Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 10



Tám giờ tối, đèn đườngsáng rực. Tả Húc cùng Lương Ưu Tuyền đi vào một nhà hàng cao cấp. Bên trong nhàhàng, đối tác cùng thư kí của Tả Húc và nhà sản xuất đã đang ngồi bàn bạc.

“Tổng giám đốc, đây là Vương chủ tịch củatập đoàn điện tử XX.”Thư ký Lưu Na vội đứng lên giới thiệu. Cô là một phụnữ trung niên đẫy đà, khuôn mặt hiền lành khiến người khác chỉ nhìn thôi cũngmuốn mỉm cười.

Tả Húc vuốt cằm ngồixuống, nhìn đến cô gái gợi cảm đang ngồi gần Vương chủ tịch. Thấy hắn nhìn, côta khẽ cắn đầu ngón tay, nhìn Tả Húc đầy quyến rũ. Đúng như Tả Húc đoán, Vươngchủ tịch muốn hắn dẫn dắt cô gái này bước vào giới điện ảnh.

Lương Ưu Tuyền lặng lẽđứng bên cạnh Tả Húc, thể hiện rõ khí chất của một vệ sĩ.

Quá trình chế tác một bộphim thường gồm 5 bước như sau. Bước 1 là tiền (có thể tìm nhà đầu tư hoặc tựxì tiền túi ra). Bước 2 là quay phim. Bước 3 là đài truyền hình quyết định cóhay không mua bản quyền phim (hai bên sẽ có hợp đồng với nhiều điều khoản. Tuynhiên nếu không đài truyền hình nào quyết định mua bộ phim thì toàn bộ kinh phísẽ coi như công cốc). Bước 4 là đài truyền hình bắt đầu quảng cáo cho bộ phim.Bước 5, tùy thuộc vào doanh thu của bộ phim mà đài truyền hình có tiền hoa hồng.

Lần này nhà đầu tư là mộtcông ty điện tử khá nổi tiếng. Đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh, thứ nhất là vìtiền, thứ hai là vì muốn nổi tiếng. Nhưng đây cũng là hạng mục khá nhiều rủiro, phải cần nhiều can đảm mới dám mạo hiểm đầu tư. Nếu một bộ phim không có ngườixem, coi như toàn bộ kinh phí đổ sông đổ bể.

“Tiền không thành vấn đề. Tôi chỉ có mộtyêu cầu nhỏ thôi. Đó là để vị tiểu thư xinh đẹp này làm nhân vật chính.” Vương chủ tịch ngay cả kịch bản cũng chưa xem qua lạiquyết định sẽ đầu tư tám trăm vạn, chỉ vì muốn làm mỹ nhân vui vẻ.

Vẻ mặt nhà sản xuất trởnên rất khó coi. Bộ phim này của ông là một phim cổ trang nhiều tập, vị tiểuthư này bề ngoài giảo hoạt, không phù hợp để vào vai một cô gái thuần khiết nhưnữ chính. Nếu cô ta thật sự muốn tham gia phim này thì ông sẽ xem xét lại vaitú bà, may ra còn hợp.

Tả Húc uống một ngumnước: “Cũngcó thể, nhưng phim này trong quá trình quay có nhiều pha nguy hiểm. Không biếtvị tiểu thư này có đủ can đảm diễn không?”

Cô gái kia thản nhiêncười, nói: “Cáinày tôi biết. Chẳng phải đã có diễn viên đóng thế hay sao?”

“Đúng thế. Nhưng vai nữ chính là một đạotặc. Theo kịch bản thì cả tập một đều là cảnh đánh nhau. Để báo thù nữ chínhcòn không e ngại móc con mắt mình ra đưa cho kẻ thù làm lễ vật. Đương nhiên cáinày không ảnh hưởng đến diễn viên, nhưng mà tôi sợ cô sẽ vất vả đấy. Chỉ riêngthời gian hóa trang thôi đã gấp năm lần những vai khác rồi. Bởi thế tôi hy vọngcô sẽ nghĩ cho kĩ. Lẽ dĩ nhiên nếu cô thấy khó khăn quá mà bỏ diễn giữa chừngthì chúng tôi cùng lắm là bấm máy lại từ đầu, nhưng tổn thất của Vương chủ tịchthì e là không nhỏ.” Tả Húc nghiêm mặt nói.

Nghe xong, cô gái gợi cảmkia mặt biến sắc. Cô ta chu đôi môi đỏ mọng, dùng ánh mắt nũng nịu chỉ tríchtình nhân kiếm việc bất lợi.

Nhà sản xuất cùng thư kíhai mặt nhìn nhau, trong kịch bản vốn không hề có chi tiết móc mắt. Rõ ràngtổng giám đốc lại đang lừa mấy người kia rồi.

Vương chủ tịch vỗ vỗkhuôn mặt của cô tình nhân nhỏ, hiển nhiên đang bắt đầu do dự. Lúc này, Tả Húccười cười: “Đángtiếc, tôi chỉ có thể tiếp Vương chủ tịch trong 20 phút thôi. À mà, đây chính làdiễn viên đóng thế tôi mang đến cho ngài xem xét.” Nói xong, hắn đẩy Lương Ưu Tuyền ra phía trước, tiếptục chém gió: “Người nay có kinh nhiệm đóng thế hơn ba năm,chính là một thiên tài trong lĩnh vực võ thuật. Tiểu Tuyền à, bỏ kính ra choVương chủ tịch nhìn thử đi.”

“…” LươngƯu Tuyền âm thầm nắm tay lại, đã biết trước tên này tuyệt đối không phải ngườitốt rồi mà. Nhưng cô đã hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của Tả Húc nên dù không muốn thìvẫn phải bỏ kính xuống, như một món hàng đem ra triển lãm.

Vương chủ tịch bây giờmới chú ý đến Lương Ưu Tuyền. Hắn không khỏi hai mắt sáng ngời, nhìn nhìn côtình nhân bên cạnh, lại khó hiểu nhìn Tả Húc hỏi: “Xinh thế này mà lại chỉ có thểlàm diễn viên đóng thế sao?!”

“Xinh? Mong ngài nhìn kĩ, dáng người rấtbình thường. Hơn nữa cô ta là người mới, tiền kiếm được không cao, ra mắt cô tachịu không ít phí tổn.” Tả Húc không cholà đúng liền đáp lại.

Lương Ưu Tuyền quả thậtkhông thể xem là đại mĩ nữ, nhưng ngũ quan của cô cực kì tinh xảo, làn da trắngnõn, càng xem càng thuận mắt. Hơn nữa quan trọng nhất là cô một chút cũng khônghề trang điểm. Chẳng qua chỉ những người hiểu rõ Lương Ưu Tuyền mới biết, cô bềngoài hiền lành ngây thơ, thực ra tính tình dữ như một con hổ cái.

“Kịch bản được chế tác rất hoàn mĩ, theokinh nhiệm của tôi, lợi nhuận tốt thì không bồi thường. Bất quá chúng ta cũnglà lần đầu tiên hợp tác, Vương chủ tịch cũng không cần nóng lòng kí hợp đồng,cứ suy nghĩ thật kĩ đi đã. Về phần nữ chính, kì thật chúng tôi đồng ý dùngngười ngày tiến cử, chỉ là quá trình đóng phim này đầy gian nan, tỉ lệ thànhcông chỉ có một phần vạn, xin hai vị cân nhắc kĩ lưỡng.” Tả Húc nhìn thư kí bên cạnh, nói: “Giámđốc Trương hẹn mấy giờ?”

Thư kí nhanh chóng hiểuý, liền mở laptop ra xem: “Dạ thưa, đêm nay 9h30 ạ.”

Tả Húc nghe thế liền đứngdậy, còn cố tình làm đổ cốc nước trên bàn. Lương Ưu Tuyền nhanh tay lẹ mắt,khom người đỡ được cái cốc thủy tinh rồi đặt lên bàn. Một giọt nước cũng chưarớt ra.

Trăm nghe không bằng mộtthấy, mới đầu Vương chủ tịch có hoài nghi nhưng hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởngLương Ưu Tuyền thật sự là cao thủ võ thuật. Nếu để vị mỹ nữ này làm diễn viênđóng thế thì hắn thật xấu hổ thay cho cô tình nhân của mình. Hơn hết, hắn tựthấy mình chính là ếch ngồi đáy giếng, cứ nghĩ chỉ cần nhan sắc là có thể làmdiễn viên, không nghĩ đến muốn nổi tiếng trong ngành này thì còn cần nhiều yếutố hơn nữa. Huống chi vị “Trương giám đốc” kia thực sự gây áp lực lớn, Vươngchủ tịch lúc này hiển nhiên có chút đứng ngồi không yên.

“Đợi chút Tả tổng giám, tôi tin tưởng anh.Không cần suy nghĩ thêm nữa, lập tức ký hợp đồng thôi. Về vấn đề nữ chính thìđể khi khác vậy. Nghĩ lại…” Vương chủ tịch dùsao cũng là thương nhân, muốn lấy lòng tình nhân kia thì chỉ cần vài cái vòngkim cương là được rồi.

“Chúc hợp tác thành công.” Tả Húc giơ chén rượu lên, thong thả cười. Thư ký nhanhchóng đem bản hợp đồng lên, về phần ký kiếc Tả Húc vốn không cần quan tâm. Mànhà sản xuất thấy thật nhẹ nhõm, một câu vô nghĩ cũng chưa nói đã có tiền chếtác đến tận tay.

Lương Ưu Tuyền trừng mắtnhìn Tả Húc, đúng là đồ gian xảo, dám lợi dụng cô để kiếm tiền.

Hợp đồng ký kết thànhcông, Tả Húc cũng không ở lại cùng đối tác ăn cơm, mà tự chi tiền túi ra mờiLương Ưu Tuyền đi ăn lẩu.



Thời điểm này vừa đúngthời gian ăn cơm tối, quán lẩu đông vui náo nhiệt. Vừa ngồi xuống Lương ƯuTuyền đã gọi rượu: “Nămbình Yên Kinh, nhớ ướp lạnh đấy.”

“…” TảHúc nhíu mày “Tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu đượcđâu.”

“Hả? Tôi gọi cho tôi chứ có gọi cho anh đâumà lo.” Lương Ưu Tuyền bưng một đĩa thức ăn nhẹ lên, cô đangđói lắm.

“…” Nữtửu quỷ and nữ thùng cơm. (QLCC: nghĩa là tham ăn tục uống đó).

Khi hơi nước bắt đầu bốclên nghi ngút, Lương Ưu Tuyền xoa xoa tay, gắp một miếng thịt dê lên bỏ vàomiệng.

Tả Húc ngồi bên cạnh nhìncô ăn như nhìn con quái vật chết đói mười năm. Thế này mà cũng gọi là phái yếuá? Uống rượu như hũ, còn há to miệng hết cỡ ra để nhét thức ăn vào, đúng là yhệt đàn ông. Nhưng mà hắn ngược lại thích loại người như thế này, không câu nệý tứ. Ăn no được thì nhất định phải ăn cho no.

“Hôm nay biểu hiện rất tốt. Anh hai thưởngcho em rồi nhá.” Tả Húc vờ như vô ý gắp cho Lương Ưu Tuyền một ít rauthơm.

“Chỉ có thể ăn trong vòng 10 ngàn (tiềnTQ) sao?” Lương Ưu Tuyền nhíu mày.

“Với sức ăn của cô thì thế sao đủ. Tôicũng rất hào phóng đấy, nhưng đừng vượt quá 50 ngàn.” Tả Húc trêu chọc đáp.

Lương Ưu Tuyền khinh bỏliếc hắn: “Miễnanh không bỏ đói tôi là được rồi. Tôi cũng không phải ngôi sao điện ảnh như cácanh, phải nhịn ăn hằng ngày. Tôi chỉ ăn ít một chút thôi đã không chịu nổirồi.”

Cô mới đi cùng Tả Húc mộtngày, liền phát hiện các diễn viên khi ăn cơm luôn tiện thể hóa trang với đọckịch bản. Dĩ nhiên cảnh sát hình sự khi ăn cơm cũng thường tiện thể kiểm trasúng ông,… nhưng đó chỉ là những khi có nhiệm vụ khẩn cấp. Rõ ràng là hoàn toànkhác nhau.

“Từ lúc nào tôi phải lo lắng chuyện cơmnước cho cô thế?” Tả Húc tà ác cười.

“Tôi lái xe cho anh, lại còn bảo vệ anh,thậm chí còn bị người ta sỉ nhục là dáng người xấu xí nữa! Chẳng lẽ đến cơm ănanh cũng không cho tôi à?” Lương Ưu Tuyềncảm giác mình thật thảm hại.

Tả Húc nhịn không đượcbật cười: “Đượcđược. Ai bảo cô là lục tỷ chứ.” (QLCC: lục ở đây là màu xanh nhé)

“Sao lại là mà lục tỷ? Chỉ có mấy loài sâulá mới xanh thôi mà.”

“Mặc cảnh phục thì đều là lục tỷ hết.Nhanh ăn đi.” Tả Húc lại đem rau dưa bỏ vào bát cô.

Lương Ưu Tuyền uống mộthớp bia lạnh, sảng khoái nheo mắt lại:“Muốn thịt có thịt, muốn rượu có rượu,muốn ngủ liền có giường. Thật thoải mái, thiên đường chính là đây…”

Tả Húc trợn trừng mắt: “Cô uống vừathôi. Đừng tưởng nhân cơ hội chiếm giường của tôi.”

Phụt… Lương Ưu Tuyền lãngphí ngụm bia kia, bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không biết xấu hổ,tôi mà có ý đồ với anh tôi chết liền. Tôi chỉ thích người bình thường thôi.” Cô không khỏi rùng mình.

“Cô hóa ra kỳ thị người đồng tính. Cầmthú!”

“Tôi không phải kỳ thị, chỉ là không ưathôi. Anh là do mẹ anh sinh ra, mẹ anh nhờ ba anh mới sinh ra anh. Nếu thế giớinày nam yêu nam, nữ yêu nữ thì lấy đâu ra con? Mà giả sử nhận nuôi con đi chăngnữa thì kêu ba với mẹ như thế nào?” LươngƯu Tuyền tặc lưỡi, thở dài một tiếng.

“…”

Sau khi cơm no rượu sau,Lương Ưu Tuyền ngồi ở ghế phụ xoa xoa bụng. Ngày mai nhất định phải luyện láixe, quyết không được để bị Tả Húc xem thường.

Nửa giờ sau họ đã về đếnnhà của Tả Húc. Tả Húc vừa muốn mở cửa, Lương Ưu Tuyền đã giật mình phát hiệnthấy trong nhà có ánh đèn. Cô lấy một tay ngăn Tả Húc ở phía sau, cẩn thận lắngnghe.

Ngược lại, Tả Húc dựa vàotường, châm một điếu thuốc. Một chút cũng không giống một nạn nhân đang ở trongtình thế nguy hiểm.

Cho đến khi Lương ƯuTuyền rút súng ra, nhẹ nhàng hết sức lên đạn, Tả Húc mới mở miệng: “Tôi biết ai ởtrong nhà, không cần hoảng sợ.”

“…” LươngƯu Tuyền ngoái đầu lại trừng mắt nhìn hắn, cất súng đi.

Cô mở cửa ra. Phòng kháchchỉ mở một chiếc đèn bàn, không có bóng người.

Tả Húc lách qua ngườiLương Ưu Tuyền, cởi áo khoác ra, chỉ nghe phòng ngủ “két” một tiếng liền mở ra.Theo sau là một người con trai cao gầy mặc áo ngủ màu xanh lam, ôm theo một cáigối rất to đi ra. Tên đó hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lương Ưu Tuyền, runrẩy bước đến chỗ Tả Húc, đặt trán ở vai hắn, trông thực vô cùng đáng thương.

“Nãi Đường… Tôi buồn quá…” Anh ta dùng giọng nói trầm trầm của mình ra để làmnũng, nghe thật sự là rất…ba chấm.

Tả Húc vỗ vỗ vai anh ta.Tuy không nói gì nhưng nhìn ra rất rõ là đang an ủi.

“?!”… LươngƯu Tuyền lùi lại vài bước, nghiêng đầu đánh giá người con trai này. Tuy rằnganh ta style kì quái, tóc nhuộm màu bạch kim, nhưng quả thực rất đẹp trai. Màhai người kia bộ dạng ái muội thật khiến cô mở rộng tầm mắt.

Hừm, người này chắc làbạn trai Tả Húc nhỉ? Hay là bạn gái? Thật không biết xưng hô thế nào nữa.

Nhưng mà Lương Ưu Tuyềncũng chưa quên công việc của mình. Đối vơi người lạ mặt kia vẫn cần kiểm tra antoàn đã.

Anh chàng kia hình nhưđang định nói gì đó, đột nhiên phát hiện trước mặt có một bàn tay nhỏ bé, hắnnhíu mày: “Móngvuốt của ai đó? Chai sạn kìa, xấu xấu!”

Lương Ưu Tuyền quanh nămlàm việc vất vả nên ngón tay bị chai cũng là bình thường, cô cũng biết bản thânmình không được xinh đẹp. Nhưng mà cái người nam không ra nam nữ chẳng ra nữnày đúng là quá ác mồm độc miệng, đúng là người yêu Tả Húc có khác.

Lương Ưu Tuyền kéo cổ áotên kia, ra lệnh: “Anhđi ra đây với tôi một lúc.”

“Nãi Đường, bà chằn lửa này là ai a a a…” Tên kia thấy Lương Ưu Tuyền vẻ mặt nguy hiểm, kéo kéocổ tay Tả Húc.

“Đừng cầu cứu con bò sữa đó nữa, vô íchthôi! Theo chị ra đây!” Lương ƯuTuyền nhìn Tả Húc, ánh mắt toát lên thông điệp “Đừng có cản trở nhiệm vụ củatôi, giết đấy!”. Tả Húc nhún nhún vai, ra vẻ “tùy thôi” rồi thản nhiên quay vềphòng tắm rửa.