U Linh Boss

Chương 12: Củ triền



(Thượng)

Dây dưa một người, một thời đã qua

*Củ triền: Vướng mắc

Lúc sau… trong phòng thực im lặng.

Baal ngồi trên sofa gần hành lang, yên lặng nhìn cậu tất bật thu dọn đồ đạc này nọ.

Kỳ thật Vương Tiểu Minh không có gì để mà thu dọn. Nhưng mà mới nãy thấy ánh mắt Baal bức bối nhìn chòng chọc vào cậu, thân thể không tự chủ được lập tức đứng dậy, cuối cùng lôi tất cả chén bát, nồi niêu, xoong chảo, rổ rá chậu ra đánh rửa một lượt.

Di động để trong túi quần vang lên.

Cậu cảm thấy ánh mắt Baal lại lướt đến di động trong tay cậu, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cuống quít nghe điện thoại nói: “Xin chào.”

Đầu dây bên ước ước chừng bị đinh tai nhức óc khoảng ba giây, sau đó mới vang lên thanh âm biếng nhác của Chử Chiêu, “Có cần mua cho mi cái đồng hồ báo thức không đây, để cho mi biết khái niệm hai giờ là thế nào?”

Vương Tiểu Minh ngẩn ngơ, vội vàng nhìn đồng hồ.

Đã quá sáu rưỡi tối.

“Cho mi ba phút, lập tức lăn lại đây.”

Chử Chiêu cộc lốc bỏ lại một câu rồi cúp máy cái rụp.

Vương Tiểu Minh đúng lúc đang vô cùng lo sợ không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nghe khẩu khí của Chử Chiêu cũng không thấy hắn sẽ đem cái chuyện quỉ quái ngày hôm qua ụp lên đầu cậu. Có thể hắn ta nhận thấy chuyện kia diễn biến hết sức phức tạp cho nên không muốn kiên nhẫn tìm hiểu ha.

Kỳ thật, sự thật so với trong suy nghĩ của cậu hoàn toàn tương phản. Chử Chiêu mạc danh kỳ diệu bị Baal lôi từ tầng mười tám bỏ vào trong thang máy tầng hai, người đầu tiên hắn ta nghĩ tới chính là Vương Tiểu Minh. Tuy rằng trước mặt hắn Vương Tiểu Minh vô cùng khép nép và dễ bảo, nhưng mỗi khi hắn ta xoay lưng lại đều cảm thấy dường như có một áp lực vô cùng lớn từ phía sau. Ở ngoài giang hồ cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, loại người thế nào hắn cũng gặp qua mà xưa giờ hắn cũng chưa từng nhìn nhầm người. Nhưng đối với Vương Tiểu Minh, hắn ta vô cùng nghi ngờ, tên này vô luận là diện mạo, bằng cấp hay là tác phong giao tiếp… Y cũng không phải là người có thể toát ra được sát khí mãnh liệt như thế.

Liên tưởng đến Hạng Văn Huân, hắn không thể không nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa, hắn lập tức lao như điên tới văn phòng tổng giám đốc.

Hắn ta và Hạng Văn Huân ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra, hai người còn là bạn cùng trường. Chừng đó quan hệ cũng đủ làm cho hắn được đối xử khác biệt so với các quản lý khác ở Ngân quán, rất nhiều chuyện Hạng Văn Huân giấu ai chứ không bao giờ giấu hắn. Thế nên hắn mới dám to gan, ban ngày ban mặt trong giờ làm việc… ngủ gật

“Tôi muốn biết Vương Tiểu Minh đến tột cùng là cái thứ gì mà lại đến đây.” Hắn ta đi vào văn phòng, trực tiếp nói thắng vấn đề.

Hạng Văn Huân lôi điếu thuốc từ trong túi ra, chậm rãi châm lửa, hút một ngụm, hỏi: “Cái thứ gì mà lại đến đây và làm cấp dưới của cậu có liên quan gì sao?”

“Có.” Chử Chiêu kéo cái ghế dựa ra ngồi trước mặt anh, “Chuyện này sẽ quyết định xem tiền bảo hiểm cho tôi là bao nhiêu.”

Hạng Văn Huân cánh tay cầm điếu thuốc hơi ngập ngừng, “Bảo hiểm?”

Ánh mắt Chử Chiêu gắt gao theo dõi cử động của anh ta, từng chữ một nói: “Tôi vừa rồi tự dưng đang ở lầu mười tám vèo một phát xuất hiện trong thang máy tầng hai.”

Hạng Văn Huân sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Yêu quái? Người ngoài hành tinh? Hay là đấng cứu thế tương lai? Cậu tốt nhất nên nói cho tôi một cái đáp án.” Chử Chiêu không đòi lại được công bằng quyết không từ bỏ.

Hạng Văn Huân dụi tàn thuốc, đạm đạm mở miệng nói: “Là anh hùng cứu thế.”



Chử Chiêu khóe miệng giật mạnh hai cái, “Đừng có mà giỡn nha.”

Hạng Văn Huân xụ mặt nói: “Cậu nhìn vẻ mặt tôi thấy đang giỡn với cậu sao?”

“Bởi vì không giống đang giỡn cho nên mới đáng sợ a.” Nếu Vương Tiểu Minh thực sự là anh hùng cứu thế, hắn ta thà rằng đứng nhìn nhân loại bị hủy diệt còn hơn là nhẫn nhịn sống vật vờ qua ngày dưới sự che chở của Vương Tiểu Minh. Tưởng tượng đến tình huống đó, dạ dày của hắn không khỏi kêu gào khó chịu.

Hạng Văn Huân nói: “Tôi nhớ là cậu nói chỉ cần một đáp án.”

Chử Chiêu nói: “Cái này không tính!”

“Thế còn người ngoài hành tinh?”

Chử Chiêu cười lạnh nói: “Cậu cảm thấy thằng nhóc đó bộ dạng dữ dội như người ngoài hành tinh sao?”

“Cậu nếu đã có sẵn đáp án sao lại còn hỏi tôi?”

Chử Chiêu nhíu mày nói: “Tên nhóc đó thật sự là yêu quái?”

“Cậu thấy cậu ấy trông giống lắm sao?”

“Là con thỏ tinh? Heo tinh? Tôi chỉ cảm thấy nó không phải là sinh vật có chỉ số thông minh cao.”

Hạng Văn Huân bó tay: “Yên tâm đi, cậu ấy không hại người đâu.” Lời nói vô căn cứ như vậy có thể coi là một dạng thề nguyền son sắt không?

Chử Chiêu tin. Bởi vì Hạng Văn Huân là bạn trai của Vương Tiểu Minh, nếu có nguy hiểm thì anh ta mới càng nguy hiểm. “Y vì sao lại đến Ngân Quán?”

“Kiếm việc.”

“Yêu quái chẳng lẽ không phải có thể sửa dở thành hay ư?” Chử Chiêu lại bắt đầu coi thường Vương Tiểu Minh. Nghĩ đến năm đó Tôn đại gia đại náo thiên cung, khiến cho thần tiên các thứ phải hoảng loạn lo sợ, muốn trường thọ liền được trường thọ, cần vũ khí liền cấp cho vũ khí, chẳng phải uy phong thế sao? Cùng là yêu quái, Vương Tiểu Minh còn lơ ngơ chạy đi làm thuê cho người, thật sự là không chút tiền đồ.

Hạng Văn Huân tiếp tục ru ngủ hắn, “Cậu yên tâm đi, cậu ta cùng lắm chỉ là đùa nghịch một tí, dù sao đây cũng là chỗ của tôi, cậu ấy sẽ không dám làm bậy đâu.”

Chử Chiêu hồ nghi nhìn anh ta, “Cậu làm thế quái nào mà ngăn được y chứ? Hay là diễn lại tình tiết của Bạch nương tử và Hứa Tiên?”

Hạng Văn Huân nhìn đồng hồ, “Cậu cảm thấy tôi trả lương cho cậu là để mướn cậu về kể chuyện cổ tích sao?”

Công việc và tiền lương chính là uy hiếp đối với Chử Chiêu, dù sao cũng là bắt người tay ngắn.

Hắn ta cười gượng đứng dậy, “Tôi đi làm việc đây.”

“À phải rồi.” Hạng Văn Huân đắn đo nói, “Tiểu Minh muốn làm cái gì cứ để mặc cậu ấy. Còn cậu nhớ để ý nhiều hơn tới bộ phận vệ sinh.”

Chử Chiêu nói: “Biết rồi. Ai chứ phu nhân tương lai của tổng giám đốc nhất định phải nịnh rồi. Cậu yên tâm đi.”

Hạng Văn Huân mỉm cười gật đầu.

Bước ra khỏi văn phòng, Chử Chiêu thu hồi nụ cười trên mặt.

Để một tên yêu quái làm việc ở Ngân quán cũng không phải là nguyên tắc của Hạng Văn Huân. Nếu thật sự là người yêu, trực tiếp đóng gói đem về nhà mà nuôi dưỡng có phải tốt hơn không, làm gì dám để ở Ngân quán như quả bom hẹn giờ? Cái này nhất định là có nguyên nhân khác.

Chử Chiêu mặt im lìm như nước. Lại còn là một cái nguyên nhân ngay cả hắn ta còn không đoán ra nổi.

Vương Tiểu Minh không biết là bắt đầu từ ngày hôm qua, thứ bậc của cậu ở trong mắt Chử Chiêu đã xếp ngang hàng với yêu quái. Hiện giờ trong đầu cậu chỉ toàn là, phải chăm chỉ làm việc như thế nào để đền đáp lại sự ưu ái Hạng Văn Huân dành cho cậu.

Chử Chiêu ở ngoài mặt vẫn giả vờ đối xử với cậu như bình thường, nhưng từng câu từng chữ mỗi lần thốt ra đều phải chọn lọc kỹ càng. Cố lắm mới kiềm nén được mấy từ ngữ gây sự nén xuống bụng làm thai nghén. Thậm chí sau khi Vương Tiểu Minh đến muộn gần bốn mươi phút, hắn ta vẫn để cậu trước tiên đi ăn cơm.

Giờ cơm chiều ở căntin bắt đầu từ lúc bốn giờ chiều cho đến sáu rưỡi tối thì kết thúc.

Khi Vương Tiểu Minh đến căntin thì người ở trong đó đã bắt đầu thu dọn, cậu đành phải chọn đại mấy món còn dư, kiếm cái góc tạm nào đó ngồi ăn.

Baal cứ theo lẽ thường ngồi ở chỗ đối diện cậu.

Cạch.

Khay cơm bằng inox sáng choang đặt trên bàn cậu.

Baal không vui ngẩng đầu nhìn người mới tới.

Khuôn mặt trang điểm đậm dưới ánh đèn có hơi chút tục mị1, nhưng khóe mắt cô nàng cong lên đầy phong tình, che dấu đi vẻ tục mị kia.

“Vương Tiểu Minh.” Mông nàng đủng đỉnh đi đến, chuẩn bị ngồi xuống chỗ của Baal.

Baal hai hàng lông mày nhướng hết cỡ.

Vương Tiểu Minh lo lắng Giang Tuyết Yến giống như Chử Chiêu bị ném vô trong thang máy, vội vàng nói: “Tôi ăn xong rồi!”

Động tác của Giang Tuyết Yến sững lại giữa không trung, ánh mắt liếc sang chén cơm còn hơn phân nửa của cậu, “Không muốn ngồi cùng tôi sao?” Cô vẫn cố ý bảo trì tư thế ngồi hay không ngồi, nhẫn nại nhìn theo cậu.

Vương Tiểu Minh đành phải hướng Baal nháy mắt.

Baal mím môi.

Mãi cho đến khi Vương Tiểu Minh gấp đến độ thiếu chút nữa là lấy chiếc đũa cắm lên chén cơm làm nhang khói, hướng về hắn mà quỳ lạy, Baal mới hừ lạnh chuyển sang ghế bên cạnh.

Vương Tiểu Minh thở ra, nhìn Giang Tuyết Yến cười nói: “Mời ngồi.”

Giang Tuyết Yến chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Xem ra cậu thật sự không thích một miệng đầy máu của tôi nhỉ.” Son trên môi cô vẫn đỏ thẫm như máu, diễm lệ không khác trước.

Vương Tiểu Minh nhớ tới lần đó mình bị Uông tỷ bức phải nói, cậu lúng túng: “Tôi không cố tình đâu.”

“Vô tình mà nói lại càng làm cho người khác thương tâm a.” Giang Tuyết Yến mang thức ăn đến cũng không ăn, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, lưu loát châm lửa, hít sâu một ngụm, chậm rãi phun trên mặt cậu.

Vương Tiểu Minh ho sặc sụa.

“Không biết hút thuốc sao?” Giang Tuyết Yến quay đầu thuốc ra chỗ khác.

Vương Tiểu Minh lắc đầu.

“Vậy ăn cơm đi.” Giang Tuyết Yến đẩy thức ăn của mình về phía cậu, “Không đủ thì ăn thêm này.”

“Chị không ăn ư?”

“Không ăn. Giảm cân mà.”

Vương Tiểu Minh không nói gì nhìn cổ tay cô nàng gầy như que diêm. Cậu bắt đầu hoài nghi người ta bây giờ lấy gầy guộc tong teo làm tiêu chuẩn của cái đẹp có phải là do chính phủ rêu rao thông tin về nguy cơ thiếu hụt lương thực hay không.

“Nghe nói cậu và em trai tôi đang bên nhau?” Giang Tuyết Yến không ngần ngại nói.

Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa là phun một ngụm cơm ra, “A?”

Giang Tuyết Yến khóe miệng nâng lên, tự giễu nói: “Xem ra là giả rồi.”

“Em trai chị là…” Chẳng lẽ em trai của cô ta là Hạng Văn Huân?

“Giang Tuấn Kiệt.” Cô dừng một chút, “Ở trong đây, mọi người đều thích gọi nó là Kiệt thiếu.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu thật sự rất khó đặt một người sạch sẽ tinh khiết như nước là Kiệt thiếu và người thiếu phụ diêm dúa như hoa hồng trước mắt này lại cùng nhau.

“Là Đào Nhạc nói với tôi.” Giang Tuyết Yến nhả ra một ngụm khói, “Kỳ thật lúc hắn ta nói cho tôi biết, tôi thực sự rất vui. Em trai tôi sống trong vô vọng đã nhiều năm, như thể lạc vào ngõ cụt không lối ra. Đi tới phía trước là tường cao dù chết cũng không chịu quay đầu. Nếu hiện tại có một ai đó khoét được một lỗ trên bức tường đó, dù là chỉ có chó chui được tôi cũng vẫn cao hứng.”

Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng nói: “Tôi với anh ấy không phải như chị nghĩ đâu.”

“Tôi biết.” Giang Tuyết Yến thở dài, dụi thuốc vào trong cơm, đứng dậy mang khay cơm đi, mỉm cười với cậu nói: “Tôi chỉ muốn tìm ai đó tâm sự thôi.”



Vương Tiểu Minh quay lại nhìn bóng dáng cô ta rời khỏi, nghi hoặc hỏi Baal: “Cô ta nói vậy là có ý gì a?”

Baal tay chống cằm, lạnh lùng quan sát cậu cả nửa ngày mới cười nhạo nói: “Không ngờ là dạo này ngươi thật đào hoa.”

Vương Tiểu Minh cúi đầu đem lời hắn lăn qua lộn lại, cân nhắc vài lần, “Ý của ngươi là nói… Cô ấy thích ta hả?”

“…” Baal bĩu môi nhắc, “Ăn cơm đi.”

Buổi tối công việc thực nhẹ nhàng, hầu hết thời gian đều ngồi trong văn phòng. Cứ khoảng mỗi giờ sẽ có quản lý các tầng chạy vào báo cáo tình trạng cho cậu. Đây là chỉ thị từ Chử Chiêu, hắn ta nói đó là công việc chủ yếu từ đây về sau của cậu.

Vương Tiểu Minh lúc vừa bắt đầu còn cảm thấy thực hưng phấn, dù sao từ nhỏ đến lớn, chỉ có cậu đứng người khác ngồi. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu được người ta cung kính báo cáo với cậu.

Nhưng ba giờ sau cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì những người đó chỉ đến báo cáo, cũng không cần nghe cậu dặn dò gì, thậm chí ngay cả lời động viên cũng không cần nói. Mình chẳng khác nào cái bảng ghi chép.

Đợi sau khi Cá Mập đi khỏi phòng lần thứ ba, Vương Tiểu Minh sợ hãi hỏi Baal, “Hình như ta bị ảo tưởng hay sao á?”

Baal nằm ở trên sofa, mí mắt cũng không nâng nói: “Ngươi trước giờ hay ho lắm sao?” (Câu này hai nghĩa nha :”>)



Vương Tiểu Minh cúi đầu suy nghĩ thật lâu, rốt cục đã biết được ngụ ý của hắn —— trước giờ cậu hoàn toàn chả có gì.

—————————–

1, Tục mị: Đẹp thường thường.

(trung)





Dây dưa một người, một thời đã qua

Ngồi trong văn phòng một ngày rồi về ký túc xá, cho dù thân thể Vương Tiểu Minh không mệt mỏi thì trong lòng cũng rất mệt mỏi. Cả ngày hôm nay phát sinh thật lắm chuyện khiến cho cậu phải suy nghĩ rất nhiều, đầu óc đến bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng mà ong ong lên, hận không thể lao về phòng khóa cửa, trùm kín chăn ngủ không quan tâm đến chuyện người khác.

Nhưng mà vận khí ẩm mốc của cậu một lần nữa lại phát huy khả năng một cách thần kỳ.

Mới vừa đi đến hành lang, cậu chợt nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.

Ngọn đèn màu cam trên đỉnh đầu giống như thể cũng bị âm thanh đó tác động, khẽ lay động.

Vương Tiểu Minh bước thật nhẹ, chậm rãi đi tới.

Chỉ thấy ngoài cửa phòng 305, Đào Nhạc giống như lên cơn điên đập đầu rầm rầm vô cửa, trên người đầy mùi rượu cách xa cả năm mét vẫn ngửi thấy.

Vương Tiểu Minh nhớ rõ hồi chiều Hạng Văn Huân có giới thiệu qua, 305 là phòng của Kiệt thiếu.

“Ra đây! Em mau ra đây!” Đào Nhạc lại giơ chân lên một cước đá vào trên cửa.

Quả đúng là cửa gỗ, bị đạp như vậy vẫn không hề rung lên chút nào.

“Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc tựa đầu lên cánh cửa, nức nở khóc, miệng nhắc đi nhắc lại tên Kiệt thiếu.

Vương Tiểu Minh xấu hổ đứng ngây ra tại chỗ, cảm thấy bước qua hay không qua đều không ổn.

Baal ở sau cậu cười lạnh nói: “Nhân loại thật sự là giống sinh vật kỳ quái.”

Vương Tiểu Minh quay lại nhìn hắn.

“Không phải sao?” Baal khinh thường nhìn bóng dáng run rẩy của Đào Nhạc, “Yếu đuối vô năng, chỉ biết không ngừng dây dưa.”

Vương Tiểu Minh trầm mặc một lúc lâu nói: “Đó là vì không thể dứt bỏ được tình cảm của mình.”

“Không thể dứt bỏ được tình cảm của mình?” Baal nhướn mày, “Ngươi vẫn chưa dứt bỏ được tình cảm dành cho Thường Hải Đào sao?”

Vương Tiểu Minh giật mình. Lại nhớ ra, đến Ngân Quán lâu như vậy, cậu gần như chẳng còn nhớ tới Thường Hải Đào, cho dù ngẫu nhiên nhớ tới, trong lòng cũng chỉ còn tiếc nuối. Tiếc nuối chính mình không thể cùng người bạn tốt nhất ở đại học nói lời tạm biệt đàng hoàng.

“Đấy, không thế dứt bỏ được cảm tình cũng không phải là nguyên nhân.” Baal nói, “Nguyên nhân chủ yếu là do nhân loại trời sinh đã vô cùng ham muốn. Vô luận là có thuộc về mình hay không. Loại ham muốn thế này rất nhanh sẽ trở thành ghen tị, tham lam, phẫn nộ… Nhân loại vốn trời sinh đã xấu xa.”

“Không phải!” Vương Tiểu Minh không biết tại sao khi nghe hắn xỉ vả nhân loại lại cảm thấy trong đầu sinh ra một ngọn lửa phẫn nộ. Lý trí rõ ràng là mách bảo cậu không nên tranh luận cùng hắn. Vô luận cậu có nói cái gì, có lẽ hắn cũng chẳng thèm nghe đến, coi như là gió thoảng bên tai. Bởi vì lối suy nghĩ của đọa thiên sứ và nhân loại vốn dĩ bất đồng, cho nên hắn chẳng bao giờ có cái nhìn tích cực về nhân loại. Nhưng chuyện trước mắt này, lý trí của cậu như thể đã thăng lên chín tầng mây, phản bác lại như súng bắn ra bùm bùm.

Cậu không dám nhìn sắc mặt Baal.

Nhưng nếu lúc này cậu nhìn hắn, sẽ phát hiện biểu tình của Baal giờ phút này hoàn toàn khác biệt so với trong tưởng tượng của cậu. Ít nhất, nhìn qua tuyệt đối không giống như là nổi giận muốn phát hỏa.

Baal nhíu mày, còn muốn nói gì đó, chợt nghe Đào Nhạc đột nhiên hét lớn một tiếng, quay sang nổi giận với Vương Tiểu Minh quát: “Ngươi nói cái gì! Ngươi thì biết cái gì! Cái gì không phải! Chính là phải, chính là như thế!”



Đây là gọi là ông nói gà bà nói vịt.

Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn gã, không biết phản ứng làm sao.

Đào Nhạc chân quàng chân xiêng cất bước, bỗng nhiên ngồi sụp xuống trước cửa, nước mắt cứ chảy ra, từ trên gương mặt pha lẫn quật cường và sám hối, rơi xuống cổ áo.

“Tuấn Kiệt… Anh sai rồi, là anh sai…” Gã rốt cục lại bắt đầu nhắc đi nhắc lại hai chữ ‘Tuấn Kiệt’.

Vương Tiểu Minh nhìn Baal. Đối với tình huống thế này cậu quả thực không có tí kinh nghiệm nào.

Baal hảo tâm hỏi han: “Cần ta lột sạch hắn rùi ném ra ngoài sao?”

“Không cần.” Vương Tiểu Minh hoảng sợ. Thiếu chút nữa quên mất Baal giải quyết vấn đề kiểu này trước giờ chỉ có một phương thức.

Baal ôm ngực, ngón tay ở trên cánh tay nhẹ nhàng gõ hai cái, nói: “Hay là, ngươi muốn ta lôi cái gì gì đó ở trong phòng ra.”

“Cũng không cần. Kỳ thật, cứ đem người chuyển tới chuyển lui không tốt đâu.” Cậu nói vô cùng hàm súc. Chử Chiêu không hoài nghi cậu đã là vận khí tốt ngàn năm có một, nhưng mà cậu biết vận khí của mình có bao giờ tốt nhiều vậy đâu. Kiệt thiếu và Đào Nhạc cũng không phải là Hạng Văn Huân, gặp được loại chuyện này còn có thể mặt không đổi sắc cùng Baal ngồi đàm phán điều kiện.

Baal nói: “Ngươi định cả đêm cứ đứng ở đây nhìn hắn khóc nhè hả?”

Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên nói: “Ngươi có thể đem ta chuyển vào phòng không?” Lại nói thêm, cậu cũng chưa từng bị Baal chuyển đi bao giờ.



Nếu hắn có thể làm được, còn cần dùng tay xử lý y sao?

Baal hai hàng lông mày nhướng lên, “Ngươi thật sự muốn ta giúp ngươi chuyển vào phòng?”

Vương Tiểu Minh gật gật đầu. Cậu thật sự mệt chết đi được, rất muốn trở về phòng lăn ra ngủ a.

Baal nói: “Ngươi quay đầu đi.”

Vương Tiểu Minh nghiêm chỉnh nghe theo, trong lòng khẩn trương muốn chết. Không biết nháy mắt dời đi là cảm giác thế nào, có thể là giống như màn hình máy tính tắt phụt một cái, hoàn toàn tối đen? Hay là cả người bị nhấc lên? Cũng có thể là chẳng cảm thấy gì cả tự dưng phát hiện ra mình đã ở trong phòng rồi nhỉ?

“Chuẩn bị tốt chưa?” Baal đứng sau cậu cười gian.

Vương Tiểu Minh gật gật đầu.

Baal vươn chân, đạp!

Vương Tiểu Minh té về phía trước, nhào vào trước người Đào Nhạc.



Đào Nhạc chậm rãi ngẩng đầu.

Cậu cũng từ từ quay lại.

Mắt khóc đến sưng húp đối diện với mắt nheo lại do bị đạp đau.

Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Tôi chỉ là đi ngang qua.”

Cậu muốn từ từ đứng lên, Đào Nhạc lại đột nhiên túm lấy áo cậu, kéo cậu đứng phắt dậy nói: “Ta nhớ ra ngươi rồi!”

Mùi rượu nồng nặc phun ra trên mặt làm Vương Tiểu Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Lần trước là ngươi và Tuấn Kiệt cùng nhau…” Đào Nhạc đột nhiên đẩy cậu vào tường, ánh mắt phủ kín tơ máu hung dữ trừng cậu, “Tất cả là tại ngươi nên Tuấn Kiệt mới không để ý tới ta!”

Vương Tiểu Minh không còn cách nào khác, đành phải nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ anh không nghĩ là do anh sao?”

“Như thế nào lại do ta chứ!” Đào Nhạc rống to, nước miếng không chút lưu tình phun đầy mặt cậu. (Dễ sợ… chả muốn làm cái fiên ngoại của bạn Nhạc chút nào)

Vương Tiểu Minh cầu cứu nhìn về phía Baal.

Baal lạnh lùng nhìn cậu, từng chữ từng chữ nói: “Cứ đem người chuyển tới chuyển lui, KHÔNG, TỐT, ĐÂU.”

Đào Nhạc đột nhiên cúi đầu, gục vào vai cậu khóc, vừa khóc vừa rên rỉ, “Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi…”

Vương Tiểu Minh cầm lấy tay gã, muốn đẩy gã ra, nhưng đẩy mãi không được, đành phải 囧 nói: “Tôi tha thứ cho anh đó, đừng khóc nữa.”

“Anh xin lỗi, nếu biết sẽ thành ra thế này, năm đó có chết anh cũng không xuất ngoại! Tuấn Kiệt, anh xin lỗi, thực xin lỗi…” Nước mắt của Đào Nhạc thấm ướt hết bả vai cậu.

Nước mắt nhớp nháp làm cậu không thoải mái.

Phòng 305 đột nhiên hé ra một cái khe nhỏ.

Vương Tiểu Minh đứng thẳng dậy muốn nói cho Đào Nhạc, đầu bên kia hành lang lại truyền đến một tiếng bước chân cao thấp.

Khe cửa nhanh chóng đóng lại.

Người đi đến chính là Từ Nhất Minh, anh ta thấy Đào Nhạc dựa vào người Vương Tiểu Minh, trong mắt nhanh chóng bùng lên một đám lửa giận nhưng giây lát lại biến mất vô tung, coi như không thấy bước qua trước mặt hai người.

Anh ta ở phòng 307, lại vừa đúng đối diện phòng Vương Tiểu Minh.

Chìa khóa vặn trong cửa nghe tạch tạch, phối hợp với âm thanh nức nở nhỏ vụn của Đào Nhạc, giống như một ca khúc nửa đêm rên rỉ ở hành lang.

Cửa mở ra, Từ Nhất Minh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng, sau đó nặng nề đóng sầm cửa lại!

Vương Tiểu Minh giật mình một cái.

Ca khúc tang thương kết thúc bằng một tiếng trống.

Baal nhìn Đào Nhạc vẫn dựa vào trên người Vương Tiểu Minh, rốt cục không kiên nhẫn nổi. “Gã còn đờ đẫn bao lâu nữa?”

Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ nói: “Ngươi có thể đưa anh ta về nhà được không?”



Baal nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ biết nhà hắn ở cái xó nào sao?”

“…”

Vương Tiểu Minh còn đang chần chờ, Baal đã búng tay một cái.

Sức nặng nãy giờ đè lên người cậu lập tức biến mất. Vương Tiểu Minh khẩn trương nói: “Ngươi đưa anh ta đi đâu?”

Baal nói: “Nơi nào có giường là được.”

“…”

Hai giờ sau.

Chử Chiêu lê lết thân xác mỏi mệt về phòng. Nếu coi như không có Vương Tiểu Minh, vậy thì việc của bộ phận vệ sinh đều dồn một cục lên đầu hắn, hại hắn ta vừa phải nghe báo cáo của bộ phận phục vụ, vừa phải nghe báo cáo từ bộ phận vệ sinh, ghế ngồi năm nay thực bận rộn.

Mở cửa ra, hắn đang định tắm rửa một tí, chợt nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng ngáy rung trời.



Chử Chiêu nhìn bài trí trong phòng khách, lại nhìn ra biển số phòng, sau khi xác định đây là phòng của mình, lập tức vọt vào bật đèn lên, nhìn thấy Đào Nhạc không khách sáo nước miếng nước mũi nhễ nhại hét lớn: “Sao cậu lại ở trong phòng tôi?!”

Đáp lại hắn ta chính là tiếng ngáy càng to hơn.

“…”

Chử Chiêu nhìn vách tường, đột nhiên nhớ tới cách vách phòng mình chính là con gì đó thành tinh. Có lẽ hắn nên thấy may mắn, hôm nay phòng hắn mạc danh kỳ diệu có thêm một người chứ không phải là mạc danh kỳ diệu thiếu mất một người.

Hắn ta thở dài, lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cuộc sống luôn luôn biến động không ngừng a.

Baal về phòng một cái là bay vô thư phòng để đánh ‘ám hắc’. Ngoại trừ tình yêu dành cho game ra còn có phẫn nộ do thứ mà nhân loại làm được, hắn lại không làm được.

Xét thấy tiền án tiền sự của hắn, Vương Tiểu Minh phải lãng phí mấy chục khối nước miếng để nói rõ cho hắn biết máy tính này quý giá biết bao.

Cuối cùng Baal rốt cục không lay chuyển được cái miệng lải nhải của cậu, cố tỏ ra đáp ứng, cho dù muốn tiêu diệt, nhất định sẽ vì cái máy này lưu lại hài cốt nguyên vẹn.

Vương Tiểu Minh tính nhẩm số tiền mình đang có cũng đủ để sửa máy mới thả lỏng mà đi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu phải dùng đến ba phút để nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này, nhớ ra rồi thì rời giường đánh răng rửa mặt.

Trong tủ lạnh có trứng gà, rau tươi và sữa, hiển nhiên là do Hạng Văn Huân trước đó bỏ vào.

Vương Tiểu Minh làm cho mình một cái ốp-la, lại rót ra một chén sữa, đang muốn đi vào thư phòng nghiệm thu thành quả của Baal, chợt nghe chuông cửa vang lên.

Sau cánh cửa… Chẳng lẽ là Hạng Văn Huân?

Tâm tình Vương Tiểu Minh có chút phức tạp. Cậu nhất thời không biết mình nên xác định mối quan hệ với Hạng Văn Huân là thế nào.

Tất nhiên là cao cấp hơn người rồi.

Người yêu nghe gượng ép quá, cứ việc từ miệng Hạng Văn Huân vẫn luôn xác định như thế.

Vương Tiểu Minh đột nhiên nghĩ tới một từ —— ân nhân.

Có lẽ dùng cái từ này trong thế kỷ hiện đại có hơi cổ lỗ sĩ, nhưng đối với cậu, Hạng Văn Huân đích xác là ân nhân của mình. Cho cậu công việc, lại giúp cậu nơi ở.

Cậu điều chỉnh lại tâm trạng, mở cửa.

Đứng ngoài cửa lại là Kiệt thiếu.

(hạ)





Dây dưa một người, một thời đã qua

Nếu hiện tại trong tay có cái gương, Vương Tiểu Minh nhất định có thể nhìn thấy trên mặt mình hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.

Bất quá bởi vì trong tay cậu không có gương, cho nên chỉ nhìn thấy mỗi Kiệt thiếu.

Ánh mắt Kiệt thiếu dừng lại ba giây rên khuôn mặt đầy kinh ngạc của cậu, khóe miệng hiện lên một tia cười thân thiết yếu ớt, “Tôi có thể vào được không?”

Số lần Vương Tiểu Minh gặp anh ta không phải ít, mỗi lần đều thực xấu hổ, không phải đụng người thì chính là đánh người, hiếm khi gặp một cách bình thường, cậu cư nhiên có chút không quen, hơn nửa ngày mới nghiêng người nói: “Mời vào.”

Đợi Kiệt thiếu vào nhà ngồi xuống, Vương Tiểu Minh mới loay hoay đi pha trà, phát hiện ra Baal không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài hành lang, không vui nhìn chằm chằm sau lưng Kiệt thiếu.

Hắn không phải đang chơi game sao?

Vương Tiểu Minh dùng ánh mắt biểu đạt sự khó hiểu.

Baal hừ lạnh nói: “Bộ ngươi nghĩ khoảng cách giữa thư phòng và cửa chỉ có năm mét thôi sao?”



Nói cách khác mới nãy cậu đi mở cửa, không cẩn thận đã lôi Baal ra ngoài này?

Vương Tiểu Minh mặt 囧囧, đi vô bếp pha trà.

Hạng Văn Huân tuy rằng lo lắng chu đáo, nhưng hiển nhiên cũng không có chu đáo đến mức ngay cả trà cũng chuẩn bị.

Cho nên Vương Tiểu Minh lăn hết một vòng, bưng ra một ly nước lọc.

“Ngại quá, trong phòng còn chưa sắm sửa đồ đạc này nọ.” Cậu đặt cái ly lên bàn, âm thầm đoán xem ý đồ của Kiệt thiếu đến đây là gì.

Kiệt thiếu tựa hồ nhìn ra tâm tư của cậu, thấp giọng nói: “Tôi là đến là để giải thích.”

Vương Tiểu Minh sửng sốt, nghĩ cái chuyện ở chỗ thang bộ hôm bữa, vội vàng nói: “Không sao, lần đó chỉ là… Cử thủ chi lao1.”

“Ngoài hôm đó ra, còn có tối hôm qua.” Kiệt thiếu nhíu mày, cả người giống như bị bao phủ trong một lớp sương mù u ám dày đặc. Sương rất đặc, đến nỗi Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa là không thở được.

“Bởi vì tôi và Đào Nhạc đã gây quá nhiều rắc rối cho cậu. Thật có lỗi.”

Cứ việc không hiểu lắm, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn nhạy cảm thấy được, khi anh ta nhắc đến hai chữ Đào Nhạc, thanh âm khẽ run một chút.

Vương Tiểu Minh định nói không sao, chợt nghe Baal cười lạnh nói: “Thấy phiền sao không tự nhảy vào thùng rác đi.”



Vương Tiểu Minh nhịn không được quay lại hỏi: “Có ai tự nhảy vào thùng rác được chứ?” Cho dù là đọa thiên sứ, cũng rất khó tưởng tượng ra bọn họ có thể làm cái hành động này.

“…”

Baal mím môi, quay đầu vào phòng tiếp tục đấu Ám hắc.

Kiệt thiếu lẳng lặng nhìn Vương Tiểu Minh, chờ đến khi cậu đem tầm mắt quay lại mới hỏi: “Cậu mới nói cái gì?”

“Tôi?” Vương Tiểu Minh rất muốn đập đầu vào cái nồi trong bếp để ngất xỉu, lâu như vậy mà vẫn cứ thói quen ngang nhiên nói chuyện với Baal trước mặt người khác. Cậu gãi gãi đầu, lắp bắp nói: “Tôi vừa mới nói, là nói… Làm sao có thể đổ rác vô thùng. A, Đúng! Đúng rồi… Kỳ thật đổ rác cũng rất là gian nan ha.” Cậu vốn không giỏi nói dối, có thể nói dối đến trình độ này cũng đã là cực hạn rồi.

Kiệt thiếu nhìn cậu, mắt không chớp, trong mắt lóe lên một tia bi thương rồi lại vụt tắt.

“Tôi nói sai gì sao?” Vương Tiểu Minh đứng ngồi không yên.

“Không phải.” Anh ta nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một tia cười cay đắng, còn đắng hơn cả khổ qua, “Cậu nói rất đúng.”

Vương Tiểu Minh vẻ mặt mờ mịt.

“Rất nhiều chuyện, cũng nên ném vào thùng rác cho rồi.” Ngữ khí của Kiệt thiếu trầm thấp gần như lẩm bẩm.

Vương Tiểu Minh không biết mình có nên đáp lại hay không, bởi vì nhìn qua, dường như anh ta đã tự hỏi tự trả lời.

Kiệt thiếu chậm rãi mở mắt, tất cả sương mù u ám đều bị hút vào trong đôi mắt hắc bạch phân minh đó. Anh ta từng chữ từng chữ một, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu là cậu, lúc trước bị người yêu vứt bỏ, lại bị gia đình người yêu bức đến đường cùng…” Ngữ khí của anh ta thật bình tĩnh, bình tĩnh đến độ ngoại trừ nhịp điệu lên xuống, không còn run rẩy, “Khiến cậu phải làm những chuyện không muốn làm, bây giờ người đó đã quay về, cố sức đối xử tốt với cậu. Vậy liệu cậu có thể tha thứ cho người đó không?”

Vương Tiểu Minh cảm thấy vấn đề này rất cao thâm. Cậu thực nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng không thể không kéo nhau nhập vai vào nhân vật kia.

Bị người yêu vứt bỏ —— ‘người yêu’ có thể thay thế bằng Thường Hải Đào. Theo một nghĩa nào đó, Thường Hải Đào đích thật là bỏ rơi cậu.

Bị gia đình người yêu bức đến đường cùng, làm nhiều việc bản thân không muốn làm —— cứ cho là Baal đi. Hắn có thể một mình diễn toàn bộ các thành viên trong gia đình. Bức cậu rời khỏi công ty huấn luyện quản lý, bức cậu đến Ngân Quán, bức cậu ở trong Ngân Quán, bức cậu yêu Hạng Văn Huân —— đích thật là ép cậu làm nhiều chuyện không muốn làm.

Quay lại hiện tại, cố sức để đối xử tốt với cậu —— nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy mỗi Hạng Văn Huân là miễn cưỡng đủ tư cách. Giúp cậu an bài chỗ ở, cung cấp công tác, lại còn thăng chức.

Vương Tiểu Minh bưng mặt. Ý Kiệt thiếu là muốn đem tổ hợp ba người họ hợp lại thành cái người kia sao?



Cái này hình như rất rắc rối a?!

Khuôn mặt Thường Hải Đào, Baal và Hạng Văn Huân giống như đèn kéo quân, xoay vòng vòng trong đầu cậu.

Kiệt thiếu thấy cậu suy nghĩ mà mặt nhăn mày nhó, nhịn không được nói: “Tôi chỉ hỏi vớ vẩn thôi. Cậu không trả lời cũng không sao.”

Vương Tiểu Minh day day huyệt Thái Dương, bình tĩnh một lát, nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy, mỗi người đều suy nghĩ khác nhau. Ưm, giống như có người thích tiêu tiền, lại có người thích cất tiền. Vấn đề mà anh hỏi, có lẽ có người sẽ tha thứ, có người không tha thứ… Quan trọng là, ngươi kia có đáng để tha thứ hay không.” Cậu nói xong còn cẩn thận dò chừng anh ta, “Tôi chỉ nói vậy thôi, có lẽ không hay lắm…”

“Tôi không biết.” Kiệt thiếu lạnh nhạt nhìn mây bay ngoài cửa sổ.

Tuy rằng mới nãy Vương Tiểu Minh cũng đoán ra người được kể đến trong chuyện đó chính là anh ta, nhưng nghe chính miệng anh ta nói ra vẫn có chút giật mình. Cậu chần chừ hỏi: “Người kia, là Đào Nhạc sao?”

“… Phải” Kiệt thiếu thản nhiên nói, “Đào Nhạc, đã chạy trốn… vào lúc chúng tôi khó khăn nhất, anh ta đã lựa chọn chạy trốn, ra nước ngoài.”

Vương Tiểu Minh trầm mặc. Bởi vì cậu nhớ tới Thường Hải Đào. Nhưng nói một cách có lập trường, Thường Hải Đào là người bị hại, không phải đi hại người.

Kiệt thiếu ký ức ùa về, tay run nhè nhẹ đứng dậy, “Sau đó cha tôi bị ép nợ…”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc nhìn anh ta run rẩy không ngừng, mặt trắng bệch không tí huyết sắc.

Cậu lo lắng giữ vai anh ta, “Anh làm sao vậy?”

Kiệt thiếu gạt tay cậu ra, trong ngực kịch liệt phập phồng, cuộn mình ngồi trên sofa một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. “Thực xin lỗi.” Anh ta loạng choạng đứng dậy, “Tôi phải về rồi.”

Vương Tiểu Minh hai tay vươn giữa không trung, không biết có nên đỡ anh ta không, “Anh không sao chứ? Vừa rồi…”

“Không sao đâu.” Kiệt thiếu nhẹ nhàng hé miệng, bước về phía cửa.

Vương Tiểu Minh đi theo sau, nhìn anh ta lảo đảo mở cửa rồi đóng lại.

“Ngươi đồng cảm với y sao?” Baal ôm ngực đứng trong hành lang.

Vương Tiểu Minh kinh ngạc quay đầu lại, “Ngươi sao lại ra đây?”



Baal cắn răng nói: “Ta nói rồi mà, khoảng cách từ cửa đến thư phòng là hơn năm mét!” Dám coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai hử?!

Vương Tiểu Minh rụt cổ.

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc đã làm. Đào Nhạc là do y chọn, do y yêu hắn, trách được ai?” Baal nhớ tới bộ dạng của Kiệt thiếu, cái kiểu muốn khóc lại không khóc liền thấy bực mình.

Vương Tiểu Minh cố lấy dũng khí phản bác: “Người chứ đâu phải là thần thánh, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường mà. Hơn nữa tình cảm đâu phải giống như đi siêu thị mua đồ, muốn mua liền mua, có đôi khi không tránh khỏi…” Cậu nhìn thân ảnh càng lúc càng tiến gần của Baal, mấy chữ còn lại đều nuốt vào bụng.

“Ngươi có phát hiện ra, dạo này lá gan ngươi to ra nhiều lắm, âm lượng cũng lớn hơn rất nhiều không?” Baal cười đến lạnh lẽo, “Nhất là lúc mà ta bảo sẽ cố hết sức không đánh ngươi.”

Vương Tiểu Minh theo bản năng muốn ôm đầu, nhưng cánh tay mới vừa nâng lên liền nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Baal càng tăng thêm, đành phải buông xuống, ngập ngừng nói: “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”

“Hừ. Chẳng lẽ ngươi không thấy, tên kia chỉ là đến ỷ vào sự đồng cảm của ngươi để sau này còn lừa ngươi giúp y sao?”

Vương Tiểu Minh nói: “Ta cảm thấy anh ấy không phải người như thế.”

“Vậy y là người thế nào? Đáng thương sao?”

Vương Tiểu Minh gật đầu.

“Y thành công rồi đó.” Baal búng tay.

Vương Tiểu Minh thân thể co rụt lại. Cậu không bao giờ quên, đêm qua hắn chỉ búng tay một cái đã làm Đào Nhạc biến đi đâu mất.

Baal nhíu mày nói: “Ngươi sợ cái gì?”

“Sợ ngươi ném ta đi đâu đó.” Cậu thực thành thật trả lời.



Nếu ném ngươi đi được, ngươi cảm thấy ta còn có thể giữ ngươi lại đến bây giờ sao?!

Môi Baal mím thành một đường.

Tự dưng cuộc đời cậu lại nhảy ra một đại ma vương, Vương Tiểu Minh lời nói và hành động đều vô cùng cẩn thận (=___=). Cho nên cậu vừa thấy môi Baal mím lại đã biết đại sự không ổn rồi, quay người muốn bỏ chạy thì đã bị Baal tóm lấy.

Vương Tiểu Minh sợ tới mức hai tay cào loạn xạ, cũng không cần biết có bắt được cái gì không thì ‘cạch’ một cái ——

Cửa mở.

Lộ ra vẻ mặt kinh ngạc của Chử Chiêu, cái tay để trên chuông cửa không dám ấn xuống. “Mi…” Hắn ta vừa mới nói một chữ, liền không dám nói nữa. Bởi vì Vương Tiểu Minh đang lơ lửng giữa không trung, thần tình đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn.



Ực.

Vương Tiểu Minh và Chử Chiêu đồng thời nuốt nước miếng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ai cũng không nghĩ ra làm sao để giải quyết cục diện trước mắt.

Baal đột nhiên buông tay.

Vương Tiểu Minh rơi cái bịch xuống đất, loạng choạng thân mình, giả bộ đang biểu diễn cười nói: “Anh tìm tôi sao?”

“A, anh tìm tôi.” Chử Chiêu giống như con vẹt lặp lại.



Vương Tiểu Minh cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, “Có chuyện gì?”

“A, Chuyện gì nhỉ?” Chử Chiêu lần này cho thêm một chữ ‘nhỉ’.



Vương Tiểu Minh cười ra một thân mồ hôi lạnh, “Vừa rồi anh có thấy gì không?”

“Ta vừa mới…” Chử Chiêu thần trí đột nhiên thanh tỉnh. Nghe nói yêu quái không thích lộ ‘hàng’ trước mặt người phàm, nếu để y biết mình đã chứng kiến, nói không chừng sẽ giết người diệt khẩu a.

Tưởng tượng đến cái này, trên người Chử Chiêu mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào.

Vương Tiểu Minh khẩn trương chờ câu tiếp theo của hắn.

Chử Chiêu đột nhiên thẳng người lại, “Ta đang mộng du.” Sau đó giơ hai tay ra đằng trước, làm tư thế y như cương thi, chậm rãi xoay lại, nhảy nhảy quay về phòng.



Vương Tiểu Minh đóng cửa lại, muốn hụt hơi dựa vào cánh cửa, nâng tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc sau bình phục rồi mới hỏi Baal: “Anh ta rốt cục tới làm gì a?”

Baal nhún vai.

Chử Chiêu trở lại phòng ảo não không thôi.

Cho dù đối phương là yêu quái, y cũng không nên làm một cái động tác ngu xuẩn như vậy!

—— thật sự là làm mất mặt toàn thể giới yêu quái.

—————————–

1, Cử thủ chi lao: Tiện tay thì giúp.