Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 36: Thiên sứ và ác ma, thực ra là cùng một nhà



(Ý nói Tô Uyển và Mục Úc có một bí mật không thể nói cho ai biết)...

Trình Kiền "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Anh Đào nói với anh "Có gì liên hệ sau" rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cho dù Tô Uyển làm như thế nào, cô ta cũng sẽ cố gắng đảm bảo rằng Trình Kiền không bị thương tổn, bởi vì cô ta thực sự thích anh. Cô ta tin chắc rằng, người có thể làm cho anh hạnh phúc, chỉ có mình cô ta! Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng sẽ không buông tay, cũng sẽ không nhượng bộ!... Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! Một hai ba bốn~~~~

Ở bên kia, Tô Uyển và Mục Úc còn đang tiến hành một cuộc đối thoại khó hiểu nhất trên thế giới:

"Nói như vậy, cậu là người chứ không phải là tiên?"

"... Tô Uyển!"

"Ha ha, thì ra là bộ dạng này." Tô Uyển cười quỷ dị, không biết là trong cái đầu nhỏ lại đang có ý định gì.

"?? Bộ dạng này là sao?" Mục Úc bị một câu nói của cô làm cho mờ mịt. Lần đầu tiên, anh cảm thấy cặp mắt có thể nhìn thấu hết thảy mọi chuyện của mình, đã không nhìn thấu được cô gái nhỏ trước mắt này. Rốt cuộc là bộ dạng gì? Trong lúc lòng hiếu kỳ bị quấy phá, trong đầu Mục Úc bắt đầu lo lắng đến vô số tình huống… Nhưng mà, câu nói kế tiếp của Tô Uyển, làm cho Mục Úc bị vỡ vụn hoàn toàn.

"Chính là ‘Cậu là người mà không phải tiên’ đó!" Nghe cô nói vậy, Mục Úc cực kỳ muốn bóp chết cô nàng Tiểu Bình Quả này, nhưng mà, sau lại nghĩ: Cô nhóc Tô Uyển này có trí nhớ không được tốt không phải là chuyện một ngày hai ngày, còn anh thì sao? Anh lại là người trí nhớ tốt có tiếng, cho nên, làm sao có thể không nhận ra cô ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt được chứ? Được rồi, Mục Úc đưa ra một kết luận: Mình mới là người nên bị bóp chết mới đúng.

Sau khi nhìn rõ sự thật này, giọng điệu khi nói chuyện của Mục Úc cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng mà anh vẫn không hiểu, tại sao Tô Uyển lại cười tà ác như vậy khi anh "Là người mà không phải là tiên". Ngay khi anh nghĩ mãi vẫn không xong, Tô Uyển đột nhiên ngây ngốc nói một câu, từ đó cũng đã giải đáp được thắc mắc của anh.

"Là người thì tốt rồi, mình còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại anh ấy, à không, là cậu nữa cơ~" Nói xong, Tô Uyển liền nở nụ cười trêu ghẹo, trông thật ngốc, còn lộ ra hai cái răng khểnh, khiến cho Mục Úc cực kỳ muốn bẻ nó đi. Nhưng mà không thể không thừa nhận, lúc này, trong lòng anh ngọt như đang được uống mật, không biết là vì Tô Uyển cười với anh, hay là vì câu nói đó của Tô Uyển...

Thấy Mục Úc không nói chuyện, Tô Uyển cứ tự nhiên lên tiếng, nói: "Lại nói, khi đó, cậu để tóc dài đến vai trông thật đẹp, nhưng lại cũng làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của cậu, lúc đó, mình nhìn thấy mà đau lòng! Vậy mà cậu cái gì cũng không chịu nói với mình... cho dù mình trêu đùa cậu thế nào cậu cũng không vui... Đến khi mình cố ý đấu võ mồm với cậu, tuy rằng cậu luôn không nói lời nào, nhưng mà lúc mình vừa mới nói xong, thì cậu lại đột nhiên phun ra một câu có thể dễ dàng làm cho toàn bộ lời nói trước đó của mình tan rã hết... Ngẫm lại thì, từ lúc mình biết cậu đến giờ, chưa bao giờ mình thực sự nói lại được cậu đâu! Hừ~" Tô Uyển dứt lời, còn bất giác "Hừ" thêm một tiếng ở đằng sau.

"Tiểu Bình Quả, thực ra, người mẹ hiện giờ không phải là mẹ đẻ của mình." Không ngoài dự đoán, anh đã nhìn thấy vẻ mặt Tô Uyển biến hóa thành vô số các loại biểu tình. Mục Úc nghĩ rằng, hiện giờ là lúc nên nói cho Tô Uyển rồi. Bởi vì anh tin rằng, nền tảng của tình yêu là sự tin tưởng, nếu như không có sự tin tưởng thì sẽ không có tình yêu. Cho nên anh cam tâm tình nguyện nói cho cô biết toàn bộ bí mật của chính mình.

"Năm ấy, ba mình có nhân tình, mặc dù mẹ mình cũng không phải quá già, nhưng mà nhân tình của ba mình trẻ trung xinh đẹp hơn. Cho nên, giống như tất cả những kẻ có tiền khác, ông ấy, cũng rơi vào khuôn sáo cũ. Trong mắt mình, ghét nhất là hai thứ, một là lừa dối, hai chính là hồ ly tinh. Nếu như không có con hồ ly tinh này, năm đó, mẹ mình cũng sẽ không vì tức giận mà bị bệnh qua đời." Nghe Mục Úc kể lại chuyện cũ xong, cái đầu nhỏ của Tô Uyển lại suy nghĩ đến một chuyện: Thì ra Mỹ Nhân cũng nói rất nhiều nha!

"Mình chạy trốn đến đây lần thứ nhất là khi mẹ mình vừa mới qua đời. Lúc đó mình cảm thấy cuộc đời mình đã không còn chút hi vọng gì nữa, cho nên muốn đi ra ngoài tìm... Nhưng mà không ngờ rằng mình lại gặp cậu... Có lẽ đây là do ông trời an bài! Có lẽ lý do thật cũ rích, nhưng mà quả thật, mình đã được nụ cười của cậu cứu vớt. Hơn nữa, sự lạc quan, vui tươi và sự hi vọng tràn trề vào tương lai của cậu đã làm mình vô cùng cảm động. Có lẽ, sẽ có rất nhiều người cho rằng cậu rất ồn ào, cũng có thể họ cho rằng cậu không nữ tính, lại hay gây chuyện. Nhưng mà, cậu cũng phải biết rằng, chính sự nỗ lực của cậu đã làm cho mình vui vẻ, làm cho mình đã nhặt lại mạng sống một lần nữa, và hi vọng vào tương lai. Mà cậu cũng là người đầu tiên không để ý hình tượng trước mặt mình, trêu đùa mình mà không hề có ý gì khác. Ha ha, hơn nữa, mỗi lần cậu xuất hiện đều khiến mình cảm thấy vô cùng thú vị!" Nói xong, Mục Úc còn không quên nhìn Tô Uyển, cười một cách xấu xa.

Nhìn thấy biểu cảm của Mỹ Nhân, Tô Uyển bất mãn bĩu môi quay đầu đi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm. Mục Úc cẩn thận lắng nghe, rồi không nhịn được cười thầm. Thì ra, cô nhóc Tô Uyển này đang nhỏ giọng than thở: "Không biết là đang khen ngợi mình hay là chê bai mình đây~~"

Tô Uyển cho rằng, sau khi Mỹ Nhân nghe cô nói xong, sẽ phản bác lại một vài câu, nhưng cuối cùng, phản ứng của đối phương lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Uyển. Chỉ thấy Mục Úc nghiêm túc mà chăm chú nhìn Tô Uyển, có một khoảnh khắc nào đó, Tô Uyển còn nghĩ rằng Mục Úc muốn hôn mình. Sau này khi nghĩ lại, Tô Uyển luôn cảm thấy bản thân mình thật háo sắc! Nhưng mà đây là chuyện về sau. Quay trở lại, lúc đó Mục Úc nhìn Tô Uyển, sau đó bình tĩnh nói một câu: "Cậu cho là thế nào?" Tuy rằng đây là một câu hỏi, nhưng khi Tô Uyển nghe vào tai, lại giống như một câu khẳng định, một câu khẳng định muốn nói với cô, khiến cho cô quên mất chính mình vừa rồi muốn nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Mỹ Nhân, chờ anh tiếp tục nói.

"Hiện giờ cậu đã biết vì sao mình lại ghét những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, hoặc là những con hồ ly tinh cướp đi một nửa của người khác chưa?" Nghe Mục Úc nói, Tô Uyển thật thà gật đầu, tiếp tục chờ đợi câu sau. "Trước kia, có một khoảng thời gian mình và ba ở công ty học tập quản lý tài sản và quản lý công ty, có lúc, bởi vì quá bận nên mình và ba đều không về nhà. Nhưng mà lúc ấy, ba mình đã gian díu với thư ký của ông rồi. Mình cứ nghĩ là ông chỉ gặp dịp thì chơi thôi. Nhưng mà sự thực đã chứng minh rằng mình sai lầm rồi, ông ấy có mới nới cũ, không cần mẹ mình nữa. Cũng bắt đầu từ khi đó, sức khỏe của mẹ mình dần dần yếu đi. Cậu có biết, khi mình biết rõ ba mình đều ở công ty cùng mình, nhưng ông lại lừa mẹ mình rằng đi công tác, mình đã khổ sở như thế nào không? Cho nên, khi mình nghe được một người đàn ông ở gần trường học, gọi điện thoại cho người nào đó nhưng lại không nói anh ta đang ở bên ngoài, mình đã cực kỳ khó chịu..."

"Cái gì? Lúc mình và Lãng gọi điện thoại, có người đàn ông nói 'Ở trường học', là cậu sao?" Bởi vì trong vòng một ngày nghe được rất nhiều chuyện, cho nên Tô Uyển bắt đầu nói năng hơi lộn xộn. Mục Úc nghe thấy Tô Uyển nhắc lại như vậy, lập tức nghĩ tới ngày hôm đó, hai người đứng sau lưng anh là Lãng tử Long Tâm và Nghê Thường. Nhưng mà những điều này không quan trọng, hiện giờ anh muốn Tô Uyển biết, trong lòng anh chỉ có cô, hoặc là nói, từ trước đến nay đều chỉ có mình cô! Bởi vì, ở trong thời khắc thống khổ nhất của cuộc đời, cô đã làm cho anh cảm thấy ấm áp trở lại, cũng chính cô đã mang đến cho anh ánh sáng khi anh đang cảm thấy tối tăm u ám.

"Từ khi bắt đầu, mình đã tự nói với bản thân rằng, nếu về sau gặp lại cậu, mình nhất định sẽ cám ơn cậu thật nhiều. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, mình phát hiện, mình đã thật sự bị hấp dẫn bởi tính cách của cậu! Mình thích cậu mất rồi!" Nói đến đây, không hiểu sao Mục Úc lại đỏ mặt, thấy vậy, Tô Uyển cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Wow, Mỹ Nhân, cậu đỏ mặt sao?" Lúc Tô Uyển nói lời này, thực ra trên mặt cô cũng nổi lên hai rặng mây đỏ, kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn mềm mại như nước, lại càng giống táo đỏ.

"Cậu nhìn nhầm rồi!" Mục Úc quả không hổ danh là quân vương mặt lạnh trong giới kinh doanh, rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm như bình thường.

"Ơ, nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, đừng giải thích nữa."

"..." Mẹ nó, ai giải thích, tôi thấy chính là cậu thì có! Tô Uyển căm hận nghĩ.

"Được rồi, mình muốn nói với cậu, vì sao tên tiếng Anh của mình lại là Lucifer." Mục Úc từng bước một thả câu Tô Uyển, dụ dỗ con mồi mắc câu.

"Vì sao?" Con mồi không hiểu.

"Bởi vì, Lucifer, tiền thân là thiên sứ, cho nên chúng ta là người một nhà... Nói cách khác, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!"

"Thật á?" Bạn nhỏ Tô Uyển cứ như vậy mà ù ù cạc cạc bán mình đi.

Lúc này, Diệp Hiểu Vũ đang ở trong một hội sở tư nhân có tên là Shuffle ăn cơm cùng Diệp Tử.

"Anh có suy nghĩ gì về hành động lần này của Trình Kiền?" Đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu nói về vấn đề này với Diệp Tử, nhưng mà rõ ràng, đối phương đã nắm rõ sự tình như lòng bàn tay, từ trong ánh mắt anh có thể nhìn ra, anh đã dự đoán trước được tình hình rồi.

"Hả?" Giọng nói trầm thấp mà cuốn hút của người đàn ông vang lên, "Anh có thể có ý kiến gì được chứ?" Lúc nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi gò má của người đối diện, Hiểu Hiểu có thể từ trong ánh mắt anh nhìn ra được anh rất cưng chiều mình, và cũng rất cân nhắc đến chuyện mà cô vừa nói.

"Được rồi, rõ ràng là anh cũng đã biết, hơn nữa còn hiểu rất rõ, vậy mà còn khơi gợi lòng ham muốn của em?" Diệp Hiểu Vũ bắt đầu muốn phát hỏa, cô rất sốt ruột, rất lo lắng cho an nguy của Tô Uyển, vậy mà người này lại còn không nể mặt.

"Ha ha, " Nhìn thấy Diệp Hiểu Vũ quýnh lên như vậy, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn nở một nụ cười, "Anh nói này, không phải là em cũng biết rồi sao? Vì sao còn bắt anh khẳng định suy nghĩ của em chứ?" Đúng vậy, lời của anh nói hoàn toàn chính xác, quả thực Diệp Hiểu Vũ đã có quyết định, nhưng mà cô vẫn muốn nghe ý kiến của Diệp Tử; hoặc là nói, muốn nghe kết luận từ trong miệng anh.

"Okay, để anh nói ý kiến của cả anh và em." Không lay chuyển được Hiểu Hiểu, rốt cuộc Diệp Tử đành phải nhả ra lời vàng ngọc, bắt đầu nói lên ý nghĩ của mình. "Đầu tiên, mục tiêu của Trình Kiền đúng là Tô Uyển, nhưng mà anh ta thích, hoặc có thể nói là yêu cô ấy, cho nên dựa vào điểm này mà nói, anh ta sẽ không làm hại Tô Uyển." Hiểu Hiểu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với anh. "Nhưng mà, tương tự, hẳn là em cũng hiểu: Khi một người tâm tình suy sụp, hoặc là nói khi đang không biết làm như thế nào, thì đây chính là thời cơ tốt nhất để người khác lợi dụng nhân lúc khó khăn."

"Vâng, em cũng đã nghĩ đến chuyện này. Em luôn có cảm giác có người đứng sau lưng Trình Kiền, nhưng em không biết kẻ đó là ai. Có lẽ là do em nghi thần nghi quỷ thôi! Nhưng mà, em vẫn lo lắng. Nếu người này trợ giúp Trình Kiền theo đuổi Tô Uyển thì không vấn đề gì, nhưng nếu người này mượn danh nghĩa trợ giúp Trình Kiền để hại Tô Uyển, thì chuyện này không đùa được nữa rồi. Có câu nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cô nhóc Tô Uyển này, đối với chuyện đánh nhau gì đó sẽ không e ngại, nhưng nếu người ta trăm phương ngàn kế đẩy cô ấy vào chỗ chết, thì như vậy cũng không phải là điều dễ dàng nữa." Trên gương mặt Diệp Hiểu Vũ tràn ngập sự lo lắng, dù sao cô và cô nhóc Tô Uyển này cũng là mặc chung một cái váy mà lớn lên, cho dù bình thường hai người có gây chuyện hay giận dỗi nhau, nhưng khi gặp chuyện lớn, hai người luôn luôn đứng chung một chiến tuyến.

"Được rồi, đừng lo lắng quá, Tô Uyển không ngốc như em nghĩ đâu." Diệp Tử cố gắng an ủi Hiểu Hiểu, kết quả lại đổi lấy một cái liếc mắt của người nọ.

"Anh đang an ủi người ta sao? Thật là... Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Chúng ta phải nói: Chỉ có thể cầu cho cô ấy phúc lớn mệnh lớn~~" Lời này vừa nói ra, cũng đổi lấy một cái liếc mắt của Diệp Tử. Xem ra hai người này đều không giỏi an ủi người khác. Nhưng mà việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng lên người Đại Ác Ma nào đó thôi.