Tuyệt Sắc Tai Tinh

Chương 5



” Hoàng Thượng, ngài mệt mỏi rồi ”

” Ân, gần đây khá mệt mỏi ”

Hoàng hậu bóp vai cho y, tư sắc của nàng cũng có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng trong hậu cung so ra vẫn kém, thân thế của nàng cũng chỉ tạm được. Mấy năm nay y lại tuyển thêm hai quý phi, một là con gái của tướng quân, một là cháu gái của tướng quân, thân phận so với nàng đều cao hơn.

Nhưng hoàng hậu thái độ làm người hiền lành, biết nhường nhịn khiến hậu cung chưa bao giờ loạn. Các phi tần khác thì đều có thế lực trong triều chính nên mọi chuyện cũng coi như thái bình.

Hoàng hậu đã sinh cho y hai hài tử, một hoàng tử và một công chúa. Tuy rằng hai quý phi còn lại cũng sinh con cho y nhưng đều không được sủng ái bằng hoàng hậu.

” Hoàng thượng, thiên hạ thái bình, ngài cũng không nên làm việc quá sức ”

Nàng thấp giọng nói xong, hai người cùng sóng vai ngồi cạnh nhau. Nàng ngã xuống vai Diệp Thanh Y, năm nay y cũng đã gần 30 tuổi, y nguyên bản cách làm người vô cùng ổn trọng, gần 30 càng thêm không giận tự uy. Chỉ cần nhìn đến các thần tử, họ sẽ lập tức sợ hãi run rẩy, hiện tại trải qua nhiều chuyện đã thu liễm ít nhiều nhưng kẻ khác cũng khó nắm bắt tâm tư của y.

” Hoàng thượng, bát vương gia đến ” Thái giám bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo.

” Ân ”

Chuyện Diễm Tiên mất tích khiến Diệp Thanh Y đối với Diệp Diệc Tân cũng không còn ôn nhu như xưa. Diệp Diệc Tân sau khi ra khỏi tử lao cũng là bị giày vò đến khổ sở, lúc ra ngoài hắn khóc cầu Diệp Thanh Y tha thứ. Sau này cũng như trước mỗi khi trăng tròn sẽ vào cung hướng Diệp Thanh Y thỉnh an. Chẳng qua Diệp Thanh Y thấy hắn đa phần đều lãnh đạm giống như với các vị hoàng tử khác, không hề có một tia tình cảm, chỉ có lãnh khốc.

” Nói ta đã ngủ, không cần thỉnh an ”

” Vâng ”

Tiếng bước chân chậm rãi rời đi, không bao lâu sau lại quay trở về:” Hoàng thượng, bát vương gia… bát vương gia nói hắn nhất định phải gặp được người”

” Làm càn, năm đó gây họa, hắn trách ta không xử tử hắn hay sao? ” Diệp Thanh Y giọng điệu đầy giận dữ dọa đến thái giám hai tay đều run rẩy.

” Vương huynh, Vương huynh… đừng ngăn ta, có người nhìn thấy Diễm Tiên, có người thấy hắn, hắn không chết, hắn không chết a ” Diệp Diệc Tân ở ngoài cửa điên cuồng gào thét.

Diệp Thanh Y chấn động, thanh âm lạnh lùng:” Cho hắn tiến vào ”

Diệp Diệc Tân vội vàng tiến vào, mấy năm nay hắn vẫn luôn muốn bù đắp sai phạm mình gây ra khi đó. Chính là vẫn không có cơ hội, hiện nay rốt cuộc cơ hội cũng đã tới.

” Có người ở Lục Quốc phát hiện một nam tử xinh đẹp như tiên tử, nghe nói hắn đẹp đến không cách nào hình dung. Vương huynh, có thể là Diễm Tiên a”

” Điều tra rõ rồi nói sau, ngươi hồi phủ đi”

Diệp Thanh Y ngữ điệu ôn hòa nói xong, hoàng hậu đứng ở một bên, nàng lúc mới vào cung khi được phong hoàng hậu cũng đã từng gặp qua Diễm Tiên.

Hắn là người tiên đế yêu quý, ngôi vị hoàng đế truyền cho Diệp Thanh Y, tiên đế qua đời. Hắn lại không giống các phi tử khác phải bị chôn cùng mà tiếp tục ở lại trong cung hầu hạ Diệp Thanh Y.

Hắn trong cung địa vị đặc biệt, hạ nhân hầu hạ tiên đế đều nói hắn trước đây vô pháp vô thiên, ngay cả thái tử trước đây cũng bởi vì hắn mà bị tiên đế lưu đày.

Nam tử kia diện mạo xinh đẹp vô cùng nhưng lại mang theo sát khí, dung mạo của hắn trong hậu cung không người nào có thể sánh bằng, nhưng ngày sinh của hắn lại được cho là tai *** chẳng qua bởi vì mĩ mạo mà được ở lại trong cung.

Nhiều năm trước, bát vương gia bị hắn dụ dỗ mê lạc thần trí đưa hắn xuất cung. Diệp Thanh Y liền tức giận đánh y đến thừa sống thiếu chết giam vào nhà lao, bát vương gia thế nhưng không oán không hối, ngay cả hiện tại nhắc đến tên của hắn cũng không để lộ chút oán trách nào.

Nàng không hiểu, nhiều nam nhân như thế đều bị hắn câu dẫn. Nhưng phần lớn đều gặp họa, giống như chỉ cần dính đến hắn nhất định sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.

Hắn *** loạn vô sỉ lại lẳng lơ như thế, rốt cuộc là có mị lực gì mê luyến nam nhân?

Nàng chỉ thấy hắn một lần, lúc đó hắn trực tiếp đi vào hậu cung nhưng nguyên bản hậu cung là nơi nam tử tuyệt đối không thể bước vào. Hắn lại có thể tự nhiên như thế đi vào, sau đó hoàng thượng lập tức đến dẫn hắn ly khai.

Sau này nàng cũng không gặp qua hắn.

” Hoàng thượng, ngài ngủ đi” Nàng ôn thanh nói.

” Không cần, nàng ngủ đi ”

Y đứng dậy ra khỏi cung, chuyển đến chỗ của hắn. Nơi Diễm Tiên ngụ vẫn như trước không hề thay đổi, trân bảo bên trong cũng nguyên vẹn, chỉ là có một số vật là do Diệp Diệc Tân phát hiện thi thể đeo trang sức của Diễm Tiên khóc lóc sướt mướt liền đem về đặt ở trên bàn.

Nhưng y biết Diễm Tiên vẫn chưa chết, hắn và y cơ bản đều giống nhau, đều là người lãnh khốc không đem ai để vào mắt, không hề có chút tình cảm nào. Trong cảnh khó khăn gian khổ nhất định cũng sẽ không chết đi.

Bởi vì bọn họ đều biết trên đời này sẽ không có người thật tình quan tâm đến mình, vậy thì bán đứng người khác lại có gì không được? Y biết Diễm Tiên muốn trả thù y, nếu như thế thì sao lại cam tâm chết đi?

Y lần cuối cùng nhìn thấy Diễm Tiên, khi đó là ngày hắn chuốc thuốc mê y rồi rời đi, hắn mặc chính là quần áo tơ tằm. Không hình không bóng biến mất 7 năm, hắn lần thứ hai xuất hiện nhất định chỉ có một nguyên nhân.

Có lẽ hắn đã chuẩn bị tốt để lật đổ vương vị của y.

Nhiếp chính Lục Quốc phong lưu háo sắc, dưỡng trong phủ một đám cơ thiếp xinh đẹp. Quốc vương của Lục Quốc vừa băng hà không người nối nghiệp,nhiếp chính có thể sẽ là người kế thừa đế vị, vì vậy vừa nghe tin tức Diệp Thanh Y đoán hắn có thể ở chỗ này.

Nhưng đến Lục quốc lại khiến y thất vọng. Nhiếp chính đem cơ thiếp trong nhà phóng xuất, thực sự nghiêm túc mà bàn chuyện quốc gia đại sự. Diệp Thanh Phong mật báo không hề sai, nhưng y cũng có chút không kiên nhẫn lúc đứng dậy rời đi thì một thanh âm trầm thấp niệm kinh vang lên, đầu y như bị lôi điện bổ trúng.

Thanh âm cố ý đè thấp nhưng vẫn để lộ ra âm sắc đặc thù của hắn. Chỉ có Diễm Tiên mới có thanh âm này.

Y thanh âm đầy hàn khí hỏi một câu:” Phòng bên cạnh là ai đang niệm kinh?”

” Là đạo sĩ cầu phúc cho mẫu thân quá cố của ta, ở Lục quốc y cực kì nổi danh, xưng là Tiên Ố ”

Y tức giận đến cả người đều phát run, hắn chỉ sửa thành một chữ ” Ố “, đọc lên vẫn giống nhau. Rõ ràng là đang đùa cợt y.

Hắn ở một gian nội thất khác, Diệp Thanh Y hướng nhiếp chính Lục Quốc bảo y nói chuyện với Diễm Tiên. Ngữ khí của hắn lãnh đạm không để ai vào mắt, rõ ràng chính là giọng điệu của Diễm Tiên.

Bất đồng chính là bên người hắn lại mang theo một người sắc mặt vàng như nến, là một hài tử nhỏ tuổi thần sắc lúc nào cũng lo sợ. Hắn thậm chí còn đội một cái mũ đầu để che dấu dung mạo tuyệt thế, còn nói với mọi người là do hắn tiết lộ thiên cơ nên bị thần tiên trừng hạt khiến dung mạo của hắn trở nên xấu xí. Người Lục Quốc thế nhưng vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ, quả thực là tệ đến cực điểm.

Y nắm chặt hai tay, tư vị nói không nên lời, hao phí 7 năm y rốt cuộc cũng tìm được Diễm Tiên.

Trong phòng Tiên Ố vắng vẻ, trà cụ rơi xuống đất tạo thành vô số mảnh vỡ, ghế ngã trái ngã phải. Bình Oánh đồ đệ của hắn khóc lóc đi tìm tung tích của sư phụ, sư phụ của y đã bị một người xấu diện mạo quý khí nhưng thập phần hung ác bắt đi.

” Sư phụ, sư phụ….”

Hắn từ trước đến nay đều nhát gan yếu đuối nếu không nhờ sư phụ dạy dỗ, hắn sẽ không có cách nào sống đến tận bây giờ. Hắn chạy ra khỏi phòng, gió tây thổi từng cơn buốt lạnh, hắn ngồi xổm xuống khóc, bên cạnh hắn cũng chỉ có gió cùng ánh trăng lạnh lẽo.

” Ngươi tỉnh ”

Ngồi trong xe ngựa, Diệp Thanh Y thản nhiên nói, Diễm Tiên bị trói gô, tay chân bị trói thành hình chữ đại mở rộng. Hắn dùng lực nới lỏng dây thừng nhưng lại khiến cánh tay trắng noãn của hắn bị cào đến đỏ hồng.

” Đây là dây thừng ta đặc biệt sai người làm, ngươi càng giãy thì nó sẽ càng buộc chặt, chặt đến mức ngươi nếu cứ giãy giụa sẽ bị trói đến lộ ra xương cốt, máu chảy xuống nhiễm đỏ dây thừng cũng sẽ không giãy ra. Cho nên dây thừng này gọi Khát Huyết Tác, cái tên rất thú vị đi”

Diệp Thanh Y thanh âm không mang theo nhiệt độ chậm rãi giải thích, Diễm Tiên thanh âm kiều diễm cùng nhiều năm trước giống nhau khẽ cười trào phúng:” Ngươi cũng rất có hứng thú để chơi cái loại dây thừng này, chẳng lẽ hậu cung của ngươi mấy năm nay đã chơi chán nên liền tìm ta để chơi thứ đặc biệt một chút? ”

” Nếu ta tìm ngươi để chơi đùa, thì nên đánh chết ngươi cho ngươi biết làm trái ta là có kết cục gì ”

” Ta đói bụng ”

Diệp Thanh Y không lên tiếng, Diễm Tiên lạnh lùng lặp lại:” Ta nói ta đói bụng, ngươi không nghe thấy sao? “

Diệp Thanh Y đạm mạc tựa như không nghe thấy hắn nói:” Mấy năm nay ngươi ở đâu? Ngươi đã bồi qua người khác sao?”

Nghe vậy Diễm Tiên lập tức cười:” Ngươi sợ sao, sợ ngôi vị của mình khó giữ. Ai kêu chỉ cần cùng ta một một chỗ người đó sẽ có được thiên hạ, chỉ cần nghĩ đến ngươi mỗi ngày ngươi đều thấp thỏm lo âu ta cũng cảm thấy mãn nguyện đến cực điểm, ha ha ha …. ”

Ánh mắt Diệp Thanh Y lóe lên tàn khốc, y hung hăng một chưởng đánh nát tiếng cười của Diễm Tiên, dung mạo của Diễm Tiên càng ngày càng thêm diễm lệ tuyệt mĩ, hắn cũng đã hai mươi bảy tuổi nhưng bộ dáng thướt tha so với ngày trước lại càng thêm đẹp. Hai mắt ẩn chứa ngoan độc khiến người khác khó lòng dời mắt thầm nghĩ chỉ cần bị hắn nhìn một cái liền có thể sẽ chết đi.

” Trả lời ta!” Thanh âm của Diệp Thanh Y so với ngày xưa lại càng thêm lãnh lẽo không có chút nhiệt khí, chỉ có âm ngoan.

” Ngươi đoán xem! ”

Diệp Thanh Y nắm chặt cằm hắn hạ người hôn xuống đôi môi đỏ mọng của hắn. Diễm Tiên hé môi cho đầu lưỡi của y tiến vào sau đó hung hăng cắn.

Diệp Thanh Y bị hắn cắn, vài giọt tơ máu rơi xuống tấm ván gỗ, Diễm Tiên liếm đi máu còn vươn trên khóe miệng, tư vị thật giống trước kia.

Hắn liếm môi mỉm cười, Diễm Tiên để lộ má lúm đồng tiền. Diệp Thanh Y dùng sức nắm chặt cằm hắn, không cho đôi môi của hắn khép lại, lần thứ hai cúi đâu. Hôn mút mãnh liệt tựa như muốn hút hết mật mọt bên trong miệng hắn.

” Ân…. Ân a…. A ”

Thanh âm yêu kiều phát ra, Diễm Tiên cả người hư nhuyễn, hai mắt mờ mịt đong đầy nước. Diệp Thanh Y nâng đầu hắn lên hôn xuống mặt hắn.

” Ngươi chạy trốn bảy năm, tại sao bây giờ lại để lộ tin tức để ta tìm đến ngươi?”

Diễm Tiên ánh mắt mang theo ý cười ngọt ngào:” Ngươi đoán xem ”

Tiếng chưa dứt, phía trước xe ngựa truyền đến thanh âm ầm ĩ, thị vị hộ tống kêu to:” Các ngươi là ai”

Vừa dứt lời hỏa tiễn đã bắn đến xe ngựa, ván gỗ lập tức bắt lửa cháy lên. Diệp Thanh Y xốc hắn lên chất vấn

” Đây là nguyên nhân?”

” ha ha ha…. ”

Diễm Tiên không trả lời, ánh mắt hẹp dài, lông mi dày đậm cùng tiếng cười cuồng dã hợp với ánh lửa đang cháy thập phần xinh đẹp. Xe chấn động sau đó nghiêng xuống, bên ngoài tiếng hét rung trời máu bắn đầy lên xe.

Diệp Thanh Y cởi dây trói cho Diễm Tiên, nắm lấy hắn nhanh chóng rời khỏi xe.

Ít nhất có mười sát thủ cao lớn che kín mặt, thị vệ kêu to bảo vệ hoàng thượng, Diệp Thanh Y thoái lui. Một sát thủ vọt tới trước mặt Diệp Thanh Y giơ cao đại đao, Diễm Tiên quay đầu nhìn hắn, tóc đen phủ xuống che kín một nửa bên mặt của y, nhưng chỉ cần lộ ra sườn mặt cùng nụ cười xấu xa bên môi cũng đã khiến người khác tim đập thình thịnh.

Sát thủ đứng giữa không trung như bị trúng tà không cách nào hạ đao, hắn si ngốc nhìn diện mạo cực kì xinh đẹp của Diễm Tiên. Trong nháy mắt như bị hút đi bảy hồn sáu phách biến thành một thân xác không hồn phách.

Diệp Thanh Y không hờn giận nhăn mày, y một cước đá văng đối phương, từ không trung bổ xuống một đao sát thủ lập tức mất mạng.

” Đừng ở đó mà gieo tình khắp nơi nữa”

Diễm Tiên cười thành tiếng:” Ta có sao? Ta chỉ cười một cái, không được sao?”

Diệp Thanh Y như muốn hung hăng đánh hắn:” Sống chết trước mắt, ngươi còn muốn cười”

” Ta chính là cận kề cái chết lại càng muốn cười, còn nữa, ta không có võ công. Vì ngôi vị của mình ngươi cũng nên hảo hảo mà bảo hộ ta”

Diễm Tiên ôm lấy cánh tay y, liên quan đến sinh tử nhưng hắn nói ra như thế lại khiến Diệp Thanh Y phát run. Y cằm chặt đại đao chặn một mũi tên phóng đến từ xa.

Xe đã bị hủy, sát thủ võ công không tồi, ở nơi này càng lâu đối với bọn họ sẽ càng thêm bất lợi, thanh âm lạnh lùng của y vang lên:” Chặn phía sau”

Vài tên thị vệ liền lập tức hướng phía trước hắn bảo hộ, y hướng phía sau lôi Diễm Tiên chạy vào trong rừng. Phía sau là một hồ nước, đây là nơi duy nhất để bỏ trốn, xem ra đối phương ở nơi này công kích cũng đã tính toán qua bọn họ sẽ không có đường bỏ trốn.

Y đem Diễm Tiên đặt gần hồ:” Ngươi biết bơi không?”

Diễm Tiên dưới chân chạm nước, nửa người đã rơi xuống nước. Diệp Thanh Y liếc hắn một cái, nước đã đến ngực hắn:” Ngươi thấy ta trong cung từng xuống nước sao?”

Ý tứ này chẳng lẽ là….

Diệp Thanh Y run lên, y trừng lớn hai mắt quay đầu lại đã thấy thân ảnh của Diễm Tiên chìm xuống nước. Y kinh hãi ném đi đại đao lập tức nhảy xuống bắt lấy Diễm Tiên đang chìm xuống, Diễm Tiên cả người ướt đẫm dựa vào người hắn thở hổn hển.

” Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?”

Hắn rống to, biểu tình lãnh liệt, làm sao không biết Diễm Tiên là đang làm bậy muốn tìm cái chết.

Diễm Tiên gạt đi nước trên mặt, cười nói:” Ngươi chẳng phải cũng sẽ cứu ta sao?”

Diệp Thanh Y nghe vậy lại một bụng tức giận:” Nếu ta không cứu ngươi?”

Diễm Tiên nhìn hắn tươi cười:” Phàm có được người đó, tất thành sự nghiệp, trở thành đế vương. Ngươi muốn ném đi ngôi vị hoàng đế sao? Hay không nghĩ muốn làm hoàng đế nữa? ”

Diệp Thanh Y thiếu chút nữa bóp chết hắn:” Ngươi ở ngoài cung càng lâu, tính tình lại càng lúc càng xấu xa ”

Diễm Tiên tươi cười mang theo lãnh ý:” Có được người mệnh như ta, khóc cũng không thể gọi là khóc, cười cũng không thể gọi là cười. Trong lòng tất cả đều là trống rỗng, thê lương lạnh lẽo như thế, ngươi nói xem tính cách có thể nào bình thường không? Diệp Thanh Y, chẳng lẽ ngươi muốn ta giống với người bình thường sao?”

Từ xa bắn lên đợt tên thứ hai hướng đến phía bọn họ, Diệp Thanh Y không trả lời chỉ nói:” Thở sâu ”

Diễm Tiên làm theo sau đó y nói:” Nín thở ”

Diễm Tiên nín thở, Diệp Thanh Y ấn đầu hắn xuống nước, hắn cũng không hề giãy giụa, Diệp Thanh Y mang theo hắn hướng bờ hồ bên kia bơi đi. Hồ nước lạnh lẽo, toàn thân lại càng lạnh lẽo chỉ có nơi hai ngươi tiếp xúc mới truyền đến chút ấm áp.

Thiên địa lúc đó dường như đã mất đi âm thanh, ngàn dặm non nước cũng đều không còn thân ảnh của bất kì kẻ nào. Thế gian hiện tại cũng chỉ còn lưu lại hai bóng hình cô độc chỉ có thể dựa vào nhau.

Một là y, một là người của y, không còn ai khác.