Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 3



Mặt trời, như một chiếc đĩa rực lửa, đang trôi về phía chân trời màu tía lúc người thủy thủ bước xuống cầu cảng tới chỗ cỗ xe ngựa đã đợi ở đó từ buổi sáng. " Nó đây rồi- tàu Morning Star", ông ta nói với Stephen, chàng đang đứng tựa vào cửa xe, lười nhác quan sát cuộc ẩu đả say xỉn diễn ra bên ngoài quán rượu gần đó. Trước khi giơ tay chỉ về phía con tàu, người thủy thủ ném một cái nhìn thận trọng về phía hai người đánh xe, cả hai bọn họ đều cầm súng rất lộ liễu, và đều rất thờ ơ như chủ nhân của họ đối với những sự nguy hiểm tiềm ẩn ở khắp nơi trên bến tàu. "Chính là nó, ở ngay kia kìa", ông ta nói với Stephen, về con tàu nhỏ vừa mới cập vào cảng, những cánh buồm của nó lờ mờ như những cái bóng trong hoàng hôn. " Con tàu tới nơi hơi trễ".

Đứng thẳng lên, Stephen gật đầu với một trong hai người đánh xe, anh ném gã thủy thủ một đồng xu vì sự làm phiền của chàng, rồi chàng bước chậm chạp xuống cầu cảng, ước gì mẹ hay chị dâu chàng có thể ở đây với chàng khi vợ chưa cưới của Burleton lên bờ. Sự có mặt của những người phụ nữ đáng ra có thể giúp giảm nhẹ cú sốc khi chàng phải thông báo cái tin buồn ấy cho cô gái, cái tin sẽ làm tiêu tan giấc mơ của cô ấy.

" Đúng là ác mộng!" Sheridan Bromleigh hét lên trước sự ngạc nhiên của cậu bé chạy việc trên tàu, người vừa quay lại để nói với nàng lần thứ hai về "một quý ông" đang đợi nàng trên bến cảng- một quý ông mà nàng đương nhiên ngầm hiểu là Ngài Burleton. "Nói ông ta đợi đi. Nói rằng tôi chết rồi. Không, bảo với ông ta rằng chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng". Nàng đóng sầm cửa lại, cài then, và tựa lưng vào cửa, cái nhìn của nàng phóng về phía người hầu gái đang khiếp đảm, cô ta đang ngồi ở mép giường trong cái cabin mà cả hai phải ở chung, vo tròn cái khăn tay trong bàn tay mũm mĩm của cô. "Đây chỉ là ác mộng, và khi tôi thức dậy vào buổi sáng, chuyện này sẽ qua đi, phải không Meg?"

Meg lắc đầu mạnh đến nỗi làm cho những sợi ruy băng trên chiếc mũ lắc lư theo. " Không phải là mơ đâu. Cô sẽ phải nói chuyện với ngài nam tước, nói với ông ta điều gì đó- điều mà ông ta sẽ không bực mình, điều gì đó ông ta sẽ tin".

" Ồ, chắc chắc là ngoại trừ sự thật", Sheridan nói một cách cay đắng. " Ý tôi là, nhất định ông ta sẽ chỉ hơi phật ý một chút nếu tôi nói rằng tôi đã thoát khỏi vị hôn thê của ông ta không đúng lúc cho lắm và ở một nơi nào đó dọc theo bờ biển nước Anh. Còn sự thật là tôi đã để lạc mất cô ta!".

" Cô không để mất cô ta, cô ta đã bỏ trốn! Cô Charise đã chạy trốn với ông Morrison khi chúng ta vừa dừng ở cảng cuối cùng."

" Bất kể điều đó, vấn đề là cô ta vẫn đang được giao phó trong sự chăm sóc của tôi, và tôi đã thất bại trong trách nhiệm với bố cô ta và với ngài nam tước. Không còn gì để làm ngoài việc ra ngoài kia và nói với ngài nam tước điều đó."

" Cô cấm được làm thế". Meg gào lên. " Ông ta sẽ ném thẳng chúng ta vào tù! Ngoài ra, cô phải làm sao để ông ta có thể đối tốt với chúng ta vì chúng ta chẳng còn ai khác để mà quay về, chẳng có nơi nào để đi. Cô Charise đã đem tất cả tiền bạc theo, và ở đây chẳng còn lấy một si linh nào để mua vé tàu về nhà."

" Tôi sẽ tìm một công việc nào đó". Mặc dù những từ ngữ của nàng rất tự tin, nhưng giọng của Sherry thì run rẩy bởi sự căng thẳng, và nàng nhìn vào cái cabin bé tẹo, vô tình mong muốn có một nơi nào đó để trốn.

" Nhưng cô không có ai giới thiệu hay bảo đảm", Meg lập luận, giọng của cô nghẹn lại vì nước mắt. " Và chúng ta chẳng có nơi nào để ngủ tối nay và cũng không có tiền để ở trọ. Chúng ta sẽ phải tới khu ổ chuột. Hoặc còn tệ hơn!".

" Còn gì có thể tệ hơn nữa?" Sheridan nói, nhưng khi Meg định mở miệng trả lời thì Sherry đã nắm lấy một tay và nói với giọng pha chút hài hước và vui vẻ ngày thường, " Không, đừng, tôi xin cô. Đừng nghĩ tới 'nô lệ da trắng'."

Meg tái nhợt và miệng cô há hốc, giọng cô trở thành tiếng thì thào hoảng hốt. " Nô lệ ... da trắng."

" Meg! Trời ơi. Tôi chỉ nói đùa thôi mà. Một trò đùa vô vị".

" Nếu cô ra ngoài kia và nói với ông ấy sự thật, họ sẽ ném thẳng chúng ta vào ngục."

" Tại sao," Sherry thốt lên, gần như kích động, điều mà nàng chưa từng trải qua trong đời, " Tại sao cô cứ nói mãi về nhà tù vậy?"

" Bởi vì ở đây có luật lệ, thưa cô, và cô- chúng ta- chúng ta đã phá vỡ một vài trong số đó. Dù không chủ định, dĩ nhiên, nhưng họ sẽ chẳng thèm quan tâm. Ở đây, họ sẽ quẳng cô vào ngục- chẳng cần câu hỏi nào, cũng không cần câu trả lời. Ở đây, chỉ có một vài người quan trọng và họ thuộc tầng lớp trên. Sẽ ra sao nếu ông ta nghĩ chúng ta đã giết cô ta, hay lấy trộm tiền của cô ta, bán cô ta, hoặc một vài điều quái quỷ như vậy? Lời nói của ông ta sẽ chống lại cô, và cô chẳng là ai cả, vì vậy luật pháp đứng về phía ông ta."

Sheridan cố gắng nói gì đó để trấn an hoặc là hài hước, nhưng Sức chịu đựng cả về thể xác lẫn tinh thần của nàng đều đã quá mức từ những tuần căng thẳng không hề giảm sút, vật lộn với trận ốm kéo dài suốt chuyến đi trên biển, và sau đó là sự biến mất của Charise hai ngày trước.

Nàng nhận ra rằng ngay từ đầu đáng ra nàng không nên dấn mình vào cái việc điên rồ này. Nàng đã đánh giá quá cao khả năng của mình trong việc đương đầu với một cô nàng mười bảy tuổi được nuông chiều và ngu ngốc, tự thuyết phục bản thân mình rằng với kiến thức và bản tính thực tế, kết hợp với kinh nghiệm trợ giảng của nàng tại Trường Cô Talbot dành cho các quý cô trẻ, và nơi nàng đã theo học, chúng sẽ cho phép nàng xử lý một cách ổn thỏa bất kì rắc rối nào nảy sinh trong chuyến đi. Ông bố nghiêm khắc của Charise đã bị đánh lừa bởi cách cư xử lanh lợi và thành thạo của Sheridan, nên khi bệnh đau tim của ông đột ngột ngăn cản ông khỏi chuyến đi tới Anh, ông đã chọn Sheridan trong số những người xin việc lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn để hộ tống con gái ông tới Anh – và Sheridan, nàng chỉ hơn cô ta có 3 tuổi. Dĩ nhiên, Charise cũng đã làm điều gì đó với quyết định của ông; cô ta vòi vĩnh và hờn dỗi và nài nỉ rằng Cô Bromleigh sẽ là người hộ tống cô ta, cho tới khi ông cuối cùng cũng chấp nhận. Cô Bromleigh là người đã giúp cô ta viết những bức thư cho ngài Nam tước. Cô Bromleigh, cô ta đã nói với ông, không giống như những người khách có vẻ mặt chanh chua khác mà ông đã từng phỏng vấn; Cô Bromleigh là một người khách thú vị. Cô Bromleigh, cô ta đã cảnh báo ông một cách ranh mãnh, sẽ không để cô ta trở nên quá nhớ nhà tới nỗi muốn trở về Mĩ và cha cô, thay vì việc kết hôn với Nam tước.

Đó hoàn toàn là thật, Sheridan đã nghĩ với sự chán ghét. Cô Bromleigh hầu như phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì sự bỏ trốn của cô ta với một người gần như lạ mặt, một hành động bốc đồng dễ dãi giống như tình tiết của một trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Sheridan đã chia sẻ với Charise trong chuyến đi biển. Dì Cornelia đã rất phản đối những cuốn tiểu thuyết đó, và với những " ý tưởng lãng mạn ngu ngốc" họ đặt ra, tới nỗi Sheridan thường phải đọc chúng một cách bí mật, với rèm luôn đóng xung quanh chiếc giường nhỏ của nàng. Ở đấy, trong sự cô đơn, nàng có thể nếm trải niềm phấn khích ngọt ngào của việc một chàng quý tộc bảnh bao - người đã đánh cắp trái tim nàng từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, nàng có thể ngả mình trên gối, nhắm mắt lại, và giả bộ rằng nàng là nhân vật nữ chính, đang khiêu vũ trong vũ hội trong chiếc áo dài lộng lẫy với mái tóc vàng nhạt được vấn cao phức tạp...đi dạo trong công viên với bàn tay xinh xắn đặt trên tay áo chàng và mái tóc vàng nhạt của nàng hé lộ dưới vành chiếc mũ bằng voan sang trọng. Nàng đọc mỗi cuốn tiểu thuyết nhiều lần tới nỗi có thể kể lại những đoạn mà nàng thích nhất trong trí nhớ và thay thế tên nàng vào chỗ nhân vật nữ chính...

Chàng Nam tước đã nắm lấy bàn tay Sheridan và nâng lên môi khi chàng khẩn nài với sự nồng nàn bất tử. " Em là tình yêu duy nhất của tôi.."

Bá tước quá choáng ngợp vì vẻ đẹp của Sheridan,tới nỗi chàng mất kiểm soát và hôn lên má nàng. " Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không thể tự kiềm chế được. Tôi yêu em tha thiết!".

Và tiếp theo là phần đặc biệt yêu thích của nàng... phần mà nàng thường thích tưởng tượng nhất:

Hoàng tử ghì chặt lấy nàng trong vòng tay mạnh mẽ và siết chặt nàng vào trái tim chàng. "Nếu ta có một trăm vương quốc, ta sẽ đổi tất cả chúng để có nàng, em thân yêu của ta. Ta chẳng là gì cho tới khi gặp em."

Nằm trên giường, nàng đã thay đổi những tình tiết của các cuốn tiểu thuyết, đoạn đối thoại, và thậm chí cả những tình huống và địa điểm để phù hợp với bản thân nàng, nhưng nàng sẽ không bao giờ thay đổi nhân vật nam chính trong tưởng tượng của nàng. Chàng và chỉ có chàng là được giữ nguyên, và nàng biết mọi chi tiết về chàng, vì nàng đã sáng tạo ra bản thân chàng: Chàng rất khỏe, rất đàn ông và mạnh mẽ, nhưng chàng cũng rất tử tế, khôn ngoan, kiên nhẫn và dí dỏm nữa. Chàng cao và rất đẹp trai với mái tóc đen dày và đôi mắt xanh tuyệt đẹp có thể trở nên quyến rũ hoặc sắc sảo hoặc lấp lánh với sự hài hước. Chàng thích cười với nàng, và nàng kể cho chàng những câu chuyện tiếu lâm vui vẻ để khiến chàng có thể làm điều đó. Chàng thích đọc sách, và chàng còn hiểu biết hơn nàng và có thể còn nói nhiều hơn nàng nữa. Nhưng không thể quá trần tục hay tự hào hoặc là phức tạp. Nàng ghét sự kiêu ngạo và tính hẹp hòi và đặc biệt không ưa sự chuyên quyền, độc đoán và nàng đặc biệt ghét việc bị sai bảo một cách vô lý. Nàng có thể chấp nhận những điều như vậy từ những người cha của các học sinh ở trường, nhưng nàng biết nàng khó có thể phục tùng những thái độ trịch thượng của phái nam như vậy từ một người chồng.

Và, tất nhiên, nhân vật nam chính trong tưởng tượng của nàng sẽ trở thành chồng nàng. Chàng sẽ quỳ xuống và cầu hôn nàng với những lời lẽ như, " Anh đã không biết hạnh phúc là gì, cho tới khi gặp em... Anh đã không biết tình yêu là gì, cho tới khi em xuất hiện... Anh đã chỉ là một nửa người đàn ông với một nửa trái tim...cho tới khi gặp em". Nàng thích cái ý tưởng rằng người hùng của nàng sẽ thật sự cần đến nàng, rằng anh trân trọng các giá trị khác của nàng ngoài sắc đẹp. Sau khi chàng cầu hôn với những từ ngữ ngọt ngào và hấp dẫn đến thế, làm sao nàng có thể nói điều gì khác câu ĐỒNG Ý? Và vì vậy, với những ngạc nhiên đố kị của tất cả mọi người ở Richmond, Virginia, họ sẽ kết hôn. Về sau, chàng sẽ đưa nàng đi, và cả Dì Cornelia nữa, tới lâu đài tuyệt diệu của chàng ở trên đồi, nơi chàng hiến dâng hết bản thân mình để khiến họ hạnh phúc, và là nơi mà mọi lo lắng cấp thiết nhất của họ chỉ là nên mặc những chiếc áo nào. Chàng cũng sẽ giúp nàng tìm người bố của nàng, và ông cũng sẽ tới sống cùng họ.

Khi nàng một mình trong bóng tối, chẳng còn quan trọng việc nàng không hề cầu nguyện để gặp được một người đàn ông như vậy, và cũng không hề gì nếu bằng một vài sự tình cờ rồ dại nào đó nàng gặp được một người hoàn hảo chuẩn mực như thế, và chàng ta không thèm tặng cho Cô Sheridan Bromleigh lấy một cái nhìn qua. Vào buổi sáng, nàng sẽ chải ngược mớ tóc dày màu đỏ của mình khỏi trán và buộc chặt nó một cách đơn giản ở gáy, rồi nàng sẽ tới trường học, và không ai sẽ có thể biết rằng cô Bromleigh nghiêm nghị, người luôn được biết đến như là một "bà cô" đối với các học sinh, nhân viên, phụ huynh, lại là một kẻ lãng mạn hết thuốc chữa trong trái tim mình.

Nàng đã đánh lừa tất cả mọi người, cả bản thân nàng nữa, trong việc nghĩ rằng nàng là hình ảnh thu nhỏ của tính thực tế và hiệu quả. Giờ đây, kết quả của sự tự tin quá mức của Sheridan chính là việc Charise sẽ phải sống suốt đời trong cuộc hôn nhân với một Quý ông bình thường thay vì một Quý ngài, và Quý ông đó có thể khiến cuộc đời cô ta trở nên khốn khổ nếu hắn muốn. Nếu bố của Charise không chết vì tức giận và nỗi đau xé lòng, thì không nghi ngờ gì cả ông ta chắc chắn sẽ giành cả quãng đời còn lại tìm ra những cách hiệu quả nhất để khiến cuộc sống của Sheridan và Dì Cornelia trở nên khốn khổ. Và Meg nhút nhát, tội nghiệp, người hầu gái bị bóc lột của Charise suốt năm năm qua, chắc chắc sẽ bị đuổi mà không có tấm giấy chứng nhận nào , điều đó sẽ hủy hoại một cách rất hiệu quả cái viễn cảnh kiếm được một vị trí tử tế. Và đấy đã là những khả năng tốt nhất!

Những viễn cảnh này chỉ dựa trên giả thuyết mà Sheridan và Meg có thể có khả năng trở về nhà bằng cách nào đó. Nếu Meg đúng, và Sheridan đã bị gần như bị thuyết phục bởi điều đó, thì Meg sẽ phải giành cả phần đời còn lại trong tù, và Sheridan Bromleigh – một Sheridan Bromleigh "nhạy cảm, thạo việc" - cũng sẽ là bạn tù của cô.

Những giọt nước mắt sợ hãi và hối hận làm cay xè hai mắt của Sherry khi nàng nghĩ tới những tai họa mà nàng đã gây ra, và tất cả chỉ bởi vì sự quá tự tin đến ngây thơ và mong ước ngu ngốc của nàng là được nhìn thấy thành phố Luân Đôn lấp lánh và tầng lớp quý tộc sang trọng như nàng đã đọc trong những cuốn tiểu thuyết của mình. Nàng đáng lẽ nên nghe lời Dì Cornelia, người đã giảng giải cho nàng nhiều năm qua rằng khao khát được nhìn thấy những cảnh tượng phi thường kì diệu như vậy thì cũng tương đương với mong muốn với tay ra ngoài tầm với của bản thân; rằng lòng kiêu hãnh là một tội lỗi trước Chúa như sự tham lam và lười biếng; và rằng sự khiêm tốn ở một người phụ nữ sẽ hấp dẫn một quý ông hơn nhiều so với một sắc đẹp bình thường.

Dì Cornelia đã đúng với hai thứ đầu tiên trong số những niềm tin đó, Sheridan nhận ra một cách muộn màng. Sherry đã cố gắng để ý tới sự cảnh báo của dì, nhưng có một sự khác biệt rất lớn giữa dì nàng và bản thân nàng đã khiến những lời cảnh báo về chuyến đi tới Anh khó lòng làm cho Sherry chấp nhận: Dì Cornelia thích những gì có thể đoán trước được. Bà đã lớn lên với những lễ nghi, luôn gìn giữ những lề thói ngày qua ngày hoàn toàn giống nhau tới nỗi đôi khi điều đó khiến Sherry cảm thấy như muốn khóc vì tuyệt vọng.