Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 23: Nhục nhã (3)




"Tỷ phu, tỷ phu, ngươi nói ta mặc bộ quần áo này xinh đẹp không?"

Tiểu Quân xấu hổ làm ra một tư thế đáng yêu.

"Thật đẹp, chính muội mua sao?"

Ta mở cờ trong bụng, hai chữ tỷ phu khiến xương cốt toàn thân ta như tan ra, trời ạ ! Ta cực kỳ nguyện ý làm tỷ phu, cực kỳ nguyện ý có một vị di tử như Tiểu Quân vậy.

"Đương nhiên không phải rồi, là Linh Linh tỷ mua giúp ta, rất đắt đó! Tỷ phu, ta cũng không có tiền a, dù sao ngươi nợ ta một chiếc váy, ngươi giúp ta trả lại cho Linh Linh tỷ nhé."

Nghe thấy lời ca ngợi của ta, con mắt Tiểu Quân híp lại thành một vòng loan nguyệt.

Tim ta ngày càng gia tốc.

"Tốt, tỷ phu trả giúp muội, bao nhiêu tiền?"

Ta đáp ứng, cảm giác mình thật sự giống như tỷ phu, thế gian nào có tỷ phu nào không ham muốn tiểu di sao?

"Ách...... Ách...... Cộng thêm đôi giầy, tổng cộng sáu ngàn tám."

Tiểu Quân do dự cả buổi, rốt cục nói ra một con số.

"Khục khục."

Cà phê vừa uống vào lập tức phun ta, ta vuốt vuốt cuống họng, lớn tiếng ho vài chục cái, mới hỏi:"Ngươi nói bao nhiêu tiền?"

"Tiểu Quân, bảo muội chớ nói cho tỷ phu rồi mà vẫn nói, y phục này là lễ vật Linh tỷ tặng cho muội, cho nhìn xem làm tỷ phu cho sợ hãi kìa!""

Người chưa tới mà mùi thơm đã lan tỏa quanh mũi , thanh âm Cát Linh Linh ngọt ngào bay vào lỗ tai ta, dáng vẻ động lòng người, thướt tha mềm mại đi tới, nam nhân trong bộ phận đầu tư đều đã gặp Cát Linh Linh nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, vẫn phải thán phục thật sâu, mà ta cũng bị vẻ dệp bức người của nàng thiêu đốt tận xương tủy.

"Linh tỷ, cái nào ra cái đó, tỷ phu cho tuy rất keo kiệt, nhưng hắn nhất định sẽ trả tiền giúp ta."

Ta còn chưa trách Tiểu Quân, ngược lại nàng đã nhanh chân tổn hại hình ảnh của ta, ta hung hăng trừng mắt với Tiểu Quân.

"Tiểu Quân đừng trách của tỷ phu muội keo kiệt, tỷ phu muội tiền lương một tháng mới đủ mua hai, ba bộ quần áo, muội tha cho hắn đi."

Cát Linh Linh đôi mắt đẹp liếc nhìn ta, thấy ta tay chân luống cuống, nàng tựa hồ lộ có chút xem thường, chỉ là khoảnh khắc này chợt lóe qua.

Ta giận dữ, hình tượng chói lọi của Cát Linh Linh trong suy nghĩ ta thoáng cái hạ thấp không ít, ta có thể mặc người khác xem thường ta, nhưng ta tuyệt không cho phép mỹ nữ xem thường ta; Ta tuy có chút tự ti nhưng ta không cho phép mỹ nữ khinh bỉ ta, ta vỗ vỗ bả vai Tiểu Quân, cố ý thở dài một hơi:"Ôi! Ai kêu ta là tỷ phu của muội? Ta làm sao có thể keo kiệt với tiểu di của ta được, bằng không Tiểu Quân cáo trạng với tỷ tỷ thì ta thật phiền toái to. Đi, đợi lát nữa tỷ phu lĩnh tiền liền đưa cho ngươi."

"Cám ơn tỷ phu."

Tiểu Quân kích động quăng ánh mắt cảm kích, trong đó còn có chứa một ít ôn nhu.

Cát Linh Linh không ngờ ta lại không tiếp nhận món quà nàng tặng, nàng có chút không được tự nhiên, đôi mắt to xinh đẹp đã hiện lên một chút tức giận.

Trông thấy Cát Linh Linh tức giận, không hiểu sao ta lại cảm thấy vui vẻ, bất quá, ta còn không muốn chọc tức Cát Linh Linh, dù sao Tiểu Quân vẫn còn phải công tác tại kt, ta cùng Tiểu Quân đều chỉ là tiểu nhân vật, Cát Linh Linh cùng đỗ Đại Duy mới chính là đại nhân vật.

Nghĩ lại, ta lập tức thay đổi bộ mặt, mặt mũi tràn đầy tươi cười:"Linh tỷ, con mắt thưởng thức của cô thật khiến tôi bội phục, cô không chỉ tạo được phong cách ăn mặc cho chính mình, còn có thể giúp người khác, bộ quần áo trên người Tiểu Quân vô luận kiểu dáng, màu sắc, chiều dài đều cực kỳ phù hợp với nàng."

Đây là lời nói thật, vẻ đẹp của Cát Linh Linh không chỉ nhờ dung mạo xuất chúng của nàng, càng quan trọng hơn là phong cách thời trang của nàng cũng là nhất lưu, quần áo trên người nàng chưa bao giờ lặp lại, hôm nay nàng mặc một chiếc quần dài màu trắng, giày cao gót thủy tinh trong suốt cùng màu trắng không có tay áo, cánh tay ngọc cũng trắng noãn, mà ngay cả chiếc áo cũng là một màu trắng, tất cả hợp lại trong một chữ: trắng.

Nhưng màu trắng trên người nàng cũng không khiến người khác hoa mắt, tại phần eo thắt một chiếc đai lưng màu thủy lam, trên mười ngón chân phấn nộn đều thoa màu lam nhạt lãng mạn, vẻ đẹp như thế thật khiến ta sợ hãi thán phục. Ta không thể không thừa nhận, Cát Linh Linh quá đẹp, đẹp đến từng chi tiết.

Nhưng có điều kỳ quái là hôm nay Cát Linh Linh không hề quấn tóc, mái tóc dài của nàng buông xõa trước ngực, tuy cũng thấy sáng bóng mềm mượt như mái tóc Tiểu Quân, nhưng trực giác nói cho ta biết, Cát Linh Linh đã dùng một loại dầu dưỡng tóc. Một phen tâng bốc lấy lòng này quả nhiên làm cho nàng đổi giận thành vui, dịu dàng nói:"Tiểu Quân có vẻ đẹp trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp, ta cũng chỉ tùy tiện chỉ dẫn nàng một chút thôi á."

"Tỷ phu, vừa rồi dạo phố Linh tỷ giới thiệu thật nhiều quần áo đẹp cho ta, đáng tiếc quá mắc, chờ khi ta đi làm, ta sẽ dùng tiền của mình mua thật nhiều quần áo đẹp, không cần ngươi xuất tiền."

Tiểu Quân hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ về đống quần áo mới, ta cảm thán nữ nhân tuyệt đối là sống vì quần áo, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.

Cát Linh Linh lại cười dịu dàng, nàng kéo tay Tiểu Quân nhỏ giọng nói:"Đi, Tiểu Quân, chúng ta đến phòng nhân sự làm thủ tục, ngày mai muội có thể đi làm ."

"Không phải là còn chơi vài ngày nữa sao?"

Tiểu Quân vẫn còn muốn chơi, ta cười thầm, quả nhiên là hài tử.

"Ngốc, hai ngày nữa là phát lương rồi, tranh thủ thời gian đến mà cầm tiền lương."

Cát Linh Linh nhéo cái mũi Tiểu Quân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Muội, muội vừa tới là có tiền lương sao?"

Tiểu Quân mê hoặc trừng hai mắt.

"Có lẽ có."

Cát Linh Linh thần bí cười cười.

Tiểu Quân hưng phấn hẳn lên, miệng toàn Linh Linh tỷ thế này, Linh Linh tỷ thế kia, lúc rời đi, ngay cả cái biểu ca này cũng không chào hỏi một tiếng, thực khiến ta tức chết.

"Reng... Reng...!""

Điện thoại trong văn phòng ta lại vang lên, trực giác nói cho ta biết, nhất định là Đái Tân Ni gọi tới .

Quả nhiên không ngoài sở liệu, trong điện thoại Đái Tân Ni ôn nhu hỏi:"Có bận gì không?"

"Không bận, không bận."

Ta cũng ôn nhu trả lời.

"Không bận thì cút lên đây cho ta, ta có chuyện tìm ngươi."

Đái Tân Ni ôn nhu thật là không giống người thường.

"Được, anh lập tức lăn đến" Không biết vì sao, ta thích Đái Tân Ni "ôn nhu" như vậy. Xem ra ta thật là bỉ ổi .

Để điện thoại xuống, ta chạy hai ba đã đến bộ phận thư ký.

Trưởng phòng thư ký hành chính là Đái Tân Ni, trưởng phòng PR là một nhân vật tên Trang Mỹ Kỳ. Phòng thư ký hành chính bao gồm cả Đái Tân Ni đều là nữ nhân thành thục, bảo thủ, hơn nữa niên kỷ khá lớn, Đái Tân Ni 24 tuổi đã được xem là trẻ tuổi rồi.

Phòng PR lại bất đồng, người nào cũng trẻ đẹp, thanh xuân tú lệ. Trang Mỹ Kỳ vốn xuất thân là y tá không bao giờ keo kiệt nụ cười, trong công ty, vô luận lúc nào mọi người đều thấy trên người nàng một nụ cười động lòng người, khiến cho cả thế giới như tràn đầy ánh sáng. Với tư cách thư ký PR, Trang Mỹ Kỳ chủ yếu phụ trách hết thảy tiếp đãi xã giao trong công ty, "sáu tiên nữ" dưới tay nàng đều có khuôn mặt thiên sứ, vóc dáng ma quỷ, các cô nương ở đây luôn ganh đua với nhau, tận lực sáng tạo thành tích cho bộ phận PR, nơi này quả thực là được hải dương mênh mông sóng cả.

Đây là bí mật nửa công khai ở công ty kt.

Trang Mỹ Kỳ cũng rất mãnh liệt, Hạ Thiên d mút ngực mỗi thời khắc đều cực kỳ sinh động. Nàng là người có nhân duyên tốt nhất trong công ty chúng ta, cho dù tuổi Trang Mỹ Kỳ vẫn còn là một bí mật, nhưng thoạt nhìn tuyệt đối không quá hai mươi ba.

Có thể ở cái tuổi này làm trưởng phòng PR nhất định phải có bản lĩnh hơn người. Có lẽ khiêu vũ tốt cũng là một nguyên nhân, eo của nàng rất mềm, có thể dễ dàng làm được những động tác vô cùng khó, bất quá điểm lợi hại nhất của nàng lại là tửu lượng, mỗi lần tiếp khách xã giao, nam nhân đều muốn chuốc rượu mỹ nhân này, chỉ tiếc cho đến nay vẫn chưa có nam nhân nào thành công.

Thấy ta xuất hiện tại bộ phận thư ký, Trang Mỹ Kỳ mặc đồng phục màu đen, áo sơmi màu trắng bạc, hai chân bắt chéo tươi cười với ta, nụ cười rất ngọt, nhưng ta thấy có chút quỷ dị.

"Đại suất ca, vừa hết giờ nghỉ lại chạy tới đây vậy, thật kỳ quái a, có phải tới tìm Tân Ny của chúng ta hay không?"

Trang Mỹ Kỳ vứt mị nhãn về phía ta.

Tin tức ta theo đuổi Đái Tân Ni đã truyền khắp công ty, bất quá thói xấu hoa tâm của nam nhân trong ta tương đối nghiêm trọng . Bình thường vẫn khiêm tốn một chút, nhưng đối mặt đại mỹ nữ như Trang Mỹ Kỳ, xuân tâm của ta lại rục rịch.

Nhìn chung quanh không có ai, ta cười xấu xa:"Tôi tới tìm cô không được sao?"

Ở trong công ty hai năm, Trang Mỹ Kỳ là một trong không nhiều những nữ nhân mà ta từng tiếp xúc, ngoài ham thích sắc đẹp của nàng, tính cách hiền hoà của nàng cũng giúp chúng ta có giao tình thâm hậu.

"Hì hì, tìm ta? Ta không tin, ngươi đã rất lâu rồi không hẹn ta đi uống rượu, có người trong lòng nên quên ta rồi à? Thật sự là đồ thấy sắc quên bạn."

Trang Mỹ Kỳ hé miệng cười.

"Đâu có, đâu có? Hôm nay tôi chính là đến hẹn cô, buổi tối mời ngươi đi uống rượu."

Ta cười tủm tỉm quan sát Trang Mỹ Kỳ, chính xác là quan sát chỗ núi non phập phồng.

"Hừ, coi như ngươi còn có lương tâm, nghe nói ngươi đã thăng chức, ta chúc mừng ngươi trước."

Trang Mỹ Kỳ chậm rãi vươn tay ngọc thon thon, ta đương nhiên tiếp nhận chúc mừng của nàng, bàn tay nhỏ bé của nàng ta đã nắm qua nhiều lần, rất non, rất mềm . Nhưng là, tay của ta đưa tới lại không thể rút trở lại, ta giật mình nhìn lại Trang Mỹ Kỳ, nàng chỉ cười:" Lâu rồi không uống rượu, buổi tối không say không nghỉ, ngươi cũng phải say đó!""

"Đương nhiên, buổi tối tại quán bar "Sào huyệt ân ái", bộ phận PR các cô đều có thể tới, cô giúp ta truyền tin, nói ta Lý Trung Hàn buổi tối hôm nay muốn cảm tạ sự ủng hộ của mọi người."