Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 25



Cái gọi là “mỉm cười đểgiết trong ba năm” chính là một tuyệt chiêu báo thù của các vị anh hùng trongphái yếu.

Nội dung chính là để chọcgiận đối thủ thì luôn áp dụng bộ mặt tươi cười ngọt ngào cộng thêm thầm đánhlén bằng những âm mưu nham hiểm;

“Mỉm cười để giết trongba năm” thường có các chiêu sau: mỉm cười đồng hành cùng đối thủ sau đó đợi đếncác địa hình nguy hiểm và vắng vẻ thì cố ý đạp đối phương xuống vực sâu; mỉmcười giúp đối phương giặt đồ sau đó lợi dụng cơ hội đập phá những vật dụng quantrọng của đối phương; mỉm cười giúp đối thủ sửa giường sau đó lén lút dấu rắnrết bên dưới; mỉm cười bưng canh nóng tới cho đối phương sau đó giả vờ trượtchân để đổ cả bát canh nóng vào đầu; mỉm cười giúp đối thủ đi tất mà nhân cơhội bỏ đinh vào trong giày…

Các chiêu thế đều phụthuộc vào người sử dụng. Chỉ cần thông hiểu đạo lý thì ai cũng có thể đạt đếncảnh giới cao nhất trong lĩnh vực võ thuật này.

Các chiêu trên xuất thântừ ‘Ranma 1/2*’

(* Câu chuyện bắt đầu khi Ranma và ông bốGenma trong một lần đi đến huyện Thanh Hải thuộc Trung Quốc, họ đến con suốinguyền chứa hơn hàng nghìn hố suối nhỏ, mỗi hố suối lại mang một lời nguyền, aibị ngã vào suối sẽ buộc phải mang mình thân hình bị nguyền. Không chịu nghe hếtlời của hướng dẫn viên du lịch, cả hai cha con cùng đứng lên chiếc cọc tre dựngtạm bợ trên suối. Trong lúc giao chiến, Ranma đã đẩy cha xuống suối “Gấu Trúc”và ông mang thân hình của con gấu trúc thật sự. Ngay sau đấy, ông đẩy Ranmaxuống dòng sông mang tên “Suối con gái chết chìm” và Ranma từ một cậu con traiphải trở thành một cô gái. Để trở về thân thể thật của mình thì phải dội nướcnóng, nhưng khi gặp nước lạnh sẽ bị mang thân hình bị nguyền ngay lập tức. Đếnnăm Ranma được 16 tuổi, Genma buộc phải đưa cậu về Nhật Bản để ra mắt gia đìnhSoun, ông này có ba cô con gái đã đến tuổi lấy chồng, cũng như theo lời hứa hôntừ trước giữa hai bên gia đình và Ranma sẽ tiếp quản võ đường Tendo theo nguyệnvọng của gia đình. Ban đầu Ranma được tự do chọn lựa, nhưng sau đó cậu bị éplấy cô con gái út Akane Tendo cũng chỉ bằng tuổi cậu nhưng lại rất ghét contrai. Với cơ thể nửa nam nửa nữ của mình, Ranma đã rơi vào vô số tình huống dởkhóc dở cười trong thời gian sống bên gia đình Tendo.)



Trong chợ bán động vật,người ta thấy có một cái bóng đen u ám đi vào một tiệm bán vật nuôi.

“Ông chủ, tôi muốn mua năm mươi con gián,càng to càng tốt.”Lương Ưu Tuyền lôi tiền ra, chỉ vào tủ gián.

“Hình như không có đủ năm mươi con, cô cómuốn mua mấy con nhện đại bự không?” Ôngchủ thái độ nhiệt tình, khách hàng là Thượng Đế mà.

Lương Ưu Tuyền nhìn quanhmột vòng, chỉ một cái lồng sắt “Lấy mấy con rắn trắng nhỏ nhỏ kia nữa. Đúngrồi, rắn có ăn gián không?”(Những con rắncảnh này thường được gọi là Mỹ Nhân Xà, không độc, tính tình rất hiền, dài bằngbàn tay.)

Ông chủ gật đầu, vừa lôirắn ra vừa tính toán “Theolý thì không, nhưng mà… Vị tiểu thư này, chẳng lẽ cô định thả gián ra sao?…” Ông chủ nghi hoặc nhìn vẻ mặt hung tợn của Lương ƯuTuyền. Có vị hàng xóm nào chọc giận cô gái này sao?

Lương Ưu Tuyền không thèmtrả lời, đặt tiền trên bàn, đứng yên chờ đợi.

Cô nhìn thẳng vào conthằn lằn đang đặt ở cái hộp thủy tinh trước cửa sổ, không khỏi nheo mặt lại,trong lòng lại càng muốn ném Tả Húc vào hoàn cảnh hoảng sợ… Một tiếng trước cômới thức giấc. Chính xác mà nói thì cô là vì khó thở mà tỉnh dậy. Điều đầu tiêncô thấy là Tả Húc đang nằm bên tường ngáy o o, còn cánh tay hắn thì đặt trênmặt cô. Thế là thế nào? Định tiền dâm hậu sát* sao?

(* sau khi OOXX xong thì giết :”> tộinghiệp Tả Húc, có ý tốt mà cuối cùng lại…)

Vì thế Lương Ưu Tuyền giơchân lên đá hắn lăn xuống sông, sau đó nhằm thẳng chợ thú cảnh mà đến.



Nửa tiếng sau,

Lương Ưu Tuyền cầm theoba cái gói to rất kinh tởm quay về đồn, sau đó lao đến phòng tổ trưởng tổchuyên án Lương Ưu Hoa.

“Tổ trường, em xin dừng nhiệm vụ ở bên theodõi nghi phạm Tả Húc, xin chuyển sang âm thầm theo dõi.”

“Lý do.” LươngƯu Hoa không thèm ngẩng đầu, hết sức chăm chú ăn mỳ thịt bò.

“Thân phận của em đã bị bại lộ, nếu cứtiếp tục thì sẽ chỉ mất công mà không thu được gì. Hơn nữa theo như quan sát củaem thì hắn hay tiếp xúc với các ông lớn cũng như hay đi đến phòng thu và phimtrường. Nếu Tả Húc có ý định dấu diếm thì em cũng chẳng lấy được thông tin gìcó giá trị đâu.” Lương Ưu Tuyền mặt vô cảm báo cáo.

Sột soạt, sột soạt… Tiếnghúp nước…

Lương Ưu Tuyền lôi trongtúi ra một con rắn trắng, sau đó chậm rãi đi đến phía sau Lương Ưu Hoa, kéo cổáo ra và thả tay.

“A, đồ chơi mà lạnh thế?!” Lương Ưu Hoa vừa vặn vẹo lưng, vừa vội húp nốt ngụmcanh cuối cùng. Hắn lôi một chiếc khăn giấy ra lau miệng, nghiêm mặt nói “Nếuxét theo việc công thì tên đó sẽ không nói, còn phần tư thì sao?” Vẻ mặt của hắn thì nghiêm túc, động tác thì bất lịchsự, giống hệt con khỉ đang cong lưng.

“Em và hắn công tư rõ ràng, chỉ cần ngàynào vụ buôn lậu chưa được phá thì em vẫn sẽ phân định giới hạn với hắn.”

“…” LươngƯu Hoa lôi con rắn lên, sau đó đặt nó ở bên cổ. Ôi, mát mẻ quá!

“Lương tổ trưởng, anh có nghe không đấy?!” Lương Ưu Tuyền đập vào mặt bàn.

“Ừ, được. Anh hoàn toàn ủng hộ ý kiến củaLương tổ viên.” Lương Ưu Hoa ngồi dậy, ném chùm chìa khóa xe Jeep choLương Ưu Tuyền “Đến gara lấy xe đi, có chuyện gì thì liên lạcbằng điện thoại. À đúng rồi, đem bát ra ngoài hộ anh. Nhớ lái xe cẩn thận đấy.” Hắn cười khẽ.

“…” LươngƯu Tuyền kí kí vào biên bản*, thuận tiện lấy lại con rắn khiến Lương Ưu Hoa bấtmãn mãi.

(* nguyên văn là “theo trong tay hắn mộtphen rút ra ký tên điều”, đoán mò đó ạ *cười*)

※※※.

3 giờ rưỡi chiều giờ BắcKinh, bên ngoài tập đoàn giải trí Tinh Hỏa

Có một người mặc bộ đồngphục của nhân viên dọn vệ sinh, tay cầm thùng dụng cụ, bước xuống khỏi xe jeep,tiến vào bên trong tập đoàn Tinh Hỏa.

“Xin hỏi có hẹn trước không ạ?” Nhân viên tiếp tân vội đứng dậy.

Lương Ưu Tuyền còn khoatrương đeo mặt nạ phòng độc, lôi thẻ công tác ra, lớn tiếng nói “Phòng chụp ở tầngtám phát hiện rất nhiều kiến đỏ.”

Cô gái ở quầy tiếp tânnghe đến địa điểm chính xác, hơn nữa còn nghe đến kiến đỏ thì ngoại lệ cho qua.

Lương Ưu Tuyền thuận lợithông qua cửa ải đầu tiên, trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất. Cô lôichìa khóa cửa phòng ra quơ quơ, khóe mắt xẹt qua tia thâm hiểm. Hừ, Tả Húc quênđòi chìa khóa, vừa vặn có ích.

Sau khi vào trong cánhcửa, điều đầu tiên cô làm là đóng hết cửa thông gió lại.

Trong phòng bếp thì rảivụn bánh mì;

Đổ hết whisky của Tả Húc,thay bằng dầu thực vật trộn nước;

Chọc thủng hết trứng gàtrong tủ lạnh;

Đi ủng mưa bẩn thịu trêngiường của Tả Húc;

Đem tất cả các quần áobẩn chuẩn bị mang đi giặt treo lại tủ;

Phá hỏng tất cả hệ thốngđèn, chỉ trừ đèn ngủ;

Di chuyển cái bàn trà sovới vị trí ban đầu;

Ném vào trong bồn tắm mộtđống phân chó;

Sau đó

Lương Ưu Tuyền đứng trướccửa phòng, lôi một cái bình phun màu đỏ ra, nhắm ngay cánh cửa phòng tinh xảo…Xì xì xì… Vẽ một khẩu súng ngắn.

Sau khi vẽ xong, cô khomngười, cầm túi muối hất xung quanh phòng;

Đóng cửa trước, bắt đầuthả các sinh vật “đáng yêu” ra.



Lương Ưu Tuyền đứng lặngngoài cửa phòng, quay mặt vào cửa cười điên loạn. Người ngay thẳng không làmchuyện mờ ám. Hình vẽ khẩu súng kia chính là báo hiệu thân phận của cô, để TảHúc biết hôm nay hắn chết dưới tay ai!… Chờ khi Tả Húc trở về, ha ha ha ha…

Ah, kết thúc công việc!

Bước đầu tiên của kếhoạch trả thù đã xong, tiếp tục bước hai

Lương Ưu Tuyền lập tứcrời phòng trọ, đầu tiên là quay về xe thay đồ, sau đó đỗ xe jeep trong một góckhuất.

Cô nhìn đồng hồ, lịchtrình mỗi ngày của Tả Húc đại khái là: chín giờ sáng dậy, mười giờ rưỡi họp,buổi chiều có thể đi đến phim trường gặp diễn viên. Nếu không có hoạt động xãgiao thì thường mười giờ tối sẽ về nhà.

Tính toán xong, Lương ƯuTuyền đeo kính râm, đắp áo khoác, nằm trong xe chờ phần hai của kế hoạch trảthù, cũng như chờ Tả Húc đến chết.

Mục tiêu lần này là gì?Chính là chiếc Lincoln.



Chín giờ tối, đèn đườngrực rỡ bắt đầu bật.

Chiếc xe Lincoln màu đenchậm rãi đi vào gara, ánh mắt vốn ngái ngủ của Lương Ưu Tuyền vụt sáng.

“Tả tổng, ngài ngồi trong xe chờ một lát,tôi sẽ lên đó lấy lễ vật giúp ngài.” TrươngCường quay đầu cười, giờ hắn đã quay lại công việc lái xe của mình.

Đêm nay Tả Húc phải đếntiệc rượu mừng sinh nhật của một vị giám đốc trong công ty, nhưng vì lúc rakhỏi nhà vội quá nên quên quà trên bàn trà.

Tả Húc gật đầu, đưa chìakhóa cho Trương Cường, cúi đầu lật xem văn kiện.

Trương Cường nhận chìakhóa đi đến thang máy. Trước khi cánh cửa thang máy mở ra, do suốt một thángqua hắn chỉ đi một mình nên đã thành thói quen, theo quán tính lôi chìa khóađiện tử ra khóa xe. Hắn ấn nút đóng cửa, chỉ nghe thấy ba tiếng “tách táchtách”, ánh đèn của chiếc Lincoln vụt tắt, cánh cửa cũng bị khóa lại. TrươngCường vừa đi lên thang máy, hoàn toàn không nhận ra đã nhốt Tả Húc ở trong xe.

“…” Xungquanh Tả Húc là một mảng tối đen. Hắn buông văn kiện, sờ soạng tìm điện thoạidi động.

Tả Húc mở di động ra, vừachuẩn bị gọi cho Trương Cường thì trong lúc vô tình nâng mí mắt lại phát hiệncó một cái bóng đen đang giơ điện thoại đi đến gần hắn, mà cái bóng dáng ngóđông nhìn tây kia quả thật rất quen mắt…

Tả Húc gập điện thoạilại, đè ép thân thể, yên lặng xem xét.

“Cạch” một tiếng hỏ, sauđó có một đôi bàn tay đeo găng màu đen đập vào cửa trước.

Tả Húc khẽ căng mắt ra.Bởi vì bên trong xe tối đen, Lương Ưu Tuyền dù đã ghé sát cũng không xác địnhđược bên trong có người hay không. Đương nhiên, người bình thường thì làm gì cóai lại nhốt mình trong xe chứ.

Tả Húc cố chống lại ánhmắt đạo tặc của Lương Ưu Tuyền. Vụt, Lương Ưu Tuyền lôi ra một con dao gọt hoaquả. Vụt, Lương Ưu Tuyền lại biến mất.

“…” TảHúc cẩn thận ngồi dậy, xuyên qua cánh cửa thủy tinh nhìn ra ngoài để xem cônàng rốt cuộc đang làm cái gì… Khi hắn nghe được một loạt những tiếng “Soạtsoạt soạt” giống hệt tiếng động khi điêu khắc, trong lòng đột cảm thấy lạnhlẽo…

Lương Ưu Tuyền đang dùngcon dao gọt hoa quả phá hoại lớp sơn màu đen bóng đẹp đẽ của chiếc xe.

OH NO! Tả Húc vừa muốnđập vào cửa kính để ngăn cản hành động hung ác này thì di điện bắt đầu đổ chuông.

“Tả Tả Tả, tổng tổng tổng… Cứu tôi với a aa a!!” Tiếng hét thảm thiết của Trương Cường vang lên, giốngnhư sắp chết đến nơi.

“…” TảHúc đưa điện thoại dịch ra xa tai một chút “Anh về gara đã. Anhkhóa tôi trong xe rồi.”

“A?! Thật xin lỗi, tôi xuống ngay… Ban nãytôi mở cửa tự nhiên bay ra vài con gián… Còn có rắn, a a a… A a a… Cứu tôi với…Nhà ngài có trộm rồi!!”

Tả Húc giật mình “Trộm sạch rồisao?”

“Không chắc lắm, hệ thống đèn hỏng hếtrồi!…”

“Tôi báo cảnh sát, anh xuống dưới đi đã.” Nói xong Tả Húc gọi báo cảnh sát, tút tút tút… Chiếcđiện thoại của Lương Ưu Tuyền ở trong túi quần bắt đầu đổ chuông.

Lương Ưu Tuyền vừa trạmtrổ long phượng, vừa chậm chạp lôi điện thoại ra “Ai đó?”

“Chủ xe.”

“?!”… LưngLương Ưu Tuyền cứng đờ, vội nhìn quanh những vẫn không thấy bóng dáng Tả Húcđâu “Anh ở đâu?”

“Trong xe.”

Cạch cạch cạch, Tả Húc gõvào cửa kính.

“?!”… LươngƯu Tuyền mượn ánh sáng yếu ớt của di động nhìn vào cửa xe, quả nhiên thấy TảHúc đang lườm chính mình.

Cô kéo kéo tay cầm, rõràng đang khóa mà.

“Anh thiểu năng sao? Sao lại khóa mìnhtrong xe?”

“Tạm thời không nói chuyện này, hình nhưnhà tôi mất trộm. Em lên xem hộ tôi.”

“Thế sao?… Ah… Tôi bận chuyện rồi, đitrước…”

“Lương Ưu Tuyền! Em dám chạy thử xem, tôisẽ tố cáo em tội cố ý phá hoại đồ của người khác.”

“…” LươngƯu Tuyền im bặt quay đầu, nham hiểm cười “Không cần đâu, nhưngđể tôi cứu anh ra đã nhé? Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn anh chết trong đó vìthiếu oxi chứ?…”

Tả Húc thấy Lương ƯuTuyền nhặt ở ven đường một chiếc côn vừa muốn hét lên “Đừng!”… Lương Ưu Tuyền đã cầm côn, hung hăng nện vào cái cửathủy tinh. Một phát, hai phát, ba phát, khiến lớp kính chắn gió bắt đầu rạnnứt.

“Tiểu thư, cô đang làm gì thế?!” Bảo vệ gara nghe thấy có tiếng động lạ liền chạy tớixem xét, lại được chứng kiến một màn kinh sợ như thế thì dại ra.

Ngay lập tức Lương ƯuTuyền vứt chiếc con trong tay cho bảo vệ, tiện tay lôi cảnh huy ra, nghiêm túcra mệnh lệnh “Tảtổng thân ái của các anh đang bị khóa trái trong xe, sắp chết vì thiếu oxi rồi.Đừng có đứng đờ ra đó, mau đập đi!”

“Dạ!” Bảovệ đương nhiên biết xe này của ông chủ, cũng đã chắc chắn Tả Húc thật sự ở bêntrong. Anh ta chà xát hai tay, nắm chặt côn, sau đó ra sức đập vào cửa kính.

“…” TảHúc hai tay ôm ngực, chăm chú nhìn bảo vệ đang hăng máu, bên cạnh là Lương ƯuTuyền đang ra sức cổ vũ, lại cảm thấy chiếc xe đang rung lên từng hồi. Chiếc xeyêu ngày nào giờ đã không thế nhận ra…

Còn Trương Cường, lúc vộivàng xuống gara, khi nhìn thấy cảnh vô cùng thê thảm này thì hai chân mềm nhũn.Lincoln ơi là Lincoln, sau số mày bi thảm thế này hả Lincoln ơi?!

Cuối cùng cửa xe cũngđược mở ra (bằng khóa tự động), Tả Húc đẩy cửa bước xuống. Bảo vệ thỏa mãn laumồ hôi, tươi cười cúi đầu trước Tả Húc “Lãnh đạo bình an vô sự là tốtrồi! Tôi cũng không mệt tý nào!”

“…” TảHúc nhìn chiếc xe, lớp sơn bóng bẩy đã bị không biết bao nhiêu vết chằng chịt,còn có lớp kính thủy tinh bị “Dập nát và gãy xương”, hắn vỗ vỗ vai bảo vệ,không nói được lời nào.

(Chắc anh đau đến chết luôn ấy nhỉ *vậtvã*)

“Lão Trương, anh về nhà trước đi, chuyệncòn lại cứ để tôi lo.” Tả Húc nhét vàotúi áo Trương Cường một trăm nhân dân tệ tiền xe.

Trương Cường ngốc nghếchgần đầu, hình như vẫn chưa hoàn hồn.

Đúng lúc này Tả Húc pháthiện ra nhân vật nữ chính đang lùi dần. Hắn từ từ tiến lên, bắt lấy cổ tayLương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền cũng không chịu bị khống chế, toàn thân giãydụa, nhưng Tả Húc thuận thế bắt lấy cổ tay còn lại của cô, dùng chân chặn mộtcái, áp cô đè xuống mặt đất.

“…” LươngƯu Tuyền đã sớm nói Tả Húc từng trải qua đợt huấn luyện nào đó rồi mà. Giờ thìnhìn đi, cáo lộ nguyên hình nhá.

“Đánh lén cảnh sát, anh dám đánh lén cảnhsát hả?!”

Tả Húc cười nhưng khôngnói, rút ra từ bên hông cô một chiếc còng số tám rồi còng hai tay cô lại. Sauđó hắn vác cô lên, đặt trên vai bước đến phía thang máy, không vội không chậmnói “Tôiđâu dám đánh lén cảnh sát đâu, tôi chỉ hy vọng Lương cảnh sát giúp tôi lên lầuxem hiện trường vụ trộm thôi mà.”

“…”

“Tôi đã nói là sẽ trả thù anh!” Lương Ưu Tuyền quẫy đạp loạn xạ, cô không muốn lên lầuđâu!

“Em chắc chắn hành vi này là để trả thùtôi sao? Chứ không phải trả thù xã hội à?”

“…” LươngƯu Tuyền thấy di động bắt đầu rung. Cùng lúc đó ngón tay Tả Húc đang ôm chân côcũng cảm thấy có cái gì rung rung. Hắn để cô thẳng người, giúp cô lôi điệnthoại ra sau đó đưa tới tai cô.

“Chìa khóa còng ở túi quần bên cạnh.” Lương Ưu Tuyền nói với Tả Húc, không biết hắn đã ấnnút nghe rồi.

“Hả Tiểu Tuyền? Em đang nói với ai đó?”

“A? Là bạn thôi. Có chuyện gì sao Ngô tiênsinh?”

“Đêm nay tôi có hẹn đến một buổi tiệc sinhnhật, em có muốn làm bạn nhảy của tôi không?” NgôThiên Khải lễ phép hỏi.

“Tiệc sinh nhật?…” Lương Ưu Tuyền vừa định từ chối, bỗng nhiên nghĩ đếntình cảnh trước mặt. Cô nhìn Tả Húc lạnh lùng cười, sau đó nói với Ngô ThiênKhải “Đương nhiên là được, anh tới trước tập đoàn Tinh Hỏa đóntôi được không?”

“Không thành vấn đề. Cho tôi 15 phút.” Ngô Thiên Khải vui mừng nói, sau khi nói lời tạm biệtliền vội vàng treo điện thoại.

Lương Ưu Tuyền thừa dịpvẫn chưa có tiếng tút tút xuất hiện, lập tức thuật lại tin tức giả với Tả Húc “5 phút nữasao? Ok, được rồi, lát gặp lại.”

Lương Ưu Tuyền nâng vai,khiêu khích “Anhcó nể mặt Ngô Thiên Khải không?”

Tả Húc nhún vai, lôithiếp mời từ trong áo vest ra “Đương nhiên có nể. Vừa hay tôi cũng tham giabữa tiệc đó, chúng ta có thể vừa khiêu vũ vừa bàn chuyện bồi thường.”

“Bồi cái đầu anh! Anh bồi thường trinhtiết của tôi thì tôi bồi thường anh tiền xe!”

“Tốt lắm, tạm thời không nói tới vụ xe cộ.Trước hết đi thăm hiện trường ‘vụ trộm’ đã.”

Thang máy lên tới tầngcao nhất, Tả Húc thong thả bước ra.

“…” LươngƯu Tuyền cúi đầu không nói gì, nhưng lợi dụng thời cơ nhấc chân lên đánh lén TảHúc. Tả Húc lập tức bắt được chân cô, đột ngột kéo về phía trước. Lúc này hắnkhông để ý đến tư thế của hai người, chính là hành động đó của Tả Húc đã khiếnhai chân Lương Ưu Tuyền tách ra ôm lấy eo hắn, mà lúc này hắn vẫn thản nhiên ômcô đi đến phòng trọ.

Lương Ưu Tuyền hai tay bịkhóa, giờ bị mất thăng bằng nên chỉ có thể dán ở đầu vai Tả Húc. Lương Ưu Tuyềnnhắm mắt lại. Tả Húc vốn rất sạch sẽ, việc hắn thích nhất thường ngày chính làcọ toilet.

(Em thấy tại chị cứ hành hạ anh ấy nên anhấy trốn vào đó thì có =____=)

Cô có thể đoán được sắcmặt của Tả Húc khi hắn nhìn thấy căn nhà sạch sẽ của mình biến thành một ổ côntrùng, còn cô khi đó sẽ có cảm giác trả thù thành công. Nhưng mà nhưng mà, côchưa từng nghĩ đến cái cảnh khủng bố này cũng có cả mình trong đó!

Đúng lúc bọn họ sắp sửađến trước cửa phòng, Lương Ưu Tuyền cuối cùng đã mất bình tĩnh.

“Đợi đã! Anh mở còng cho tôi đã! Anh cóbiết còng tay cảnh sát là vi phạm pháp luật không hả?!”

Tả Húc không thèm trảlời, nhưng lúc ôm cô thế này không thể lấy được chìa khóa, bởi thế hắn nghiêngngười đặt cô tựa vào tường.

Lương Ưu Tuyền chăm chútheo dõi động tác của Tả Húc, thấy hắn sắp sửa lôi chìa khóa ra liền theo bảnnăng dùng hai chân ép lại, ngăn chặn ngón tay hắn. Nhưng cô không ngờ hành độngcọ xát này lại phản tác dụng. Tả Húc hét lớn một tiếng, tiến về phía trước mộtbước, ép Lương Ưu Tuyền ở trước người, khiến cho cả hai người dán chặt vào bứctường.

Không khí trở nên ámmuội. Thì ra còn có một loại tiếp xúc thân mật như vậy, tên là “nghiện”.