Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 19: Luyện đao



Từ Phượng Niên thực sự nhặt lên cãi dĩ vãng khinh thường võ nghệ năm xưa, nhưng hắn không học kiếm trước, trước tiên là học đao.

Đương nhiên là học cùng Lão Khôi tóc bạc.

Lão Khôi vốn định rời khỏi Vương Phủ rồi bước chân vào giang hồ, sớm đã la hét ngứa tay, cứ ngồi chồm hổm ở hầm cầu như thế này làm sao ỉa ra Thập Đại Cao Thủ, chờ sau khi đánh với Lão Hoàng Cửu, nữa cùng Vương lão quái so chiêu.

Lão Khôi không ưa nhất lão thất phu này, đệ nhất thiên hạ liền đệ nhất, bày đặt chỉ nhận đệ nhị, thằng tặc già mồm! Đáng trách! Lão Khôi đang gặm đùi dê nghe nói Từ Phượng Niên muốn cùng hắn học đao, càn rỡ cười to, mấy mảnh thịt dê văng đầy đất.

Lão Khôi thấy sắc mặt Thế tử Điện hạ không có bất kỳ ý tứ vui đùa gì, ném đùi dê sang một bên, hai tay dính đầy dầu mờ vuốt lên thanh đao của mình, hỏi lại: "Dựa vào cái gì để gia gia dạy ngươi?"

Từ Phượng Niên trả lời: "Ta để cho Từ Kiêu đi đem tên Trảm Mã Đao Ngụy Bắc Sơn mời tới Bắc Lương, cùng ngươi so chiêu. Sau đó mỗi năm một người, cho đến ta học thành đao."

Lão Khôi khen một câu đại thủ bút, ngẩng đầu nhìn Từ Phượng Niên, thần tình cổ quái cười hỏi: "Tiểu tử, nói cho gia gia vì sao lại muốn học đao, Bắc Lương ba mươi vạn Thiết Kỵ còn chưa đủ ngươi tiểu tử nhà ngươi đùa giỡn uy phong?"

Từ Phượng Niên rút ra thanh Tú Đông, ngón tay khẽ búng, nhếch miệng cười nói: "Những người đó đao thương, nói cho cùng vẫn là người khác, ta cũng phải tự mình thuận tay đem theo bên mình."

Lão Khôi bĩu môi từ chối cho ý kiến, nhưng đã yêu cầu Từ Phượng Niên một cánh tay nhắc thanh Tú Đông, đứng nửa canh giờ, thân đao không thể động, bằng không cho dù có mời tới Vương lão quái, cũng không thu đồ đệ này.

Kết quả, Từ Phượng Niên kiên trì đến một lúc ngất tại chỗ, Tú Đông đao chung quy lại là không có nghiêng, nói đúng ra, một chút run rẩy cũng không có.

Lão Khôi ngơ ngác nhìn Thế tử Điện hạ ngả xuống đất không dậy nổi, đi tới nhéo nhéo cánh tay phải của tên tiểu tử này, tấm tắc nhặt được bảo.

Kế tiếp Lão Khôi cũng không truyền thụ cho Từ Phượng Niên làm sao để ra chiêu pháp cao thâm, nhưng cứ để cho hắn tái hiện bốn động tác khô khan, đâm thặng, vẹo vén, dựng thẳng bố, vụt trở về. Đâm ba nghìn, vén ba nghìn, bố bốn nghìn, vụt bốn nghìn.

Lão Khôi vốn tưởng rằng công tử ca này đã quen cuộc sống xa hoa.. ít nhất ... Sẽ hỏi mấy cái như tại sao, nhưng Từ Phượng Niên không có, mà tảng sáng mỗi ngày đều yên lặng trong viện bắt đầu luyện đao, mỗi ngày đêm khuya tập tễnh rời đi, Tú Đông một khắc không rời thân.

Điều này làm cho Lão Khôi rất là phiền muộn, đồng thời lại sinh ra hiếu kỳ, Từ Phượng Niên biểu hiện ra không có là ý chí, còn tương đương xác thật bản lĩnh cầm đao, Chẳng lẽ vị Thế tử Điện hạ này lúc trước bị võ tướng trong quân dốc lòng chăm sóc huấn luyện? Học hãn đao Quân Ngũ làm thuật phòng thân?

Trong khoảng thời gian này tận lực làm khó dễ, để cho Từ Phượng Niên luyện tập nhàm chán việc cầm đao, một nửa là để cho Oa Nhi biết khó mà lui, trên đời này Đao Pháp, làm quan có thể đi tắt, nhưng đao pháp không có nửa bước mượn núi Chung Nam làm lối tắt, một nửa kia lại là thật tâm, luyện đao ưu tiên là cầm đao, ngay cả đao cũng không cầm nổi, vậy thì không thể là dùng đao, mà là bị đao kéo đi, mặc dù trên tay cầm tuyệt thế Đao Phổ, cũng chỉ là đùa giỡn những chiêu thức hoa đoàn cầm thốc, một khi đối địch, chỉ có một con đường chết.

Ban đầu ngày luyện đao vừa mới là tiết đại thử.

Đại thử qua sau đó là lập thu.

Từ Phượng Niên trước sau luyện đao, một thân ăn sung mặc sướng săn sóc ân cần vất vả ra ngoài mềm nhẵn da thịt, phơi nắng thành màu đồng cổ, dũ phát tinh tráng, Nhược thêm những vết sẹo.

Có thể Đao Pháp, xa không lưu.

Bạch lộ tiết thu phân hàn lộ sau đó là tiết sương giáng.

Luyện bốn ngàn sau đó biến thành sáu ngàn.

Từ Phượng Niên rốt cục mở miệng hỏi vấn đề thứ nhất: "Đao là bách Binh chi đảm, mạnh mẽ phóng khoáng, mặc dù thiên quân vạn mã tới, nhưng lúc này thu đao pháp lại phải luyện nhiều hơn?"

Lão Khôi cười nói: "Trên đời Đao Khách không sợ chết nhiều lắm, có thể không sợ chết Đao Khách, dễ dàng chết trận, đao thuật lợi hại nhất trong thiên hạ, cũng không thoát được cái chết. Đối với người, đao pháp là để lấy tánh mạng người ta. Gia gia có đạo lý lớn, chính là dạo một vòng doanh điện Diêm vương rồi trở về đường, học một chút."

Kho vũ khí chồng chất như núi toàn Đao Quyết Đao Phổ, kể từ ngày đầu tiên Từ Phượng Niên luyện đao, liền không đặt chân vào Thính Triều Đình – nơi được giang hồ võ phu coi là võ học thánh địa.

Lão Khôi đối với lần này cũng rất vui mừng.

Đao Pháp một đường, không thể so Oa nhi với thiên đạo của Sư Thúc Tổ núi Võ Đang, quan trọng nhất vẫn là nước chảy đá mòn, về phần sau này, làm sao hỗ trợ luyện tập thêm Tâm Pháp, Nội Ngoại Kiêm Tu, Lão Khôi không lo lắng về điều này, Từ Kiêu có chính là oai môn tà đạo, vấn đề ở chỗ Thế tử Điện hạ ăn sung mặc sướng khi nào mới đạt đến mức đó?

Lập đông vừa qua, thẳng đến tiết Đại Hàn, dù cho mặt hồ kết băng, Từ Phượng Niên đều bị sẽ bị Lão Khôi mang vào đáy hồ luyện đao, thời gian bế tức càng ngày càng kéo dài. Đao Pháp vẫn là chưa một đường mà đạt được cao thâm, nhưng trước nuôi thành Thủy Tính.

Gần đây, ngoài thành xuất hiện vài kẻ du côn thảo khấu, tác oai tác loạn ngay dưới mắt của Đại Trụ Quốc, đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế, trong thành nghe đồn mấy nhóm đạo tặc này chết đều không phải do Bắc Lương Thiết Kỵ giẫm nát, mà là bị một vị Đao Khách mang mặt nạ dữ tợn tàn sát hết.

Bên trong thành, người qua kẻ lại vỗ án tán dương, sau lại thốt lên một câu đáng tiếc nửa năm qua, Thế tử Điện hạ không có tin tức gì, không có thể thấy, bằng không nhất định phải ban thưởng cho một phen. Về phần này bên trong thành, còn lại không có bất kỳ manh mối nào, không nói ra được Đao Khách mang mặt nạ quỷ kia là nhân sĩ phương nào? Mấy tên cướp đó từ đâu mà đến? Dưới sự cai trị của Đại Trụ Quốc, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng có người nghe đồn rằng đây toàn là Bắc Man chạy đến Bắc Lương mà làm mưa làm gió, đánh chết cũng không tin.

Hai mươi tám âm lịch, Từ Phượng Niên theo Đại Trụ Quốc đi Địa Tàng Bồ Tát Đạo Tràng ở Cửu Hoa Sơn, lúc này đây là muốn sau khi hắn thụ phong Quan Lễ thì đến gõ chuông.

Hơn một tá ngựa tháo giáp sắt lên núi, đêm nghỉ ở Thiên Phật Các trên đỉnh núi, Từ Phượng Niên dưới đèn bớt thời giờ lật xem thư của vị chân nhân Long Hổ Sơn gửi tới, rất dầy.

Từ Phượng Niên hiểu ý cười, thấy trong thư nói Hoàng Man Nhi thấy Táo gai mọc đầy núi, liền nhất một mực mang về chỗ ở của sư phụ, kết quả cả đình viện chất đầy táo gai, mất đi vẻ đức cao vọng trọng của nơi này, người không dám răn dạy, chỉ dám hảo tâm giải thích táo gai khi hái xuống không để lâu được, hay là cứ chờ tới tết năm sau rồi hái tiếp, kết quả thiếu chút nữa bị Hoàng Man Nhi hủy phòng ở.

Từ Kiêu vẫn chưa đi vào giấc ngủ, đi vào trong phòng, liếc mắt, dưới đèn thanh Tú Đông đao đặt ngang trên bàn, trong tay cầm một phong thư, nhưng là thư của Thứ Nữ Từ Vị hùng gửi đến, Đại Trụ Quốc vẻ mặt đau khổ nói rằng: "Nhị tỷ ngươi vừa viết thư mắng ta một trận."

Từ Phượng Niên cười hỏi: "Vì ta học võ luyện đao?"

Từ Kiêu sau khi ngồi xuống thở dài nói: "Nếu như ngươi lại luyện tiếp, không chừng nàng sẽ từ thượng âm Học Cung chạy về đây mà mắng vào mặt ta."

Từ Phượng Niên không nhìn tới thư, nhưng mà nhìn có chút hả hê nói: "Nàng nói như thế nào?"

Từ Kiêu hí mắt nói: "Nàng để cho ta hỏi ngươi, trở thành đệ nhất đao pháp, để làm gì?"

Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Ngươi trở về hồi âm, nói có thể rèn luyện thân thể, cũng không thể bị mỹ sắc làm hại thân thể."

Từ Kiêu khổ sở nói: "Lý do này có đúng hay không, hay chỉ là trò đùa?"

Từ Phượng Niên tự tin nói: "Đối phó nhị tỷ, phải dùng loại biện pháp này. Bằng không nói thật cho tỷ ấy, người dám không?"

Từ Kiêu giơ ngón tay cái lên, nói nịnh: "Không tốn công học đao!"

Sáng sớm hai mươi tám âm lịch.

Sương mù tràn ngập.

Từ Phượng Niên hai tay đặt trên chuôi của Tú Đông đao, nghỉ chân nhìn về nơi xa.

Sau lập đông, vài cổ giặc cỏ đều là do Từ Kiêu an bài cho Từ Phượng Niên luyện đao, Từ Kiêu không có có bất kỳ ám chỉ, nhưng Từ Phượng Niên tự nhiên đoán ra hơn phân nửa đều là phạm nhân trong đại cấm tử của Bắc Lương Quân.

Từ Kiêu trị quân cực nghiêm, thưởng phạt phân minh, trước đây nghĩa tử Trần Chi Báo phạm luật, cũng bị quất thành một người toàn máu trước thị chúng. Nếu không như vậy, kinh thành đều không đến mức lưu truyền Bắc Lương Phủ không nhận thiên tử Ngọc Tỷ.

... Những tên giặc cướp sơn tặc này đều không học võ từ các môn phái chính thống, nhưng một thân bản lĩnh đều là dựa vào liều mạng trên chiến trường mà đánh, lực lớn hung tàn, Bắc Lương Thiết Kỵ đặc hữu không sợ chết, thích hợp nhất giao cho Từ Phượng Niên rèn luyện hãn Đao.

Lão Khôi tận mắt nhìn thấy Từ Phượng Niên giết được ba nhóm, sau sẽ không lưu tâm, chỉ đưa ra địa chỉ, để Từ Phượng Niên một mình mang đao mà đi tới.

Sau lần bị thương đầu tiên, Từ Phượng Niên bên trong dính phải sáu nhát đao, năm nhát nhẹ một nhát nghiêm trọng, bị chém trúng phía sau lưng một đao, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nằm úp trong vũng máu, nhưng đao không rời tay, cuối cùng đều do Lão Khôi khiêng về Vương Phủ.

Từ nay về sau, Từ Phượng Niên đều là người mang vết thương mà đánh, Lão Khôi tuyệt không cho mảy may cơ hội lười biếng kêu khổ, đổi lại sẽ không làm mất đi cái danh cao nhân Vương Phủ nuôi dưỡng, đủ để sánh ngang với Thế tử Điện hạ. Cùng tội phạm liều mạng luyện hãn đao, trong đó gian nguy, người ngoài chắc chắn sẽ không hiểu.

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, trì hoãn hô hấp.

Nghĩ thầm là mình liệu có thể vận nội công? Ngoại Môn Đao Pháp dù có bá đạo, đụng với chân chính cao thủ nội ngoại công, giống như đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, chỉ có thể làm trò cười cho mấy cao thủ.

Nhưng tu vi nội lực, phải chú ý thận trọng, trong cơ thể kinh mạch to nhỏ, không giống Hành Quân Bố Trận, giống như Võ Đang tuyên bố với thiên hạ nội công một nửa đều ở ngoài Ngọc Trụ, đặc biệt phải có chút căn cốt thiên phú, một ngày ở Núi, sẽ một ngày tu hành, gắng đạt tới cảnh giới cao nhất. Nội lực cũng không phải đồ ăn, cứ nhét đầy bụng là được, Từ Phượng Niên đâu có thể vận ra nội lực chỉ hơn mười hay hai mươi năm của mình.

Nếu đi Thính Triều Đình tìm những con đường Tà Môn Ngoại Đạo thì sao? Từ Phượng Niên nhíu lông mày, mở mắt, trước mắt đầy một biển mây, tiếng thông reo hò sướng tai, vui vẻ thoải mái. Không gì bỗng nhiên nhớ lại chủ cũ của Tú Đông đao, không biết Bạch Hồ Nhi khi nào thì leo lên lầu ba? Mỹ nhân này ước chừng đã trao Tú Đông đao cho lầm người?

Năm ấy đại tuyết, Bạch Hồ Nhi trên hồ xuất đao, mới là thật sự là hãn đao.

Từ Phượng Niên biết rõ chênh lệch rất lớn, nhưng không có nóng lòng, lão đầu thiếu đã từng cười ngây ngô nói qua, ăn no đánh rắm là chuyện thoải mái, có thể muốn thả thì thả, từ từ sẽ đến, mới là thoải mái nhất.

Hắn hiện tại luyện đao pháp, là biện pháp tối ngốc.

Nên gõ chuông sớm.

Bởi đã quen với việc luyện đao, Từ Phượng Niên gõ chuông vang rất to.

Kết thúc tổng cộng có 108 tiếng chuông vang.

Tướng cầm cờ Bắc Lương - Tề Đương Quốc sắc mặt khác thường, Diêu giản và Diệp Hi Chân nhìn nhau cười, kinh hỉ nửa nọ nửa kia. Mập Trử Lộc Sơn thiếu chút đem tròng mắt nhảy ra ngoài. Về phần tiểu nhân đồ Trần Chi Báo và Tả Hùng Viên Tả Tông đều không có ở đây biên cương dò xét, vẫn chưa hiện thân.

Đoàn người đi bộ xuống Cửu Hoa Sơn, Đại Trụ Quốc sóng vai cùng Từ Phượng Niên chậm rãi nói: "Ngươi nếu muốn tập võ, cao nhân ở quý phủ cũng biết được chút bàng môn tả đạo, liền hỏi ngươi có chịu hay không hạ giá mà học."

Từ Phượng Niên thấy buồn cười nói: "Ta có thể có cái giá gì?"

Đại Trụ Quốc xa xa nhìn về phía núi Võ Đang, hí mắt nói: "Vậy là tốt rồi."