Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 5: Lân Vương Phủ (2)



Đúng là hắc y nhân kia đã đả thương nàng, đẩy nàng vào vực sâu vạn trượng. Nếu không phải phía dưới vách núi có những cây cối bị che khuất đỡ lấy, khối thân xác này, chỉ sợ đã sớm đã tan xương nát thịt.

Không phải tự sát, mà là bị hắn giết.

Trong đầu Quân Vô Tà nhanh chóng suy tư về tình cảnh hiện tại, bất luận hắc y nhân kia có phải là Nhị hoàng tử hay không, chuyện này cũng không thoát khỏi can hệ với Nhị hoàng tử.

Quân Tiển đã từng hiệp trợ đế quân khai lập lãnh thổ. Thụy Lân Quân của Lân Vương là những binh lính tinh nhuệ bậc nhất của Thích Quốc, trực thuộc gia mạch Lân Vương. Là một binh lính làm chư quốc sợ hãi cuồng chiến, mặc dù là đương kim thánh thượng, cũng muốn lễ nhượng Quân Tiển ba phần. Hiện giờ thánh thượng tuy đối với Lân Vương phủ phá lệ hậu ái, nhưng hai nhi tử của Quân Tiển, một chết một tàn, lại không có khả năng thống lĩnh quân lính. Cháu gái Quân Vô Tà ngang ngược kiêu ngạo ngạo mạn, lại không có Giới Linh chống đỡ. Một khi Quân Tiển trăm năm sau, Lân Vương phủ chỉ sợ sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh được cá quên nơm (có cá nhưng không có giỏ để bắt).

Có thể nói, hiện giờ Lân Vương phủ chỉ là một con hổ giấy, duy nhất có thể trấn bãi, cũng chỉ có một lão nhân Quân Tiển đã qua tuổi bảy mươi.

Thân thể Quân Tiển một năm không bằng một năm, gần một năm nay, bệnh nặng không ngừng, mắt thấy không thể sống lâu với nhân thế, cũng thấy động tác của triều đình càng thêm không kiêng nể gì với Lân phủ.

Quân Vô Tà gặp nạn, rất có thể chính là dấu hiệu hoàng gia muốn đối phó với Lân Vương phủ.

"Rõ ràng là Nhị hoàng tử không còn xem trọng Lân Vương phủ, mới dám đối với nữ thổ phỉ Quân Vô Tà hạ độc thủ."

Mèo đen nhỏ giọng thầm thì, vốn tưởng rằng chủ nhân nhà mình trọng sinh tới một gia đình tốt đẹp, nhưng không nghĩ tới phồn hoa này chỉ là mây khói thoảng qua, tùy thời tùy chỗ đều là nguy hiểm có thể hại đến tính mạng.

Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày.

Tiểu hắc miêu lập tức cuộn tròn, đem đầu chôn vào giữa một đôi chân lông xù.

Nó sai rồi, nó không nên quên, chủ nhân nhà nó hiện tại đã kêu —— Quân Vô Tà.

Thấy cháu gái vẫn luôn không hề mở miệng, có lẽ là bị dọa tới rồi, Quân Tiển cũng không nhắc nhở mãi, cõi lòng hắn đầy quan ái (quan tâm, yêu thương) nhìn Quân Vô Tà nói: "Thôi, người trở về là tốt rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có việc gì, hãy gọi ca ca ngươi."

Ca ca?

Quân Vô Tà lục tìm trong trí nhớ của khối thân thể này cũng không thấy bất luận thông tin gì về người "ca ca". Lân Vương phủ người lớn không nhiều, Quân Tiển tổng cộng chỉ có hai nhi tử, đại nhi tử là phụ thân Quân Vô Tà, mẫu thân thân sinh của Quân Vô Tà vì khó sinh mà chết. Trên chiến trường định mệnh ấy, phụ thân nàng hy sinh. Trừ bỏ Quân Tiển, Quân Vô Tà còn có một tiểu thúc, mà tiểu thúc của nàng cũng ở trận chiến kia lúc phụ thân chết trận đã bị thương, hai chân mất đi năng lực hành động.

Trừ lần đó ra, Quân Vô Tà cũng không tìm được bất luận ký ức gì về hai chữ "ca ca" này.

"Vô Dược, ngươi vào đây chiếu cố muội muội ngươi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến." Quân Tiển thu liễm tươi cười trên mặt, đối với ngoài cửa gọi một tiếng.

Cửa phòng đang đóng chặt tuỳ ý theo đó bị đẩy ra, một bộ thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước cửa.

Quân Vô Tà nhìn đến bộ dáng của "Ca ca" trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của trời cao, cặp mắt tà mị kia đen như đêm tối mê người. 

"Vâng." Nam tử tà mị hơi hơi mỉm cười.

Quân Tiển vừa lòng gật gật đầu, dặn đi dặn lại Quân Vô Tà nghỉ ngơi thật tốt, một lúc sau mới rời đi.

Trong phòng, cũng chỉ còn lại Quân Vô Tà cùng Quân Vô Dược (君无药) hai người.

Ngay sau đó, một đạo hắc ảnh từ trên người Quân Vô Tà hiện lên, Miêu nhi màu đen đề phòng đứng ở trước giường, miệng nhỏ hơi mở ra làm lộ răng nhọn sắc bén.

Quân Vô Dược nhìn mèo đen đầy người đề phòng, không nhanh không chậm đi đến bên một chiếc ghế dựa ngồi xuống, bắt chéo hai chân thon dài, dù bận vẫn ung dung nhìn người nằm ở trên giường, mặt không chút biểu tình Quân Vô Tà.