Uông Xưởng Công

Chương 105: Gió lặng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Vì vậy, sau khi nhận được bản tẩu, ông ta liền cho phép Khúc Công Độ từ quan, còn ban thưởng rất nhiều cống phẩm hoàng gia để biểu dương cho những vất vả bao năm qua

Còn về việc chọn người thay thế chức Trung Thư Lệnh của Khúc Công Độ, tạm thời khó có thể định đoạt

Vĩnh Chiêu Để vẫn đang cân nhắc lựa chọn, bởi lẽ chức quan này thực sự rất quan trọng

Sau khi Khúc Công Độ từ quan, trong buổi chầu sáng, Vĩnh Chiêu Để tuyên bố một việc cực kỳ quan trọng, đó là: Triều đình đã vẽ ra một quyển trận đồ quân sự, gồm năm mươi sáu trận đồ

Người đợi Khúc Công Độ ra khỏi3Đề Xưởng chính là Khúc Thiều - con trai Khúc Công Độ

Khi nhìn thấy những vết thương loang lổ trên người cha mình, y kinh ngạc nói không nên lời

Chỉ trong một đêm, sao trên người cha y lại có nhiều vết thương như vậy? Hơn nữa, có thể nhìn ra các vết thương cũ, mới khác nhau, hẳn là đã có từ nhiều ngày rồi

Nhìn thấy ánh mắt Khúc Công Độ, Khúc Thiều kìm nén lại sự kinh ngạc tiến lên dìu ông, lớn tiếng hỏi: “Cha, sao cha lại..

Đề Xưởng thật đáng căm hận! Sao lại khiến cha bị thương đến nông nỗi này!”

Những trận độ sẽ được áp dụng cho các Đại Vệ* của Đại An, để tăng cường sức2mạnh quân đội

(*) Đại Vệ: Các cơ cấu quân đội của Đại An đều dùng Vệ để chỉ, như Nghi Loan Vệ, Nhạn Tây Vệ

Do đó Đại Vệ có thể hiểu là các cơ cấu quân đội lớn

Còn chuyện liên quan đến diễn tập các trận đồ, sẽ do Đốc chủ Uông Ấn của Đề Xưởng và thượng thư Binh Bộ - Thiệu Thế Thiện chủ trì

“Trẫm hi vọng, trận đồ này có thể nâng cao sức mạnh binh lực nước nhà

Hai vị ái khanh, việc quan trọng này giao cho các khanh!” Uông Ấn và Thiệu Thế Thiện khấu đầu nhận lệnh, thưa rằng sẽ hết lòng tận tụy không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng

Sự xuất hiện của quyển trận2đồ quân sự này là niềm khích lệ cực kỳ lớn lao cho tinh thần của triều thần và tướng lĩnh, cũng đại diện cho một điềm lành: Quân đội hùng mạnh, quốc gia hưng thịnh

Quan viên trong triều trên dưới đều sôi nổi chúc mừng Vĩnh Chiêu Đế, cảm thấy vui mừng vì Đại An có được quyền trận đồ quý báu, cảm thấy phấn chấn vì quân đội nước nhà có hi vọng hùng mạnh

So với chuyện này, việc Khúc Công Độ từ quan thu hút ít sự chú ý hơn

Dưới sự dẫn dắt của Uông Ấn, thậm chí chẳng có mấy người quan tâm đến tình hình sức khỏe của Khúc Công Độ

Khi nhìn thấy những vết thương loang lổ trên9người cha mình, y kinh ngạc nói không nên lời

Chỉ trong một đêm, sao trên người cha y lại có nhiều vết thương như vậy? Hơn nữa, có thể nhìn ra các vết thương cũ, mới khác nhau, hẳn là đã có từ nhiều ngày rồi

Nhìn thấy ánh mắt Khúc Công Độ, Khúc Thiều kìm nén lại sự kinh ngạc tiến lên dìu ông, lớn tiếng hỏi: “Cha, sao cha lại..

Đề Xưởng thật đáng căm hận! Sao lại khiến cha bị thương đến nông nỗi này!”

Khúc Công Độ được Khúc Thiều dìu rời đi, tập tễnh rời khỏi Đề Xưởng

Ngay từ khi Khúc Công Độ bị bắt vào đại lao, Khúc Thiều đã sắp xếp ổn thỏa cho con cháu nhà họ Khúc, cũng4giải tán khá nhiều gia nhân trong nhà

Thế nên, hiện tại nhà họ Khúc chỉ còn mấy gia nhân già không còn chỗ để đi

Khi Khúc Công Độ về tới nơi, cảnh tượng mà ông nhìn thấy chính là phủ đệ trống vắng, tịch mịch

Trước đây, khi ông là Thượng Thư Lệnh đương triều có địa vị cao quý, cửa nhà họ Khúc không đến mức náo nhiệt như chợ nhưng cũng chẳng thiếu người tới kẻ lui

Đâu giống như bây giờ..

Khúc Công Độ đứng trong sân, nhìn nhà của rất đỗi quen thuộc ngày trước, cảm thấy cuộc đời như một giấc mộng

“Cha, cha đừng quá đau lòng

Mọi chuyện đều đã qua, nhà họ Khúc về sau chắc chắn sẽ phồn thịnh.” Khúc Thiều khuyên giải, an ủi cha mình

Đời người như áng mây, có tụ rồi cũng có tan

Góc nhìn này, Khúc Thiều lại suy nghĩ thoáng hơn cha mình

Khúc Công Độ gật nhẹ đầu, nước mắt bỗng nhiên giàn giụa

Đúng vậy, đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi

Lúc này, không biết tại sao mà ông lại đột nhiên nghĩ đến vị đốc chủ đẹp tựa như tiên kia của Đề Xưởng

Uông xưởng công à..

Khúc Công Độ thầm nhủ, nhìn nhận sai lầm nhất đời này của ông chính là về con người ấy.

Khúc Công Độ rời khỏi đại lao Đề Xưởng, thì Diệp An Thể - người bị liên lụy vì bênh vực ông dĩ nhiên cũng bình an vô sự trở về

Khác với sự chăm sóc đặc biệt mà Khúc Công Độ được nhận trong ngục, Diệp An Thể lại bị tra tấn vài lần, trên người ông có không ít vết thương

Bởi vì Uông Ấn đã “dặn dò” trước nên những đòn tra tấn này rất nhẹ, hầu hết chỉ là vết thương ngoài da

Tuy trông cực kỳ đáng sợ, nhưng kì thực không hề thương tổn đến gân cốt

Diệp An Thể là một người khá kỳ lạ, sau khi nếm trải những khó khăn vừa qua, con người ông khác trước rất nhiều, trở nên điềm tĩnh hơn so với trước kia, giống như một viên ngọc vừa được mài giũa, phát ra ánh sáng hoàn toàn khác

Có lẽ Uông Ấn nhìn thấy được điều này nên mới cố ý lệnh cho cai ngục “chăm sóc” đặc biệt cho Diệp An Thể

Lúc này, Diệp An Thể đang được đề kỵ dẫn ra khỏi Đề Xưởng

Vừa ra ngoài, ông liền thấy ngay ba người Diệp Cư Tiêu, Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu đang đứng đợi

Vừa có thể thấy lại ánh mặt trời, lại vừa được cha, anh trai và con trai mình đứng đợi, Diệp An Thể không khỏi xúc động

Ông bước nhanh về phía Diệp Cư Tiêu, áy náy nói: “Con trai bất hiếu đã khiến cha phiền lòng, là con trai không đúng.” Diệp Cư Tiêu không vui, hừ giọng đáp: “Nếu không phải chuyển nguy thành an thì cả nhà họ Diệp đã phải chôn cùng người rồi!” Dứt lời, ông ta liền xoay người, phất tay áo bỏ đi

Hành động của Diệp Cư Tiêu khiến Diệp An Thế như bị hắt một chậu nước lạnh lạnh thấu xương

Diệp An Thế cười khổ, sao ông lại quên mất, đứa con mà cha không thích nhất chính là mình, làm sao có thể cho rằng điều đó sẽ khác đi sau khi trải qua rắc rối lần này? Vốn dĩ ông còn nghĩ, việc mình đứng ra nói lời thẳng thắn bênh vực cho Khúc Công Độ cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến uy danh của nhà họ Diệp

Bây giờ mới biết ông đã nghĩ quá nhiều rồi

Có lẽ hành động đó của ông quả thực đã mang đến phiền phức rất lớn cho cha và người nhà, chẳng trách cha lại giận dữ như thế

Diệp Hướng Ngu tiến lên, xúc động nói: “Cha, cha được thả ra là tốt rồi! Thời gian này con với Nhị bá bôn ba bên ngoài vì đều tin cha có thể bình an vô sự

Quả nhiên là như vậy, thật tốt quá, tốt quá rồi!”

Nghe Diệp Hướng Ngu nói, Diệp An Thể nhìn về phía Diệp An Cố, phát hiện Nhị ca mình tiều tụy hơn nhiều so với ngày trước, không nhịn được nói: “Nhị ca, huynh gầy đi rồi

Cảm ơn huynh đã vất vả vì đệ, cảm ơn huynh...” Trong lòng ông cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài việc nói “cảm ơn” ra thì không biết nên nói gì khác nữa.