn tiến tới.

Hàn huynh không ngờ đến kết quả này, hai tay vội chuyển thương trước người cường chống một chiêu. Lại va chạm, lần này dưới tình thế không chuẩn bị đủ, Hàn huynh bị đánh văng ra xa.

Triệu Cẩm Phàm thừa dịp truy kích, miệng quát to

“Xem chiêu!!”

Rồi phóng người nhảy thẳng đến chỗ đối thủ, gần đến nơi, từ trên không Triệu Cẩm Phàm hai chân hơi co, hai tay cầm chắc đại đao duỗi ngang ra trước ngực, cả người xoay thành vòng tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhìn từ xa như trở thành một lốc xoáy, tâm là người của Triệu Cẩm Phàm, ngoài rìa là lưỡi đao.

Hàn huynh kinh hãi cảm nhận gió từ “lốc xoáy” đó thổi vào mặt, cố chấn chỉnh tinh thần, hai chân nhanh chóng di chuyển né tránh. Triệu Cẩm Phàm không chịu buông tha, “lốc xoáy” kia hơi nghiêng, vậy mà đổi chiều công kích. Hàn huynh giật mình không kịp phản ứng, biết không tránh được nữa, hai chân như dính vào đất, hai tay cầm chắc thương áp sát người, đợi Triệu Cẩm Phàm gần tới, cả người dốc hết sức lực một thương đâm tới trước.

Hoàn toàn im lặng, không có một tiếng kim loại nào vang lên. Dưới lực lượng mạnh mẽ mượn từ việc xoay nhiều vòng, Triệu Cẩm Phàm dùng một tư thế hoàn toàn áp đảo đánh bay thương của Hàn huynh.

Triệu Cẩm Phàm còn định đắc ý khoe khoang, đột nhiên bị một cước đạp vào bụng, đánh lui về sau vài bước. Còn chưa kịp hiểu chuyện, Hàn huynh nối tiếp hai ba quyền đánh tới, Triệu Cẩm Phàm vội giơ đại đao đón đỡ, nhưng phạm vi nhỏ hẹp, đại đao không phát huy được uy lực nên không thể phản kích. Triệu Cẩm Phàm lúng túng đón đỡ, phẫn nộ quát lên

“Hàn Hạo, ngươi chơi ăn gian.”

Hàn huynh hay còn gọi là Hàn Hạo nét mặt hơi đỏ, cũng mặc kệ đối phương tiếp tục quyền đánh cước đá. Bị đánh một hồi Triệu Cẩm Phàm nổi điên lên, cả người đấu khí bùng phát, mạnh mẽ áp đảo đánh bật lại Hàn Hạo. Vứt đao sang một bên, Triệu Cẩm Phàm chạy lên đấm thẳng vào còn đang kinh hãi Hàn Hạo.

Dưới lực lượng cảnh giới áp đảo, Hàn Hạo bị đè lên đất đánh tàn bạo. Bị đánh đến mặt mũi sưng vù, Hàn Hạo sợ hãi quát lên

“Triệu huynh dừng tay.”

Triệu Cẩm Phàm khựng lại, nhìn đối phương bị đánh bầm dập, cũng không phải là cuộc chiến sinh tử nên liền buông tha, nhưng đồng thời cũng cảnh cáo

“Về sau luận bàn thì có thể. Nhưng nếu ngươi ăn gian thì đừng trách ta.”

Hàn Hạo xấu hổ cúi đầu xin lỗi. Chiến cục đã định, mọi người hô vang tên Triệu Cẩm Phàm. Triệu Cẩm Phàm tùy ý phất phất tay, mệt mỏi kéo theo mặt mũi sưng vù Hàn Hạo trở về, có lẽ là đi tìm Phong Thúc trị liệu một chút.

.....................

Đám đông nhanh chóng tản ra, nhưng mọi người vẫn bàn luận về cuộc chiến vừa rồi. Triệu Cẩm Nghi thấy đã tàn cuộc, nôn nóng nói với Đại Thiên

“Xem cũng đủ rồi, trở về thôi.”

“Gấp cái gì, lỡ đến rồi thì ở lâu một chút.”

Đại Thiên tùy ý trả lời, nhìn mọi người lao vào huấn luyện hắn cũng trở nên kích động. Nhìn thấy một chỗ để tạ, Đại Thiên chạy lại, chọn bừa một cân nặng vừa phải, nhấc lên.

Nặng! Đó là cảm giác hiện tại của Đại Thiên, cảm giác này khiến hắn có chút sợ hãi. Khi trước cân nặng này chỉ là bình thường đối với hắn, hiện tại liền trở nên nặng, điều này là do tay hắn mới phục hồi, cần thiết phải tập luyện lại như trước thì mới đạt được như cũ.

Dĩ nhiên, nếu liều mạng đánh nhau thì Đại Thiên bây giờ mạnh hơn, nhưng so về lực lượng thân thể thì bây giờ hắn thua kém một tháng trước quá nhiều. Một tháng thời gian nằm nghỉ dưỡng thương, căn bản là mài hỏng đi thân thể của hắn.

Đại Thiên gần như nổi điên, hắn lúc này vô cùng gấp gáp rèn luyện lại thân thể. Lựa một tạ vừa tay, Đại Thiên bắt đầu rèn luyện thân thể. Triệu Cẩm Nghi một bên vội vã ngăn

“Ngươi làm bậy làm bạ gì đó, thương thế vẫn còn chưa lành, tập luyện sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”

“Không sao, ta tự biết luyện tập thế nào cho phù hợp.”

Đại Thiên nhàn nhạt nói, sáu năm huấn luyện của hắn không phải là để ngắm. Triệu Cẩm Nghi khuyên vài lần không được, hờn dỗi bỏ về. Tiếp tục tập luyện, đợi đến lúc tay dần quen với vận động nặng, Đại Thiên không tiếp tục nữa, chuyển sang chạy.

Chạy căn bản là rất chậm, chân vừa khỏi khiến hắn không thể linh hoạt điều khiển như trước, những người đứng xung quanh thấy hắn “yếu ớt” liền cười nhạo một phen.

Đại Thiên tiếp tục chạy, chạy tốc độ tăng dần lên, đồng thời ổn định nhịp thở, hắn muốn tập luyện lại như lúc đầu, trước tiên ổn định hạ bàn mới nói tiếp. Đại Thiên muốn tập trung huấn luyện, nhưng có người không muốn cho hắn yên, ít nhất là ở huấn luyện trường này.

Triệu Cẩm Nghi lúc trước chăm sóc qua nhiều người, nàng chăm chú dịu dàng chăm sóc không chỉ đem Đại Thiên ngoặt chạy mà còn đem cả đám người nàng chăm sóc kéo theo. Vừa nãy Đại Thiên chọc giận Triệu Cẩm Nghi liền trêu chọc đến những người đó.

Một đám người cố tình chạy ép sát hắn, một tên vô tình đụng vào người Đại Thiên khiến hắn té ngã. Đại Thiên có chút khó hiểu nhìn người nọ, đây là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, trong cương tộc cũng xem như là anh tuấn. Thiếu niên nọ lúc này vẻ mặt vô tội, đưa tay hướng về phía Đại Thiên tạ lỗi

“Xin lỗi, vừa rồi vô tình làm ngươi ngã.”

Đại Thiên cười cười cầm lấy bàn tay kia, thiếu niên kéo dậy nửa chừng bỗng buông tay ra, Đại Thiên không đề phòng ngã nhào, một vài tên thiếu niên khác đặt dưới đất vài khúc côn, Đại Thiên ngã lên đó, động đến vết thương đau rên hừ hừ.

Những thiếu niên này khinh thường cười, ở Nhân tộc coi trọng giàu nghèo thì ở Cương tộc cũng xem trọng mạnh yếu. Lúc trước Đại Thiên chiến đấu tuy mọi người có thấy, nhưng hắn một thân máu, căn bản là không rõ mặt, lại qua hơn một tháng, đến Đại Thiên có tồn tại hay không cũng nhớ không nổi. Trong mắt những thiếu niên này Đại Thiên chính là người yếu đuối, ở Cương tộc chỉ cần thuần huyết mạch, việc mạnh về thể chất là rất bình thường, chỉ có lười biếng mới yếu về thể chất, mà lười biếng ở trong tộc là một loại vô cùng đáng khinh, đã vậy trước đó Đại Thiên còn khiến Triệu Cẩm Nghi dỗi, những người này ấn tượng đầu tiên là vô cùng ghét hắn.

Đợi cơn đau dịu xuống, Đại Thiên khó khăn ngồi dậy. Thiếu niên kia lại vẻ vô tội nói

“Vừa nãy tập luyện tay có chút tê dại, không cầm chắc được.”

Nói xong liền vươn tay ra, Đại Thiên nghĩ đến cũng không thể trách đối phương, một lần nữa cầm tay thiếu niên, lần này thiếu niên thật sự kéo lên, nhưng phía sau một người đột nhiên hơi đẩy Đại Thiên một cái.

Đại Thiên bị đẩy ngã nhào vào người thiếu niên trước mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thiếu niên này bỗng lộ vẻ tức giận, đẩy Đại Thiên ra đồng thời bồi thêm một đấm vào mặt, miệng tức giận quát

“Chó má, ta chỉ sơ ý đụng một chút, đã xin lỗi rồi ngươi còn dám đánh ta. Mẹ kiếp, ta hạ mình xin lỗi ngươi liền khinh người sao.”

Đại Thiên bị đấm đến choáng váng, nhìn những thiếu niên trước mắt cười ác độc, hắn làm sao không biết đây là gây chuyện, vừa rồi cú đẩy kia hắn không phải không cảm nhận được. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì vừa nãy đúng là Đại Thiên đánh trước, mọi người tụ lại, một bộ xem kịch vui.

Đám người thiếu niên nhanh chóng tụ tập hơn mười người, đem Đại Thiên vây lại. Cũng không nói nhiều nữa, ba người nhào lại công kích. Đại Thiên cũng không phải thật sự là dạng yếu đuối, xung quanh ba quyền đánh tới, Đại Thiên vội vàng ngồi xuống, chân phải duỗi thẳng, hai tay làm điểm trụ, quét chân đá một vòng.

Ba thiếu niên kia dưới sự khinh thường, phản ứng không kịp bị quét ngã trên mặt đất, Đại Thiên lao lên, đè giữ một người trong đó, hai tay liên tục đấm vào mặt đối phương.

Hai tên thiếu niên còn lại kịp phản ứng, một người một quyền đánh thẳng vào đầu Đại Thiên, Đại Thiên cảm nhận tiếng gió phía sau liền nằm xuống lăn một vòng né tránh. Tên thiếu niên còn lại kịp thời phản ứng, tiến tới đá thẳng vài cái vào ngực Đại Thiên.

Cố chịu đau, Đại Thiên nổi điên lên nghiêng người ôm chặt chân người nọ, một tay với lên giữ đùi, cả người ngửa ra vật thiếu niên kia xuống đất, vừa đắc thủ hai tay liền chuyển sang phản kích liên tục. Thấy tình hình bất ổn, cũng không muốn kéo dài, một đám thiếu niên tụ lại cùng đánh.

Đại Thiên thấy đám người đến gần, một quyền nghênh đón, nhưng một người khác tay còn nhanh hơn hắn, một quyền trực diện vào mặt, đánh ngã Đại Thiên ra sau, người này chính là thiếu niên vừa kéo tay hắn lúc này. Hai người thiếu niên khác tiến tới đè Đại Thiên xuống đất, khống chế chân tay.

Tiếp theo một đám thiếu niên quyền đấm cước đá, miệng liên tục mắng to. Qua một lát, đám người vây xem tách ra một con đường nhỏ, từ bên ngoài Triệu Cẩm Nghi lo lắng chạy vào, thấy cảnh này vội chạy lại la to

“Mau dừng tay!”

Đám thiếu niên khó chịu ngừng tay, mà không ngừng tay cũng không được, Triệu Cẩm Nghi đã chạy lại ôm giữ Đại Thiên, miệng lo lắng hỏi

“Tiểu Thiên ngươi không sao chứ?”

Đại Thiên một thân tím bầm, thoáng cười thỏ thẻ

“Ta không có việc gì.”

Thấy thảm trạng của hắn, Triệu Cẩm Nghi vô cùng khó chịu, giận dữ hướng về đám thiếu niên quát

“Các ngươi đây là làm cái gì? Còn ngươi nữa, Triệu Bân, ngươi dẫn đám người này ăn hiếp người khác sao.”

Tên thiếu niên lúc đầu đụng ngã Đại Thiên bước lên một bước, oán độc nói

“Cẩm Nghi, ngươi thích hắn?”

Chuyện này là chuyện đại sự, Triệu Cẩm Nghi sao dám nhận bừa, có chút quýnh lên đáp

“Ngươi bị điên à? Hắn còn nhỏ như vậy ta làm sao có thể thích. Hắn là một tháng trước tham gia chiến đấu bị thương nặng, vừa mới đỡ một chút, vậy mà ngươi......”

Nói đến đây Triệu Cẩm Nghi lo lắng nhìn Đại Thiên, trong lòng có chút áy náy. Xung quanh một số người nghi hoặc nhìn Đại Thiên bọn họ quan tâm là hai từ thương binh cùng với Đại Thiên khoảng chừng chỉ có tám tuổi.

Triệu Bân nghe đối phương phủ nhận liền không quan tâm gì nữa, phất tay gọi hai người thiếu niên đi qua kéo Triệu Cẩm Nghi ra chỗ khác, hắn lại gần cúi xuống nói với Đại Thiên

“Nhóc con, xem như hôm nay ngươi may mắn, sau này tránh xa Cẩm Nghi một chút.”

“Ta không tránh.” Đại Thiên tức giận gằn từng tiếng.

Triệu Bân hơi kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ nhìn đang giãy dụa chửi mắng Triệu Cẩm Nghi, sau đó xoay sang cười lạnh nhìn Đại Thiên

“Hai tuần sau trong làng sẽ tổ chức đi dã ngoại thực chiến, nghe nói đám người đến từ vương thành các ngươi toàn bộ tham gia, hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt, tất nhiên ngươi có thể trốn ở làng, nhưng ta chắc chắn ngươi sẽ không trốn được lâu đâu.”

Nói xong đứng dậy cười to, dắt một đám thiếu niên đi mất. Triệu Cẩm Nghi vội vàng lại xem hắn. Đại Thiên hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh Triệu Bân, giận nghiến răng lầm bầm

“Dã ngoại thực chiến! Ta chắc chắn sẽ đi.”