Tỷ Tỷ, Ta Yêu Ngươi

Chương 3



Lâm Nhật Nguyệt mười hai tuổi, học lên sơ trung (Phiên phiên: sơ trung chính là cấp 2 đó).

Sở Hạo mười một tuổi, bỏ đi chút tính trẻ con, trên người có hương vị tiểu nam sinh, chính là như trước thích quấn quít lấy Lâm Nhật Nguyệt.

"Chị Nguyệt, chúng ta cùng đi câu tôm hùm được không?" Tiểu bá vương Sở Hạo cửa cũng không gõ liền trực tiếp vọt vào phòng Lâm Nhật Nguyệt

"Em không có gõ cửa." Ngồi ở trước bàn học đọc sách Lâm Nhật Nguyệt mí mắt cũng không nâng, lạnh nhạt nói.

"À, vậy em sẽ gõ lại!" Khi nói chuyện, Sở Hạo thật sự lùi dần đến bên ngoài phòng, đứng trước cửa phòng, sau đó ở bên ngoài vỗ 2 tiếng"Ba ba", lớn tiếng nói,"Chị Nguyệt, em vào đây!"

Vừa dứt lời, cũng không chờ Lâm Nhật Nguyệt đáp lại, liền lại xông vào.

"Chị Nguyệt, đi! Chúng ta đi câu tôm hùm đi!" Lôi kéo cánh tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo làm nũng nói.

"Em đi một mình đi!" Cô mới không cần đi lấy con giun.

"Chị Nguyệt, chị đã nói sau khi tan học về sẽ chơi với em. Chính vào ngày đầu tiên chị học tiểu học đó!" Lại tới nữa! Lâm Nhật Nguyệt không khỏi ở trong lòng xem thường một cái.

Mấy năm qua Sở Hạo vẫn dùng cái cớ này kéo Lâm Nhật Nguyệt đi ra ngoài bồi hắn điên, kỳ thật cũng chỉ có một mình hắn điên thôi! Lâm Nhật Nguyệt chính là ở một bên lẳng lặng xem, bất đắc dĩ thỉnh thoảng nhếch một chút khóe miệng lên coi như là cô cũng tham dự trong đó, đỡ khỏi bị tiểu tử này làm phiền.

Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt luôn lạnh nhạt như thế, nhưng không biết vì sao Sở Hạo lại luôn thích quấn quít lấy cô, một chút cũng không thèm quan tâm hay để ý đến sự lãnh đạm đó.

Điều này làm cho người lớn hai nhà đều có chút nghĩ mãi không hiểu. Thế nhưng kỳ thật chính Lâm Nhật Nguyệt cũng không hề suy nghĩ kỹ càng, vì sao Sở Hạo thích dính lấy cô như vậy.

"Chị Nguyệt, chị là chị gái nha, không thể nói chuyện không giữ lời đúng không?" Sở Hạo vẻ mặt vô tội hỏi Lâm Nhật Nguyệt, kỳ thật ai chẳng biết nói hắn là trang?

Lần nào cũng dùng chiêu này, hắn cũng không chán sao? Lâm Nhật Nguyệt tiếp tục nhìn sách, không định quan tâm hắn.

"Chị Nguyệt?"

"Chị Nguyệt?"

"Ai nha, chị Nguyệt, đi nào!" Sở Hạo cướp đi sách trong tay Lâm Nhật Nguyệt.

"Đưa cho chị."

"Chị không đi em sẽ không trả lại cho chị đâu!" Sở Hạo chơi xấu nói.

Thở dài, Lâm Nhật Nguyệt không kiên nhẫn kéo kéo khóe miệng.

"Được rồi!" Mỗi lần chỉ cần Lâm Nhật Nguyệt làm động tác này, liền tỏ vẻ cô đã thỏa hiệp.

"Đi thôi đi thôi!" Sở Hạo lôi kéo tay Lâm Nhật Nguyệt vội vàng đi ra ngoài.

"Chị không lấy con giun."

"Em lấy em lấy!"

"Chị không buộc con giun."

"Em buộc em buộc!"

"Chị không bắt chim bìm bịp con."

"Em bắt em bắt!" Chỉ cần Lâm Nhật Nguyệt đi chơi cùng hắn, Sở Hạo cái gì cũng không sao hết.

"Mẹ, con với Hạo Hạo đi ra ngoài một lát" Trước khi ra ngoài, Lâm Nhật Nguyệt đối với Ngô Mĩ Lâm đang ở trong bếp báo cáo một tiếng.

"Mẹ nuôi, chị Nguyệt đi với con nên mẹ cứ yên tâm đi!"

"Tử tiểu tử, là có Nguyệt Nguyệt đi cùng con nên ta mới yên tâm đấy!" Đi vào cửa Trương Thục Viên vừa vặn nghe được con dõng dạc mạnh miệng.

"Mẹ nuôi." Lâm Nhật Nguyệt nhu thuận gọi Trương Thục Viên một tiếng.

"Vẫn là Nguyệt Nguyệt ngoan!"

"Lão mẹ, mẹ có ý gì? Con lúc nào làm cho mẹ không yên tâm?"

"Lão mẹ của con chính là mẹ nguyên bản là một thục nữ hiền lương chính hiệu, sau khi sinh con xong bị con biến cho thành người đàn bà chanh chua! Con định làm mẹ yên tâm kiểu gì đây?" Nói người đàn bà chanh chua có khoa trương chút, nhưng là Trương Thục Viên nguyên bản vốn là ôn nhu bây giờ biến thành lớn giọng lại là sự thật không phải bàn cãi.

Cô luôn bị Sở Hạo làm cho không nhịn được phải chửi ầm lên, hận không thể không sinh ra đứa con này. Ở phụ cận người ta cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được tiết mục Trương Thục Viên mắng con.

"Được rồi, Thục Viên, Hạo Hạo đã bớt làm chuyện bướng bỉnh đi rồi!"

"Đúng vậy, mẹ nuôi của con thật tốt!" Sở Hạo đối Ngô Mĩ Lâm vuốt mông ngựa.

"Ha ha, các con đi chơi đi! Nguyệt Nguyệt, ở bên ngoài chơi nhiều chút nha, không cần về quá sớm đâu!"

Ai, cha mẹ người ta đều là lo lắng con gái ở bên ngoài ở bên ngoài chơi đùa quá lâu, mà cô lại lo lắng con gái mình ở bên ngoài chơi đùa quá ít =.=!

"Dạ!" Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên ứng thanh.

"Chúng ta đi thôi! Chúng ta hôm nay sẽ câu thật nhiều tôm hùm để thêm đồ ăn nha!"

"Này tử tiểu tử, suốt ngày chỉ muốn chạy nhảy bên ngoài, hoàn hảo có Nguyệt Nguyệt nhìn hắn, có thể cho em yên tâm không ít! Chị Mĩ Lâm, chị thật hạnh phúc nha, không giống như em phải quan tâm con cái như vậy."

"Ai, Nguyệt Nguyệt đứa nhỏ này là ngoan, nhưng là ngoan làm cho chị ngược lại có chút lo lắng. Nó luôn im lặng như vậy, nhìn thấy chị và ba nó mà nó cũng luôn khách khí, không làm nũng với chúng ta bao giờ." Nói lên tính cách Ngô Mĩ Lâm có ẩn ẩn lo lắng.

"Đứa nhỏ này trời sinh im lặng, trước đây đã biết được điều đó rồi. Nhưng mà chị yên tâm, thành tích học tập của Nguyệt Nguyệt rất tốt, không thích ra bên ngoài chạy nhảy, đây mới là làm cho chị bớt việc đi! Giống Hạo Hạo cả ngày làm em tức giận đến chết khiếp, có cái gì tốt chứ?"

Ai, Ngô Mĩ Lâm ở trong lòng thở dài, cô nhưng thật ra tình nguyện Lâm Nhật Nguyệt nghịch ngợm gây sự một chút, như thế mới giống trẻ con! Cho nên cô kỳ thật rất hy vọng Lâm Nhật Nguyệt có thể cùng Sở Hạo ra ngoài chơi nhiều một chút, có thể bị Sở Hạo cuốn hút làm cho hoạt bát, trở nên giống đứa trẻ một chút.

Mà Trương Thục Viên còn lại là hy vọng Sở Hạo trầm lặng giống Lâm Nhật Nguyệt một chút, có thể giúp tâm trạng cô thả lỏng.

Ai, nhưng là trên đời này nào có chuyện nào thập toàn thập mỹ đâu?

"Chị Nguyệt! Mau đỡ mau đỡ, có con tôm rồng mắc câu!"

Trẻ con sinh sống ở nông thôn sẽ có thời thơ ấu thật hạnh phúc. Trời xanh mây trắng ruộng đồng hoang dã, cây cối xanh tươi nảy nở, hoa cải dầu* một bãi vàng rực rỡ, đất trời rộng lớn, dụ ngươi chơi đùa. Bắt dế, bắt chuồn chuồn, ba ba, bắt ong mật, bắt ếch, bắt nòng nọc….. (Phiên phiên: đoạn nì ko hỉu j hết a _ _!, LNS: đã chỉnh ^^).

*Hoa cảu dầu

Đáng tiếc Lâm Nhật Nguyệt không thích những hoạt động vui vẻ, cho nên trong cái lạc thú này cô vẫn chưa hiểu rõ hết được.

"Chị Nguyệt! Mau đỡ cần câu! Tôm hùm muốn chạy trốn kìa!" Lâm Nhật Nguyệt nhìn đến tôm hùm mắc câu cũng không thèm kéo cần câu làm cho Sở Hạo đứng một bên lo lắng.

"Chị Nguyệt, chị làm chạy bao nhiêu con tôm rồi? Như vậy chúng ta lấy cái gì trở về thêm đồ ăn a?" Nhìn trong sọt có mấy con tôm rồng ít ỏi, Sở Hạo đối với hành vi của Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn bã.

"Chị đã nói sẽ không làm gì mà" Một câu nói thản nhiên nhưng làm tức chết người ta, Lâm Nhật Nguyệt vẫn đùa nghịch cần câu.

"Được rồi được rồi, bây giờ em câu một mình vậy, chị Nguyệt chỉ cần nhìn xem tôm hùm là được rồi!" Đối với Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo cho tới bây giờ chưa từng tức giận.

Buông cần câu, Lâm Nhật Nguyệt nhìn cái sọt tôm hùm. Cái càng tôm khiến cho Lâm Nhật Nguyệt tò mò, không biết cái càng tôm này cắm vào người có đau không nhỉ?

Thật cẩn thận nhấc con tôm hùm thứ nhất lên, Lâm Nhật Nguyệt muốn thử xem uy lực cái càng của nó. Nhưng là cô còn không có ngốc đến mức lấy mình làm đối tượng thí nghiệm, vậy thì nên lấy ai để thử đây? Người được chọn tốt nhất chính là Sở Hạo đang chuyên chú câu tôm hùm bên cạnh mình.

Nghĩ nghĩ Lâm Nhật Nguyệt thật sự cầm kia con tôm hùm kia hướng về nơi có nhiều thịt nhất trên người Sở Hạo — mông. (Phiên phiên: OMG =)))

"A a!" Điền dã gian truyền ra một tiếng thét kinh thiên động địa. Sở Hạo sợ đau nhất, chỉ cần đau một chút cũng làm cho hắn khóc đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.

"A…… Đau chết mất! Đau chết mất! Chị Nguyệt? Là chị lấy càng tôm hùm hướng vào em à? Ô…… Đau quá a!" Vừa vỗ về mông vừa giơ chân Sở Hạo nhìn đại tôm hùm Lâm Nhật Nguyệt đang cầm trong tay, có chút không thể nào tin nổi chị Nguyệt mà hắn yêu quý nhất cư nhiên lấy tôm hùm cắn mông hắn.

"Chị muốn thử xem càng tôm kẹpvào thì đau hay không đau?" Đối mặt Sở Hạo sói tru, Lâm Nhật Nguyệt chút không có cảm thấy áy náy.

"Chị Nguyệt, chị làm sao có thể lấy em làm vật thí nghiệm? Ô…… Đau…… Đau……" Sở Hạo xoa mông vẻ mặt ủy khuất, cũng không dám làm gì Lâm Nhật Nguyệt, nếu là người khác hắn đã sớm đã đánh cho tan tác.

"Vì chỉ có em ở bên cạnh." Lâm Nhật Nguyệt nhàn nhàn nói.

"Ô…… A! Tôm hùm của em! Tôm hùm của em như thế nào không thấy?" Nhìn thấy cái sọt rỗng tuếch nằm trên mặt đất, Sở Hạo lại bắt đầu kêu toáng lên.

"Em vừa mới đá chúng đi mà."

"A? Ô…… Tôm hùm của em, Mông của em!" Đối với Sở Hạo mà nói buổi chiều hôm nay quả thật là xui xẻo.

"Còn lại một con, em muốn hay không?" Hoảng bắt tay vào làm lý kia con tôm rồng, Lâm Nhật Nguyệt nói với Sở Hạo.

"Muốn, đương nhiên muốn! Dám kẹp mông em? em trở về trước tiên sẽ cắt càng nó, lại nấu nó, lại bóc da nó, ăn thịt nó!"

"Vậy cho em" Nghe được Sở Hạo còn muốn con tôm hùm còn sót lại này, Lâm Nhật Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền bắt nó nhét vào trong tay Sở Hạo, kết quả –

"A!" Đất trời lại lâm vào chấn động một chút, ai không biết còn tưởng rằng có động đất!

"Chị Nguyệt! Chị làm gì vậy?" Vội vàng hất đi con tôm hùm trên tay, ngón tay Sở Hạo bị cặp vào, hoàn hảo hoàn hảo, không chảy máu, chỉ có chút hồng.

"Là em chính mình nói muốn."

"Vậy chị cũng không thể trực tiếp ném nó vào tay em! Em là em của chị chứ không phải kẻ thù đâu nha!"

"Tay trơn, nắm không được." Đại tôm hùm kia càng không ngừng giãy dụa, phải có khí lực rất lớn mới có thể nắm nó đấy!

"Chị Nguyệt, mông em đau, tay cũng đau, chị cõng em đi, chúng ta về thôi!"

"Chân em không bị sao hết" Lâm Nhật Nguyệt không để ý tới Sở Hạo cố làm ra vẻ.

"Chị Nguyệt –" Trang đáng thương nhưng là Sở Hạo cường hạng.

"Tự mình đi." Bỏ lại ba chữ, Lâm Nhật Nguyệt xoay người chính mình đi luôn. Lưu lại Sở Hạo ở nơi nào hối hận, một tay cầm cái sọt, một tay xoa xoa mông.

Khi hai người về đến nhà, người lớn hai nhà đều đang đợi bọn họ ăn cơm.

"Hạo Hạo, mông con làm sao vậy?" Đầu tiên nhìn đến Sở Hạo vỗ về mông Lâm Kiến Cường quan tâm hỏi.

"Ô…… Cha nuôi, con bị tôm hùmkẹp! Đau quá!"

"Tử tiểu tử, câu tôm hùm cũng có thể để nó kẹp vào mông à? Con câu kiểu gì vậy, lấy mông mình làm mồi câu sao?" Trương Thục Viên sau khi nghe con nói xong, lại là chửi bới một chút.

"Lão mẹ, con đau sắp chết rồi, mẹ còn mắng con?"

"Con tiểu tử này, bị tôm hùm kẹp đau đến thế sao? Chỉ có đau như vậy mà cũng không chịu được, như thế mà là nam tử hán đại trượng phu sao?" Con trai không chịu được đau luôn là điểu mà Sở Phương Uy canh cánh trong lòng.

"Lão ba, con cũng không phải đại trượng phu, nhiều lắm là cái đậu nành hủ!"

"Con……"

"Được rồi được rồi, Thục Viên Phương Uy, hai người cũng đừng mắng Hạo Hạo, ăn cơm thôi. Hạo Hạo, rất đau sao?" Ngô Mĩ Lâm hoà giải nói.

"Vẫn là mẹ nuôi tốt, quan tâm con! Mẹ nuôi — con rất đau! Mẹ không biết con tôm hùm kia lớn thế nào đâu" Làm nũng là bản lĩnh lớn nhất của Sở Hạo.

Việc này Lâm Nhật Nguyệt chưa từng làm bao giờ.

Vào lúc ban đêm, khi Lâm Nhật Nguyệt chuẩn bị lên giường ngủ,"Cốc cốc cốc!" Ngoài ban công truyền đến tiếng đập cửa.

Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt cũng đoán được chắc chắn là Sở Hạo. Hai nhà họ rất gần nhau, từ ban công đi qua có thể sang được.

"Chị Nguyệt?" Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng kêu to của Sở Hạo.

Nguyên bản Lâm Nhật Nguyệt không định mở cửa, nhưng là lại sợ ầm ỹ đến cha mẹ, cho nên không tình nguyện cũng đành ra mở cửa.

"Chị Nguyệt –" Sở Hạo đi vào phòng vẻ mặt cười nịnh đối với Lâm Nhật Nguyệt.

Lâm Nhật Nguyệt âm thầm nhíu mày, nghĩ rằng tiểu tử này trễ như vậy không ngủ không biết lại muốn làm cái gì nữa đây.

"Chị Nguyệt, em không ngủ được, chị nói chuyện với em một lát được không?" Sở Hạo dường như hiểu được trong lòng Lâm Nhật Nguyệt đang suy nghĩ cái gì.

"Chị muốn ngủ." Lâm Nhật Nguyệt lạnh nhạt cự tuyệt hắn.

"Em với chị cùng nhau ngủ, chúng ta ở trên giường nói chuyện phiếm!" Nói xong cũng không quản Lâm Nhật Nguyệt có đồng ý hay không, liền đỉnh đạc nằm đến trên giường, còn vỗ vỗ bên cạnh không vị ý bảo Lâm Nhật Nguyệt cũng đi lên, giống như đó là giường của hắn mà không phải của Lâm Nhật Nguyệt.

Nhưng mà kỳ thật cũng không khác nhiều lắm, Sở Hạo từ nhỏ có một nửa thời gian là ngủ trên giường Lâm Nhật Nguyệt, bởi vì hắn rất thích quấn quít lấy cô.

"Đứng lên." Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Sở Hạo chiếm giường của cô, nhưng Lâm Nhật Nguyệt vẫn là có chút bất mãn.

"Chị Nguyệt — mông của em đau, đau đến nỗi em không ngủ được!"

"Chuyện này không liên quan đến chị" Lâm Nhật Nguyệt đứng trước giường lạnh lùng nhìn Sở Hạo đang ở trên giường cô.

"Nha? Chị Nguyệt ngươi như thế nào dễ quên như vậy? Là chị làm mông em đau như vậy nha! Em cũng không có nói cho cha nuôi mẹ nuôi biết, nhiều đạt đến một trình độ nào đó a! Chị cũng có thể giảng nghĩa khí thôi, đúng hay không?"

Nói lên này Lâm Nhật Nguyệt là có một chút ngượng ngùng, nhưng là ai bảo hắn nhất quyết kéo cô đi câu tôm hùm? Cho nên Lâm Nhật Nguyệt quyết định hai người coi như xí xóa.

"Chị Nguyệt, tới đây!" Sở Hạo vừa làm nũng vừa bắt buộc lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt nằm đến trên giường, sau đó dựa vào Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt cũng lười cùng hắn nháo, bởi vì biết nháo hắn cũng sẽ nháo, nên không cần uổng phí khí lực.

"Chị Nguyệt, chị có thích em không a?" Ôm cánh tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo ngẩng mặt hỏi Lâm Nhật Nguyệt.

Nhắm mắt lại, Lâm Nhật Nguyệt chịu được tiếng huyên náo của Sở Hạo.

"Chị Nguyệt?"

"Không nói lời nào chính là im lặng, im lặng chính là đồng ý, nói như vậy chị Nguyệt là thích em!" Sở Hạo tự quyết định đem Lâm Nhật Nguyệt không thèm nhìn tự định nghĩa là vì thích hắn.

"Em cũng thích chị Nguyệt! Chị Nguyệt? Chị có nghe hay không, em cũng thích chị!"

Phiền chết mất! Lâm Nhật Nguyệt trong lòng không khỏi bực mình.

"Chị Nguyệt, chị nghe được đúng không? Em nhìn thấy lông mi chị động nha!"

"Câm miệng!" Chịu được không được Sở Hạo lải nhải, Lâm Nhật Nguyệt rốt cục ra tiếng.

"Dạ!" Sở Hạo ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thế nhưng tay ôm cánh tay Lâm Nhật Nguyệt không có buông ra.

Chỉ chốc lát liền truyền ra trầm ổn hít thở của hắn. Nhìn Sở Hạo ngọt ngào ôm tay cô khi ngủ, Lâm Nhật Nguyệt trong lòng là bất đắc dĩ, nhưng là không có cách nào với hắn. Em trai nhỏ hơn cô một tuổi nhưng lại cùng ngày sinh này thật giống như là từ nhỏ tìm cô phiền toái