Ưng Tân Nương

Chương 1



Trong cuộc đời này có mộtsố việc khi phát sinh mà làm người ta trở tay không kịp.

An Thải Trí nhìn mấy cáiảnh ở trong tay, nín thở ngưng thần một hồi lâu, vẫn không thể nào ngăn đượcnội tâm đang kêu gào mãnh liệt, phẫn nộ cùng thương tâm giống như sóng lớn đánhvào trong lòng nàng.

“Không biết An tổng tàiđối với sự kiện này có ý kiến gì không?”

Phóng viên nam của tạptrí Bát Quái có chút bất an nhìn về nữ tử tuổi còn trẻ trước mắt, hiển nhiênnàng đã bị đả kích không nhỏ.

Đôi môi đỏ mỏng xinh đẹp,lông mi của nàng thật dài, đôi mắt nhẹ nhàng nháy, lông mày dày đậm… Bất quá,dù dung mạo của nàng động lòng người thế nào thì cũng không thể ngăn hắn xuốngtay với nàng như vậy, cứ làm việc tàn khốc như bình thường vậy.

Chuyện nữ tổng tài AnThải Trí vừa mới tiếp nhận “Tập đoàn khách sạn toàn cầu An thị bị hai bên phảnbội”, đây sẽ là một tít làm chấn động hơn cả, đó chính là ── hai bên cùng phảnbội!

“Tôi không hề có bất kỳcái nhìn nào.” An Thái Trí mặt không chút thay đổi trả lời.

“A?” Phóng viên lặng đimột chút.

“Anh còn chưa biết sao?”Nàng lãnh đạm lại cùng lạnh nhạt giương lên khóe môi xinh đẹp. “Tôi cùng với vịNgôn Kỳ Hiên tiên sinh trong tấm ảnh này đã chia tay từ ba tháng trước rồi.”

Phóng viên càng thêmkhông thể tin, mở to hai mắt nhìn. “Ngài nói là… ngài cùng Ngôn tiên sinh đãchia tay rồi sao?”

Làm sao có thể?

Ngày hôm qua đồng sự hắnmới chụp được tấm ảnh nàng cùng Ngôn Kỳ Hiên đang tại khách sạn Quân Duyệt ăncơm trưa, hôm trước là ngày chủ nhật, bọn hắn còn chụp được hai người đang cùngnhau tại câu lạc bộ đánh gôn.

“Thân là một phóng viên truyềnthông chuyên nghiệp, tin tức của anh hẳn là phải nhanh hơn mới đúng chứ.” AnThải Trí dùng ngữ khí thản nhiên đem vấn đề trả lại cho phóng viên.

Phóng viên xấu hổ giậtgiật khóe môi, còn chưa từ bỏ ý định truy vấn: “Coi như ngài cùng Ngôn tiênsinh thật sự đã chia tay, chẳng lẽ ngày không hề để ý hắn hiện tại đang cùngbạn tốt của ngày là Trương Kỳ Kinh tiểu thư kết giao sao?”

Tâm của An Thải Trí khẽđau, vì ẩn nhẫn mà nàng sắp mất đi cảm xúc rồi, vẻ xinh đẹp vẫn duy trì trênkhuôn mặt trái xoan với diễn cảm lãnh đạm.

“Thật có lỗi, tôi cảmthấy vấn đề này của anh rất nhàm chán, tôi cùng Ngôn tiên sinh bây giờ chính làquan hệ bạn bè bình thường, hắn có cùng bất luận kẻ nào kết giao đi nữa thìcũng là việc của hắn.”

“Nhưng mà Trương Kỳ Kinhtiểu thư chẳng những là khuê trung mật hữu của ngài (miu:ý chỉ bạn thân), hoàn cảnh gia đình của nàng ta không tốt, học phíđại học vẫn là do ngài giúp đỡ…”

“Tôi cùng Trương tiểu thưvẫn là bạn tốt thôi, tôi cùng Ngôn tiên sinh cũng chỉ là bạn, tôi chúc phúc chobọn họ.” Nhìn thấy phóng viên vẫn đang há mồm, nàng dứt khoát nói: “Trên thựctế, bọn họ kết giao là do tôi cổ vũ cùng thúc đẩy, tôi cùng Ngôn tiên sinh làbởi vì cá tính không hợp mà chia tay, mà tôi cảm thấy được bọn họ là một đôicực kỳ thích hợp, anh cảm thấy thế nào?”

Phóng viên lại lặng đimột lúc, trong óc lại hiên lên Ngôn Kỳ Hiên anh tuấn cùng với Trương Kỳ Kinhnhu nhược văn nhã, từ bề ngoài đến cá tính, thật sự bọn hắn là một đôi cực kỳxứng đôi.

“Tin tưởng rằng anh đãnhận ra điều đó.” Nói đến câu này thì trong lòng nàng có chút gì đó co rút đauđớn, nàng hít một hơi thật sâu. “Như vậy mời anh trở về đi, chuyện này căn bảnlà đã không có giá trị nữa, lần sau nếu còn vì một vụ tai tiếng tình dục lạiđến phỏng vấn tôi, tôi nhất định sẽ nhận lời phỏng vấn của anh, không tiễn.”

Nàng hạ lệnh trục khách.

Phóng viên biết điều sờsờ cái mũi rời đi, trong văn phòng tổng tài An thị to như vậy nhất thời yêntĩnh không có tiếng động.

Ở trong những tấm ảnh kiachính là ── vị hôn phu của nàng Ngôn Kỳ Hiên và khuê trung mật hữu của nàngTrương Kỳ Kinh ra vào ô tô đếnkhách sạn cùng khoa phụ sản.

Bọn hắn ── phản bội nàng!

Hai bên cùng phản bội!

Nàng đem ảnh chụp xé tanthành từng mảnh, rồi tung lên trần nhà.

Sau đó, đôi mắt nàng bìnhthương luông sáng nhấp nháy bỗng nhiên đóng lại, lông mi thật dài rung độnglên, nước mắt từ giữa đó chảy xuống.

Nàng khóc.

Nơi này đã không có ngườikhác, nàng cũng không cần tiếp tục che dấu tình cảm của mình nữa, đây là điềubất luận là kẻ nào đều không thể chấp nhận được, nhưng mà ở bên trong nàng, ởbên trong An Thải Trí mạnh mẽ, đều không thể thừa nhận chuyện lần này mang đếnđau xót!

Vì sao lại như vậy?

Một người là bạn trai kếtgiao với nàng từ thời đại học, luôn luôn đối với nàng là ôn nhu săn sóc, tỉ mỉchu đáo, nàng đã cho hắn tim của nàng, vào năm trước bọn nàng đã đính hôn rồi.

Một người là tỷ muội tốtcủa nàng được nàng đối đãi rất tốt, bởi vì thương tiếc cho gia cảnh không tốtcủa cô ta , nàng có đi mua quần áo cho chính mình, thì cũng không bao giờ quênsẽ mua thêm một ít cho cô ta.

Mà bọn họ ── bọn họ lạicó thể nào báo đáp nàng như thế này…

Thật tốt quá!

Thật sự là quá tốt rồi!

Từ xế chiều đến hoànghôn, cho đến mãi khi màn đêm buông xuống, nàng luôn luôn ngồi ở trên ghế làmviệc mà thất thần.

Nàng mang theo cảm xúcđiên cuồng, cảm giác như mình đã ngã xuống đáy của cuộc sống

Nàng mang theo tâm tìnhbi phẫn, cảm thấy được Ngôn Kỳ Hiên cùng Trương Kỳ Kinh đang xin lỗi nàng.

Thậm chí cả phóng viêncủa tuần san Bát Quái cũng xin lỗi nàng, vì sao phải đem tin tức tàn khốc nhưvậy đưa cho nàng?

Nếu như cái gì nàng cũngkhông biết, nàng sẽ cùng Ngô Kỳ Hiên đi lên lễ đường, Trương Kỳ Kinh nhất địnhlà phù dâu dự định duy nhất của nàng.

Chỉ là bây giờ, tất cảđều đã thay đổi rồi…

Tâm tư không ngừng ởtrong đầu nàng đến đến đi đi, hai người kia đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nàoở sau lưng nàng vụng trộm với nhau?

Hắn yêu Trương Kỳ Kinhnhiều hơn yêu nàng không?

Là Trương Kỳ Kinh quyếnrũ hắn trước, hay là hắn động tâm với Trương Kỳ Kinh trước.

Vấn đề không chịu nổinày, nàng muốn phá đầu cũng không nghĩ ra đáp án.

Sau đó, đêm đã khuya, cảtoàn bộ tòa An thị trừ bỏ bảo vệ, cũng chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.

Nàng đã có một đáp án,một đáp án giữ lại sự tự tôn của nàng.

“Tâm Linh Kê Thang” củatác giả Kiệt Khắc. Phàm Phỉ Nhĩ đã nói qua một câu ── chúng ta vì sao phải uểoải? Còn không có đến phiên chúng ta đi lên đả kích đâu!

Đúng vậy, nàng vì saophải uể oải như thế này đây?

Chẳng qua là vấn đề củamột người nam nhân cùng một người nữ nhân, nàng chỉ cần vứt bỏ bọn hắn là được,còn không có đến phiên nàng đi lên đả kích đâu, ai nói nàng nhất định là ngườithua đâu

Cẩm lấy điện thoại, nàngbấm số điện thoại di động của Ngôn Kỳ Hiên.

Đồng thời, nàng biết mìnhđã mất đi tình yêu của nam nhân kia rồi, cùng với một tỷ muội tốt mà nàng đã nhiệttình đối đãi mấy năm qua.

Niếp Thiểu Ưng trừng mắtnhìn cơm trắng trứng trần ở trong đĩa sứ màu trắng, không khoan nhượng áp chếlại sắc mặt xúc động, ngược lại lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn hòa.

“Niếp mụ, phiền vú đổimột đĩa trứng rán cho ta được không?”

Niếp mụ đã qua tuổi nămmươi cười mị nhún nhún vai. “Thật có lỗi, đại thiếu gia, trứng gà trong nhà vừavặn đã dùng hết rồi.”

Một câu nhẫn, tức mộtcái, tha một đường, thẳng từng bước ── cho nên, không nên tức giận, ngàn vạnlần không nên tức giận… Niếp Thiểu Ưng không ngừng mặc niệm ở trong lòng, hắnlạnh lùng đẩy cái bát cơm trắng trứng trần đẩy ra khỏi trước mặt, rầu rĩ ănsandwich.

Lão nhị của Nhiếp gia –Niếp Thiểu Sư nở nụ cười, trêu chọc nói: “Muốn nổi bão thì cứ nổi bão đi! Lão đại,giả bộ nhã nhặn làm gì đây?”

“Đúng a, đại thiếu gia,cậu cứ giận đi, tôi sẽ không để ý đâu.” Niếp mụ cũng cười hì hì nói, nàng mặctạp dề, dáng người cũng hơi mập, rất có hương vị của một người làm mẹ.

Bà thích vào buổi sáng ởtrên bàn cơm chứng kiến bốn đứa trẻ này tinh thần phấn chấn hưởng thụ bữa sángmà bà làm vì họ, đây cũng là sức sống cho một ngày của bà.

“Tôi để ý!” Niếp ThiểuƯng hếch môi lên.

Hắn sẽ không bị mắc mưuđâu.

Hắn chỉ cần tức giận thôiliền sẽ chảy nước mắt, có câu: nam nhi có lệ không dễ rơi, coi như người khácchọc tức hắn đến mức nào như nữa, hắn cũng sẽ cắn răng mà nhịn “Người nào khôngbiết rằng Niếp đại thiếu gia của chúng ta hận nhất trứng trần nước sôi tưới lêncơm.” Niếp Thiểu Sư lại không hề sợ chết bỏ thêm một câu.

Chu Tử có nói qua, huyếtkhí cơn giận không thể có trướng ngại được… Niếp Thiếu Ưng lại hếch môi lên,đây là động tác quen thuộc của hắn khắc chế lửa giận của mình.

Con mẹ nó chứ, từ ngữ thôlỗ thiếu chút nữa là đã buột ra khỏi miệng, bất quá bởi vậy đã có thể phá côngđược rồi.

Hừ, tính nợ của hai ngườibọn họ vào, chỉnh hắn như vậy, hôm nào hắn sẽ đòi lại cho bằng được.

“Mẹ nó chứ.”

Bỗng nhiên trong lúc đó,lão tam Niếp Thiểu Hổ đang không buồn lên tiếng đem những lời nói trong lònghuynh trưởng nói ra hết, nhưng mà dùng cái ngữ khí không hề bằng trắc gì cả, cóvẻ như có chút chẳng ra gì cả.

Lão Tứ Niếp Thiểu Longcười sáng lạn, lộ ra hai hàng răng có thể đi chụp quảng cáo răng chắc khỏe nha,xét về ngoại hình mà nói, hắn là một người nam hài anh tuấn tuấn dật sáng rỡ,nhưng mà trong lòng, hắn là một đại nam nhân a.

“Nguyên lai trong lònglão đại suy nghĩ cái này a.”

Bốn huynh đệ nhà bọn họbị nguyền rủa qua, đều có những “Khả năng đặc biệt”.

Đáng tiếc, cũng khôngphải cái loại khả năng đặc biệt mà có thể sửa dở thành hay được, mà là loại khảnăng đặc biệt quấy nhiễu người khác rất nhiều.

Lão đại Niếp Thiểu Ưng đãvừa mới nói qua, hắn mà tức giận liền chảy nước mắt, bất quá may mắn rằng hắncó thể hạn chế được sự tức giận, bằng không hắn mỗi ngày đêm đều phải rơi lên,chảy không dứt.

Cũng không kỳ quái, tínhtình của hắn không tốt lắm, lại là một cái tên cuồng công việc, không nhìn đượcnhất chính là nhân viên không tôn trọng công việc.

Chỉ cần hắn cảm thấy đượcngười kia không tôn trọng công việc, hắn liền khó chịu ngay, liền muốn nổi bão,thế nên hắn phải cố gắng nhẫn nhịn, bằng không hắn sẽ phải rơi lệ.

Còn về lão nhị Niếp ThiểuSư thì may mắn hơn, hắn được nguyền rủa cái sự “nhân tính hóa”.

Trong nháy mắt hắn liềncó thể tâm tưởng sự thành (miu: mình có tâm hướngtới vịêc gì đạo nghĩa lớn sẽ thành công), nhưng mà không thể làmtrái nghĩa hiệp. (miu: sau khi đọc xongem đã hiểu anh này có thể điều khiển ng` khác T_____________T)

Có phải câu này rất nhiềunghĩa không đây?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại,hắn cần phong lưu phóng khoáng, sẽ làm chuyện muốn làm, và không làm trái nghĩahiệp, thật sự không nhiều lắm… Trong nguyên do đó, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại.

Lão tam Niếp Thiểu Hổ xemnhư là một tên bất hạnh, không phân biệt nam nữ già trẻ, hắn đều có thể tứckhắc biết được đối phương đang suy nghĩ hay muốn nói cái gì.

Ngẫm lại xem, có thể biếtđược đối phương muốn nói cái gì, điều này rất đáng sợ nha!

Nếu khi hắn đang cùng vớinữ nhân trên giường, mà đối phương lại ở trong lòng ghét bỏ bộ phận trong yếucủa hắn nhỏ không đủ thì làm sao bây giờ?

Hắn còn làm được tiếp nữasao?

Việc này còn chưa đủthảm, thảm nhất chính là, chỉ cần là đối tượng hắn động tâm, ở trên giường hắnnhất định mềm nhũn, loại việc này đã phát sinh đến hai lần rồi.

Theo như lời ông nội hắnnói, trừ phi cái người ở trên giường mà hắn động tâm kia là nữ nhân mà hắn đíchthực yêu bằng cả tính mạng, như vậy hắn mới không bị mềm nhũn như vậy.

Chỉ là cho đến nay, cáinữ tử có thể làm cho hắn động tậm để có thể hoàn thành sự nghiệp lớn “tiếncông” còn chưa có xuất hiện…

Lão Tứ Niếp Thiểu Long cóthể biết được những chuyện sẽ phát sinh trong vòng một tháng, cái này khôngtính là cái việc gì quá thần kỳ.

Chỉ là khi hắn đáp máybay từ Nam Phi về đài loan thì biết được chắc chắn rằng trên máy bay sẽ phátsinh sự kiện cướp mà cứu được toàn bộ bốn trăm hành khách, lấy được một tờ giấykhen do chính phủ Nam Phi công bố “Vĩnh viễn là khách quý vinh dự” mà thôi.

Từ đó về sau, hắn muốn ravào Nam Phi thì miễn được vi-sa, miễn kiểm soát, tùy hắn muốn ở lại bao lâucũng được.

“Niếp mụ, cho tôi thêmmột cốc cà phê nóng.”

Niếp Thiểu ưng chẳng thèmtranh cãi với những thằng ranh này, đã phân phó cho quản gia đã phục vụ choNiếp gia vượt qua con số 30 năm rồi.

Nếu như mà cụ nội của bọnhắn không cưới một vũ nữ thần bí xinh đẹp ở Anh quốc, thì bốn huynh đệ bọn hắncũng không có được mấy khả năng đặc biệt như thế này.

Ông nội của bọn hắn sovới bọn hắn còn không hay hơn, chẳng những lúc muốn cười thì sẽ phun nước mũi,còn nghe hiểu được lời nói của động vật.

Bởi vì như thế, nhiều khivì đồng tình với nhóm động vật bé lưu lạc khổ sở nên kết quả là ── đặc biệtnhân nuôi một đám động vật, khiến cho bà nội của bọn hắn mẫn cảm với động vậtnên đã ở riêng đến hai mươi năm rồi.

Không chỉ như thế, ôngkhi mà nhìn thấy bộ ngực lớn của nữ nhân liền run rẩy mười ngón tay, bởi vậy màcái đó của bà nội bọn hắn là công chúa Thái Bình.

Còn có, vào buổi sáng ôngmở to mắt nhìn qua những hình ảnh đầu tiên nhất định là các đại họa sắp phátsinh ở các nơi trong toàn cầu.

Bởi vậy mà ông cực kỳ bậnrộn, có khi ngay cả dép lê cũng không kịp đi liền nhanh chóng gọi điện cho cácđại sứ quán để báo tin chết này, ngăn cản không cho tai nạn phát sinh.

Cũng bởi vì cái vấn đềnày, mà các nguyên thủ các quốc gia cảm kích tạ ơn, làm cho của cải của Nhiếpgia tích lũy được không ít, đây cũng là do phụ thân của bọn hắn đứng tên, lànguyên nhân có thể thành công gây dựng sự nghiệp.

Mà phụ thân của bọn hắncũng không hề thoát khỏi cái vận mệnh có được khả năng đặc biệt, tuy rằng chỉcó một, nhưng vẫn mệt chết người.

Hắn chỉ cần xem ánh mắtcủa một người, là có thể biết được kiếp trước của người ta, kiếp trước kiếptrước, kiếp trước trước của kiếp trước nữa… Cho nên sao, có lúc hắn chỉ vừa mớiquen một người, sẽ nhìn người ta thật là lâu, cho đên khi xem đến mấy kiếp củangười ta xong rồi, mới bắt tay hàn huyên, cùng với ân cần hỏi thăm người ta.

Bất quá cũng bởi vì nhưthế, mà sự nghiệp của hắn rất thành công, toàn bộ công nhân đến phỏng vấn đềubị hắn “xem” qua một lần, xác định kiếp trước kiếp này đều không có vấn đề gì cảmới dám thu nhận.

Đủ nghiêm khắc chứ?

Nhất định phải có kiếptrước kiếp này đều trong trong sạch sạch mới có thể vào công tác trong “tậpđoàn Mộc Thiên” của bọn hắn, dùng người mà cảnh giới như vậy thì đối với bọnhắn còn không nghiêm khắc sao

Thởi gian cực nhanh, phụthân của bọn hắn đã qua đời, mẫu thân cũng qua đời, bà nội cũng qua đời, chỉcòn mỗi ông nội của bọn hắn còn khỏe mạnh lại khỏe mạnh như cũ cùng với bọnchúng hưởng thụ các khả năng đặc biệt này.

Hiện tại ông lão kia ítkhi ra ngoài, không còn biết đến những động vật nhỏ đang lang thang đau khổ ởbên ngoài, cho nên không nuôi thêm con vật nào nữa.

Bởi vì vừa già vừa viễnthị, cho dù có mở to mắt thì nhìn hình ảnh cũng không thấy rõ lắm, nên đã ở cácđại sứ quán không quên được đưa tiễn trong tiếng vinh quang, không thể nào làmtai nạn chưa phát sinh trước người báo tin chết được.

Hiện tại điều quấy nhiễuông nhiều nhất chính là, lúc ở nhà nhìn thấy Niếp mụ, ông lão kia sẽ run rẩymười ngón không ngừng, còn run rẩy đến mức cực kỳ lợi hại… Muốn nói đến lịch sửcủa gia tộc này, Niếp Thiểu Ưng kéo kéo khóe miệng lên.

May mắn hắn không hề bịdi truyền khả năng đặc biệt của ông nội, bằng không hiện tại lưu hành long nhũ (miu:đừng bắt ta dịch nghĩa T__T), hắn khó có thể không run lên được.

~~~^____^~~~

“Mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ! Làmcho nam nhân ngơ ngác nhìn chỉ có mỹ nữ, cô không hiểu sao?”

An Thái Trí đang khôngngừng gõ ngón tay vang lên trên mặt bàn, khóe môi cực kỳ xinh đẹp giơ lên mộtđộ cung cao cao.

Tô Gia nhíu nhíu mày:“Nhưng mà, tổng tài a… Tập đoàn khách sạn toàn cầu An thị chúng ta từ trước đếnnay lấy tao nhã làm chủ yếu, các khách sạn được phân bố khắp toàn cầu vượt quatám mươi khách sạn quốc đều là con đường tinh xảo…”

“Ở LasVegas mở ra một khách sạn thì thưởng thứctao nhã cái gì?” An Thải Trí cắt đứt toàn bộ lời nói của cấp dưới.

Nàng thật sự không cócách nào tiêu hóa được quản lý của bộ thiết kế luôn không có ý tưởng gì hay ho.

Quy củ là do người đặt,coi như tập đoàn khách sạn An thị luôn luôn tao nhã thì làm sao?

Chẳng nhẽ không thể nàophá quy củ sao?

Ở cái thế giới hay thayđổi này, hơn nữa là thay đổi trong nháy mắt, vì sao nàng muốn có người ủng hộthì lại có một tư tưởng chỉ dừng lại ở Đài Loan đây?

Tô Gia là con gái của congái của bạn tốt bà của nàng, cha của nàng quản lý một tập đoàn trong một vàinăm liền tiến vào trong An thị, từ một vị trí trợ ký thiết kế nho nhỏ thăng chotới vị trí quản lý bây giờ, không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ laocũng có mệt mỏi, nàng không thể khai trừ cô ta, đây là điều làm nàng đau đầunhất.

“Yêu cầu của tôi rất đơngiản.” An Thải Trí khẽ nhếch cái cằm tinh xảo lên, lặp lại n lần những chủtrương của mình đã sớm nói qua ở trong hội nghị.

“Những người phục vụtrong khách sạn toàn bộ phải là những mỹ nữ tóc vàng, ba vòng tiêu chuẩn giốngnhư muốn dụ dỗ người, tốt nhất có phong cách mê người giống như Lina, sau đómặc bikini màu vàng vào, quấn quanh đó là một cái quần lụa mỏng, tiền lương hậuđãi, đúng trọng điểm, cần có thể chịu nhịn được tay heo của những người khách,hiện tại tôi nói cho cô hiểu, sau đó đem những thiết kế vốn nát vụn này đầu tưthêm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận.”

“Thế nhưng làm thế làtrái với phong tục thiện lương a, nói như vậy còn có thể tìm đâu ra nhiều ngườinhư Lina đây…”

Tô Gia xoay người đi raphía cửa của phòng tổng tài, còn nói thầm.

Đợi cho người vừa bướcqua cửa, An Thải Trí lập tức cầm lấy cái gạt tàn thuốc làm bằng thạch anh némvề phía trước.

May mắn chất liệu cái gạttàn thuốc này có gỗ đủ dày, và cái thảm của phòng tổng tài lại đủ dày mềm, cáigạt tàn thạch anh cao quý cũng không bị phá hủy.

“Gặp quỷ!” An Thải Trícực kỳ không văn nhã nguyền rủa một tiếng. “Cái loại vận mệnh này, tiếp tụcbước lớn đi, cũng không bước qua Hoàng Hà đi!”

Nàng là ông chủ, lại bịnhững cấp dưới lĩnh tiền lương của nàng làm vỡ mộng, còn cậy già lên mặt nữa,thực là họa lớn từ tâm phúc của nàng, nàng nhất định phải loại trừ ra mới thoảimái được, nếu không vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh… “Dì Tiểu Trí!”

Một tiểu cô nương chưa đủbốn tuổi vội vàng chạy vào, lại không khoan nhượng bị cái thể tích lớn lao củacái gạt tàn thuốc làm cho vấp ngã xuống đất.

“Trời ạ!”

An Thải Trí vội vàng chạyvề phía tiểu cô nương, nhanh chóng đem cô bé đang khóc oa oa ôm vào trong lòngngực của mình.

“Đồng Đồng ngoan, là dìkhông tốt, dì ném loạn đồ vật này hại cho cháu ngã…” Nàng nhẹ giọng dụ dỗ tiểucô nương, vẻ mặt ôn nhu đột nhiên hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp kiên cườngcủa nàng từ trước đến nay.

Nàng là một nữ cườngnhân, cuồng công việc, chỗ mềm mại duy nhất trong lòng chính là vật nhỏ xinhđẹp này, trình độ cưng chiều của nàng đối với Đồng Đồng, ngay cả nàng đều cảmthấy ngoài ý muốn,

“Sao lại thế này a?”

An Thải Tuệ một thân quầnáo màu trắng đi đến, trên mặt mang theo tươi cười, thật sự không có chút khântrương nào.

“Đồng Đồng bị vấp vào gạttàn, đều là do chị không tốt, đi, chúng ta đi đến quán MacDonald ở đối diện đểmua cho cháu cái kem trứng cuốn ăn.”

Tiểu cô nương lập tức nínkhóc mỉm cười. “Dì, Đồng Đồng muốn ăn kem.”

“Được ~” Thanh âm nàngkéo dài, hôn lên cái khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một cái, lộ ra vẻ sủng nịnh ởbên trong.

Một lúc sau, hai nữ nhâncùng một tiểu cô nương đã ngồi ở gần cửa sổ của tiệm ăn nhanh rồi.

Đồng Đồng ở trong phòngchơi của trẻ em cùng những bạn nhỏ chơi trông cực kỳ vui vẻ, chị em An Thị thìtranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi uống cả phê nóng thơm nồng nàn.

“Tại sao lại ném cái gạttàn thuốc? Là người cấp dưới nào đó làm cho chị tức giận sao?”

An Thải Tuệ biết rõ cátính của chị mình, ở trong công việc, nàng yêu cầu mọi người tuyệt đối phảiphục tùng nàng, cũng hận nhất là cùng cấp dưới tranh luận.

“Còn có thể là ai?” AnThải Trí hếch hếch cái môi đỏ mọng lên.

An Thải Trí thản nhiêncười. “Tô gia tỷ.”

Chị của nàng chính gốccũng là một mỹ nhân, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, cái mũi caoxinh đẹp, còn có đôi môi khéo léo đỏ mọng, làn da thì không cần phải nói, nànglà một người cuồng công việc, cho nên quanh nằm đều ở trong văn phòng làm việcliều mình, căn bản là không có cơ hội phơi nắng, cho nên vô cùng mịn màng.

Đáng tiếc, duyên phận namnhân của nàng lại cực kém.

Từ sau bốn năm trước nàngcùng vị hôn phu giải trừ hôn ước, cạnh nàng sẽ không còn có xuất hiện bất kỳmột bạn nam nào cố định, thư của nàng Lý Tư là ngoại lên duy nhất.

Nàng không biết chị nàngvì sao phải cùng vị hôn phu đang tình cảm thâm tình lại giải trừ hôn ước, chínhlà từ sau lúc đó, nàng sẽ ký thác hết vào công tác, cái này thật sự không phảilà chuyện tốt.

“ Cái lãoxử nữ kia, chị hoài nghi nghiêm trọng là hormone của nàng bị mất cân đối, tamuốn nàng tìm những mỹ nhân mặc bikini ở trong khách sạn bên LasVegas của chúng ta để làm phục vụ, nàng cònnói trái với phong tục thiện lương?!” Yên Thải Trí căm giận bất bình nói: “Emnói cái này có gì sao?”

An Thải Tuệ thản nhiêncười.

“Quan niệm của Tô Gia tỷcó chút bảo thủ, bất quá nàng cũng là có hảo tâm, cho dù là xem ở trên phươngdiện bà con, chị cũng đừng có cùng nàng chấp nhặt như thế.”

“Bởi vì có bà cũng vớikim bài miễn tử, nàng mới có thể không hề đem chị để vào trong mắt.” An ThảiTrí lầm bầm hai tiếng. “Chờ xem, chị sẽ tính toán thời gian xây dựng khách sạnở Châu Phi, sau đó điều nàng qua trấn thủ biên cương ở mảnh đất đó, xem nàngmặc quần áo thổ dân Châu Phi còn có dám nói bọn hắn trái với phong tục thiệnlương không!”

“Tỷ, xem ra tình cảm củachị cùng với Tô Gia tỷ thật sự rất sâu sắc nha.” An Thải Tuệ trêu ghẹo nói:“Sao không dùng tinh lực cùng tiền vào việc khác đi?”

“Việc nào bây giờ đây?”Nàng nhún nhún vai, ánh sáng trong mắt vừa hiện, nhất thời tinh thần cũng runglên. “Vào lúc sinh nhật Đồng Đồng, em không phải đáp ứng muốn dẫn nó đi Tokyo chơicông viên Disneyland sao?Không bằng chị an bài vài ngày nữa, chúng ta cùng nhau mang Đồng Đồng xuấtngoại chơi!”

An Thải Trí dở khóc dởcười lắc đầu.” Em nói như vậy không có nghĩa là đem tiền cùng thời gian vàoviệc khác mà đến trên người con gái em.”

Tỷ tỷ đối với Đồng Đồngyêu thương, nàng rất cảm tạ, nhưng mà nàng không muốn làm một muội muội ích kỉ,nàng hi vọng tỷ tỷ cũng có hạnh phúc gia đình của chính mình, có được con củamình.

“Nga? Chị đây không có hứngthú.” An Thải Trí nhíu nhíu mi, nếu không phải là mang Đồng Đồng ra ngoài chơi,nàng sẽ không hăng hái lắm. “Chị tình nguyện làm việc, trong công ti còn có rấtnhiều việc cần chị giải quyết.”

Nói xong, nàng uống ngụmcà phê, ảnh mắt nhìn thấy ngoài cửa sổ đông ngịt, trong lòng thầm nghĩ ở tại vịtrí trong làng du lịch An Thị sẽ đầy khách du lịch đến quốc khánh, nhất địnhphải làm cho thật tốt mới được…

“Tỷ ──” không cần nhìncũng biết tỷ tỷ nàng đang xuất thần nhất định suy nghĩ công việc, An Thải Tuệ thởdài. “Chị khi nào thì phải ra khỏi quán đây?”

“Cái gì?” An Thải Trínhíu nhíu đầu mi.

Thải Tuệ hỏi đây là vấnđề gì quỷ gì đó? Còn hỏi rất nghiêm trang, nói rất không giống sao.

An Thải Tuệ nháy mắt vôtội, chị em các nàng có được đôi mắt đen truyền và sáng ngời giống nhau. “Chịkhông phải là nữ đồng chí sao?”

“Là ai nói cho em chuyệnvớ vấn như vậy?” An Thải Trí chán nản nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn. “Đâycũng là người phóng viên vu vơ của Bát Quái, em nói cho chị biết, chị tuyệt đốisẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

“Không ai nói cho em biếtcả, là em tự đoán thôi.” An Thải Tuệ dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, chậm rãinói: “Tỷ, trên vai chị có gáng nặng quá lớn, hãy tìm một nam nhân đến để chiasẻ cùng đi.”

Từ sau lần phụ thân khôngbáo trước bị trúng gió kia, làm cho tỷ tỷ nàng liền chịu không nổi mà tiếp quảntrách nhiệm to lớn của tập đoàn An thị, không để cho chính mình làm ra một lỗilầm nào.

Nàng từng nghĩ tới, cóphải vì công việc nặng nề của tỷ tỷ mà chị ý cùng với vị hôn phu càng lúc càngxa kia giải trừ hôn ước không?

Đáp án nàng không thể nàobiết được, nhưng nàng là một cô muội muội lại có thể tự mình hưởng hạnh phúc,vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn, đem bà cùng công tử đều ném cho tỷ tỷ mìnhgánh vác, nàng thật sự thật ích kỷ.

“Ai nói rằng có nam nhânthì liền có thể thay nữ nhân chia sẽ mọi thứ nao?” An Thải Trí dùng tay mìnhvuốt vuốt cái chén trống không giải thích. “Tình yêu là một tòa nhà kẹo, rấtngọt, nhưng rồi cũng nhất định sẽ hòa tan thôi.”

Cái tòa nhà kẹo tronglòng này đã bị hòa tan từ mấy trăm năm trước, chỉ là tổn thương trong lòng, lạikhông dễ dàng hòa tan được như vậy.

“Yên tâm đi, nha đầungốc!” Bỏ mặc những suy nghĩ trong đầu, nàng giương khỏe miệng lên nở nụ cười.“Chị không biết mình còn có thể yêu nam nhân hay không, nhưng mà chị cam đoanvới em, coi như chị không thể nào tiếp tục yêu nam nhân, thì chị cũng sẽ khôngđi thích nữ nhân là được chứ gì.”