Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 34



Quay đầu nhìn lại, sau mười mấy năm ta đãgặp qua rất nhiều loại người, nhưng người thật sự khiến ta phải lắc đầu e làchỉ có mỗi vị Tứ hoàng tử này. Buổi sáng vừa nhận lệnh xử lý quốc sự, buổi chiềuđã chiên trống ầm ĩ tiên đến nơi ở của nội quan, chẳng lẽ hắn không sợ bị ngườitố cáo “trong ngoài cấu kết” sao? Để người như vậy lên ngôi Hoàng Đế, thậtkhông biết là nỗi bất hạnh của bá tánh hay là hy vọng của chính ta.

“Nô tỳ Thanh Nguyệt khấu kiến Tứ điện hạ,không biết Tứ điện hạ giá lâm, nô tỳ không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh Tứ điệnhạ tha tội”, ta mang theo đoàn cung nữ thái giám trong viện tiên đến quỳ gốitrước mặt hắn. Ta có thể nhìn ra hiện tại vẻ mặt của hắn không tốt, cơ hồ đangtức giận, hoàn toàn không còn thần sắc đắc ý của buổi sáng nay khi nghe đọcthánh chỉ. Sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm. Nói đến cũng kỳ quái, đều là HoàngTử nhưng hắn lại không khiến ta có bất kì cảm giác e ngại nào. Mặc dù hắn néngiận mà đến nhưng bất quá trông hắn chỉ có vẻ hổn hển mà thôi.

“Đứng lên đi”, hắn hừ một tiếng, thanh âmcơ hồ từ mũi đi ra. Tư thế đúng mười phần, chỉ tiếc hắn vẫn còn thiếu uy nghiêmcùng khí độ, “Bổn vương có việc muốn hỏi Thanh Nguyệt nữ quan, nhưng người kháclui ra ngoài, không được ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấynhiễu”

Những người khác dập đầu đáp ứng rồi luira. Chờ sau khi Ung Vương đã bước vào phòng ta mới đứng dậy tiến vào theo.

Ta vừa bước vào phòng thì thanh âm của Ungvương đã vang lên, “Khóa cửa phòng, bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi”

Ta thầm than một tiếng rồi xoay người nhìnngó trái phải bên ngoài trước khi đóng cánh cửa lại, sau đó ta lại quỳ gốitrước mặt Ung vương và dập đầu một lần nữa.

“Thanh Nguyệt nữ quan, bổn vương không cónhiều thời gian nên sẽ không vòng vo với ngươi. Hãy nhìn xem đây là cái gì?”

Một phong thư được ném tới trước mặt ta.Trên bìa thư không viết gì nhưng bên trong lại căng phồng lên. Ta nhặt lên vàbắt đầu mở ra đọc, chờ sau khi đọc xong, trong lòng ta trừ bỏ bội phục cũng chỉcòn cười lạnh. Là thư của phụ thân. Khúc dạo đầu liệt kê đủ loại tình cảm giảdối, ta cố dằn cảm giác kinh tởm buồn nôn để đọc tiếp, sau đó phụ thân trìnhbày quan hệ giữa hắn và Ung vương, trọng điểm của bức thư chính là hắn muốn taquy thuận Ung vương, từ hôm nay ta sẽ là người của Ung vương. Quyền lợi của tanếu giúp Ung vương đoạt vị chính là lập ta làm phi, mà phụ thân cũng sẽ trởthành công thần tước vị cha truyền con nối. Trong thư yêu cầu ta phải vì chínhmình cùng tiền đồ gia tộc mà suy nghĩ, dốc toàn lực giúp đỡ Ung vương.

Một nữ nhi có thể để hắn tính toán đượcnhững gì? Hay là nói chỉ cần có lợi, hắn có thể yêu cầu ta đánh cược cả cuộcđời mình? Đem thư cất trở vào phong bì, trong lúc nhất thời ta thật không biếtnói gì cho phải. Sự kính nể đối với phụ thân lại bay lên một “tầm cao” mới.

Nhìn ta đem thư cất vào phong bì, Ung vươngđã ngồi nửa ngày trên ghế bỗng mở miệng, thanh âm không khỏi có chút đắc ý,“Hiểu chưa? Muốn hỏi gì không?”

“Nô tỳ có thể hiểu được”. Nhìn lá thư đượcngọn nến liếm sạch, ta chỉ cảm thấy bình thường. Ta hẳn nên phẫn nộ, hoặc là bithương, tại sao một chút cảm giác cũng không có? Chẳng lẽ nói ta trời sinh hạlưu, căn bản cùng bao nhiêu nam nhân lên giường cũng không thành vấn đề? Aibiết được? Dù sao hiện tại cảm giác duy nhất của ta chính là buồn cười. Là phụthân hiểu lầm hay là ta biểu diễn quá xuất sắc?

“Nói vậy, ngươi đã biết nên làm gì rồisao?”

“Đúng vậy, không biết điện hạ có gì saibảo?”

“Tốt lắm!”, hắn có chút hài lòng gật đầurồi lấy từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra một quyển sổ cũ nát ném tớitrước mặt ta, “Cái này, ngươi nghĩ cách tận lực chu toàn, phải làm nhanh lên”

“Điện hạ, đây là… ?”, ta có chút tò mò mởmắt nhìn hắn. Ta rốt cục đã hiểu được tại sao vị vương tử ngu ngốc này lại chongười khác cảm giác bại hoại, ha ha ha, hắn có thể cao hứng mới lạ.

Nhận trách nhiệm xử lý quốc sự chưa đượcbốn canh giờ, vị Tứ hoàng tử này liền bắt đầu hỗ trợ vây cánh, bài trừ đối thủ.Trong tay ta là danh sách mười mấy vị quan viên, thâm ý bên trong hẳn nhiên cóthể hiểu được. Chuyện này không tính là gì, thậm chí còn là một quyết địnhchính xác. Đáng tiếc, hắn quá nóng vội. Cánh chim chưa thành thạo điều khiểnngọn gió đã muốn bay xa, trong tình huống này, một phần danh sách bên Tả HữuThừa Tướng cùng Tả Hữu Đại Tướng Quân nhất định không thể thông qua. Trong bốnvị còn lại có hai vị là phe cánh của Vũ Nhân, hai vị còn lại là tâm phúc củaTam Thiếu. Trong thế chân vạc, thực lực của Ung Vương là yếu nhất. Đương nhiên,hắn cũng chỉ có thể kỳ vọng đến thế, muốn nhổ đinh nhanh vậy sao, tâm trí vẫncòn chưa thành thục. Ta nghĩ nguyên do phụ thân lựa chọn hắn chính là vì bọn họrất giống nhau. Ha ha, đều là ngu ngốc!

“Điện hạ, thánh chỉ có nói rất rõ ràng,trong thời gian bệ hạ điều dưỡng thân thể thì quốc sự sẽ giao cho ngài xử lý,chỉ khi gặp phải đại sự không thể giải quyết mới trình lên vạn tuế, hiện tạichúng ta chỉ thay đổi quan viên, đây là việc nhỏ, điện hạ có thể làm chủ được,việc gì phải lo lắng?”, ta làm ra vẻ nghi hoặc nhìn tấu chương trong tay mà giảngu hỏi lại.

“Hừ! Còn không phải vì đám lão nhân bất tửđó đứng ra ngăn cản”, hắn đang nói đến bốn vị đại thần thủ chính, trên mặt UngVương hiện ra vài phần ngoan độc, hắn căm giận nói, “Đám lão hồ ly này, chờ saukhi bổn vương đăng cơ, xem ta xử lý bọn họ thế nào!”

“Thỉnh điện hạ ngôn từ cẩn thận”, ta giả vờlàm ra bộ dáng khẩn trương ngăn cản hắn tiếp tục nói, sau đó chỉ ta lên nóc nhàý bảo “tai vách mạch rừng”

Hiểu được ý tứ của ta, hắn theo tay ta nhìnlên nóc nhà, không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt cũng biến đổi. Sau lạikhông cam lòng yếu thế, hắn tiếp tục mắng thêm hai câu nữa, chỉ là thanh âm lầnnày yếu hơn nhiều. Đồng thời, thái độ của hắn đối với ta cũng có biến hóa, hắnđã xem ta là người một nhà.

“Tại sao vẫn còn quỳ? Đứng lên trả lời đi”,hắn làm ra vẻ chỉ mới nhận ra ta đang quỳ liền lên tiếng bảo ta đứng lên.

“Đa tạ điện hạ”, ta âm thầm buồn cười đứnglên, loại kỹ xảo ra oai phủ đầu này thật không cao minh.

Tính tình vị vương tử này thật nôn nóng, tavừa đứng lên liền vội vàng hỏi, “Thế nào? Phái ngươi đi như vậy có thể nắm chắckhông?”

Có, đương nhiên là có, so với quyền lợiHoàng Đế cho ta, việc nhỏ ấy thì tính là gì? Chẳng qua ta không thể làm như hắnmong muốn mà thôi. Nói đùa sao, nếu để thế lực của hắn phát triển an toàn, vềsau ta còn thể dùng thứ gì để bắt ép hắn? Đương nhiên, lời này cũng không thểnói rõ, “Điện hạ, có thể thành sự hay không cũng khoan nhắc tới, nhưng đối vớisự tình này mà nói, nô tỳ lại cảm thấy không ổn”

“Hả? Là sao?”

“Điện hạ, thế cục này, mặc dù nô tỳ không nóinhưng điện hạ hẳn cũng đã rõ. Thế lực Vũ Vương cùng Tề Vương trong triều cũngkhông thể khinh thường, những rắc rối trong đó không phải một hai ngày là cóthể tháo gỡ được. Hiện tại bệ hạ cho ngài xử lý quốc sự, dụng ý thật rõ ràng.Tại thời điểm mấu chốt này nếu để xảy ra chuyện gì, vạn nhất bị người lấy đólàm cớ sinh sự, như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?”

“Ngươi nói cũng có đạo lý”, Ung Vương ngheta nói có chút động tâm liền gật đầu hỏi, “Vậy ý kiến của ngươi là thế nào?”

“Theo ý của nô tỳ, hiện tại điện hạ nêntĩnh tâm, nghe nhiều nhìn nhiều, chỉ cần bệ hạ không ban chiếu thư thu hồi chứcvị giám quốc của ngài, lúc đó đại sự có thể thành. Như điện hạ đã biết, triềuđình không có Thái Tử, như vậy đến lúc đó giám quốc trở thành trị quốc, chẳngphải là thuận lý thành chương sao?”

“Đúng, nói rất đúng, nói rất hay. Quả nhiênhổ phụ vô khuyển nữ a! Ha ha ha ha!”, xem như Ung Vương đã hoàn toàn bị tathuyết phục, hắn vỗ đùi đắc ý nở nụ cười, trong lúc đắc ý, hắn còn tiến tớivươn tay sờ sờ vào mặt ta, “Tiểu mỹ nhân, không ngờ ngươi lại cơ trí như vậy,ngày sau bổn vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Ngươi yên tâm, còn bổnvương sẽ còn ngươi”

Đại khái là đắc ý xung thiên, thời điểm UngVương nói chuyện, bàn tay của hắn đã giở trò. Từ trên mặt, bàn tay của hắn diđộng xuống dưới thân mình ta. Sắc mặt dâm tà của hắn làm ta nhớ đến tình cảnhbị bọn thổ phỉ nhìn thẳng khi bị bắt cóc vào trại của bọn chúng. Ta cảm thấybuồn nôn, cũng may có thể nhịn xuống.

“Điện hạ, ngài quên nô tỳ đã nói gì rồi sao?Hơn một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thân thể của nô tỳ sớm muộn gì cũng làcủa ngài”, ta cưỡng chế ghê tởm để bày ra bộ mặt tươi cười kiều mị, lại còn chỉchỉ ra ngoài cửa cho hắn thấy rõ tình thế. Ta thật sự muốn cho hắn một đao đểchấm dứt phần việc của hắn.

“A, đúng đúng!”, nhìn cánh cửa đằng kia,hắn mới sực nhớ ra mình đang ở trong hoàng cung, đến lúc này hắn mới nhận rađộng tác thái quá của mình. Hắn cười gượng hai tiếng rồi dùng sức mạnh ôm ta,bàn tay của hắn hung hăng xoa khắp cơ thể, sau khi cảm thấy đã vừa lòng, hắncúi xuống bên tai ta cười nói, “Tiểu mỹ nhân, nếu có thể đến phủ của bổn vương…”, lại xoa xoa xoa, ta kề sát thân thể hắn nên có thể cảm nhận rõ ràng bộ vịkia của hắn đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Ung Vương đắc ý được một đám người vâyquanh rời đi. Đợi đến khi bóng dáng bọn họ đã hoàn toàn biến mất, ta gần nhưngã phịch xuống ghế. Nay Tần mai Sở, đại khái là nói chính ta. Vừa rồi có mộtcâu là nói thật, thân mình này sớm muộn gì cũng phải “đưa lên thớt”.

Lộp cộp, lộp cộp, vài thanh âm tuy rằng rấtnhỏ nhưng đủ khiến ta chú ý vang lên từ trên đỉnh đầu, bên ngoài vang truyềnđến tiếng ồn ào, “Người nào? Có người tới a, có thích khách!”. Đám người bênngoài ầm ĩ như ruồi bọ bay tán loạn, ta nhanh chân chạy ra cửa, chỉ thấy mộtbóng đen sượt ngang qua mặt ta trước khi đám thị vệ chạy đến. Tiếp đó, bóng đenbiến mất vô tung.

“Thích khách ở nơi nào? Thích khách ở nơinào?”, tìm theo tiếng mà đến, đám thị vệ dũng mãnh xông vào, thấy ta đứng trướccửa bọn họ mới quỳ xuống hành lễ, “Bái kiến nữ quan, khiến nữ quan bị kinhđộng. Người có nhìn thấy phương hướng chạy trốn của thích khách không?”

“Phía đó”, ta chỉ phương hướng bóng đenbiến mất rồi nhẹ giọng trả lời, ta tin tưởng bọn họ không thể bắt được hắn,bóng dáng kia rất quen thuộc.

Dựa theo công phu của hắn mà lại bị ngườiphát hiện? Ta tiến lên vài bước rồi xoay người nhìn về phía nóc nhà. Ta lắcđầu, chỉ là diễn trò mà thôi.

***

Dùng qua bữa cơm chiều, các cung nữ đangthu dọn bát đĩa thì một tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào, nói là Hoàng Hậutìm ta có việc, bảo ta nhanh chóng đến Khôn Thái Điện. Ta truyền lời, bảo là sẽlập tức đến. Nhanh chóng thay đổi quần áo xuất môn, ta ngẫm lại cảm thấy khôngđúng, đề phòng vạn nhất, ta đem một chiếc bình nhỏ đã chuẩn bị sẵn nhét vàongực áo. Để bọn cung nữ thái giám cầm đèn lồng dẫn đường, ta đi thẳng đến tẩmcung của Hoàng Hậu.

Không biết Hoàng Hậu tìm ta có việc gì, taluôn có cảm giác không tốt.

“Thường Nghĩa”, ta lặng lẽ gọi tên tiểuthái giám vẫn theo sát bên người. Từ chuyện ban sáng, tiểu thái giám này vẫntiếp tục ở lại trong viện, nói là báo ân gì gì đó. Tuy ta không thật sự tínnhiệm hắn nhưng tình hình khẩn cấp hiện tại không cho phép ta lựa chọn.

“Nô tài có mặt”, Thường Nghĩa lên tiếng trảlời, nhìn thấy ta thần thần bí bí nên hắn cũng lấm la lấm lét.

“Ngươi nhanh chóng chạy đi tìm Tề Vươngđiện hạ, bảo hắn mau đến Khôn Thái Điện”. Ta thật sự không muốn liên thủ vớiTam Thiếu, nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp khác.

“Nữ quan, không cần phải đi tìm, vừa rồi nôtài nghe nói Hoàng Hậu đã cho gọi Chiêu thái giám mời Tề Vương điện hạ đến KhônThái Điện”

“A? Tại sao hắn lại nói với ngươi điềunày?”

“Tiểu thái giám kia là đồng hương với nôtài, lúc nhỏ cùng bị bán vào cung. Bình thường rất hiếm khi gặp mặt, vừa rồitrông thấy hắn nên chúng ta liền hàn huyên vài câu. Là hắn nói cho ta biết TềVương hôm nay dùng bữa tối ở chỗ Hoàng Hậu. Việc này thật bất ngờ, trước đóchưa nghe bẩm báo gì cả”

“Được rồi”, ta không nói gì nữa. Hắn đươngnhiên sẽ đến bất ngờ, nếu không phải bị phát hiện, e là hắn cũng sẽ không cómặt ở đó.

Dọc đường đi ta không nói chuyện, chỉ cúiđầu tâm sự, Thường Nghĩa bước phía trước dẫn đường.

“A!?”, ta nghe thấy tiếng thét kinh hãi củaThường Nghĩa, “Nữ quan, người xem, hình như nương nương của các cung đều tậptrung đến đây”

“Phải không?”, ta nhìn theo hướng chỉ củahắn. Quả nhiên trong điện Hoàng Hậu đèn đuốc sáng trưng, những chiếc kiệu và hạnhân đổ về trước điện chật như nêm. Cảm giác bất an càng lúc càng tăng lên, tachỉ có thể miễn cưỡng kiên trì.

Sau khi thông báo, một thái giám dẫn tatiến vào chính điện. Trong điện sắc màu rực rỡ, có một vài vị nương nương đangngồi trong đó, xem phục trang của các nàng, ta liền biết bọn họ đều là chủ vịcác cung. Nhìn kỹ một lần nữa, Cẩn Phi cùng Nhu Phi không có mặt ở nơi này.Hoàng Hậu cũng không còn là nữ nhân rơi lệ đầy mặt vào buổi sáng hôm kia, bâygiờ thoạt nhìn nàng uy phong hơn nhiều. Ngồi gần Hoàng Hậu nhất chính là TamThiếu, sắc mặt của hắn rất thú vị, hắn nhìn ta thống hận như muốn ăn tươi nuốtsống, hai mắt trợn trừng. Ta nhìn thấy hai bàn tay hắn nắm chặt, ngay cả gânxanh cũng nổi lên.

“Nô tỳ Thanh Nguyệt, phụng bút nữ quan tạiKiền Đức Điện khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”, taquỳ xuống dập đầu, vô cùng cung kính.

“Đứng lên trả lời”, từ trên ghế chủ vị,Hoàng Hậu nương nương miễn cưỡng nói chuyện, còn cố ý kéo dài thanh âm.

“Đa tạ nương nương”, ta dập đầu thêm mộtcái rồi đứng lên, cung kính cúi đầu đứng sang một bên chờ đáp lời.

“Ngươi là nữ quan hầu hạ Hoàng Thượng. Theoquy củ, phụng bút nữ quan chỉ làm theo mệnh lệnh của bệ hạ. Ngay cả triều đìnhvăn võ, tần phi hậu cung cũng không thể can thiệp”, nói tới đây, Hoàng Hậu độtnhiên nở nụ cười rồi tiếp lời, “Thanh Nhi, ngươi nói tần phi hậu cung này cóbao gồm bản cung không?”

Ta đổ mồ hôi lạnh! Hoàng Hậu hỏi thế làsao? Cư nhiên lại nói nên lời đại bất kính thế này? Hoàng Đế còn chưa băng hà,nàng đây là muốn làm gì? Hậu cung phi tần dĩ nhiên bao gồm cả Hoàng Hậu, nhưngta không thể trả lời trực tiếp như vậy. Làm cho Hoàng Hậu sượng mặt, ta đâykhông phải muốn chết sao? Trộm nhìn sang Tam Thiếu, ta phát hiện hắn cũng đangchằm chằm nhìn mình, bộ dáng tựa như đang xem kịch vui. Câu hỏi này phỏng chừnglà hắn khuyến khích, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, có ngày sẽ “hồi đáp”, nhưng trướcmắt phải làm sao bây giờ? Ta cũng không dám vi phạm tổ chế mà nói không bao gồma! Haiz, giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo thôi!

“Nương nương, người là Hoàng Hậu mẫu nghithiên hạ, vạn dân kính ngưỡng, tựa như nhật nguyệt trên cao, tôn quý không thểdiễn tả bằng lời, dĩ nhiên tần phi bình thường không thể sánh bằng. Nếu nô tỳcó thể hầu hạ nương nương, đó là phúc nô tỳ đã tu luyện ở kiếp trước”, hắc hắc,lời này muốn giải thích thế nào đều được.

Ai cũng thích được tâng bốc, Hoàng Hậu cũngkhông ngoại lệ. Vừa nghe ta nói xong, Hoàng Hậu liền lập tức cao hứng, “Tốt,tốt, chẳng trách Tề Nhi nói ngươi thông minh, là người biết quy củ, hiện tạixem ra lời này không phải giả. Người đâu, ban thưởng ghế”

“Nô tỳ không dám, trước mặt Hoàng Hậu nươngnương cùng các vị phi tần nương nương chủ vị, quả thật không còn chỗ cho ngô tỳngồi”

“Bản cung ban ghế cho ngươi, ngươi cứ ngồi,bản cung còn có lời muốn nói. Hơn nữa, Tề Nhi cũng thường khen ngợi ngươi, cóphải không?”, câu cuối cùng là dành cho Tam Thiếu. Giọng điệu của Hoàng Hậu rấtthân thiết, mối quan hệ của bọn họ tựa như mẫu tử.

“Mẫu hậu chê cười rồi”, Tam Thiếu tựa nhưmột tiểu hài tử ngại ngùng tươi cười, hắn quay đầu nhìn ta rồi nói, “Nươngnương đã cho phép ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Bận cả buổi chiều, ngươi khôngcảm thấy mệt sao?”, từ “mệt” kia hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Ta giả vờ không hiểu mà khom người đa tạ.Có cung nữ mang ghế lại đây, ta liền thẳng lưng ngồi xuống. Tư thế này so vớiđứng còn mệt hơn.

“Bản cung tới tìm ngươi là vì chuyện củaNhu Phi”

“Nhu Phi? Nô tỳ ngu ngốc, thỉnh nương nươngdạy bảo”. Haizz, quả nhiên đã đến, không nghĩ Hoàng Hậu so với ta còn gấp hơn.

“Hoàng Thượng long thể bất an, Nhu Phi lạivào thời điểm này mà khóc lóc trong hậu cung. Bản cung đã thương lượng qua vớicác vị tần phi nương nương, chúng ta đã quyết định lần này không thể nuôngchiều nàng nữa. Nhưng nàng dù sao cũng là nhất cung chủ vị, chuyện này khôngthể khinh suất. Bản cung nghe Tề Nhi nói ngươi thông minh, gặp chuyện lại bìnhtĩnh nên cho người gọi ngươi đến đây, ngươi nói xem, phải xử phạt thế nào mớithích hợp?”

Phải xử phạt thế nào mới thích hợp? Đâykhông phải rõ ràng như con rận trên đầu người hói sao? Nhìn gương mặt âm hiểmcủa Hoàng Hậu, lại nhìn các tần phi u ám cắn răng trong phòng, những người nàyngày thường e là đã sớm chướng mắt chuyện Nhu Phi, chỉ hận không thể lột da ănsống nàng. Hiện tại lại làm bộ làm tịch như vậy.

Ta có chút cảm kích nhìn Tam Thiếu, cũngmay hắn thông minh khiến Hoàng Hậu cho người gọi ta đến, bằng không đã có thểgặp phiền toái. Thấy ta nhìn hắn, hắn trừng mắt liếc ta một cái rồi xoay đầuđi, vẫn là bộ dáng tức giận kia. Haiz, Tam Thiếu, chuyện đã đến nước này ta chỉcó thể dựa vào ngươi.

“Lại có việc này sao?”, ta bày ta bộ dángvừa kinh ngạc vừa tức giận, tựa như có chung mối thù cùng các vị nương nươngngồi ở đây, “Nương nương, đây là việc đại nghịch, người cũng không thể nuôngchiều”

“Đúng vậy, bản cung cũng có ý tứ này”,Hoàng Hậu thập phần vừa lòng với câu trả lời của ta, nàng khen ngợi gật đầu,“Như vậy, chiếu theo ý tứ của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ”. Hoàng Hậu đãcổ vũ, ta cứ việc bạo gan mở miệng, Hoàng Hậu hướng dẫn, “Loại sự tình này nếuchiếu theo quy củ sẽ phải ban tử, nhưng bản cung thấy nàng còn nhỏ nên cũngkhông đành lòng. Haiz, thật đáng thương, tuổi nàng vẫn còn nhỏ!”. Không cần nóithêm nữa, mọi người đã hiểu được ý tứ của nàng. Hoàng Hậu nâng chén trà, khôngnhanh không chậm thổi bọt. Bánh xe thật to đẩy lại đây chờ ta đánh tiếp.

“Nương nương, người nhân hậu thiện lươngkhông đành lòng cũng khó trách, nhưng Nhu Phi đã phạm vào tội đại nghịch, quycủ trong cung cũng không thể xem thường, thỉnh nương nương cân nhắc”

“Haizz… ! Rốt cục cũng là một mạng người a,bản cung thật sự không đành lòng!”

Lão bà yêu quái, thành nhân thành quỷ tấtcả đều là nàng. Biết chuyện vẫn chưa xong nên ta liền đứng dậy quỳ rạp xuốngđất, thái độ vô cùng trung tâm, “Nương nương, người dù có trăm ngàn từ bi cũngphải vì thánh thể an khang! Thỉnh nương nương cân nhắc”

“Thỉnh nương nương cân nhắc”, các nươngnương ở cung khác cũng thêm dầu vào lửa, bọn họ đều đứng dậy quỳ gối dập đầu,kỳ thật tác dụng của các nàng ở đây cũng chính là đồng loạt quỳ xuống như vậy.

Tựa như bị mọi người tạo áp lực, Hoàng Hậubất đắc dĩ nói, “Chuyện này… Haizz, được rồi, tất cả đứng lên đi. Ta biết cácngươi đều quan tâm đến thánh thể. Bản cung cũng muốn như thế!”, mục đích đã đạtđược, Hoàng Hậu “đau lòng” cho phép mọi người đứng lên, “Nếu đã như vậy, truyềnlời đi xuống, ban thưởng cho Nhu Phi ba thước bạch lăng”

Ta choáng, bạch lăng? Hậu cung không phảithường ban rượu độc sao? Tại sao Hoàng Hậu lại sửa thành thắt cổ? Còn muốn chơithế nào nữa? Ta sốt ruột trong lòng, hiện tại không biết phải nói thế nào, toànbộ hy vọng đều kí thác lên người Tam Thiếu. Chỉ là Tam Thiếu vẫn ngoảnh mặtkhông nhìn ta. Lão thiên a! Trong lòng bàn tay ta đã đổ mồ hôi. Tam Thiếu, Tamgia, Tam tổ tông, ngươi nói một lời đi a!

Ta sốt ruột đứng đây, Tam Thiếu bên kiacuối cùng mới quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng, “Tại sao bổn vương cảm thấy sắcmặt nữ quan không tốt, là buổi chiều làm việc mệt sao?”, dừng một chút, thờigian thật ngắn nhưng ta lại cảm thấy thật dài, “Hay vẫn còn lời muốn nói?”

Đa tạ trời đất, tiểu tổ tông xem như đã mởmiệng, bằng không ta thật không có biện pháp lên tiếng. Bất chấp nội dung châmchọc trong lời nói của hắn, ta nhanh chóng đáp lời, “Bẩm vương gia, chỉ là nôtỳ cảm thấy không ổn. Nhưng Hoàng Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, sẽ không chấpnhận ý khác của nô tỳ”

“Vậy sao?”, bộ dáng hiện tại của Tam Thiếuthật sự đáng giận, “Nếu đã vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”

Tam Thiếu chết tiệt, ta hận không thể tiếnlên bóp chết hắn. Hắn là cố ý! Hiện tại chỉ lo lắng suông cũng không có biệnpháp a! Ý chỉ của Hoàng Hậu đã hạ xuống, Tam Thiếu lại không chịu hỗ trợ, mắtthấy đã có thái giám tiến vào nhận phượng bài, ta thật sự không còn cách nàokhác. Quên đi, chuyện đã đến nước này chỉ có thể tiến lên. Tim đau nhói mộtcái, ta cũng chỉ có thể buông tay.