Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 45: Tô Uyển muốn mua hoa cúc tặng Trình Kiền [Tên chương thế nào cũng đều là mây bay]…



Nhìn Nhìn Trình Kiền xông tới giữa đường quốc lộ với tốc độ cao, Tô Uyểnkhông đành lòng nhắm hai mắt lại. Mục Úc đưa tay qua đầu cô, dùng cánh tay của mình chặn hai tai cô. Sau đó, bọn họ nghe được một tiếng nổ vang trong dự tính cùng một tiếng thét chói tai không ngờ tới của một người con gái…

Việc Trình Kiền nằm viện là trong dự liệu, đối với việc này, Tô Uyểncũng có chút áy náy… Được rồi, thật ra cô cũng không phải không làm gì sai ~ , làm người khởi xướng xem nhà người ta gặp chuyện – Mục Úc, toàn bộ đều ra vẻ “rảnh rỗi xem hoa nở rồi hoa tàn phía trước sân”, người ta gọi là tự nhiên tự tại. theo ý anh, hôn người phụ nữ của mình, thì liên quan gì đến tên kia chứ? Bị anh ta nhìn thấy thì như thế nào? Chẳng lẽ hai người ở cùng nhau, còn phải lén lút! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là việc làm của Trình Kiền khiến anh không chuẩn bị kịp, lại có người không coi trọng tính mạng của mình…

Được rồi, gặp Tô UyểnTiểu Bình Quả kia đang vô cùng “áy náy”, anh cũng chỉ đưa cô đi bệnh viện chăm sóc cho tên tiểu tử Trình Kiền thôi mà, không có cách nào cả, ai bảo cho cô nói gì mà “Giảm bớt cảm giác bản thân đang đắc tội” chứ, Mục Úc luôn luôn yêu thương cô, đương nhiên không bắt bẻ gì. Nhưng mà theo lễ nghĩa, vẫn nên đưa Tiểu Bình Quả đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa để tặng cho Trình Kiền sẽ tốt hơn.

Nói đến hoa còn có một chuyện cười đó!

Lại nói, sau khi dạo một vòng quanh tiệm bán hoa, Tô Uyển nhìn chằm chằm hồi lâu vào một cây hoa cúc, sau đó cầm lên hỏi: “Hay là, mua hoa cúc tặng anh ấy đi!” Nghe nói như thế, Mục Úc hoàn toàn không để ý đến hình tượng liếc mắt một cái. Tô Uyển thấy vậy khẽ cau mày nói: “Hoa cúc rất đẹp, thật sự không thể tặng cho người ta hay sao?”

Mục Úc mím đôi môi mỏng xinh đẹp của mình, nuốt một ngụm nước bọt trả lời: “Nếu như em cố ý muốn tặng, anh cũng không ý kiến…” Anh ước gì Trình Kiềnchết đi, cũng không muốn tiếp tục cướp Tiểu Bình Quả với anh ta nữa! Có điều… “Này! Vẫn đúng là nên mua!” Cô gái nhỏ này, làm sao mà tình cảm lại kém như vậy, làm sao mà đùa giỡn hay là sự thật cũng không thể hiểu vậy! Thật sự là… Xoa xoa thái dương hơi đau, Mục Úc hí hửng cười lớn. Không phải như vậy, anh mới cảm thấy Tô Uyển thú vị hay sao?

Cuối cùng, sau khi Mục Úc giải thích cùng với đề nghị, Tô Uyển mua hoa cúc nhìn giống như hoa hướng dương (thật ra cũng không giống nhau như vậy đâu ~) sau đó lòng tràn đầy vui mừng để Mục Úc đưa đến bệnh viện.

(Xuống đây là đoạn không hay về Trình Kiền, nếu như không chịu được… Nhịn một chút ha ~O(∩_∩)O!)

Tô Uyển vừa tới trước cửa phòng bệnh, cô rón rén đi vào phòng, thấy Trình Kiền vẫn còn đang được truyền nước biển. Cả người không bị thương nặng, dù sao loại xe tốt như Lamborghini cũng sẽ giống như Ferrari bị tàu hỏa đè qua, bên ngoài hỏng hết, nhưng bên trong người lại không có vết thương nghiêm trọng đến tính mạng. Tuy là như vậy, hai tay bị băng vải của Trình Kiền vẫn hết sức chói mắt. Đúng, đối với người bình thường mà nói, cánh tay rẻ hơn nhiều so với tính mạng, tổn thương không đáng kể, thế nhưng với Trình Kiền thì ngược lại, hai tay cũng chính là sinh mệnh của anh, là tất cả với anh! Nếu không có đôi tay này, cũng giống như anh chẳng còn là gì nữa…

Vốn Tô Uyển nghĩ rằng động tác của mình rất nhẹ nhàng, hơn nữa vô cùng cẩn thận, nhưng lúc cắm hoa hướng dương vào bình hoa lại phát ra tiếng động rất nhẹ. Cô ngượng ngùng quay đầu lại, phát hiện Trình Kiền đã tỉnh, hơn nữa mặt không biểu cảm gì, dùng đôi mắt mở to nhìn mình, giống như một con rối không có cảm xúc…

Đột nhiên, con rối này dùng giọng nói nhẹ nhàng không thể nhẹ hơn nói: “Là anh ta mua?” Giọng nói rất nhẹ, nghe qua cũng không giống như câu hỏi, mà là câu khẳng định… Thấy vậy, Tô Uyển lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên trả lời thế nào, đành phải vừa mỉm cười vừa xoa sau gáy. Ngay sau đó, con rối Trình Kiền còn nói: “Ném đi.” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, điều này làm cho Tô Uyển nhất thời không nắm được ý tứ của anh.

“Anh nói gì cơ?” Tô Uyển xác minh lời nói của Trình Kiền theo bản năng.

“Tôi nói -- Ném đi!” Tuy rằng giọng điệu có chút dồn dập, nhưng vẫn nghe được anh đang cố gắng chịu đựng, hơn nữa âm điệu cũng không cao quá. Nghe nói như vậy, Tô Uyển đứng im bất động, hoặc có thể nói chính xác đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Kiền tức giận với mình như vậy, do đó thất thần đứng tại chỗ.

Nhưng mà Trình Kiền mặc kệ cô, xoay đầu không nhìn cô nữa, hít sâu một hơi nhẹ giọng nói: “Tôi nói – Ném đi, ném đi! Cô bị nặng tai hay sao vậy?” Trước khi từ “ném đi” được nói ra, Tô Uyển nhẹ nhàng cầm bình hoa lên còn chưa kịp đem đi, nhưng ngay sau đó, lại bị một câu nói khác của Trình Kiền dọa đến, không cầm được bình hoa, chiếc lọ thủy tinh rơi trên tủ đầu giường – trong nháy mắt một âm thanh trong trẻo do thủy tinh vỡ vang lên trong phòng, mà ngay sau đó, tiếng nước nhỏ xuống cũng vang lên theo.

Thay vì nói là âm thanh của nước nhỏ xuống, không bằng nói là âm thanh của máu hòa cùng nước. Nghe thấy tiếng vang này, Trình Kiền chậm rãi quay đầu, chỉ thấy cánh tay phải của Tô Uyển bị thủy tinh vẽ lên một đường khoảng chừng 10cm, mà lúc này miệng vết thương còn chảy máu. Bởi vì vừa rồi khi bình hoa rơi xuống, Tô Uyển vươn tay bắt lấy theo bản năng, nhưng không quen với điều kiện trong phòng bệnh, cũng quên mất thủy tinh chạm vào thủy tinh không phát ra lửa thì nhất định cũng sẽ vỡ tan. Nhưng không kịp rồi, miệng vết thương cũng hở ra, nhất định đau đớn cũng ngấm ngầm tạo thành trong lòng cô.

Trình Kiền há miệng thở dốc, lại không biết nói gì. Ở góc độ của anh, bởi vì bị tóc trên trán cô che mắt, nên anh hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của cô. Mà dường như mặt cô cũng hoàn toàn bị bóng đen bao trùm, không biết cuối cùng cô nghĩ thế nào. Trong giây lát, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ kỳ, trừ việc bình hoa bị rơi thành mảnh nhỏ, vài giọt nước chảy ra ngoài, cũng chỉ có âm thanh máu từ miệng vết thương trên cánh tay của Tô Uyển chảy ra. Lúc ấy thời gian giống như đứng yên -  Trình Kiền muốn nói gì đó, nhưng không biết mở miệng thế nào; dáng vẻ của Tô Uyển giống như muốn biểu đạt điều gì, thế nhưng đột nhiên giờ khắc ấy cũng im lặng.

Qua khoảng một phút, Tô Uyển không nói tiếng nào, thấy Trình Càn cũng không có điều gì muốn nói, cô lập tức đỡ cánh tay chạy ra khỏi phòng bệnh.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng của Trình Kiền bị đẩy ra một lần nữa, cho là người dưới quyền của mình, cũng chưa nâng mí mắt lên, tiếp tục dùng cánh tay chống lấy mặt, không biết lại nghĩ đến điều gì. Qua vài phút, thấy người tới còn chưa đi, hơn nữa một hồi lâu cũng chưa lên tiếng, anh không kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Vừa định nói “cút hết đi” lại thấy Tô Uyển đứng đó, bỗng chốc không nói được lời nào.

Nuốt một ngụm nước bọt một cách khó khăn, Trình Kiền khàn giọng hỏi: “Không phải cô đi tìm anh ta sao? Sao lại về rồi?” Tô Uyển sửng sốt ba giây, sau đó đem tới một chiếc ghế ngồi bên giường anh, lúc này trên cánh tay phải đã được băng một lớp vải. Cho dù có ngốc nghếch thì cũng biết vừa rồi cô đã đi làm gì, Trình Kiền là người thông minh nên đương nhiên hiểu được.

“Báo ứng trả báo ứng, tay của anh bị thương, bây giờ tay của tôi cũng bị. Món nợ của tôi với anh, nay đã xong rồi!” Tô Uyển bình tĩnh nói.

Khẽ nhíu mày nhìn Tô Uyển, Trình Kiền bắt đầu chất vấn: “Thực sự cô cảm thấy cánh tay kia của cô đối với cô mà nói, có quan trọng như hai tay của tôi sao?” Đúng vậy, không tỏ rõ ý kiến, Trình Kiền dựa vào tay của mình để kiếm sống. Nhưng lúc này anh nói những lời đó, rõ ràng là uy hiếp cô! Nhưng mà, cô không có chọn lựa khác, tuy rằng nhất định Mục Úc có khả năng xử lý công bằng chuyện này, nhưng cô không muốn phiền đến anh, dù sao nhỡ gây ra chuyện gì, làm không tốt thì không chừng các tạp chí chỉ biết tuyên truyền chuyện nhảm sẽ viết ra “Cửu quái” nữa, hay là cứ thôi đi!

“Anh nói xem?” Ý tứ của Trình Kiền rất rõ ràng, Tô Uyển không phải kẻ ngốc, cũng không phải tiểu bạch (chỉ những người ngây thơ ngốc nghếch), đương nhiên biết ngụ ý của anh. Thế nhưng lúc này, cô dừng lại, nói với anh: “Là anh, chính là anh, không phải anh cũng đừng miễn cưỡng --  Tôi sẽ chăm sóc anh đến khi anh hoàn toàn bình phục, xem như tôi bồi thường cho anh!”

Nghe cô nói như vậy, Trình Kiền hời hợt nhìn vào mắt Tô Uyển nói: “Tốt lắm, trước khi tôi khỏe lại, cô dám liên lạc với Mục Úc, tôi sẽ chết cho cô xem! Khiến cả đời cô phải ân hận!”

Nghe nói như vậy, Tô Uyển hiếp mắt thành một đường, được lắm, trong vòng một ngày mà uy hiếp cô hai lần! Thật muốn trực tiếp giết chết anh ta! Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc làm náo loạn! Là chính cô thấy bản thân phải giải quyết chuyện này, cho nên đương nhiên không suy nghĩ đến Hiểu Hiểu hoặc Tiểu mỹ nhân phiền toái gì nữa, chuyện này, chính cô sẽ xử lý!

Cứ như vậy, mỗi ngày Tô Uyển mang theo hoa quả cùng đồ ăn đến bệnh viện chăm sóc cho Trình Kiền, hơn nữa hết lòng tuân thủ lời hứa không liên lạc với Mục Úc. Đương nhiên, cô không liên lạc với Mục Úc thôi, không nói là không nhờ người khác liên lạc với anh! Dĩ nhiên, bạn học Diệp Hiểu Vũ đảm nhận việc lớn đó. Tuy rằng Mục Úc tỏ vẻ vô cùng đau lòng với cô gái nhỏ, nhưng anh cũng biết tính cách của cô: nói bản thân xử lý, nếu người khác nhúng tay hay nói vô, nhất định cô sẽ giận ~ cho nên, trước tiên anh chỉ có thể tha thứ cho Trình Kiền. Nhưng mà, nếu sau đó Tô Uyển bị tổn thương vì lời nói của anh ta, như vậy, nhất định Mục Úc sẽ cho anh ta nếm thử cảm giác gọi là thân bại danh liệt!

Mãi cho đến khi xuất viện, Tô Uyển cũng không nói một câu nào với Mục Úc, hơn nữa mỗi ngày đều chăm sóc cẩn thận cho Trình Kiền. Tuy rằng cánh tay anh thương tổn đến phần mềm, nhưng bản thân Tô Uyển kiên trì nhận lấy tất cả mọi chuyện. Chỉ hy vọng Trình Kiền có thể dựa vào tất cả mọi việc cô làm cho anh, mà thấy rõ được sự việc, buông tay không giữ cô nữa.

Trước khi xuất viện một ngày, lúc Tô Uyển lấy đồ ăn từ hộp giữ ấm ra, đột nhiên Trình Kiền hỏi: “Thật sự chúng ta không thể đến với nhau sao?”

Động tác của Tô Uyển ngừng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường. Khi đưa đũa đến tay Trình Kiềm, không bỏ qua sự chờ mong trong mắt của đối phương. Nhưng mà, lần này cô sẽ không bởi vì “lòng mềm yếu” mà không từ chối, bởi vì cô biết, càng kéo dài, thì cũng là điều rất tàn nhẫn với mình và anh ta. Hơn nữa, hiện tại cô cũng không còn một mình nữa, vì tương lai của cô, hoặc nói đúng hơn là tương lai của cô cùng Mục Úc, nhất định cô sẽ dùng hết khả năng bảo vệ tình cảm này!

“Đáp án anh biết tôi biết, cần gì phải nói ra lần nữa?... Nhanh ăn cơm đi, để nguội không tốt cho bao tử.” Tô Uyển khéo léo nói với Trình Kiền. Nói như thế, cô vẫn không đành lòng thốt ra lời khiến người ta đau lòng. Nhưng hôm nay Trình Kiền khác với mọi ngày, như là cố ý muốn một điều rõ ràng, dùng cách đánh vỡ nồi cát với Tô Uyển để hỏi đến cùng nghi vấn của mình.

“Cuối cùng tôi thua ở chỗ nào?” Anh không cam lòng, suy cho cùng bản thân có khuyết điểm nào mà không bằng với tên tiểu tử Mục Úc chứ!

“Anh không thua, chỉ là không ở cùng vạch xuất phát thôi.” Lý lẽ cũng giống như vậy, mỗi người trong lòng cô cũng có thể là số một, chỉ có điều là khác nhóm thôi.

“Tôi không hiểu, trong chuyện tình yêu bình thường ngày xưa, không phải người con trai đầu tiên xuất hiện bên cạnh người nữ, nhất định sẽ là người cuối cùng ở lại hay sao?” Chẳng lẽ, thật sự cổ tích đều lừa người ta?

“Ha ha, có hai việc nhất định tôi phải nói rõ với anh: Đầu tiên, chúng ta không gọi là “Chuyện tình tình yêu bình thường”, cái này gọi là “cuộc đời”… Thứ hai, tôi không thể không nói cho anh biết, người tôi gặp trước, không phải là anh, mà là anh ấy! Từ lúc 5 năm trước tôi đã gặp anh ất, nếu thật sự dựa vào câu nói của anh, như là “chuyện tình yêu ngày xưa”, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi mà nói rằng, anh không phải là người…”

“Được rồi.” Trình Kiền bất đắc dĩ thỏa hiệp nói, anh biết nhiều lời vô ích, Tô Uyển đã làm hết sức để giữ thể diện cho anh rồi. Nhìn ngoài cửa sổ, Trình Kiền chậm rãi nói: “Đi đi, đi rồi cũng đừng trở về nữa… Không nên để tôi nhìn thấy cô!” Trong lúc này, giọng nói của anh trở nên mờ ảo nhẹ nhàng, không nghe rõ giọng nói, cũng đoán không ra tâm tình của cô.

Nhìn thấy đối phương đã nói như vậy, Tô Uyển lập đứng dậy khỏi ghế, sau đó mỉm cười lần cuối với Trình Kiền, tuy rằng người kia luôn nhìn ra cửa sổ: “Này, tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Nói xong, cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng, lúc đi ra cửa cô nghe được giọng nói thật nhỏ của anh: “Sẽ không gặp lại nữa…”

Tác giả có lời muốn nói: Một chương vô cùng rối rắm, ngược nhưng cũng không quá nặng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi lại mềm yếu hơn cả người bạn nhỏ Tô Uyển ~~~~ ngày mai chính văn sẽ có kết thúc, sau đó ngoại truyện sẽ hoàn bù đắp cho tuần trước (chủ yếu là sau lễ kết hôn của một kẻ ngốc nào đó, tôi còn chưa viết xong)~ cuối cùng chúc mọi người Tết Nguyên Tiêu vui vẻ! Hồ ly yêu các người~~