Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 48



Sau khi nghi thức hẹn thềchấm dứt, còn có một bữa tiệc tây, chú rể và cô dâu sẽ đến từng bàn để cảm ơnsự có mặt của thân bằng hảo hữu.

Người đến người đi, LươngƯu Tuyền ngồi trong góc, chỉ còn chờ giao lì xì xong là sẽ bỏ đi. Nhưng mà mộtloạt tiếng ồn ào khiến cô phải nhíu mày, không cần nhìn cũng biết là Tả Húc lạibị đám phụ nữ bao vây. Có thể thấy Tả Húc rất muốn chạy trốn, nhưng giờ hắn điđược nửa bước cũng là khó.

Lương Ưu Tuyền đã bị hiệnthực tàn khốc đánh bại nhiều lần. Trai đẹp chỉ có thể nhìn chứ không thể độcchiếm, huống chi hắn căn bản không có thời gian cùng bạn ở một chỗ đâu.

“Sao lại ngồi ngẩn người một mình ở đây?” Cổ Ngọc cầm hai ly rượu rum ngồi xuống, đưa một ly choLương Ưu Tuyền.

“Không có ai chịu quan tâm tôi chứ sao.” Lương Ưu Tuyền tự giễu mình.

“Mỗi người xa lạ nguyện ý mỉm cười với côchỉ sau một giây cũng có thể trở thành bạn bè. Trái lại, những người tự chomình thanh cao hoặc những người quá thiếu tự tin rất khó có bạn bè tri kỉ.” Cổ Ngọc nâng ly lên với cô: “Tôi chínhlà một trong số những người nguyện ý mỉm cười với cô.”

Lương Ưu Tuyền nghiêngđầu nhìn hắn, thăm dò: “Cómột người bạn nói với tôi, trên đời này không có quan hệ bạn bè nam nữ đơnthuần, nếu có người đàn ông nào chủ động tiếp cận thì nhất định anh ta có mưuđồ riêng. Anh có cho rằng quan điểm này chính xác không?”

Cổ Ngọc cười đầy ẩn ý: “Đáp án ở ngaytrong lòng cô, tin tưởng trực giác của mình.”

“…” LươngƯu Tuyền chăm chú nhìn thần thái ung dung của hắn, không biết nên nói gì nữa,liền dứt khoát đứng lên, nói với người bên cạnh là đi tìm anh hai.

“Đừng Tiểu Tuyền, anh của cô đang uốngrượu với một mĩ nữ trong kia.”

“A?… Cùng ai?”

Cổ Ngọc chỉ chú rể LâmTrí Bác: “Côkhông thấy là không có cô dâu ở đó sao?”

“…” LươngƯu Tuyền nghi hoặc, anh hai thân với Tiếu Hồng lắm sao?

.

.

Trong chòi nghỉ yên tĩnh,Tiếu Hồng cùng Lương Ưu Hoa ngồi một góc. Cô liên tục uống, dường như muốnchuốc say bản thân. Lương Ưu Hoa mịt mờ nhìn cô, lại chuyển ánh mắt đến DươngPhỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi cũng uống rất nhiều, một đống đàn ông đang vây quanh cô,cô giống như một “nữ vương” đang tiếp đãi khách mời.

Tiếu Hồng nhìn theo ánhmắt hắn, mượn sức rượu, cô lớn mật nói: “Em vẫn anh cho rằng anh Tiểu Hoakhông giống đàn ông bình thường, hóa ra cũng không chạy thoát được những mĩnhân gợi cảm.”

Lương Ưu Hoa giật mình,khó hiểu: “Emnói thế là có ý gì?”

Tiếu Hồng quơ quơ chénrượu, một hơi uống cạn, lại lắc đầu: “Cuối cùng em đã hiểu đợi chờtrong yên lặng là hành vi ngu xuẩn cỡ nào…” Cô chậm chạp đứng lên, đi về phía chồng mình, trong nụ cười mang theonước mắt, khoa trương tự nói: “Càng ngu xuẩn hơn là cho dù làmbất kì điều gì cũng vẫn không thu hút được sự chú ý của người đàn ông đó.”

… Cay đắng nhất trên thếgiới này là khi đứng trước mặt anh, anh lại không biết em yêu anh, thậm chí đãquên đi sự tồn tại của em.

Một buổi tối sáu nămtrước, năm đó Tiếu Hồng mới 17 tuổi, trên đường về nhà, cô nhìn thấy Lương ƯuHoa ngã ở ven đường, uống đến say mèm.

Tiếu Hồng vốn muốn đưaLương Ưu Hoa về nhà, nhưng cô không thể nâng Lương Ưu Hoa to cao như thế dậyđược, đành ngồi bên cạnh Lương Ưu Hoa chờ hắn thanh tỉnh. Lương Ưu Hoa ngồidưới gốc cây, đầu tựa vào vai Tiếu Hồng, nói ra bí mật trong lòng mình, hắn gặpđược nữ sinh mình thầm mến nhiều năm ở sinh nhật người bạn. Nhưng mà, trong mộtnăm nghĩa vụ quân sự của Lương Ưu Hoa, nữ sinh đó đã hẹn hò với nam sinh khác,đến hôm nay vẫn hạnh phúc. Trong lúc vô tình, nữ sinh nửa đùa nửa thật hỏiLương Ưu Hoa, năm đó tớ còn tưởng cậu thích mình đấy, nhưng đợi mãi vẫn khôngthấy cậu tỏ tình. Lương Ưu Hoa hỏi cô ấy, nếu hắn tỏ tinh, cô có đồng ý không.Nữ sinh cười cười, lặng lẽ nói, cô ấy không muốn chờ đợi.

Ở giây phút đó, Tiếu Hồngnhìn thấy bộ mặt Lương Ưu Hoa không muốn ai hay biết, sự si tình của hắn, khóemắt ướt át của hắn, tựa như một dòng nước lũ chảy thẳng vào bờ ruộng của cô. Côbiết, mình đã yêu người đàn ông luôn kìm nén cảm xúc này rồi.

Nhưng Lương Ưu Hoa chỉcoi cô như một người em gái. Cô để thu hút sự chú ý của Lương Ưu Hoa, mỗi ngàyđều đến Lương gia, nhưng Lương Ưu Hoa vẫn không nhìn đến sự tồn tại của cô. Vìthế, cô mới nổi điên đi cướp đoạt bạn trai Lương Ưu Tuyền, nhưng Lương Ưu Tuyềnlại như một con đà điểu, không hề chạy đến khóc trước mặt anh hai cáo trạng.



Bên kia, Lương Ưu Hoa đợiđến khi Tiếu Hồng đã được chồng ôm vào trong lòng mới đi đến phía Dương PhỉNhi, cướp lấy chai rượu trên tay cô.

Dương Phỉ Nhi thấy taytrống vắng liền mở to đôi mắt xinh đẹp đã ngà ngà say lên, lảo đảo đứng dậy,nâng cằm Lương Ưu Hoa lên, chất vấn: “Tôi nói anh này Lương Ưu Hoa,anh không cho tôi hút thuốc cũng không cho tôi uống rượu, anh cho mình là sứgiả chính nghĩa đấy à?…”

Lương Ưu Hoa thấy cô đứngcũng không vững bèn kéo tay cô, đẩy tất cả những gã đàn ông đang túm tụm quanhDương Phỉ Nhi ra, kéo cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Dương Phỉ Nhi đang muốn dzô,lại bị Lương Ưu Hoa phá rối, cô giơ túi xách lên đập vào vai Lương Ưu Hoa, chửiầm lên: “Đồtâm thần! Sao anh không chết đi cho rồi!”

Lương Ưu Hoa dừng bước,quay lại, vẻ mặt tức giận: “Cô đúng là đồ phụ nữ không biết tốt xấu. Taymấy tên đó đã sắp chạm vào cổ áo cô rồi, cô còn cười đùa được à?!”

“Không phải chỉ là lớp da hay sao? Lạinói, là da anh hay da tôi chứ?!” DươngPhỉ Nhi ra sức ra đòn, lại thấy hai chân đang lơ lửng trong không trung, DươngPhỉ Nhi càng ra sức đánh hơn. Sau, do xúc động, Dương Phỉ Nhi trào nước mắt: “Anhchẳng biết gì hết! Đồ cảnh sát chết tiệt! Anh làm sao hiểu được tâm trạng củatôi chứ?! Tôi không muốn làm chủ tịch gì đó, không muốn quản lý công ty khổnglồ, càng không muốn ngày nào đó, vừa mở mắt ra đã nghe được tin dữ là cha quađời. Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, anh tốt nhất là cút ra xa cho tôi!…”

Sau khi nghe xong, bướcchân Lương Ưu Hoa chậm dần. Hắn quan sát cô gái đang nằm gọn trong lòng mình,thân thể cô gái này có chút run rẩy. Lương Ưu Hoa hít một hơi thật sâu, bìnhtĩnh nói: “Emmuốn uống rượu chứ gì? Muốn uống, anh uống cùng em.”

“Đi chết đi! Đừng có giả bộ chính nhânquân tử trước mặt tôi. Tôi khẳng định anh đang muốn lợi dụng tôi say xỉn mà giởtrò!” Dương Phỉ Nhi xì mũi khinh thường.

Lương Ưu Hoa giật mình,thẳng thắn cười: “Đượca, ánh mắt em tốt đấy chứ. Anh nói thật, nếu không phải anh đối với em như vậy,anh cũng chẳng cần quản em.”

Dương Phỉ Nhi nheo mắtlại: “Coinhư số anh gặp may, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư không tốt, đi khách sạn!”

“…” LươngƯu Hoa xác định cô nhất định là uống quá nhiều, chỉ biết lắc đầu.

.

.

Trong lúc đó

Lương Ưu Tuyền nhận đượctin nhắn của Lương Ưu Hoa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô còn ngốcnghếch đợi ở đây, anh hai đã không nói gì mà bỏ đi!

Lúc nào, một tiếng cườimỉa mai nho nhỏ vang lên sau lưng cô.

“Hóa ra bạn trai cô là vật phẩm côngcộng.”

Lương Ưu Tuyền tức giậnngoái lại: “Hômnay là ngày tốt đẹp mà cô kết hôn, cô có thể ăn nói phúc hậu chút được không?”

Tiếu Hồng cười lạnh: “Hôm nay cô vàTả Húc đồng thời xuất hiện trong hôn lễ của tôi, không phải là đến khoe khoanghay sao?”

Lương Ưu Tuyền nhíu mày: “Không hiểu vìsao cô phải chanh chua như thế, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, dễ dàng tha thứcho hành vi của cô không phải vì tôi bao dung, mà vì cô không đáng để tôi phảitức giận.” Nói xong, cô đặt tiền lì xìlên bàn: “Đối xử tốt với chồng mình, hắn mới là người đàn ông cônên toàn tâm chú ý đến. Dù sao, nếu như trả thù tôi mới là điều quan trọng nhấttrong cuộc sống của cô, tôi đây chấp nhận lời khiêu chiến.”

Tiếu Hồng nhìn Lương ƯuTuyền bỏ đi, cười tự giễu, cô đã sớm thua rồi.



Lương Ưu Tuyền bước nhanhra khỏi lễ đường. Vừa mở cửa xe chân trước, chân sau đã có người leo lên cùngcô.

Không đợi Lương Ưu Tuyềnmở miệng, Tả Húc đã ngã xuống phía sau, hồ đồ nói: “Anh uống nhiềuquá… Phiền em đưa anh về…”

“…” Nếucô nhớ không lầm, hắn đến một giọt rượu cũng chưa thấm. Nhưng nhìn ánh mắt mơmàng của hắn, có lẽ là hắn có uống, do cô không phát hiện ra?

“Đưa anh về đâu? Trường quay hay là chung cư?” Lương Ưu Tuyền khởi động xe, nhưng đợi một lúc vẫnkhông thấy Tả Húc trả lời. Cô quay lại nhìn, Tả Húc đang thở đều đều khiến tàáo khẽ rung động, hắn rõ ràng là đang ngủ.

Lương Ưu Tuyền thở hắtra, bộ dạng say ngủ của hắn khiến cô không nỡ làm phiền. Cô cởi áo khoác ra đắplên người hắn, sau đó từ từ nhấn ga, bánh xe lăn trên đường không mục đích. Côkhông biết nên đưa hắn về đâu, chỉ có thể tạm thời chạy đến một chỗ yên tĩnhcho hắn ngủ một lát.

Lương Ưu Tuyền đỗ xe trênmột con đường dân cư thưa thớt, rón rén xuống xe, ngồi ở một hòn đá ven đườngnghịch cỏ lau.

Nhưng cô không ngờ, cáimột lát này lại kéo dài từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn…

Lương Ưu Tuyền dụi dụikhóe mắt đang muốn díp lại, ghé vào cửa xe nhìn Tả Húc, chưa tỉnh chưa tỉnh. Vìthế, cô lại nhẹ nhàng lên xe, khóa cửa lại, sau đó, trong phạm vị đủ để khôngđộng chạm với Tả Húc, cô hạ thấp ghế ngồi, nằm trên ghế dựa, xuyên qua cửa kínhngằm sao trên trời.

Thời gian trôi qua, cônhắm mắt lại, vô thức chìm vào giấc ngủ.



Liền một mạch đến 2h sáng

Tả Húc lúc này mới mơ mơmàng màng mở mắt ra. Chuyện uống rất nhiều rượu là giải, nhưng thật sự hắn đãquay liên tục trong hai ngày hai đêm nên rất mệt. Về việc lịch quay căng thẳngnhư vậy cũng không phải vì đạo diễn tàn nhẫn, mà là hắn phải hoàn thành bốnngày quay phim chỉ trong ba ngày, nếu không hắn cũng không thể xin phép rờiđoàn làm phim, càng không thể cùng Lương Ưu Tuyền xuất hiện trong hôn lễ này.

Bất luận bọn họ có chiatay hay không, hắn muốn nhìn thấy cô một lần nữa, thật sự rất khó.

Tả Húc ngồi dậy, nhìnthấy cái áo khoác đang đắp trên vai, không tự chủ được mỉm cười. Chỗ ngồi phíatrước vừa vặn đã hạ xuống, chạm đến ghế sau, Tả Húc không cần đổi vị trí lênghế trước cũng có thể chạm vào bờ môi Lương Ưu Tuyền…

Nụ hôn kia đánh thức giácquan của Lương Ưu Tuyền, cô giật giật lông mi, tuy đã tỉnh rồi nhưng vẫn chưamuốn tỉnh.

Nhưng là Tả Húc không cóý định chỉ kết thúc bằng nụ hôn, bờ môi băng mỏng của hắn chạm vào tai cô, vuốtve vành tai mẫn cảm của cô.

Khi hắn cởi bỏ cúc áo côra, Lương Ưu Tuyền không thể tiếp tục phối hợp giả ngây được nữa, cô đột nhiênmở mắt ra: “Khôngđược! A…”

Lời còn chưa dứt, Tả Húcđã nhấc người cô lên ôm xuống ghế sau. Tả Húc ngăn tay hắn lại, lên án: “Chúng ta chiatay rồi Tả Húc! Không thể làm chuyện này được, hơn nữa còn đang trong xe!”

Tả Húc cắn nhẹ cổ cô,cười nói: “Đừnggiả rụt rè được không? Nếu em thực sự phản cảm, vì sao ban nãy khi anh hôn em,em lại không đẩy anh ra?”

“Em!…”

“Không trả lời được phải không? Giờ hoặcem bỏ tay anh ra, hoặc em giúp anh cởi thắt lưng.” Tả Húc nhíu mày.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau, khục khục khục khục…