Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 6



Tết Trung thu là lúc giađình đoàn tụ, gặp gỡ người thân bè bạn. Các hộ lý vì chăm sóc bệnh nhân nênkhông thể về nhà, cho nên bệnh viện hàng năm tổ chức một bữa tiệc liên hoan‘quần ma loạn vũ’ (ý ám chỉ ăn chơi loạn xạ thì phải ~ thứ lỗi tớ không giỏidiễn đạt, chỉ hiểu sơ sơ thế thôi) để bọn họ không cảm thấy cô đơn.

Mở đầu pạt ty, một bệnhnhân đã mười năm nhập viện vẩy mực múa bút, trong không khí nào nức tưng bừngcủa Tết Trung Thu đột nhiên nảy ra câu đối.

Vế trên —— Hằng Nga bônnguyệt vì trường sinh;

Vế dưới —— thỏ ngọc bônnguyệt vì hằng nga.

Hoành phi —— cải củ trắngđợi ta với!

(QLCC: thật sự không hiểu lắm @@)

Mọi người bệnh vỗ tay,thơ hay lắm, tuyệt hay.

Lần này viện có ngoại lệ,cho phép bệnh nhân tâm thần phân liệt tham dự tiệc tối. Đương nhiên bao gồm số110 Lương Ưu Tuyền và số 438 Tả Húc.

“Không có lễ phục tôi không đi!” Tả Húc ôm cửa nhất định không chịu tham gia. Hắn khôngthích chen chúc trong một đám người điên ăn bánh trung thu đâu.

“Nghe lời… Đêm nay còn có múa hát biểudiễn nha. Có số 177 nhảy điệu lắc mông đấy nha!” Y tá ôm thắt lưng Tả Húc, cố gắng lôi hắn ra hànhlang.

“Cái đó ai muốn xem!” Tả Húc cố gắng hít hít không khí. Số 177 chính là cáiTiểu Nguyệt Nguyệt bẩn thỉu, nấm mốc đầy mình kia chứ gì?

Ngay lúc Tả Húc đang cùngy tá nọ đang giằng co, Lương Ưu Tuyền cầm một cái bánh trung thu quay lạiphòng. Cô hướng Tả Húc ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhanh ra đây! Viện trưởng kêu anhlên sân khấu biểu diễn!”. Thật ra thì không phải thế, cô chỉlà thấy Tả Húc có vẻ khó chịu nên muốn làm hắn “vui vẻ” mà thôi. Còn Cái bánhtrung thu trong tay cô chính là do viện trưởng lén lút đưa cho cô, chính làbánh làm từ Đạo Hương thôn (QLCC: đại loại ám chỉ thứ gạo gì đó…có lẽ làrất ngon).

“…” TảHúc vội bỏ tay ra. Cũng kì quái, ai hắn trời không sợ đất không sợ, nhưng lạithực sự rất sợ Lương Ưu Tuyền.

Khi bọn họ đi vào hộitrường liên hoan, nghe thấy các loại tiếng kêu vang lên, Tả Húc tưởng như mìnhđang ở sở thú.

Trên sân khấu, một ngườiđàn ông đang biểu diễn ảo thuật bằng bài tây. Màn này thật ra rất quen, chínhlà cho một khán giả lên bốc bài, sau khi khán giả đó nhớ kĩ con bài mình vừabốc liền đặt lại bài vào cỗ, sau cùng nhà ảo thuật sẽ nói ra quân bài người đóđã bốc được. Thật ra thì ý tưởng là như thế, nhưng người bốc bài lại không nhớmình vừa bốc được con gì, nghe thấy nhà ảo thuật nói là “tám bích” cũng vội chemiệng liên tục giơ ngón tay cái. Mà dưới sân khấu một đám người sôi nổi vỗ tay.

Tả Húc đứng ở góc tường,vẻ mặt ngây dại. Nói thật, buổi tiệc cuối năm của công ty cũng không náo nhiệtnhư thế này.

Lương Ưu Tuyền cầm bánhtrung thu ra đưa cho Tả Húc: “Bánh trứng, cho anh một nửa đó.”

“…” TảHúc nhẹ nhàng lắc đầu, lạy Chúc, miễn đi. Đêm nay, tập đoàn Tinh Hỏa đã cử từngbộ phân đi tham gia các loại tiệc tùng. Đúng ra hắn phải đến đài truyền hình đểbàn bạc về vấn đề quảng cáo, nhưng cuối cùng lại bị chết dí ở đây với đám ngườinày.

“Đại tỷ à, cho tôi về phòng ngủ đi đượckhông?” Hắn nhìn về người đã ngăn cản không cho mình đi. LươngƯu Tuyền quy định cho hắn phải tham gia toàn bộ các hoạt động tập thể.Dựa theo cách cô nói thì là như thế cho tiện, chứ cô không rảnh giám sát hắn,cô còn phải xem biểu diễn nữa.

Lương Ưu Tuyền đứng bệnhcạnh nghe thế liền cười đến ngửa tới ngửa lui, sau đó nhìn Tả Húc trừng mắt: “Ngủ cái gì màngủ. Anh nên đi lên đó biểu diễn đi.”

“Tôi không biết ca hát cũng chẳng biếtkhiêu vũ. Hơn nữa ở đây cũng có trả tiền công biểu diễn đâu.”

“Anh là diễn viên cơ mà? Tôi trước đây cóxem qua phim của anh. Anh ở “Đại náo thiên cung” đóng vai Na Tra còn gì. Ở dướichân có cái gì đó hình như là… ‘vèo vèo vèo’ (QLCC: ý chị ấy dùng âmthanh để nói chủ thể), cái mà có thể đi trên mây với phát ra ánh sáng.”

“Thực xin lỗi. Nếu cô nói đến cái ở dướichân Na Tra thì nó gọi là ‘phong hỏa luân’ ạ.” Tả Húc tặc lưỡi. Nếu hắn thật sự có cái ‘vèo vèo vèo’đó, việc đầu tiên hắn làm nhất định sẽ là đá bay tiểu quái thú Lương Ưu Tuyền.

Lão viện trưởng hiền lànhở trên sân khấu vẫn nhìn Lương Ưu Tuyền. Ông tuy không biết Lương Ưu Tuyền làcảnh sát nhưng cũng thật lòng thích cô gái nhỏ này. Cô là một người rất tốtbụng, đôi khi còn giúp ông xử lý công chuyện nữa.

“Tiểu Tuyền, cháu cũng lên biểu diễn mộttiết mục đi, ha ha.”

“…” LươngƯu Tuyền lưng cứng đơ, nhìn viện trưởng xua xua tay. Tả Húc trong mắt xẹt quamột tia giảo hoạt. Ông Trời không phụ lòng ta. Cuối cùng thì cũng có cơ hội trảthù Lương Ưu Tuyền rồi!

Vì thế, hắn bất ngờ nângLương Ưu Tuyền lên kẹp trên vai, thoáng một cái đã đặt cô lên sân khấu. LươngƯu Tuyền “hạc giữa bầy gà” đứng ở tiêu điểm, hứng chịu ánh mắt mong chờ của tấtcả mọi người.

Lương Ưu Tuyền trừng mắtnhìn Tả Húc một cái. Viện trưởng nhanh nhẹn đem micro đến cho cô, hướng cô vỗvỗ tay. Lương Ưu Tuyền không muốn mọi người thất vọng, thoáng nhìn thấy cái bàngần gần đó liền chỉ đạo: “Mọingười đem cái bàn này đặt ra xa một chút, cám ơn ạ.”

Đám bệnh nhân dưới kiacăn bản không có để ý. Tuy đã mang cái bàn đặt ra ngoài thật nhưng cuối cùnglại cùng nhau lăn lộn trên bàn, không chịu rời đi.

Lương Ưu Tuyền gập gậpcổ, xoay cổ chân lắc cổ tay, đột nhiên một màn kinh người xuất hiện. Cô liêntiếp lộn cú mèo sáu cái về phía sau rồi vững vàng đứng trên sân khẩu,nghiêm trang vững vàng.

Màn biểu diễn siêu khókia khiến toàn hội trường khiếp sợ, lần lượt từng người ồ lên.

“Vợ ơi vợ! Mau đến xem thần tiên…” Nam mô a di đà, một người quỳ xuống cùng bạn thân củamình, dập đầu vái lạy.

Tả Húc hơi hơi nhếch mép.Võ đoàn nếu tìm cô ta biểu diễn không biết sẽ tiết kiệm bao nhiêu tiền tiềnnữa. Mấy cái phim võ thuật hay thần thoại thì càng khỏi phải nói, cô ta hoàntoàn có thể diễn các vai yêu ma quỷ quái. Không chừng sau này người ta sẽ khôngdọa đám trẻ con bằng “ông ba bị” nữa mà thay bằng các vai diễn của Lương ƯuTuyền cũng nên.

Lương Ưu Tuyền đắc ý nhúnvai: “Vừarồi chỉ là làm nóng người thôi. Sau đây tôi sẽ vì mọi người mà hát một bài, khụkhụ…”

Mà khi cô vừa bắt đầuhát, những ánh mắt sùng bái lập tức biến mất. Mọi người lập tức lấy cớ đi vệsinh để đứng dậy.

Viện trưởng bệnh tim lạisắp tái phát, vội dẹp tất cả sang một bên, hỏa tốc đem Lương Ưu Tuyền xuốngdưới sân khấu.

“Im lặng im lặng! Tiết mục cuối cùng củangày hôm nay, xin mời diễn viên đại tài của viện chúng ta. Người đó đêm nay sẽvị mọi người mang đến ba tiết mục, thật vô cùng hãnh diện! Xin mời ‘Nãi Đường’của viện ta! Kẹo Mạch Nha lên sàn!…”

(QLCC: ý bác viện trưởng là ‘Nãi Đường’hàng nhái nhá. Bác ấy vẫn chưa biết Tả Húc là ai đâu.)

“Kẹo Mạch Nha cố lên! Kẹo Mạch Nhasaranghee yo!” Nhóm y tá đồng loạt đứng lên, trong tay còn có mấy cáiáp phích quảng cáo. Hứ, đừng tưởng rằng hàng nhái thì không có fans nhé, cứ traiđẹp là thế nào cũng có fan.

“…” TảHúc nhăn mặt, hóa ra chính mình mới là trung tâm buổi biểu diễn.

Lương Ưu Tuyền cười lạnhhai tiếng, đá đá chân Tả Húc: “Có bản lĩnh thì anh lên biểu diễn đi.”

“Mau thành khẩn khai báo. Cô đổi chác tôilấy cái gì?”

(QLCC: Lương Ưu Tuyền đã bán đứng Tả Húcvới ông viện trưởng, tức là gián tiếp ép anh lên sân khấu.)

“Một cái bánh trung thu, nhưng vừa rồi choanh thì anh không ăn. Giờ có muốn cũng không còn nữa đâu.” Lương Ưu Tuyền chỉ chỉ bụng, cười khanh khách.

Bốn phía tiếng hô ngàycàng to. Tả Húc một tay đặt dưới bàn, mi mắt hơi khép, bày ra một bộ dạng cựctao nhã trầm tư… Nếu hiện tại mình không lên diễn, dám bị Lương Ưu Tuyền đánhchết tươi lắm.

Lương Ưu Tuyền thấy hắnbày ra bộ dạng như thế, thuận chân đạp cho hắn một cái. Tả Húc giật mình, đứngdậy đi đến sân khấu trong khi tiếng vỗ tay vẫn không dứt bên tai.

“Đầu tiên, tôi sẽ vì mọi người mà kể mộtcâu chuyện rất thú vị như sau…” TảHúc đột nhiên thật cao hứng, bỏ qua tâm tình nặng nề, thật nhẹ nhàng thong thảbắt đầu: “Một đêm đông lạnh giá, có một cô bé rất đáng yêu vìtìm kiếm mẹ của mình…BALALAL…”

Kết thúc câu chuyện, côbé kia chết cóng trong băng tuyết. Giọng nói cùng cách biểu cảm của Tả Húc vôcùng cảm động, khiến cho ở phía dưới sân khấu sụt sùi tiếng khóc.

Lương Ưu Tuyền khóe miệngrun run, lấy tay lên lau lau nước mắt. Cô bé kia đáng thương quá! Con bà nó,hôm nay không phải tiết thanh minh sao lại kể chuyện này! (QLCC: tiết thanhminh là lễ tảo mộ)

Tả Húc thấy vẫn chưa đạtđược mục đích của mình, hắn lập tức thay sang bộ mặt vui vẻ, yêu cầu DJ (QLCC:gọi thế cho nó sành điệu) đổi sang một bài hát sôi nổi. Hắn đeo kính râm, cườinói: “Đượcrồi được rồi, mọi người sao lại buồn bã như vậy? Hôm nay là ngày vui cơ mà. Tôisẽ biểu diễn tiết mục thứ hai, vì mọi người sẽ bắt chước Micheal Jackson!”

Trong toàn hội trườngvang lên một hit nổi tiếng của MJ “Black or White”. Không khí lập tức sôi động.

Mọi người nghĩ hắn sắpthể hiện khả năng nhảy của mình nên ai cũng đều rất hào hứng…

Đột nhiên, Tả Húc nằm lănra, hai tay giao nhau trước ngực, khóe miệng hơi giơ lên, bình thản nằm giữasân khấu.

“Kẹo Mạch Nha mau nhảy đi chứ! Hết nhạcnền rồi kìa!”

“Ối xin lỗi, tôi quên nói. Tôi bắt chướcMJ sau khi ông ấy qua đời…”

“…”

“Tiết mục thứ ba là…”

“Đi xuống đi xuống! Anh chiếm mất 12 phút48 giây rồi. Đúng ra trong khoảng thời gian này tôi có thể kiếm được mấy triệuđô la rồi! Anh mau lui xuống mà lấy lồng đựng cơm đi, anh bị công ty chúng tôikhai trừ!!” Một người bệnh trước đó làm về kinh tế và tài chínhchỉ chỉ, trên cổ tay có vẽ một cái đồng hồ Rolex.

“Ah, thế thì tôi không làm Bill Gates chậmtrễ nữa vậy.” Tả Húc cúi đầu, không nhìn bốn phương tám hướng truyềnđến các loại trừng mắt lại liên tục cúi người tránh những chiếc dép đang bayđến, mặt vẫn mỉm cười lui xuống.

Viện trưởng lau lau mồhôi đang nhỏ giọt, cười gượng hai tiếng: “Khiêu vũ đi. Mọi người chuyển cáibàn đi. Khiêu vũ khiêu vũ!”

Một giai điệu duyên dángvang lên. Lập tức nam nữ lập thành nhóm, đều bị say mê trong đó.

Lương Ưu Tuyền tò mò nhìnhắn: “Này.Nếu anh không bị đuổi xuống thì tiết mục thứ ba anh sẽ biểu diễn cái gì?”

“Hả? …” TảHúc dự tính ngay tiết mục thứ nhất đã bị đuổi xuống, không nghĩ đến còn phảibiểu diễn tiết mục thứ hai. Lúc này, hắn thấy một y tá đang đến gần liền vộiđứng dậy, hướng Lương Ưu Tuyền chìa tay ra:“Nhảy điệu này đi.”

Lương Ưu Tuyền giật mình: “Tôi không biếtnhảy.”

“Tôi lui cô tiến. Đơn giản thế thôi.” Tả Húc kéo Lương Ưu Tuyền, một cái xoay tròn đã bướcđến trung tâm hội trường.

Lương Ưu Tuyền chưa từngkhiêu vũ, thân trọng cúi đầu nhìn chân Tả Húc di chuyển. Tả Húc nhảy từng bướchoàn hảo mà cô nhảy cũng không ngờ mình vốn ngốc như thế lại nhảy trơn tru nhưvậy. Khó tin nhất là Tả Húc không mắng cô ngốc nghếch, ngược lại còn thả chậmbước chân phối hợp cùng mình.

Sau khi nhảy thành côngmột điệu, cô không khỏi kinh hỉ kêu lên: “Khiêu vũ rất tuyệt nha.”

Tả Húc cười như khôngcười nhếch môi lên, cười rất ôn nhu. Lương Ưu Tuyền vì thế mà sửng sốt. Đừngnói là dáng vẻ hắn cười lại quyến rũ như thế này chứ.

“Có phải có người uy hiếp anh không? Hayanh đang bảo vệ ai?…” Lương Ưu Tuyền không đầu không đuôi hỏi.

Tả Húc thu lại nụ cười: “Không hiểu cônói gì nữa.”

“Chính là về đống vũ khí đó. Theo tư liệuđiều tra được, giả thuyết anh là chủ mưu xem ra không còn hợp lý nữa.” Sáng nay Lương Ưu Tuyền đã nhận được tin thông báo,đem mục tiêu chuyển hướng đến cha nuôi của Tả Húc, cũng chính chủ tịch đươngnhiệm của tập đoàn Tinh Hỏa: Dương Lễ Trung.

Dương Lễ Trung năm nay 65tuổi. Hắn trước khi thành lập tập đoàn giải trí Tinh Hỏa chính là một bộ độiđặc chủng. Tuy nói Dương Lễ Trung hiện nay định cư ở hải ngoại nhưng hàng nămđều về nước từ ba đến năm lần. Mà nhóm buôn lậu này có thể buôn bán ở cảPhilippines, có đủ các loại súng phân biệt là súng lục ổ quay, tự động súngngắn, súng Rifle, đủ các loại súng ngắn. Bước đầu kết luận súng đó tích trữkhông phải nhằm mục đích bán mà chỉ là hàng mẫu để giới thiệu. Tuy rằng cảnhsát tạm thời bài trừ khả năng sẽ xảy ra bạo động nhằm tranh cướp vũ khí, nhưngthu được đến 30 loại súng siêu việt lại toàn thuộc hàng buôn lậu như vậy, ánnày nhất quyết không thể bỏ qua.

Tả Húc nhún nhún vai: “Nếu tôi khôngphải đối tượng bị tình nghi thì khi nào các người mới để tôi về nhà?”

“Tôi đang đợi anh nói ra sự thật đây. Tôicũng chưa có nói anh không phải tòng phạm.”

“Kỳ thật tôi sống ở đây cũng rất thoảimái.” Tả Húc khiêu khích cười nói.

“ANH!…” LươngƯu Tuyền dừng lại, buông tay Tả Húc ra. Cô vốn định quay về phòng bệnh, nào ngờđám người đang nhảy múa kia lại vấp lẫn nhau nên lần lượt té ngã. Lương ƯuTuyền đứng gần đó nên không kịp né ra, cô khẳng định nhất định mình sẽ bị ngã,cho nên lúc ngã về phía sau còn tìm cách đẩy Tả Húc ra (QLCC:không phải đẩy anh ngã đâu, ý là đẩy anh ý ra để anh ý không ngã ý). Nào ngờ Tả Húc có ý định đỡ cô, hắn nhanh nhẹn nắmlấy bả vai cô, khiến hai người chuyển vị trí cùng ngã xuống.(QLCC: tớnghĩ tình cảnh này là anh ngã đè lên người chị, người khác lại ngã đè lên ngườianh. Không biết có đúng không nữa *cười*).

Tiếng kêu thảm thiết vanglên. Tả Húc biết Lương Ưu Tuyền bị đè nặng nên vội tìm cách giảm bớt trọnglượng của mình xuống người cô. Đúng lúc này không biết thế nào lại sờ nhầm đùiLương Ưu Tuyền. Hắn phản xạ né tránh, nhưng trên người vẫn còn bốn, năm ngườinữa đè lên. Hắn dưới tình thế cấp bách vội chống tay xuống, hai tay dùng hếtsức, ách?!… Mềm mềm, hình như không phải bả vai?

Chỉ nghe Lương Ưu Tuyềnthét một tiếng chói tay và “Bốp!”…Cho Tả Húc một cái tát vang dội.